Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 20

Edit: Lạc Vũ Nguyệt
Beta: Elinor
======================

Giật mình ngẩng đầu, khuôn mặt tuấn dật phi phàm mang theo chút tà khí của Viêm đang nhìn xuống tôi.

Tôi không hề lưỡng lự thốt ra.

"Làm sao em biết anh ở đây?"

Hắn cười khẽ, con ngươi màu đen trong suốt có chút trông mong, lại nhìn tôi.

"Thì ra anh ở đây thật, nếu không phải là em, người khác chắc sẽ không tìm được anh." Nói xong thì duỗi cánh tay ra, chen vào bên cạnh tôi, năm sáu quyển sách nặng như cục gạch rầm một tiếng rơi xuống bãi cỏ bên cạnh.

Tôi giật mình, hắn lại duỗi thắt lưng như mèo, không nói một lời đã nằm úp sấp lên người tôi.

"Này này, nặng quá, đau quá! Viêm! Em đứng lên cho anh!" Tôi giống như con bạch tuộc tám chân, liều mạng quơ xúc tua của mình, hy vọng có thể thoát khỏi cái vật nặng đáng sợ này.

"Không nên lộn xộn.", Viêm cầm cổ tay tôi ấn lên ngực tôi, "Để em gối đầu một chút cũng không được, thật keo kiệt!"

Bờ môi nóng ấm ướt át áp lên, thổi nhẹ, một luồng khí mát mẻ lập tức tràn vào trong miệng của tôi, đầu lưỡi chen vào miệng tôi, trong khoảng khắc làm tâm trí tôi trở nên hoảng loạn, vội vàng né tránh sự âu yếm của hắn. Hắn dùng răng nhẹ nhàng cắn đầu lưỡi khiến hô hấp của tôi càng gấp gáp hơn, tiếng rên rỉ khe khẽ phát ra khỏi miệng.

Không biết qua bao lâu, tôi ở trong lồng ngực hắn bình tĩnh trở lại, hắn đột nhiên xoay người ngồi dậy, nhặt sách rơi ở bên cạnh, nhìn tên sách.

"《Đi tìm thời gian đã mất》? Rất phù hợp với tính cách của anh." Nói xong đưa ngón tay khẽ búng ở thái dương tôi, "Anh nha, vẫn nên ít suy nghĩ đến mấy thứ lung tung, xem loại sách này không tốt cho anh."

Tôi uể oải trở mình, né tránh hắn. "Anh xem sách gì cũng cần em để ý sao?"

"Bộ tiểu thuyết này là nói về khởi nguồn của ý thức, anh xem nó không sợ bị ảnh hưởng tới thần kinh?"

Tôi bực bội che lỗ tai lại, nữa rồi, lúc nào cũng không quên nhắc nhở tôi về căn bệnh di truyền giống như một quả bom hẹn giờ đang chôn trong đầu.

"Chỉ cần em không xuất hiện trước mắt anh, thần kinh của anh sẽ ổn định, không xảy ra bất cứ rắc rối nào."

Hắn ngắt một cọng cỏ ngậm trong miệng, "Làm sao anh biết?"

"Anh từ nhỏ đến lớn, hầu như chưa từng phát bệnh, cũng không có ai phát hiện ra anh bị đa nhân cách. Lúc đầu anh nghĩ bệnh này tám phần mười là chuyện em bịa ra trêu chọc anh, anh lúc đầu còn chưa tin, lại bị em đả kích một mạch, cho dù có là người bình thường cũng bị em bức cho điên!"

Tôi càng nói càng tức giận, ngồi bật dậy giật lấy cọng cỏ trong miệng hắn, sau một khắc lại bị hắn vững vàng khống chế được.

"Tuy rằng trước kia anh sống rất yên ổn, nhưng lại không vui vẻ gì. Em cho anh nhìn thấy con người thật của mình, anh không những không cảm ơn lại còn quay ra trách em. Anh không nói lý lẽ như vậy, thật đúng là giống con gái."

"Chuyện của anh, không cần em phải quan tâm." Tôi giương nanh múa vuốt trả lời hắn, sương mù dày đặc trong lòng trong nhất thời kích động dần dần mờ nhạt, tản ra, cho đến khi biến mất hầu như không còn.

Hắn giơ một tay cầm một quyển sách thật dày, nửa đùa nửa uy hiếp nói: "Nếu như anh không ngoan ngoãn nghe lời, em sẽ dùng nó đập bể đầu anh!"

Tôi hết chịu nổi mà cười ra tiếng, giơ tay lên giật lấy quyển sách kia, nhìn dòng chữ thiếp vàng ở gáy sách.

"《Napoleon truyền kỳ》[1]? Em đang nghiên cứu lịch sử Pháp à?" Hứng thú của tôi bị khơi lên, nhặt từng quyển sách lật xem, có sách nói về quân sự trong thời kì chiến tranh thế giới lần thứ Hai, có sách nói về chiến tranh Trung Quốc trước khi giải phóng, ngoại trừ 《Lịch sử La Mã cổ đại》[2] còn có một cuốn sách không thể lý giải nổi 《Hồi ký năm 1572 – 1578 của Công tước Marian Montmorency》[3] (?) chắc là nói về chiến tranh giữa tôn giáo và triều đình Pháp.

Sở thích của Viêm... Đúng là kì lạ...

"Chưa đến mức nghiên cứu, tùy tiện xem mà thôi."

"Anh phát hiện, anh cũng không hiểu em hoàn toàn, Viêm." Tôi nhìn vài lọn tóc dài che mắt hắn, không kìm được mà thay hắn vén lên, ngón tay theo mặt của hắn trượt đến trên cổ. Ánh mặt trời xuyên thấu qua bóng cây rơi trên tóc Viêm, trong ánh mặt trời vàng nhạt, mái tóc nâu vàng giống như bị tẩy màu và nhuộm thành vàng nhạt thông thường, thoạt nhìn có chút mông lung không chân thật.

Thật là xinh đẹp và sắc xảo biết bao, trẻ trung và tràn ngập sức sống thật khiến người ta hâm mộ.

Trong cơ thể tôi có tiếng kêu gào: Tất cả là của tôi!!!

Đoạn thời gian này không tiếp xúc nhiều với Viêm khiến tôi cũng bắt đầu nhận ra mình có chỗ không được bình thường.

Viêm đối với tôi...Thật là nguy hiểm, quá nguy hiểm!

Nếu như có một ngày tôi không sống được nếu thiếu hắn... Nếu như có một ngày tôi còn để ý đến hắn còn hơn cả sự sống chết của mình... Nếu như có một ngày đột nhiên hắn nói không cần tôi nữa...

Khi đó tôi có thể hay không, hại hắn? Cũng làm hại chính mình?

Viêm bắt lấy cánh tay của tôi, nhẹ nhàng kéo qua, để tôi dựa vào lồng ngực hắn, lẩm bẩm nói: "《Bạch đầu tư tân, khuynh cái như cố》[4], hiểu rõ thì làm sao, mà không hiểu rõ thì làm sao?"

[4] Câu nói đó nghĩa là: có những người chơi với nhau từ lúc còn trẻ đến tận khi đã đầu bạc nhưng quan hệ của họ vẫn sơ sài giống như lúc mới gặp nhau, vẫn không có chung lợi ích và cảm tình chân chính. Trái lại, có một số người vừa mới gặp nhau ở ngoài đường, mới nhìn thấy nhau qua bức rèm che cửa xe, nhưng đã hiểu biết nhau sâu sắc giống như bạn bè thân thiết từ lâu.

(Trích từ bài viết:  lvnhat.blogspot.com/2015/12/bach-au-nhu-tan-khuynh-cai-nhu-co-thoi)

Nhiệt độ trên người hắn xuyên qua lớp quần áo mỏng manh, khiến tôi muốn quấn chặt lấy hắn, cơ thể của tôi, thật là ấm áp, vậy mà làm tôi vô cùng luống cuống.

Một ngón tay khéo léo mà quen thuộc nâng cằm của tôi lên, để cho miệng tôi đối diện với bờ môi của hắn, Viêm thấp giọng nói: "Anh nghe cho kĩ đây, em sẽ không bỏ anh lại một mình! Cho nên, đừng lo lắng lung tung nữa."

Đôi mắt thật là đẹp...

Trong nháy mắt, tôi có cảm giác giống như đã mở ra một cánh cửa thần bí, từ trong khe cửa nhìn ra bên ngoài là một bầu trời đầy sao.

"Viêm..." Nhẹ nhàng lẩm bẩm tên của hắn, một ngàn lần một vạn lần cũng không biết mệt mỏi, cánh tay của tôi dùng sức ôm lấy cơ thể hắn, "Em nói thế thì nhất định phải giữ lời, nếu không, anh tuyệt đối, tuyệt đối sẽ không tha cho em!"

Đem cả khuôn mặt chôn sâu vào hõm cổ hắn, tôi liều mạng cắn môi, ngăn không cho những giọt nước mắt xấu hổ kia chảy xuống.

Ngón tay thon dài của hắn luồn vào trong mái tóc của tôi, nhẹ nhàng vuốt ve.

"Ngốc."

Hết chương 20.

[1]: Napoleon truyền kỳ

Đã được xuất bản ở Việt Nam với tên gọi 'Napoleon Bonaparte – Cuộc đời và sự nghiệp'.

[2] Lịch sử La Mã cổ đại:

[3] Tạm thời chưa tìm ra. (╥_╥)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro