Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Vực sâu - Chương 6

Chương 6

Người trước mắt da dẻ trắng trẻo. Đồng tử, con ngươi đều cùng tông màu nâu nhàn nhạt. Tóc hơi dài, vài sợi quấn quanh cổ, bên má còn vương chút tóc rối.

Kỷ Uyên một lần nữa xác nhận không quen biết người trước mặt.

Nhưng người đó lại tạo cảm giác thân thuộc với anh, như bạn bè nhiều năm không gặp. Dù là ánh mắt hay hành vi, đều dẫn đến cảm giác thân thiết, quen thuộc lạ kỳ.

Anh không bài xích những đụng chạm thân mật với đối phương, chí ít là hiện tại.

Một người xa lạ thân thuộc dù sao cũng hơn là một người xa lạ hoàn toàn, có lợi cho tình huống hiện tại của anh.

Thời gian không cho phép bọn họ có nhiều cơ hội tìm hiểu, người đấy liền kéo tay anh chạy trốn về một hướng khác.

Mưa càng lớn.

Tiếng mưa rơi xuống mặt đất vang lên, theo đó là tiếng sấm ầm ầm.

Từ cái nắm tay, nhìn lên bóng lưng thon gầy của người trước mắt, Kỷ Uyên chợt hốt hoảng. Anh nảy sinh ra loại ảo giác, dường như một hồi chạy trốn giờ đã biến thành nam nữ tư thông đi lại với nhau.

Người ấy đưa anh đến chiếc xe ô tô đang đậu ở bên đường, tiếng động cơ nổ máy, bỏ lại tòa nhà uy nghiêm sừng sững lại phía sau màn đêm.

Anh tựa lưng vào ghế ngồi, cơ thể thả lỏng.

Không cần biết người kia có mục đích gì, anh vẫn nhắm mắt, tìm lại cảm giác bình yên sau nhiều ngày căng thẳng.

Cuối cùng ngày ấy đã đến, cái ngày thoát ra khỏi chốn ma quỷ kia.

Kỷ Uyên nghe thấy tiếng người kia nói, thái độ dịu dàng ân cần: "Ở ghế sau có hộp thuốc, ngoài ra còn quần áo và khăn mặt."

Anh mở mắt ra, chuyển hướng tầm nhìn theo chỉ dẫn của đối phương, trong lòng không khỏi ngờ vực.

Quá mức đáng nghi – đối phương nhiệt tình quá trớn, không rõ mục đích là gì.

"Vết thương không xử lý sẽ nhiễm trùng, cơ thể gặp mưa dễ cảm lạnh." Người đấy dừng một chút, qua gương chiếu hậu có thể nhìn thấy nét lo lắng nơi đáy mắt: "Anh nên chăm sóc mình thật tốt."

Tiếc là Kỷ Uyên không chú ý đến những lời này, chỉ nghĩ về ý đồ của đối phương, trăn trở mãi vẫn không nghĩ ra, chỉ đành khô khan nói: "Cảm ơn."

Người đó im lặng khẽ mỉm cười.

Vết thương trên cánh tay vừa nãy dính mưa, đã có dấu hiệu phù nề lộ ra bên ngoài da thịt.

Anh lấy bông băng lau đi vết thương, dùng rượu khử trùng, tiến hành thao tác đơn giản để xử lý vết thương rồi lau khô tóc của mình.

Bệnh viện tâm thần ở vùng ngoại ô, tĩnh lặng tuyệt đối, hoàn hảo để bệnh nhân phục hồi. Nhưng thực tế chỉ là một kiểu biến tướng của cách ly.

Anh trầm ngâm một hồi, rốt cuộc không nhịn được mà nói ra vấn đề của chính mình: "Cậu là ai?"

"Anh không nhớ sao..." Người ấy khẽ cụp hàng mi, lộ ra thất vọng trong đôi mắt: "Em là Tạ Cảnh Thần."

Anh lục lọi ký ức của chính mình, thật sự không có ấn tượng nào liên quan đến người trước mắt.

Có điều, người ấy nói mình gọi là Tạ Cảnh Thần, họ Tạ.

Tạ Cảnh Nhiên, Tạ Cảnh Thần, xem ra đây là người của Tạ gia.

Giữa chốn thành thị phồn hoa, Tạ gia chưa hẳn đã một tay che trời, nhưng danh tiếng có thể xưng tụng tứ phương. Thế hệ trước phát triển ở nước ngoài, mấy năm gần đây mới bắt đầu chuyển hướng đầu tư trong nước, nhưng tuyệt đối không thể xem thường.

Vừa mới thoát ra đã được người cứu, mà người cứu anh lại chính là tiểu công tử của Tạ gia.

Chẳng lẽ lại hao tổn tâm trí, lặn lội đường xa để cứu đối tượng hợp tác?

Anh cảm thấy mình thực sự may mắn.

Tạ Cảnh Thần quay đầu hỏi anh: "Đã muộn rồi, muốn đến nhà em không?"

Anh cười: "Rất vinh hạnh."

Hiện giờ trở về Kỷ gia là điều tuyệt đối không thể. Anh bỏ trốn, Kỷ Trầm nhất định sẽ phái người tìm kiếm anh. Lang thang bên ngoài mãi cũng không được. Còn nữa, trong người anh không có sẵn tiền mặt, giấy tờ tùy thân cũng không có, ở bên ngoài chỉ có đường cùng.

Anh dần lý giải ra vì sao phạm vi canh gác của bệnh viện này không quá rộng.

Bởi vì Kỷ Trầm biết, nếu anh trốn ra ngoài, không có giấy tờ tùy thân cùng tiền mặt thì cũng không chạy được bao xa, sớm muộn gì cũng bị bắt trở lại.

Nhưng Kỷ Trầm lại không ngờ rằng anh sẽ may mắn như vậy, trốn ra liền được Tạ Cảnh Thần cứu.

Người kia bị nụ cười của anh hớp mất hồn, trong phút bấn loạn, tay run lên suýt nữa lao ra đường cái.

Tạ Cảnh Thần rốt cuộc hoàn hồn, đánh tay vô lăng, không muốn bị nhìn thấu nội tâm, lòng bàn tay từ lâu đã bấm ra máu. Trời mới biết anh dùng bao nhiêu khí lực mới ngăn chặn sự xáo trộn trong lòng, chờ đợi bao lâu mới thấy được trân bảo trước mắt mà chính mình chỉ có thể yên lặng quan sát. Một mặt, cậu muốn ước mơ nhiều năm biến thành sự thật. Mặt khác lại không ngừng khuyên nhủ chính mình, không nên gấp gáp, phải từng bước từng bước thực hiện mới tốt.

Trong xe, mỗi người đều mang tâm tư riêng. Một người kính trọng quyền thế, một người chỉ chăm chăm dõi theo thân thể đối phương.

Tuy rằng mục đích không giống nhau, nhưng cả hai đối với nhau đều thầm mơ ước.

Bọn họ sau này hợp tác có thể nói là thuận buồm xuôi gió.

Nhà Tạ Cảnh Thần ở vùng ngoại ô, là một tòa biệt thự hai tầng. Bên trong trang trí theo phong cách châu Âu, lấy trắng và vàng làm màu sắc chủ đạo, cùng với đó là các họa tiết vô cùng tinh tế, phức tạp.

Màu sắc tạo cảm giác ấm áp khiến lòng người thư thái, anh liền mở lời bỡn cợt: "Cậu có vẻ thích chuyện tùy tiện đem đồ vật về nhà."

Tạ Cảnh Thần thoạt đầu sững sờ, sau đó mới hiểu được hàm ý trong lời nói, chậm rãi mở miệng: "Không phải em nhặt được anh, mà là bị anh nhặt được."

Lời này rõ ràng có thâm ý khác.

Anh nhìn Tạ Cảnh Thần, không tìm thấy bất kỳ manh mối nào trên gương mặt đối phương.

Kỷ Uyên không muốn cùng người này tiếp tục đôi co, liền ngồi xuống ghế sa lông, sắp xếp lại suy nghĩ trong đầu rồi mở miệng: "Coi như cậu nói đúng đi, tôi cần bàn với cậu một chuyện."

Cậu lập tức ngồi ngay ngắn, làm dáng vẻ rửa tai chăm chú lắng nghe.

"Thỏa thuận đi, tôi sẽ đem tài sản ở nước ngoài chuyển hết cho cậu."

"Em không cần." Đối phương lắc đầu.

Anh cau mày lại, đây không phải điều anh muốn, không nghĩ tới việc vừa mới bắt đầu đã bị từ chối: "Cậu có cần thiết từ chối nhanh thế không?"

"Em có thể cho không sự trợ giúp của mình." Tạ Cảnh Thần nghiêm mặt nói.

Nghe vậy, thoạt đầu anh không tin, lập tức lắc đầu: "Tôi không muốn nợ người khác."

Đối với một người không rõ lai lịch như thế, anh thà sòng phẳng thanh toán món nợ.

"Tốt lắm." Tạ Cảnh Thần cũng không từ chối, mà nói: "Sau khi chuyện thành công, anh cùng em đi Anh quốc một năm xem như báo đáp. Được không?"

Anh chần chừ, thời gian một năm đối với anh mà nói thực sự hơi dài.

"Em sẽ không hạn chế tự do của anh." Tạ Cảnh Thần bổ sung: "Anh có thể làm điều mình muốn, hơn nữa còn giúp anh giải quyết Kỷ Trầm."

Kỷ Uyên kinh ngạc: "Sao cậu biết tôi đang nghĩ gì?"

"Em có thể đọc được suy nghĩ." Cậu tiến tới, trước khi anh kịp né tránh ngón tay đang cố chạm vào môi anh: "Chỉ với riêng anh thôi."

Thấy vậy, anh bắt đầu cảm thấy căng thẳng.

_Hết chương 6_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro