Lan Sênh - Chương 38
Chương 38
Nhìn quanh phòng, Lục Lan Sênh cảm thấy mình hình như đã bỏ qua một điểm quan trọng nào đó, nhưng lại không thể nhớ ra ngay lúc này.
"Trời còn chưa sáng, em Lan Sênh ngủ tiếp đi." Nghê Tiềm Hàng mỉm cười dịu dàng vuốt tóc cậu, "Nếu em Lan Sênh sợ, tôi có thể ngủ cùng em."
"Không cần, cảm ơn. À, mà này, có thể tắt camera giám sát đi được không? Cảm giác bị theo dõi như thế này khiến tôi rất khó chịu." Lục Lan Sênh chỉ vào camera đang sáng đèn đỏ, nói nhẹ nhàng với anh.
Nghê Tiềm Hàng nhìn theo hướng tay cậu chỉ về phía camera, thở dài, giọng điệu bất đắc dĩ và buồn bã: "Thực sự xin lỗi vì khiến em Lan Sênh khó chịu, nhưng, bất kỳ việc gì khác tôi đều có thể đáp ứng em, duy nhất việc này, thì không."
Thấy Lục Lan Sênh không nói gì, chỉ im lặng nhìn anh, mặc dù nhận ra sự không hài lòng của cậu, nhưng anh thực sự không có cách nào thực hiện được nguyện vọng đó.
Sự cố đó đã để lại di chứng nặng nề, nếu không tận mắt thấy cậu an toàn trước mặt mình, anh sẽ không thể kiểm soát được cảm xúc bạo lực của mình.
Tâm lý này rất bệnh hoạn, anh biết điều đó, nhưng anh không thể thay đổi, cũng không có ý định thay đổi.
"Em Lan Sênh, không nhìn thấy em, tôi thực sự sẽ rất lo lắng. Nếu không thể chắc chắn rằng em an toàn, điều này có thể khiến tôi làm ra những chuyện cực đoan." Nghê Tiềm Hàng định chạm vào mặt Lục Lan Sênh nhưng bị cậu mạnh mẽ gạt tay ra.
"Vậy thì, thưa quý ông biến thái, mời cút ra ngoài." Lục Lan Sênh không muốn đôi co, liền thẳng thừng đuổi người.
"Được thôi, em Lan Sênh nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai tôi đưa em đi chơi." Nghê Tiềm Hàng thuận theo lời cậu, rồi dưới ánh mắt ngạc nhiên của Lục Lan Sênh, thực sự cúi đầu xuống sàn, lăn lăn đến cửa, rồi quỳ gối đóng cửa lại.
Lục Lan Sênh thu lại vẻ kinh ngạc, bước chân trần trên thảm, đi đến cửa và khóa trái từ bên trong.
Quay lại, cậu ngước lên nhìn ánh đèn đỏ chói mắt. Lục Lan Sênh nhìn quanh phòng một lượt, rồi rút phích cắm của đèn bàn ra, kéo một chiếc ghế lại, cầm đèn bàn tiến đến dưới camera.
"Rầm" một tiếng, cả camera và đèn bàn đều hỏng. Lục Lan Sênh hài lòng gật đầu, ném cái đèn bàn chỉ còn lại chân đèn xuống, vòng qua đống mảnh vỡ trên sàn, tâm trạng vui vẻ lăn một vòng trên giường, yên tâm chìm vào giấc ngủ.
Phòng bên cạnh, Nghê Tiềm Hàng nhìn vào màn hình, nơi Lục Lan Sênh đang ngủ bình yên, trong mắt anh là sự yêu chiều sắp tràn ra.
Buổi sáng, Lục Lan Sênh bị đánh thức bởi mùi thơm của trứng rán.
Sau khi vệ sinh cá nhân, cậu chậm rãi chọn quần áo từ trong tủ, rồi mang đôi dép hình mèo lông xù xuống lầu.
"Sao em Lan Sênh dậy sớm thế?" Nghê Tiềm Hàng mặc tạp dề siêu nhân, đặt món mì sốt tương lên bàn ăn, ngạc nhiên hỏi.
"Đói." Lục Lan Sênh ngáp, không cần ai mời, tự giác ngồi vào bàn, gắp một quả trứng rán thơm ngon đưa vào miệng.
Nghê Tiềm Hàng cười nhìn cậu nhắm mắt tận hưởng, đẩy đĩa mì sốt tương về phía cậu, "Món này là viện trưởng nói tôi làm giống bà nhất, em thử xem?"
Lục Lan Sênh uống một ngụm sữa đậu nành, nếm thử một miếng mì sốt tương, nhấm nháp kỹ lưỡng rồi gật đầu: "Ừ, cũng được."
Sau đó, Nghê Tiềm Hàng tự mình không ăn bao nhiêu, phần lớn là để Lục Lan Sênh ăn, anh chỉ giúp cậu lấy khăn giấy, lấy nước, phục vụ tận tình, rồi ngồi nhìn cậu.
Vì một chút cảm kích, Lục Lan Sênh hỏi một cách tự nhiên: "Anh không đói sao?"
"Nhìn em ăn là tôi no rồi."
Câu nói này không có ý gì khác, thực sự là nhìn Lục Lan Sênh ăn, anh cảm thấy như chính mình cũng đang ăn vậy. Có một số người thích xem mukbang có lẽ cũng vì lý do như vậy.
Hơn nữa, khi Lục Lan Sênh ăn, cậu rất tập trung, tư thế cũng rất duyên dáng. Thỉnh thoảng lại làm mấy động tác nhỏ đáng yêu như liếm môi, rất quyến rũ.
Nhìn nụ cười kỳ lạ trên môi Nghê Tiềm Hàng, Lục Lan Sênh cảm thấy: cậu không muốn biết những ý nghĩ kỳ quặc gì đang diễn ra trong đầu anh ta.
Sau bữa sáng, Nghê Tiềm Hàng lái xe đưa Lục Lan Sênh đến công viên giải trí.
Nghĩ lại, có vẻ như đã lâu rồi cậu chưa livestream, Lục Lan Sênh định mở điện thoại lên để livestream, an ủi những người hâm mộ cô đơn của mình.
Khi vào phòng livestream, cậu bị sốc.
Hả? Hơn hai mươi nghìn người đang trực tuyến là sao? Những người này nhanh quá rồi đấy chứ.
"Chào buổi sáng mọi người." Lục Lan Sênh mỉm cười trước ống kính.
Chỉ một lần xuất hiện như vậy cũng đủ để màn hình bùng nổ. Những đại gia cũng thức dậy, điên cuồng tặng quà.
#Chồng ơi cuối cùng anh cũng xuất hiện, cảm động đến khóc rồi#
#Đội đại gia này có phải nhịn lâu rồi không haha#
#Đại gia mà cũng muốn tặng quà không dễ đâu 2333#
#Haha các đại gia tranh thủ tặng nhanh đi, bỏ lỡ cơ hội này thì không biết khi nào mới có lại đâu#
#Trước giờ chỉ thấy streamer khều donate, lần đầu thấy đội đại gia cầu xin được donate thế này#
#Chỉ cần Đường bảo livestream, mấy nhà vô địch top bảng khác chẳng có cửa đâu#
#Đường bảo của chúng ta giỏi quá mạnh quá#
#Thương mấy streamer khác#
#Vài ngày không gặp, Đường bảo nhà tôi lại đẹp hơn rồi nha#
#Aaaaaaa cười lên đẹp trai quá đi
#Máu đã cạn rồi#
#Này! Tôi ngã rồi, cần Đường bảo hôn hôn ôm ôm mới đứng dậy được#
#Ôi trời đất! Chỉ nhìn mặt này thôi, chỗ nào đó đã đứng dậy chào cờ rồi#
#Ôm về đặt lên giường#
#Alo 113 à? Ở đây có một đám không biết xấu hổ muốn cướp chồng tôi đấy, mấy người không quản lý sao!#
#Chồng ơi cố gắng lên chút nữa nào~
#Biến đi biến đi, Đường bảo ở trên giường tôi mà! Trên giường tôi đấy!#
#Livestream bằng điện thoại thôi mà Đường bảo đã đẹp đến một tầm cao mới rồi#
#Da Đường bảo còn đẹp hơn của tôi nữa#
#Mịn màng như sắp chảy nước luôn#
#Streamer này đẹp trai quá đi#
#Chỉ cần nhìn mặt này thôi, follow ngay#
#Chồng tôi là đẹp trai nhất!#
#Tay cũng đẹp quá đi#
#Liếm mặt, liếm tay, liếm chân luôn#
#Đường bảo thật sự là tập hợp của mọi vẻ đẹp#
#Đường Đường bảo bé yêu thỏa mãn mọi gu thẩm mỹ#
#Đường bảo đang ở công viên giải trí?#
#Không phải chứ, công viên giải trí mà lại vắng thế này?#
#Không phải vắng, là ngoài nhân viên ra chẳng có ai khác cả#
Nhìn lướt qua mấy bình luận, trong lòng Lan Sênh vui muốn chết nhưng trên mặt vẫn giữ vẻ điềm tĩnh.
Thấy câu hỏi, Lục Lan Sênh nhìn quanh môi trường xung quanh, hơi ngạc nhiên nói: "Hả? Tôi đang ở công viên giải trí mà, còn việc không có khách là vì công viên này chưa bao giờ mở cửa đón khách."
"Em Lan Sênh, em muốn chơi gì?" Nghê Tiềm Hàng đưa cho cậu ly trà sữa.
"A Sênh, em muốn chơi gì?" Nghê Tiềm Hàng đưa một ly trà sữa cho Lục Lan Sênh, nghiêm túc hỏi ý kiến của cậu.
"Ừm..." Lục Lan Sênh nhấp một ngụm trà sữa, suy nghĩ một chút, rồi hỏi, "Ở đây khi nào thì đóng cửa?"
"Em muốn khi nào thì khi đó đóng cửa." Trong công viên của riêng cậu, mọi thứ đều do cậu quyết định.
Gật đầu, Lục Lan Sênh không nghĩ nhiều về hàm ý sâu xa của câu nói đó, "Vậy tôi livestream một lúc đã, sau đó mới chơi."
Nghe vậy, Nghê Tiềm Hàng dẫn Lục Lan Sênh đến ngồi dưới một cái ô che nắng, rồi mang đến một đống đồ ăn vặt và hai chiếc bánh nhỏ đặt trước mặt cậu.
"Cái bánh nhỏ như vậy, mà chỉ có hai cái, chẳng đủ đâu!" Lục Lan Sênh làm mặt hờn dỗi.
"À... ăn ngọt nhiều sẽ bị đau răng." Nghê Tiềm Hàng ho nhẹ, vẻ mặt bất đắc dĩ.
Thấy chiêu này không hiệu quả, Lục Lan Sênh quyết định dùng chiêu mạnh hơn, làm bộ đáng yêu nũng nịu, "Không sao đâu, chỉ cần... thêm một cái nữa, thêm một cái là được rồi, được không?" Nói xong, đôi mắt cậu lấp lánh, tràn đầy kỳ vọng nhìn anh.
Mặc dù rất cố gắng chống cự, nhưng đối phương quá mạnh, Nghê Tiềm Hàng đành phải đầu hàng, "Được rồi, hứa hẹn chỉ thêm một cái thôi."
Lục Lan Sênh vui vẻ nhận chiếc bánh nhỏ, cười đến nỗi mắt híp lại. Dù anh ta đang che giấu điếu gì, tận hưởng khoảnh khắc hiện tại mới là quan trọng nhất. Dù sao, chuyện tương lai ai mà đoán được.
Một nụ cười gian xảo lướt qua khóe miệng cậu. Có một thì sẽ có hai, có hai thì sẽ có ba, khi ba chiếc bánh này hết... hừ hừ hừ...
#Coi cái vẻ mặt dễ thương ấy kìa
#Thật xấu hổ khi làm trò đáng yêu
#Đường Đường, cậu còn có chút tự trọng không [khinh bỉ]
#Người đàn ông này là ai?
#Không phải đã hứa không cúi đầu vì vài đồng tiền sao?
#Đường Đường, nhân cách của cậu đã sụp đổ rồi
#Nếu cậu làm mặt đáng yêu với tôi, tôi sẽ tặng cậu cả một cửa hàng bánh ngọt
#Tôi cảm thấy như đang xem một buổi phát cơm chó.
#Thắc mắc người đàn ông này là ai?
#Giọng nói không giống lần trước, đổi người sao?
#Ông xã, sao lại lừa dối tôi lần nữa!
#Ai đã hứa điều gì với cậu?
#Tôi cảm thấy có chút nghi ngờ về giới tính của mình
#Nhìn thấy mà không ăn được, có cần tàn nhẫn như vậy không?
_Hết chương 38_
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro