Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phiên ngoại 8:

PS: Trong truyện có đề cập đến tình tiết hỗ công

Dựa theo quy định trong Đào Hoa cốc, người tròn mười lăm tuổi trở lên bất luận là nam hay nữ, thu nhập một năm lấy ba phần đóng thuế, ai không nộp được thì do vợ chồng hoặc cha mẹ nộp thay, giáo chủ cũng không ngoại lệ. Đại hiệp là hôn phu của giáo chủ, thuế của hắn do giáo chủ nộp.

Thấy Tả hộ pháp tiêu tiền như nước, Hữu hộ pháp một chút cũng không đau lòng, xem ra làm hộ pháp thu nhập cũng không ít, giáo chủ có lẽ càng nhiều. Đại hiệp nhịn không được tò mò giáo chủ rốt cuộc có bao nhiêu tiền, liền bóng gió hỏi hắn một năm nộp cho mình bao nhiêu tiền thuế.

"Không nhiều lắm, hai mươi vạn lượng bạc."

"Hai mươi vạn lượng!" Đại hiệp bị con số thiên văn (ý nói con số cực lớn) này dọa đến mức đầu gối mềm nhũn, suýt chút nữa khuỵu luôn xuống đất, "Hai mươi vạn lượng... Hai người?"

"Hai mươi vạn một người, hai người là bốn mươi vạn lượng." Giáo chủ đỡ đại hiệp, dìu hắn đến bên cạnh ngồi xuống, "Không cần lo lắng, chút tiền ấy đối với ta mà nói, bất quá là chín trâu mất một sợi lông thôi."

Hắn quan tâm không phải là cái này. Đại hiệp không kìm nén được ủ rũ. Từ khi thành thân đến nay, đại hiệp cảm giác mình đã triệt để làm một con sâu gạo, ăn uống may mặc đều do giáo chủ lo, ngay cả võ công cũng do giáo chủ dạy, nhưng hắn cho dù muốn làm gì đó giúp giáo chủ, cũng là lực bất tòng tâm —— Đại hiệp đề xuất với Quỷ y, xem có thể làm cho hắn mang thai không, giáo chủ không nỡ để hắn chịu khổ, lập tức bác bỏ; đại hiệp đề xuất để giáo chủ nạp thiếp, cùng lắm thì sau khi sinh con ra thuộc về đại hiệp trên danh nghĩa, giáo chủ nói trong Đào Hoa cốc chưa từng có quy tắc đa ngẫu (một vợ nhiều chồng hoặc ngược lại), giáo chủ cũng không thể phá bỏ tiền lệ; đại hiệp đề xuất giáo chủ một giáo không thể không có người thừa kế, giáo chủ nói giáo chủ Ma giáo phần lớn là thầy trò tương truyền, thay vì lãng phí tâm tư xem làm sao để hai nam nhân sinh ra hài tử, không bằng ra giang hồ xem xét tìm một đồ đệ tốt. Kết quả hai người lấy danh nghĩa tìm đồ đệ mà rong chơi khắp trời nam đất bắc, tiền tiêu không ít, một đồ đệ cũng không tìm được, cuối cùng là Tả hộ pháp nhịn (cầu) đau (còn) đoạn (không) tình (được), đem con đầu của mình làm con thừa tự cho giáo chủ, mới xem như để giáo chủ có người thừa kế. Đại hiệp biết giáo chủ sủng ái mình, mỗi ngày chẳng phải làm gì, chỉ cần ăn ngon mặc đẹp, còn có một tháng năm mươi lượng bạc tiền tiêu vặt. Đại hiệp vốn cho là cuộc sống như vậy đã đủ sa đọa rồi, không ngờ chỉ mỗi sự hiện hữu của hắn thôi, đã khiến giáo chủ hàng năm tổn thất vô ích hai mươi vạn lượng bạc. Hai mươi vạn lượng đó! Ở bên ngoài đủ mua kiều thê mỹ thiếp về lập một hậu cung, giáo chủ lại tình nguyện vì một nam nhân vốn cách xa cái danh khuynh quốc khuynh thành mà còn không cách nào sinh con dưỡng cái cho hắn.

"Sao vậy?"

"Ta không ngờ nuôi ta tốn tiền như thế." Đại hiệp tự nhận ngoại trừ tướng mạo ra, cái gì cũng không bằng giáo chủ, ưu ái độc sủng như thế, hắn thật sự đảm đương không nổi.

"So với số tiền ngươi kiếm về cho ta, số tiền dùng trên người ngươi thật sự không coi là nhiều."

"Tiền ta kiếm về?" Đại hiệp nghe không hiểu. Hắn mỗi ngày ở tổng đàn Ma giáo làm sâu gạo, làm sao kiếm tiền.

Giáo chủ lật lật trên bàn sách một chút, lấy ra mấy phong thư đưa cho đại hiệp.

Truyện kể năm đó tả hữu hộ pháp đại náo hôn lễ, sau khi đại hiệp bỏ tân nương mà đi, hôn lễ không cách nào kết thúc được. Vừa lúc Mộ Dung thập tam xuất hiện gần đó, vợ chồng minh chủ võ lâm thấy hắn lớn lên tuấn tú phong lưu, tuổi cũng tầm tầm như con gái mình, nghe nói hắn xuất thân từ Mộ Dung thế gia, là con thứ, hơn nữa chưa từng có hôn thê, lập tức cảm khái thật sự là rể hiền trời ban, không nói lời nào kéo hắn vào vị trí tân lang. Mộ Dung thập tam cứ như vậy thành con rể của minh chủ võ lâm, khi lão minh chủ quy tiên, hắn liền biến thành tân minh chủ võ lâm. Tuy nói nam tử ở rể, khó tránh khỏi bị người khinh thường, nhưng Mộ Dung thập tam dù sao cũng là minh chủ võ lâm đầu tiên của Mộ Dung thế gia, được xưng tụng làm rạng rỡ tổ tông. Có người của nhà mẹ làm chỗ dựa, cho dù có người muốn nói đến chuyện hắn ở rể, cũng phải nghĩ kỹ xem có đắc tội với Mộ Dung thế gia hay không, cho nên lúc Mộ Dung thập tam làm minh chủ võ lâm, trên giang hồ thật đúng là không ai dám không phục.

Thư đều là do Mộ Dung công tử gửi đến năm đó, đương kim Mộ Dung minh chủ viết, mở đầu chính là "Muội phu kính bái giáo chủ đại cữu phu (anh vợ) an hảo". Nội dung trong thư đại khái ý tứ đều là báo cáo động thái gần đây trên giang hồ, sau đó nói đến dạo này giang hồ thái bình quá lâu, có vài môn phái bắt đầu gây chuyện lẫn nhau, có vài đại hiệp cảm thấy cuộc sống giang hồ chưa đủ đặc sắc, vì đảm bảo ổn định cho võ lâm trung nguyên, thỉnh giáo chủ hỗ trợ vân vân...

"Ngươi có thể giúp gì được?" Giáo chủ thường ngày đa số thời gian đều ở trong Đào Hoa cốc, không lai vãng với giang hồ bên ngoài, đại hiệp không nghĩ ra minh chủ võ lâm có thể có điều gì muốn cầu cạnh giáo chủ.

"Trên giang hồ trước đây xuất hiện một bản đồ bảo tàng..."

"Bảo tàng Vương Mãng!" Đại hiệp dù là ở trong Đào Hoa cốc, cũng đã nghe nói đến chuyện này. Những năm cuối đời Tây Hán, Vương Mãng cầm quyền, phổ biến chế độ cải cách tiền tệ, thực hành quốc hữu hóa hoàng kim. Dân thường nếu tư tàng hoàng kim, bị coi là trái pháp luật. Sau khi Vương Mãng bị giết, còn ba mươi vạn quỹ hoàng kim, số hoàng kim này theo chuyện Vương Mãng bị giết mà không rõ tung tích. Ngày trước trên giang hồ xuất hiện một bản đồ bảo tàng, nghe nói là chỉ ra nơi giấu hoàng kim của Vương Mãng, dẫn tới triều đình, võ lâm chạy theo như vịt. Có lúc anh em trong nhà cãi nhau, phụ tử tương tàn, thầy trò phản bội, vợ chồng ly tâm... Nhân tính đáng ghê tởm lộ rõ trước sự dụ hoặc của hoàng kim, cũng khiến cho đại hiệp càng cảm thấy bản thân may mắn vì đã sớm rời khỏi võ lâm chính đạo giả nhân giả nghĩa, ở lại Đào Hoa cốc.

"Bản đồ bảo tàng kia là ta vẽ, Quỷ y dùng nước thuốc làm cho nó cũ đi, sau đó sai người dựa theo vị trí trên bản đồ, bố trí thành khung cảnh như bảo tàng đã sớm bị người ta lấy đi mất. Trên giang hồ người người ngấp nghé nó, mọi người liền chém giết lẫn nhau, cũng sẽ không có người nào ăn no rỗi việc, đi tìm minh chủ võ lâm gây phiền toái. Do tranh đấu từ bảo tàng mà ra, vũ khí và đồ dùng bảo hộ, thuốc thang cũng lên giá như diều gặp gió. Ngay cả thanh kiếm bình thường nhất trong lò rèn cũng lên giá gấp năm lần, đao kiếm hỏa khí của phường làm vũ khí Lôi Công trong Ma giáo, nhuyễn giáp hộ cụ các thứ thì giá có cao hơn trăm lần cũng có người mua, hiệu thuốc Hồi Xuân Đường của Ma giáo, kim sang dược, mông hãn dược, độc dược cùng với giải dược, cứu mạng dược có lúc cung không đủ cầu. Thậm chí vì phong ba sóng gió này, xuất hiện nhiều anh hùng hào kiệt, mấy nữ hiệp muốn ganh đua sắc đẹp trước mặt anh hùng, Ngọc Nhân phường chuyên bán son phấn của Ma giáo cũng tăng được lượng tiêu thụ lên rất nhiều so với những năm trước."

"Lôi Công Đường, Hồi Xuân Đường, Ngọc Nhân Phường đều là sản nghiệp của Ma giáo?" Đại hiệp vẫn là lần đầu nghe nói tới.

"Còn có tiêu cục Thuận Phong. Đặt tên này là vì tiêu cục chủ yếu vận chuyển hàng hóa trong giáo, chỉ nhận tiêu nào tiện đường thôi."

Ngay cả tiêu cục Thuận Phong cũng vậy? Thế giới quan của đại hiệp hoàn toàn bị phá vỡ rồi. Thuận Phong không phải là tiêu cục lớn nhất trên giang hồ, nhưng tuyệt đối là nổi danh nhất, bởi vì có nhận tiêu hay không không xem giá cả, chỉ xem có vừa ý hay không thôi, nhưng vô luận giá cả thế nào, chưa bao giờ làm mất tiêu. Trên giang hồ vẫn luôn suy đoán tiêu chuẩn nhận tiêu của tiêu cục Thuận Phong là cái gì, có người nói là nhìn trình độ võ công của người ủy thác, có người nói là nhìn nhân phẩm danh vọng, có người nói là xem tài đức bản lĩnh, thậm chí là nhìn tướng mạo cũng có... Chuyện này luôn là một câu đố khó giải trên giang hồ. Thì ra có nhận tiêu hay không, thuần túy chỉ là nhìn xem hàng đưa tới có tiện đường hay không.

"Sao ngươi không nói cho ta biết?"

"Ta không muốn để ngươi biết ta đã làm những chuyện thương thiên hại lý đó." Giáo chủ rũ mắt, "Tuy rằng không phải do ta tự tay gây nên, nhưng chuyện sau đó ta cũng thừa nhận có quan hệ với Ma giáo, gió tanh mưa máu trên giang hồ dù sao cũng là do bản đồ bảo tàng ta vẽ ra."

"Ngươi thừa nhận? Bản đồ bảo tàng là Ma giáo vẽ, vì để tạo nên gió tanh mưa máu trên giang hồ, khiến cho võ lâm chính đạo tự giết lẫn nhau, việc này không phải do "Giang hồ bách hiểu sinh" vạch trần hay sao?" Đại hiệp đột nhiên nghĩ đến một khả năng, "Chẳng lẽ..."

"'Giang hồ bách hiểu sinh' là sư tỷ. Mỗi lần gây ra chút chuyện gì đó, tỷ ấy liền ghi lại, viết thành sách bán ra bên ngoài, còn có thể kiếm tiền." Giáo chủ cúi đầu càng lúc càng thấp, "Tuy ta không tự tay giết người, nhưng đúng là dựa vào đó mà đại phát tài tiền của phi nghĩa."

"Giết người là kẻ dùng kiếm, không phải kẻ đúc kiếm. Ngươi bất quá là vẽ ra một tấm bản đồ bảo tàng, để mặc nó lưu lạc trên giang hồ, chưa nói bản đồ này là thật hay giả, cũng chưa từng bảo bất cứ kẻ nào phải vì nó mà giết người phóng hỏa. Là lòng tham trong bọn họ hại bọn họ, không thể đổ lên đầu ngươi. Hơn nữa có Ma giáo làm mối thù chung cho võ lâm chính đạo, giữa các bang phái bớt đi rất nhiều phân tranh đổ máu, ngươi tự mình chịu tiếng xấu thay người khác, cứu tính mạng người trong võ lâm, còn cam tâm tình nguyện để bọn họ hiểu lầm ngươi, đây rõ ràng là công đức vô lượng, sao có thể là thương thiên hại lý?" Đại hiệp ngồi trên đùi giáo chủ, lùi vào trong ngực hắn, "Lần này đã dùng bảo tàng Vương Mãng, lần sau dùng cái gì? Ta nhớ trong 《Sử ký • Hạng Vũ bản kỷ 》có nói Hạng Vũ 'dẫn binh tàn sát Hàm Dương, giết vương tử sơ sinh Tần Giáng, thu về rất nhiều mỹ nữ'. Nhưng theo 'Hạng Vũ ô giang tự vận', hắn từ Tần cung vơ vét được rất nhiều bảo tàng sau đó không rõ tung tích, số bảo tàng thất lạc này có thể dùng làm bản đồ. Còn có lăng Đường Càn, lăng Tần Thủy Hoàng, lăng Thương vương, lăng Đông Chu vương... Đều chỉ biết là bảo tàng vô số, không biết làm sao lấy được, cũng đều là đề tài tốt để làm bản đồ bảo tàng."

"Bản đồ quá nhiều, sẽ không ai tin." Giáo chủ chọc lên mũi đại hiệp, "Bất quá những thứ này có thể để lại cho giáo chủ sau này diễn lại trò cũ."

"Vậy trước khi làm bản đồ bảo tàng thì sao?"

"Biết Long Nha kiếm xôn xao một thời trên giang hồ là từ đâu ra không?"

Đại hiệp lắc đầu, sau đó đột nhiên hiểu ra chuyện gì: "Chẳng lẽ là..."

"Là lúc Đông Hải huyết long thay răng, tổng cộng ba mươi cái răng đều đem đánh bóng thành kiếm, phần còn thừa đem làm thành lao. Phát cho người quen dùng kiếm trong giáo xong, còn dư thì đem bán trên giang hồ." (Thì ra Long Nha kiếm là kiếm răng rồng :v)

Khó trách thần binh tuyệt thế Long Nha kiếm trong truyền thuyết lúc đầu chỉ xuất hiện một thanh, khiến cho vô số người tranh đoạt, sau khi kết thúc rồi, thoáng cái lại nhiều thêm hơn mười thanh, vì tranh luận thanh nào là thật thanh nào là giả, nhất thời gây nên phân tranh. Đại hiệp cũng chủ yếu luyện kiếm, lúc sinh nhật hắn giáo chủ đã tặng hắn một thanh Long Nha kiếm, hắn vừa vui vẻ, vừa đau lòng giáo chủ xài tiền bậy bạ, lại sợ giáo chủ bị lừa mua đồ giả, thì ra hơn mười thanh kiếm kia đều là thật. "Không phải Kim Ti nhuyễn giáp thần binh lợi khí chém không rách cũng là..."

"Kim ti đại mãng một năm thay da một lần, một bộ da rắn lột ra đủ làm một trăm bộ nhuyễn giáo, mỗi người trong giáo chức vị đường chủ trở lên lấy một bộ, phát xong còn dư thì đem bán."

Giá bán đi là một trăm lượng vàng một bộ. Đại hiệp cúi đầu nhìn Kim Ti nhuyễn giáp lộ ra khỏi cổ áo trên người mình, không khỏi có chút chột dạ: "Bí kíp võ lâm nghe nói thất truyền đã lâu nay tái hiện trên giang hồ thì sao?"

"Tàng Kinh các của Thiếu Lâm tự bao lâu không mất trộm rồi? Bí kíp võ lâm vẫn ở trong Đào Hoa cốc tương đối an toàn. Từ giáo chủ đời đầu mà lên, có mấy minh chủ võ lâm âm thầm giao hảo với giáo chủ Ma giáo. Minh chủ võ lâm theo định kỳ sẽ đem tất cả các chiêu thức tâm pháp của các môn phái trên giang hồ sao chép lại, đưa đến Đào Hoa cốc. Trong cốc có Tàng Thư các chuyên môn, còn có Sao Tả viên chịu trách nhiệm sao chép sách, đợi đến khi sách bị hỏng đến không còn hình dáng, sẽ chép lại lần nữa, sau đó xử lý sạch sách cũ, cam đoan võ công tâm pháp mấy trăm năm trước cũng không thất truyền. Có thể là ở Tàng Thư các có người tham chút tiền, trực tiếp đem sách cũ bán cho hiệu sách cổ, hoặc là để mấy đời sau làm đồ cổ đem bán."

Thì ra bí kíp võ công cổ đại thiên tàn địa khuyết lưu lạc trên giang hồ đều là từ Tàng Thư các trong Ma giáo truyền ra. Đại hiệp phát hiện từ sau khi hắn gả cho giáo chủ đến giờ, thấy giang hồ hiện nay và khoảng thời gian hắn làm đại hiệp lúc trước càng lúc càng khác biệt.

"Ta thấy lạ hơn là vì sao Mộ Dung minh chủ gọi ngươi là 'đại cữu ca'." (đại cữu ca kiểu như là cách em rể gọi anh cả của vợ) Giáo chủ chỉ chỉ cuối thư "Đại vấn đại cữu ca an hảo", "Chuyện sư phụ ngươi nghĩ ngươi là con riêng của minh chủ trước đây không phải đều là hiểu lầm, đã giải thích hết rồi sao?"

"Sao ngươi biết 'đại cữu ca' là gọi ta?"

"Hắn gọi ta là 'đại cữu phu'." Giáo chủ cũng không biết Mộ Dung minh chủ sao có thể nghĩ ra cái xưng hô chẳng ra gì này.

"Cái này..." Đại hiệp gãi gãi mũi, "Vì phu nhân của Mộ Dung minh chủ là nghĩa muội của ta."

"Kết bái khi nào vậy?"

"Trước khi ta suýt chút nữa kết hôn với muội ấy."

"Sắp kết hôn còn kết bái?"

Đại hiệp do dự thật lâu: "Ta nói ra rồi, ngươi không được cười ta."

"Ta bảo đảm."

"Thật ra... Là vì nghĩa muội vốn cùng với Mộ Dung thập tam công tử lưỡng tình tương duyệt, nhưng tiền minh chủ cứ muốn cầm gậy đánh uyên ương, sau đó mới kéo ta làm con rể. Ba người chúng ta ai cũng không muốn, nhưng cũng không dám trực tiếp cãi lại minh chủ, thế là cùng tính toán xem làm thế nào hủy hôn sự này. Vì mưu đồ bí mật, khó tránh khỏi ta phải gặp riêng nghĩa muội để thương thảo. Bất quá dù sao chúng ta nam nữ khác biệt, vì tránh hiềm nghi, liền kết bái huynh muội, tránh cho Mộ Dung công tử để ý. Chuyện kết thúc rồi, muội ấy vẫn nhận ta làm nghĩa huynh, thế là ta biến thành đại cữu ca của Mộ Dung minh chủ."

"Các ngươi ban đầu tính toán như thế nào?"

"Trong ngày hôn lễ, Mộ Dung công tử tìm người giả trang người trong Ma giáo, trước mặt võ lâm đồng đạo cướp ta đi. Sau đó nghĩa muội sẽ nói trong hôn lễ bị người ta cướp rể đem đi, mặt mũi mất sạch, không cách nào đối mặt với mọi người, một khóc hai nháo ba thắt cổ. Mộ Dung công tử sẽ thừa dịp võ lâm minh chủ bị nàng phá rối một đầu hai chuyện lớn thì đến cửa cầu hôn, giải quyết tình huống khẩn cấp, bọn họ có thể ở bên nhau. Không ngờ trong hôn lễ Tả hộ pháp và Hữu hộ pháp thật sự đến cướp người, an bài của chúng ta trước kia đều uổng phí."

Giáo chủ còn thắc mắc với tính tình hồ đồ của Tả hộ pháp, sao có thể giải quyết trôi chảy như thế: "Dựa theo kế hoạch ban đầu, bọn họ ở bên nhau, vậy còn ngươi?"

"Đến Đào Hoa cốc tìm ngươi."

"Ngươi không nghĩ tới ta có thể không cho ngươi vào đây sao? Hoặc là bọn họ lừa ngươi đào hôn, thực chất là vì âm thầm mưu hại tính mạng ngươi?"

"Khi đó không nghĩ nhiều như vậy, chỉ muốn gặp ngươi sớm một chút."

Đại hiệp vẫn luôn cảm giác mình không xứng với giáo chủ, thật ra giáo chủ mới cảm thấy có thể gặp được đại hiệp chính là may mắn ba đời. Giáo chủ suy nghĩ một chút, ôm ngang đại hiệp lên, trực tiếp đi tới phòng ngủ.

"Ngươi muốn làm gì?"

"Làm ngươi." Giáo chủ ném đại hiệp lên giường.

"Trời còn chưa tối." Đại hiệp luống cuống chân tay giữ chặt cổ áo mình.

"Nhịn không nổi nữa." Giáo chủ chế ngự hắn một cách dễ dàng.

"Hôm nay đến phiên ta ở trên."

"Ngày mai ngày kia cho ngươi thượng hai ngày."

"Ngươi nói đó."

"Ta thân là chủ một giáo, tất nhiên nhất ngôn cửu đỉnh."

Thật ra, sư phụ có mấy lời nói cũng rất có lý, ví dụ như không thể dễ dàng tin người của Ma giáo. Bị giáo chủ lật qua lật lại yêu thương một đêm, đại hiệp nằm trên giường bất tỉnh nhân sự hai ngày mới tỉnh cuối cùng cảm nhận được dụng tâm lương khổ của sư phụ năm đó cố hết sức ngăn cản hắn và giáo chủ Ma giáo ở bên nhau.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Các bạn độc giả buồn bực vì công thụ hoán đổi: Ta từ lúc bắt đầu thiết lập quan hệ giữa đại hiệp và giáo chủ đã là hỗ công, lần đầu là đại hiệp công, giáo chủ thụ, chỉ vì giáo chủ thánh phụ hơn khiêm nhường hơn thôi, còn nữa, nếu lúc đó là giáo chủ công đại hiệp thụ, sau đó khi rời đi rồi, chỉ sợ đại hiệp đối với giáo chủ sẽ là canh cánh trong lòng, không phải nhớ thương, lần đầu thiết lập công thụ hoàn toàn là vì phát triển tình tiết chuyện, không phải là giáo chủ một mực làm thụ. Hơn nữa mọi người cũng không khó tưởng tượng nhỉ? Với sự chênh lệch vũ lực giữa hai người, đại hiệp làm sao có thể luôn luôn công hạ đây?

___

Ta ngay từ đầu đã thắc mắc mà :v :v :v Bất quá giọng giáo chủ dễ nghe như vậy, làm công hơi phí -_-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro