Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Cái gọi là tâm sự - Chương 11 đến 15

Chương 11: Ăn táo

Hứa Tiêu nhắn tin trả lời:

Nội dung: Thật sự qua chỗ em?

Đọc xong tin hồi âm, đột nhiên tôi cảm thấy đầu đau choáng váng.

Mà tại sao lại không gọi điện mà phải nhắn tin?

— Chẳng lẽ mọi thứ đang trở thành thói quen?

Ôi trời...

Giọng nói hưng phấn của Hứa Tiêu làm tôi thấy mình đang làm một việc thật sai lầm: "Anh ở đâu? Có ở nhà không? Em đến đón anh nhé?"

Tôi kinh ngạc: "Em có giấy phép lái xe? Đừng nói là đi xe đạp đến đây."

Cậu "Ừ" một tiếng, tiếp tục nói: "Em đến đón anh được không? Anh ở đâu?"

Tôi cười cười, nói địa chỉ cho em.

Chương 12: Qua đêm

Có đôi lúc, tôi không hiểu nổi sự náo nhiệt của tuổi trẻ.

Giống như hiện tại.

Con đường vắng vẻ không có một ai.

Hứa Tiêu phóng vút trên mặt đường, ánh mắt chăm chú nhìn về phía trước.

Em không có ý định nói chuyện với tôi, tôi liền cúi đầu chơi điện thoại.

Mạnh Dịch gọi điện thoại tới.

...

Sau lần đầu gặp Hứa Tiêu, chúng tôi định liên lạc với nhau bằng QQ, nhưng lại không biết tài khoản QQ của tôi từ lâu đã bị vô hiệu hóa.

Hứa Tiêu không liên lạc được với tôi...

— Mãi đến lần gặp lại ở quán bar, tôi mới có thể giải thích cho em nghe.

Tôi nhiều lần nói là tôi đã quen liên lạc qua điện thoại, vậy nên chúng tôi đổi sang liên lạc qua tin nhắn SMS.

— Hình như lúc trước tôi và Mạnh Dịch cũng bắt đầu quen nhau như thế.

...

Hứa Tiêu giảm tốc độ khi nghe thấy điện thoại, quay sang hỏi tôi: "Ai gọi thế, anh?"

Tôi bị em làm giật mình nhưng cũng không phản ứng gì, quanh năm ngồi cạnh Mạnh Dịch hoặc chính bản thân ngồi ở vị trí lái xe, nên tôi biết là nếu bị gắt gỏng sẽ cực kỳ khó chịu khi đang lái xe.

Tôi cười với em: "Một người bạn."

Em không nói gì.

Tôi ngắt điện thoại, gửi một tin nhắn cho Mạnh Dịch.

— Đôi khi gửi tin nhắn cũng là lựa chọn tốt.

Chương 13: Qua đêm 2

Chúng tôi cùng nhau cưỡi ngựa.

Hứa Tiêu hỏi tôi: "Đi chơi đâu nữa đây, anh?"

Tôi ngồi một bên lắc đầu cười: "Chịu thôi, em đi đi, anh nghỉ ngơi một lúc." Nói thật là tôi không hiểu giữa chốn đô thị phù hoa này vẫn có nơi cho người ta cưỡi ngựa.

Tôi thật sự không muốn ngồi trên lưng ngựa, thà đua xe cảm giác mạnh còn hơn. Tuổi trẻ vui chơi một chút cũng được, nhưng thứ lỗi là tôi hết tuổi chơi rồi."

Tôi day huyệt thái dương, không xấu hổ ngắt lời Hứa Tiêu, tiếp tục nói: "Tối qua ngủ muộn, thân thể có tuổi của anh sao so được với em. Anh nghỉ ngơi một lúc, em cứ đi đâu đó chơi đi!"

Em nhìn tôi một lúc, quan sát vài giây. Rồi do dự bước đi.

— Thật sự xảy ra nhiều chuyện.

...

Tôi đi cùng Hứa Tiêu đến buổi chiều.

Chạng vạng, gió thổi mây bay, bóng tối phủ kín những căn nhà. Đằng xa, những ngọn đèn đường đã rực sáng, rực rỡ hơn ánh mặt trời.

Tôi nắm tay Hứa Tiêu.

Tiếng nói em khàn lại, nhưng vẫn có gì đó dịu dàng: "Qua chỗ em nhé?"

Em hỏi câu hôm nay giống hôm qua.

Tôi cười nói: "Ba mẹ em không có nhà sao?"

Em nhìn tôi, mở miệng: "Ừ." Sau đó em nói: "Có muốn đi cùng em không?"

Tôi chậm rãi hôn môi em: "Buổi tối."

Em hạnh phúc gật đầu.

Cuối cùng, tôi đến biệt thự nhà em.

Chương 14: Nguyên điểm

Có đôi lần, tôi thấy Hứa Tiêu giống như tuổi trẻ của Mạnh Dịch.

— Giống như tuổi trẻ của tôi.

Biệt thự nhà em rất tráng lệ.

Sắc vàng của bóng đèn khiến người ta lác mắt.

Vừa bước vào, chúng tôi liền hôn môi.

Hứa Tiêu mở đèn phòng khách sáng trưng, kéo rèm cửa lại, cả hai chúng tôi tiến vào phòng ngủ.

Bên trong tối, tôi chỉ có thể nhìn thấy khuôn mặt Hứa Tiêu.

Em hỏi tôi, âm thanh vừa gấp gáp mà cũng trầm thấp: "Chúng ta làm nhé?" – Lời ít ý nhiều.

Tôi cười: "Được thôi."

Em không nói gì, lặng lẽ luồn tay vào áo tôi.

Tôi đợi em, nếu như thật sự tôi không chịu nổi nữa thì cũng là lỗi của em, đừng trách móc tôi.

Tôi cứ đứng yên để mặc em quyến rũ tôi.

Em nói: "Làm đi."

...

Làm xong khúc dạo đầu, tôi đưa thứ đàn ông của mình tiến vào bên trong em. Em thấy khó chịu làm tôi cũng không thoải mái gì.

Nhưng em lại phơi bày ra dáng vẻ phối hợp.

Em vươn tay lên chiếc tủ đầu giường, nơi đặt chiếc đèn ngủ.

— Chúng tôi mặt đối mặt.

Tôi bắt gặp ánh mắt sâu thẳm của em — Động tác dưới thân cũng chậm lại.

Em chậm rãi tự bản thân động, cũng vì thế mà khó tìm được khoái cảm. Tôi lập tức giúp em, vừa tiến vào vừa cùng hôn môi.

— Cảnh tượng thật lãng mạn.

Đúng là sau khi ân ái thì sức lực cũng cạn kiệt.

Tôi mệt mỏi, còn Hứa Tiêu vẫn còn tràn đầy sức lực, không ngừng lăn qua lăn lại khiến tôi ngủ không xong. Muốn xuống giường em cũng không cho, còn mời gọi tôi cùng em làm thêm lần nữa.

... Thật sự mệt muốn chết.

Chương 15: Gặp lại

Lần thứ hai tôi mặc kệ Hứa Tiêu muốn làm gì thì làm, cứ thế nhắm mắt lại. Việc đúng 22h00 là bắt đầu ngủ say như chết từ lâu đã là thói quen của tôi.

Nguyên nhân cũng là nhờ có Mạnh Dịch.

— Cậu luôn lải nhải vấn đề này bên tai tôi.

Trong giấc mộng, tôi thấy Hứa Tiêu dựa vào bên tôi.

Giường lớn như vậy, nằm sát nhau không thấy nóng sao?

Tôi trở mình.

Mãi đến lúc tôi thấy ánh sáng lên trong túi áo tôi.

Điện thoại di động?

Bình tĩnh lấy từ túi điện thoại di động ra, tôi mới sực nhớ mình đã chỉnh điện thoại sang chế độ im lặng, rồi cũng quên béng mất.

Có người gọi cho tôi.

Là số của Mạnh Dịch.

Tôi chột dạ, không nghe máy.

Sau đó kiểm tra tin nhắn và cuộc gọi nhỡ.

Đều là của Mạnh Dịch.

Tôi đoán là chắc giờ cậu đang cuống hết cả lên. Nhận ra điện thoại sắp hết pin, tôi vội nhắn tin cho cậu:

— Đêm nay anh không về đâu.

Để viện một lý do gì đấy cũng không khó với tôi.

_Hết chương 11 đến 15_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #congkhong