Chương 119: Ân ái
Edit: Lạc Vũ Nguyệt
=======================
Vũ hội Ngu gia là chuyện của giới thượng lưu, không có truyền thông đưa tin, miệng của những người tham gia vũ hội cũng rất kín, sẽ không nhiều lời. Thế nhưng chuyện Ngu gia mở vũ hội đã sớm truyền ra ngoài, cư dân mạng ít nhiều cũng biết một chút. Ngu Đường cùng Tống Tiêu đã mấy ngày chưa đổi mới weibo rồi khiến mọi người vô cùng lo lắng.
[ Nương nương, đừng đau lòng, có lẽ hoàng thượng là thân bất do kỷ, hức hức hức...]
[ Thật cặn bã, đây không phải là lừa hôn sao? Đã công khai trước mặt nhân dân cả nước rồi, bây giờ lại còn đi kén vợ!]
[ Có người nào đi tham dự vũ hội không vậy? Cho cái tin tức tiết lộ đi mà!]
Dưới weibo của Ngu Đường có một đám mắng hắn là tra công, nhao nhao cảm thán tình cảm của đế vương quả nhiên không đáng tin cậy, mọi người cũng dần dần tỉnh lại từ mộng đẹp chuyển thế trùng sinh, hiện thực chung quy có quá nhiều bất đắc dĩ, không có khả năng tốt đẹp giống như trong truyện cổ tích được.
Bết bát hơn chính là khi <Cảnh Hoằng Thịnh Thế> chiếu đến hai tập cuối cùng thì đột nhiên nhận được lệnh cấm phát sóng. Khán giả nhất thời sôi sùng sục, đang yên đang lành tại sao lại cấm phát sóng, còn mỗi cái kết cục mà không cho người ta xem!
Cũng may còn hai kênh địa phương vẫn chiếu phim, mọi người nhao nhao chuyển chiến đến đài địa phương xem.
Mấy tập cuối cùng, Đại Ngu đã đi vào thời thái bình thịnh thế, bách tính an cư lạc nghiệp, tứ hải thái bình. Hoằng Nguyên Đế may mắn một đời cũng đã già, tóc trắng xóa đi vào thái miếu, chậm rãi hành lễ trước mặt bức họa của Cảnh Nguyên Đế và Đoan Tuệ hoàng hậu.
"Hoàng thượng, người phát triển Đại Ngu tốt như vậy, tiên hoàng trên trời có linh chắc chắn sẽ rất vui." Lão thái giám đã qua đời, đi theo bên cạnh Ngu Lân là tổng quản mới nhậm chức.
Hoằng Nguyên Đế liếc mắt nhìn ông, cười nhạo một tiếng: "Ngươi thì biết cái gì, nếu không phải có hoàng huynh và hoàng tẩu thì đâu có được giang sơn thịnh thế hôm nay!"
Kính trọng đối với huynh tẩu đã khắc sâu vào tận xương, Hoằng Nguyên Đế rất sợ sử sách bạc đãi bọn họ, tự mình đọc qua, không cho phép sử quan gièm pha chút nào.
Cảnh phim cuối cùng là Hoằng Nguyên Đế mặc một bộ quần áo bình dân đi trên đường phố đầy tiếng người huyên náo, mua một chuối hồ lô đường.
"Giang sơn như thế nào mới coi là thịnh thế vậy?" hình ảnh bị cắt đến lúc còn tấm bé, Ngu Lân còn nhỏ được Tống Tiêu cầm tay bước đi trên đường cái kinh thành, nửa bước đằng trước, là Cảnh Nguyên Đế vi phục xuất tuần.
Tống thị lang cầm một cái mứt quả đưa cho cậu, chỉ chỉ người bán mứt quả quần áo rách rưới: "Trời yên biển lặng, tứ hải thái bình, người bán mứt quả cũng có thể cười thoải mái vui sướng..."
Người bán mứt quả bây giờ mặc quần áo chỉnh tề, bán xong một chuỗi cuối cùng, cười ha ha nâng cái giá trống không lên xoay người đi sang đầu phố bên kia mua thịt. Hoằng Nguyên Đế đã già nhìn bóng lưng của người bán mứt quả, lộ ra một nụ cười.
Cuối phim, vang lên giai điệu rung động lòng người <Thịnh thế ca>.
Khán giả lưu luyến không rời xem phần nhạc cuối phim, hình ảnh cắt ghép nhạc kết thúc của tập cuối là nhìn lại toàn bộ phim, từ khi Cảnh Nguyên Đế còn trẻ quỳ gối trong tuyết đến khi chinh chiến đại mạc, rồi đến đại hôn của Đế Hậu, Đoan Tuệ hoàng hậu tự sát máu bắn đầy màn hình, Hoàng Nguyên Đế còn nhỏ tuổi đăng cơ... Cho đến cuối cùng, Hoằng Nguyên Đế đã cao tuổi chắp tay sau lưng nhìn non sông vạn dặm.
[ Hu hu hu, truyện cổ tích đều gạt người cả, ngay cả sử sách cũng gạt người...] cư dân mạng xem phim xong lại vào mạng khóc lóc kể lể, trên diễn đàn Tiêu Đường Nguyệt cũng là một màn bi thảm. Nếu như Ngu Đường cũng Tống Tiêu cứ như vậy mà chia tay thật, mọi người luôn có một loại cảm giác vỡ mộng.
Đoàn phim của <Cảnh Hoằng Thịnh Thế> thả ra thông báo kết thúc, tỉ lệ người xem của bộ phim đánh thắng hai bộ phim truyền hình cùng giờ khác, thậm chí còn vượt qua tất cả các bộ phim trong hai năm gần đây, phá vỡ kỷ lục của hai đài địa phương. Đồng thời, số lượng chiếu trên mạng cũng đạt tới độ cao trước nay chưa từng có.
Weibo của Tống Tiêu đăng một trạng thái biểu thị chúc mừng với đoàn phim.
Mọi người thấy weibo này hoạt động trở lại, lập tức vây lên xem, quỳ xuống cầu xin chân tướng. Tống Tiêu không có bât kỳ lời đáp lại nào, nhưng lại có một bình luận khiến cho mọi người chú ý.
[ Mấy người đúng là nghĩ không đâu, hai người họ vẫn rất tốt, trên vũ hội làm chói mù mắt lão tử!] kèm theo một tấm hình nho nhỏ. Mọi người tò mò mở tấm hình kia ra, nhất thời thấy đau cả mắt.
Tấm hình này rất nhanh bị người ta lưu lại, một lần nữa đăng lên weibo, kèm theo chữ "Không thể chỉ có mình tui bị mù." Quần chúng không rõ chân tướng lập tức bấm vào, sau đó, hàng vạn hàng nghìn con dân mạng nhất thời trầm mặc ba giây.
Đó chính là ảnh chụp vũ hội của Ngu gia, bên trong đứng đầy một đám trai xinh gái đẹp, giữa đám người là một sàn nhảy xa hoa, chỉ có hai nam nhâm đang khiêu vũ bên trong. Tây trang một đen một trắng kiểu dáng giống nhau, đều ôm eo đối phương, đều nhảy bước nam. Bốn mắt nhìn nhau, hạnh phúc tâm ý tương thông quả thực muốn tràn ra ngoài màn hình!
[ A a a a a a, tui nổ! ]
[ Sử sách khôn gạt tui! Lão phu chết cũng không tiếc, a ha ha ha ha!]
[ Nha nha, hỏi vì sao tui lại cầm cây đuốc lên.]
Ngu Đường đưa cả Tứ bá và Cửu thúc vào nhà giam, Ngu lão gia tử không thể ngăn cản hắn, nhưng vẫn tức giận, chỉ đồng ý cho hắn thế lực ở Trung Quốc, đưa Thất thúc về nước Mĩ tiếp nhận tập đoàn Đại Ngư.
Ngu Đường rảnh rỗi lại bắt đầu đổi mới weibo, đăng một tấm hình, là bóng lưng của Tống Tiêu. Đây là lần đầu tiên trực tiếp đăng ảnh chụp của Tống Tiêu, mặc dù chỉ là một bóng lưng.
Tống Tiêu mặc áo gió đi ở phía trước, một tay bị người chụp hình nắm, kéo ở phía sau, ánh nắng ban mai chiếu vào trên tay hai người, dát lên một tần ánh vàn ấm áp. Kèm chữ: Lần đầu tiên gặp ba vợ, có chút căng thẳng.
Thành công thu hoạch một đống "A a a a", Ngu Đường hài lòng tắt điện thoại di động, giơ tay lên gắp một con tôm bự cho Tống Tử Thành đang đen mặt: "Ba, con mua một hòn đảo, hôn lễ sẽ cử hành ở bên đó, ba còn muốn mời người nào qua để con bảo quản gia sửa lại danh sách."
"Tôi nói đồng ý rồi sao?" Tống Tử Thành giật giật khóe miệng, một tiếng "Ba" này gọi thật trôi chảy làm sao.
"Vậy nếu như ba cảm thấy thích hợp làm trong nước thì bọn con mang bạn bè làm một lần ở ngoài đảo, trở về lại làm thêm lần nữa." Ngu Đường vẻ mặt chân thành nói.
"Khụ khụ..." Tống Tử Thành nhất thời bị sặc, hắn đang nói không đồng ý chuyện kết hôn, ai nói hắn không đồng ý nơi kết hôn chứ!
Hết chương 119.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro