Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

📖 Chương 125: Toàn dân luyến ái (27)


Mưa lớn xối xả. Dưới tán cây cổ thụ, dù lá dày đến đâu cũng không thể ngăn hết nước. Những giọt mưa lạnh buốt vẫn rơi xuống, văng lên mặt, thấm tận xương.

Rõ ràng là buổi sáng, nhưng bầu trời lại tối sầm như ban đêm.

"Đoàng—!"

Sấm chớp xé toạc bầu trời, ánh sáng lóe lên, phản chiếu gương mặt Hòa Ngọc bình thản đến lạ.
Vạn Nhân Trảm đứng đối diện, khuôn mặt ẩn trong bóng tối, không nhìn ra biểu cảm.

Một lúc lâu sau, hắn quay đầu, giọng khàn khàn:
"Bí mật gì? Tôi không phải đã trả lời rồi sao? Sao? Giờ lại chủ động tìm đến tôi à, Hòa Ngọc? Không ngờ cậu cũng thích tôi đấy."

Nếu là người khác, nghe câu nói đùa kiểu này chắc chắn đã nổi giận. Nhưng Hòa Ngọc vẫn giữ vẻ vô cảm, dường như chẳng để ý đến trò trêu chọc đó.

Cậu chỉ xoay nhẹ chiếc lá xanh trong tay, rồi bình tĩnh hỏi:
"Lần 'Đỉnh lưu tuyển tú' trước rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao lại chết nhiều người đến thế?"

Vạn Nhân Trảm khựng lại, rồi bật cười mỉa:
"Lần nào mà không chết người? Một trăm triệu tuyển thủ, sống sót một. Lần trước còn ít hơn bây giờ. Càng mở rộng quy mô, càng nhiều kẻ chết thôi."

"Vạn Nhân Trảm." Hòa Ngọc siết chặt ngón tay, giọng cậu lạnh xuống. "Cậu biết tôi đang hỏi gì. Đừng lảng sang chuyện khác, càng nói càng lộ sơ hở."

Ngón tay Vạn Nhân Trảm hơi run, hắn cúi đầu, giấu đi ánh nhìn phức tạp.
"Tôi không nói dối. Lần đó có sự cố, chính phủ Liên bang cũng công bố rồi — hệ thống bị lỗi, phát sóng trực tiếp bị cắt, dẫn đến hậu kỳ chém giết hỗn loạn."

Hắn cười nhạt:
"Cậu đến từ tinh cầu rác, còn bị phong tỏa tin tức. Không biết cũng chẳng có gì lạ."

Khi buổi phát sóng gián đoạn, đến lúc khôi phục, người sống sót duy nhất là Vạn Nhân Trảm. Để xoa dịu dư luận, chính phủ tuyên bố đó chỉ là 'bug hệ thống'.

Nhưng không ai tin hoàn toàn.
Bởi lẽ, ở lần thi trước, hắn tuyệt đối không phải người mạnh nhất.

"Phải không?" – Hòa Ngọc khẽ cười, ánh mắt sắc như dao. – "Vậy sao cậu lại hoảng hốt?"

"Cậu nói gì vớ vẩn đó?" – Vạn Nhân Trảm trừng mắt. – "Tôi chẳng có gì phải sợ. Đạt được đệ nhất có phần may mắn, nhưng thi đấu vốn dĩ là sự kết hợp giữa thực lực và vận khí."

"Đúng, có thể là vận khí." Hòa Ngọc gật nhẹ, giọng chậm rãi. "Chỉ là... hình như cậu quên mất, chúng ta đang trong trạng thái 'tình lữ đồng tâm' — có buff tương thông tâm ý."

Giọng cậu không lớn, nhưng từng chữ như xuyên qua lớp vỏ tự tin của hắn.

Nghe vậy, sắc mặt Vạn Nhân Trảm trắng bệch. Ngón tay siết chặt, lộ rõ căng thẳng.

Hòa Ngọc bước đến gần, giơ chiếc lá trong tay, nhẹ nhàng chạm vào ngực hắn:
"Hình như tôi đã biết rồi. Bí mật nằm ở đây."

Vạn Nhân Trảm khựng người.

Hòa Ngọc cúi đầu, mắt cậu như đang soi thấu tận đáy tâm can hắn. Gió thổi qua, khoảng cách giữa hai người chỉ còn gang tấc, hơi thở đan xen.

Hắn nuốt nước bọt, tâm trí hỗn loạn.

Nhưng kết quả lại lệch khỏi dự đoán của Hòa Ngọc — hắn không căng thẳng, mà ánh mắt lại mông lung, ám muội.

"..."

Hòa Ngọc hơi sững, nhìn hắn một cái, biểu cảm như thể không tin nổi.
(Đúng là không thể dùng lý trí để đoán suy nghĩ của tên này được.)

Cậu thở dài, thu tay lại, lùi vài bước, ném chiếc lá xuống đất.

Tiếng sấm nổ vang. Trên bầu trời, mây đen càng dày đặc, tựa như phản ứng giận dữ của một kẻ đang ghen tuông.

"Thật là nhỏ mọn." Hòa Ngọc lắc đầu bất đắc dĩ, ngước mắt nhìn lên.

Ánh nhìn của cậu lại trở về phía Vạn Nhân Trảm — lạnh như thép.
"NPC tạo phản? Lần trước đã xảy ra chuyện như vậy sao?"

Câu nói vang lên, không hề né tránh, lại còn được phát sóng công khai.

Vạn Nhân Trảm chết lặng, toàn thân cứng ngắc.

Làn đạn trên màn hình nổ tung:

【 "Cái gì?! NPC tạo phản?!" 】
【 "Thượng một lần quả nhiên có vấn đề!!" 】
【 "Hòa Ngọc, hỏi tiếp đi! Chúng ta muốn biết!" 】

Thu Đao đứng bật dậy, hoảng hốt:
"Cậu ta điên rồi sao?! Bí mật như thế mà cũng nói ra giữa phát sóng trực tiếp!"

Màn hình chiếu, Hòa Ngọc vẫn điềm tĩnh, còn Vạn Nhân Trảm đã tái mét.

Tại Tinh cầu Tình Ái, hai người đứng đối mặt. Chỉ có họ mới nghe được tiếng đối thoại trong tâm trí.

'Vạn Nhân Trảm, nói hết đi. Muốn gì tôi cũng có thể trao đổi — kể cả phương pháp tu luyện.'

Vạn Nhân Trảm giật mình. Hắn nghe rõ giọng Hòa Ngọc vang trong đầu — "tâm ý tương thông" thật sự hiệu quả.

Hắn thử đáp lại: 'Có thể... nói chuyện kiểu này sao?'

'Được. Chỉ cần tiết lộ chút bí mật. Tôi sẽ không để ai phát hiện.'

Một thoáng im lặng, rồi Vạn Nhân Trảm khẽ đáp:
'Cậu không nên điều tra. Ai chạm vào sẽ chết. Chúng ta ở trong hệ thống, dù mạnh đến đâu cũng không thắng được nó.'

'Bởi vì có người bên ngoài can thiệp? Hay vì hệ thống có quyền xóa sổ bất cứ ai — kể cả NPC lẫn tuyển thủ?'

Vạn Nhân Trảm nhìn cậu, ánh mắt phức tạp. Hắn thật sự không ngờ Hòa Ngọc chỉ qua vài câu đã đoán ra gần hết.

'Cậu thông minh quá. Nhưng cậu càng biết nhiều, càng dễ chết.'

Hòa Ngọc không lùi bước:
'Nếu đã bị cuốn vào rồi, tôi cần biết tất cả. Đó là cách duy nhất để sống sót — cho tôi , và cho cậu .'

Hai người nhìn nhau. Một lúc sau, Vạn Nhân Trảm thở dài, trong đầu chậm rãi mở ra ký ức.

Ngay lập tức, Hòa Ngọc "thấy" được — toàn bộ sự thật của lần tuyển tú trước.

Lần đó, hệ thống đột nhiên hỗn loạn. Không phải do tuyển thủ giết lẫn nhau, mà vì... NPC tạo phản.

Ban đầu, ai cũng tưởng đó chỉ là bug. Nhưng rồi NPC bắt đầu giết người. Thậm chí, một số tuyển thủ cũng đi theo họ.

Hệ thống lập tức phản công — quét sạch tất cả.

Khi phát sóng bị cắt, cả thế giới không hề biết chuyện gì đang xảy ra.
Đến khi tín hiệu khôi phục, chỉ còn duy nhất Vạn Nhân Trảm sống sót.

Chính phủ vội vàng phong tỏa tin tức, bắt hắn thẩm vấn nhiều lần. Hắn kể hết những gì biết, họ lại ra lệnh không được hé môi.

Vì sao giữ lại một người sống? Bởi cần một "nhân chứng" hợp pháp.

Vạn Nhân Trảm im lặng vì sợ. Bởi hắn hiểu — nếu dám tiết lộ, người bị "xóa" tiếp theo sẽ là hắn.

'Cho nên cậu nghĩ chuyện này có liên quan đến chính phủ?' – Hòa Ngọc trầm giọng.

'Không nghĩ, là chắc chắn. Họ nghe tôi  kể xong liền bịt miệng tôi , không hề điều tra.'

'Vì sao tuyển thủ lại đi theo NPC tạo phản?'

'Tôi không biết. Nhưng họ là tự nguyện. Còn NPC... mới là kẻ bị thao túng.'

'Thao túng bởi ai?'

'Tôi chỉ nghe lén được một từ... "Thần".'

Một luồng điện lạnh chạy dọc sống lưng Hòa Ngọc.

Thần.

Cái gọi là "thần" mà hệ thống từng tạo ra — chính là Ly Trạm.

Cậu hiểu rồi. Mọi thứ không đơn giản là bug. Một thế lực bên ngoài đã từng thao túng hệ thống, biến NPC thành công cụ phản loạn, và giờ... có thể vẫn còn tồn tại.

Hòa Ngọc khẽ nhắm mắt, trầm giọng nói trong lòng:
'Cảm ơn cậu . Câu cuối cùng: vì sao cậu  vẫn tham gia lần này?'

'Vì muốn chứng minh bản thân... và vì họ khuyên tôi  nên vào lại.'

'Họ?'

'Ban tổ chức.'

Ánh mắt Hòa Ngọc lạnh hẳn. Hai người cùng nhận ra ý nghĩ giống nhau — ban tổ chức chỉ muốn hắn chết để bịt miệng.

Cậu trầm ngâm:
'Trả lời xong câu này, tôi sẽ dạy cậu tu luyện. Khi chân tướng được phơi bày, tôi cũng sẽ nói cho cậu biết tất cả.'

'Câu gì?' – Vạn Nhân Trảm ngẩng lên.

'Tuyển thủ đi theo NPC vì sao? Bọn họ bị thao túng, hay thật sự tin tưởng kẻ đó?'

'Không bị thao túng. Là tự nguyện. Họ tin... kẻ ấy.'

'Kẻ nào?'

'Tôi không biết. Nhưng hắn khiến tất cả tin rằng đi theo hắn là đúng.'

Hòa Ngọc im lặng. Trong đầu cậu đã có đáp án mơ hồ.
Một người — hoặc một "tồn tại" — đủ sức khiến hệ thống cắt sóng, khiến hàng loạt NPC nổi loạn.

Đó mới là đối thủ thật sự.

Nếu là người khác, biết được bí mật này hẳn sẽ kinh hãi.
Nhưng trong mắt Hòa Ngọc lại lóe lên sự hứng khởi.

Vạn Nhân Trảm nhìn cậu, kinh ngạc:
"Cậu ... không sợ sao?"

"Không." Hòa Ngọc mỉm cười, xoay người. "Chúng ta về thôi. Phó bản sắp kết thúc rồi. Giữ mạng cho tốt, tôi còn việc cần ở cậu ."

Vạn Nhân Trảm im lặng, ánh mắt rối loạn.

【 Làn đạn: "Họ vừa nói xong chưa? Sao ta vẫn không hiểu gì hết?!" 】
【 Làn đạn: "Bọn họ đâu có mở miệng!" 】
【 Làn đạn: "A a a rõ ràng đang che giấu chuyện lớn!" 】

Hai người sóng vai trở về.

Vạn Nhân Trảm lẩm bẩm:
"Thật vất vả mới trói định được làm tình lữ, kết quả ngươi chỉ muốn moi tin..."

Hắn nghiến răng, cầm rìu, định đánh người.

Hòa Ngọc quay đầu, liếc hắn một cái — lạnh nhạt.

Hắn im bặt, ngoan ngoãn thu rìu lại.

Nhưng đúng lúc ấy, từ trong bóng tối, một bóng đen khổng lồ lao thẳng về phía họ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro