Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Cái gọi là tâm sự - Chương 6 đến 10

Chương 6: Điều nên làm

Ba tháng trước, tôi chủ động rời khỏi phòng Mạnh Dịch và nhận ra phòng khách không tồi.

—-Hoàn hảo để xem ti vi

Trên màn hình là chương trình phát nhạc theo yêu cầu.

Tôi nhìn những gương mặt trên ti vi, cố gắng nhớ thật nhiều cái tên nổi tiếng, thậm chí cả tấm áp phích quảng cáo cũng khắc ghi, nhưng chợt nhận ra không đọng lại gì trong đầu.

Đầu óc trống rỗng.

Tôi kiểm tra điện thoại di động.

Tôi mơ hồ nhớ ngày hôm qua mình có đặt chuông báo thức, chỉnh âm lượng cao nhất, điện thoại di động báo thức 8 giờ 30 phút sáng.

Nhưng sao tôi không nghe thấy tiếng chuông?

Có lẽ tôi đã rơi vào giấc ngủ sâu không dậy nổi.

–Là Mạnh Dịch giúp tôi tắt chuông?

Nếu đúng như những gì cậu ấy nói...Tôi nghĩ đã đến lúc dừng lại.

Chương 7: Ngả bài.

Thú thật, tôi vẫn nghĩ Mạnh Dịch là người tốt.

Xấu xa là tôi, tôi không xứng với cậu.

Tôi ngồi yên lặng ngồi trên sô pha, đờ đẫn nhìn màn hình ti vi.

Thời điểm Mạnh Dịch gọt hoa quả cho tôi cũng là lúc tôi hỏi thẳng: "Này, có phải buổi sáng em tắt chuông điện thoại báo thức của anh không?"

Mạnh Dịch nhìn tôi.

Cậu hồi lâu không nói, tôi liền ngẩn người: "Đừng lo lắng như thế..." Tôi gọt hoa quả đưa cho cậu: "Ăn trước đi."

Cậu cầm, nhưng không ăn, giọng nói bình tĩnh: "Nói thật cho em biết." Cậu dừng lại, ngữ khí khô khốc: "Đêm qua anh ở đâu?".

Ánh mặt trời ngoài cửa chiếu xuống cốc trà.

Tôi không nhìn Mạnh Dịch, nhưng tôi biết cậu đang nhìn tôi.

......Chúng tôi cần nói chuyện.

Chương 8: Dằn vặt

Mạnh Dịch, tôi không biết phải nói sao cho phải.

Tôi hỏi: "Có thể không nói được không?"

Lối nói chậm rãi của tôi không làm không khí căng thẳng này giãn ra, sắc mặt Mạnh Dịch thật sự không tốt.

Chuyện gì đến rồi cũng phải đến.

........

Tôi bắt đầu buồn bực bởi cái nhìn ấy. Mạnh Dịch có muốn truy cứu không đây, đàn ông thì nói chuyện thẳng thắn với nhau.

Có nhất thiết phải thế này không, đẩy cả hai phải vào cảnh khó xử: "Chẳng phải tôi đã nói khi tối qua trở về sao? Không cần giả thần giả quỷ. Tin tưởng tôi."

Mạch Dịch không nói, tiếp tục nhìn tôi.

Tôi cũng không một muốn nói tiếp, thưởng thức trái quýt trên đĩa, hương vị không tồi.

Mạnh Dịch cầm khay trái cây.

Giọng cậu run rẩy: "Anh nói em không tin."

Đúng vậy, nếu là tôi thì tôi cũng không tin.

Tay tôi còn cầm trên tay miếng quýt chưa kịp ăn, thì nghe cậu nói tiếp: "Anh đừng lừa em."

Trái tim tôi theo cậu cũng run rẩy: "Em biết những gì rồi?"

"Không nhiều....Nhưng em không muốn tin." Cậu nói.

Chương 9: Phải làm sao đây

Ánh mặt trời trên khay trà phản chiếu làm tôi chói mắt

Tôi cúi xuống nhìn, trút ra tiếng thở dài – thật giống như lần đầu tiên phát hiện ra ánh mắt đau thương của Mạnh Dịch.

"Mạnh Dịch, thật ra có vài thứ em buộc phải tin." Tôi nói,

Dứt lời, tôi bắt đầu hoang mang, tôi không nên ở đây nữa.

—-Giờ khắc này tôi nghĩ đến mối tình bất thành của của Từ Chí Ma và Lâm Huy Văn trong tuyển tập thơ Từ Chí Ma, chợt thấy cuộc đời thật ngang trái.

Lòng tôi bất an.

...Chưa bao giờ nghĩ rằng ngày này đến sớm đến thế.

Cả không gian tĩnh lặng.

Cậu không lên tiếng.

Tôi cũng không muốn nghe để đoán ý, chẳng phải vì mạnh mẽ gì cho cam. Mạnh Dịch không phản đối tôi, chính là ngầm thừa nhận.

—–Tôi nghĩ tôi đã không còn lo sợ gì nữa.

Tôi đi thay quần áo.

Mạnh dịch lúc này mới nói một câu: "Chìa khóa em để trên bàn, không có trong phòng đâu."

Tôi bất ngờ: "Ừ"

Bảy năm chung sống với Mạnh Dịch....Điều duy nhất tôi làm được là biến một thiếu niên tràn ngập nhiệt huyết thanh xuân thành một người đàn ông tốt của gia đình.

Đau lòng không nói nên lời...

Chương 10: Viên thuốc

Tôi đứng đầu gió.

Đằng xa có tiếng ca hát đâu đây, là hai giọng nam hát đến khàn cả tiếng.

Nếu một ngày em và anh không còn bên nhau

Xin hãy chôn em ở nơi có mùa xuân bất diệt

Nếu có một ngày....

Bầu không khí tự nhiên bi thương hẳn.

Tôi xem giờ, gửi tin nhắn cho Hứa Tiêu.

—-Tôi hỏi bây giờ tôi đến được chứ?

....Ôi chao, lưu lượng điện thoại thật đắt, đọc báo vẫn là tốt nhất không quan tâm đến tiền điện thoại.

.......

Tôi luôn nghĩ Hứa Tiêu là người xuất sắc.

Trên bất kỳ loại giấy tờ luôn tự tin ký tên mình bằng bút đỏ, em ấy là thế đấy.

Em ấy yêu màu đỏ.

—-Đã như thế từ rất lâu rồi.

_Hết chương 6 đến 10_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #congkhong