Lan Sênh - Chương 17
Chương 17
Thấy bóng lưng của nữ thư ký dần biến mất, Lục Lan Sênh liếc nhìn tư thế có chút ngượng ngùng của hai người, chớp chớp mắt, cảm thấy hơi bối rối.
Sau khi ngẩn ngơ một lúc, Lục Lan Sênh quay lại nhìn Đàm Tương Hòa. Biểu cảm bình thản của anh ta có chút tiếc nuối thoáng qua. Lục Lan Sênh chu môi hỏi: "Cô ấy có hiểu nhầm gì không nhỉ?"
"Hiểu nhầm gì?" Đàm Tương Hòa đáp trả: "Với mối quan hệ của chúng ta hiện tại, còn điều gì để hiểu nhầm nữa sao? Chuyện vừa xảy ra cũng là lẽ đương nhiên thôi mà."
"Có lẽ... cũng đúng." Đầu óc của Lục Lan Sênh chưa kịp xoay chuyển, cậu cũng không thấy câu nói đó có gì kỳ lạ.
Không muốn tiếp tục nghĩ về vấn đề này nữa, Lục Lan Sênh gỡ tay Đàm Tương Hòa đang ôm eo mình ra, từ từ rời khỏi người anh rồi bò sang chiếc ghế sofa khác ngồi.
"Thôi, anh đi làm việc đi, tan làm rồi mình về cùng nhau." Cậu nói mà không thèm ngẩng đầu, tay thì lôi điện thoại ra.
Đàm Tương Hòa nhét cái gối vào sau lưng Lục Lan Sênh, rót cho anh một cốc nước, rồi miễn cưỡng quay về bàn làm việc. Những tài liệu, hợp đồng mà trước đây anh thấy thuận mắt, bây giờ nhìn đâu cũng thấy chướng mắt.
Lục Lan Sênh, người đang hưởng thụ sự chăm sóc đặc biệt, chẳng có mấy bận thâm. Cậu thoải mái uống một ngụm nước, rồi lại cuộn mình tiếp tục chơi game.
Khi đang chơi vui vẻ, một tin nhắn đột nhiên bật lên. Nhìn lướt qua, là một người quen.
Thằng hói: Cái thứ béo hói ấy là sao hả?! Lần trước cậu hỏi địa chỉ của tôi là để gửi cho tôi cái búp bê xấu xí này à?
Nhớ lại một chút, Lục Lan Sênh cuối cùng cũng hiểu Thằng hói đang nói về cái gì. Cậu bật cười, thoát khỏi trò chơi, chỉnh lại tư thế ngồi, hứng thú trả lời.
Viên đường không phải bé đường: Ồ? Búp bê xấu á? Nhưng búp bê đó chính là phiên bản mini của anh mà. Sắp sinh nhật anh rồi đúng không, đây là món quà tôi đặc biệt chọn cho anh đấy. Hay không? Tôi đoán anh sẽ thích nó!
Thằng hói: [ảnh] ...Ồ, tôi thật sự vô cùng thích!!!
Nhìn bức ảnh mà đối phương gửi, Lục Lan Sênh suýt chút nữa cười lăn lộn. Quả thật... búp bê này xấu một cách đáng yêu.
Viên đường không phải bé đường: Anh thích là tốt rồi, không uổng công tôi bỏ ra bao nhiêu tâm tư. Anh không biết đâu, khi tôi đứng trước cái máy gắp búp bê, tôi đã nhìn trung ngay con của nợ này. Đầu lập tức nhảy số, trời ơi! Búp bê này giống y hệt Thằng hói nhà mình! Không nói hai lời, tôi lấy ngay một nắm xu và bắt đầu gắp. Chuyện gian nan không kể, chỉ biết tôi đã phải đổi xu ba lần, tốn hơn một tiếng đồng hồ mới gắp được búp bê này! Đó là món quà chứa đựng toàn bộ tình cảm và tâm huyết của tôi, tiêu tốn cả đống tiền bạc, anh nhất định phải trân trọng nó đấy!
Thằng hói: ... [mắt trợn trắng.jpg] Cậu chưa từng gặp tôi mà sao dám nói búp bê đó giống y hệt tôi?
Viên đường không phải bé đường: Thôi nào, không cần giải thích, tôi hiểu mà. Đối diện sự thật đi, hãy sống tốt. Tôi sẽ luôn âm thầm ủng hộ anh từ phía sau! Cố lên!
Thằng hói: Này, cậu nói một mình cũng đủ rồi đấy. Tôi biết cậu ở cùng thành phố với tôi, nói chi bằng chúng ta gặp mặt đi, thế nào? Khi nào hẹn gặp?
Viên đường không phải bé đường: Ồ hồ ~ không chịu phục à? Gặp thì gặp thôi, sợ gì chứ? Được rồi, anh chọn thời gian, địa điểm xong báo cho tôi. Đây là số của tôi, anh nhớ lấy. 1XXXXXXX. Số anh là gì?
Thằng hói: 1XXXXXXX. Khi nào tôi chọn xong sẽ nhắn tin cho cậu.
Viên đường không phải bé đường: Ừm, được rồi. Trước mắt vậy đã, tôi còn phải chơi game nữa.
Thằng hói: Nói chuyện với tôi không bằng chơi game hả?! [tức giận]
Viên đường không phải bé đường: Anh biết còn hỏi [mắt trợn trắng]. Tạm biệt.
Thằng hói: Đừng đi, nói chuyện với tôi chút nữa đi!!!
Thoát khỏi giao diện chat, Lục Lan Sênh tiếp tục chơi game.
Đàm Tương Hòa ngồi ở bàn làm việc, giả vờ bận rộn, nhưng thỉnh thoảng vẫn lén liếc nhìn Lục Lan Sênh. Cuối cùng, anh không thể kìm nén được.
"Đang nói chuyện với ai mà vui thế?" Đàm Tương Hòa không giấu nổi sự ghen tuông trong giọng nói.
Nhưng Lục Lan Sênh mải mê trong trò chơi, không nhận ra điều đó. Cậu không thèm ngẩng đầu, mắt vẫn dán vào màn hình điện thoại, hờ hững đáp: "Một người bạn thôi."
"Bạn nào? Tôi có biết không?" Lời vừa thốt ra, Đàm Tương Hòa lập tức hối hận vì sự bồng bột của mình.
Quả nhiên, Lục Lan Sênh cuối cùng cũng chịu ngẩng đầu, liếc anh với ánh mắt thương hại, như thể anh chẳng hiểu chuyện gì, rồi lại cúi xuống tiếp tục chơi, hờ hững nói: "Tôi có người bạn nào mà anh biết chứ?"
"... À... Không có gì, tôi chỉ hỏi vậy thôi." Đàm Tương Hòa cúi đầu, giả vờ sắp xếp lại đống giấy tờ lộn xộn trên bàn để che giấu cảm giác ngượng ngùng.
Khi điện thoại của Lục Lan Sênh gần hết pin, Đàm Tương Hòa mới dẫn cậu rời đi. Tuy nhiên, anh còn phải lên tầng mười hai để giải quyết vài công việc, và Lục Lan Sênh cũng đi cùng.
Từ lúc bước ra khỏi thang máy, nhân viên gặp họ đều kính cẩn chào Đàm Tương Hòa, rồi lén lút nhìn cả hai với ánh mắt kỳ lạ.
Những ánh mắt ấy như vừa thấy điều gì đó lạ lùng, đầy ngạc nhiên và phấn khích. Cảm giác ấy như họ muốn nhìn thấu anh, khiến anh thấy rợn người.
Thêm vào đó, dù cố gắng giấu nhưng Đàm Tương Hòa vẫn nhận ra nhiều nhân viên đã lén lút lấy điện thoại ra chụp hình hai người. Ừm... Hay là vì anh quá đẹp trai? Lý do này cũng đáng để chấp nhận!
Khi Đàm Tương Hòa nhanh chóng giải quyết xong công việc, hai người bước vào thang máy, ánh mắt khiến Lục Lan Sênh nổi da gà cuối cùng cũng biến mất.
"Nhân viên của anh kỳ lạ quá," Lục Lan Sênh nhận xét khi đã ngồi trên xe, "giống hệt anh. Đúng là chủ nào tớ nấy."
Đàm Tương Hòa thầm bối rối: "..." Tôi thì có gì lạ chứ? Phải nói cho công bằng chứ! Nhưng dù nghĩ vậy, anh không dám lên tiếng phản bác. Đừng hỏi tại sao, thật sự không có gì để hỏi đâu.
"À đúng rồi! Nhớ mua bánh ở tiệm BEI cho tôi nhé! Anh đã hứa rồi mà." Lục Lan Sênh bỗng nhiên nhớ ra điều đó.
Đến tiệm BEI, Đàm Tương Hòa đỗ xe ở bãi đối diện rồi nắm tay Lục Lan Sênh qua đường.
"Tôi đâu phải trẻ con đâu!" Lục Lan Sênh không rút tay ra được, đành cằn nhằn.
Đàm Tương Hòa cười nhẹ, hiếm khi đùa: "Tôi cũng đâu phải là bố em."
Câu nói đó khiến Lục Lan Sênh suýt sặc, cậu trợn mắt nhìn anh. Đang định buông vài lời châm chọc, nhưng cảnh tượng trước mắt khiến cậu mở to mắt, kinh hãi.
"Cẩn thận xe!!!"
Cậu vừa nói vừa cố gắng rút tay ra khỏi tay Đàm Tương Hòa để tránh né, nhưng sự cố ập đến quá bất ngờ, đôi chân không nghe lời, Lục Lan Sênh vấp ngã, kéo theo cả Đàm Tương Hòa xuống đất.
_Hết chương 17_
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro