Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 24

Edit: Lạc Vũ Nguyệt
Beta: Elinor
======================

Tháng mười hai, tuyết rơi trước lễ Giáng Sinh, mảnh băng tựa bông tuyết rơi từ trên cao xuống, bay lả tả, giống như có thể bao trùm mọi thứ bằng một màu trắng xóa, Viêm vội vàng chuẩn bị cho kỳ thi đầu tiên ở trong nước của hắn, thường thường đến thư viện tìm sách, tôi ở nhà một mình, rốt cục nhận được một cuộc điện thoại mong chờ đã lâu.

"Xin hỏi cậu là anh trai của Tiêu Viêm phải không?"

Tới rồi, cuối cùng đã tới, tôi chờ đợi ngày này rất khổ cực.

"Đúng vậy."

"Tôi có thể nói chuyện với cậu được không?"

Tôi dừng lại một giây, "Ở chỗ nào?"

Khách sạn cao cấp, phòng đặc biệt, tính bảo mật tốt, đối phương là ai, tôi đã đoán được từ sớm, một người khi bị tâm thần phân liệt, giác quan thứ sáu cũng sẽ trở nên vô cùng nhạy cảm, cho nên có rất nhiều người có siêu năng lực đều có tinh thần vô cùng phát triển, bị người khác coi là thần kinh không bình thường.

Tôi chăm chú đánh giá người đàn ông đối diện, vóc người cao ngất, khuôn mặt không tầm thường, một đôi mắt nhỏ dài thăm thẳm như hồ nước sâu không thấy đáy, vô cùng sắc xảo, cảm giác thâm trầm lạnh lẽo này làm người chưa trải đời như tôi khó có thể chống đỡ được, thật không ngờ đối phương lại giống như tôi, không rõ gia thế bối cảnh, chỉ biết chắc là Hoa kiều, còn rốt cuộc là không tầm thường cỡ nào, là người thừa kế danh gia vọng tộc, hay là thiếu chủ hắc bang uy chấn một phương, đều không phải là chuyện mà tôi có thể biết.

Đủ loại âm mưu tình tiết trong các loại tiểu thuyết không ngừng quanh quẩn trong đầu tôi, nếu như ở chỗ khác, chỉ sợ tôi đã không nhịn được mà cất tiếng cười to.

Nam tử kia thuần thục lấy ra một điếu thuốc, cái bật lửa khẽ giơ lên, bật ra một đóa hoa lửa màu sắc, nháy mắt trong phòng liền có một luồng khói trắng phiêu đãng lượn lờ.

Tôi mỉm cười gật đầu với hắn, cố gắng tỏ ra tao nhã lễ độ, nói: "Xin chào, tôi chính là anh hai của Viêm, Tiêu Hàn."

Không hề nghi ngờ, lúc mà tôi đánh giá gã, gã cũng đánh giá tôi một lượt từ trên xuống dưới, biểu cảm lúc này khá đáng giá để cho tôi nghiền ngẫm một phen. Tôi bị tầm mắt của gã gây áp lực không tự chủ được mà khẩn trương lên, ho khan, bệnh tâm thần phân liệt có tính gián đoạn ngàn lần không nên phát tác lúc này, mắc công làm cho người ngoài nhìn thấy vẻ yếu đuối và xấu xí của tôi.

Đúng vào lúc này, phục vụ đưa lên hồng trà Anh quốc, tôi mới có cơ hội điều chỉnh tâm tình, biểu hiện trạng thái tự nhiên nhất, không giống như trước lúc phục vụ mở cửa, cũng chỉ có mỗi hai chúng tôi mỗi người trầm mặc, trong lòng đều giấu không ít tính toán riêng.

Tôi đang định không để ý nữa, lấy một miếng gà luộc bỏ vào cái miệng trống rỗng của mình trước đã rồi nói sau, nhưng gã lại đột nhiên mở miệng.

"Tiêu Viêm là người yêu của tôi."

Tôi cười, lại là một cuộc tình nam nam khác sau? Dù sao bây giờ việc này đối với tôi cũng không quan trọng nữa rồi.

"Tôi biết, nhưng bây giờ hắn là của tôi."

Hàng lông mày rậm của gã nhíu một cái, "Tôi đã cho điều tra rồi, thật không ngờ cậu lại thẳng thắn như vậy."

Tôi đặt đôi đũa lên bàn, tùy tiện ngửa người ra sau, "Thật không, anh biết chi tiết việc của tôi, vậy thì dễ nói hơn rồi. Nói đi, anh muốn tôi làm gì?"

Gã không lưỡng lự nói: "Rời khỏi Viêm."

Ha ha, quả nhiên là câu trả lời khiến tôi rất hài lòng, không thừa một chữ cũng không thiếu chữ nào, nếu như ở mấy ngày sinh nhật của tôi, có người đưa ra yêu cầu này với tôi, tôi nhất định sẽ cho rằng người đó đang suy nghĩ viển vông, có mưu đồ phá hoại mối quan hệ kỳ diệu huyết mạch tương liên tâm ý tương thông, so với ai cũng đều thân mật hơn của tôi và Viêm, nhưng bây giờ, tôi đúng là cầu còn không được lại có người đưa tới cửa, muốn nhận món đồ tôi đang muốn vứt bỏ.

"Có thể, nhưng mà tôi muốn thù lao."

Hắn không ngờ tôi lại trả lời nhanh như vậy, có vài phần kinh ngạc.

"Cậu muốn cái gì?"

Tôi nhàn nhạt trả lời: "Thứ mà tôi muốn rất nhiều, nói thí dụ như, đến nước Mỹ du học, chữa bệnh, còn có... một số tiền lớn."

"Cậu và Viêm thật không giống nhau." Hắn cười nhạo dùng hai đầu ngón tay nâng điếu thuốc lá, khói trắng trôi dập dềnh trong gian phòng.

"Hắn là thiếu gia, đương nhiên sẽ không xem trọng tiền bạc." Tôi hời hợt, không thèm để ý trong lòng mình ngày càng nhiều vết thương, máu chảy đầm đìa, mỗi một giọt máu đều khiến tuổi trẻ và ảo tưởng của tôi tan biến không còn một mảnh.

Cứ như vậy, thỏa thuận được đạt thành vô cùng suông sẻ, ở trong căn phòng bịt kín này.

Cảm thấy mình thật hèn hạ vô sỉ thấp hèn, có thể mua bán lời thề cùng hứa hẹn một cách dễ dàng như vậy, xem ra tôi thật là thiên tài cổ phiếu tiềm ẩn.

Yêu cầu duy nhất của tôi, chính là hãy làm một cách lặng lẽ. Hắn chậm rãi dùng chiêu mật ngọt chết ruồi với Viêm, tiềm di mặc hóa, một lần nữa kéo Viêm vào lòng mình, tôi lãnh đạm xa lánh, âm thầm động tay động chân một chút, phối hợp không chê vào đâu được, qua mấy tháng, nhất định có chút thành tựu.

Hai ly rượu đỏ đụng nhau, phát ra một tiếng vang nhỏ, đại biểu thỏa thuận đã có hiệu lực, tôi đột nhiên nghĩ đến, ngày hôm đó sinh nhật tôi, không đúng, phải là ngày hôm đó sinh nhật hai chúng tôi, Viêm đã từng đùa dai, dùng rượu đỏ tưới lên người tôi.

Bừng tỉnh cách một thế hệ nha!

Tôi cười mờ mịt, quay đầu hỏi người kia: "Có thể nói cho tôi biết tên anh không?"

Hắn do dự một chút, nói: "Cậu có thể gọi tôi là Hoot."

Hoot? Đây là cái gì? Biệt hiệu? Đây rõ ràng là lời nói dối, trên thế giới này còn bao nhiêu lời nói dối, chờ tôi đi vạch trần, tôi lại vô cùng lười nhác, đến nhìn cũng không nhìn một cái.

Nói dối thì sao? Phản bội thì sao? Thế gian có hàng nghìn hàng vạn chuyện xấu, chuyện giống như tôi lại không có nhiều lắm.

Thỏa thuận đạt thành không đến mấy tháng, không khí mùa xuân đã tràn ngập trong thành phố, cuộc sống của tôi vẫn theo quy luật nhàm chán lúc trước, trên thực tế đã giàu có nhất trong trường học của chúng tôi, người mà Viêm kết giao quả nhiên sâu không lường được, ra tay phóng khoáng hào sảng, có thể cho tôi có cuộc sống khá giả suốt đời.

Vì vậy tôi không quá bận tâm đến việc thi vào trường cao đẳng nữa, đến lớp học tập chẳng qua là làm theo phép, hiện tại việc mà tôi làm nhiều nhất, bất quá là uống thuốc, xem bệnh, ngẩn người và nghĩ cách lừa gạt Viêm mà thôi.

Tôi đã nói rồi, Viêm và tôi tâm ý tương thông.

Vì vậy chỉ cần tôi có chút khác thường, hắn liền dễ dàng nhìn ra, thế nhưng bây giờ phỏng chừng hắn bị tình nhân cũ Hoot dây dưa đến nỗi không rảnh phát hiện ra có nhiều thứ không ổn, cũng bớt việc.

Chủ nhật, Viêm có việc ra ngoài, tôi cảm thấy đắng miệng, rảnh rỗi buồn chán, vậy mà lại mua một gói thuốc lá, học bộ dáng trong TV, hút.

Đây là lần đầu tiên tôi hút thuốc, bị thứ nhỏ dài này khiến sặc ho khan liên tục, chảy cả nước mắt.

Thật là khó chịu, thứ đồ ghê tởm làm người ta không thoải mái như vậy, tại sao lại có người thích đến nỗi không có thì không chịu được.

Bất kể là lúc đầu khiến người ta khó chịu như thế nào, chỉ cần bị nghiện, đều sẽ rất khó dứt bỏ sao?

Tôi yên lặng hút xong điếu thuốc này, lại cảm thấy trong miệng ngày càng đắng...

Hình như, thời gian ở chung với hắn càng ngày càng ít thì phải?

Đêm đó Viêm về đến nhà, thần sắc uể oải, vừa vào cửa liền nhào vào ngực tôi, làm nũng cọ cọ, đột nhiên ngẩng đầu nghi ngờ nhìn tôi.

"Tại sao lại có mùi thuốc lá?"

Tôi thầm kinh hãi, nở nụ cười cho có lệ, giáp mặt nói dối: "Hôm nay có một người con trai vóc dáng cao lớn đến đây tìm em, chết cũng không đi, còn hút rất nhiều thuốc, anh ta là ai vậy?"

Sắc mặt Viêm đại biến, gần như tái xanh, thì thào mấy câu không nghe rõ.

Nếu như là Tiêu Hàn mà Viêm yêu trước kia, hẳn sẽ cảm thấy rất đau lòng, làm sao giống như tên bạch nhãn lang trước mắt này không thèm quan tâm mỉm cười, xoay người đi vào phòng bếp.

"Em chưa ăn cơm phải không, anh lấy cho em."

Viêm ôm lấy bả vai tôi, ở bên tai tôi thấp giọng nói: "Em muốn ăn mì."

Trong lòng run lên, lần trước, cũng ở chỗ này, tôi nấu mì sợi làm bữa sáng cho Viêm, hắn lại nói muốn ăn...

"Hì hì, anh đỏ mặt nha, rốt cuộc đang nhớ đến gì vậy?" Viêm rất thông minh, cũng đã sớm nhớ tới một màn kia.

Tôi miễn cưỡng cười, nói với hắn: "Anh đang suy nghĩ xem có nên dùng trứng gà hay không."

Một câu nói khơi mào thiên lôi địa hỏa, nụ hôn của Viêm giống như ngọn lửa nóng bỏng, đốt lên bên trong chúng tôi, bất quá nếu tôi không thêm củi vào, ngọn lửa có đẹp đến đâu cũng có ngày cháy hết.

Một người ở sâu trong nội tâm tự xem cảnh xuân vô hạn trước mắt, khóe miệng nở một nụ cười đầy châm chọc.

Kết thúc tất cả đi, kết thúc tất cả đi!!

Trở lại là anh khi chưa quen biết em.

Hết chương 24.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro