Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Sống sao khi xuyên thành tiện thụ? - Chương 1

Chương 1

Giản xuyên không, hơn nữa còn là cốt truyện bàn tay vàng. Nhưng điều này éo giải quyết được cái nước non gì, sự thật anh bị cốt truyện chộp vào đây, ép phải tiếp tục vai diễn nhân vật chính và hoàn thành cốt truyện.

Thế cốt truyện là như nào?

Đó là một câu chuyện lấy bối cảnh cổ đại về tình yêu giữa tra công và tiện thụ. Tra công là vương gia, vì thấy tiện thụ non và ngon nên hốt về. Sau đó, vì tiện thụ tự ti, không yên tâm trao thân cho tra công nên tra công không vui, bắt đầu có mới nới cũ, ôm ấp tình nhân mới thì bị tiện thụ phát hiện. Tiện thụ chết tâm bỏ đi

Tiếp theo, cần có một võ lâm minh chủ hoặc ma giáo giáo chủ xuất hiện. Tiện thụ gặp võ lâm minh chủ ôn nhu, chính trực. Võ lâm minh chủ quyết định mang tiện thụ về nhà chăm sóc, rồi dần dần bị tiện thụ thu hút.

Nhưng!

Chú ý nhưng!

Võ lâm minh chủ phải ra ngoài, chắc chắn không yên tâm mà cắp theo tiện thụ.

Kiểu gì cũng bị ma giáo chú ý!

Thế nào ma giáo cũng kiếm chuyện.

Dĩ nhiên, một cuộc chiến xảy ra, ma giáo giáo chủ bắt tiện thụ và giam cầm thằng nhỏ trong nhà lao.

Không lâu sau, ma giáo giáo chủ nhớ tới tiện thụ. Đôi mắt quật cường của tiện thụ khác biệt với những kẻ khác, khiến giáo chủ tò mò. Giáo chủ ra lệnh đưa tiện thụ đến bên mình.

Nhưng!

Tiện thụ trong tù chắc chắn sẽ bị ngược đãi. Cơ thể nhỏ bé yếu ớt chịu đủ mọi khổ cực, trông rất thảm thương. Ma giáo giáo chủ aka nam phụ số 2 đau lòng, tìm đại phu chẩn trị.

Cốt truyện tiếp theo chưa được viết ra, vì tiện thụ vô tình bị tra tấn đến chết. Còn anh đây chỉ là Giản, một chú tôm tép bị chà đạp, không ngừng cảm nhận được sự ác ý từ thế giới này.

Cốt truyện tiếp theo sẽ do chính Giản viết và trải qua. Nghĩ vậy, cơ mặt Giản vặn vẹo như ăn phải rác. Từ một người đàn ông cao 1m78, có cơ bụng, bây giờ biến thành một cậu bé cao không quá 1m65... một tiểu nương pháo, dễ dàng bị áp đảo. Giản tức giận, ném gối xuống.

Lúc này, trong phòng không có ai. Giản toàn thân đau nhức, nằm trên giường không thể động đậy. Đáng chết, thân thể này yếu ớt đến mức nào? Chỉ là bị nhốt trong nhà lao ẩm ướt rồi bị đánh vài cái mông mà thôi, sao lại đau đớn đến vậy? Giản nghi ngờ rằng cơn đau này đã bị phóng đại nhiều lần.

Giản cố gắng bình tĩnh lại, vừa nghĩ đến cái gối...

Không lâu sau, Ma giáo giáo chủ trong truyền thuyết xuất hiện, phía sau có vài người, trong đó có một thanh niên cầm hộp thuốc.

Giản chỉ nhìn thoáng qua đã xác định, lại là một chú nam phụ nữa. Không phải những người trẻ tuổi đều là thần y sao? Và thần y đều là nam phụ? Vậy thì người này chắc chắn không ngoại lệ.

Giản nằm trên giường với vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc, để cho thần y bắt mạch.

Tự nhiên, anh bị nam phụ số 3 cẩn thận quan sát. Thần y nhăn mặt tức là anh phải đớp thuốc. Quan trọng hơn, trên người có nhiều vết bầm, chắc chắn phải bôi thuốc. Ai sẽ bôi? Chắc chắn là giáo chủ!

Giản thông minh đoán được điều này.

Chờ đến khi Giản nghĩ xong, trong phòng chỉ còn lại hai người: Giản và giáo chủ đang cầm bình thuốc.

Họ đi ra ngoài từ lúc nào vậy Σ(д; )?

Nhìn đôi mắt mơ màng của Giản, giáo chủ tâm trạng rất tốt, ngồi xuống bên mép giường...

Trong tình thế nguy cấp, anh bạn Giản vội vàng bỏ bộ quần áo cồng kềnh để thoát khỏi tình huống bất lợi, tiện thể giơ chân đạp mạnh một cái.

Cú đá bất ngờ đã khiến giáo chủ không kịp phản ứng và lĩnh trọn, cú đá trúng ngay chỗ đau - mông hắn.

Quê quá! Đội bao nhiêu cái quần cho đủ!

Giản xấu hổ, lập tức thu mình lại. Cái thằng bịnh này QAQ Ngay lập tức, anh sợ hãi khi nhìn vào ánh mắt của Giáo chủ, người đang chăm chú nhìn đôi chân trắng nõn của anh.

"Ngươi... ngươi muốn làm gì?" Giản co chân lại, giấu chúng vào trong chăn. Thật khó hiểu, tại sao giọng nói anh lại nghe mềm mại như nũng nịu đến thế. Mịa, không phải, đây không phải anh!

"Tiếp tục nào," Giáo chủ cười một cách tinh quái.

"Tiếp tục gì cơ? Σ(д; )" Giáo chủ phớt lờ vẻ sợ hãi của Giản, nhanh chóng kéo chăn ra, để lộ đôi chân đã được Giản giấu kín. Vì lạnh, ngón chân cậu còn co quắp lại.

Giản cảm thấy ánh mắt của Giáo chủ càng lúc càng nóng rực, làm anh chỉ muốn buôi bề mà chạy. Ai đó cứu anh với! Người này rõ ràng là có sở thích kỳ quái.

_Hết chương 1_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro