Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Lan Sênh - Chương 4

Chương 4

Bị phớt lờ, người đang nói khí thế mấy cũng cảm thấy vô vị, dần dần im lặng. Toàn bộ không gian trở nên trầm mặc cho đến khi bữa trưa kết thúc.

Sau khi Đàm Tương Hòa lau sạch miệng, Vương Kim Hoa làm vẻ mặt từ mẫu, nói: "Tiểu Hòa à, mẹ là vì muốn tốt cho con. Hai đứa không môn đăng hộ đối, bên nhau sẽ không hạnh phúc."

Nghe đến mấy câu này, ánh mắt Đàm Tương Hòa ánh lên vẻ giễu cợt. Anh không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn hai người, ánh mắt xa cách, không giống như đang nhìn thân phụ mẫu mà như đang nhìn hai người xa lạ không quá quan trọng.

Lục Lan Sênh quan sát, tựa lưng vào ghế ngồi, bình tĩnh khoanh tay xem trận chiến gia tộc thượng lưu này, cảm giác rất ung dung.

Hiển nhiên, dáng vẻ của cậu chọc tức Đàm Bình Sơn.

Đàm Bình Sơn giận dữ đập bàn, tức giận trừng mắt nhìn Lục Lan Sênh, trong giọng nói có thể thấy lửa giận: "Mày vì tiền mới cưới con tao! Con đừng để gương mặt này mê hoặc!"

Giơ tay sờ sờ cằm, Lục Lan Sênh suy tư vài giây, phát hiện Đàm Bình Sơn nói không sai! Ngay lập tức, cậu yên lặng gật đầu tán thành.

"Nhân lúc chuyện chưa bị đồn ra, con mau cùng nó ly hôn! Mẹ không thiếu gái cho con chọn, ngoại trừ gương mặt ra, cái nào cũng hơn nó! Con kết hôn với ai trong số đấy, dù thế nào cũng tốt cho tương lai của con. Chứ kết hôn với đứa đê tiện này, con ngoài mất đi niềm vui con cháu sum vầy thì còn được cái gì?" Vương Kim Hoa vừa cưỡng ép vừa dụ dỗ, nhọc lòng nói.

Bà cho rằng những lời lẽ ấy có thể sẽ đánh động Đàm Tương Hòa, thế nhưng rất hiển nhiên, bà chẳng hiểu gì về con trai mình. Nói nhiều như vậy, kỳ thực là nước đổ lá khoai. Câu đầu tiên lập tức đã khiến bà bị K.O (Knock out).

Con trai của bà nói: "Con cùng em ấy trước khi ký giấy kết hôn đã thỏa thuận, nếu như con ly hôn với em ấy, tài sản đều thuộc về em ấy."

Nghe được câu này, Đàm Bình Sơn cùng Vương Kim Hoa tức đến hụt hơi, thiếu chút nữa lăn ra ngất xỉu.

Hai người trừng mắt nhìn Đàm Tương Hòa nửa ngày, không biết nên nói gì cho phải, chỉ có thể lết lết rời đi.

"Xem drama trông có vẻ vui nhỉ?" Tầm mắt Đàm Tương Hòa rời về phía Lục Lan Sênh đang dạt dào hứng thú, trong giọng nói vẫn cố giấu đi vài tia bất đắc dĩ, "bọn họ nói em như vậy, em không cảm thấy gì sao?"

Lục Lan Sênh sửng sốt một chút, lập tức lộ ra khuôn mặt tươi cười: "Không sao, không phải người quan trọng trong lòng, tại sao phải quan tâm bọn họ làm gì? Có điều... nếu bọn họ khen tôi xuất chúng, tôi rất vui lòng tiếp nhận! Dù sao tôi rất thích nghe lời thật lòng."

Đàm Tương Hòa không nói gì, đứng dậy nhận áo khoác rời đi.

Nhìn bóng lưng anh biến mất sau cửa, Lục Lan Sênh nhìn đứa bé bên cạnh mình hỏi: "Anh ta đi đâu rồi?"

"Tiểu Hòa là tổng giám đốc của Đàm thị, chắc là đi làm..." - Đàm Thiên Mạc ngửa đầu nhìn, vẻ mặt nghiêm túc, nói câu nói già hơn tuổi của mình: "Anh sẽ kết hôn với Tiểu Hòa? Em cảm thấy hai người sẽ không hạnh phúc. Tiểu Hòa là một người cuồng công việc, tuần có hai ngày nghỉ cũng lao đầu vào công việc, anh ấy không thừa thời gian cho việc yêu đương, càng không muốn dính đến trách nhiệm gia đình. Anh thích anh ấy, nhất định sẽ rất đau lòng."

Mấy đứa nhỏ nhà giàu quả nhiên không bình thường, mới vài tuổi mà có thể nói ra như vậy. Nhớ khi cậu bằng tuổi đứa nhóc này, tư duy logic hoàn toàn không có, chỉ biết cùng bọn trẻ cùng lứa đi quậy phá, gây chuyện...

Lục Lan Sênh không nói gì, cố ý xoa đầu đứa nhóc, nhìn đầu thằng bé rối tung như tổ quạ, cậu mới thoải mái hơn.

Cậu vỗ vỗ đầu Đàm Thiên Mạc, lời nói ý vị sâu xa: "Em còn nhỏ, nhiều việc không thể hiểu, sự tình cũng không nên nhìn về một phía. Mặt khác... thế giới tràn ngập điều kỳ diệu, có rất nhiều điều em không lường trước được, làm sao em biết được một giây sau sẽ xảy ra chuyện gì?"

"...Chỉ là..." Đàm Thiên Mạc như có điều suy nghĩ.

Mặc kệ ông cụ non này, Lục Lan Sênh xoay người muốn lên lầu.

"Anh ơi, buổi chiều em tan học anh đến đón em được không?" Đàm Thiên Mạc chạy theo sau cậu.

"Có thể, nhưng mà, đón em ở đâu?" Dù sao cậu cũng đang rảnh rỗi, không bằng đi ra ngoài lượn lờ.

Nghe được cậu đáp ứng, Đàm Thiên Mạc cao hứng vô cùng, ôm cánh tay của cậu, nói: "Bốn rưỡi chiều em tan học, bốn giờ anh cùng tài xế đưa em đến trường. Vậy em đi học trước đây, buổi chiều gặp lại anh!"

Chờ người đi rồi, Lục Lan Sênh ngáp một cái, có chút mệt mỏi rã rời. Ngay lập tức, cậu quyết định lên lầu đi ngủ một giấc. Trước khi ngủ, cậu không quên để chuông báo thức lúc ba giờ năm mươi phút."

Thời điểm đồng hồ báo thức vang lên, tinh thần Lục Lan Sênh thoải mái sau khi được ngủ đẫy mắt, cậu lăn lộn trên giường lớn một lúc, rồi mới lưu luyến thay quần áo ra ngoài.

Thời điểm đến trường học, còn kém năm phút nữa mới đến bốn rưỡi. Lúc này trường học chưa tan, cửa tự động vẫn còn ở trạng thái đóng, rất nhiều cha mẹ tụ tập đứng đợi. Đương nhiên, phần lớn đều thuộc tầng lớp thượng lưu.

Lục Lan Sênh đợi trong xe có hơi nhàm chán, suy nghĩ một chút, cậu mở cửa xe, đi về phía nhóm người đang chờ.

Bên cạnh một chiếc xe chậm rãi đi đến, thời điểm đi ngang qua cậu thì dừng lại. Lục Lan Sênh thấy mình không qua được, liền đi vòng sang một bên.

Kết quả, cửa xe ghế phụ hạ xuống, lộ ra một gương mặt có chút quen thuộc.

Lục Lan Sênh nghĩ mấy giây, không nhớ nổi người này là ai, liền dứt khoát bỏ đi, không thèm nhìn lại.

Người ngồi cạnh tài xế vốn định cho cậu nụ cười coi thường thì lập tức cứng đờ mặt. Hắn nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh, vẻ châm chọc lại một lần nữa hiện lên gương mặt, quay về phía Lục Lan Sênh giễu cợt nói: "Ơ kìa! Không phải học sinh hạng nhất đỉnh đỉnh đại danh của trường chúng ta sao? Làm thế nào mà lại chạy đến trường tiểu học? Sẽ không phải là bị buộc thôi học, không ai thuê làm nên phải làm bảo mẫu đấy chứ?"

"...Cậu là ai?" Lục Lan Sênh ngạc nhiên hỏi: "Chúng ta quen biết à?"

Người trong xe trợn trừng mắt, mất khống chế kêu to: "Lục Lan Sênh! Mày bỏ ngay cái kiểu không coi ai ra gì đi! Một thân một mình, không cha không mẹ thì..."

"Anh ơi! Anh đã đến rồi! Đợi lâu không?" Đàm Thiên Mạc đánh gãy lời người kia, chạy đến kéo tay cậu, rồi lại nhìn về phía cái xe theo tầm nhìn của cậu, sau đó mang theo nghi hoặc hỏi: "Anh ơi, làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì à?"

"Không có gì, đại khái là một người đố kỵ anh trai em tài trí, thông minh, văn võ song toàn. Nhìn chung là người ta hoàn cảnh lắm, em không cần để ý." Lục Lan Sênh nhún nhún vai, tỏ vẻ không để ý, không nhìn thêm về phía người kia lần nào, trực tiếp kéo Đàm Thiên Mạc đi về phía xe nhà.

Cái gọi là sự tình bất đắc dĩ, chỉ như thế mà thôi.

_Hết chương 4_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #congkhong