Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Lan Sênh - Chương 15

Chương 15

Vì nấu quá nhiều nên trên bàn đầy rẫy đồ ăn dư. Để tránh lãng phí, Lục Lan Sênh đã nghĩ ra một cách hay để giải quyết.

Cậu vào bếp lấy hộp đựng thức ăn, cho hết chỗ thức ăn thừa vào, rồi lấy cơm trắng, bỏ vào túi giữ nhiệt.

"Lan Lan định mang về ăn à?" Viện trưởng thu dọn đĩa bẩn trên bàn vào bếp, sau đó lấy ra vài chiếc bánh ú. "Bánh ú vừa mới hấp xong, có nhân táo đỏ và nhân trứng muối thịt gà hạt dẻ mà con thích, mang về ăn đi nhé."

Lục Lan Sênh vui vẻ nhận bánh ú, ôm chầm lấy viện trưởng một cái thật chặt rồi hôn lên má bà một cái thật, "Viện trưởng, con yêu mẹ nhất!"

"Thôi được rồi, ăn no rồi thì đi nhanh đi. Đói thì quay lại." Viện trưởng đẩy đẩy Lan Sênh ra xa như thể chê bai, nhưng trong ánh mắt lại tràn đầy niềm vui và sự ấm áp.

Đi đến cổng viện, Lục Lan Sênh lại mẹ viện trưởng một cái nữa, rồi xách túi giữ nhiệt, nói lời tạm biệt, "Con đi đây, lần sau lại quay về thăm mẹ."

Vện trưởng gật đầu liên tục, rồi đẩy cậu lên xe, như thể rất mong cậu nhanh chóng rời đi.

Lục Lan Sênh lên xe, khởi động máy, cảnh vật từ từ lùi xa, bóng dáng thấp bé phản chiếu trong gương chiếu hậu cũng dần nhỏ lại, cho đến khi xe rẽ một góc, dáng vẻ thân thuộc đó mới biến mất khỏi gương chiếu hậu.

Cậu thu lại ánh mắt, đôi tay ôm chặt túi giữ nhiệt hơn. Thực ra, cậu có chút sợ hãi. Có những điều mà cậu không dám nghĩ tới. Cậu gạt bỏ tất cả những giả thuyết đáng sợ ra khỏi thế giới của mình, chỉ để lại một trạng thái sống lý tưởng trong suy nghĩ của cậu.

"Em Sênh sao vậy?" Thái Quỳnh Hân thoáng nhìn thấy hành động nhỏ của Lục Lan Sênh, không khỏi có chút lo lắng, "Có chỗ nào không thoải mái à?"

"Không sao, chỉ là hơi buồn ngủ một chút." Lục Lan Sênh điều chỉnh ghế ra sau một chút, rồi đổi sang tư thế thoải mái hơn, nhắm mắt lại nói nhỏ, "Chị đưa em đến Tòa nhà Center đi, đến nơi thì gọi em dậy."

Nàng có chút nghi hoặc. Thực ra, trong lòng nàng mơ hồ có phỏng đoán, nhưng nhìn thấy người bên cạnh đã nhắm mắt lại, nàng cũng không hỏi thêm điều gì nữa.

Khi đến Tòa nhà Center chưa đợi Thái Quỳnh Hân gọi dậy, Lục Lan Sênh đã tự mình mở mắt ra, "Nhanh thế đã đến rồi à."

"Không ngủ được à? Có phải tôi lái xe rung quá không?"

"Không phải, chỉ là em ngủ không sâu thôi." Lục Lan Sênh duỗi người một cái rồi mỉm cười với nàng, "Em đi đây, chị lái xe cẩn thận nhé."

Thái Quỳnh Hân nhìn động tác xuống xe của cậu, bất chợt kéo cậu lại, cúi xuống hôn một cái thật sâu, rồi mỉm cười nói, "Chào tạm biệt, người yêu dấu."

Lục Lan Sênh trợn mắt, lấy một cái bánh ú từ túi giữ nhiệt ra nhét vào tay Thái Quỳnh Hân, rồi đóng cửa xe, vẫy tay ra hiệu cho nàng có thể rời đi.

Thái Quỳnh Hân bị "xài xong liền vứt" chỉ biết bất đắc dĩ mà cười, sau đó nghe lời lái xe trở về công ty.

Cậu lấy điện thoại ra và gọi cho Đại Chí, khi kết nối xong, cậu rất bí hiểm nói, "Đại Chí, anh có biết công ty của Tần Tường Hòa ở đâu không?"

"Phu nhân cuối cùng cũng có ý thức kiểm soát chồng rồi sao?" Trong điện thoại vang lên một câu nói đầy vui mừng của Đại Chí.

Câu nói này làm cho Lục Lan Sênh rất ngại ngùng, tuy nhiên, với bài học từ lần trước, cậu cũng lười không muốn tốn lời với tên Đại Chí nhiều chuyện này.

Cậu làm như không nghe thấy câu nói của Đại Chí, thẳng thắn nói, "Nếu anh không biết thì tôi sẽ hỏi người khác."

Phu nhân tổng giám đốc thật lạnh lùng! Tôi cố gắng duy trì mối quan hệ hôn nhân của cặp đôi tổng giám đốc là vì ai? Ơ... vì ai nhỉ?? Thôi được rồi, làm những việc vất vả như thế này mà không được tăng lương, quả nhiên là do tôi lo chuyện bao đồng quá rồi! Đồng chí Đại Chí mặt không biểu cảm.

"Tầng 36, Tòa nhà Center. Cố lên, phu nhân. Tạm biệt, phu nhân." Nói xong, Đại Chí lập tức cúp máy.

"... Hừm. Phu nhân cái đầu anh ấy! Đồ ngốc này, cẩn thận tôi cắt lương anh bây giờ!"

Mở ứng dụng dẫn đường trên điện thoại, trên màn hình hiển thị rằng chỉ cần đi bộ năm phút là có thể đến nơi, vì vậy cậu không định bắt taxi.

Mặc dù đã mở ứng dụng dẫn đường, nhưng Lục Lan Sênh lại không hiểu cách sử dụng la bàn ảo đó, loay hoay một hồi mới tìm được hướng đi đúng.

Rõ ràng chỉ cần năm phút đi bộ, nhưng mãi hai mươi phút sau cậu mới đến được Tòa nhà Center. Tỏ ra như không có gì xảy ra, Lục Lan Sênh, hoàn toàn quên mất trên đường đi gặp bao nhiêu khó khăn.

Đi vào tòa nhà Center, một cô lễ tân gọi cậu lại, "Xin chào, xin hỏi quý khách đến đây có việc gì ạ?"

Đã đi còn bị chộp về, Lục Lan Sênh đành kiên nhẫn đi tới quầy lễ tân trả lời. Cậu giơ túi giữ nhiệt trong tay lên, nghiêm túc nói, "Tôi đến giao đồ ăn."

Cô lễ tân rất ngạc nhiên, chỉ mới mấy ngày không đặt đồ ăn, mà độ đẹp trai của mấy anh shipper đã lên cao đến vậy rồi sao?

"Ừm... Anh định giao lên tầng mấy?" Cô ấy có chút ngượng ngùng, né tránh ánh mắt của Lục Lan Sênh.

Lục Lan Sênh không trả lời trực tiếp câu hỏi của cô ấy, mà cười nhẹ, hỏi lại, "Cô có thể ngẩng lên nhìn vào mắt tôi được không?"

Cô lễ tân ngoan ngoãn ngẩng đầu, khi ánh mắt chạm vào ánh mắt Lục Lan Sênh, cô lại muốn né tránh, nhưng câu nói nhẹ nhàng của đối phương khiến cô dừng lại.

Cậu nói, "Tôi thấy trong mắt cô có cả biển trời sao, vì vậy, đừng né tránh. Vẻ đẹp của cô đáng để cô tự tin hơn."

Cơn nóng hổi lập tức dâng lên trên mặt cô, cảm giác vui mừng vừa bối rối, ánh mắt cứ lảng tránh đi nơi khác, không dám nhìn thẳng vào Lục Lan Sênh.

Vì thế, khi cô cảm thấy không khí yên tĩnh quá lâu, có điều gì không đúng, thì đã không còn thấy bóng dáng của đối phương ở đâu nữa rồi.

Thành công tận dụng nhan sắc trời phú, Lục Lan Sênh ngân nga một giai điệu không rõ ràng, bước chân nhẹ nhàng vào thang máy.

Cảm giác mất trọng lượng nhẹ nhàng kéo dài một lúc, rồi "ting" một tiếng, tầng 36 đã đến.

Cửa thang máy mở ra, hiện ra trước mắt là một phòng chờ trải thảm xa hoa và những bộ sofa kiểu Âu được sắp xếp ngăn nắp.

Quét mắt một vòng, Lục Lan Sênh thấy bên trái có một cánh cửa. Cậu không vội vàng mà đi từ từ đi tới, cánh cửa không đóng chặt, để lại một khe hở nhỏ.

Cậu có chút phấn khích áp tai vào cửa, nghe lén một lúc lâu, nhưng không nghe thấy âm thanh gì, nên thất vọng đẩy cửa bước vào.

Ban đầu cậu còn nghĩ có thể bắt gặp điều gì bí mật không thể tiết lộ, không ngờ lại chán như vậy.

Cậu nghĩ mở cửa ra là văn phòng của Tần Tường Hòa, nhưng không ngờ vào đến nơi thấy một người đàn ông đang ngồi sau bàn làm việc, chăm chú nhìn cậu.

"Đây không phải là văn phòng tổng giám đốc sao?" Lục Lan Sênh có chút nghi ngờ liệu mình có tìm nhầm chỗ không.

Người đàn ông dáng vẻ thư sinh đứng dậy, đi tới cửa bên cạnh, mỉm cười nói, "Tôi là trợ lý tổng giám đốc Triệu Đồng, đây là văn phòng của tôi. Văn phòng tổng giám đốc nằm ở bên trong, nhưng hiện tại tổng giám đốc đang họp, khoảng năm phút nữa mới xong. Mời cậu vào trong ngồi chờ một chút."

"Tôi vào trong thế này không sao chứ? Anh chắc chứ?" Ngay cả cô lễ tân còn kiểm tra, anh là trợ lý mà lại dễ dãi như vậy sao!

Triệu Đồng mỉm cười thông cảm, nói, "Phu nhân tổng giám đốc muốn vào văn phòng tổng giám đốc đương nhiên là không có vấn đề gì rồi."

Lục Lan Sênh với khuôn mặt đầy dấu hỏi bị đẩy vào văn phòng tổng giám đốc, Triệu Đồng lại không có ý định giải thích thắc mắc, liền đóng cửa bước ra ngoài.

_Hết chương 15_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #congkhong