Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Cục vàng thứ 5

Cục vàng thứ 5

Thái Thúc Thiên Khải đưa tay ấn huyệt Thái Dương, cảm thấy mình uống đã quá nhiều rượu, vì thế mới sinh ra ảo giác.

Nguyên Bảo thừa dịp thi triển phép thuật, "Xoạt" một cái, lần nữa ẩn thân.

Thái Thúc Thiên Khải lắc lắc đầu, liền phát hiện bóng dáng trước mắt đã không còn, càng khẳng định mình uống quá nhiều rượu sinh hoa mắt.

Hắn cũng không để tâm, dù sao biệt thự này hệ thống bảo an phi thường đáng tin cậy. Thái Thúc Thiên Khải nghĩ, không thể nào có người xông vào được.

Hắn đi đến bàn trà bên cạnh, đưa tay bưng lên chén canh giải rượu, sau đó uống cạn.

Nguyên Bảo ẩn thân đứng bên cạnh hắn, vẻ mặt vô cùng đáng thương, còn thiếu điều đâm một nhát vào lưng Thái Thúc Thiên Khải. Vừa rồi hắn rõ ràng còn không muốn uống canh, làm sao tắm xong lại chạy ra uống!

Nguyên Bảo đã không được ăn bánh rán, còn không được uống canh, muốn nếm thử thức ăn phàm nhân làm sao lại khó đến vậy.

Thái Thúc Thiên Khải uống rượu nhiều nên có chút đau đầu, trực tiếp lên giường đi ngủ.

Nguyên Bảo nhìn chằm chằm cái bát rỗng hồi lâu, cuối cùng đành bất đắc dĩ thở dài, chạy đến bên giường Thái Thúc Thiên Khải, sau đó lấy ra sổ con, ghi chép lại thời gian ngủ nghỉ của Thái Thúc Thiên Khải.

Thái Thúc Thiên Khải ngủ rồi, Nguyên Bảo tẻ nhạt, trong phòng hắn bắt đầu loạn lắc.

Cậu phát hiện trên tủ đầu giường có một khung ảnh nhỏ, lồng trong đó một bức ảnh.

Cậu lặng lẽ hiện thân, cầm khung ảnh lên nhìn một chút, trong ảnh chụp thật nhiều người, hình như là ảnh chụp tập thể, một người trong đó hẳn là Thái Thúc Thiên Khải, có điều lúc này Thái Thúc Thiên Khải còn rất nhỏ, độ chừng mới mười tuổi, trên mặt còn có chút béo tròn trẻ con, Nguyên Bảo nhìn chỉ muốn phì cười.

Bên cạnh hắn còn có một người khác, so với Thái Thúc Thiên Khải nhỏ lớn hơn chừng mười tuổi, trông tầm hai mươi. Nguyên Bảo kinh ngạc mở to mắt, phát hiện người này cùng thân thể của mình bây giờ khá giống nhau, đặc biệt là đôi mắt cùng cặp môi.

Nguyên Bảo sững sờ, cầm ảnh chụp nhìn qua lại.

"Khục"  một tiếng.

Nguyên Bảo sợ đến suýt chút nữa ném khung ảnh xuống đất.

Thái Thúc Thiên Khải từ trong mộng tỉnh dậy, kịch liệt ho khan, nhìn qua không hề thoải mái. Qua mấy giây, hắn rốt cục cũng ngồi dậy, đưa tay muốn với lấy thuốc để ở đầu giường, nhưng với một cái, bình thuốc chưa nắm được, nhưng bắt trúng một bàn tay mềm mịn.

Nguyên Bảo sợ đến tóc gáy đều dựng lên, cậu đang an ổn ngay đầu giường Thái Thúc Thiên Khải xem ảnh, ai mà biết hắn đột nhiên tỉnh lại, còn một phát bắt lấy mình.

Nguyên Bảo toàn thân cứng ngắc, mở to mắt, hoàn toàn không biết nên nói cái gì cho phải, chẳng lẽ nói là mình tình cờ đi ngang qua?

Thái Thúc Thiên Khải ho khan, nói: "Là em?"

Bất quá hắn vừa nói xong, càng ho nhiều hơn, thật giống dáng vẻ tức giận thở không kịp, vô cùng không thoải mái.

"Thuốc, giúp tôi lấy một nắm." Thái Thúc Thiên Khải âm thanh khàn khàn  nói.

"Thuốc thuốc thuốc, thuốc gì?" Nguyên Bảo lập tức hỏi.

Cậu nhìn Thái Thúc Thiên Khải chỉ vào đầu giường, lập tức mở tủ lục lọi, tìm thấy một cái lọ, vội vã mở ra, nói: "Không có a, bên trong chẳng có gì."

Nguyên Bảo đem lọ đổ xuống, dùng lực lắc lắc, bên trong thuốc dường như đã uống hết, một viên cũng không còn.

Thái Thúc Thiên Khải lại ho khan vài tiếng, muốn xuống giường tìm thuốc.

Bất quá hắn chịu không nổi, thân thể suýt chút nữa ngã xuống.

Nguyên Bảo vội vàng đem người kéo lại, sau đó linh cơ hơi động, nói: "Thái Thúc tiên sinh, ngươi thả lỏng một chút."

Thái Thúc Thiên Khải hiện tại một chút cũng không thể thả lỏng, hắn bệnh hen suyễn, tuy là không thể khỏi hẳn, nhưng vốn là có thể khá lên, chỉ là bởi vì một chút chuyện, nên mầm bệnh là lưu lại, đến mùa hè là đặc biệt khổ sở.

Nguyên Bảo dìu hắn lên giường, để hắn nằm xuống, sau đó quỳ bên giường, nâng lấy mặt Thái Thúc Thiên Khải, bỗng nhiên cúi đầu xuống, đem môi áp tới.

Thái Thúc Thiên Khải theo bản năng muốn nghiêng đầu tách ra, có điều lực tay Nguyên Bảo lại lớn đến bất ngờ.

Nguyên Bảo kề môi đến gần, hơi mở hai cánh môi ra, đến lúc hai người cơ hồ muốn hôn nhau, liền dừng lại.

Nguyên Bảo thở dài một tiếng, bắt đầu độ khí cho Thái Thúc Thiên Khải. Tuy rằng Nguyên Bảo chỉ vừa thành niên, pháp thuật cũng không cao, bất quá dù sao cậu cũng là tiên nhân, không thể so với người phàm.

Thái Thúc Thiên Khải thấy một chút lạnh lẽo theo môi mình lẻn vào, đột nhiên cảm giác hô hấp thông thuận hơn rất nhiều.

Nguyên Bảo thấy hô hấp của Thái Thúc tiên sinh trở nên đều đặn, nháy mắt cao hứng nói: "Như thế nào như thế nào? Thái Thúc tiên sinh, có cảm thấy khoẻ trở lại chưa?"

Thái Thúc Thiên Khải nhìn người ngay trước mắt, Nguyên Bảo cách hắn rất gần, đôi mắt trong bóng tối trở nên sáng ngời, trong lòng Thái Thúc Thiên Khải run lên một cảm xúc không tên. Dạng cảm giác ấy Thái Thúc Thiên Khải có chút không nói ra được , quen thuộc lại động tâm, thậm chỉ còn mang theo một tia đau lòng.

Môi Nguyên Bảo mở ra khép lại, bên trong đầu lưỡi hồng nhạt đều có thể nhìn thấy rõ ràng, còn có hàm răng đều trăng trắng như những vỏ sò nhỏ xếp cạnh nhau.

Trong lồng ngực Thái Thúc Thiên Khải có một cỗ rạo rực ngu xuẩn, hắn hồi tưởng về sự lạnh lẽo của nơi này, bỗng nhiên rất muốn đem Nguyên Bảo ôm thật chặt vào lòng. Chỉ sợ là mình thật sự uống nhiều rồi, bắt đầu suy nghĩ miên man không khống chế được.

"A. . . . . ."

Nguyên Bảo sững sờ, bỗng nhiên bị Thái Thúc tiên sinh dùng lực kéo một cái, hoàn toàn không phản ứng kịp, trước mắt chao đảo một cái, lập tức đã được Thái Thúc tiên sinh đặt yên vị trên giường.

Thái Thúc Thiên Khải đem người đặt trên giường, hắn hiện tại thật muốn thưởng thức đôi môi của người dưới thân, đương nhiên không đơn giản chỉ là như thế.

Hắn cúi đầu, hung hăng hôn lên môi Nguyên Bảo.

Nguyên Bảo trong nháy mắt bối rối, trừng to hai mắt, nhìn chằm chằm người nam nhân trên người mình. Nhưng bọn họ cách nhau quá gần, Nguyên Bảo thật sự không thấy rõ nét mặt của Thái Thúc Thiên Khải lắm, chỉ cảm thấy mắt nhìn chăm chăm thế này thật quá xót, còn có.....

Một luồng cảm giác kỳ quái chạy từ sống lưng . . . . . .

"A. . . . . ."

Nguyên Bảo rên khẽ trong cổ họng, có chút luống cuống, hoàn toàn không biết xử lý chuyện này như thế nào.

Cậu ở học viện trên thiên đình học không ít thứ của phàm nhân, có điều nói thật ra, cậu không được học khoá sinh lý phàm nhân học, cho nên đối với thứ này không biết nhiều.

Nguyên Bảo thành thực cảm thấy thật thoải mái, đầu lưỡi không nhịn được vươn lên, bị động dây dưa, bị Thái Thúc Thiên Khải ngậm lấy, nặng nề mút hai lần.

Nguyên Bảo triệt để thất thần, trong đầu trống rỗng, thân thể không khỏi run rẩy hai cái, trượt xuống người Thái Thúc Thiên Khải.

Thái Thúc Thiên Khải phía trên người hô hấp càng nặng nề, một bên hôn cậu, một bên tay bắt đầu di chuyển trên làn da cậu.

Nguyên Bảo bị doạ sợ, tuy thoải mái là có, nhưng lại có điểm là lạ.

Cậu lập tức vung tay, Thái Thúc Thiên Khải nhất thời thấy đầu váng mắt hoa, lắc đầu hai cái, không chống cự nổi cảm giác muốn hôn mê, cuối cùng ngã xuống người Nguyên Bảo ngất đi.

Nguyên bảo thở phào nhẹ nhõm, đưa tay đem người đẩy ra. Sau đó đem người kéo lại ngay ngắn, đắp chăn cho hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro