Lan Sênh - Chương 5
Chương 5
Nhìn vườn hoa hồng khoe sắc ngoài cửa sổ, Lục Lan Sênh tẻ nhạt thở dài một tiếng.
Cậu đã ở cái nơi xa hoa này mấy ngày, tuy rằng đời sống vật chất vô cùng đầy đủ, nhưng đời sống tinh thần lại cực kỳ đói khát! Ngày ngày xem hoa, ngắm trăng, nhìn trời, hoàn toàn không hợp với kẻ khát khao tự do tự tại như cậu.
Có điều... sao cậu lại ngoan ngoãn ở lại đây? À... nói đến... thật giống như trong tiềm thức tự coi bản thân là người đã có vợ, nên không đi lăng xăng nữa?
Nghĩ đến đây, Lục Lan Sênh thiếu chút nữa bị chính mình cười chết. Vợ cái rắm, cậu chỉ là kết hôn trên giấy tờ, người kia thời gian chủ yếu đều ở công ty, chỉ về nhà để ngủ, đã thế không nằm trên giường mà xuống dưới đất ngủ, sau đó sáng sớm lại rời đi.
Vì lẽ đó, tính ra, từ đầu đến cuối, cậu gặp anh ta có hai lần? Vậy nên, trừ đời sống vật chất, cuộc sống của cậu không thay đổi nhiều lắm.
Tuy nhiên, trên danh nghĩa là người đã có gia đình, nhưng chỉ là hữu danh vô thực, đôi bên cùng có lợi mà thôi, không cần phải nhiệt tình quá. Nói nữa, biết đâu chính đối phương cũng ở ngoài đưa "hàng" đi chơi xa, hai người bọn họ cứ đàng hoàng làm việc của chính mình thôi.
Sau khi nghĩ thông suốt, Lục Lan Sênh cảm thấy thế giới vô cùng đẹp đẽ. Cậu sung sướng nhảy ra ngoài theo đường cửa sổ, gọi tài xế đưa cậu tìm đến chân trời tự do.
Đồng chí Đại Chí – tài xế kiêm bảo vệ nhìn thấy tổng tài phu nhân yêu cầu đỗ xe tại hội sở "quan hệ xã hội rộng" (aka động trai bao), tâm trạng lập tức rối ren mà gọi điện thoại cho tổng giám đốc.
"Chuyện gì?" Giọng nói thâm trầm nghiêm túc của tổng giám đốc vang lên.
"Đàm tổng... cái kia... phu nhân mới tiến vào hội sở 'quan hệ xã hội rộng'." Âm thanh Đại Chí xoắn xuýt. "Anh xem có cần tôi đưa cậu ấy về không?"
"Không cần, anh phụ trách an toàn cho em ấy, những chuyện khác không cần để ý. Cứ như vậy đi." Nói xong, Đàm Tương Hòa dứt khoát cúp điện thoại.
Hai người mới kết hôn, tôi thấy phu nhân làm việc quá phận, gọi điện thoại hỏi một chút là điều hiển nhiên đúng không? Hóa ra là tự tôi đa tình! Sau này anh có cầu xin tôi quản cũng mặc kệ! Nghe điện thoại truyền đến tiếng "tút tút", Đại Chí có cốt khí nghĩ.
Một mặt khác, Lục Lan Sênh ở đại sảnh gặp giám đốc. Nhìn thấy cậu, giám đốc để lộ ra vẻ kích động, đột nhiên chạy vội đến: "Cậu mấy ngày nay ở đâu? Cho dù xin nghỉ cũng phải báo một tiếng chứ? Cậu là hồng bài, có nhiều khách hàng muốn tìm cậu! Đột nhiên biến mất rất làm khó tôi đấy, có biết hay không?"
"Giám đốc... em mấy ngày này đều ở chỗ vị Đàm tiên sinh, đây là giám đốc đồng ý mà." Lục Lan Sênh dùng cặp mắt vô tội nhìn giám đốc nói.
"Đúng, đúng, đúng, đúng là thế thật," giám đốc lớn tuổi sực nhớ ra chuyện đấy, "Đàm tổng không cần cậu nữa sao?" Lục Lan Sênh gật đầu, hắn yên tâm mới nói: "Vậy cậu đi làm việc đi, Thái tổng mấy ngày hôm nay đều kiếm cậu. Hiện tại đang được xếp ở lô ghế riêng."
Thời điểm Lục Lan Sênh tiến vào trong bao sương, liền nhìn thấy Thái Quỳnh Hân đang cầm ly rượu đỏ, dựa vào bên cửa sổ trầm tư.
Thái Quỳnh Hân là người khách đầu tiên khi cậu trở thành trai bao, nàng là một nữ cường một trăm phần trăm, tốt nghiệp đại học liền tự chủ xây dựng sự nghiệp, mấy năm sau đã sở hữu công ty lớn nhất nhì ở tỉnh Y.
Bởi vì thời gian đều tiêu tốn vào học hành và sự nghiệp, nên mặc dù nàng đã 31 tuổi nhưng vẫn không có bạn trai. Trong phút hứng khởi liền rẽ vào động trai bao ngó một cái, vừa vặn chọn Lục Lan Sênh trong ngày đầu tiên cậu làm trai bao. Dung mạo xuất sắc, mấu chốt là tuổi còn nhỏ, vô cùng thanh thuần, không có kinh nghiệm cùng tâm cơ, phi thường phù hợp để nàng phiêu lưu tình ái.
"Quỳnh Hân, chị về rồi." Lục Lan Sênh ôm nàng.
Thái Quỳnh Hân sửng sốt một chút, rất nhanh lại định thần trở lại, tùy tiện ném chén rượu trong tay xuống, hai tay ôm cậu trai đã nhớ nhung bấy lâu.
Ôm một lúc, nàng ngẩng đầu lên cổ Lục Lan Sênh, điên cuồng hôn.
Vừa hôn xong xuôi, Thái Quỳnh Hân vẫn ôm cậu không buông, nàng có phần oán giận nói: "Tôi kém lắm sao, để em phải tiếp khách khác, chẳng lẽ em nghĩ tôi không biết ghen là gì?"
"Đây là công việc của em, chị không phải thích nhất sự tận tâm với công việc của em sao?" Lục Lan Sênh nhìn thẳng vào đôi mắt nàng, cười nói.
Thái Quỳnh Hân muốn phản bác, dù sao nàng cũng biết, chính nàng chỉ muốn nói điều Lục Lan Sênh muốn nghe, nên đành nuốt lại những lời ấy trong bụng, chỉ biết tủi hờn cắn môi cậu, trong lòng mới cảm thấy dễ chịu.
"Hiện tại tôi không bận gì. Em Sênh theo tôi đi dạo nhé?"
"Vâng, nghe lời chị."
"Vẫn là em Sênh đáng yêu nhất!" Nàng cười hôn lên mắt Lục Lan Sênh, thỏa mãn như có được cả thế giới trong tay.
Sau đó, Lục Lan Sênh theo Thái Quỳnh Hân đi dạo ròng rã một buổi chiều. Thù lao là một bữa tối thịnh soạn cùng quần áo sang trọng. Nếu như không phải cậu kiên quyết cự tuyệt, quần áo chắc không phải tính theo "bộ" mà là theo "chồng."
Nơi này cách nhà Thái Quỳnh Hân không xa, hai người quyết định ghé qua nhà nàng luôn.
Lục Lan Sênh nhìn vào màn hình điện thoại di động đang phát sáng, rồi hướng về phía Thái Quỳnh Hân: "Đã muộn rồi, lúc này ra đường có phải rất không an toàn không? Em nhớ mấy hôm trước báo đưa tin gần khu vực này xảy ra cướp."
"Không có chuyện gì, đừng sợ, có tôi đây." Thái Quỳnh Hân vỗ lồng ngực, đáp: "Tôi rất đáng tin."
"Câu nói này bình thường phải để em nói đúng không?" Lục Lan Sênh bĩu môi nhìn nàng. "Chị làm em mất mặt quá đi."
Thái Quỳnh Hân lập tức vuốt tóc, ra vẻ thiếu nữ thỏ thẻ: "Ừ, không lo lắng gì hết, có em Sênh ở đây, tôi không sợ gì hết."
Cảm giác bao bọc dâng trào, Lan Sênh thoải mái đáp ứng cùng nàng trở về. Dọc đường đi, hai người cười cười nói nói, bầu không khí vô cùng hòa hợp.
Bỗng nhiên, năm bóng đen nhảy ra đứng thành một hàng, cản đường phía trước: "Ngoan ngoãn đem tiền giao ra đây, bọn tao liền thả chúng mày rời đi. Bằng không thì giết hết, chúng mày đừng hòng chạy thoát."
Đang cảm thấy miệng mình thật xui xẻo, Lục Lan Sênh đột ngột cảm giác bị lôi xuống, Thái Quỳnh Hân giấu cậu sau lưng, vô cùng thô bạo nói: "Đừng sợ, tôi sẽ bảo vệ em."
Lục Lan Sênh: "..." Chị gái, chị lại cướp lời thoại của em rồi!
Mấy người kia bất chấp lao đến, bao vây cả hai người, nhân lúc chúng chưa hành động, Thái Quỳnh Hân liền xuất thủ trước một bước.
Mấy phút sau, đám người đã nằm rên trên đất.
Nàng giơ chân đá văng một tên cách mình gần nhất, uy phong nhìn bọn chúng: "Nhớ kỹ bà đây là ai chưa?"
"Nhớ kỹ, nhớ kỹ rồi ạ, chúng tôi không dám nữa." Mấy tên kia lăn lộn bò lên, bỏ chạy thục mạng. Lục Lan Sênh vừa cảm thấy xấu hổ, lại vừa ngưỡng mộ: Thái Quỳnh Hân quá mạnh mẽ! Mình còn chưa kịp làm gì, chị ấy đã xử xong năm tên to xác!
Thái Quỳnh Hân quay lại cười nhìn cậu, vẫn giữ nét mặt lạnh lùng: "Em Sênh, em nghĩ sao?"
"Chị quá giỏi, em còn kém xa, em biết vậy." Lục Lan Sênh thở dài đáp.
"Về nhà thôi, em Sênh. Tôi sẽ dạy em vài chiêu thức. Dù sao em cũng là đàn ông, nên học một ít để tự bảo vệ bản thân." Thái Quỳnh Hân nói, và nắm tay cậu kéo đi.
_Hết chương 5_
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro