Chương 40 "Tiểu Thiên Khuyển, đi, mang thằng nhãi trên tầng hai...!"
Chương 40 "Tiểu Thiên Khuyển, đi, mang thằng nhãi trên tầng hai xuống đây cho tao!"
Sử Bác Văn nhìn bảng điểm, cẩn thận chép lại điểm từng môn thi cuối kỳ trước của Trình Khoáng vào sổ tay. Sau khi kinh ngạc xong, cậu tự đặt ra cho mình một mục tiêu: Bất kể khó khăn thế nào, nhất định phải từng bước vượt qua Trình Khoáng, mang theo vinh quang trở lại lớp thực nghiệm.
Kỳ thi tháng đối với cậu chính là cơ hội đầu tiên để đối đầu thi thố trực diện với học bá này. Sử Bác Văn cày xong một cuốn sách bài tập thi học sinh giỏi mới mua, đồng thời cẩn thận tránh xa đám "học sinh cá biệt" lớp 7, giữ cho bản thân "gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn."
Mỗi lần Ngụy Minh Minh và những người khác than vãn bài tập khó, cậu đều không nhịn được mà cười khẩy, trong lòng lại càng mong chờ ngày thi đến gần. Không phụ sự mong đợi của cậu, kỳ thi tháng đã đến trong chớp mắt.
Sử Bác Văn mỗi ngày đều trong trạng thái ôn thi căng thẳng, nhưng khi dây thần kinh căng quá lâu, đến tuần cuối trước kỳ thi, cậu lại có chút lơi lỏng. Trong buổi tự học tối, sau khi làm xong một đề thi Hóa học, cậu liếc mắt quan sát Trình Khoáng.
Đúng lúc đó Chương Tần vừa chơi xong một ván game, trong tầm mắt vô tình bắt gặp ánh nhìn của Sử Bác Văn. Từ khi nhận ra bản thân có suy nghĩ không bình thường với Trình Khoáng, rất nhiều khoảnh khắc Chương Tần không còn ngay thẳng như trước nữa. Người quân tử đường hoàng ngay thẳng, còn bóng của Chương Tần thì xiêu vẹo, lại thêm bản thân có những suy nghĩ "không ngay", là một "tiểu nhân" chính hiệu.
Chính hắn tâm thuật bất chính, nên nhìn ai cũng thấy cùng một giuộc, trong lòng bỗng thấy khó chịu, nghĩ thầm: "Nhìn cái gì mà nhìn?"
Vị "đồng đạo" kia dường như nhận ra điều gì đó, nhanh chóng dời ánh mắt đi.
Lúc này La Khải đang quay người lại mượn bài tập của Trình Khoáng, vô tình chạm mắt với Sử Bác Văn. Đôi mắt Sử Bác Văn nhiều tròng trắng, thoáng nhìn qua trông cứ như vừa liếc La Khải đầy khinh miệt. Vốn dĩ La Khải đã không ưa gì cậu ta, lại nghĩ đến mấy lời than phiền trước đó của Ngụy Minh Minh, cơn giận liền bùng lên ngay tức khắc.
Hừ, cái điệu bộ đó, làm như hoàng đế vi hành không bằng. Cho cậu ta chút mặt mũi, cậu ta lại thực sự tưởng mình ghê gớm lắm à?
La Khải chỉ nghĩ thôi cũng thấy tức, nhưng tiếc rằng dù có nhìn Sử Bác Văn không vừa mắt đến đâu thì với cái thực lực vừa không giỏi văn cũng chẳng mạnh võ của mình, cậu ta cũng chẳng làm gì được Sử Bác Văn.
Nhưng mà nhắc đến chuyện giỏi văn giỏi võ—La Khải liếc sang Trình Khoáng, lập tức nảy ra ý tưởng lợi dụng học bá. Cậu ta bực bội nói:
"Học bá, hứa với tôi đi, kỳ thi tháng này hãy nghiền nát thằng mới đến kia! Đâm mù đôi mắt mọc tận trên trán của nó luôn!"
La Khải nói đầy căm phẫn, nhưng Trình Khoáng lại hoàn toàn thờ ơ, cúi đầu không biết đang làm gì.
La Khải tò mò thò đầu qua nhìn, phát hiện học bá vậy mà lại đang chơi điện thoại!
Dù có thế nào thì lạc đà gầy vẫn lớn hơn ngựa, dù sao người ta cũng là người từ lớp thực nghiệm chuyển xuống, nếu bị vượt mặt thì phải làm sao?
"Quý phi" La Khải ôm một trái tim hoàng đế không vội thái giám đã vội, chân thành khuyên nhủ: "Đừng khinh địch đấy, anh trai à!"
Trình Khoáng mất kiên nhẫn, buông một câu: "Câm miệng." Có vẻ là thấy La Khải ồn quá, cậu nhét điện thoại vào túi rồi bước ra cửa sau.
"La Khải, cậu cứ quay tới quay lui làm gì thế? Mượn bài tập mà lắm mồm vậy?"
Học bá vừa đi, La Khải liền chạm phải ánh mắt không mấy thân thiện của Pháo Ca. Cậu ta hoàn toàn mờ mịt, không dám hó hé gì, chỉ cảm thấy hai câu vừa rồi của Chương Tần như đang nghiến răng mà nói.
Kết quả, giây tiếp theo lại nghe Chương Tần lạnh nhạt bổ sung: "Sau này muốn mượn bài tập, đến chỗ tôi lấy."
"......"
La Khải muốn khóc. Cậu ta không biết mình đã làm sai chuyện gì mà lại bị Pháo Ca đối xử thế này. Đây là mượn bài tập hay là chịu cực hình? Chi bằng giết quách cậu ta đi cho rồi.
Ngụy Minh Minh thấy bộ dạng uất ức của La Khải, cuối cùng không nhịn được mà "phụt" một tiếng bật cười.
Còn Trình Khoáng sau khi cầm theo điện thoại bước ra ngoài thì không quay lại lớp nữa.
Trình Khoáng nhận được cuộc gọi từ Phương Hữu Trân. Trong điện thoại, cô nói mình đang đứng dưới tòa nhà khu trọ nhưng không có chìa khóa nên không vào được. Mẹ đến mà không báo trước khiến Trình Khoáng có chút bất ngờ. Sau khi cúp máy, cậu liền rời khỏi trường.
Trình Khoáng về đến nhà liền nhìn thấy mẹ mình đang đứng trong hành lang. Phương Hữu Trân tay xách một túi trái cây lớn, tay còn lại ôm theo một hộp giữ nhiệt. Vừa thấy con trai, gương mặt cô lập tức rạng rỡ, bước tới cười nói:
"Giờ vẫn đang học mà phải không? Sao không đợi tan học rồi hãy đến? Mẹ có sao đâu, đợi thêm chút nữa cũng được mà."
"Tan học rồi." Trình Khoáng mặt không đổi sắc, thản nhiên nói dối một câu rồi đón lấy hộp giữ nhiệt và túi trái cây từ tay Phương Hữu Trân, rút chìa khóa mở cửa.
"Mau ăn lúc còn nóng đi!"
Vừa mở hộp giữ nhiệt, một luồng hơi nóng tỏa ra mang theo hương thịt đậm đà. Món thịt thỏ kho bên trong vẫn còn bốc khói nghi ngút.
Trên gương mặt Phương Hữu Trân thoáng có chút đắc ý. Cô cười tươi, đẩy hộp thịt đến trước mặt Trình Khoáng:
"Mẹ vừa xào xong liền bỏ vào hộp mang đến cho con ngay, sợ nguội rồi ăn không ngon."
Nói xong, cô lập tức đứng dậy:
"Mẹ vào bếp lấy đũa cho con... Ấy mà khoan, bếp ở đâu nhỉ?"
"Mẹ, khỏi tìm, chỗ này không có bếp."
Trình Khoáng kéo ngăn tủ, lấy ra hai đôi đũa dùng một lần, bẻ một đôi đưa cho Phương Hữu Trân: "Con dùng đũa này, mẹ cũng ăn đi."
Phương Hữu Trân vội xua tay, từ chối: "Mẹ không thích ăn. Món này bổ lắm, con ăn nhiều vào."
Nhưng nói xong lại thấy Trình Khoáng chẳng hề động đũa. Cô hiểu tính con trai mình, biết đưuá nhỏ này cố chấp cứng đầu, đành phải thỏa hiệp, vờ như trách móc:
"Đã bảo là mẹ không thích ăn rồi mà, con này..."
Món thịt thỏ này là cô mua lại từ một người khách đến quán cơm, nghe nói là thỏ hoang. Sợ để lâu không còn tươi nên phải vội chế biến ngay trong ngày. Nhưng Trình Hữu Nghĩa không có ở nhà, mà trấn Yến Thạch lại hẻo lánh, khó bắt được xe, thế nên cô đành một mình xách hộp giữ nhiệt đi bộ một quãng đường dài, may mắn kịp bắt chuyến xe cuối cùng để mang đến cho con trai.
Có lẽ bị nhiễm lạnh trên đường, đang ăn dở thì Phương Hữu Trân đột nhiên thấy đau bụng, nhíu mày kêu lên một tiếng: "Ôi chao..."
Trình Khoáng lập tức hỏi: "Mẹ sao vậy?"
Phương Hữu Trân xua tay, đáp qua loa: "Không sao." Rồi đặt đũa xuống, đi vào nhà vệ sinh.
Ban đầu bà chỉ nghĩ là cơn đau bụng bình thường, nghỉ một lát là ổn.
Nhưng không ngờ, mười phút trôi qua, cơn đau chẳng những không thuyên giảm mà còn dữ dội hơn, như thể có ai cầm dao khoét vào bụng mà xoáy tròn liên tục.
Cô cắn răng chịu đựng, từ đầu gối trở xuống đều mềm nhũn, không còn chút sức lực. Vốn là người mạnh mẽ, chỉ cần còn gắng gượng được thì cô không muốn để con trai biết. Cô bấu lấy mép bồn rửa, cố gắng đứng dậy. Nhưng chưa trụ vững được bao lâu, vừa cúi người xuống đã nôn thốc nôn tháo đến trời đất quay cuồng.
Phương Hữu Trân đã vào trong rất lâu, mí mắt Trình Khoáng giật liên tục mấy lần.
Đúng lúc đó, cậu nghe thấy tiếng gọi yếu ớt từ nhà vệ sinh.
Trình Khoáng lập tức đẩy cửa vào, nhìn thấy mẹ mình đang bám vào bồn rửa với vẻ mặt xanh xao gần như kiệt sức, miệng yếu ớt gọi tên cậu.
Dây thần kinh của Trình Khoáng lập tức căng chặt. Không nghĩ ngợi gì, cậu lao đến đỡ mẹ dậy cõng lên lưng mình.
Lúc đầu Phương Hữu Trân còn kháng cự—cô vừa nôn xong, trên người toàn mùi khó chịu, tay vẫn còn dính bẩn, không muốn làm bẩn quần áo con trai. Nhưng cô thực sự không còn sức nữa, chỉ đành nhắm mắt, bất lực tựa vào vai Trình Khoáng, mặc cho cậu cõng mình ra khỏi nhà vệ sinh.
"Con mở cửa làm gì? Chuyện nhỏ thế này... không, không cần đi bệnh viện đâu."
Nhận ra ý định của con trai, Phương Hữu Trân có chút hoảng hốt, gần như muốn vùng ra khỏi lưng Trình Khoáng. Nhưng cậu từ trước đến giờ không phải đứa trẻ dễ dàng thay đổi chủ kiến, chẳng nói chẳng rằng, cứ thế cõng mẹ xuống lầu, sau đó gọi taxi thẳng đến bệnh viện. Phương Hữu Trân không thuyết phục được con trai, vừa lo vừa tức, mà cơn đau bụng cũng vì thế càng thêm dữ dội.
Chương Tần không ngờ Trình Khoáng ra ngoài một chuyến lại nghỉ luôn cả tiết tự học buổi tối, đã vậy còn đi một mạch không quay lại.
Hắn nhắn cho Trình Khoáng mấy tin nhưng chẳng nhận được hồi âm nào. Không hiểu sao trong lòng lại dâng lên cảm giác bất an. Ngồi trong lớp cũng chẳng yên được, hắn dứt khoát về sớm luôn.
Chương Tần vừa đến đầu hẻm thì trông thấy một bóng lưng trông rất giống Trình Khoáng vội vàng bước lên taxi. Tim hắn chợt thắt lại, theo phản xạ đạp xe đuổi theo một đoạn. Nhưng khoảng cách quá xa, chẳng mấy chốc chiếc taxi đã hòa vào dòng xe cộ trên đường lớn, hắn không thể đuổi kịp. Không còn lựa chọn nào khác, Chương Tần quay đầu xe, lao nhanh về nhà.
Lúc hắn phóng qua cổng sân, con chó lông tạp đánh hơi được mùi quen thuộc liền chồm lên cánh cổng sắt vẫy đuôi nhảy nhót. Nhưng chủ nhân của nó chẳng buồn để ý, thậm chí ngay cả xe đạp cũng chưa kịp chống, cứ thế lao thẳng vào nhà.
Rầm!
Chiếc xe đổ kềnh xuống đất, âm thanh chói tai làm chó ta giật mình lùi lại, ngay sau đó là tiếng bước chân vội vã vang lên trong hành lang, mỗi lúc một dồn dập.
Chương Tần đập cửa một lúc, phát hiện quả nhiên Trình Khoáng không có ở nhà, lại càng chắc chắn bóng lưng lúc nãy chính là của người kia. Một cảm giác bất an siết chặt lấy hắn.
Hắn vội lấy điện thoại gọi cho Trình Khoáng nhưng đầu dây bên kia chỉ vang lên giọng nữ máy móc thông báo: "Thuê bao quý khách vừa gọi hiện đang tắt máy."
Nghe đến câu này, cơn bực bội vô cớ trong lòng Chương Tần bùng lên dữ dội.
Hắn mang theo cảm giác bứt rứt không thể phát tiết về nhà, ngồi xổm trên tảng đá ngoài sân rút một điếu thuốc ra hút. Con chó cọ cọ đầu vào chân hắn như thể đang tìm kiếm sự chú ý. Chương Tần khẽ nhấc tay hất tàn thuốc xuống đất, rồi vỗ vỗ lên đầu con chó, hạ giọng ra lệnh:
"Tiểu Thiên Khuyển, đi, cắn thằng nhóc tầng hai kia tha về cho tao!"
Tạp Mao như thể có thần giao cách cảm với chủ nhân, thật sự nhảy lóc cóc bằng ba chân, lao thẳng ra ngoài. Chương Tần đi theo sau nó, vừa đi vừa hướng về phía đầu hẻm. Ban đầu hắn chỉ ôm tâm thái dắt chó đi dạo, không ngờ lại thực sự gặp được Trình Khoáng.
Một người một chó dạo quanh con hẻm tối om một vòng, trên đường về Chương Tần móc điện thoại ra thử gọi cho Trình Khoáng một lần nữa. Hắn vốn đã chuẩn bị sẵn tinh thần cúp máy ngay khi nghe giọng tổng đài, không ngờ lần này—Điện thoại kết nối được.
Trong ống nghe truyền đến một tiếng "Alo" trầm thấp.
Yết hầu Chương Tần khẽ chuyển động, nhưng hắn lại đột nhiên quên mất mình định nói gì. Đúng lúc này, con chó đột nhiên trở nên phấn khích, vẫy đuôi tíu tít rồi lao vút về phía trước. Tim Chương Tần đập thình thịch hẫng mất một nhịp, hắn nheo mắt lại—quả nhiên trước mặt có một bóng người rất quen thuộc.
Trước khi con chó kịp bổ nhào về phía Trình Khoáng, Chương Tần đã nhanh tay túm lại, giữ chặt không cho nó chạy loạn.
Cùng lúc đó, hắn áp điện thoại lên tai, trầm giọng hỏi: "Cậu đã đi đâu?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro