Chương 1. Vạn vật hấp dẫn
Tác giả có lời muốn nói: Tác giả đang luyện tay tìm cảm giác, đây là tác phẩm đầu tay của trứng muối, bút pháp giai đoạn đầu có thể sẽ không quen tay, toàn văn của nguyên văn miễn phí, thích thì có thể lưu lại, bình luận sao biển.
Chid: Đây là bộ đầu tiên mà mình mần, tiếng trung của mình không giỏi nên dựa vào wiki và google là đa số. Có thể sẽ không chính xác cũng như không mượt. Mong mọi người có thể bao dung góp ý cho bộ đầu tiên mình edit.
Chu Cảnh ở trong tiệc đính hôn của bạn thời đại học uống nhiều mấy ly, đợi tới khi bước ra khỏi cửa lớn khách sạn, người có hơi đứng không vững.
Lý Thịnh Duệ lái xe tới đón cậu, đương nhiên cũng phải lái xe đưa cậu trở về, còn về phần tâm tình Chu Cảnh thế nào, trong lòng Lý Thịnh Duệ cũng rõ ràng.
Cùng trường đại học kiêm luôn chức bạn tốt nhiều năm với cậu, Lý Thịnh Duệ luôn rõ trên người Chu Cảnh đã xảy ra chuyện gì, ngoại trừ chia tay với bạn gái yêu xa thì chính là ba mẹ đâm đơn ly hôn.
Chuyện vặt vãnh khác tạm thời không kể tới, dạo này mỗi lần Lý Thịnh Duệ gặp Chu Cảnh, không khỏi lo lắng cậu sẽ sầu muộn mà mắc lỗi.
Chính vì vậy, Lý Thịnh Duệ chỉ có thể nghĩ đủ mọi cách mời Chu Cảnh cùng tham gia đủ loại hoạt động xã giao, để cậu làm dịu cảm giác mất mát càng sớm càng tốt.
Xe vừa mới rời khỏi khách sạn không bao xa, di động của Chu Cảnh liền rung mấy lần, cậu lần mò trượt nút mở màu xanh lá, lúc sau điện thoại kết nối mới miễn cưỡng đánh lên chút tinh thần.
“ Alo mẹ?”
“ n, không uống nhiều lắm, Thịnh Duệ lái xe chở con.”
Sau khi tiếp xong cú điện thoại này, cả người Chu Cảnh liền chìm trên ghế ngồi.
"Dì dạo này thế nào?". Lý Thịnh Duệ một tay cầm vô lăng, tay khác thành thạo lần mò hộp thuốc lá trong túi áo khoác.
“Vẫn như trước thôi, chuyện củ tỏi gì đều nhớ.” Chu Cảnh ra vẻ ngữ khí thoải mái, phóng tầm mắt ra ngoài cửa sổ nhìn đèn neon sáng trêb đường phố," Qua mấy ngày nữa là nghỉ lễ Quốc khánh, tôi về vừa vặn có thể bồi bà ấy".
Lý Thịnh Duệ nửa mở cửa sổ xe, giữa ngón tay kẹp điếu thuốc lá," Cô ấy sau đó có liên lạc với cậu không?"
Chu Cảnh ừ một tiếng, giọng điệu nhẹ nhàng lại ôn hòa, “ Xem hoạt động gần đây của cổ, hình như là tìm được đối tượng yêu đương mới rồi.”
Lý Thịnh Duệ cười nhẹ hai tiếng răng cắn đầu lọc, “Tốc độ ngược lại rất nhanh.”
Chu Cảnh trừng anh một cái, cố ý gạt đề tài, “Lái xe còn hút thuốc, không sợ bị phạt tiền à?”
Lý Thịnh Duệ bóp tắt tàn thuốc vừa mới châm rồi ném vào gạt tàn bên cạnh, mùi khói tức thì tan đi rất nhiều," Lúc tôi ở một mình, cái gạt tàn này căn bản chưa rỗng bao giờ, nếu không phải vì cậu, hiện tại cũng không dưới ba điếu"
Chu Cảnh nghiêng quá đầu, không được mà trợn trắng mắt, " Cậu chừa mấy lời hờn dỗi này lại cho đời sau nghe đi."
Cậu nói xong, hai người đều không nhịn được mà bật cười.
Lý Thịnh Duệ dừng xe chờ đèn tín hiệu ở giao lộ, di động lúc này truyền tới mấy tiếng nhắc nhở, cậu cúi đầu nhìn một cái cũng song không phản ứng.
Chu Cảnh nhớ tới chuyện xem mắt mà trước đây anh từng đề cập với mình, đùa nói:" Cậu xem mắt nhiều lần như vậy, hẳn phải có một hai cái thích hợp đi?"
“Tạm thời không có, tôi thà độc thân cũng không muốn chấp nhận". Lý Thịnh Duệ chắn chắn gõ gõ ngón tay lên vô lăng, cười khan hai tiếng," Tôi nghi ngờ mẹ tôi muốn tôi kết hôn tới điên luôn rồi, cô gái lần trước giới thiệu cho tôi mới 19, còn chưa tốt nghiệp đại học đấy"
“Này không tốt lắm”
Lý Thịnh Duệ hỏi: “ Chỗ nào hảo?”
Chu Cảnh khẽ mỉm cười, “Trâu già gặm cỏ non, vẫn là cậu được hời.”
“ Sía~ nếu cậu thích, giờ tôi lập tức giới thiệu cho cậu.” Lý Thịnh Duệ cười, “ Thành thật mà nói nha lão Chu, gần đây cậu còn định yêu đương gì hay không?"
Chu Cảnh không trả lời ngay, tiếng còi xe phía sau thúc giục, Lý Thịnh Duệ đành phải kéo phanh tay lái qua giao lộ trước.
“ Chuyện này cũng không thể cưỡng cầu” Nhắc tới loại đề tài này, Chu Cảnh sẽ chỉ cảm thấy mệt mỏi toàn thân, dứt khoái rơi tầm mắt ra ngoài cửa sổ xe," Cứ lấy chuyện của Triệu Mộng Hân mà nói, loại người vừa vô vị lại không biết làm cho người khác vui vẻ giống như tôi đây, rất khó có tình yêu ổn thoả"
Lý Thịnh Duệ lắc đầu, nghiêng đầu nhìn về phía cậu một cái, “Theo tôi thấy nè lão Chu, cậu không phải không thú vị, cậu chỉ là cần một người thích hợp tới để bù đắp mà thôi."
Chu Cảnh lại trầm mặc một hồi, cười nhẹ một tiếng, “ Lời nói ra thì dễ, nhưng để gặp đúng người so với lên trời còn khó hơn.”
“ Thực sự rất khó.” Lý Thịnh Duệ nhếch miệng cười, không đứng đắn bắt đầu nói đùa: “Bằng không thì hai ta vá tạm đi, mẹ tôi giục tôi rất gấp, chẳng bằng chúng ta lặng lẽ đi lãnh chứng nhận, sau đó lại lặng lẽ kinh diễm mọi người."
Chu Cảnh chỉ liếc mắt nhìn anh, lời nói thành khẩn nói: “Ta thấy tới lúc đó mẹ cậu không chỉ không giục cậu tìm con gái, nói không chừng còn đánh gãy chân cậu luôn."
Lý Thịnh Duệ chậc một tiếng, rất đồng cảm, " Có tìm con gái hay không thì không chắc lắm nhưng chân nhất định phải gãy"
Chờ đến khi xe chạy đến cổng chung cư, nhân lúc Chu Cảnh tháo dây an toàn Lý Thịnh Duệ còn không quên phân phó một câu," Lão Chu, kỳ nghỉ lần này cậu phải đến bệnh viện kiểm tra cơ thể, lần trước chóng mặt ở công ty lại giấu giếm không để dì biết, vạn nhất thực sự xảy ra chuyện thì phải làm sao?
“ Ừm, đã biết ông chủ Lý” Chu Cảnh dựa vào cửa xe mỉm cười.
Lý Thịnh Duệ bĩu môi, " Thôi đi, cậu cũng đừng mỉa tôi, chỉ là một công ty nhỏ mới vừa khởi, sao có thể xưng là ông chủ được.”
“ Trụ sở chính tương lai mà”. Chu Cảnh lúc đóng cửa xe lại dặn dò: “Trên đường lái xe đừng hút thuốc, chú ý an toàn.”
Sau khi trở về phòng, kim đồng hồ chỉ hướng mười giờ mười lăm phút tối, đối với thành thị ồn ào náo động mà nói, đêm không tính là quá khuya.
Chu Cảnh mở tủ lạnh lấy ra một chai soda chanh, sau đó thả mình ngồi trên ghế tựa.
Trên người mới vừa thả lỏng sợi dây tinh thần, men say liền theo sát mà tuôn đến, tựa như một cảm giác vô lực dần dần ngấm vào tứ chi bách cốt, cơn tê dại mang theo sự tỉnh táo mỏi mệt.
Không chỉ Lý Thịnh Duệ, rất nhiều bạn học gặp cậu đều bảo cậu thay đổi, mỗi ý một kiểu, Chu Cảnh cũng cảm thấy mình thật sự đã thay đổi, dần lỡ mất những góc cạnh của cuộc sống.
Từ sau lúc tốt nghiệp đi làm, ngoài liên lạc với Lý Thịnh Duệ, cậu hầu như không kết bạn gì nữa hết, trò giải trí mình thích cũng từ từ không còn thích, giờ đây mỗi ngày trừ công việc ra cậu càng muốn ở một mình.
Một mặt khao khát sống một mình, lại hy vọng có người ở cùng, lúc náo nhiệt cảm thấy ồn ào, khi yên lặng lại cảm thấy trống rỗng.
Luôn cảm giác so với trước đây, thiếu vắng cái gì đấy.
*
Trước ngày kết thúc kỳ nghỉ Chu Cảnh vẫn quyết định đến bệnh viện làm kiểm tra sức khoẻ, suy cho cùng cơ thể là tiền vốn, lại thật không muốn để người khác lo lắng.
Trong phòng đợi khám bệnh đầy ắp toàn là người chờ, cơ hồ không thấy cái ghế trống nào, Chu Cảnh chờ hồi lâu, không dễ dàng gì mới tìm được chỗ ngồi.
Ngồi xuống chưa kịp mấy giây, Lý Thịnh Duệ bên kia cứ như là lần theo dấu vết mà gọi điện đến, Chu Cảnh nhấn nút trả lời, từ đầu dây bên kia truyền ra một giọng nói bận rộn.
" Nè tiểu Triệu, đem phần hợp đồng này in thành hai bản, buổi chiều dùng, alo lão Chu à, có kết quả kiểm tra chưa? Thế nào?
“ Sao mà nhanh vậy được.” Chu Cảnh ngẩng đầu lên nhìn thời gian trên màn hình điện tử," Nếu cậu bận thì cứ đi trước đi, chờ sau khi có kết quả kiểm tra rồi tôi gửi tin nhắn cho cậu"
" Thực ra cũng chẳng phải bận bịu gì đâu, chỉ là buổi chiều có cuộc họp với đối tác"
Lý Thịnh Duệ ở đầu bên kia ngừng lại vài giây, sau tiếp tục nói:" Ngày hôm qua tiểu tử Tống Triều kia gọi cho tôi, nói là một khoảng thời gian nữa muốn tổ chức một buổi họp lớp"
“ Phải không, rất được.” Chu Cảnh có chút thờ ơ đáp lại, không biết vì cái gì, nghĩ tới mấy loại hoạt động tụ họp lộn xộn này, cậu liền có hơi đau đầu không thể nói rõ.
Lý Thịnh Duệ tiếp tục luyên thuyên không dứt," Ai da lão Chu, tôi cảm thấy hai chúng ta có thể đi một chuyến, nói không chừng trong buổi gặp còn có mấy em gái độc thân có thể trêu, biện pháp giải quyết thất tình tốt nhất chính là lại bàn chuyện yêu đương…."
“Du Tu! Ở bên này!”
Bỗng một tiếng kêu ở lầu hai vang lên, cũng thuận tiện hấp dẫn sự chú ý của Chu Cảnh.
Nghe tên gọi hình như là Du Tu, Chu Cảnh theo bản năng nhìn về hướng tiếng kêu phát ra, nhưng người tới lui thật sự quá nhiều, chẳng nhìn thấy gì cả.
Hoặc giả cũng có khả năng là mình nghe lầm, dù sao cùng tên, dù cho không cùng tên, người đồng âm chữ ngồi trong thành phố này không có mấy chục cũng có hàng trăm người.
Nhớ tới Du Tu, xác thực đã lâu rồi không gặp em ấy.
Trong đầu Chu Cảnh hiện ra một gương quen thuộc, hai năm trước lúc mới chuyển nhà tới, nhà hàng xóm có một đứa nhóc cũng gọi là Du Tu, tiểu hắn 6 tuổi, nhỏ hơn cậu 6 tuổi, từ bé đã thích lon ton theo cạnh cậu.
Nhưng đáng tiếc trước lúc xa nhau lại không thể thấy mặt, tính toán năm nay, em ấy chắc hẳn là sinh viên của trường đại học nào đó.
“ Mời số 5 Chu Cảnh tiên sinh hãy đến ngoài phòng số 8 chờ…."
Chu Cảnh ngây người chốc lát, màn hình phát thanh đã gọi tên cậu hai lần, quảng bá đã hô hai lần tên của hắn, cuộc gọi với Lý Thịnh Duệ cũng còn chưa ngắt.
“Lão Chu, ngẩn người làm gì vậy?” Lý Thịnh Duệ ở đầu điện thoại gọi mấy tiếng, Chu Cảnh mới phản ứng lại.
“Thịnh Duệ xin lỗi nha, chờ khi có thời gian gặp mặt lại bàn nữa.” Chu Cảnh vội vàng dập điện thoại với anh, đứng dậy rồi bước nhanh về hướng phòng.
Bác sĩ ngồi khám bệnh chỉ nói không có gì đáng lo ngại, nhưng còn cần phải xét nghiệm máu thêm.
Cửa sổ để rút máu xét nghiệm rất nhiều, Chu Cảnh đặc biệt chọn đi phía sau một nhóm tương đối ít người xếp hàng.
Y tá trông thì như dịu dàng vô cùng tận, kì thực lúc tiêm kim lại không phải vậy, trong lòng Chu Cảnh mặc dù sớm đã dự phòng trước, nhưng đợi khi đến lượt cậu vẫn không khỏi nhíu mày.
" Kết quả khoảng chừng 11 giờ sẽ có, một lát nữa tự lấy giấy xác nhận ở trên máy"
“Cảm ơn.” Chu Cảnh cầm tăm bông đè lại miệng vết thương rồi từ trên ghế đứng dậy, có lẽ là do đứng dậy quá vội, cậu đột nhiên cảm thấy một cơn hoa mắt chóng mặt, tạm thời đứng không vững loạng choạng lui về sau mấy bước, cũng may phía sau có người kịp thời đỡ lấy cậu.
“ Cậu… không sao chứ?” Người nọ đỡ vai cậu, thanh âm từ tính mà dịu dàng, có chút quen thuộc ngoài ý muốn.
Chu Cảnh lập tức phản ứng lại đứng thẳng người, nói với người nọ:" Thật ngại quá, vừa nãy đầu tôi có hơi choáng….."
“ Anh?” Người nọ bỗng nâng âm điệu, giọng nói lộ ra mười phần ngạc nhiên sung sướng:" Anh Chu Cảnh, thật sự là anh!"
Vừa biết tên vừa gọi mình là anh, từ trước đến nay chỉ có…. Chu Cảnh sửng sốt một hồi, ngẩng đầu nhìn kỹ thanh niên đứng trước mặt.
Trên người là bộ đồ thể thao màu xám tro đơn giản, khí chất đẹp trai và thoát tục như cũ, thời gian chỉ mang đến cho cậu càng thêm phong độ chín chắn hơn.
Thời gian hai năm có thể thay đổi tính cách và sở thích của con người, nhưng thứ không dễ thay đổi là tướng mạo, chẳng hạn như Chu Cảnh nhìn Du Tu từ nhỏ tới lớn.
Một cái liếc mắt này cứ như thể đã nhìn thấy những năm qua.
" Du Tu" Chu Cảnh cũng cảm thấy vui mừng ngoài ý muốn, sau khi kích động liền thân mật nắm tay cậu," Quả nhiên là em Du Tu, kể từ sau ngày anh rời đi, chúng ta đã hai năm không gặp rồi"
“ Ừm, hai năm ba tháng lẻ mười lăm ngày.” Du Tu buột miệng nói ra, Chu Tu nghe mà giật mình.
Hai năm ba tháng lẻ mười lăm ngày, nói nhanh thì suy cho cùng cũng là thời gian trôi mau, chỉ có điều không nghĩ tới Du Tu lại nhớ rõ như vậy.
" Này, đằng trước còn muốn rút máu hay không?"
Những người xếp hàng phía sau bất mãn thúc giục, Du Tu xoay người nói câu xin lỗi, vội vàng đưa mẫu máu trong tay cho y tá," Mẫu máu do phòng tiêu hoá lầu trên thu thập, làm phiền gửi chung đi xét nghiệm"
Sau khi chuyển giao xong cậu liền nhường vị trí cho người xếp hàng phía sau, sau đó thân thiết khoác vai Chu Cảnh đi về, trong miệng còn không quên dặn dò," Anh, vết thương dù nhỏ cũng phải đè lại một lát"
Chu Cảnh ngẩng đầu bật cười, nói, “ Biết rồi Du Tu Tu.”
Du Tu bỗng dưng ngớ ra, bàn tay đặt trên vai Chu Cảnh bất giác siết chặt.
Du Tu Tu cái tên này chỉ có Chu Cảnh gọi cậu như vậy, hai người từ nhỏ cùng bầu bạn đến lớn, thời gian dài giống như chỉ dành riêng cho cậu.
" Anh à, sao anh lại tới bệnh viện một mình, xơ thể có chỗ nào không khoẻ sao?" Sau khi Du Tu hồi ức ngắn gọn, khẽ nhíu mày nhìn cánh tay từng rút máu của anh.
" Không sao, có lẽ hơi tụt huyết áp, sau này chú ý chút là được." Chu Cảnh cười khẽ, tâm trạng so với lúc nãy vui vẻ không ít.
“ Ừm.” Du Tu đáp một tiếng, không tiếp tục nói gì nữa.
“ Em thì sao?” Chu Cảnh đánh giá cậu từ trên xuống dưới mấy cái, trong mắt mang theo đầy quan tâm, “ Anh vừa mới nghe em nói khoa tiêu hóa, tiêu hóa của em làm sao?”
Du Tu lắc đầu, đáp: “ Em không sao, là bạn học ở ký túc xá , bản thân cậu ấy ăn uống tùy tiện dẫn tới ngộ độc thực phẩm nhẹ, có điều vẫn phải cảm tạ sự hiến thân của cậu ấy."
“Cảm tạ? Hiến thân?” Chu Cảnh ngừng bước, đơn giản có hơi buồn cười nhìn về phía cậu.
“Không phải ý này.” Du Tu nhẹ nhàng lắc đầu, “ Bạn học em bị bệnh đương nhiên là chuyện rất nghiêm trọng, chỉ có điều nếu hôm nay không đến bệnh viện, có lẽ sẽ lại bỏ lỡ rất nhiều."
Chu Cảnh không nhịn được cười, “ Quả thật rất may mắn, không ngờ rằng em cũng tới thành phố này để học đại học.”
Du Tu ừ một tiếng, giống như vẫn còn lời muốn nói, nhưng sau cùng cũng chỉ cúi đầu cười.
“ Em đang nghĩ……” Thật lâu sau cậu mới ngẩng đầu lên, cặp mắt sâu xinh đẹp kia híp lại thành một kẽ hở," Rốt cuộc là loại lực hấp dẫn nào, để em có thể ở trong nhiều người như vậy một lần nữa tìm thấy anh."
#chidlyn
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro