Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Lan Sênh - Chương 2

Chương 2

Mở cửa trước, Lục Lan Sênh quay lại, cười cười: "Anh cẩn thận một chút, nhà tôi hơi nhỏ."

Đàm Tương Hòa gật đầu, nhưng hiển nhiên không yên lòng. Sau đó... anh vừa bước vào cửa, dưới chân không biết đạp phải cái gì tròn tròn, thân thể mất thăng bằng, ngã gục về phía trước.

Lục Lan Sênh quay đầu nhìn lại, lập tức chạy vọt sang bên cạnh, mang theo ánh mắt hứng thú xem cảnh Đàm Tương Hòa ngã "chổng vó" toàn tập. Nghe được tiếng "oành" vang lên thật lớn cùng với một tiếng rên rỉ to, Lục Lan Sênh đau hộ đối phương đến mức nhăn hết mặt lại, hít một hơi thật sâu.

Nhận được ánh mắt thâm trầm của Đàm Tương Hòa, Lục Lan Sênh hấp háy mắt, bộ mặt vô tội: "Cái này không trách được tôi, tôi đã nhắc anh rồi."

Đàm Tương Hòa nắm lấy tay Lục Lan Sênh, sầm mặt lại, bò từ dưới đất lên. Cúi đầu nhìn kẻ "cầm đầu", đó là một quả cầu tròn tròn có hoa văn tinh xảo bên trong.

Anh cầm quả cầu nhặt lên, quan sát tỉ mỉ, không biết đang suy nghĩ gì, rồi ngẩng đầu nhìn Lục Lan Sênh, hỏi: "Đây là cái gì?"

"Cầu thủy tinh mà anh cũng không biết à?" Lục Lan Sênh trợn mắt, gương mặt kinh ngạc.

Có điều, sau đó ngẫm lại, con nhà giàu toàn đồ chơi đắt tiền, cái loại đồ chơi tầm thường ném tới ném lui này thật sự không phù hợp với những người có tác phong tao nhã, thanh cao.

"Đây chính là đồ chơi của người nghèo, anh chưa thấy là chuyện bình thường." Nhìn đối phương còn đang thưởng thức quả cầu trên tay, Lục Lan Sênh cực kỳ hào phóng nói: "Anh thích thì quả cầu này cho anh đấy."

Đàm Tương Hòa vuốt ve quả cầu bóng mượt, không tỏ rõ ý kiến. Anh ngẩng đầu đánh giá xung quanh, như không nhìn rõ tâm tư, vẻ mặt bình tĩnh dần dần biến chuyển, cuối cùng nụ cười rộng ngoác đến mang tai hiện lên trên mặt.

Đôi mắt của anh từ từ chuyển động, lúc này chỉ có thể hình dung bằng một chữ – lấp lánh! Trong phòng khách chất đống quần áo trên ghế sô pha, dưới đất là sách vở bày biện cùng đĩa CD-ROM vứt bừa bãi. Bên cạnh còn nhiều túi ni-lông bị xé ra, đoán chừng chủ nhân mở sách xong tiện tay ném đi.

Trên khay bàn là thức ăn đóng hộp cùng đồ ăn vặt, thùng rác bị chất đầy, xếp cạnh là một đống rác không còn chỗ chứa.

Những chỗ khác trong phòng khách bị phủ kín bởi đủ loại rác, gần như không có chỗ đặt chân.

Đàm Tương Hòa quả thực không thể tin được nơi này có người ở, từ bé đến lớn, anh chưa từng thấy chỗ nào loạn như vậy.

Theo Lục Lan Sênh đi đến phòng ngủ, anh vốn cho rằng phòng ngủ sẽ khá hơn một chút, dù sao cũng là chỗ ngủ. Thế nhưng... anh quá đánh giá cao, suy nghĩ của cậu cũng không giống người bình thường, phòng ngủ thảm chẳng khác gì phòng khách.

Chăn không có vỏ, quăng lung tung trên giường, đầu giường. Trên bàn là máy vi tính cùng trang phục bốn mùa chất cao như núi. Tủ quần áo mở ra, bên trong không một bộ nào được gấp chỉnh tề... Trên sàn nhà có hai cái thùng để đồ, một thùng mở ra toàn sách báo tạp chí, một thùng đựng đồ dùng hàng ngày.

Mọi thứ đều lộn xộn làm cho người mắc chứng khiết phích như Đàm Tương Hòa không tài nào chịu nổi. Nhìn về phía ban công, có vẻ như không thảm như bên trong, anh vội kéo cửa chạy thẳng ra ban công.

Khi Đàm Tương Hòa hút xong ba điếu thuốc, người trong phòng vẫn đang miệt mài tìm hộ khẩu.

Dập lửa, để điếu thuốc lá vào một hộp đựng nhỏ mang theo bên mình, anh mang tâm trạng buồn bực trở lại phòng ngủ: "Em chưa tìm thấy sao?"

"Tôi không biết để nó ở đâu." Lục Lan Sênh chán nản nói.

Đàm Tương Hòa nhìn khắp bốn phía, cười nhạo: "Chỗ này bừa bộn như thế, em tìm được đồ mới là chuyện lạ."

"Tôi vừa mới dọn nhà, đương nhiên chưa kịp dọn dẹp." Lục Lan Sênh bĩu môi: "Hơn nữa, đây là bừa bộn trong trật tự, cực kỳ phù hợp với phong cách của tôi, anh không hiểu được đâu?"

"..." Đàm Tương Hòa cạn lời.

Nhìn căn phòng như bãi chiến trường, người mắc chứng cầu toàn như Đàm Tương Hòa không thể nào yên được.

Anh gấp lại chăn, tỉ mỉ vuốt phẳng. Sau đó, anh đến tủ quần áo, gấp từng bộ một, sắp xếp chỉnh tề. Anh di chuyển máy vi tính đến bàn khác, phân loại quần áo bốn mùa, xếp lên giá treo quần áo. Cuối cùng, anh sắp xếp sách lên bàn để máy tính, những vật dụng còn lại để vào phòng rửa tay.

Nhìn gian phòng sạch sẽ nhờ công lao dọn dẹp, Đàm Tương Hòa mới lộ ra nụ cười thỏa mãn trên gương mặt: "Được rồi, đi thôi."

Nãy giờ nhìn Đàm Tương Hòa dọn dẹp miệt mài mãi, Lục Lan Sênh mới lấy lại tinh thần. Nhìn gian phòng ngăn nắp, khóe miệng cậu không khỏi giật giật: "...Tôi vẫn không tìm thấy hộ khẩu."

"Nó đây, tìm thấy trong lúc dọn dẹp quần áo." Đàm Tương Hòa dương dương tự đắc giơ ra quyển sổ nhỏ, sau đó ra khỏi phòng.

"Thanh niên biến thái này thật đáng sợ."

Ngồi ghế trước ô tô, Đàm Tương Hòa lấy ra một cái hộp nhỏ tinh xảo, đưa cho Lục Lan Sênh một phong thư: "Nhẫn luôn phải mang theo khi chúng ta sống cùng nhau. Lúc khác em có mang hay không, tôi cũng không quản. Mặt khác, trước cứ làm hợp đồng hôn nhân đã, không ý kiến thì ký tên cho tôi."

Lục Lan Sênh nhận lấy nhẫn đeo lên tay, vừa vặn không lỏng không chặt. Liếc mắt nhìn người đàn ông bên cạnh, cậu cũng không nói gì, yên lặng mở hợp đồng hôn nhân, đọc lướt một lượt.

Mấy phút sau, Lục Lan Sênh bất mãn mở miệng: "Tại sao đều là nghĩa vụ của tôi? Đã thế động một tí là có phí bồi thường vi phạm hợp đồng?"

Ví dụ: Trong vòng năm năm, Lục Lan Sênh không được chủ động đưa ra lời ly hôn, quan hệ này chỉ có Đàm Tương Hòa mới có thể đơn phương chấm dứt, hơn nữa, trong thời gian này, Lục Lan Sênh không được có tình cảm với đối tác, bằng không sẽ phải chịu phí bồi thường hợp đồng; ly hôn cũng phải chịu phí bồi thường hợp đồng.

"Bởi vì tôi tin tưởng bản thân sẽ không bao giờ vi phạm."

Lục Lan Sênh hất cằm lên nhìn anh, nụ cười long lanh mà lộ liễu: "Thật không tiện, Đàm tiên sinh, tôi cũng rất tin tưởng bản thân. Tôi tuyệt đối sẽ không yêu anh. Thế nhưng, lỡ như anh yêu tôi thì sao? Mặc kệ không có khả năng, trong hợp đồng cứ ghi rõ cho công bằng."

Đàm Tương Hòa nhìn Lục Lan Sênh một lúc, viết thêm điều khoản bổ sung, rồi đem hợp đồng trả lại: "Được chưa?"

Xem tới xem lui, điều khoản ghi rõ: nếu như Đàm Tương Hòa yêu Lục Lan Sênh, thì toàn bộ tài sản sẽ giao hết cho Lục Lan Sênh. Hơn nữa, trong vòng năm năm, hai người không được kết thúc hôn nhân, bất luận bằng cách nào, đều phải trả giá đắt.

Lục Lan Sênh cực kỳ hài lòng, nói: "Tôi thích kiểu người phóng khoáng như Đàm tiên sinh. Được rồi, Đàm tiên sinh giới thiệu qua về bản thân đi. Anh biết rất rõ về tôi, nhưng tôi lại không biết gì về anh cả, ừ thì, ngoại trừ biết tên."

Đàm Tương Hòa mím môi, bắt đầu kể hết thông tin về mình. Khi nghe về thân phận của anh, Lục Lan Sênh không có phản ứng gì, nhưng đến khi biết tuổi tác, cậu cực kỳ kinh ngạc.

"Mới 23 sao! Tôi còn tưởng anh phải 29 rồi đó..." Lục Lan Sênh lẩm bẩm.

Không phải ý nói gương mặt Đàm Tương Hòa mang theo dấu vết của sóng gió cuộc đời, ngược lại, anh rất anh tuấn. Hơn nữa, lúc nào anh cũng mặc Âu phục nghiêm trang, đậm chất doanh nhân thành đạt, chứ không phải kiểu người trẻ trung đầy sức sống, phấn đấu cho tương lai.

Đàm Tương Hòa tuy không hiểu ý cậu, nhưng trực giác cho anh biết đó không phải là lời hay.

Hợp đồng hôn nhân được ký kết thuận lợi, tình trạng hôn nhân biến thành kết hôn. Thoạt đầu, còn có chút thổn thức, nhưng khi nhìn tòa biệt thự trước mắt, cậu lập tức quẳng hết mọi suy nghĩ sang một bên.

Cậu nhìn hoa viên rộng chẳng khác gì sân bóng đá mà phát ngốc, mãi mới lấy lại tinh thần khi nhận ra có người đang kéo tay mình.

Cúi đầu nhìn, cậu thấy một bé trai nhỏ nhắn. Lục Lan Sênh sững sờ.

Đây chẳng lẽ không phải là con trai của Đàm Tương Hòa sao?! Lẽ nào anh muốn kết hôn với cậu chỉ để tìm cha ghẻ cho con trai?

__Hết chương 2__

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #congkhong