Chương 86: Chạy trốn
Edit: Triệu Mặc Thanh
Beta: Eli
=====================
Tống Tiêu bị trói khá lâu, tay chân đều tê rần hết cả lên, lúc đứng dậy cũng đứng không vững. Ngu Đường ôm lấy y, xoa xoa tay chân, bảo y trước hết đừng nhúc nhích, bản thân thì quan sát tình huống xung quanh.
Sắc trời gần như tối đen, kho hàng này cũng không lớn lắm, bên trong có vài cây gỗ, chắc trước đây nơi này từng là xưởng gỗ. Có lẽ vì hai lão đại đều đang bàn bạc trong phòng nên bên ngoài chỉ còn đám lâu la tiểu tốt. Ngu Đường nghiêng người nép bên cửa sổ quan sát phía ngoài, trong sân sáng đèn, bọn bắt cóc đang nói chuyện phiếm với nhau.
Ở sau kho hàng là rừng cây tối như mực, giờ đã gần cuối thu, nhưng trong này không khí vẫn nóng hừng hực như còn hè. Xe có thể ra vào, chứng tỏ nơi này không xa đường lớn, nhưng mà, bọn họ cũng không thể chạy ra đó. Rừng núi hoang vu, phương hướng đi ra đường lớn chỉ có một, bọn họ mà chạy, là trở thành bia ngắm sống, đảm bảo sẽ bị đuổi kịp trong thời gian ngắn.
Người trong sân rất nhiều, ít nhất cũng hai mươi mấy người, phân nửa số đó có súng, chỉ với mình Ngu Đường, căn bản không thể mang theo Tống Tiêu lao ra, trong tất cả các kế, chỉ có thể chạy trốn về hướng núi.
Tống Tiêu và Ngu Đường trao đổi ánh mắt với nhau, cúi đầu lấy cái túi bằng vải dù của bọn bắt cóc, đem những vật nhỏ có thể dùng trong phòng bỏ hết vào trong, thuận tay lấy thêm cái bật lửa của mặt sẹo, lấy luôn thuốc lá và điện thoại di động bỏ vào.
Ngu Đường lấy súng lục trong bao giắt vào hông, sau đó đem túi vải choàng sau lưng, khi đã trang bị kỹ càng thì vụt một cái nhảy ra ngoài.
"Ai..." Trong bóng đêm, một người đang đứng tiểu bên gốc cây theo phản xạ quay đầu lại, chưa kịp nói gì thì đã bị Ngu Đường quật vào cổ.
Xác định xung quanh không còn ai khác, Ngu Đường đứng bên cửa sổ giang hai tay bảo Tống Tiêu nhảy xuống.
Tống Tiêu nhanh nhẹn nhảy ra, Ngu Đường tiếp được an toàn, hai người không nói tiếng nào lập tức chạy về phía rừng cây.
Trong núi không có ánh sáng, xung quanh đen đặc đến nỗi không thể thấy rõ ngón tay, chỉ có thể men theo ánh trăng, lần sờ những cây đại thụ trong rừng mà đi.
Ngu Đường một tay cầm chủy thủ, một tay nắm tay Tống Tiêu, bởi vì không thấy đường nên đâm phải bụi cây.
"Nơi này là rừng mưa nhiệt đới, nhiều khả năng trong mấy bụi cỏ cũng đầy rắn độc và côn trùng độc." Tống Tiêu có chút lo lắng, y muốn Hoàng thượng chờ một lát, moi từ trong túi ra một tấm vải, rồi ngồi xổm xuống ném cho hắn.
"Được rồi!" Ngu Đường hiểu được ý của y, lấy vải bó quanh chân mình, vô cùng nhanh nhẹn. Trước đây lúc hành quân, hắn cũng thường làm như vậy.
Trên đùi được quấn chặt, việc đi lại cũng trở nên nhẹ nhàng hơn. Ngu Đường nhìn thoáng qua kho hàng đằng xa xa, đèn vừa mới bật lên, chắc bọn bắt cóc đã phát hiện ra.
Không dám chậm trễ thêm giây nào, Ngu Đường kéo theo Tống Tiêu, chạy về phía ngọn núi.
"Một đám phế vật, lệnh cho các ngươi bảo vệ tiểu thiếu gia, các ngươi lại để thành như vầy?" Tiệc tối của Ngu gia bắt buộc phải trì hoãn, gia chủ nhìn mấy tên vệ sĩ, càng thêm tức giận.
"Gia chủ bớt giận, chúng tôi lập tức dẫn người đi tìm." Đội trưởng đội vệ sĩ, cũng chính là Đại tướng quân nhà chúng ta, chủ động xin đi giết giặc. Hoàng Thượng và Hoàng hậu bị người ta bắt cóc, phải nhanh chóng tìm về nha.
"Ba ơi, mình có nên báo cảnh sát không?" Tam cô sốt ruột hỏi.
Đến bây giờ bọn bắt cóc vẫn chưa gọi điện, nếu bọn họ tùy tiện báo cảnh sát, không biết có gây nguy hiểm cho Ngu Đường hay không.
"Báo cảnh sát đi, bây giờ chưa có manh mối gì, để cho cảnh sát điều tra chắc là nhanh có manh mối hơn." Nhị bá Ngu Đồng đi tới, vẻ mặt vô cùng lo lắng nói, nói xong còn liếc nhìn Ngu Lãng một cái.
Trước khi báo cảnh sát, phải để cho đám vệ sĩ của Ngu gia xuất chiêu một chút, mình cũng có thêm thời gian lo liệu chu toàn, để Ngu Đường được an toàn thả ra.
Đại sảnh Ngu gia vô cùng lộn xộn, Ngu Đồng lặng lẽ đi sang một góc, chủ động gọi cho bọn bắt cóc.
"Ring ring ring..." Di động trong ba lô đột nhiên reo lên, Ngu Đường giật mình loạng choạng.
Tống Tiêu nhanh chóng nhấn một cái để chuông ngừng kêu, phát hiện là điện thoại của bọn bắt cóc, không có hiện tên, chỉ hiện số điện thoại.
Ngu Đường nhìn dãy số kia, ấn nút nhận cuộc gọi, chỉ "Ừ" một tiếng.
"Lát nữa tao sẽ ký cho mày một tấm séc, mày thả Ngu Đường ra." Đầu dây bên kia truyền ra giọng nói quen thuộc, Ngu Đường nheo nheo mắt, không đáp lời, người kia lại nói tiếp "Trước khi thả, động tay chân với tên tiểu tình nhân kia một chút, sau đó chạy trốn đi, đến Brazil, tao đã làm xong thủ tục quá cảnh cho tụi bây rồi."
Hàn ý trong mắt Ngu Đường càng ngày càng đậm, giọng nói của người này còn xa lạ gì nữa, là Nhị bá chứ ai. Thuận tay ấn nút ghi âm, lưu lời người kia lại, chờ bên kia nói xong thì lập tức tắt cuộc gọi, sau đó tắt máy, tháo pin, bỏ vào ba lô.
"Grừ..." Từ đâu truyền đến âm thanh của dã thú, Tống Tiêu quay đầu nhìn lại, chỉ thấy dưới ánh trăng, một đôi mắt trong vắt đang nhìn về phía bọn họ, trong lòng không khỏi sợ hãi.
"Là báo!" Ngu Đường thấp giọng nói xong, ôm lấy Tống Tiêu không để y động đậy, đối với loại động vật họ mèo này, tốt nhất là bất động, vừa động đậy là bị đuổi bắt ngay.
Nhìn chằm chằm vào con báo bên kia, bởi vì bầu trời tối đen, cả hai đều không biết được con báo này to bao nhiêu, chỉ có thể nhìn chằm chằm nó. Ngu Đường đem balo của mình chuyển sang cho Tống Tiêu sau đó cõng y trên lưng, bắt lấy một cành cây chắc chắn, cong người phóng lên.
"Gào..." Con báo gầm lên trong bóng tối, phóng đến chỗ hai người, Ngu Đường dùng hết khả năng nhanh nhẹn phóng lên ngọn cây.
"Nhìn bên kia kìa!" Từ phía xa truyền đến giọng nói của bọn bắt cóc. Con báo vốn muốn nhảy lên cây đột nhiên đổi hướng chạy.
Tống Tiêu úp mặt trên lưng Ngu Đường, chậm rãi hít thở, ngẩng đầu nhìn ánh sáng phía xa xa, là ánh đèn pin của bọn bắt cóc: "Chúng ta làm sao bây giờ?"
Dường như bọn chúng rất quen thuộc với địa hình của ngọn núi này, rất nhanh đã tìm đúng hướng bọn họ đi.
"Hẳn là thấy dấu vết ở bụi cây đằng kia." Ngu Đường nhíu mày, cả hai người bọn họ cùng đi với nhau, dẫm lên không ít cây cỏ xung quanh, y như biển chỉ dẫn. Hắn bảo Tống Tiêu nằm cho vững, Ngu Đường bẻ mấy nhánh cây trên đỉnh đầu, ánh trăng len lỏi chiếu xuống, sáng tỏ một mảnh rừng nhỏ.
Tính toán đường đi trong đầu, Ngu Đường cọ mặt mình vào vai Hoàng hậu, rồi đột nhiên vận lực, nhảy qua cành cây bên kia.
Tống Tiêu mở to mắt, không ngờ Hoàng thượng vẫn còn khinh công.
Không thấy rõ đường phía trước, Ngu Đường nhảy qua hơn năm ngọn cây, đột nhiên trượt chân, lập tức xoay người, tay bắt lấy một nhánh cây, mượn lực xoay một vòng phóng lên nhánh cây khác.
"Ha..." Ngu Đường ngồi xổm trên nhánh cây thô to, hít thở, rồi tiếp tục.
Lần chạy trốn này giằng co hơn nửa đêm, hai người đã chạy được vào sâu trong núi, bọn bắt cóc gần như mất tung tích của cả hai, xung quanh không còn một ánh đèn nào. Ngu Dường mới nhẹ nhàng thở ra, tìm một cái cây to, ngồi xuống.
Tống Tiêu từ trên lưng Ngu Đường trượt xuống, ngồi cạnh hắn, chậm rãi ôm lấy Hoàng thượng đang há miệng thở dốc.
Ngu Đường thực sự mệt sắp chết rồi, khinh công của đời này không phải luyện từ nhỏ, bình thường muốn dùng đã phải tốn không ít sức, giờ còn cõng thêm Tống Tiêu trên lưng chạy lâu như vậy, hiện tại một câu cũng nói không nổi. Hắn chỉ muốn tựa vào lòng Tống Tiêu nghỉ ngơi một lát.
Tống Tiêu ngồi trên cành cây giang chân ra hai bên, lưng tựa vào thân cây, ôm Hoàng thượng, chốc chốc lại vuốt vuốt lưng hắn, sau đó mới lấy chai nước trong túi sau lưng ra, cho hắn uống một hớp nước.
Ban đêm trong núi rất lạnh, cũng may hai người bọn họ mặc quần áo mùa thu, nơi đây lại là vùng nhiệt đới, không đến nỗi quá rét.
Ngu Đường đã hít thở lại bình thường, nhưng không nỡ ngồi dậy, vẫn tựa vào trước ngực Tống Tiêu, tay ôm vòng qua eo y: "Có đói bụng không?"
"Không có." Tống Tiêu mím mím môi, thật ra có hơi đói, từ buổi sáng bị bắt cóc, đến bây giờ đã là nửa đêm, hai người vẫn chưa được ăn thứ gì, còn chạy lâu như vậy.
Lấy ba lô xuống, hai người lục kiếm ở bên trong một lúc lâu, không tìm được gì để ăn cả, chỉ có một lọ hạt tiêu nhỏ với cà phê hòa tan.
Ngu Đường lấy cà phê hòa tan ra, bảo Tống Tiêu ăn cái này đi: "Trong đây dù gì cũng có ít đường, chờ đến hừng đông rồi đi kiếm đồ ăn sau."
Tống Tiêu nhận lấy, đem cà phê phấn rót vào miệng, uống hớp nước, vị đắng chát lại lẫn bên trong chút ngọt, may là cà phê hòa tan này được làm tốt, nên mới không khổ đến thế. Ngu Đường cũng ăn hai bịch cà phê, thay đổi vị trí cho Tống Tiêu, để bản thân dựa vào thân cây, ôm người ta vào trong ngực.
"Ngủ một chút đi." Ngu Đường cúi đầu, hôn một cái lên trán y. Trên người mình có võ công, ngủ trên cây sẽ không bị ngã xuống, mà Hoàng hậu nhà mình ngủ không được tốt lắm, không chừng lúc mơ mơ màng màng ngủ sẽ bị rơi xuống.
Tống Tiêu chiếm được một cái hôn ấm áp, không hiểu sao chóp mũi hơi cay, đem mặt chôn trên bả vai Ngu Đường, ôm eo hắn: "Hoàng thượng mệt mỏi rồi, người ngủ đi, để thần canh cho."
"Không sao, trẫm cũng ngủ mà." Ngu Đường cởi áo khoác, đắp cho cả hai, "Trước đây lúc đi đánh trận, gối giáo chờ trời sáng là chuyện bình thường, trẫm đứng cũng ngủ được."
Sờ sờ cái má hơi đỏ lên của Tống Tiêu do bị tên bắt cóc đánh, Ngu Đường thở dài, nếu hôm nay hắn không chạy tới kịp lúc, sợ là rất khó để tìm thấy Tống Tiêu, nghĩ tới thôi mà trong lòng đã sợ hãi.
Ngủ một giấc đến khi trời lờ mờ sáng, lúc Tống Tiêu mở mắt ra, thì phát hiện Hoàng thượng đã tỉnh rồi, đang nhìn chằm chằm vào nơi nào đó thật cẩn thận.
"Hoàng..."
"Xuỵt ——" Ngu Đường nhanh chóng hôn môi y, không cho y lên tiếng, giơ tay, chủy thủ trong tay "vèo" một cái bay ra, chuẩn xác trúng ngay một con chim mập mạp đang đậu trên ngọn cây.
"Oát ——" con chim trông lớn như một cái chân ngỗng vậy, kêu thảm rồi "bộp" một tiếng rơi xuống đất.
Ngu Đường cười ha hả, ôm Tống Tiêu từ trên cây nhảy xuống, nhấc con chim còn chưa chết kia lên, quay sang nhìn Tống Tiêu quơ quơ: "Bữa sáng."
Nếu bàn về năng lực sinh tồn trong hoang dã, thì có là chuyên gia về cắm trại đi chăng nữa, cũng không thể sánh được với Hoàng đế bệ hạ là người cổ đại quanh năm ở bên ngoài chinh chiến. Nhanh chóng mang theo Tống Tiêu đi tìm thì phát hiện ra một dòng suối nhỏ, ngồi trên tảng đá ven bờ, hai ba cái đã xử lí xong con chim mập, nhổ lông, lấy nhánh cây xuyên qua đem nướng.
Tống Tiêu tìm thấy mấy cây củi khô, lượm thêm ít lá cây, dùng thuốc lá của bọn bắt cóc làm chất dẫn, lấy ra cái bật lửa tiện tay mang theo từ chỗ bọn bắt cóc, châm lửa.
========
[Đoạn kịch nhỏ]
Tên cướp Giáp: Không xong, con tin chạy trốn rồi!
Tên cướp Ất: Mau đuổi theo, chỗ này có dấu chân!
Tên cướp Giáp: Ai nha, không còn dấu chân nữa.
Tên cướp Ất: Chuyện gì thế này?!
Tên cướp Giáp: Chắc là biến thành một đôi hồ điệp bay đi mất rồi.
Tên cướp Ất:...
Hết chương 86.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro