Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 87: Lữ hành

Edit: Lạc Vũ Nguyệt

Beta: Elinor

===============

Trong ba lô có một lọ tiêu nhỏ, đúng lúc có thể dùng làm gia vị, một bên nướng, một bên rắc hạt tiêu lên thịt chim, vài hạt tiêu lớn rơi xuống ngọn lửa phía dưới nổ kêu lóc bóc, tỏa ra  mùi thơm mê người.

Tống Tiêu nuốt nước miếng một cái, nhìn chim nướng chằm chằm không chớp mắt. Con chim này rất béo, bên ngoài có một tầng mỡ, dưới tác động của ngọn lửa, biến thành dầu, dọc theo lớp da bên ngoài chảy xuống dưới. Dầu bị cháy kêu tí tách, khiến thịt ở bên cạnh chín vàng bóng nhẫy, nhìn là biết  ăn vào sẽ rất ngon.

"Đói bụng lắm rồi phải không?" Ngu Đường nhìn Tống Tiêu như vậy, khóe miệng nhịn không được nhếch lên. Kiếp trước, Tống Tiêu nhỏ tuổi hơn hắn, cho nên có một số lúc, Hoàng đế bệ hạ sẽ xem Tống Tiêu như đứa trẻ mà dỗ dành.

Tống Tiêu hơi ngượng ngùng, lấy bình nước ra từ trong ba lô, cái bình này là bình sắt quân dụng, có thể đặt trên lửa đun nóng. Nước trong bình không nhiều lắm, Tống Tiêu đứng dậy, đi đến bên dòng suối nhỏ lấy thêm chút, kê hai tảng đá ở hai bên đóng lửa, để bình lên trên.

Lúc thịt chim nướng chín, nước đã sôi, Tống Tiêu vươn tay muốn cầm bình lại bị Ngu Đường ngăn lại: "Nóng."

Bình sắt bị đốt đến đỏ bừng, lúc này sao dám đụng? Ngu Đường bất đắc dĩ ôm Tống Tiêu vào lòng, tự mình giơ hai cành cây qua kẹp nắp bình nước, để qua một bên cho nước nguội bớt, vặn một cái đùi chim đưa cho Tống Tiêu: "Ăn thịt trước đi."

Tống Tiêu nhận lấy cái đùi, gặm một cái, mùi thịt thơm phức, làm cho y suýt chút nữa lệ nóng doanh tròng, đã lâu không được ăn thức ăn ngon thế này.

Hai người đều đã đói một ngày một đêm, bây giờ cho dù là bị nướng cháy đi chăng nữa thì cũng cảm thấy ngon, huống chi Hoàng đế bệ hạ nướng thịt cũng không tệ lắm. Chờ đến lúc hai người từ trong niềm vui sướng được ăn ngon tỉnh lại, một con chim lớn đã bị ăn hết chỉ còn lại chút thịt ở ngực.

"Ăn thêm không?" Ngu Đường đưa thịt tới, Tống Tiêu ăn không nổi nữa lắc đầu. Hoàng đế bệ hạ gặm một cái, cũng không ăn tiếp được liền thu dọn phần thịt còn dư, lấy lá cây bọc lại, bỏ vào trong ba lô.

Trong núi rừng hoang vu ai cũng không nói trước được chuyện gì sẽ xảy ra, dự trữ lương thực luôn là điều cần thiết.

Nước sôi trong bình cũng đã nguội bớt, Tống Tiêu lấy tới, cho Ngu Đường uống trước. 

Ngu Đường nắm tay y, ừng ực uống mấy hớp lớn, nước suối vẫn nóng hổi, uống xong cả người đều thoải mái. Cho hoàng thượng uống nước xong, Tống Tiêu cũng uống vài hớp, sau khi uống xong hơn nửa bình nước, liền đứng lên đun thêm một bình nữa.

Xã hội hiện đại không thể so với cổ đại, nước trong núi cũng chưa chắc đã sạch sẽ, đun sôi uống vẫn an toàn hơn.

Hai người ăn no uống đủ, nằm trên tảng đá ven bờ suối phơi nắng, lười biếng không muốn động đậy. Ngu Đường lấy điện thoại di động ra nhìn, vẫn không có tín hiệu.

Tối hôm qua lúc bọn họ ở nhà kho gần đỉnh núi vẫn có tín hiệu, nhưng đi qua ngọn núi kia thì không còn vạch nào nữa.

"Chúng ta đi hướng nào?" Tống Tiêu dựa người vào lòng Ngu Đường, mờ mịt nhìn quanh núi lớn. Tối hôm qua trời đen thui, không thấy rõ đường, không biết đã đi tới đây từ hướng nào.

"Núi này nhìn qua rất lớn, đi trong rừng dễ bị lạc đường, nên cứ đi theo dòng suối này vậy." Ngu Đường ôm y đặt trên đùi, chậm rãi cởi quần áo của y.

"A..." Tống Tiêu phục hồi lại tinh thần, phát hiện móng vuốt của người nào đó đã cởi áo khoác của y ra, nhanh chóng ngăn lại "Bây giờ không phải lúc..."

"Đừng nhúc nhích." Ngu Đường bắt lấy tay y, tiếp tục cởi quần áo: "Để trẫm xem."

Tống Tiêu đỏ mặt, hai người bọn họ còn đang bỏ chạy trối chết đấy, làm sao có thể làm loại chuyện này cơ chứ: "Hoàng thượng!"

"Trẫm chỉ nhìn một chút xem có bị thương không thôi." Ngu Đường ngẩng đầu, đối mặt với gương mặt đỏ bừng của Tống Tiêu, hơi hơi khiêu mi, tiến tới chạm sát vào chóp mũi của y: "Hoàng hậu, đang suy nghĩ gì vậy, hửm?"

"Không có, không có bị thương." Tống Tiêu rụt rụt người về phía sau.

Ngu Đường dĩ nhiên là không tin, kiên quyết muốn cởi quần áo của y ra kiểm tra cho bằng được. Trước lúc bị bắt đã té ngã một lần, sau đó còn bị bọn bắt cóc đạp cho mấy cái, thân thể vốn dĩ trắng nõn nay lại chỗ xanh chỗ tím, may mà không có vết thương nào bị chảy máu. Đau lòng cúi người xuống, hôn một cái lên chỗ xanh tím kia.

"Hưm..." Bị nụ hôn nhẹ nhàng làm ngứa, Tống Tiêu vặn vẹo thân thể, đoạt lấy quần áo mặc vào, không cam lòng yếu thế cũng lấy tay cởi quần áo Ngu Đường ra, y cũng phải nhìn xem.

Hai người náo loạn ở bên suối trong chốc lát, nhìn sắc trời bắt đầu đã gần đến trưa, liền đứng dậy chuẩn bị xuất phát.

Đống lửa bị dập tắt, cất nước đã đun sôi vào ba lô, lúc Tống Tiêu chuẩn bị đeo lên lưng lại bị Ngu Đường giật lấy: "Chăm sóc tốt bản thân mình cho tốt là được."

Ngu Đường đeo túi lên, kéo tay Tống Tiêu, bắt đầu đi dọc theo suối nước.

Nơi này là rừng mưa nhiệt đới, cây to che trời, cành lá rậm rạp. Trong rừng  có rất nhiều nguy hiểm, không thích hợp ở lại lâu, suối nước quanh co, không nhìn thấy điểm cuối, nếu như suối nước chảy qua cả dãy núi, không biết mất bao lâu mới có thể đi ra ngoài. Tốt ở chỗ trong nước có cá, trong rừng cũng thường xuất hiện mấy con vật nhỏ, hơn nữa còn có Hoàng đế bệ hạ ở đây, hai người nhất định sẽ không bị đói, xem như là một lần đi bộ du lịch.

Mấy tên bắt cóc bên này lại không có tâm tình tốt đến thế, mặt sẹo cùng tên cao to tỉnh lại, đám đàn em vẻ mặt đưa đám nói không thấy người. Đuổi theo dọc theo lùm cây, đuổi tới chỗ hôm qua lại đứt dấu vết.

"Làm sao có thể?" Clem mặt sẹo đứng ở chỗ Ngu Đường biến mất khó hiểu nói, nơi này bốn phía đều là bụi cây thấp bé, không còn bất kỳ đường nào khác, muốn đi tiếp, phải dẫm qua bụi cây. Bọn chúng chọn nơi này cũng là có chủ ý cả, cho dù con tin có chạy trốn, căn bản không thể chạy xa được, bụi cây chính là tường rào thiên nhiên.

Hiện giờ, rõ ràng có một con đường nhỏ từ phía sau nhà kho kéo dài dẫn đến chỗ này lại đột nhiên bị mất dấu, bụi cây ở bốn phương tám hướng xung quanh vẫn còn nguyên vẹn không chút hư hại, con tin thì lại chạy mất không thấy đâu.

"Bọn nó có thể mọc cánh bay sao?" Mặt sẹo nổi trận lôi đình.

"Không lẽ bọn nó gặp được Tarzan." Một đàn em bên cạnh nhìn nhánh nhỏ trên cây rũ xuống, nói ra suy nghĩ vừa bộc phát.

"Cút!" Clem tát một phát vào đầu tên đàn em: "Biết tại sao con tin có thể chạy mất không? Là bởi vì bọn mày không có não! Còn ở đây khoe chỉ số IQ như con muỗi!"

"Được rồi, Clem, bây giờ không phải lúc để nổi giận." Tên cao to hít một hơi thuốc lá, rồi chậm rãi phun ra: "Lão Nhị Ngu gia biết rõ chúng ta là ai, phải mau chóng nghĩ cách giải quyết, lấy được tiền trước rồi nói."

Mấy người bọn chúng ở nước Mĩ mắc phải không ít tội lớn, là trọng phạm bị truy nã toàn quốc, vốn tính lần này làm một vụ lớn rồi bỏ chạy ra nước ngoài. Bây giờ, con tin lại mất tích, bất luận có thể tìm về được hay không, bọn chúng cũng phải lấy được tiền.

"Đúng, trước khi bọn nó chạy mất phải lấy trước được một khoản." Clem gật đầu, xoay người dặn dò bọn đàn em tiếp tục tìm kiếm trong núi, mình thì đi gọi điện cho lão Nhị Ngu gia, nhưng phát hiện không thấy điện thoại đâu cả.

"Chết tiệt, điện thoại mất rồi, tao lại không nhớ rõ số của Ngu Đồng!" Mặt sẹo ảo não kêu la.

Ngu gia, lão gia tử đã quyết định báo cảnh sát, nhưng vẫn muốn bọn vệ sĩ đi tìm.

"Cảnh sát điều tra luôn chậm trễ, huống hồ tới bây giờ bọn bắt cóc vẫn chưa gọi điện đến, ta nghĩ bọn chúng không nhất thiết là vì tiền." Ngu Thái Hàm sắc mặt lạnh lẽo ngồi trong phòng khách, hai tay đặt lên gậy chống, chậm rãi quét mắt một vòng nhìn đám người Ngu gia đang ngồi. Xảy ra chuyện lớn như vậy, tất cả mọi người không dám ngủ, ở lại bồi lão gia tử trong phòng khách cùng chờ tin tức.

"Thuộc hạ nhất định sẽ tìm Đường thiếu gia trở về." Đại tướng quân khom người hành lễ, rốt cục cũng thuyết phục được lão gia tử cho mình tự dẫn người đi tìm. Sau khi có được sự cho phép của lão gia tử hắn lập tức mang theo đội vệ sĩ, chuẩn bị vũ khí, lái xe đi đến nơi hai người Ngu Đường bị bắt cóc.

Bởi vì gia chủ Ngu gia đã mở miệng, nên cảnh sát Los Angeles cũng dốc toàn lực để phối hợp điều tra, đêm hôm khuya khoắt mang theo các loại dụng cụ kiểm tra đến Ngu gia, tất cả điện thoại, bao gồm cả điện thoại di động của người nhà Ngu gia, đều bị đem đi giám sát.

Ngu Đồng gấp đến đầu đổ đầy mồ hôi, cũng may gã liên lạc với bọn bắt cóc bằng một cái điện thoại khác, lặng lẽ giấu đi, mệt nhọc cả đêm còn chưa được cho về, thừa dịp lúc đi vệ sinh chỉ có mình gã liền gọi một cuộc, kết quả, điện thoại của bọn bắt cóc ngu ngốc kia lại không gọi được.

Hết chương 87.

Beta-er: Chương này không có kịch nhỏ moe moe a~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro