CHƯƠNG 9
Dụ Hàn Mặc cảm giác vừa tỉnh lại đã là buổi chiều ngày hôm sau. Nhắm mắt lại nằm một chút, vẫn thấy rất khó chịu. Thần nhi hẳn là còn chưa tỉnh, thôi, để y nghỉ ngơi thêm cho khoẻ cũng được. Tính toán thời gian, cũng đã gần một tháng, việc nhờ Hoắc Tư Thịnh tra chắc là đã ổn rồi. Vươn tay lấy điện thoại, Dụ Hàn Mặc bấm một dãy số, chờ Hoắc Tư Thịnh bắt máy.
“Uy, Hàn Mặc, có chuyện gì vậy?”
Hoắc Tư Thịnh nói miễn cưỡng, Dụ Hàn Mặc có thể nghe được bên kia điện thoại có đôi chút tiếng khóc rên rỉ. Không nói vòng vo, Dụ Hàn Mặc trực tiếp đi vào chủ đề.
“sự tình nhờ cậu tra thế nào rồi ?”
Vốn Dụ Hàn Mặc nghĩ là Hoắc Tư Thịnh khẳng định đã có chút kết quả, không nghĩ tới lại nghe được câu trả lời ngoài ý muốn.
“Tớ cần thời gian. Có người đang cản trở tớ vẫn điều tra, có thể tìm được hay không cậu là người biết rõ. Chuyện này, có lẽ chẳng phải đơn giản.”
Hoắc Tư Thịnh trầm mặc một hồi mới nói, thanh âm cũng trở nên nghiêm túc.
“Ai?” Dụ Hàn Mặc nguy hiểm nheo mắt lại, bên trong chợt lóe một đạo tinh quang.
"Hai tháng." Hoắc Tư Thịnh tránh đi câu hỏi của Dụ Hàn Mặc. “Hai tháng thời gian, tớ cho cậu đáp án.”
“Một tháng, tớ muốn một câu trả lời thuyết phục có thể khiến tớ vừa lòng.”
“Ít nhất hai tháng, đừng để người của cậu nhúng tay.” Hoắc Tư Thịnh đáp ứng rất kiên quyết.
Dụ Hàn Mặc cắt đứt điện thoại, xem như đáp ứng Hoắc Tư Thịnh rồi, nhưng trong lòng vẫn không thể bình tĩnh. Ai lại có bản lĩnh lớn như vậy? có thể cản trở mạng lưới tình báo của Hoắc gia?
Dụ Hàn Mặc mặc áo ngủ đi đến phòng khách tìm Chu thúc. “Chu thúc, tìm người sửa sang lại tư liệu phân bố thế lực của các gia tộc một chút, ngày mai đưa cho ta.”
“Vâng.”
Tuy rằng không biết Dụ Hàn Mặc muốn làm gì, bất quá Chu thúc vẫn lập tức đáp ứng, xoay người đi tìm người chấp hành nhiệm vụ.
“Chu thúc, Thần nhi sao rồi ?”
Trong thanh âm của Dụ Hàn Mặc nghe không có quan tâm, ngược lại như là làm theo phép bình thường, khiến lòng Chu thúc càng thêm khổ sở.
“Vết thương đã xử lý qua, bác sĩ nói Thần thiếu gia cần nghỉ ngơi, trạng huống thân thể cậu ấy thật sự không tốt.”
Dụ Hàn Mặc từ chối cho ý kiến gật gật đầu, căn bản là không đem lời nói của Chu thúc nghe vào, suy nghĩ lại lâm vào phân tích thế lực các gia tộc.
Chu thúc muốn nói lại thôi, thở dài, xoay người rời khỏi. Còn lại một mình Dụ Hàn Mặc, toàn bộ phòng khách tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng hít thở của hắn.
Chờ hắn từ trong trầm tư phục hồi tinh thần lại sắc trời đã hơi trầm xuống, phòng khách không có bật đèn, một chút ánh sáng nương từ bên ngoài thấu vào khiến Dụ Hàn Mặc phát hiện Dụ Hàn Thần đang đoan chính quỳ gối bên người hắn.
“Sao không ngủ thêm chút nữa?” Vừa nói vừa kéo Dụ Hàn Thần qua cởi áo y xem xét miệng vết thương. Vết thương sau vai còn quấn băng gạc, thấy không rõ thương thế. Ánh mắt của Dụ Hàn Mặc dừng trên vết roi. Vết roi giăng khắp nơi rên làn da trắng nõn của Dụ Hàn Thần dưới ánh sáng mơ hồ có vẻ rất ái muội, như là một bức tranh vẽ nghệ thuật. Ngón tay Dụ Hàn Mặc không tự chủ được mà vuốt ve lên, nhẹ nhàng chạm qua, tránh đi mỗi một vết roi.
Thân thể Dụ Hàn Thần nhẹ nhàng run rẩy, cắn nhanh môi không để chính mình rên rỉ ra tiếng. Tuy rằng Dụ Hàn Mặc vuốt ve không mang theo tính khiêu khích, nhưng loại đụng chạm nhẹ nhàng chậm chạp này đã khiến thân thể sau khi thụ phạt của Dụ Hàn Thần cực độ mẫn cảm chịu không nổi rồi, phân thân lén lút ngẩng đầu, cứ việc y cực lực khống chế nhưng vẫn ở giữa hai chân dựng lên lều trại.
“Ân......” khi Dụ Hàn Mặc nhẹ nhàng ấn xoa vết roi, Dụ Hàn Thần rốt cục không chịu nổi kích thích, yết hầu tràn ra một tiếng hỗn loạn vui thích rên rỉ.
Dụ Hàn Mặc còn không có chú ý tới biến hoá của Dụ Hàn Thần, nghe được y rên rỉ có chút ngoài ý muốn. Động tác của mình đã rất nhẹ rồi, làm sao còn có thể đau?
“Đau sao, Thần nhi?” Ngừng động tác trên tay, Dụ Hàn Mặc nhìn Dụ Hàn Thần hỏi, nhưng ngay sau đó hắn liền nhìn ra không đúng. Trên mặt Dụ Hàn Thần, rõ ràng toàn là tình dục !
“Không đau, chủ nhân......” Dụ Hàn Thần cực lực che dấu, nhưng trong âm điệu trầm thấp mất tiếng này bao hàm dục vọng vẫn là bán đứng y.
“Sao lại thế này, Thần nhi?” Dụ Hàn Mặc thực kinh ngạc, trong ấn tượng của hắn Dụ Hàn Thần căn bản không phải loại thể chất này, có thể từ trong thống khổ được đến khoái hoạt. Theo bản năng thò tay đi dò xét hạ thể Dụ Hàn Thần, dục vọng ngẩng cao kia đã đánh vỡ hoài nghi của hắn, khiến lời hắn nói ra cũng mang theo tức giận. “Nói thật !”
“Chủ nhân?” khi Dụ Hàn Mặc đụng tới phân thân của y, thân thể Dụ Hàn Thần liền run mạnh lên một chút, nghe được Dụ Hàn Mặc hỏi mà trả lời có chút chần chờ.
“Thần nhi, còn không nhớ rõ?”
“Chủ nhân.” lời Dụ Hàn Mặc uy hiếp khiến Dụ Hàn Thần thực sợ hãi, lần trước giáo huấn khiến y ấn tượng khắc sâu, nhưng mà bảo y giải thích chuyện này thật sự rất khó khăn. “Là Thần nhi, Thần nhi thích......”
Dụ Hàn Thần giải thích khiến lửa giận của Dụ Hàn Mặc lập tức bốc lên đỉnh cao. “Thích cái gì? Nói rõ ràng !”
Dụ Hàn Thần cúi đầu ngăn trở tầm mắt Dụ Hàn Mặc, không để hắn nhìn đến ánh mắt mình nổi lên hơi nước, nhỏ giọng nói ra lời khiến chính mình nan kham. “Thần nhi thích..... Bị roi đánh......”
“Thích bị roi đánh? Ha ha, Thần nhi.” Dụ Hàn Mặc giận dữ phản cười (giận quá thành cười). “Em còn thích gì nữa? Ngọn nến? Có phải còn thích bị người thượng không? Ân? Nói mau!”
“Vâng......”
Dụ Hàn Thần còn chưa nói xong, đã bị một cái tát đánh cho gục xuống. Lần này Dụ Hàn Mặc tức đến cực điểm, bàn tay khí lực phi thường lớn, đánh cho Dụ Hàn Thần trước mắt một trận kim quang loạn hoảng, lỗ tai cũng ông ông. Vừa phục hồi tinh thần lại, trên đầu đã truyền đến thanh âm của Dụ Hàn Mặc trong cơn giận dữ: “Em làm phòng điều giáo vì để cho người khác chơi em? Dụ Hàn Thần, em lại hạ lưu như thế sao?”
Chậm rãi quỳ dậy, Dụ Hàn Thần cúi đầu cắn môi không để bản thân phát ra tiếng nghẹn ngào, nước mắt lại từng giọt rơi xuống. Hạ lưu sao? Đúng vậy, y chính là hạ lưu như vậy, ngay cả bản thân y cũng phỉ nhổ chính mình, hạ lưu như thế, dâm đãng đến dạng lớn hai chân cầu người khác thượng.....
Hai tay Dụ Hàn Mặc siết chặt lại, trên mu bàn tay có thể rõ ràng nhìn thấy gân xanh nổi lên, giờ phút này hắn từ từ nhắm hai mắt ồ ồ thở hổn hển bình ổn lửa giận. Đúng vậy, hắn là tưởng điều giáo Dụ Hàn Thần, khiến y dần dần thần phục, không hề có dã tâm, nhưng hắn chỉ là muốn khống chế tư tưởng của Dụ Hàn Thần, từ trước đến nay không nghĩ tới muốn điều giáo thân thể y, không muốn khiến y trở thành một..... Nô lệ tình dục, chỉ vì dục vọng của đàn ông mà sống.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro