Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 88: Giải cứu

Edit: Lạc Vũ Nguyệt
Beta: Elinor

==============

"Làm sao đây?" Mặt sẹo vò đầu bứt tai, con tin biến mất, điện thoại để liên lạc cũng mất tăm.

"Chúng ta có thể hỏi bác Gu-gồ để tìm số điện thoại của Ngu gia." Trên đỉnh đầu tên cao to hiện lên một cái bóng đèn sáng ngời, "Tao biết cách tìm, tao nhớ số nhà của Ngu gia."

Đối với nơi ở của mấy phú hào LA, bọn chúng đều biết rất rõ, chủ yếu là để tra ra nhà của Ngu gia, cũng may lúc trước bắt cóc thuận tiện ném bọn vệ sĩ đi.

"Mày thật thông minh!" Mặt sẹo vỗ tên cao to một cái.

Bây giờ bọn chúng không liên lạc được với Ngu Đồng, mà vụ làm ăn này bọn chúng không thể trắng tay, dứt khoát hoặc là không làm hoặc là làm phải làm tới cùng, đòi tiền Ngu gia.

Lúc Đại tướng quân Lô Quốc Trung mang theo đám vệ sĩ chạy tới đường cao tốc, cảnh sát đã phong tỏa hiện trường, một người trẻ tuổi mặc áo đen liền mũ đang đứng nói chuyện với
cảnh sát.

"Độc Cô Ám!" Đại tướng quân nhận ra người nọ, chính là Độc Cô Ám đã đi huấn luyện được nửa năm.

Độc Cô Ám ngẩng đầu nhìn hắn một cái, lại xoay qua chỗ khác tiếp tục nhìn cảnh sát, "Trong xe, có manh mối."

Cảnh sát xua xua tay, "Tiên sinh, chúng tôi đang thi hành công vụ, mong ngài đừng quấy rối."

Độc Cô Ám hơi nhíu mày, chợt lách người, vòng qua vị cảnh sát kia trực tiếp nhảy vào trong chiếc xe bị hư hại.

"Mau ngăn cậu ta lại!" Lúc cảnh sát hoàn hồn, Độc Cô Ám đã chui vào, ngồi tìm kiếm ở trên ghế da đằng sau, mấy cảnh sát vội vàng đi tới kéo chân  hắn.

Độc Cô Ám khéo léo tránh né cảnh sát, tự mình bò ra ngoài, trong tay cầm một cái điện thoại di động, chính là cái  Tống Tiêu làm rơi. Lúc trước liên lạc với Tống Tiêu, điện thoại đã được thiết lập kết nối hệ thống định vị, hắn lần theo tín hiệu tìm đến đây lại chỉ tìm được cái điện thoại này, mà một tín hiệu khác, đã bị cắt đứt.

"Mượn cái xe." Độc Cô Ám nhìn mấy chiếc xe việt dã (1) mà Đại tướng quân mang đến, hơi năng cằm, trực tiếp chọn một cái.

"Ngươi muốn đi đâu?" Đại tướng quân đuổi sát theo, nhảy lên xe với Độc Cô Ám. Trong lòng hắn, tất nhiên không ai có thể đáng tin hơn ám vệ rồi.

Độc Cô Ám liếc nhìn Đại tướng quân ngồi trên ghế phó lái, không nói gì, đóng cửa lại, trực tiếp lái đi.

"Này này!" Xe việt dã bất chợt khởi động, chạy như bay, cửa bên ghế phó lái còn chưa có đóng lại, Đại tướng quân suýt chút nữa đã bị hất ra, nhanh chóng thắt dây an toàn.

"Ta nói Độc Cô Ám này, ngươi có bằng lái xe không đó?" Tâm hồn Đại tướng quân run rẩy nhìn Độc Cô Ám lái xe như bay trên đường cao tốc.

"Không có." Độc Cô Ám thẳng thắn trả lời.

"Không có mà ngươi còn dám lái như vậy!"

Cùng lúc đó, tên cao to rốt cuộc cũng tìm được số đường dây nóng tuyển dụng của Ngu gia, mở di động gọi cho Quản gia nhân sự.

"Chào ngài, đây là bộ phận tuyển dụng nhân sự." Quản gia trẻ tuổi giọng nói thân thiết.

"Tao là Clem, chủ nhân nhà mày chắc là biết tao, mau để ông ta nghe điện thoại!" Giọng nói của tên bắt cóc ở đầu bên kia vô cùng hung hăng.

Quản gia nhân sự hoảng sợ, hắn đương nhiên biết Clem, chính là kẻ đã bắt cóc Đường thiếu gia, cuộc gọi này không thể tùy tiện tiếp nhận, mau chóng chạy đi cầu cứu Tổng quản gia Tào công công.

Điện thoại này đặt tại phòng làm việc của quản gia, nên không bị cảnh sát giám sát, ai mà biết được bọn bắt cóc lại đi gọi số đường dây nóng tuyển dụng chứ!

Tào quản gia không chút hoang mang nhận điện thoại, "Ngài đây thật ngại quá, đây là số của đường dây nóng tuyển dụng, nếu như ngài muốn tìm gia chủ, mời gọi số 177362." Nói xong, trực tiếp gác máy.

Quản gia nhân sự sợ hãi, "Tổng quản, vậy không ổn đâu, đây là đầu mối duy nhất..."

"Bọn chúng sẽ gọi lại." Tào quản gia cười cười nói.

"Bà nội cha nhà nó, tao là bọn bắt cóc đó! Còn dám lớn lối như vậy!" Clem tức giận tới mức nhảy cẫng lên, người bên kia khi nghe được tên của gã không phải là nên sợ mất mật, khóc ròng ròng sao?

"Đừng chấp nhặt với người hầu, ít nhất chúng ta cũng biết được số của gia chủ." Tên cao to nhún nhún vai, bấm gọi cho số điện thoại mà quản gia đã nói.

"Chờ chút." Clem kéo tay tên cao to lại, làm một tên tội phạm bị truy nã toàn quốc, sự thông minh của hắn cũng không phải để bỏ đi, "Điện thoại của gia chủ nhất định đã bị cảnh sát theo dõi."

Vì vậy, hai người lại lần nữa bấm số gọi số đường dây nóng, Tào quản gia liếc mắt nhìn điện thoại đã kết nối với thiết bị của cảnh sát, chờ bọn họ làm kí hiệu tay
'OK' thì lập tức nhấc máy, "Chào ngài, đây là bộ phận tuyển dụng nhân sự."

"Tôi là Clem, ông nghe cho kỹ đây, thiếu gia Ngu Đường nhà các người đang ở trong tay tôi, mau để gia chủ của các người nghe điện thoại!" Mặt sẹo lần này thông minh hơn, trực tiếp nói ra mục đích của mình.

"Được được, ngài chờ một lát!" Tào quản gia dùng giọng điệu rất kinh hoảng trả lời, sau đó đưa ống nghe cho cảnh sát.

Cảnh sát trong khoảng thời gian trống lúc chuyển điện thoại, nhanh chóng xác định được số điện thoại di động, cấp tốc định vị, cẩn thận rà xoát vị trí trên vệ tinh.

Ngu Thái Hàm đi tới, nhận điện thoại, "Ta là Ngu Thái Hàm."

"Chào ngài, Ngu lão tiên sinh..."

Ngu Đường lôi kéo Tống Tiêu đi dọc theo bờ suối đến tận trưa, tựa như bãi đá quanh co này vĩnh viễn cũng không đi được đến điểm cuối, chưa gì đã tới giữa trưa, cả hai người đều đói bụng rồi.

"Khách quan, muốn ăn gì?" Ngu Đường đặt ba lô xuống, để Tống Tiêu ngồi trên tảng đá nghỉ ngơi một chút.

Tống Tiêu nhìn Hoàng thượng giả làm tiểu nhị khách điếm, lén nở nụ cười, nghiêm túc nói, "Đồ ăn chiêu bài (*) của quán có những món gì?" 

(*) Món ăn đặc trưng làm nên thương hiệu của quán.

Ngu Đường tìm một cây gậy gỗ, vót nhọn phần đầu, đứng trong suối nói, "Có cá trắng, cá đỏ, cá đen..."

"Phụt..." Tống Tiêu thực sự nhịn không được bật cười, đứng dậy đi đến đứng bên cạnh Hoàng thượng, trong suối quả thật có rất nhiều loại cá, nhưng tên cá trắng, cá đỏ như vậy cũng tùy tiện quá rồi!?

"Cá ngoại quốc, Trẫm làm sao nhận ra được?" Ngu Đường hừ một tiếng, dùng gậy xiên xuống, chuẩn xác đâm vào một con cá lớn màu trắng.

Tống Tiêu kinh hô, đối với chuyện Hoàng thượng biết săn bắn y không hề lấy làm kinh ngạc, hội săn bắn mùa thu hàng năm cũng đâu phải tổ chức để làm trò đùa, nhưng mà chuyện Hoàng thượng biết bắt cá làm y có chút bất ngờ.

Hưởng thụ áng mắt sùng bái của Hoàng hậu nhà mình, Hoàng đế bệ hạ dương dương tự đắc gỡ con cá xuống, ném cho Tống tiêu, lại giơ tay lên, thọc vào nước. Bởi vì quá tự mãn, phát này bị lệch, đâm không trúng, nhanh chóng lấy lại bình tĩnh điều chỉnh phương hướng.

Tống Tiêu yên lặng quay đầu sang chỗ khác, nhặt mấy cành cây đi nhóm lửa.

Hoàng đế bệ hạ dưới cơn nóng giận bắt liền tù tì năm con cá, xiên một chuỗi gác trên lửa nướng.

"Bên kia, có khói!" Đám đàn em còn đang ở trong rừng đau khổ tìm người, chợt nhìn thấy phía xa xa có khói bốc lên. Con tin chạy trốn không phải nên thê thảm trống trong rừng gặm trái cây sao? Cái thể loại nấu cơm dã ngoại này... rốt cuộc bọn nó có tính tự giác của con tin đang chạy trốn không vậy!

====================

[Đoạn kịch nhỏ]

Bọn bắt cóc: Các người đã bị bao vậy, mau bỏ cá nướng xuống! (◣_◢)

Tiêu Tiêu: Ta còn chưa ăn no~ (T^T)

Ngư Đường: Ăn tiếp đi, đừng để ý đến bọn chúng. (¬‿¬)

Bọn bắt cóc:...

Hết chương 88.

(1) Xe việt dã

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro