Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Cục vàng thứ 6


Nguyên Bảo thở phào nhẹ nhõm, tự tát một cái, tựa hồ mặt mình bây giờ nhất định đã đỏ đến tận mang tai, hai má nóng phừng phừng.

Nguyên Bảo không nhịn được nhìn Thái Thúc Thiên Khải, ánh mắt chuyển hướng sang đôi môi của hắn mà ngẩn người, nhớ đến cảm giác tê dại khi nãy, bất giác run lập cập.

Nguyên Bảo vì muốn dời lực chú ý, cầm lại khung hình ở đầu giường, nhìn chằm chằm tấm hình bên trong mặt kính, lòng ngẫm chẳng lẽ người này cũng mình lớn lên rất giống nhau? Là "anh trai" của mình ư? Bất quá cậu chẳng tìm nổi tí kí ức gì liên quan đến "anh trai" trong thân xác không thân nhân này.

Nguyên Bảo có chút do dự, cậu đối với tấm ảnh này rất có hứng thú, cậu tò mò muốn biết Thái Thúc tiên sinh cùng người đàn ông trong hình có quan hệ như thế nào, thoạt trông phải chăng là khá gần gũi thân tình.

Sau vài lần đấu tranh tư tưởng, Nguyên Bảo tay cầm tấm hình, tay nọ sờ lên bề mặt kính, nhắm mắt lại cảm nhận một tí.

Pháp thuật của cậu tuy không cao, bất quá một ít cơ bản thì không là vấn đề, dù không thể đoán được tương lai, nhưng chuyện quá khứ thì vẫn có thể cảm nhận được một chút.

Nguyên Bảo lập tức "thấy" được một tình cảnh.

Thái Thúc Thiên Khải xuất thân từ một đại gia tộc, nhưng cha hắn lại không phải họ Thái Thúc, mà là mẹ. Thái Thúc Thiên Khải từ hai tuổi đã bắt đầu theo họ mẹ.

Mẹ của Thái Thúc Thiên Khải là một thiên kim tiểu thư, cùng cha hắn vô cùng môn đăng hộ đối. Song khi Thái Thúc Thiên Khải ra đời không lâu, gia tộc mẹ hắn dần dần sa sút/

Mẹ của Thái Thúc Thiên Khải rất yêu cha hắn, nhưng người đàn ông này vô cùng lãnh cảm. Sau khi thân phận của bà tuột dốc, người đàn ông nọ trắng trợn đuổi bà về nhà mẹ đẻ.

Mẹ hắn rốt cục không thể chịu đựng được nữa, cùng người nọ ly hôn, mang Thái Thúc Thiên Khải rời đi.

Sau khi Thái Thúc Thiên Khải lên 10, mẹ hắn bệnh nặng mà qua đời. Thái Thúc gia sớm đã chán ngán, không ai muốn rước nợ vào thân, nên cuộc sống của hắn lúc đó thật sự khổ cực.

Khi ấy một người cậu của Thái Thúc Thiên Khải không đành lòng nhìn một đứa trẻ còn nhỏ như vậy phải vật lộn mưu sinh, liền nhận nuôi hắn. Bất quá khi ở nhà cậu, Thái Thúc Thiên Khải cũng không quá được lòng, vì có một cô em họ và một cậu anh họ đối với hắn chẳng mấy thân thiện.

Hai đứa trẻ này cảm thấy Thái Thúc Thiên Khải ở nhà chúng ăn chùa, vô cùng khó chịu, trước kia bắt nạt hắn không ít.

Trong hình kia là một người đàn ông trẻ tuổi trông khá là thanh tú, là một người bạn của anh họ hắn, hơn hắn tầm mười tuổi, là một người rất hiền lành.

Thái Thúc Thiên Khải lần đầu nhìn thấy người này, cảm thấy anh ta có chút quen, nhất là ở đôi mắt, nhìn thật ôn nhu, giống như một người nào đó hắn từng gặp. Nhưng hắn chẳng tài nào nhớ nổi, chỉ cảm thấy một mảng mơ hồ trong óc.

Thái Thúc Thiên Khải nghĩ chắc là giống mẹ, chứ chẳng còn lý do nào khác.

Hắn cùng người nọ cơ hồ chưa trò chuyện được quá hai câu, y cũng có tí của cải, mười mấy năm trước đã kết hôn rồi.

Năm năm trước, y qua đời, là bị bệnh chết, sau này Thái Thúc Thiên Khải biết tin có chút thổn thức, hắn nhớ đến những kí ức sâu thẳm, một đôi mắt quen thuộc.

Bỗng nhiên mọi thứ vặn vẹo, Nguyên Bảo nhắm mắt lại, cảm thấy đầu hơi choáng. Cậu tựa hồ mò đến nơi kí ức xa xăm của Thái Thúc tiên sinh, chỗ kí ức mà hắn cất giấu sâu hốc phủ đầy bụi, hơn nữa còn không cho phép bản thân nhớ đến.

Thái Thúc Thiên Khải một thân nhuốm máu, nhìn cực kì đáng sợ, hắn đưa tay lên với, thật giống như muốn sờ lên gương mặt cậu. Chẳng qua chưa kịp chạm đến, đã vô lực mà rũ xuống...

Câu nói cuối cùng của hắn chính là: "Tôi sẽ luôn mãi bên em..."

Nguyên Bảo lập tức mở mắt ra, mồ hôi lạnh túa cả người, tim đập thình thịch, cảm giác đau đớn mơ hồ xâm chiếm lồng ngực, cũng chẳng biết vì sao mà thành.

Cậu ngơ ngẩn xuất thần, nhưng trong đầu lại là một mảng trống rỗng, cuối cùng chẳng nghĩ được gì, chỉ cảm khái thở dài một tiếng, nói: "Phàm nhân cũng là loại si tình như vậy."

"Ngươi làm sao nhìn ra được?"

Bỗng nhiên có một giọng nói từ phía sau cậu truyền đến.

Nguyên Bảo cả kinh, thiếu chút vứt luôn khung hình trong tay, quay ngoắt lại hoảng hốt: "Sư, sư phụ! Người tại sao lại ở đây?"

Sau lưng cậu xuất hiện hư ảnh một người mặc trường bào trắng đang đứng, y có mái tóc đen dài cơ hồ muốn chạm đất, trên người mặc trang phụ cổ đại, nhìn rất có phong thái tiên phong đạo cốt, biểu cảm lạnh nhạt, nhìn qua trông thật khó đến gần.

Nguyên Bảo cao hứng đem để tấm hình lại chỗ cũ, nói: "Sư phụ, người nhìn xem thân thể mới của ta như thế nào?"

Nguyên Bảo lần đầu tiên ở dạng người, có chút hưng phấn, mặt đầy biểu tình đắc ý khua tay khua chân

Bạch y nam nhân lạnh lùng: "Xấu chết được"

Nguyên Bảo "..."

Nguyên Bảo phải thừa nhận, không ai đối với y gọi là dễ nhìn, cho nên tiêu chuẩn của sư phụ cao một tí cũng là điều dễ hiểu.

Bạch y nam nhân nói: "Ngươi lần đầu đến nhân giới, ta có chút không yên lòng, nên mới đến xem một chút."

"Có cái gì mà yên với chả không chứ" Nguyên Bảo vỗ ngực nói: "Tất cả đều trôi chảy thuận lợi." Còn chỗ nào không thuận thì Nguyên Bảo còn lâu mới nói.

Bạch y nam nhân không đợi cậu nói hết liền cắt lời: "Vừa đến liền thấy ngươi lắc lư một màn ngớ ngẩn."

"Ơ..." Nguyên Bảo nói: "Ta có như thế à?"

Nguyên Bảo nghiêm túc ngẫm lại xem mình có nói cái gì ngu ngu không, rồi đem lý ra mà cãi: "Người phàm không phải đều rất si tình sao? Sư huynh cũng bảo thế, sao người lại có thể mắng ta ngu?"

Nguyên Bảo cảm thấy Thái Thúc tiên sinh chính là rất thích người đàn ông kia. Mà bây giờ cơ thể mình bởi vì cùng y lớn lên giống hệt, cho nên Thái Thúc tiên sinh đối với thân xác này mới đem lòng yêu mến.

Bạch y nam nhân mắt cũng không thèm mở, nói: "Chẳng qua chỉ là yêu bằng mắt, chẳng thể gọi là si tình. Vẻ ngoài âu chỉ là nhất thời, chắc gì có thể giữ mãi cả đời không thay đổi, sinh lão bệnh tử luân hồi chỉ còn hồn phách. Chẳng lẽ hồn phách kia so ra không quan trọng bằng bề ngoài hay sao? Ta chỉ là không muốn ngươi ngốc ngốc nghe lời lừa gạt trẻ con của tên kia."

"Sư phụ nói vậy..." Nguyên Bảo nói: "Ta cũng cảm thấy thật có lý."

Bạch y nam nhân mắt muốn trợn ngược, nhưng làm thế lại không phù hợp với sự cao lãnh nên đành thôi, nếu như lời này là người khác nói ra, trăm phần trăm là nịnh hót, hơn nữa kĩ thuật nịnh hót cực kém cỏi, bất quá người nói lại là Nguyên Bảo, thì chính là lời thật tâm.

Bạch y nam nhân hiểu rõ, đồ đệ mình vẫn chính là một cục bông ngây ngô ngốc nghếch mà thôi.

Cũng không thể trách nó, bạch y nam nhân tự an ủi, ai bảo đồ đệ ngốc ba hồn bảy vía không hoàn chỉnh, ngu xuẩn một tí cũng có nguyên do mà ra.

Ngây ngô một chút thật ra cũng rất đáng yêu, tâm tư đơn thuần lại hiền lành, cũng là điểm tốt. Nhưng cái này đôi khi cũng quá sức chịu đựng của y đi, bạch y nam nhân sau khi thu nhận Nguyên Bảo làm dồ để liền phải lãnh giáo qua vô số lần, chính là Nguyên Bảo thường xuyên đem người khác chọc cho tức chết! Lực sát thương của sự ngu xuẩn đúng là không thể dùng thước đo lường được.

Bạch y nam nhân thấy đầu đau nhức, quả nhiên y rất không an tâm khi để Nguyên Bảo một mình hạ trần, nói: "Sợ rằng một ngày nào đó hắn đem ngươi đi bán, ngươi còn ngu ngốc giúp hắn đếm tiền."

Nguyên Bảo buồn bực: "Thái Thúc tiên sinh sao có thể bán ta? Ta là thần tài mà, giúp người ta đếm tiền cũng là lẽ đương nhiên."

Đột nhiên có chút ác ý muốn để Nguyên Bảo tự sinh tự diệt, bạch y nam nhân đầu càng thêm đau.

Bạch y nam nhân nói: "Ta đi rồi, ngươi thu liễm một tí, kẻo biến hắn giận lên thành ma đoản mệnh."

Nguyên Bảo "..."

Bạch y nam nhân cau mày nhìn Thái Thúc Thiên Khải đang ngủ say trên giường, sau đó liền biến mất, không đợi Nguyên Bảo nói lời tạm biệt. Căn phòng lại trở nên yên lặng, chỉ có tiếng hô hấp đều đều của Thái Thúc Thiên Khải đang ngủ say.

Nguyên Bảo nhìn hắn ngủ, đột nhiên cảm nhận mí mắt trĩu nặng, hiếm hoi có cảm giác buồn ngủ. Cậu ngáp một cái, mơ mơ màng màng thiếp đi.

6 giờ sáng hôm sau, Thái Thúc Thiên Khải tỉnh dậy có chút choáng đầu, trở mình, còn chưa mở mắt, bỗng nhiên cảm nhận bên tay truyền đến hơi ấm dịu dàng cùng xúc cảm mềm mại của... da thịt.

Thái Thúc Thiên Khải có chút mê mang không rõ, mở mắt ra liền thấy một thiếu niên đang nằm cạnh mình.

Cumback sau một năm đầy sóng gió thi cử và tình cảm cẩu huyết lâm đầu...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro