Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Dữ nhữ Cuồng Ca - Chương 6

Chương 6

Diệp Các cách Diệp gia năm dặm, mấy ngày nay Diệp Cuồng Ca phần lớn thời gian đều ở Diệp Các xử lý sự vụ, chỉ có buổi chiều dùng bữa tối mới có thể về Diệp gia.

Bên trong Diệp Các, Diệp Cuồng Ca ngồi ngay ngắn, ngón trỏ thon dài gõ lên tay vịn ghế, mắt nhìn xuống nam nhân đang quỳ trên đất, đầu cúi thấp, im lặng không nói.

Người này tên là Hoa Tái, thuộc hạ thân tín của Diệp Cuồng Ca. Người này thường hành xử quyết liệt, bản tính cương liệt, là một con cờ tốt. Nhưng bây giờ hắn lại một thân chật vật, hắc y đầy những vết đao kiếm to nhỏ. Phần hông để lộ da thịt, có lẽ do bị quá rách nát nên đã bị chủ nhân xé rách, những vết thương chưa kịp băng bó cứ thế rỉ máu ra.

Hoa Tái tuy rằng cúi đầu, thế nhưng hắn biết điểm nhìn của Diệp Cuồng Ca đang rơi trên người hắn. Nhiệm vụ lần này tuy rằng thành công, nhưng bởi vì sự bất cẩn của hắn đã gây ra không ít mạng người, thậm chí những huynh đệ thân hữu cũng chịu thương vong. Hoa Tái tình nguyện chấp nhận trừng phạt khốc liệt của Diệp Cuồng Ca, còn ai chịu đựng ánh mắt lạnh lùng dai dẳng của chủ nhân. Điều này thậm chí còn dằn vặt hơn cả những vết thương trên người hắn.

"Tại sao lại bị thương nặng thế?" Diệp Cuồng Ca hỏi.

"Thuộc hạ đáng chết, Trần gia trang giảo hoạt cực kỳ, thuộc hạ nhất thời không cẩn thận."

Diệp Cuồng Ca lắng nghe thuộc hạ trình báo. Trần gia trang này là một thế lực mới nổi không thể khinh thường. Trong hai năm đã thâu tóm nhiều cửa hàng của ngũ gia, thủ đoạn đê tiện ác liệt, làm nhiều gia tộc bất mãn. Bọn họ liền góp tiền mời Diệp Các diệt trừ Trần gia trang. Trần gia trang làm ăn phát đạt, hẳn nhiên sẽ không thiếu tâm cơ, nên đã nhanh chóng mai phục nhóm người của Hoa Tái trong bóng tối. Nếu không phải hắn cảnh giác cao độ, e rằng lần này đã không thể sống sót trở về.

Diệp Cuồng Ca lạnh lùng nhìn cái đầu đang gần chạm đến đất của Hoa Tái. Người này thật sự không biết hối cải, mở miệng chỉ biết ngụy biện.

"Ít luyện võ, tự kiêu, còn trách được ai?"

"Các chủ dạy rất đúng, thuộc hạ biết sai, tình nguyện bị phạt." Hoa Tái thầm cười khổ. Lần này xác thực là do hắn khinh địch nên mới dẫn đến thương vong. Nếu nhiệm vụ không thành công, hắn cũng không còn mặt mũi nào trở về Diệp Các.

Diệp Cuồng Ca điều chỉnh lại cảm xúc của mình, lúc này ngoài cửa truyền đến giọng trầm thấp của nam nhân, hắn cung kính mà nói: "Các chủ, đã đến lúc trở về."

Diệp Cuồng Ca quay đầu hướng về cửa nhìn ra ngoài, trời phủ sắc tối, đã đến lúc trở về. Nếu là như trước đây, ngài ở Diệp Các dùng bữa tối là được, bất quá bây giờ ngài lại thêm một cái thân phận, trong nhà còn có hai đứa nhỏ đang chờ ngài trở lại. Diệp Cuồng Ca thở dài một hơi, không muốn khiển trách thuộc hạ nữa, vẫn là nên về để hai đứa trẻ bớt lo lắng.

"Lui xuống đi." Diệp Cuồng Ca phẩy tay về hướng Hoa Tái đang quỳ trên mặt đất.

"Thưa vâng."

Diệp Cuồng Ca trở lại Diệp gia, vừa mới bước vào cửa phòng, liền thấy Mục Tử Thanh đang ngồi trên bàn đọc sách. Hình dáng nho nhỏ ngồi trên chiếc bàn lớn có vẻ hơi vất vả.

Vết thương ngày trước được chăm sóc cẩn thận, đứa nhỏ đã cơ bản khỏi, chỉ là nguồn bệnh vẫn không hết. Khuôn mặt nhỏ hoàn mỹ bạch ngọc bình thường mang theo bệnh trạng bạch nên nhìn có phần suy yếu. Diệp Cuồng Ca thầm nghĩ sẽ dạy Mục Tử Thanh tập chút võ nghệ, không cần tự vệ, có thể cường thân kiện thể cũng là tốt.

"Cha nuôi!"

Diệp Cuồng Ca đến gần Mục Tử Thanh, đứa nhỏ thấy ngài lập tức khép sách lại, nhảy xuống ghế muốn nhào vào lồng ngực của ngài. Mấy ngày nay, đứa nhỏ cùng ngài càng thân mật. Từ hành động lễ phép, với ăn nói lễ độ, bây giờ hắn chuyển sang chủ động ôm hôn ngài một cái mỗi khi gặp mặt, ngài cũng dần hình thành thói quen. Ngẫm cho kỹ, đây chẳng phải chính là tình phụ tử sao?

Diệp Cuồng Ca nhìn lướt qua sách Mục Tử Thanh mới đọc. Trên giá sách của hắn có thật nhiều sách, trong đó không thiếu vài quyển tạp nham, thế nhưng Mục Tử Thanh lại là một đứa trẻ ngoan, chủ động tìm kiếm thi ca kinh điển để nghiên cứu.

"Con hiểu được sao?" Diệp Cuồng Ca ôm lấy đứa nhỏ vào lòng, hỏi.

"Có vài chữ con không biết, nên chắc chỉ hiểu được đại khái."

Diệp Cuồng Ca lúc này mới nhớ ra, đám nhỏ đã đến lúc phải đi học. Nhưng dựa theo tình hình hiện giờ, đưa hai đứa đến trường là điều không thể, nhưng cũng không thể không học. Ngài cần phải suy nghĩ thật kỹ xem nên giải quyết vấn đề thế nào.

Đột nhiên, một cái hôn mềm mại in lên gò má Diệp Cuồng Ca. Ngài vừa quay đầu liền đối mặt đứa nhỏ đang nở nụ cười giảo hoạt. Diệp Cuồng Ca bật cười, nói rằng: "Sao lại hôn trộm cha?"

"Ai bảo cha nuôi lại thất thần rồi!" Mục Tử Thanh làm bộ giận dỗi. "Cha nuôi nhất định đói bụng, chúng ta đi dùng bữa tối đi?"

"Được."

Giữa trưa ngày hôm sau, Mục Tử Minh đột nhiên biết được Diệp Cuồng Ca muốn dẫn mình và Mục Tử Thanh đi ra ngoài liền lập tức hưng phấn. Hắn đã buồn chán ở Diệp gia đã lâu rồi, huống hồ Diệp Cuồng Ca vừa đến nhà đã trở về phòng. Thời gian hắn nhìn thấy đối phương trong một ngày đã ít, giờ lại càng ít hơn.

Mục Tử Minh đi tới cửa lớn, nhìn thấy vài nam nhân lạ mặt đang đứng cách Diệp Cuồng Ca không xa, trong khi Diệp Cuồng Ca đang nói chuyện với Mục Tử Thanh. Mục Tử Minh hài lòng tiến lên; vì là nam nhân nên hắn có thể thoải mái tới gần mà không cần lo lắng chọc tức đối phương.

Diệp Cuồng Ca thấy người đến đông đủ sau, cúi đầu hỏi Mục Tử Minh: "Có biết cưỡi ngựa không?"

"Có!" Mục Tử Minh lớn tiếng đáp, hắn có phần vui mừng vì trước đây đã học qua cưỡi ngựa. Hiếm có người bằng tuổi hắn làm được điều đó. Mục Tử Minh vui rạo rực nghĩ liệu Diệp Cuồng Ca có thể khích lệ hắn một câu không.

Diệp Cuồng Ca gật gù, gọi: "Tào Điền."

"Có thuộc hạ."

"Dắt con ngựa đến."

Diệp Cuồng Ca tiếp nhận dây cương từ tay thuộc hạ, sau đó đưa cho Mục Tử Minh. Lúc này, Mục Tử Thanh kéo tay áo ngài, tội nghiệp nói: "Con... con... không."

Mục Tử Minh không hiểu chuyện gì, liền có chút kỳ quái nhìn Mục Tử Thanh. Không biết đối phương đang định giở trò quái quỷ gì?

"Này—" Diệp Cuồng Ca nhất thời có chút khó xử.

"Các chủ yên tâm, tiểu thiếu gia cứ giao cho thuộc hạ." Nam tử tên Tào Điền lên tiếng.

Diệp Cuồng Ca chưa kịp trả lời, Mục Tử Thanh liền mở miệng lần nữa: "Con muốn cùng cha nuôi, có thể không?"

Nhìn vẻ mặt gần như năn nỉ của Mục Tử Thanh, Diệp Cuồng Ca cảm thấy cùng cưỡi một con ngựa cũng không phải việc khó gì, liền không từ chối nữa. Sau khi đặt đứa nhỏ lên yên ngựa, ngài cũng lập tức trèo lên.

Một đoàn người ngựa cứ thế lao đi.

Mục Tử Thanh ngoan ngoãn vùi vào lồng ngực Diệp Cuồng Ca. Nằm trong lòng cha thật bình yên, hắn cười thỏa mãn như nhặt được bảo vật. Đối phương đúng là một người dịu dàng, khiến hắn càng ngày càng muốn được yêu thương nhiều hơn.

Diệp Cuồng Ca không biết người trong lòng đang có ý gì. Ngài chỉ tinh tế cảm thụ thiên nhiên giữa ánh mặt trời mùa đông ấm áp, một kiểu ấm áp xen lẫn những cơn gió lạnh, khiến ngài thoải mái nhắm chặt mắt lại.

Có tâm trạng hoàn toàn bất động với hai người kia, là Mục Tử Minh theo sau đang giận dữ siết chặt dây cương, hai tay run rẩy. Vừa nãy, Mục Tử Thanh nhân lúc Diệp Cuồng Ca không để ý liền cười với hắn – nụ cười khoe khoang và đắc ý không thể che giấu.

Buồn nôn! Vô liêm sỉ! Tiểu nhân!

Mục Tử Minh trong lòng mắng to đối phương, rõ ràng bọn họ cùng học cưỡi ngựa. Thế mà đối phương lại nói không, lừa gạt Diệp Cuồng Ca để đổi lấy sự yêu thương. Thực sự là đê tiện đến cực điểm!

Tại Diệp Các, Hạ Vân Tuyên vào buổi sáng sớm đã nhận được thông báo, nói các chủ một lúc nữa sẽ đến đây. Hạ Vân Tuyên cảm động đến muốn khóc. Hắn và Hoa Tái suýt nữa làm thất bại nhiệm vụ. Các chủ không những không trách tội mà còn đến thăm.

Nghĩ mình được đích thân các chủ đến xem thương thế, Hạ Vân Tuyên trở nên kích động, tự thấy bản thân không gánh nổi vinh dự này.

Khi Diệp Cuồng Ca dẫn theo hai đứa nhỏ tiến vào, đã thấy Hạ Vân Tuyên đang đi tới đi lui.

Vừa nhìn thấy các chủ, Hạ Vân Tuyên vội vàng quỳ xuống hành lễ, mở miệng nói: "Cung nghênh các chủ, lần này được các chủ tới thăm, thuộc hạ thật sự vinh hạnh đến cực điểm!"

Diệp Cuồng Ca hôm qua vì tức giận và muốn trở về Diệp gia nên đã quên trừng phạt người này. Ngài vốn chuẩn bị mỉa mai Hạ Vân Tuyên vài câu, nhưng nhìn đối phương với bộ dạng thụ sủng nhược kinh cùng cân nhắc đến mục đích lần này của mình, cũng không nói toạc ra.

Diệp Cuồng Ca cũng không vội vã đáp lời, ngài đi một vòng quanh phòng Hạ Vân Tuyên. Trên bàn của hắn, giấy và bút lông được sắp xếp ngay ngắn, mực nước vẫn còn ướt. Mấy tờ giấy trên tường có thể nhìn ra bài thơ viết tay. Nét chữ uốn lượn, nội dung toàn lời vàng ngọc. Ngài nhớ mang máng rất lâu trước đây có một văn nhân được Diệp Các thu nhận, hóa ra đó chính là Hạ Vân Tuyên.

Diệp Cuồng Ca xoay người, cúi đầu đánh giá Hạ Vân Tuyên. Rất tốt, chỉ tổn thương cánh tay trái, tay phải còn có thể cầm bút, ngài kiên định hơn ý nghĩ trong lòng.

"Kể từ hôm nay, ngươi cũng không cần nhận nhiệm vụ. Có điều bài tập của hai vị thiếu chủ từ nay là do một tay ngươi phụ trách. Nếu không dạy được, bản tọa sẽ hỏi tội ngươi."

"A?" Hạ Vân Tuyên sững sờ. Chẳng lẽ đây là sự quan tâm trá hình của các chủ? Tuy rằng các chủ bình thường đối với bọn họ lãnh khốc vô tình, kỳ thực trong lòng luôn quan tâm đến bọn họ. Không phải vậy sao khi hắn trọng thương lại đích thân đến thăm viếng hắn, còn giao hai vị tiểu thiếu chủ cho hắn, không bắt hắn thực hiện nhiệm vụ?

Hạ Vân Tuyên nhất thời cảm động đến rơi nước mắt, không biết nói gì.

"Làm sao, nghe không hiểu?" Diệp Cuồng Ca nhìn Hạ Vân Tuyên đang ngốc ra, không biết đối phương đang nghĩ gì.

"Đã hiểu, đã hiểu, thuộc hạ xin nhận việc, hứa sẽ dốc hết toàn bộ sức lực!"

_Hết chương 6_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro