Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 113: Chia tay

Edit: Lạc Vũ Nguyệt
=======================       

Ngu Thái Hàm nhìn thấy Ngu Đường, nụ cười trên mặt lập tức thu lại, hừ lạnh một tiếng: "Trong điện thoại không quản được cháu, bây giờ ta đích thân đến đây, thật muốn nghe một chút, cháu còn có lời gì."

Ngu Đường hơi hơi cúi đầu, ra vẻ rất nghiêm túc nghe ông nội nói chuyện, tiện tay nhéo lỗ tai em trai một cái: "Cháu cảm thấy, ông nói rất đúng, Ngu gia không thể tuyệt hậu."

Ngu lão gia tử nghe thấy như thế, đôi mắt sáng lên, thầm nghĩ cháu trai nghĩ thông suốt rồi sao? Nếu như nó chỉ cùng Tống Tiêu chơi đùa một chút, chơi chán sẽ đàng hoàng kết hôn với nữ nhân, vậy thì có thể chấp nhận. Gia chủ tương lai của Ngu gia, có thể thích nam nhân, nhưng không thể kết hôn với nam nhân!

Ai biết Ngu Đường tiếp tục nói thêm: "Bây giờ Ngu gia con cháu đông đầy, chút chuyện nhỏ này không cần phải lo lắng."

Ngu Lân che lại hai tai của mình, ngẩng đầu nhìn ông nội còn chưa kịp phản ứng một chút, chỉ có thể kiên trì rúc vào lòng ông nội, lam bộ né tránh anh trai, hấp dẫn lực chú ý của ông nội lại đây.

Ngu Thái Hàm cúi đầu nhìn Ngu Lân trong lòng, giờ mới hiểu được lời nói của Ngu Đường có ý gì, quả thực, Ngu gia bây giờ con cháu đông đầy, ông còn có đứa cháu trai nhỏ này, mặt khác dưới gối Ngu Thái Anh và Ngu Thái Hưng cũng có rất nhiều cháu trai. Lý do chặt đứt hương hỏa này hiển nhiên không thể thành lập...

"Đã bảo không được là không được!" Ngu Thái Hàm có cảm giác mình bị Ngu Đường xoay vòng vòng, bây giờ không sợ chặt đứt hương hỏa nữa, nhưng gia chủ Ngu gia phải là một người đàn ông bình thường, "Đừng tưởng rằng bây giờ cháu có chút bản lĩnh là có thể không nghe lời ta, chút thế lực trong tay cháu, bất cứ lúc nào ta cũng có thể lấy lại! Cho ta một câu trả lời chắc chắc, cháu muốn Tống Tiêu, hay muốn Ngu gia!"

Lời này nói ra, chính là muốn Ngu Đường phải lựa chọn, là muốn chức gia chủ hay là muốn tình yêu của hắn.

Ngu Đường rũ mắt xuống, che khuất ý lạnh đáy mắt.

Mẹ Ngu bên cạnh vô cùng sốt ruột, đi tới kéo cánh tay Ngu Đường: "Con xem con làm ông nội tức giận rồi, nhanh nhận lỗi với ông nội đi."

Những anh em họ khác một bộ đứng xem kịch vui, Ngu Lãng càng có chút hả hê đứng phía sau gia chủ, ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Ngu Đường ,không phải là Cửu thúc không giúp cháu, bây giờ cháu phải đưa ra lựa chọn ,là chia tay hay là trắng tay rời khỏi nhà."

Nói xong, Ngu Lãng mở vali sau lưng ra, lấy ra một xấp văn kiện. Trước khi tới đây, Ngu Thái Hàm đã chuẩn bị xong hết các giấy tờ, nếu như Ngu Đường lựa chọn muốn Tống Tiêu thì sẽ đuổi hắn ra khỏi nhà, đến lúc đó không chỉ không có vị trí gia chủ Ngu gia, ngay cả địa bàn ở Trung Quốc này cũng không nói chắc được.

Kỳ thực, nhân tố hù dọa cháu trai của Ngu Thái Hàm chiếm đa số, nhưng bị Ngu Lãng nói hết ra như thế thì quyết định, Ngu Đường không chia tay, sẽ phải trắng tay rời khỏi nhà.

Từ sau khi hai người đến nước Mĩ, Ngu Lãng vẫn luôn để ý, hai người là thanh mai trúc mã, lại từng cùng nhau trải qua sinh tử, còn có thể làm ra loại chuyện công khai trước mặt toàn quốc, tuyệt đối sẽ không thể chia tay. Bây giờ gã chỉ việc chờ Ngu Đường bị kích động, nói ra lời nói khiến hắn phải trắng tay ra khỏi nhà.

Trong đầu Ngu Lãng đã nghĩ đến cảnh tượng Ngu Đường nghèo túng thê thảm phải đi làm thuê cho công ty khác, đến lúc đó, vị người yêu Tống Tiêu kia còn có thể đi cùng với hắn không cũng không chắc.

Trong thời gian ngắn, tất cả mọi người đều suy nghĩ rất nhiều, Ngu Lân có chút khẩn trương nhìn ca ca, chỉ mong hắn không nên kích động. Dù sao, Cảnh Nguyên Đế là một vị hoàng đế tùy hứng hơn so với Hoằng Nguyên Đế rất nhiều lần.

Mẹ Ngu vô cùng sốt ruột, giật giật cánh tay con trai.

Ngu Đường chậm rãi nhấc mắt, cười nhạo một tiếng: "Cháu chia tay."

"Hả?" mọi người Ngu gia há to miệng, ngay cả Ngu Thái Hàm cũng ngây ngẩn cả người, trong phòng im lặng hơn mười giây. Dứt khoát như vậy, bọn họ phí nhiều công sức như vậy để làm cái gì?

...

Tống Tiêu từ thành phố A trở lại căn nhà nhỏ của hai người ở đế đô, đầy người mệt mỏi tắm rửa một cái, nằm ở trên giường ngẩn người.

Phụ thân kiếp này so với kiếp trước dễ nói chuyện hơn nhiều, tuy rằng cũng không dễ ràng thuyết phục...

"Nếu như con làm như vậy, Tống gia sẽ tuyệt hâu mất, con bảo ba làm sao ăn nói với ông nội con!"

"Con trai không có lựa chọn nào khác." Tống Tiêu quỳ gối trước mặt phụ thân, cũng nói giống như kiếp trước. Kiếp trước Tống gia không thể chống lại hoàng thất; kiếp này Ngu gia không còn làm được việc bức hôn dân nam, nhưng Tống Tiêu sẽ không chọn bất kỳ ai khác ngoài Ngu Đường.

Tống Tử Thành giơ tay lên muốn đánh y, giơ một lúc, cuối cùng không có đánh xuống. Nói cho cùng, trong lòng hắn hổ thẹn, là hắn không chăm sóc tốt cho con, khiến cho Tống Tiêu biến thành như vậy.

Nằm ở trên giường trở mình, chôn mặt ở trong chăn, Tống Tiêu thở dài, y đã định trước phải làm đứa con bất hiết rồi.

Nghĩ lại cuối cùng Tống tử Thành thỏa hiệp, bảo y lễ mừng năm mới dẫn Ngu Đường về nhà, Tống Tiêu nằm trong chăn lại không nhịn được cong mắt, có được lời hứa hẹn của cha mẹ, tất nhiên là chuyện không thể tốt hơn.

Mở to mắt chờ Ngu Đường trở về, chia sẻ chuyện này với hắn. Chờ trái chờ phải, mãi không thấy Ngu Đường trở về, liền mơ mơ màng màng ngủ mất.

Lúc Ngu Đường trở lại, trời đã sáng rồi, nhìn thấy Tống Tiêu không đắp chăn ngủ ở trên giường, nhất thời nhíu mà, kéo chăn bên cạnh qua đắp kín cho y.

Tống Tiêu mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhìn thấy hoàng thượng trong mắt mắt có tơ máu, từ từ bò dậy: "Ngươi cả đêm không có ngủ sao?"

Ngu Đường đáp một tiếng, đi vào phòng tắm tắm.

"Hắt xì—" Tống Tiêu lúc này mới cảm thấy lạnh, lắc đầu mấy cái, đứng dậy đi hâm nóng hai ly sữa tươi.

Ngu Đường tắm rửa xong đi ra, y lại đi vào rửa mặt, chờ lúc rửa xong đi ra, thì thấy Ngu Đường đang xép đồ vào vali.

"Ngươi phải đi công tác sao?" Tống Tiêu đưa một ly sữa tươi cho hắn.

"Bắt đầu từ ngày hôm nay, chúng ta chia tay." Ngu Đường nhét mấy bộ quần áo vào, gập vali lại, đứng thẳng người, suy nghĩ một chút, tiện tay cầm đi con gấu bông nhỏ đầu giường.

"Cái gì?" Tống Tiêu chớp mắt mấy cái, nhất thòi không hiểu ý tứ của Ngu Đường.

Ngu Đường nhìn y một cái: "Phòng này vốn đứng tên của ngươi, những thứ này cho ngươi hết." nói xong liền kéo vali, xoay người rời khỏi, rầm một tiếng đóng cửa lại.

Tống Tiêu sững sờ trong chốc lát, đi tới bên cửa sổ, nhìn bộ dạng Ngu Đường kéo vali, khuỷu tay lẹp con gấu bông đi dưới lầu, thấy thế nào cũng giống như...Bạn nhỏ giận dỗi trốn đi.

...

"Hai người bọn họ thật sự chia tay rồi." Ngu Lãng không thể tin nhìn báo cáo trong tay cha mình.

"Đúng vậy, Đường thiếu gia đã rời căn nhà đó, lúc Tống Tiêu ra khỏi nhà sắc mặt rất không tốt." vệ sĩ phụ trách theo dõi đúng sự thật báo cáo.

"Không hổ là cháu của ta, có quyết đoán," Ngu Thái Hàm vô cùng thỏa mãn gật đầu, giơ tay lên ý bảo Tào quản gia qua đây, "Tiệc tối đúng hạn tiến hành."

...

Hôm nay nhân viên của giải trí Tinh Hải phát hiện giám đốc tự mình lái xe đi làm, mọi khi đều là vị "Hoàng đế bệ hạ" kia đưa tới.

"Hôm nay hoàng thượng đi công tác sao?" Lý Vĩ Vĩ nhìn thấy Tống Tiêu, nhịn không được chọc ghẹo y, nhưng thấy sắc mặt Tống Tiêu, lập tức thu lại ý cười "Cậu làm sao vậy? Sắc mặt kém như vậy!"

Mặt của Tống Tiêu có chút tái nhợt, thoạt nhìn rất không có tinh thần.

"Không sao." Tống Tiêu xoa xoa mặt, xoay người vào phòng làm việc của giám đốc.

"Giám đốc bị làm sao vậy?" Người của phòng thư kí nhỏ giọng nói.

"Tôi nghe nói, Ngu gia muốn mở vũ hội," có một người trong nhà có thân thích thế gia nói nhỏ, "Mấy ngày hôm trước đã truyền tin tức ra rồi, xem ra là trong nhà muốn kén vợ cho Ngu tổng..."

"Không thể nào, hoàng thượng không thể cặn bã như vậy được!!" người của phòng thư kí cảm giác mình tìm được chân tướng, cảm thấy đồng tình vô hạn với giám đốc. Người có tiền yêu tiền, quả nhiên không đáng tin cậy.

Có thể là tối hôm qua bị cảm lạnh, cả ngày đều không có tinh thần, sau khi tan việc, Tống Tiêu dứng ở ven đường, nhìn đường cái người đến người đi mà ngẩn người.

"Kít—" một tiếng động cơ quen thuộc vang lên, xe thể thao mà lam bảo thạch dừng ở trước mặt, tự động mở cửa xe ra.

Bốn mắt nhìn nhau trong giây lát, hai người đều ngẩn ra.

Ngu Đường thầm mắng một tiếng, cái thói quen chết tiệt này, lập tức đóng cửa xe lại, vù một tiếng lái đi.

Một lúc sau, lại lái ngược trở lại.

"Đứng ở chỗ này làm cái gì? Xe của ngươi đâu?" Ngu Đường hạ cửa kính xuống, nhìn về phía Tống Tiêu hỏi.

"À." Tống Tiêu lúc này mới phục hồi tinh thần lại, chậm rãi xoay người đi về phía ga ra.

Ngu Đường mím chặt môi, xuống xe đuổi theo, kéo Tống Tiêu lại: "Ai, quên đi quên đi." Nói xong, kéo Tống Tiêu lên xe, ném lên ghế phó lái, cúi đầu cái dây an toàn cho y, còn mình thì hầm hừ trở lại ghế tài xế ngồi, đập mạnh chân ga, vọt ra ngoài.

Xe đậu ở hầm để xe dưới khu nhà ở của bọn họ, Ngu Đường sắc mặt Tống Tiêu vẫn không tốt, hung hăng nhíu mày, giơ tay lên sờ sờ trán y: "Ngươi bị làm sau thế? Chia tay một ngày đã biến mình thành bộ dạng này!"

"Có thể là tối hôm qua bị cảm lạnh rồi." Tống tiêu hít mũi một cái.

Ngu Đường lấy khăn tay trong túi âu phục ra, xoa xoa mũi cho y: "Biết ngươi vì trẫm mà khóc đến bị bệnh, thật là làm cho người ta không bớt lo."

"Hả?" Tống Tiêu cảm giác mình có chút phát sốt, choáng váng bước xuống xe, liền bị Ngu Đường ôm ngang lên.

Ngu Đường chạm đầu với y, đau lòng hôn trán y một cái, ôn nhu nói: "Qua một ngày rồi, chúng ta làm lành."

"Ừ." Tống Tiêu ngáp một cái, chôn mặt trong hõm cổ Ngu Đường, ngủ mất.

==================

[Đoạn kịch nhỏ]

Ngư Đường :Gia tộc bức bách tạo áp lực, chúng ta chia tay một phút đi.

Tiêu Tiêu: Ừ.

Ngư Đường: Qua một phút rồi, chúng ta làm lành đi.

Tiêu Tiêu: Ừ.

Ngư Đường: Vừa mới làm lành, hẳn là nên dùng long dương thập bát thức chúc mừng một cái.

Tiêu Tiêu: ...

Hết chương 113.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro