Chương 21:
Cao đường của giáo chủ chỉ còn lão giáo chủ đã bị điên, cao đường của đại hiệp chỉ có sư phụ, lúc bái cao đường thiếu ai cũng sẽ lộ vẻ vắng lạnh. Tả hữu hộ pháp đi mời sư phụ đại hiệp đến Đào Hoa cốc tham gia hôn lễ, Hữu hộ pháp sợ Tả hộ pháp sẽ khiến sư phụ của đại hiệp giận đến giả điên, nghiêm lệnh cấm Tả hộ pháp đi vào, tự mình đi khuyên sư phụ đại hiệp.
Tả hộ pháp đứng ngoài đợi cả buổi, vẫn không thấy Hữu hộ pháp hay sư phụ đại hiệp đi ra, cuối cùng nhịn không được xông vào phòng: "Sư huynh, sư công còn chưa chịu đi sao?"
"Đánh chết ta cũng sẽ không đến Đào Hoa cốc." Sư phụ của đại hiệp quay sang chỗ khác, vẻ mặt kiên quyết.
Hữu hộ pháp vô cùng bất đắc dĩ.
"Vậy huynh còn nói nhảm nhiều thế làm gì?" Tả hộ pháp trực tiếp đánh một chưởng vào sau gáy sư phụ đại hiệp, khiến ông ngất xỉu.
"Đây là sư công đó!" Hữu hộ pháp đại kinh thất sắc.
Tả hộ pháp hậm hực bỏ khăn lau ra, lấy khăn tay nhét vào miệng sư phụ đại hiệp, nhấc ông lên đem đi.
Đại hôn giáo chủ, toàn bộ Ma giáo từ trên xuống dưới loạn thành một đoàn, sau khi mặc y phục chỉnh tề cho lão giáo chủ xong, sẽ không ai rảnh để mà để ý ông nhiều hơn nữa, chỉ có đến khi bái đường, mới mời ông ra ngồi như tượng bồ tát mà thôi, bái xong lại đưa đi. Lão giáo chủ nhân dịp không có người thư giãn một chút, không ngờ chưa tự tại được bao lâu, bên ngoài đã truyền đến tiếng bước chân, nhanh chóng ngồi lại tiếp tục giả vờ bộ dạng điên điên khùng khùng.
Cửa mở, Tả hộ pháp khiêng một người vào.
"Sư công, người cứ ngồi đây trước đã." Tả hộ pháp thả người trên vai xuống, lột bao tải trên đầu ông ra, lấy khăn bịt miệng về, "Sư phụ đang ở đó. Hai vị lão nhân gia cứ ôn chuyện xưa đi, đến khi bái đường, con sẽ tới giải huyệt đạo cho."
"Ngươi hỗn đản!" Sư phụ đại hiệp bị điểm huyệt không thể động đậy, chỉ có thể lớn tiếng mắng chửi.
Tả hộ pháp duỗi ngón tay ngọc ngà ra: "Sư công, đừng ép con phải điểm cả á huyệt của người nha."
Sư phụ của đại hiệp chỉ có thể kiềm chế lời nói.
Tả hộ pháp còn rất nhiều chuyện bận rộn, rất nhanh đã rời đi.
Sau khi cửa phòng đóng lại, lão giáo chủ đứng lên, chậm rãi đi đến trước mặt sư phụ đại hiệp, ngồi xổm xuống, giống như lần đầu gặp mặt mà dò xét ông.
"Điên thật rồi? Còn nhận ra ta không?" Sư phụ đại hiệp cũng cẩn thận dò xét người thương đã lâu không gặp, "Hơn hai mươi năm không gặp, ngươi già hơn trong tưởng tượng của ta, nhưng già rồi vẫn là một lão soái. Dù ngươi hủy cả đời ta, dù khiến tim ta tổn thương ngàn vạn, đã hai mươi năm trôi qua, vẫn khiến ta đau khổ như cũ, thật sự gặp lại, ta vẫn không đủ nhẫn tâm giết ngươi. Ta cũng già rồi, già đến nỗi ngươi cũng không nhận ra ta nữa nhỉ?"
Lão giáo chủ nghiêng đầu, tựa hồ thật sự đang hồi tưởng xem lão già trước mặt này trong quá khứ rốt cuộc là ai.
"Ngươi vì không cãi lại sư phụ, vì nuôi dưỡng ba đồ nhi của ngươi, phụ bạc ta cô độc, không nghĩ tới kết cục ngày hôm nay đúng không?" Sư phụ đại hiệp có chút nghẹn ngào, "Ta biết ngươi không bỏ rơi bọn chúng được. Lần đầu gặp mặt, ta cũng vì thấy ngươi một nam nhân cao mã đại đại lại một tay dắt tiểu tử thối cùng nhị nha đầu, trên vai còn có Tam nhi, bộ dạng một nhà vui vẻ hòa thuận khiến ta nhịn không được nhìn nhiều hơn một chút, ai biết cuối cùng lại bị ngươi hấp dẫn. Nếu ngươi bỏ rơi bọn chúng, ta cũng sẽ không si mê ngươi. Thật ra ta chỉ cần một lời hứa hẹn của ngươi mà thôi. Khi đó tiểu tử thối vừa bắt đầu học trung bình tấn, nhị nha đầu vẫn chỉ biết chạy khắp nơi gây rắc rối, Tam nhi ngay cả đi đường còn chưa vững, cứ cho là ngươi nhẫn tâm phụ lại sư phụ đã ngậm đắng nuốt cay nuôi dưỡng ngươi trưởng thành, ta làm sao có thể thật sự bắt ngươi đem theo ba đứa nhỏ thế kia chạy trốn cùng ta? Thật ra lúc ấy ta đã nghĩ kỹ, chỉ cần một câu nguyện ý của ngươi, ta đoạn tuyệt quan hệ với sư phụ ta, toàn tâm toàn ý ở lại Đào Hoa cốc, cùng ngươi nuôi nấng ba đứa bé. Đến lúc đó sư phụ của ngươi cũng nhất định không phản đối chúng ta bên nhau nữa, có lẽ bây giờ ngươi cũng không bị điên."
"Nhưng ngươi nói ngươi không muốn! Ta vì ngươi nguyện ý vứt bỏ tất cả, chỉ cần được ở bên cạnh ngươi; nhưng ngươi lại không bỏ được ai, chỉ bỏ được ta." Sư phụ đại hiệp hít mũi một cái, "Cũng đã qua hai mươi lăm năm. Sau khi rời khỏi ngươi, ta cũng từng nghĩ sẽ lấy vợ sinh con, triệt để quên đi ngươi, nhưng ngươi cứ như âm hồn bất tán trong tâm trí ta, khiến ta không cách nào động phòng với thê tử, đến cuối cùng nàng không nhịn được nữa, rời bỏ ta đi. Sau đó ta cũng có đồ nhi của mình, rốt cuộc cũng tìm được chuyện khiến ta tạm quên ngươi, nhưng ngươi ngay cả đồ đệ của ta cũng không tha! Giờ thì tốt rồi! Ta vì ngươi ngày đêm đau khổ, ngươi lại phát điên, quên ta rồi."
Lão giáo chủ lau nước mắt cho sư phụ đại hiệp, bất chợt vuốt mũi ông một cái: "Già đầu, còn khóc nhè, có xấu hổ không?"
"Ngươi..." Sư phụ đại hiệp thoáng cái ngây ngẩn cả người.
"Ngươi cũng thấy nhị nha đầu thành ra cái đức hạnh gì rồi đó, không đoán được ta thật ra vì trốn nó nên mới giả điên sao?" Lão giáo chủ lấy khăn tay lau mặt cho sư phụ đại hiệp, "Ngốc nghếch, tính ta đâu phải ngươi không biết, nói ắt làm, làm ắt quyết, không học được cách nói lời hoa mỹ dỗ dành ngươi. Ngươi lấy gì khảo nghiệm ta không được? Cứ phải lấy ba đứa nhóc ra. Nếu ngươi muốn móc tim phổi của ta, thậm chí muốn ta phản bội sư môn, ta đều đáp ứng. Nhưng ba đứa bé không cha không mẹ ta nhặt về, một khi bỏ trốn cùng ngươi, ta không nuôi bọn chúng được nữa, cũng không thể nhặt từ chỗ nào ném trả về chỗ đó. Lại nói ba đứa nó tuy không phải cốt nhục của ta, nhưng trong lòng đã coi ta như cha ruột, nếu để bọn chúng biết ta không cần bọn chúng nữa, bọn chúng sẽ đau lòng thế nào? Còn vì chút chuyện đó mà giận dỗi ta, một lần đi đến hai mươi lăm năm."
"Ngươi ở bên cạnh chúng, cũng không dạy dỗ nên người nào tốt cả." Sư phụ đại hiệp giống như ngày trước làm nũng giận dỗi, nghiêng đầu không để ý hắn, khẽ động mới ý thức được mình bị điểm huyệt, căn bản không nhúc nhích được, "Tiểu tử thối cùng nhị nha đầu thì thôi đi, Tam nhi vốn là một đứa trẻ ngoan như thế, vậy mà bị ngươi dạy biết đi bắt cóc đồ đệ người khác."
"Nếu sớm biết đứa nhóc Tam nhi đem về là đồ đệ ngươi, còn có thể dẫn ngươi quay về, ta ngay từ đầu đã không thả nó ra khỏi Đào Hoa cốc." Lão giáo chủ suy nghĩ một chút, "Sớm biết bắt đồ đệ có thể dụ sư phụ ra thì tốt rồi. Ngươi nói nếu ta đem đồ đệ ngươi về sớm một chút, làm con dâu nuôi từ nhỏ cho Tam nhi, chúng ta không phải có thể gương vỡ lại lành sớm một chút sao? Tam nhi cũng không cần cô độc đến gần ba mươi tuổi. Hai mươi lăm năm đó! Đời người có mấy cái hai mươi lăm năm có thể trì hoãn? Nghĩ đến lãng phí một cách vô ích bao nhiêu thời gian có thể ở bên ngươi như vậy, ta vô cùng đau lòng."
"Hừ!" Sư phụ đại hiệp xì mũi coi thường.
"Giận đồ đệ ta bắt cóc đồ đệ ngươi?"
"Ừ."
"Đồ đệ ngươi bị đồ đệ ta ăn sạch, không trả lại được rồi, đền ngươi một sư phụ thì sao?"
"Đền cái gì mà đền? Ngươi vốn dĩ là của ta, còn thiếu ta hai mươi lăm năm tám tháng mười hai ngày bảy canh giờ tính cả lãi."
"Cũng may đồ đệ ngươi tính tình không giống ngươi, nếu không ta thực sự sợ Tam nhi sẽ bị bắt nạt đến chết." Lão giáo chủ nhịn không được bật cười.
"Ta còn cảm thấy may vì Tam nhi tính tình không giống ngươi. Già mà không chết là đạo tặc, nói ra chính là ngươi không biết xấu hổ, già mà không có tôn nghiêm."
"Lúc trước không biết là ai thấy ta mang theo ba đứa nhỏ vào sòng bạc, còn dùng nhị nha đầu làm tiền đặt cược, tức giận nhảy đến hành hiệp trượng nghĩa, cuối cùng trượng nghĩa đến lên giường của ta luôn." Giáo chủ cảm giác như quay về thời còn trẻ, "Hai mươi lăm năm tám tháng rồi... Bỏ số lẻ đi, trực tiếp tính tròn hai mươi sáu năm, hôm nay trả hết cả vốn lẫn lời."
"Trả thế nào?"
"Trước kia vì cố kỵ sư phụ già nua, mấy đứa nhóc còn nhỏ, không cách nào bỏ hết tất cả đi theo ngươi. Hiện giờ sư phụ qua đời, bọn nhỏ đã trưởng thành, chúng ta bỏ trốn đi."
"Ai muốn cùng ngươi bỏ trốn?" Sư phụ đại hiệp vẫn còn mạnh miệng.
"Không chịu?" Lão giáo chủ đại điểm kỳ đầu, "Không chịu là đúng rồi. Ta trước kia tốt xấu gì cũng đã từng là giáo chủ Ma giáo, ngươi tình ta nguyện còn nói gì nữa? Cường thủ hào đoạt mới là nghề của ta. Nếu ngươi chịu, ta thật sự không có cách nào ra tay."
"Ngươi có tư cách gì nói nhị nha đầu? Tính tình của nó không phải học theo ngươi sao?"
Lão giáo chủ giải huyệt đạo cho sư phụ đại hiệp: "Đi hay không?"
"Đi, nhưng không đi với ngươi!"
"Cái đó không do ngươi quyết." Lão giáo chủ trực tiếp bế ngang sư phụ đại hiệp lên rời đi.
Không ngờ làm một hôn lễ phức tạp như thế, ngàn chuyện vạn chuyện khiến Tả hộ pháp đau đầu, vừa nghĩ tới phía sau còn có hôn lễ của mình với Hữu hộ pháp, Tả hộ pháp lập tức một đầu hai chuyện lớn. Thấy lại có thị nữ đến tìm, Tả hộ pháp quả thực ngay cả ý muốn tìm một góc khóc đến chết cũng có: "Lại xảy ra chuyện gì? Pháo bị ẩm hả? Cá trong bếp bị mèo tha đi? Hỷ phục rộng chật không vừa? Khách quá nhiều không đủ đồ ăn? Hay là Hữu hộ pháp chưa suy nghĩ xong có nên vung táo đỏ, đậu phộng, quế viên, hạt sen lên giường cưới hay không?" (Vung mấy cái này đại ý sớm sinh quý tử -_-)
"Lão giáo chủ đi rồi."
"Đi rồi?" Tả hộ pháp đại kinh thất sắc, "Vừa mới nhìn thấy người còn rất tốt, sao nói đi là đi rồi hả? Không phải là thấy sư công cao hứng quá, vui quá hóa buồn rồi chứ? Lúc đầu người có biểu hiện gì không thoải mái không? Có để Quỷ y xem qua chưa?"
"Không phải là 'đi' đó." Thị nữ nói rất nhỏ.
"Không phải 'đi' đó, chẳng lẽ là bỏ nhà trốn đi? Một người điên như sư phụ có thể đi đến đâu?"
"Tả hộ pháp, người tự xem đi."
Gian phòng nơi lão giáo chủ và sư phụ đại hiệp ở sớm đã không còn ai, chỉ còn lời nhắn lưu lại trên tường thành một mảng lớn, ý tứ đại khái là lão giáo chủ thật ra thấy mấy đồ đệ đều trưởng thành rồi, không muốn tiếp tục lao tâm lao lực làm giáo chủ, nên giả vờ bị điên. Hiện giờ ông đã quyết định bỏ trốn cùng sư phụ đại hiệp, đừng uổng phí tâm tư đi tìm ông, tìm không thấy đâu. Ngoài ra, nếu như lúc bỏ trốn xài hết tiền, ông sẽ đến các phân đàn của Ma giáo lấy, sau đó để phân đàn dùng biên nhận của ông đến tổng đàn báo tiêu. Khâm thử.
Tả hộ pháp thoáng cái yên lặng đến đáng sợ, tới mức khiến người xung quanh ngay cả thở cũng không dám thở mạnh, đến tận khi nàng không còn từ trong trầm mặc tiêu vong, mà là từ trong trầm mặc bạo phát.
"Bỏ —— trốn —— muội ngươi ấy!" Khi Tả hộ pháp đột nhiên mắng chửi, tất cả mọi người đều lén thở ra một hơi, "Hai lão già không biết xấu hổ cộng lại đã hơn một trăm tuổi rồi, còn chơi trò tiểu tình nhân bỏ trốn! Sư tổ đã chết vài chục năm rồi, còn ai ngăn cản không cho bọn họ bên nhau, còn cần phải bỏ trốn sao? Có tuổi rồi, không thể an bình ở Đào Hoa cốc bế cháu, hưởng phúc hay sao? Cứ muốn bỏ trốn! Bỏ trốn thì thôi đi, chờ hôn lễ kết thúc rồi ngày mai bỏ trốn sẽ chết sao? Sao cứ phải bỏ trốn trước hôn lễ! Các người nghĩ đồ đệ các người cả đời có mấy lần kết hôn? Còn lấy tiền sinh hoạt từ phân đàn? Mơ đẹp lắm! Hai lão già không biết xấu hổ này, chết bên ngoài cũng không ai nhặt xác cho hai người đâu!"
Người bên cạnh đều cảm thấy vô cùng may mắn vì lão giáo chủ và sư phụ đại hiệp đã đi rồi, Tả hộ pháp chỉ có thể phát điên với bức tường, nếu không đồ đệ đại nghịch bất đạo này không khiến lão giáo chủ tức chết là không được.
Đợi đến khi Tả hộ pháp phát hỏa xong, tỳ nữ bên cạnh mới dám nhút nhát tiến lên: "Tả hộ pháp, lão giáo chủ đi rồi, lát nữa bái đường phải làm sao?"
"Đi tìm một thợ mộc." Tả hộ pháp hai tay chống nạnh, bộ ngực căng đầy còn đang phập phồng kịch liệt, "Khắc cho hai người kia mỗi người một bài vị, nhanh nhanh lên đi. Khi bái cao đường, để giáo chủ và tân giáo chủ phu bái bài vị. Nếu giáo chủ hỏi, nói cứ coi như lão giáo chủ chết rồi. TA! NÓI! ĐÓ!"
Giải quyết xong vấn đề cao đường, phương diện khác cũng đã chuẩn bị xong xuôi. Tả hộ pháp cảm thấy phải mau mau đến xem sư đệ nhà mình chuẩn bị thế nào rồi, đẩy cửa phòng ra, liền thấy một đám thợ may, thợ thêu vây quanh Hữu hộ pháp vẻ mặt ngơ ngơ mặc hỷ phục.
Thủ hạ của nàng sao có thể là một đám ngu xuẩn vậy? Tả hộ pháp ngay cả hỏa cũng phát không nổi: "Không phải bảo các ngươi mặc cho giáo chủ sao?"
"Đúng rồi. Người xem, bộ này cắt may vừa thế này, thêu tinh xảo thế này." Thợ thêu còn chưa ý thức được bản thân phạm vào sai lầm lớn thế nào, chỉ lo khoe khoang tay nghề của mình, muốn lấy thêm nhiều tiền thưởng một chút.
"Cắt may cùng thêu đều rất đẹp." Tả hộ pháp nhẹ gật đầu, "Nhưng huynh ấy không phải giáo chủ, chỉ là Hữu hộ pháp, ngươi có biết không?"
"Á! Sao lại thế này?" Một phòng đầy thợ may thợ thêu lập tức bùng nổ, líu ra líu ríu khiến Tả hộ pháp đầu đau muốn nứt ra.
Hai nữ nhân có thể om sòm ngang với một nghìn con vịt, càng không cần nói một phòng không dưới hai mươi nữ nhân. Mặc kệ Tả hộ pháp khàn cả giọng, một người không thể đấu với một phòng toàn nữ nhân, cuối cùng chỉ có thể dùng khẩu hình nói với Tả hộ pháp: Huynh chết rồi à?! Bị coi là giáo chủ kéo qua đây, ngay cả câu giải thích cũng không nói.
Nàng không thấy đám nữ nhân này ồn ào thế nào sao? Đừng nói chen vào một câu, Hữu hộ pháp sáng sớm đã bị bọn họ kéo từ trên giường xuống, lỗ tai cũng bị họ nhao nhao đến điếc. Hữu hộ pháp bất đắc dĩ bó tay chịu trói.
Giáo chủ không dễ dàng gì mới thành thân một lần, kết quả đám người kia ngay cả tân lang cũng nhầm được, tân lang chính thức thì vẫn không thấy bóng dáng. Tả hộ pháp hỏi mười tên lâu la xem giáo chủ ở đâu thì mười một tên đều chỉ Hữu hộ pháp sau lưng nàng nói: "Không phải ở đó sao?" Ở Ma giáo mười mấy năm rồi, ngay cả giáo chủ là ai cũng không biết, mấy tên này cư nhiên còn lý trực khí tráng.
Cao đường đột nhiên không từ mà biệt, lễ phục hôn lễ làm sai cỡ, tân lang vẫn không rõ tung tích. Mắt thấy giờ lành sắp tới, khách nhân đã tề tựu đông đủ, chuyện đến nước này, còn có thể cứu vãn thế nào? Chẳng lẽ kéo dài thời hạn hôn lễ sao? Tả hộ pháp ngay cả hôn sự của mình cũng không quan tâm, vì hôn sự của giáo chủ vội trước vội sau bận rộn hơn một tháng rồi đó! Hôm nay tất cả đều thành công dã tràng! Tả hộ pháp trốn tới một tiểu viện không người, ngồi ở hành lang nhìn mặt trời lặn, gió thổi chim ca, trong hồ cá vàng bơi qua bơi lại, đột nhiên rất muốn ở đây không đi đâu nữa.
Hữu hộ pháp lẳng lặng ngồi bên cạnh nàng.
Tả hộ pháp liếc hỷ phục trên thân Hữu hộ pháp: "Còn mặc sao?"
"Cởi ra sư đệ cũng không mặc được, sửa lại thì không kịp giờ lành rồi."
"Huynh có thể đừng đề cập đến chuyện này không?" Tả hộ pháp chôn đầu lên gối, "Sư đệ khó khăn lắm mới tìm được vợ, vất vả khổ cực chuẩn bị lâu như vậy, kết quả..."
Hữu hộ pháp kéo vai Tả hộ pháp qua: "Chúng ta kết hôn đi."
Tả hộ pháp thoáng cái ngây người.
"Hôn lễ của sư đệ để lần sau, hôm nay chúng ta kết hôn."
"Không được!" Tả hộ pháp kiên quyết phản đối, "Muội đã đáp ứng, cho sư đệ một hôn lễ tốt nhất. Đệ ấy không kết hôn, muội sẽ không kết hôn."
Cuối cùng cũng được một lần Hữu hộ pháp vui vẻ nhưng Tả hộ pháp không vui, sau đó Hữu hộ pháp có thể Bá vương ngạnh thượng cung với Tả hộ pháp rồi. Kỷ niệm có ý nghĩa như thế không dùng để kết hôn, thực là phí của trời. Hữu hộ pháp trực tiếp vác Tả hộ pháp lên vai: "Chúng ta đi bái đường."
"Hỗn đản, thả muội xuống! Muội còn chưa chuẩn bị tốt!" Tả hộ pháp liều mạng đánh Hữu hộ pháp, nhưng Hữu hộ pháp không chút sứt mẻ, "Người đâu! Cứu mạng! Phi lễ rồi! Mấy tên kia, nói các ngươi đó, đừng chỉ xem náo nhiệt không động thủ, 'phi lễ' có ý gì nghe không hiểu sao? Cưỡng gian đó!"
Tiểu tư bị nói vẻ mặt mờ mịt nhìn theo Hữu hộ pháp khiêng Tả hộ pháp đi xa: "Không phải nói người giáo chủ muốn lấy là nam nhân sao? Người trên vai ngài ấy hình như là Tả hộ pháp mà."
"Không biết." Nha hoàn bên cạnh vẻ mặt si mê, "Nhưng mà giáo chủ soái thật đó, cùng Tả hộ pháp trời sinh một đôi, nếu tìm người khác thật đáng tiếc."
"Người Tả hộ pháp thích không phải Hữu hộ pháp sao?"
"Hữu hộ pháp? Thật sự có người như thế sao?" Nha hoàn phục hồi tinh thần, "Ta vẫn cho rằng 'Hữu hộ pháp' là cái cớ Tả hộ pháp dùng để thoát đám người theo đuổi. Ta ở tổng đàn hơn sáu năm, luôn chỉ nghe nói có người là Hữu hộ pháp, nhưng chưa từng bái kiến qua."
Cứ như vậy, hôn lễ vốn dĩ là của giáo chủ và đại hiệp, sau cùng lại trở thành hôn lễ của hai vị hộ pháp, việc hiểu lầm Hữu hộ pháp thành giáo chủ từ nay về sau rốt cuộc cũng đã giải thích rõ.
Trên tiền đường yến tiệc hôn lễ rộn rã tưng bừng, kho củi sau phòng bếp dị thường quạnh quẽ, đại hiệp đẩy cửa bước vào, không hề ngoài ý muốn thấy giáo chủ ở trong: "Ta biết ngay ngươi ở đây mà."
"Bọn họ lại nhầm sư huynh ta là ta, bắt tới bái đường rồi hả?"
Đại hiệp gật đầu: "Thấy là hắn, ta liền lén chuồn đi."
"Sao lại nghĩ ra đến đây tìm ta?"
"Đây là nơi chúng ta lần đầu gặp mặt." Đại hiệp ngồi xuống bên người giáo chủ, kéo eo hắn qua, "Không có phòng cưới nào thích hợp hơn."
Lương thần mỹ cảnh, khổ đoản xuân tiêu, bên trong kho củi hai người rất nhanh bắt đầu củi khô lửa cháy.
Bên ngoài kho củi, đầu bếp nhìn trời, có chút ưu thương —— đại hôn giáo chủ, lượng công việc so với bình thường nhiều hơn, hắn có thể lý giải; đồ ăn không chỉ phải ngon, còn phải trang trí đẹp, hắn có thể lý giải; yêu cầu trình bày, nấu nướng đều nghiêm khắc hơn bình thường hắn cũng có thể lý giả. Nhưng giáo chủ dùng kho củi để động phòng là ý gì? Không có củi hắn làm sao nấu ăn? Lên núi chặt về cũng không kịp có được không? Giáo chủ, có thể đi ra trước một chút, lát nữa tiếp tục không được sao? Mọi người trong nhà bếp đều muốn làm xong nhanh một chút, sau đó đi đến yến hội bám mông, uống chén rượu mừng.
Lời cuối
"Đại hiệp bỏ lại câu nói: 'Mỹ nhân đệ nhất thiên hạ còn ở Đào Hoa cốc chờ ta, ai còn quan tâm mỹ nhân đệ nhất võ lâm?', lập tức bỏ mặc con gái minh chủ võ lâm, quay về Đào Hoa cốc, từ đó về sau cùng giáo chủ sống cuộc sống hạnh phúc mỹ mãn." Tiên sinh kể chuyện vừa gõ thước, câu chuyện đã kể xong.
Trong góc quán trà, vị trí cũ của Tả hộ pháp, Tả hộ pháp lải nhải với Hữu hộ pháp: "Lớn đến chừng nào rồi, mang thai cũng phải có người mang cùng, giờ muội cũng mang thai, huynh vui chưa?"
"Ừ." Hữu hộ pháp dùng nội lực bóp vỡ hạch đào, lấy thịt quả đút cho Tả hộ pháp.
Bàn bên kia, đại hiệp cũng cầm các loại thức ăn nhét vào miệng giáo chủ.
Quỷ y ngồi bên cạnh thấy được lắc đầu: "Lúc mang thai ăn quá nhiều, thai nhi lớn lên quá to, đến lúc khó sinh, đừng tìm đến lão đây."
"Trong sách viết đều là thật sao?" Khách quan một lặng lẽ hỏi khách quan hai, "'Mỹ nhân đệ nhất thiên hạ' lớn lên thế kia? Ta thấy tùy tiện kéo mười người trên đường về, cũng có năm người lớn lên đẹp hơn hắn." Tạm thời không nói đến trên đời có người đẹp hơn Quỷ y hay không, vốn dĩ là giáo chủ tướng mạo bình thường đi bên cạnh tuấn nam mỹ nữ, đều lộ ra có chút xấu rồi.
"Ngươi đần à, không biết thuật dịch dung sao?" Khách quan hai vẻ mặt coi thường, "Nghe nói mấy ngày trước, giáo chủ mới qua sinh thần hai mươi chín tuổi, ngươi xem gương mặt đó giống người sắp ba mươi sao? Đã gặp qua Quỷ y còn có thể nói giáo chủ là 'mỹ nhân đệ nhất thiên hạ', giáo chủ tất nhiên đẹp đến kinh thiên động địa quỷ thần sợ hãi đó, nếu đi trên đường không cẩn thận mê hoặc chết người, ngươi chịu trách nhiệm?"
Khách quan một lắc đầu.
"Vậy không phải xong rồi sao?" Khách quan hai vỗ tay một cái, "Đẹp đến tai nạn chết người rồi, không dịch dung, sao ra ngoài được."
Khách quan một bừng tỉnh đại ngộ.
Giáo chủ sắp bị đại hiệp đút thức ăn đến nôn ra: "Ngươi cũng ăn đi."
"Ăn đồ của ngươi, đừng nói chuyện!" Đại hiệp thấy người khác nghe được thanh âm của giáo chủ, đều là vẻ mặt si mê, nhanh chóng quay mặt hắn qua, tiếp tục nhét vào miệng hắn bánh đậu xanh, long tu tô, "Ăn nhiều một chút, ngươi cũng không mang thai." Giọng nói của giáo chủ là để ở trên giường kêu cho đại hiệp nghe, để hắn phát biểu với giáo chúng đại hiệp đã cảm thấy thiệt thòi, đừng nói là bị người xa lạ trên đường nghe thấy. Ở Ma giáo, tất cả mọi việc đều có Hữu hộ pháp làm thay, đại hiệp không lo lắng, vấn đề là sau khi chạy ra ngoài, đại hiệp cũng chỉ có thể nhét đồ ăn không ngừng cho giáo chủ để đảm bảo hắn không nói chuyện.
"Thật sự là dịch dung nha." Khách quan một bừng tỉnh đại ngộ, "Nghe giọng nói này, tướng mạo sẽ không kém Quỷ y."
Sự hiểu lầm "giáo chủ Ma giáo là mỹ nhân đệ nhất thiên hạ" cứ như vậy vĩnh viễn không có ngày sáng tỏ.
___
~~~Hoàn chính văn~~~
Đợi phiên ngoại nào!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro