Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phần 12

Editor: 40, 41, 45 (Mò) | 42 → 44 (Mạc Lan)

Betaer: SS Tổng công

Chương 40

Tôi đánh từng chữ từng chữ một, gửi đi, gần như chết lặng nghe tiếng thông báo có tin nhắn WeChat của Mì Sợi Ca trên điện thoại di động không ngừng vang lên.

Anh ngồi đối diện tôi, ánh sáng màn hình di động chiếu trên mặt, soi rõ con mắt ươn ướt nước, hai má cũng ướt sũng của anh, có chút quỷ dị, cũng có chút thê lương.

Gửi đi cái tin "xin lỗi" cuối cùng, tôi đặt di động xuống mặt bàn, lẳng lặng ngồi trong bóng tối, chờ Mì Sợi Ca xét xử.

Anh sẽ buông sự việc kia xuống sao? Giống như hiệp khách hào hiệp trong tiểu thuyết võ hiệp vậy, nói: "Chuyện đời trước hãy cứ để nó qua đi, chúng ta nở nụ cười quên hết thù oán."

Hay là đột nhiên cho tôi một quyền, nói vĩnh viễn sẽ không tha thứ cho những hành động của cha tôi cùng sự lừa gạt ích kỷ của tôi, chỉ thẳng vào mũi tôi bảo tôi cút, nói: "Không muốn lại nhìn thấy mày nữa, gặp một lần đánh một lần!"

Bất kể là kết quả nào, tôi nghĩ tôi đều chấp nhận được... Dù sao chăng nữa cũng chỉ có thể chấp nhận.

Nhưng anh nãy giờ vẫn không nói gì, chỉ mải khóc lóc.

Nước mắt che mờ ánh mắt, tôi đoán không ra anh đang suy nghĩ gì, mà ngạc nhiên là không có bao nhiêu hận ý, giống như chỉ rất thương tâm... Toàn thân tâm tôi đều đang đau, lại chẳng thể làm gì được, chỉ có thể mặc anh khóc không ngừng, khóc từ lúc đầu đến giờ, hoàn toàn không tính dừng lại... Cái chòm sao Song Ngư này...

Hôm nay tôi lại khắc với chòm sao Song Ngư nữa sao? Chắc vầy đi.

"Nói, nói chuyện." Tôi cuối cùng không nhịn được mở miệng trước, thúc giục, "Anh nói chuyện!"

Mì Sợi Ca thút thít muốn mở miệng, lúc này mới phát hiện đã khóc đến không thở được, không ngừng nấc cụt, căn bản nói không ra lời.

Tôi chỉ có thể bật đèn, chạy ra sau bếp rót nước cho anh uống.

Mì Sợi Ca uống hết nước, nấc cụt nửa ngày, rất lâu sau mới bình tĩnh lại.

Tôi lẳng lặng chờ đợi, nội tâm chuẩn bị phải chịu dày vò, nhịp tim rối loạn nhanh đến sắp nghẹt thở, mà cuối cùng thì anh cũng mở miệng.

Anh nói: "Tiểu Vệ, em là vì đồng tình và áy náy với anh nên mới ở bên anh sao?"

"? ? ?"

Chờ chút? Tình huống gì đây? ? Ý gì vậy hả? ?

Tôi thật sự không hiểu nổi mạch não của chòm sao Song Ngư, đây chính là não yêu đương siêu cấp trong truyền thuyết sao? Tại sao đối mặt với huyết hải thâm cừu như vậy mà việc đầu tiên anh nghĩ tới lại là vấn đề này?

"Cẩn thận nhớ lại một chút, kỳ thực em dường như từ trước tới giờ chưa từng nói thích anh." Mì Sợi Ca lau sạch nước mắt, ánh mắt rất chi là ưu thương, "Cho nên em quả thực là đang đồng tình với anh, đúng không?"

"Không, không đúng!" Tôi còn chưa hồi phục lại tinh thần từ trong tâm tư hỗn loạn của chính mình, đã bị hắn đột nhiên ép cho tỉnh mộng... Anh rốt cuộc đang suy nghĩ những gì vậy hả vợ!

Mì Sợi Ca sụt sịt mũi mất nửa ngày, lần thứ hai khó khăn mở miệng: "Nếu như anh nói cho em biết, anh và mẹ anh không phải người em muốn tìm, có phải em sẽ rời khỏi anh không?"

"! ! !" Chờ chút? Sao lại vậy chớ?

Tôi đầy mặt khó hiểu nhìn về phía Mì Sợi Ca: "Không, không phải, phải chứ? Tên, tên, tuổi, tuổi tác cùng quê, quê quán, của anh, còn có tình trạng, tình trạng thân thể của mẹ, mẹ anh..."

Không... Không thể nào? ! ! Lẽ nào tôi ngay từ đầu đã lầm rồi sao? Vì sao lại như vậy? Là trùng hợp ư? Trên đời này còn có thể có loại trùng hợp này sao? Cũng... đâu phải không có khả năng? Con mịa nó còn bệnh thần kinh hơn cả tiểu thuyết tôi viết nữa!

Nhưng nếu như chuyện này ngay từ đầu đã lầm rồi, thế mấy ngày nay tôi rốt cuộc xoắn xuýt vì cái gì hả giời?

Tôi nhiều lần nửa đêm tỉnh lại từ trong ác mộng, nhìn dáng vẻ ngủ say an tĩnh của anh một mình bất an; tôi thường xuyên cảm khái vận mệnh bất công, dựa vào cái gì Tiểu Yêu gặp được Tôm Hùm Ca là đồng bọn hồi còn nhỏ, mà tôi cùng Mì Sợi Ca lại chỉ có thù giết cha; tôi hối hận lúc mình viết tiểu thuyết luôn thích phác thảo cẩu huyết nhất có thể, giờ đây cuối cùng gặp phải sự trả thù của chữ viết; mỗi ngày hạnh phúc của tôi đều như đang giẫm trên băng mỏng, suốt ngày thấp tha thấp thỏm, tôi... Xin hỏi tất cả là có cho nói tục không? Tiểu Vệ Ca của cưng hiện giờ có chừng ba ngàn chữ tục muốn tự thuật!

"Oa Tiểu Vệ! Em nói được một câu thật dài!" Mì Sợi Ca kích động đến hai mắt tỏa sáng.

"..." Lúc này ai CMN còn quản mấy chuyện thất ngôn tứ tuyệt linh tinh này nữa!

Tôi một phát nắm lấy cổ tay Mì Sợi Ca, mắt đỏ lừ rống to: "Nói rõ ràng!"

Nói trọng điểm nha các bạn học, đều từ bài học kinh nghiệm của máu và nước mắt ở đây cả, não bổ quá mức là không thể chấp nhận được —— câu thông! Câu thông quan trọng biết bao nhiêu!

Chương 41

"Bình tĩnh, bình tĩnh." Anh nắm chặt bàn tay đầy mồ hôi lạnh của tôi, nhẹ nhàng ôm nó trong lòng bàn tay mình, chậm rãi xoa nắn, ngữ khí cũng chầm chậm ôn nhu, "Tiểu Vệ, mấy ngày này trong lòng em có tâm sự, đặc biệt khó chịu đi? Kỳ thực em có thể nói cho anh biết sớm hơn... Anh thật sự không phải người em muốn tìm, cũng không biết em vì sao lại tìm nhầm, là bởi vì tên sao? Được rồi, cái tên này quả thực rất phổ biến, toàn Trung Quốc người trùng tên trùng họ với anh không có hai mươi vạn cũng có mười lăm vạn đi."

"..." Mặc dù có chút bình thường... Nhưng thật sự có phổ biến đến vậy không? Không đến mức đấy đi? Có phải do người tôi quen biết quá ít còn quá không có kiến thức không?

"Còn có mẹ anh, bà ấy gặp tai nạn giao thông không phải tám năm trước, mà là chuyện của ba năm trước. Khi đó bà lái xe điện đi làm thì bị một chiếc xe chở hàng lớn vượt đèn đỏ đâm phải... Cho nên anh luôn không quá yên tâm em lái xe ra đường, tình cảnh vừa nãy quả thực làm anh sợ muốn chết." Mì Sợi Ca vừa nói vừa lại khóc nấc lên.

"..." Tôi vội vàng nắm chặt lại tay hắn.

"Khi đó bà ấy bị thương đặc biệt nghiêm trọng, anh cho là bà ấy sắp không xong, thế nhưng bà ấy vẫn kiên cường tỉnh lại, những năm này cũng dần dần tốt lên, thật là... Thật là đặc biệt cảm ơn." Hắn khịt khịt mũi, tiếp tục nói.

"..." Ba năm trước cũng là lúc mẹ tôi rời đi, chỉ bằng điểm này, tôi có chút hâm mộ Mì Sợi Ca.

"Còn có, cha anh không chết, hoặc nên nói là anh cũng không biết ông ấy chết hay chưa, có lẽ là còn đang bay lượn bên quốc gia nào đó đi. Ông ấy cũng không chịu mở cửa hàng đàng hoàng, cầm tiền đi Ma Cao đánh bạc, thua sạch hết tiền thì lén chạy sang nước ngoài. Anh cùng mẹ anh khiêng khoản nợ ấy trong nhiều năm, vì vậy nên anh mới phải ra ngoài làm việc sớm, cấp ba chỉ học được một năm đã bỏ, ban ngày đi làm ở nhà máy, buổi tối thì làm người học việc ở quán ăn nhỏ, nếu không phải năm trước trong thôn trưng dụng đất đai dỡ nhà cửa thì e là tới giờ cũng chưa có tiền... Anh quả thực chưa được học hành gì cả, em đừng ghét bỏ anh."

"..." Sao lại ghét bỏ chứ? Thì... Vẫn là đau lòng nhiều hơn chút.

"Ba năm trước lúc mẹ anh gặp chuyện, quả thực cảm thấy như trời sắp sụp luôn rồi... Cũng may những chuyện tệ hại ấy cuối cùng cũng qua rồi. Năm trước cầm tiền trả lại khoản nợ, mẹ anh tỉnh lại nhưng không thể làm việc nữa, anh bèn mở cái tiệm này, bây giờ lại có em, anh chỉ cảm thấy, vận đen của anh rốt cục đã chấm dứt rồi." Ánh mắt sáng ngời của Mì Sợi Ca nhìn chăm chú vào tôi, "Tiểu Vệ, em cũng thật là, chuyện kia đều là quá khứ cả rồi, chúng ta bây giờ rất tốt, sau này cũng sẽ rất tốt, đúng không nào?"

"Ừm." Tôi cũng bắt đầu hấp hấp mũi, thật đúng là, thích khóc lẽ nào là bệnh truyền nhiễm sao? Tôi cũng đâu có phải chòm sao Song Ngư...

Quả thực, Mì Sợi Ca kỳ thực chẳng hề may mắn hơn tôi được mấy, anh cũng phải khó khăn bò qua một gò lại một gò núi, mới đến được trước mặt tôi. Thế nhưng anh kiên cường hơn tôi nhiều, trải qua nhiều cực khổ như vậy, lại vẫn có thể duy trì lạc quan cùng cứng cỏi, kiên định lại dũng cảm, anh tốt như vậy... Cho nên, có thể gặp được anh, là vận may của tôi chiếu xuống sao?

"Em xem em cái đứa ngốc này, chỉ biết nghĩ ngợi lung tung, ban nãy nghe em nói chuyện của mình, nhưng lại khiến lòng anh đau sắp chết, khóc như một tên đần vậy." Mì Sợi Ca bẹp bẹp miệng, lại lau lau mặt.

"..." Ò, hóa ra anh còn biết mình là một người thích khóc lớn à.

"Thôi, không quan tâm em có phải bởi vì đồng tình anh hay không, dù sao ở bên anh thì chính là bà xã của anh, ai cũng đừng nghĩ cướp. Tiểu Vệ, sau này em thương anh nhiều nhiều, anh cũng thương em nhiều nhiều có được không? Bây giờ anh có chút tủi thân, em hát bài hát chúc mừng sinh nhật cho anh đi... Nhá nhá nhá!"

Tôi quăng thực đơn lên mặt hắn.

Mới vừa rồi tôi khen hắn đúng không nhể ? Giờ tôi rút lại có kịp không ta?

Tức chết đi được! Trong đầu chòm sao Song Ngư đều là cái quỷ gì vậy! (xin lỗi các bạn chòm sao Song Ngư hem, tôi bảo đảm sau này sẽ không đề cập tới vụ này nữa) Thêm cả vì cái méo gì mà hắn lại cho rằng tôi đang đồng tình hắn chứ? Vì đồng tình có thể nộp mình lên không? Tôi đây đều đã chuẩn bị xong luôn rồi...

"Đi!" Tôi đột nhiên đứng lên, chờ anh khóa cửa tiệm lại rồi lôi vào trong nhà.

"Hả? Còn chưa có hát mà..." Mì Sợi Ca đi theo sau tôi, oan ức hề hề nói.

"..." Tới giờ mà vẫn còn nhớ vụ ca hát? Tính phúc không quan trọng hơn hát à? Anh đến cùng có phải đàn ông không vậy?

"Thuê, thuê phòng, phòng, vẫn, vẫn, vẫn muốn, muốn hát?" Tôi quay đầu lại nhìn hắn, khó khăn phun ra một câu dài, thực sự quá làm khó tôi rồi, "Chọn, chọn một cái!"

"Hở?" Mì Sợi Ca sửng sốt một giây, đột nhiên mừng tít mắt, "Thuê thuê thuê thuê phòng!"

"..." Tức chết tôi rồi! Tự dưng học tôi nói lắp làm giề!

Thôi, hôm nay sinh nhật vợ, tôi không tính toán những chuyện nhỏ nhặt này với anh.

Tôi hài lòng bĩu môi, tiếp tục lôi anh vào trong nhà.

Chuyện ngày hôm nay làm cho tôi chấn động quá lớn, tôi đến giờ vẫn là nỗi lòng khó dằn như cũ, lại càng tình nan tự khống. (= tình đến khó thể kiềm chế)

Không có cẩu huyết, không có kẻ thù truyền kiếp, không có những thứ lung tung lộn xộn ấy, chỉ có tình cảm chân chân thật thật... Tôi đang nắm tay vợ mình, cùng nhau về nhà đi ngủ!

Thực sự là quá may mắn, cũng quá hạnh phúc.

"Ế? Không phải đi khách sạn thuê phòng sao? Sao về nhà rồi?" Vợ ngốc còn ở sau lưng đuổi theo hỏi.

Thật là, anh còn có mặt mũi hỏi sao, bó hoa bị anh xé xuống tắm, bánh ngọt mấy trăm tệ cũng dính đầy đất, chồng anh là tôi đây cũng vừa mới trả xong nợ lấy đâu ra tiền dư đi khách sạn thuê phòng chứ, về nhà làm!

Hơn nữa trong nhà cái gì cũng chuẩn bị xong rồi.

Chương 42

Các bạn rất quan tâm đến đời sống sinh hoạt riêng tư của tôi sao? Aiiii các cô gái sao lại như thế này...

Được thôi, cũng không phải không thể nói, nam tử hán đại trượng phu chẳng có gì phải giấu.

Tôi nói với các bạn, phim ảnh sách báo gì, tuyệt đối đều là khoa trương, lần thứ nhất ấy à... ít nhất là lúc bắt đầu không thoải mái được chút nào.

Buối tối ngày hôm ấy còn rất... một lời khó nói hết.

Lúc bắt đầu tiền hí thì cảm giác vô cùng vui vẻ, đương nhiên là ở phương diện cảm giác được vui vẻ. Khụ khụ, kỳ thực chính là, anh ấy vừa mới vào được một giây thì tước vũ khí, sau đó tôi không nhịn được mà bật cười... Tôi thật sự không phải chê cười gì anh ấy, hơn nữa việc này cũng không thể trách anh, bởi vì sợ tôi không thoải mái nên việc mở rộng chuẩn bị gì đó anh làm rất lâu, phỏng chừng anh đã nghẹn đến không chịu được, huống chi còn là một xử nam.... Thế nhưng vợ tôi mang cái biểu tình vừa sảng khoái vừa sầu muộn kia thật quá khôi hài đáng yêu, tôi nhịn không được.... sau đó anh cũng không nhìn được, bật khóc.

Thật sự là phục anh luôn, thế... không phải, tôi nói sao vợ mình lại đáng yêu vậy chứ! Bản thân chính là cái vòi nước à? Quả thực là bị anh khiến cho không biết phải làm sao.

Tôi đành lạch cạch vươn đến hôn anh, cố gắng dỗ dành. Ông trời có mắt, Tiểu Vệ Ca của các bạn nói chuyện còn không rõ ràng mà còn phải dỗ anh, thực sự quá khó khăn, cũng không thể vừa làm chuyện yêu vừa gửi tin nhắn WeChat được phải không.

Anh ấy liền chơi xấu, không chịu thôi, không phải giúp tôi tuốt một phát làm tôi cùng bắn một lần thì không cam tâm, tôi cũng không thể làm gì khác hơn là cố hết sức mà thỏa mãn tâm nguyện của anh.

Lần thứ hai anh chuẩn bị xong lúc tiến vào, sự tình lại phát triển theo một hướng cực đoan khác... chính là anh làm thế nào cũng nhẫn nại không chịu bắn.

Cả quá trình đưa đẩy, mẹ ơi, lúc bắt đầu thật sự không thể gọi là thoải mái. Cảm giác gì? Chẳng gì so sánh nổi đâu... Nhưng tôi cảm thấy được vô cùng hình tượng... Cảm giác giống như đang rặn một đống phân, ra ngoài được một chút thì lại thụt về, tuần hoàn như thế, vĩnh viễn không có điểm dừng... Dùng một cái khái niệm vật lý tinh khiết để hình dung e rằng có thể gọi là cớt chuyển động vĩnh cửu nhỉ?... nghe hơi buồn nôn thì phải.

Hơn nữa trước nay tôi còn chưa bao giờ rặn đống cớt thô cứng lại dài thế này đâu.

Trong khoảnh khắc đó trong lòng tôi thầm phỉ nhổ, thật không biết lúc trước vợ tôi bảo muốn "Chuẩn bị một chút" là chuẩn bị cái quỷ gì, đồng thời cũng hoài nghi mình có phải không thích hợp làm gay không. Nhưng dù sao anh cũng thực sự rất dịu dàng, động tác vừa chậm vừa cẩn thận, có lẽ là sợ sẽ làm tôi bị thương.

Chậm rãi một lúc thì tôi bắt đầu hơi có cảm giác, vì vậy phối hợp cử động eo một chút... Có trời chứng giám, tôi thật sự chỉ phản ứng theo bản năng, anh ấy thì có lúc lúc chạm tới nơi đó có lúc lại chạm không tới, không trên không dưới, tôi thì ngại ngùng không nói ra... Sau đó vợ tôi điên rồi đó, nó là tôi đang câu dẫn anh, phát rồ mà va chạm tôi.... Sau đó đẩy đẩy, chậm rãi hơn liền thoải mái hơn, cuối cùng anh cũng biết phải đâm thế nào.

Vốn là tôi cảm thấy rất được thỏa mãn, dù sao cũng là lần đầu tiên, có thể đạt đến mức độ hài hòa thế này đã thể hiện hai chúng tôi đến thân thể cũng rất hợp nhau... nhưng điều kiện tiên quyết là anh không thể muốn nhiều lần như vậy.

Các bạn không biết, anh sờ tôi sờ, sờ tới sờ lui còn chưa đủ, vừa làm vừa khóc, lời nói ra câu sau so với câu trước càng khiến người ta khó thừa nhận.

Một chốc lại "Vợ à bên trong em rất thoải mái", một chốc lại "Vợ ơi em kêu thật dễ nghe", một chốc lại "Giờ mà vợ hát mừng sinh nhật thì có được không, sắp 0h rồi nhỉ".... Nói những câu xấu hổ đó không tính, cứ cho là tình thú đi, nhưng các bạn có biết anh ấy nói gì làm người ta tức giận nhất không? Anh ấy vừa khóc vừa nói "Vợ à, nếu em quay lại tìm người đàn ông cùng tên với tôi kia, em có thay lòng đổi dạ mà ở cùng hắn không?"

"???" Đây là lời nói của con người nói sao? Các bạn nghe một chút đây là tiếng người sao? Tôi tức đến độ xoay người đặt anh dưới thân!
.... Sau đó tự mình chuyển động.

Ài, cũng được lắm! Nhưng là hết cách rồi, tôi biết anh không có được cảm giác an toàn, đại khái tự tưởng tượng ra mấy thứ tình cảnh quỷ quái "đồng cảm hổ thẹn" gì đó, thực sự cũng chẳng biết hai người chúng tôi tên nào hoang tưởng nhiều hơn đâu... Cũng có thể là vì tôi chưa từng nói thích anh? Nam nhân dùng hành động nói chuyện là đủ rồi, lẽ nào biểu hiện của tôi còn chưa đủ yêu anh sao?

Nhưng anh vẫn chẳng chịu nghe lời, vẫn cứ thút thít khóc, không nhìn ra là khóc vì oan ức hay khóc vì sung sướng nữa. Hơn nữa thực sự tinh lực của anh cũng quá dồi dào, cứ khóc mãi, cũng cứ làm tôi mãi, đến lúc tôi bị anh làm đến sắp hôn mê, chỉ có thể nói bốn chữ kia. (SS: Bốn chữ: 我喜欢你 = Em Thích Anh =)))

Sau đó... Không nhớ rõ nữa, sau đó tôi hôn mê thật, khả năng là tôi nói ra những lời kia bằng phiên bản cao cấp ba chữ ? (SS: Phiên bản cao cấp mà có 3 chữ là 我爱你 = Em Yêu Anh =))) Tuy rằng gần đây tôi phát huy vượt xa bình thường, nhưng mà vì bệnh nói lắp nên khi nói thì tôi vẫn có thói quen nói ba chữ mà nhỉ.

(SS: Đoạn này bạn Tiểu Vệ ngại :3 Tự bản thân muốn nói 3 chữ 我爱你(Em Yêu Anh) mà không phải 4 chữ 我喜欢你 (Em Thích Anh) mà ngượng nên đổ thừa cho bệnh nói lắp :3)

Trong chớp mắt anh liền tươi cười rạng rỡ vui vẻ, ướt át hôn tôi một cái rồi mới chịu kết thúc công việc.

Trời xanh ơi, cảm tạ đại hiệp các hạ lưu tình tha cho, Tiểu Vệ Ca nhà anh sắp bị anh làm chết rồi... Tôi mà chết thật thì cũng không ở đây mở topic được, đến lúc đó các bạn nhất định sẽ mắng tôi không biết xấu hổ mà đào hố nhỉ?

Được rồi được rồi, tối hôm ấy chính là như vậy đi.

Không thể nói là hoàn hảo, nhưng cũng chẳng có gì không tốt, ngoại trừ cái ví von với cớt kia... Chính là tổng thể mà nói có một chút kì lạ.

Chương 43

Sau đó tôi bóng gió hỏi Mì Sợi Mama có biết con trai bà có thể khóc đến thế không, Mì Sợi Mama híp mắt nói "Hả? Nó nói với con rồi à? Thực sự hồi còn bé nó đáng yêu lắm, còn đáng yêu hơn con gái nhà người ta" Rồi bà lại thở dài "Sau đó trong nhà có chuyện, nó thành nam tử hán rồi, cũng chẳng thấy nó khóc nữa"

"..." Tôi không thể nói rõ được cảm giác thế nào... Nhưng mà mẹ ơi con cảm thấy người còn chưa hiểu rõ anh ấy, bây giờ anh ấy còn lợi hại hơn nữ chính trong tiểu thuyết Quỳnh Dao rồi, túi khóc đệ nhất vũ trụ chính là anh ấy.

(Mò: nữ chính trong tiểu thuyết Quỳnh Dao vô cùng thích khóc, mọi người có thể tìm trên Google nếu muốn biết thêm)

"Tiểu Vệ, sao đột nhiên con lại hỏi chuyện này, lẽ nào nó khóc với con sao?" Mì Sợi Mama hỏi.

"Không, không có!" Vì nói lắp mà lời bao biện của tôi nghe không có sức thuyết phục vô cùng, nhưng tôi vẫn cố gắng bảo vệ tôn nghiêm nam tử hán của vợ mình.

Ai, thôi, đáng yêu thì đáng yêu đi, ngược lại tôi thấy, ở trước mặt tôi, anh cũng chẳng cần cố cường ngạnh làm nam tử hán làm gì... Các bạn cũng không được nói, phải giúp tôi bảo vệ cái bí mật này đó!

Ngoại trừ việc thường hay thích khóc thầm thì phần lớn thời điểm vợ tôi vẫn duy trì cái thiết lập đàn ông nam tính.

Anh mang giấu hết mấy tờ menu ép plastic trong tiệm đi, đại khái là sợ tôi dùng nó dán lên mặt anh hả?

Càng trâu bò chính là thực đơn anh giấu đi rồi cũng không đem trả lại, tờ thực đơn lớn cũng không dán lên tường, mỗi lần có khách vào tiệm nếu không phải khách quen sẽ hỏi cửa hàng có những món mì gì, anh liền bày ra cái dáng cười hề hề chỉ tôi "Để ông chủ đọc tên món ăn cho quý khách nghe"

"..." Excuse me? Em là ông chủ thì anh là gì, bếp trưởng hay là bà chủ? Còn đọc tên đồ ăn cái quỷ gì? Anh bắt nạt Tiểu Vệ Ca nhà anh đúng không??

"Tập nhiều một chút sẽ quen, không phải lúc trước em có thể nói cả câu dài sao? Chậm rãi tập là được, chúng ta bắt đầu từ đọc tên món ăn nào." Mì Sợi Ca dùng đôi mắt sáng cùng nụ cười bỉ ổi nhẹ giọng nói bên tai tôi.

"..." Không phải đâu vợ à, anh cho rằng cái phương pháp chữa nói lắp này khoa học sao? Đừng tự cho mình là thông minh có được không?
"Hôm nay anh nấu một nồi thịt bò kho cà chua rất lớn, hay em cứ tập trung giới thiệu mì sợi thịt bò cà chua là được rồi?" Anh còn bổ sung thế.

"..." Thật sự là bị anh chọc tức chết, không thể chuẩn bị mì nào tên ba chữ sao, rõ là cố ý!

Thế nhưng tôi cũng hết cách rồi, cuối cùng chẳng thể làm gì khác hơn là sứt mẻ lắp bắp nói với khách hàng "Có, mì cà chua, cà chua thịt, thịt bò."

"Hả? Chỉ có mì thịt bò cà chua thôi hả?"

"Đúng" Tôi gật đầu, mặt không đổi sắc.

"Được, thế gọi mì thịt bò cà chua vậy." Vị khách cũng không để ý nhiều, ngồi luôn xuống rồi lấy điện thoại ra chơi.

"..." Vận may tốt quá, hôm nay gặp khách dễ tính.

Tôi quay đầu trừng mắt Mì Sợi Ca một cái, anh lại còn đứng cười hề hề.

"Đi, đi làm, làm mì!" Tôi giục anh.

"Anh còn không biết phải làm món gì đâu" Anh lại bắt đầu chơi xấu "Em phải nói "Chồng yêu ơi, có khách gọi một bát mì thịt bò cà chua, anh vất vả rồi". Nào nào, nói đi, ôi chao!"

Tôi trở tay một chưởng giáng xuống mặt anh.

Coi thường Vệ đại hiệp nhà anh có phải không, cần thực đơn làm cái gì, vẫn có thể tay không đánh anh là chắc chắn.

Không ngờ anh cũng thăng cấp luôn, trực tiếp giữ tay tôi liếm liếm lòng bàn tay.

...

Lợi hại lợi hại, bội phục bội phục, tại hạ thua.

Chương 44

Cứ như vậy kinh doanh được một hai tháng, tuy rằng tình trạng nói lắp của tôi thực sự bị ném đi, đồng thời cũng có xu hướng chuyển biến tốt, nhưng mà tạm thời vẫn chỉ có thể đọc tên hai món ăn một lần.

Khoảng thời gian đó tôi rất lo lắng mà thực đơn thì không có, dần dần khiến khách hàng không hài lòng, cuối cùng khách đều đi mất.

Trên thực tế lượng khách quen thì vẫn không mất nhiều, căn bản họ biết mì ở đây ăn ngon, còn khách hàng mới... có chỗ vô cùng lạ là có một ngày nọ cửa hàng chúng tôi đột nhiên thành cửa hàng nổi tiếng???

Tôi thật sự không hiểu...

Chính là trên cái ứng dụng "Toàn dân bình chọn kém" cửa hàng chúng tôi trở nên rất nổi —- khẩu vị bốn sao, hoàn cảnh hai sao, phục vụ một sao. Rất nhiều khách hàng viết bình luận nói phục vụ vô cùng kiêu căng, thực đơn thì không có, lúc vào tiệm cũng chỉ nói tên hai món cho chọn, có ăn hay không thì đi.

Trời xanh chứng giám, tôi thật sự chưa từng nói "Này có ăn không", hơn nữa lẽ nào họ không nhận ra tôi là người nói lắp sao? Chờ chút, chẳng lẽ lúc ba ngày tôi không ở cửa hàng, Mì Sợi Mama cũng đọc thực đơn thô bạo như thế?

Bất tri bất giác, cái loại đánh giá kì lạ này càng ngày càng nhiều, chậm rãi trở thành danh hiệu của tiệm chúng tôi, dư luận dần chuyển thành "Giá cả hợp lý, mùi vị lại ngon, chẳng trách ông chủ kiêu ngạo thế."

Lượng khách đến bỗng tăng vọt, càng về sau càng thực sự là bận đến chân không chạm đất, đương nhiên cũng kiếm được nhiều tiền, vừa cực khổ lại vừa vui sướng.

Tháng năm tháng sáu lúc mùa tiểu tôm hùm bắt đầu bán ra, tiệm chúng tôi liền đẩy ra món mỹ vị "Mì tôm hùm trứ danh", lúc này tôi mới biết hóa ra vợ tôi và Tôm Hùm Ca vẫn duy trì liên lạc, ngẫu nhiên thảo luận trù nghệ, chuyện bỗng nhiên thành "trứ danh" này cũng không thể thiếu Tôm Hùm Ca ở sau thổi gió góp lửa.

Nói đến đây thực sự muốn cảm ơn Tôm Hùm Ca và Tiểu Yêu, Tiểu Yêu còn giúp tôi một cái ân lớn khác nữa.

Có một buổi tối tôi nằm trên giường cạnh Mì Sợi Ca, tôi đang gõ máy hành văn, anh thì cầm di động đọc, Tiểu Yêu bỗng gọi điện tới, nói là tìm thấy rồi.

"Hai mẹ con họ giờ đang sống cùng nhau, người mẹ năm ngoái tái hôn rồi, thân thể cũng rất tốt, nghe nói họ đang sống ở một tiểu khu cạnh quảng trường. Con trai bà ấy cũng sống rất tốt, là một công chức trong xí nghiệp nọ" Tiểu Yêu nói "Tiểu tử này cũng dễ nhìn lắm, tớ có ảnh này, lát gửi cho cậu nhé? Nói xem cậu có muốn đến gặp họ không?"

Tôi nghĩ một chút rồi từ chối. Biết họ sống tốt là tốt rồi, tôi nghĩ ba mẹ trên trời có linh cũng đã cảm thấy được an ủi.

Tất cả đều đang tốt dần lên, tất cả mọi người đều đang sống tốt.

"Sao cậu không đi, sợ người kia đẹp trai quá, bạn trai cậu nhìn thấy sẽ ghen à?" Tiểu Yêu xem trò vui không sợ lớn chuyện "Tiểu Vệ Vệ, tớ nói cậu này, play ghen tuông vừa vặn rất tốt đó! Cái tên bạn trai cũ kia của tớ cậu nhớ không, cái tên lừa tiền gạt sắc đó"

"..." Đương nhiên là nhớ, cũng coi như là tên cặn bã nhất trong đám bạn trai cũ của Tiểu Yêu, vua cặn bã.

"Cái tên kia đó, đi đêm lắm có ngày gặp ma ha ha, cuối cùng cũng đụng phải kẻ lừa gạt hắn, bị thiệt rồi mới nhớ tới tớ tốt thế nào, mò đến đòi tái hợp, ai thèm hắn ta chứ! Thế nhưng nghĩ lại cũng vui lắm, tớ để hắn đến cửa hàng ông xã tớ luôn, sau đó thì hắn bị đánh ha ha cực kỳ sảng khoái đó!" Tiểu Yêu vô cùng hưng phấn kể chuyện "Tối hôm ấy tâm trạng chồng tớ vô cùng hiếm thấy. Thật sự Tiểu Vệ Vệ cậu phải tin tớ, ngẫu nhiên ăn giấm chua cũng rất thú vị, cậu không biết, ông xã nhà tớ bình thường rất đoan chính... Hả? Chồng ơi anh về lúc nào đấy? Không phải, em không có ý đó, không phải,... a... không muốn.... nhẹ chút... a... ....a..."

Chết tiệt! Mẹ nó! Thế này mà gọi là "đoan chính"? Cậu lừa ai!

Tôi cúp di động ném sang một bên, vừa nghiêng đầu đã thấy Mì Sợi Ca dùng đôi mắt ướt sũng nhìn mình.

"Anh, anh sao thế?" Tôi bị anh nhìn đến giật thót.

"Ông chủ mặt liệt này... sao lại tả là diện mạo thường thường?" Trên mặt anh viết đầy vẻ không vui.

"Đeo trên người, mặt nạ da, da người, dùng, sau, sau này em viết hắn, hắn rất đẹp, rất đẹp trai" Tôi nỗ lực giải thích cho anh.

Ai, vợ tôi thực sự là, đây rõ ràng là hai mặt. Bình thường thì có bao nhiêu tiện có bao nhiêu manh, lúc không người thì lại là trái tim thủy tinh, chỉ là vài dòng tả nhân vật thôi, anh oan ức cái gì?

Mì Sợi Ca chép chép miệng, trong ánh mắt rõ ràng là nửa tin nửa ngờ cũng với bộ dáng "bảo bảo dễ tổn thương lắm"... Tôi không thể làm gì khác hơn là để tiểu huynh đệ lễ phép cứng lên ra giúp đỡ cứu thua, cũng coi như từ một khía cạnh khác chứng minh "ông chủ mặt liệt" đặc biệt đẹp trai đặc biệt hấp dẫn đi.

Chương 45

Về tiểu thuyết của tôi thì ngay từ đầu tôi đã rất rất xấu hổ không dám đưa cho Mì Sợi Ca đọc.

Sau đó lại nhớ tới trình độ văn hóa của anh không cao, bình thường dường như cũng thích xem hoạt hình gì gì đó chớ không có thấy đọc sách gì cả, có lẽ sẽ không ghét bỏ đâu? Dù sao không có so sánh thì không có tổn thương mà khụ khụ.

Tôi bèn gửi cho anh.

Sau đó người này cực kỳ tự chủ trương mà... Trực tiếp lên internet tìm nơi phát hành tác phẩm ấy rồi đặt mua toàn văn.

Cái người vợ phá của này của tôi thực sự khiến tôi không còn cách nào khác, trong di động không phải có bản văn rồi sao, cứ nhất quyết phải lên website mua toàn văn, website lấy tiền hoa hồng không phải anh không biết, có nhiều tiền dư vầy chẳng bằng cho tôi!

Sau đó anh ấy thật sự đưa sổ tiết kiệm cùng thẻ ngân hàng cho tôi.

...

Mỗ Vệ nào đó thua tâm phục khẩu phục.

Ài, dù sao văn cũng mua rồi, tiền lại không thể rút lại, tôi không thể làm gì khác hơn là nỗ lực khuyên anh đừng tặng hoa đừng xoát điểm đừng tiêu loạn tiền cho tôi nữa.

Anh mới đầu còn không tình nguyện lắm, xắn tay áo tính đăng ký thêm mấy cái áo may ô (SS: Tài khoản mạng bên Trung hình áo may ô) tới tặng điểm, sau đó tôi phải cố gắng giải thích cho anh quan hệ giữa IP địa chỉ cùng ID tài khoản như này như kia cùng với phương diện tiến hành giám thị của website nhằm bảo đảm tính chất công bằng, và cả việc mình anh xoát điểm cho tôi thực sự không ích gì, anh mới dừng được việc xài tiền bừa bãi.

Chỉ là không biết bản võ hiệp văn rác rưởi này chọc vào manh điểm kì quái nào của anh, mà hàng này bắt đầu còm men cho tôi dưới mỗi một chương, ba hoa chích chòe thổi phồng đến mức có một không hai, có lúc còn xuất hiện cả bình luận dài, thời gian gần đây vậy mà còn viết đồng nhân văn?

Lợi hại lợi hại, bội phục bội phục, đây là một con người phóng khoáng lạc quan vì làm mì mà mai một mất tài năng sáng tác mà... Nếu như hắn đừng mãi viết mấy câu khiến người lúng túng như vậy nữa thì tốt rồi.

Sau đó để thỏa mãn vị độc giả này của tôi, tiểu thuyết đã cập nhật trở lại, chẳng qua công việc bây giờ bận bịu, trong cửa tiệm cũng vội vàng, cuộc sống càng thêm dị thường phong phú, đại khái một tuần lễ cũng chỉ ra thêm được ba, năm ngàn chữ đi.

Lão bản mặt than đột nhiên không kịp chuẩn bị cũng không có logic mà nhanh chóng cởi bỏ "Mặt nạ da người" của hắn, tính cách thiết lập cũng từ đại hiệp khiên tốn thận trọng biến thành lão đại cuồng bá khốc huyễn duệ, cùng với vai chính đồng thời mở bàn tay vàng xông xáo giang hồ, lập tức trâu bò đến không hiểu ra sao khó bề tưởng tưởng.

À, lầu trên có phải có em gái nói muốn đọc bộ võ hiệp đấy của tôi không? Đừng mà...

Lúc trước tôi thật đúng là có nghĩ tới định quảng cáo nhỏ gì gì đấy, thế nhưng gần đây vợ tôi náo loạn như thế, bây giờ văn chương lúng túng, bình luận cũng lúng túng luôn, tôi thật sợ mấy người nhìn thấy sẽ lúng túng khóc, nên là... Quên đi thôi, ngoan.

Ừm, còn có gì quên dặn dò không nhỉ?

À, đúng rồi, thẻ ngân hàng sổ tiết kiệm.

Theo tôi phát hiện thì vợ tôi thật sự tích lũy được một chút tiền, vậy nên nhịn không được bắt đầu nghĩ nhiều thêm.

Tôi thương lượng với hắn, dù sao phòng nhỏ bây giờ của tôi là thuê, của hắn cũng là thuê, không bằng cùng trả phòng, cùng nhau mua một căn phòng mới... Người chung quy đều phải nhìn về phía trước đi về phía trước, đúng không? Tôi nghĩ mẹ tôi trên trời có linh thiêng khẳng định cũng sẽ ủng hộ.

Tôi tỉ mỉ tính toán một phen, Mì Sợi Ca trả tiền cọc, tiền phòng vay trả góp thì để tôi trả, mỗi tháng sung quỹ một phần, hẳn là được đi.

Phòng ở không cần lớn, hai phòng là đủ rồi, phòng second-hand cũng được, đến lúc đó tụi tôi có thể ở chung với mẹ, người một nhà náo náo nhiệt nhiệt thật vui vẻ, còn có thể chăm sóc cho nhau.

Bây giờ mua phòng trước, sau này kiếm nhiều tiền chút rồi tính đến chuyện mua cửa tiệm, từng chút từng chút một, ổn định mà đi.

Perfect, hoàn mỹ!

Vợ tôi nghe xong kế hoạch của tôi, viền mắt hồng hồng ôm lấy tôi hôn chùn chụt.

Nói đến Tiểu Vệ Ca của cưng thì quả thật mang mệnh nghèo, vừa mới trả xong khoản vay trợ giúp sinh viên lại tới khoản phòng vay trả góp, chỉ là lần này tôi thật sự đặc biệt cam tâm tình nguyện, hơn nữa điều này cũng làm cho tôi tràn đầy nhiệt tình cùng ý chí chiến đấu.

Cuối năm có một trận tranh tài kỹ năng xe hơi cấp toàn quốc, công ty dự định đưa tôi đi tham gia, nếu như được thưởng, không chỉ nhận được số tiền thưởng đáng kể, mà sau này nếu có cơ hội thăng chức, công ty cũng sẽ ưu tiên cân nhắc tôi.

Gần đây tôi dần dần có thể nói được câu dài, chờ ngày nào đó miệng lưỡi trở nên lưu loát hệt như tay nghề sửa xe, lên làm CEO biến thành tổng giám đốc trở thành ông lớn ngành nghề xe hơi bản địa cũng không phải không thể đi?

Cũng có sao đâu, lý tưởng vẫn phải có mà, dù sao tôi bây giờ là người có vợ, vì cuộc sống hạnh phúc của người nhà, nỗ lực nào Tiểu Vệ!

Được rồi, cái bài post này viết đến đây thôi, có phải rốt cục đã có thể End rồi không?

Chuyện xưa nên dừng lại tại nơi đẹp nhất không phải sao?

Tuy rằng tôi không có cách nào dự đoán được tương lai, không biết con đường bằng phẳng trước mắt có thể đi bao lâu, có thể đột nhiên phải leo núi hay không... Thế nhưng miễn là có thể vẫn luôn nắm tay vợ, thì không có gì đáng để sợ sệt.

Tiểu thuyết của tôi, chắc cũng được tầm mấy triệu chữ với những sự kiện phong phú rắc rối phức tạp, nam chính từ Côn Lôn đi tới Đông Hải, từ cửa Bắc đi tới Lĩnh Nam, trải qua vô số đao quang kiếm ảnh âm mưu quỷ kế, rốt cục gặp được tri kỷ của đời y là đại hiệp mặt than, con đường giang hồ không còn cô đơn tịch mịch nữa.

Mà Tiểu Vệ Ca của các cưng, chỉ là ở cửa tiệm nhỏ dưới lầu nhà mình đã nhặt được vợ yêu bảo bối Mì Sợi Ca.

Thì... Thật không có gì để nói nữa, cảm tạ thần mì thôi, Ramen!

【 Hoàn chính văn 】

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro