Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 110: Phát sóng

Edit: Lạc Vũ Nguyệt
=======================      

Mộ Thần cũng đang híp mắt xem động tác của hai người. Lần này đoàn phim vô cùng dụng tâm, còn tìm giáo sư lễ nghi cổ chuyên nghiệp đến dạy động tác, cách đứng, dáng đi, tư thế ngồi, còn có hành lễ, giao tiếp các loại cho bọn họ, hắn tự cho là học rất tốt, nhưng cùng so sánh với hai vị trước mắt thì kém rất nhiều.

Tống Tiêu từng bước một bước lên trên cầu vòm, trong bước chân mang theo vận luật thuộc về riêng mình, động tác giơ tay lên từ tốn ưu nhã, cùng Ngu Đường chào hỏi lẫn nhau vô cùng đẹp đẽ, thậm chí so với giáo sư lễ nghi kia làm còn tốt hơn.

"Có người nói, con cháu thế gia trăm năm, từ nhỏ đều phải học tập lễ nghi truyền thống." đạo diễn ở một bên thâm sâu khó dò nói.

Kiều Tô gật đầu, thì ra là thế.

Mộ Thần liếc đạo diễn thuận miệng bịa chuyện một cái, người của thế gia trăm năm hắn cũng quen vài người, cũng không gặp ai giống như vậy. Nhưng lại không thể làm mất mặt đạo diễn, chỉ có thể tiến tới ở bên tai Kiều Tô nhỏ giọng nói: "Đừng nghe đạo diễn Tôn nói lung tung, Ngu gia là một trường hợp đặc biệt."

Kiều Tô mới vào nghề không lâu, không hiểu chuyện lắm, người lại thành thật như vậy, vẫn nên nói cho cậu biết thì hơn, miễn cho đứa nhỏ ngốc này ngày nào đó gặp con cháu thế gia, trực tiếp thỉnh giáo cổ lễ với người ta.

Đạo diễn Tôn nhìn hai người cầm tay nhìn nhau trên cầu, lại nhìn hai người kề tai nói nhỏ bên cạnh, luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng.

Ảnh cưới để cho nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp chụp ảnh cho bộ phim chụp, nhiếp ảnh gia nghiệp dư là Độc Cô Ám phụ trách giám sát hắn, để nghừa vị này nuốt riêng ảnh của đế hậu.

"A, trời ạ, quá đẹp!"

"Đúng đúng, đúng là như vậy!"

"Hoàn mỹ, thêm một tấm nữa, tốt, gần thêm chút nữa!"

Nhiếp ảnh gia đã hoàn toàn quên mất hắn đang chụp ảnh cưới cho hai người đàn ông, chỉ cảm thấy tất cả hình ảnh đều đẹp như vậy, tiếng chụp vẫn vang lên không ngừng.

Chụp ảnh xong, Độc Cô Ám liền giám sát nhiếp ảnh gia ở hiện trường chỉnh sửa, sau đó đến cả mấy tính có chứa ảnh cũng bih mang đi.

"Tôi có thể giữ một tấm không? Cam đoan không truyền ra ngoài, tôi xin thề!" nhiếp ảnh gia nước mắt lã chã nói, những tấm hình này thật quá đẹp, trong nháy mắt khi mở máy tính ra, hắn suýt hít thở không thông.

Độc Cô Ám mặt không biểu cảm nhìn hắn một cái, tàn nhẫn mà ôm máy tính xoay người rời đi.

Bởi vì có tài chính hùng hậu của Đại Ngư hỗ trợ, chế tác hậu kỳ của <Cảnh Hoằng Thịnh Thế> tiến hành vô cùng thuận lợi, nhạc nền và ca khúc chủ đề là Tống Tiêu tự mình chọn, tất cả mọi người không có dị nghị gì, chỉ là lúc chiếu ra mắt trên kênh xảy ra vấn đề.

"Đề tài lịch sử, vẫn nên chiếu ra mắt ở đài quốc gia thì tốt hơn." Đây là ý kiến lúc đó của bộ trưởng bộ kế hoạch Tinh Hải. Thế nhưng mọi người đều biết, bộ sách này trước kia vẫn luôn không được chuyển thành phim là bởi vì nam hoàng hậu bên trong không phù hợp với tư tưởng chủ lưu.

Bây giờ tuy rằng quay được ra, cũng cho phép chiếu phim, nhưng nghĩ đến đài quốc gia bảo thủ, chắc là rất khó tiếp nhận.

"Đài địa phương cũng rất tốt, bây giờ vài kênh giải trí có tỉ lệ người xem rất cao." Người bộ phận Marketing căn cứ theo nguyên tắc "Nhìn về tiền", còn đề cử hai đài địa phương có tỉ lệ người xem cao.

.....

Trở lại phòng ở của hai người, Tống Tiêu vẫn còn suy nghĩ chuyện này. Y càng hy vọng truyền bá ở đài quốc gia, phim lịch sử vốn rất nghiêm túc, nên nhận được địa vị mà nó nên có.

"Ngươi còn nhớ thời điểm mới vào cung, trẫm đã nói gì với ngươi hay không?" Ngu Đường nắm cằm Tống Tiêu, lắc lắc hỏi hoàng hậu vẫn còn đang ngẩn người.

"Hả?" Tống Tiêu sửng sốt một chút,nhìn trần nhà nghĩ rồi lại nghĩ, "Về sau mỗi ngày ngươi tới mặc triều phục cho trẫm."

Ngu Đường giật giật khóe miệng: "Không phải câu này."

Tống Tiêu lại nghiêm túc suy nghĩ một chút, "Bổng lộc của ngươi đến lúc cuối năm cho luôn một thể."

Ngu Đường thở dài: "Gặp chuyện khó khăn, tìm trẫm."

Ở trong hoàng cung này, bất kể là khó khăn gì, lớn như tiền triều làm khó dễ, nhỏ như giá cắm nến bị đổ, chỉ cần là chuyện làm ngươi cảm thấy khó khăn, đều có thể tới tìm trẫm. Đây là hứa hẹn của Cảnh Nguyên Đế đối với hoàng hậu mới cưới.

Không lâu sau, phía chủ trì thả ra tin tức, lịch chiếu của <Cảnh Hoằng Thịnh Thế> đã định. Cũng không biết Ngu Đường ở sau lưng làm cái gì, chiếu ra mắt vậy mà thực sự chiếu ở đài quốc gia.

Đài quốc gia từ trước đến nay luôn khá khiêm tốn, chỉ ở thời điểm vàng tung ra một đoạn trailer ngắn, không có lời tuyên truyền khoa trương, chỉ có bốn chữ lớn <Cảnh Hoằng Thịnh Thế> cùng thời gian chiếu phim.

Lúc này, người đang xem kênh quốc gia đang chán muốn chết chờ hết quảng cáo, đột nhiên, một đoạn nhạc hào hùng bá khí vang lên.

Mộ Thần mặc cổn phục đế vương màu đen, ngồi trên long ỷ, ném một xấp tấu chương lên mặt đại thần: "Hòa thân hòa thân! Kẻ nào còn nhắc đến hòa thân nữa thì hiến con gái của mình ra!"

Hình ảnh chuyển một cái, đế vương mặc chiến giáp tự mình xông lên chiến trường, độc thoại là tiếng đế vương trầm thấp du dương: "An Viễn, chờ ca ca!"

Một hài tử nho nhỏ, mặc quần áo thái tử màu hạnh hoàng (vàng hơi đỏ), ngửa đầu nhìn Kiều Tô mặc trường bào màu xanh, dùng giọng nói ngọt ngào mềm mại nói: "Ta cũng muốn làm một hoàng đế tốt như hoàng huynh!"

Lại chuyển lần nữa, là Kiều Tô mặc phương bào, từng bước một bước lên thềm ngọc, cùng đế vương phía trên nhìn nhau từ xa.

Sau đó, tất cả mọi thứ trở về cát vàng, bốn chữ <Cảnh Hoằng Thịnh Thế> cứng cáp có lực hiện lên màn hình, phía dưới kèm một hàng chữ nhỏ, ghi rõ thời gian chiếu phim.

Các loại quảng cáo kế tiếp bắt đầu một hồi lâu, khán giả mới hồi phục lại tinh thần. Thật sự là quá đặc sắc! Khán giả đã có tuổi vô cùng cao hứng, sinh thời có thể nhìn thấy bộ cuối cùng trong thịnh thế tam bộ khúc chiếu thành phim. Mà khán giả còn trẻ tuổi đã sớm biết được tin tức này thì nhao nhao chạy tới kênh chính thức xem bản video tuyên truyền còn chưa hoàn chỉnh.

Trên kênh chính còn chưa tung ra bản đầy đủ, chỉ tung ra bản ngắn một phút trên ti vi, cũng báo trước hai ngày nữa sẽ tung ra bản đầy đủ.

[ A a a a, thực sự có cả vai nam hoàng hậu nữa, còn đẹp như vậy!]

[ Anh anh anh, vẻ mặt của Mộ ảnh đế thật tô!]

[ Khuôn mặt Kiều của tui thật quá đẹp, trên màn hình có vết nước miếng là chuyện gì xảy ra? Tui phải liếm sạch!]

Có người xem đi xem lại đoạn video, mỗi một chi tiết nhỏ đều không bỏ qua, còn tiến hành phân tích các loại.

Có người nói bày biện, tràng cảnh bên trong đều vô cùng khảo chứng, có võng hữu cắt ảnh phát hiện ngọc bội hình rồng trên người hoàng thái đệ là nghiêm ngặt dựa theo quy chế thái tử Đại Ngư mà thiết kế, ngay có số chuỗi tu bên dưới cũng không sai tý nào; có võng hữu chăm chú thống kê thời gian lên hình của Kiều Tô, phát hiện trong video một phút ngắn ngủi y xuất hiện mười ba giây, điều này chứng tỏ, vai diễn của vị nam hoàng hậu này không hề bị cắt giảm một chút nào!

Ba ngày sau, lúc bản đầy đủ của bộ phim được tung ra, dân cư mạng hoàn toàn lâm vào trong trạng thái "A a a" và "Liếm liếm liếm", kỳ vọng đối với bộ phim này cao chưa từng có.

Bởi vì liên tiếp bị các loại phim làm cẩu thả cùng 50 hiệu ứng hành hạ, khán giả hiện tại đặc biệt khát vọng một bộ phim chế tác hoàn hảo để rửa mắt.

Vào ngày phát sóng, Ngu Đường lui tiệc xã giao buổi tối, Tống Tiêu cũng ngừng hội nghị, hai người về nhà thật sớm, mua gà rán và bia, cùng nhau làm ổ trên ghế sa lon ôm ti vi.

"Tự xem chuyện xưa của mình, có phải cảm thấy quái quái hay không?" Tống Tiêu gặm một miếng gà rán, quay đầu hỏi Ngu Đường.

Ngu Đường từ tốn uống một ngụm bia, tới gần cắm một miếng lớn trên đùi gà trong tay Tống Tiêu, nhồm nhoàm nhai không nói tiếng nào.

Trong ti vi vang lên tiếng nhạc hào hùng long trọng, đầu tiên là một đoạn nhạc dài xa xưa mênh mông, sau đó là tiếng kèn nặng nề, trong hình xuất hiện kỵ binh sông băng, tiếng trống trong đoạn nhạc càng lúc càng nhanh, sau đó một giọng nam trầm mạnh bắt đầu hát:...

Cát vàng cuồn cuộn, đồng tuyết mênh mông, vẽ một bức chinh chiến sa trường.

Núi cao sừng sững, trời xanh bao la, viết một quyển giang sơn thịnh thế.

===============

[Đoạn kịch nhỏ]

Tiêu Tiêu: Bộ phim này quay không tệ chứ?

Ngu Đường: Hơi thiếu một chút.

Tiêu Tiêu: Thiếu cái gì?

Ngư Đường: Đêm động phòng hoa chúc của đế hậu đâu?

Tiêu Tiêu: ...Ăn cua đồng an ủi đi.

Hết chương 110.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro