Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Cục vàng thứ 3



Ai cho em vào.

Vấn đề này của Thái Thúc Thiên Khải, trực tiếp đem Nguyên Bảo làm khó rồi.

    Nguyên Bảo sững sờ, trong đầu nhanh chóng xoay tròn, hết sức chăm chú suy nghĩ làm sao trả lời vấn đề này.

    -- là app đưa tôi tới .

    Thế nhưng Nguyên Bảo cảm thấy, phàm nhân nhất định định đều chưa có nghe qua cái app "Thong thả thảnh thơi làm Thần tài" , có lẽ sẽ không hiểu được.

    Như vậy liền nói. . . . . .

    -- là ông trời đưa tôi tới ?

    Nguyên Bảo vẻ mặt cứng đờ, cảm giác câu trả lời này cũng không quá ổn, vạn nhất Thái Thúc Thiên Khải không tin chuyện quỷ thần thì sao?

    -- là định mệnh đưa tôi tới !

    Nghe thật xấu hổ, tuy rằng trong phim truyền hình dưới thế gian có không ít lời thoại kiểu này, thế nhưng Nguyên Bảo vẫn cảm thấy thật lúng túng, cảm giác mất mặt tăng vọt, có chút không nói ra được.

    Nguyên Bảo căn bản chưa từng tới thế gian, hoàn toàn không hiểu tác phong "Hỉ nộ bất ngôn vu sắc" (vui buồn không hiện ra mặt)  của phàm nhân kia.

    Thái Thúc Thiên Khải nhìn vị khách không mời mà đến này, cậu một mặt xoắn xuýt, chỉ trong ngăn ngắn hai, ba giây, trên mặt thay đổi đến bảy, tám vẻ mặt, cặp mắt to không ngừng nhấp nháy, cực kỳ linh động có sức sống.

Nguyên Bảo muốn lựa chọn quên vấn đề này, có chút bất lực nói: "Tôi tới nơi này, là muốn với anh nói chuyện một chút."

Đối phương nghe cậu nói như vậy, cười lạnh một tiếng, nói: "Quan hệ của chúng ta đã chấm dứt từ lâu, không có gì có thể nói nhiều."

    "Quan hệ?" Nguyên Bảo vừa nghe, bỗng nhiên tỉnh ngộ, nghĩ thầm hình như Thái Thúc tiên sinh đang hiểu lầm mình, hắn khẳng định mình tới tìm với ý định gương vỡ lại lành , cho nên mới bày ra vẻ mặt lạnh lùng.

Nguyên Bảo lập tức mặt mày hớn hở, nói: "Thái Thúc tiên sinh, anh hiểu lầm, tôi không phải là muốn đến dây dưa. Ừ. . . . . . Tôi đã. . . . . ."

Nguyên Bảo rất nỗ lực tìm từ, để cho mình có vẻ khá là chân thành có sức thuyết phục, nói: "Tôi không thích anh, thật sự. Vì lẽ đó chúng ta không thể nói những chuyện khác một chút sao?"

Nguyên Bảo cho là mình lời nói này xong, Thái Thúc tiên sinh  sắc mặt có thể hòa hoãn một ít, không nghĩ tới cậu vừa mới dứt lời, Thái Thúc tiên sinh  sắc mặt đều đen thành đáy nồi, nhiệt độ xung quanh giảm xuống âm, trở nên lạnh buốt.

Nguyên Bảo hậu tri hậu giác, lại có chút mê man nghĩ, có khi mình nói bậy rồi.

Thân thể Nguyên Bảo dùng vốn dĩ một cái bằng tốt nghiệp đại học Nghệ thuật cũng không có, vừa mới vào nghề không bao lâu, nhưng tướng mạo đích thuộc là phi thường hiếm thấy. Người đại diện của y rất nhanh giúp y tìm được bao dưỡng, chính là cái tên vừa có tiền lại đẹp trai Thái Thúc tiên sinh này đây.

    Thái Thúc Thiên Khải có tiền có tiếng, vừa anh tuấn tuổi trẻ, trên người hắn scandal không ít, có điều đều là người khác muốn dựa vào hắn để lăn lộn showbiz. Thái Thúc Thiên Khải đến nay 32 tuổi vẫn còn độc thân, không có đối tượng yêu đương chính thức.

Vốn là một người đàn ông như thế, căn bản sẽ không nhìn tới một thằng nhóc chân ướt chân ráo. Có điều rất khéo chính là, Thái Thúc Thiên Khải thật sự là người bao dưỡng của cậu thiếu niên này. Người đại diện sướng đến phát rồ, sát cánh một Kim chúa như thế này, cả đời đều không cần lo ăn lo uống.

Thiếu niên này tựa hồ như là tình nhân duy nhất của Thái Thúc Thiên Khải, có điều ai làm đại diện cũng nhìn ra được, Thái Thúc Thiên Khải đối với thiếu niên này cũng không quá để tâm, nhưng lại đối tốt với hắn, tiền cho không ít.

Nhiều mặt ngấm ngầm hỏi thăm, người đại diện phát hiện, Thái Thúc tiên sinh chọn thằng nhóc này là có nguyên nhân, bởi vì y cùng người kia lớn lên rất giống nhau. Chỉ có điều người nọ là ai, không ai biết, người biết cũng chưa bao giờ mở miệng.

Thiếu niên này theo Thái Thúc Thiên Khải được 3 tháng, giả bộ ngoan hiền liền muốn gì được nấy. Mọi người chung quanh bởi vì y có thái sơn hậu thuẫn vững chắc, cho nên đối với y đều lễ nhượng ba phần. Điều này làm cho thằng nhóc ngày càng hung hăng, thậm chí là phóng túng.

    Thiếu niên một tuần chỉ có thể gặp Thái Thúc Thiên Khải một lần, cũng không làm sao nhận công tác quảng bá, ngược lại có Thái Thúc tiên sinh tiền, y xài như thế nào cũng xài không hết, căn bản không cần làm việc.

Tuổi trẻ không chịu được buồn chán, bắt đầu ra vào nơi xa hoa, cả ngày vui đến quên trời đất, quen biết không ít Phú Nhị Đại, cùng những người có tiền làm vài chuyện ám muội, chuẩn bị một cước lên vài chiếc thuyền.

Cậu thiếu niên này cảm thấy bản thân che giấu mọi chuyện rất tốt, không nghĩ tới sự tình rất nhanh bị Thái Thúc Thiên Khải biết được.
Lúc này cái gì cũng không đạt được, Thái Thúc Thiên Khải còn lập tức bảo người đem thiếu niên nọ từ trong biệt thự đá đít ra ngoài, sau đó cùng hắn nói tuyệt giao.

Rất nhanh người đại diện cùng công ty đều biết chuyện, công ty thấy thiên niên này đã đắc tội với Thái Thúc Thiên Khải, lo sợ bị liên luỵ, liền quyết định cùng y sớm huỷ hợp đồng.

Thiếu niên hoảng hồn, khi nhận thức mức độ nghiêm trọng của sự việc này rồi, bắt đầu một nhốn hai nháo muốn níu kéo Thái Thúc Thiên Khải, có điều là không có một chút tác dụng nào, Thái Thúc Thiên Khải vốn tính cách lạnh nhạt, đem sự tình quyết đoán chấm dứt.

Người đại diện chỉ tiếc mài sắt không thành kim, Thái Thúc tiên sinh là loại người gì, cũng có người dám cắm cho hắn cặp sừng? Tuy rằng người đại diện tức giận, nhưng vẫn là an ủi cậu chàng, cô nàng kỳ thực cũng là ôm hi vọng, mong Thái Thúc tiên sinh hoả khí tiêu tan, sẽ đem cậu chàng quay về, ai kêu thằng nhóc này khi không lòi mặt ra đây, mặt mày còn rạng rỡ.

Thái Thúc Thiên Khải nghe đến Nguyên Bảo, suýt chút nữa tức đến phát nổ, quả thực giống như thêm dầu vào lửa, cười lạnh một cái bước đến, đưa tay nắm lấy cằm Nguyên Bảo, động tác có phần thô bạo.

Nguyên Bảo sợ hết hồn, có điều không phản kháng, cậu sợ theo nếu mình theo bản năng đánh lại, sẽ đem Thái Thúc tiên sinh một cái ném ra khỏi cửa sổ, tới lúc đó thì quá thảm thương rồi? Cơ thể phàm nhân không phải là quá khoẻ mạnh, té một cái thịt nát xương tan là có chuyện lớn đó.

Vì vậy Nguyên Bảo chỉ có thể mở to mắt, kinh ngạc nhìn Thái Thúc Thiên Khải trước mặt.

Thái Thúc Thiên Khải sắc mặt mù mịt, nói: "Là ai lúc trước khóc lóc cầu xin tôi không muốn bị ném đi? Hiện tại em đúng là nói thật. Rất tốt, em là đã ở với thằng nào rồi, mới cảm thấy có chỗ dựa à?"

    "A?" Nguyên Bảo nghe không hiểu, tiêu hoá từ từ từng chữ của hắn, trong mắt đều là mê man.

    Thái Thúc Thiên Khải còn nói: "Là Trương nhị thiếu ngày đó chuẩn bị cùng em đi khách sạn mướn phòng cùng Triệu đại thiếu?"

    Nguyên Bảo rất phối hợp nỗ lực nhớ lại Trương Nhị thiếu cùng Triệu đại thiếu là ai, phản ứng chậm nửa nhịp, thái độ thật lòng nói: "Anh là nói. . . . . . Cái người mặc cái áo sơ mi màu vàng đất kia là Triệu tiên sinh?"

    Nguyên Bảo ở trong lòng nhổ nước bọt, cái áo sơ mi màu vàng đất này thật quá xấu, tại sao mắt thẩm mỹ của tên phàm nhân này lại khác với mọi người như thế?

Nguyên Bảo hoàn toàn không chuẩn bị tinh thần, mà Thái Thúc Thiên Khải cũng sắp bị cậu làm cho tức chết. Hắn nào có biết thiếu niên trước mặt đã không phải là người trước kia, còn tưởng rằng y cố ý trở về châm chọc hắn.

    Thái Thúc Thiên Khải nói: "Xem ra chính là Triệu đại thiếu."

    "A. . . . . ." Nguyên Bảo cảm thấy bầu không khí thật căng thẳng, hơn nữa hoàn toàn không biết làm sao nói tiếp.

Thái Thúc Thiên Khải cười lạnh, nói: "Tiền của tôi cho em dùng không đủ? Hay là em thích bị người khác thao? Có bao nhiêu người đàn ông  đã chạm qua thân thể em rồi? Tôi thực sự có chút muốn biết."

    Nguyên Bảo xấu hổ , không tự nhiên liền đỏ mặt. Cậu tuy rằng có điểm phản ứng chậm, bất quá vẫn nghe hiểu. Chuyện như vậy, thực sự là rất khó giải thích. Tuy rằng Nguyên Bảo cùng chủ thể trước kia không có quan hệ gì, nhưng mà bây giờ cậu tiếp thủ thân thể này, vẫn có cảm giác lúng túng không thôi.

    Có điều Nguyên Bảo dựa trên thái độ hoà nhã, mới có thể cùng Thái Thúc Thiên Khải tiếp tục vui vẻ  đàm luận "Làm sao một đêm trở thành giàu nhất châu Á", vì lẽ đó nên Nguyên Bảo nhắm mắt trả lời.

    Nguyên Bảo cẩn thận  nói: "Chỉ. . . . . . Chỉ có một mình Thái Thúc tiên sinh."

Lời cậu nói làm cho Thái Thúc Thiên Khải sững sờ, Nguyên Bảo sợ hắn không tin, lại thêm một câu: "Thật mà!"

Nguyên Bảo không nói dối, cậu cẩn thận trong đầu lật lại ký ức của thân thể này một lần, mới nói ra những lời ấy. Thiếu niên này tuy rằng không chịu cô đơn, quyến rũ mấy tên nhà giàu, có điều khi hắn đánh bạo, chuẩn bị cùng người khác tình một đêm, thì bị phá hỏng.

Này nếu bàn về chuyện quá độ, thân thể này còn chưa có. Nguyên Bảo nghĩ, Thái Thúc tiên sinh không giống như là hỏi về chuyện này.

Nguyên Bảo chăm chú nhìn Thái Thúc Thiên Khải đang gần trong gang tấc, mắt mở to, vẻ mặt "Tôi vô cùng thành thật".

Thái Thúc Thiên Khải thật sự bị Nguyên Bảo làm cho bối rối, đặc biệt là ánh mắt của Nguyên Bảo, suýt chút nữa đã tin là thật. Nhưng loại ảo giác này chỉ trong hai, ba giây.

Hai, ba giây sau, Thái Thúc Thiên Khải nói: "Xem ra trong vài ngày, mà kỹ xảo của em đã tiến bộ rồi."

Nguyên Bảo: ". . . . . ."

    Nguyên Bảo trong lòng than khổ, cảm thấy nhiệm vụ trong một đêm trở thành giàu nhất châu Á cần thêm nhiều thời gian rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro