Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Cục vàng thứ 4

Thái Thúc tiên sinh rất tức giận, Nguyên Bảo cảm thấy bầu không khí của buổi đầu gặp gỡ đã bị chính mình phá hỏng mất rồi. Vì muốn lưu cho Thái Thúc tiên sinh ấn tượng tốt, Nguyên Bảo vẫn là lựa chọn lùi một bước, tạm thời rời đi, đợi hôm nào Thái Thúc tiên sinh tâm tình vui vẻ, cậu sẽ lại đến thuyết phục.

Nguyên Bảo ảo não chạy đi, ra khỏi cao ốc mới thở phào nhẹ nhõm. Cảm thấy tuy Thái Thúc tiên sinh chỉ là phàm nhân, có điều áp lực lên người khác rất lớn.

Hơn nữa Nguyên Bảo phát hiện ra, Thái Thúc Thiên Khải thật quá tốt số, chỉ sợ là kết quả của mấy đời tích đức làm việc thiện, vì vậy kiếp này đã đẹp trai lắm tiền như vậy, còn được app chọn trúng,  sắp tới sẽ càng có tiền.

Có điều Thái Thúc tiên sinh cũng không quá hữu hảo, cũng không khiến người ta vui vẻ nói hết câu. Nguyên Bảo có chút ỉu xỉu vò đầu bứt tai, ngồi ở ghế dài trên con phố đối diện toà cao ốc, ngẩng đầu nhìn lên tầng 18, giống như con cún bị bỏ rơi.

Nguyên Bảo chán chường một lúc, quyết định lần nữa tỉnh táo lại, dồn quyết tâm hoàn thiện một kế hoạch, khiến Thái Thúc tiên sinh đối với mình nảy sinh hảo cảm, đồng thời chấp nhận sự giúp đỡ của mình.

Cái gọi là biết người biết ta trăm trận trăm trận trăm thắng, Nguyên Bảo cảm thấy, đầu tiên nên tìm thời điểm khi Thái Thúc tiên sinh cao hứng mà xuất hiện, thì mới có khả năng hơn.

Nguyên Bảo sắp xếp ổn rồi, từ Thái Thúc tiên sinh bắt đầu kế hoạch, đồng thời lập một bản ghi chép thật tỉ mỉ.

Biệt thự của Thái Thúc tiên sinh thực sự là siêu cấp lớn, mười giờ tám phút tối trở về nhà. Trong biệt thự chỉ có một mình hắn, mười một giờ đúng Thái Thúc tiên sinh liền đi ngủ.

4 giờ 32 phút 18 giây sáng, Thái Thúc tiên sinh tỉnh dậy đi tiểu.

4 giờ 33 phút 29 giây sáng, Thái Thúc tiên sinh từ nhà vệ sinh đi ra, tiếp tục ngủ.

Thái Thúc tiên sinh sáng thứ hai 6 giờ sẽ bắt đầu rời giường, rửa mặt, chạy bộ sáng sớm, tắm lại, ăn điểm tâm. Không ăn ớt chuông, thích hành tây và xx.

Nguyên Bảo khổ não nhìn hai chữ x trên sổ, cậu đôi khi cũng quên mất từ, Thái Thúc tiên sinh thích ăn thứ đó, nhưng cậu đột nhiên không nhớ ra trong tiếng nhân gian từ này viết như thế nào.

Nguyên Bảo không kịp dò từ điển, lại phải bay theo Thái Thúc tiên sinh, ra khỏi biệt thự, hẳn là đi làm đi.

Nguyên Bảo tuy dùng cơ thể phàm nhân, bất quá cậu là đang sử dụng pháp thuật, vì thế ẩn thân đối với hắn chỉ là chút cỏn con, Thái Thúc tiên sinh hoàn toàn không biết bên mình đang còn có một kẻ đang tung cuồng.

Thái Thúc tiên sinh hôm nay không đi qua toà cao ốc nọ, mà là chỗ của hắn, chỗ này chắc cũng là một công ty Thái Thúc tiên sinh, so với hôm qua còn muốn khí thế hơn.

Mười hai giờ rưỡi trưa, có thư ký đến đưa cơm trưa cho Thái Thúc tiên sinh.

Mùi cơm trưa thơm nức mũi, Nguyên Bảo đói bụng rồi.

Bản thân Nguyên Bảo không cần ăn thức ăn phàm nhân, chỉ có thân xác của cậu mới cần, có điều cho dù cậu không ăn, cũng không có gì thương tổn, chả lo chết đói, cùng lắm cơ thể chỉ gầy đi một chút.

Nhưng mùi thức ăn trần thế đối với Nguyên Bảo mà nói là một dụ hoặc chết người. Nguyên Bảo quyết định đi kiếm cơm ăn, ngược lại Thái Thúc tiên sinh bây giờ nhìn cũng không phải là đang cao hứng, không phải là thời cơ tiếp cận tốt.

Nguyên Bảo một bên xuống lầu một bên thở dài, Thái Thúc tiên sinh lúc nào cũng nghiêm mặt, mỗi giờ mỗi khắc đều là dáng vẻ không vui, đến cuối cùng là lúc nào mới là thời cơ?

Nguyên Bảo khổ não đi xuống dưới lầu cao ốc, cách một con đường, cậu đã ngửi thấy một luồng mùi thơm.

Nguyên Bảo theo mùi thơm lần theo, liền thấy một quầy bánh rán ở ven đường, bởi vì bây giờ là buổi trưa, có tới ba, bốn người đang xếp hàng mua bánh. Bánh rán vừa to vừa ngon, Nguyên Bảo nuốt nước bọt, cậu thực sự muốn nếm thử loại mỹ thực thế gian này.

Nguyên Bảo chuẩn bị vào xếp hàng mua một cái, nhưng nhìn vào túi, móc ra được hai đồng. Cậu liền ngẩng đầu nhìn quầy bánh rán, trên đó viết mấy chữ đỏ bự bự —— bánh rán sáu đồng!

Thần tài mua không nổi một cái bánh rán!

Nguyên Bảo sắc mặt cứng ngắc rời đi, đứng bên đường quay đầu nhìn quầy bánh rán chảy nước miếng.

Làm Thần tài với Nguyên Bảo mà nói, vì cậu không hoàn thành một nhiệm vụ, vì lẽ đó mà không thể dùng được, cũng chính là loại không có tiền trong truyền thuyết!

Mà thân thể này của Nguyên Bảo, trong túi dĩ nhiên chỉ còn hai đồng, thực sự không thể tốt hơn được.

Thiếu niên ra khỏi công ty sẽ không tiếp nhận được bất kỳ thông cáo công tác nào, hoàn toàn dựa vào tiền Thái Thúc Thiên Khải cho y. Thái Thúc Thiên Khải vung tay hào phóng, cậu thiếu niên có mua cái gì hắn đều không hỏi đến. Thế nhưng sau khi quan hệ hai người tan vỡ, Thái Thúc Thiên Khải đương nhiên sẽ không tiếp tục cho y tiền, phí chia tay cũng không có.

Thẻ trong tay thiếu niên đều bị đóng, chính y lại không có tiền, tiền thuê nhà cũng không đóng nổi, trong túi chỉ còn lại hai đồng bạc.

Nguyên Bảo cẩn thận từng bước rời khỏi quầy bánh rán, ẩn thân quay về văn phòng Thái Thúc Thiên Khải.

Thái Thúc Thiên Khải đã ăn cơm xong, có điều trong phòng vẫn còn lưu lại mùi thơm. Nguyên Bảo không nhịn được khịt khịt mũi, cảm giác một Thần tài thực tập thảm như vậy, cũng là độc nhất vô nhị rồi.

Bụng Nguyên Bảo "huyên thuyên" không chịu thành thật, trong lòng âm thầm hạ quyết tâm. Chờ sau khi giúp Thái Thúc Thiên Khải lên làm người giàu nhất châu Á xong, nhất định phải đánh hắn một quyền, mới có thể rửa được hận này.

Ngay tại thời điểm Nguyên Bảo thay dạ mình thương tâm một chút, điện thoại Thái Thúc Thiên Khải vang lên, tiếng trong điện thoại nói qua nhỏ, Nguyên Bảo không nghe rõ đầu dây bên kia đang nói gì.

Thái Thúc Thiên Khải nói: "Các người cứ đi, tôi không muốn đi lắm."

"Được rồi, khi nào? . . . . . . Bây giờ?"

Nguyên Bảo vểnh tai lên nghe, xem ra có người gọi Thái Thúc Thiên Khải ra ngoài, không biết đi làm cái gì.

Thái Thúc Thiên Khải cúp điện thoại, liền cầm chìa khoá xe, sau đó một mình vào thang máy, ấn "B2" đi xuống bãi đỗ xe.

Nguyên Bảo mau chóng đuổi theo, thời điểm Thái Thúc Thiên Khải khởi động xe, chui vào trong, ngồi tại vị trí phụ lái.

Nguyên lai là Thái Thúc Thiên Khải đi bar, hơn nữa là bây giờ đang ban ngày ban mặt.

Nguyên Bảo nghe các sư huynh sư tỷ nói, quán bar ở thế gian là nơi thác loạn, xem ra Thái Thúc Thiên Khải cũng không phải loại người đứng đắn gì.

Nguyên Bảo lấy ra sổ con, trên giấy ghi lại điều này.

Quán bar xem ra là không có làm việc, hơn nữa vô cùng xa hoa yên tĩnh. Âm nhạc tao nhã, rất cách điệu.

Thái Thúc Thiên Khải đi tới cửa, thì có nhân viên phục vụ mở cửa, sau đó theo hắn vào trong.

Nguyên Bảo lại như ở nhà quê mới lên, một đường nhìn ngó, cho tới khi Thái Thúc Thiên Khải đi vào khu riêng mà cậu không đuổi tới được.

Trong phòng đã sớm có mấy người, toàn là nam nữ trẻ tuổi, xem ra cũng không tệ, vừa nhìn đã biết người có tiền, hẳn là bằng hữu của Thái Thúc Thiên Khải.

Thái Thúc Thiên Khải ngồi ở bìa ngoài, có người rót rượu cho hắn, nói: "Nhìn cậu dạo này không vui, nên bọn tôi mới kéo cậu ra đây giải sầu."

Thái Thúc Thiên Khải nói: "không có gì không vui cả, gần đây hợp tác tương đối nhiều, có chút bận rộn."

"Này," nam nhân bên cạnh nói: " chúng ta đều là bạn thân, cậu còn muốn giấu chúng tôi. Cậu nuôi thứ nam sinh kia, vừa nhìn liền biết chẳng phải kiểu thành thật an phận, tôi nói có phải hay không."

"Cậu ít nói vài câu đi." Người đối diện nói: "Loại chuyện xúi quẩy này, đừng có nói đến."

Nam nhân bên cạnh nói: "Tôi là muốn an ủi hắn một chút."

Nguyên Bảo ẩn thân ngồi trên ghế một góc vắng người trong tiểu viên, sau đó bắt đầu cầm sổ con ghi chép Thái Thúc tiên sinh thích ăn cái gì, thích uống hiệu rượu gì.

Mấy người kia đều là bạn thân của Thái Thúc Thiên Khải, đều là cậu ấm cô chiêu có tiền có bạc, ngồi cùng nhau bàn chuyện làm ăn hiện tại, sau đó tán gẫu trời nam biển bắc.

Mọi người đều uống nhiều, Thái Thúc Thiên Khải cũng uống không ít, bất quá sau khi uống mặt hắn cũng sẽ không hồng, nhìn không ra đến cùng hắn có uống nhiều hay không.

Có đièu Nguyên Bảo cảm thấy, hắn nhất định đã uống nhiều rồi, vì tốc độ phản ứng của hắn chậm chạp hẳn.

Nguyên Bảo ngồi một buổi trưa rồi một buổi tối, mông đều tê đau, buổi họp mặt cuối cùng cũng kết thúc.

Có người gọi tài xế, đưa mọi người về nhà.

Thái Thúc Thiên Khải có tài xế riêng, rất nhanh đưa hắn trở về biệt thự.

Thời điểm trở về biệt thự, đã gần 10 giờ tối.

Người giúp việc vốn là chỉ làm cơm tối rồi rời đi, nhưng khi nghe Thái Thúc tiên sinh đi uống rượu, nên cố ý ở lại trễ một lúc, chờ Thái Thúc tiên sinh trở về, làm xong cảnh giải rượu mới chuẩn bị rời đi.

Người giúp việc đem canh giải rượu lên lầu, nói: "Thái Thúc tiên sinh, canh giải rượu tôi đặt trên bàn trong phòng ngủ ngài rồi."

Thái Thúc Thiên Khải hôm nay uống có chút nhiều, đầu rất đau, cảnh vật trước mắt đều trở nên mơ hồ.

Hắn đối với canh giải rượu rất ghét bỏ, mùi vị thật quá khó ngửi. Vì lẽ đó hắn chỉ liếc mắt nhìn chén canh, quyết định không uống, cầm quần áo đi tắm.

Thái Thúc Thiên Khải vừa vào phòng tắm, Nguyên Bảo chạy đến trước bàn, nhìn chén canh giải rượu kia chảy nước miếng.

Mùi có chút kì kì, không phải như vị bánh rán dễ ngửi, có điều đều là mỹ thực nhân thế, nên đều ăn thật ngon!

Nguyên Bảo không biết canh giải rượu có mùi vị gì, nâng quai hàm, ngồi xổm ở trước cái khay không đậy nắp chảy nước miếng.

Nguyên Bảo nghĩ, Thái Thúc tiên sinh cũng không dùng, bỏ đi thật lãng phí.

Nguyên Bảo lại nghĩ, nhưng mình là Thần tài a, Thần tài làm sao có thể không tôn nghiêm như thế.

Ngay tại thời điểm Nguyên Bảo nhìn tô canh mà đấu tranh tư tưởng, sau lưng "xoạt" một tiếng, cửa phòng tắm mở ra.

Thái Thúc Thiên Khải đã tắm xong, mặc áo choàng, đai lưng tuỳ tiện buộc, miễn cưỡng che đậy bộ vị làm người ta xấu hổ, loại hành vi lười biếng này, càng làm hắn toả ra mị lực.

Thân hình cao lớn, cơ bắp vừa vặn, đôi chân dài thẳng lại có lực.

Mắt Nguyên Bảo đều phải kề sát trên người Thái Thúc Thiên Khải, thuận tiện sờ sờ cái ngực phẳng lì đơn bạc của mình, trong lòng có chút đố kị.

Nguyên Bảo đương lúc cùng Thái Thúc Thiên Khải đố kị, bỗng nhiên phát hiện ra, Thái Thúc Thiên Khải sau khi từ phòng tắm bước ra, liền đứng không nhúc nhích, tựa hồ. . . . . . đang nhìn mình chằm chằm, hơn nữa trên mặt còn lộ ra vẻ kinh ngạc.

Nguyên Bảo thầm nghĩ cũng may chính mình đang ẩn thân, Thái Thúc Thiên Khải là không thấy mình, chắc là đang nhìn chén canh giải rượu kia.

Chỉ là, Nguyên Bảo hơi chuyển động, bỗng nhiên đụng phải bát canh. Cậu nhất thời trợn tròn mắt, trạng thái ẩn thân giống như kiểu đã mất hiệu lực, nói cách khác,  cái Thái Thúc tiên sinh nhìn không phải là bát canh giải rượu, mà chính cậu là vị khách không mời mà đến?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro