Cục vàng thứ 2
Cục vàng thứ 2
Nguyên Bảo có chút muốn đem bản thân đi sửa sang, có điều đây là chuyện không thể, thân thể ở thế gian một khi đã chọn xong thì không thể đổi lại, chỉ có thể cho đến khi chuyển chính thức thành Thần tài, mới có thể thoát ly thân xác.
Nguyên Bảo cảm thấy ấm ức khổ sở, cảm giác mình ngu quá rồi, ai mà biết không cha không mẹ không thân thích mà vẫn còn kiểu tình nhân này.
Tuy rằng Nguyên Bảo đã 200 tuổi, có điều ở trên thiên đình thì chỉ là vừa thành niên thôi, căn bản là không kịp đàm luận thương lượng tình thương mến thương oanh oanh liệt liệt một hồi, đã bị phái đến thế gian thực tập.
Nguyên Bảo an ủi chính mình, nói: "Là người quen, nên tốt hơn là tiếp đón đi."
Thế nhưng cậu đã quên, đây là "tiền nhiệm", trước đây bọn họ tồn tại một loại quan hệ khó nói, còn không phải là người xa lạ, hơn nữa còn giữ liên lạc rất tốt.
Hơn nữa Thái Thúc Thiên Khải lại là người bao dưỡng, căn bản không phải là bạn trai.
Tiếp nhận mấy chục năm Thiên Đình chính kinh giáo dục đối với Nguyên Bảo mà nói, cậu có chút không hiểu bao dưỡng là có ý gì, nhưng tựa hồ nghe qua cũng không phải là từ không mấy hay ho.
Cậu tiếp nhận kí ức của thân thể này xong, phát hiện "chính mình" còn cùng Thái Thúc Thiên Khải ở cùng một phòng, cùng nhau ăn cơm, cùng làm một số chuyện khiến người ta mặt đỏ tim đập, này còn không phải là tình nhân? Chẳng lẽ còn có cách giải thích nào khác hả?
Nói chung, Nguyên Bảo đối với thế gian này vẫn là quá đơn thuần.
Nguyên Bảo tìm được một cái di động cũ của thân thể này, ở trong phòng lật qua lật lại một hồi, liền tìm được số điện thoại của Thái Thúc Thiên Khải, thật là không uổng phí thời gian.
Nguyên Bảo lập tức bấm vào dãy số nọ, hoan hỉ chờ Thái Thúc Thiên Khải bắt điện thoại. Nguyên Bảo trong lòng đã vạch ra toàn bộ kế hoạch, làm sao làm trăng trợ giúp Thái Thúc Thiên Khải trong một tuần tiếp theo lên trên cả mức giàu nhất châu Á!
Đương nhiên Nguyên Bảo cảm thấy, Thái Thúc Thiên Khải chắc chắn sẽ không từ chối sự giúp đỡ của mình, ai sẽ từ chối trợ giúp của Thần tài chứ? Tuy rằng Nguyên Bảo vẫn chỉ là Thần tài thực tập, thế nhưng tiền đồ cũng không phải là hạn hẹp.
Ngay sau khi di động vừa vang lên được hai giây. . . . .
Đối phương dập điện thoại của cậu, không nhận.
Nguyên Bảo hấp háy mắt, gọi lại lần nữa, đối phương lại dập máy, không thèm bắt.
Nguyên Bảo nhẫn nhịn, gọi lại lần nữa, lúc này, cậu thực sự giống như là bị Thái Thúc Thiên Khải kéo vào danh sách đen, triệt để không gọi được.
Vừa lúc đó, có một thuê bao gọi đến, không phải số lạ, trong điện thoại còn có lưu tên, ghi hai chữ "Dương tỷ".
Nói thật ra, thân thể này không phải của Nguyên Bảo, nên phải tiếp nhận hơi nhiều kí ức mới, còn có phần phức tạp, Nguyên Bảo có phần chậm tiêu, chỉ bằng hai chữ "Dương tỷ", cậu ghép vào chừng mười cái họ Dương, hơn nữa lại là nữ, cậu thực không biết chủ thuê bao này là ai.
Nguyên Bảo vẫn là bắt điện thoại, nói: "Alo, xin chào, cho hỏi là ai vậy?"
Đầu dây bên kia tựa hồ sửng sốt một chút, không lập tức trả lời, có điều Nguyên Bảo nghe được tiếng hô hấp của nàng rồi.
Sau hai giây, trong điện thoại mới truyền tới âm thanh của một nữ nhân, nói: "Thái Thúc tiên sinh không có cùng cậu xảy ra bất kì quan hệ gì, cậu đừng có gọi điện quấy rầy Thái Thúc tiên sinh nữa đi, cậu muốn tôi nói mấy lần nữa mới nghe được rõ ràng? Tôi cho cậu biết, sự tình vẫn chưa có xử lý xong, cậu còn không thành thật một chút, đừng nói chính cậu xui xẻo, ngay cả chúng tôi cũng xui xẻo lây, cậu có biết hay không vậy? Còn muốn tiếp tục sống, thì bây giờ cái gì cũng đừng làm!"
Nữ nhân như bắn pháo liên châu, tức giận đùng đùng nói một tràng, âm thanh càng lúc càng lớn, tốc độ càng lúc càng nhanh, thoại nhìn qua là vô cùng tức giận.
Nguyên Bảo trợn mắt ngoác mồm ra nghe, chờ đến lúc nữ nhân dừng lại, mới nhỏ nhẹ khéo léo nói: "Xin lỗi, tỷ vừa rồi nói quá nhanh, tôi nghe có chút không kịp, tỷ có thể nói lại lần nữa không? Từ chỗ 'tôi cho cậu biết' trở về sau, tôi nghe chưa rõ lắm."
Tuy rằng môn Thế gian 5000 loại ngoại ngữ học Nguyên Bảo thi đậu được hạng ưu, nhưng mà thi cử cùng thực tiễn quả là khác nhau rất lớn. Nguyên Bảo cảm thấy, đối với lần đầu cùng phàm nhân đối thoại, cậu áp lực rất lớn, không nghe rõ cũng là chuyện thường tình
Nhưng mà, đối phương giống như là bởi vì cậu không nghe rõ nên càng tức giận, quả thực giống Thái Thượng Lão Quân làm thí nghiệm Lò Luyện Đan, nói bạo lực liền muốn nhào đến, vô cùng nguy hiểm.
Nữ nhân trong điện thoại tức giận nói: "Tốt, cậu không biết điều, bây giờ còn múa mép khua môi? Ngược lại tôi nhắc nhở cậu, nên nói cũng đã nói hết rồi, cậu sau này có chuyện cũng đừng đến tìm tôi nữa."
"Đô --" một tiếng, đối phương dập máy.
Nguyên Bảo cầm điện thoại ngơ ngác đứng vài giây, cảm giác xuất sư có chút bất lợi, phàm nhân tựa hồ không phải quá hữu hảo? Hơn nữa tính tình có chút xấu?
Cậu bắt đầu hi vọng Thái Thúc Thiên Khải tính khí có thể khá một chút, chí ít có thể lặp lại khi mình nghe không rõ.
Điện thoại Thái Thúc Thiên Khải gọi không được, có điều chuyện đó không có quan trọng. Nguyên Bảo quyết định tự mình đi tìm Thái Thúc Thiên Khải, ngay mặt nói chuyện với hắn, nói chung là cậu sẽ không bị thất bại nho nhỏ ấy đánh bại .
Nguyên Bảo ý chí chiến đấu sôi sục bay vèo ra khỏi cổng, đến cửa lớn mới rơi xuống mặt đất, như một phàm nhân từng bước từng bước tiêu sái ra đường.
Bây giờ là thứ Tư, mười giờ năm phút sáng, Nguyên Bảo liếc nhìn thời gian, cảm thấy hiện tại, Thái Thúc Thiên Khải nên đang làm việc, vì lẽ đó hắn quyết định đến công ty của Thái Thúc Thiên Khải để tìm người.
Nhưng mà Thái Thúc Thiên Khải vốn là có mười mấy cái công ty lớn, mỗi cái đều có chi nhánh, Nguyên Bảo bỗng nhiên có chút mê man, đến cùng là nên đến công ty nào để tìm người trước đây?
Có điều chuyện này không làm khó được Nguyên Bảo, Nguyên Bảo chỉ dùng 5 giây, liền cảm nhận được vị trí của Thái Thúc Thiên Khải, sau đó nửa giây, thân hình loáng một cái, từ trong hành lang biến mất, sau đó lần đến trong một con hẻm nhỏ đối diện một toà cao ốc.
Nguyên Bảo sửa sang lại quần áo một chút, sau đó băng qua đường lớn, hướng về phía toà cao ốc, chỗ bảo an chú ý tiến vào, đi đến trước sân khấu, khách khí nói: "Thật xin lỗi, tôi muốn tìm Thái Thúc Thiên Khải tiên sinh."
"A. . . . . ."
Trước sân khấu dài là một tiểu cô nương rất tiêu chuẩn, nhìn thấy Nguyên Bảo liền sững sờ, muốn nói nhưng tựa hồ bị nghẹn trong cổ họng.
Nguyên Bảo cho rằng nàng không nghe rõ, hoặc là chính mình nói tiếng phàm không chuẩn, liền tận lực nói lại một cách chậm rãi rõ ràng: "Tôi muốn tìm Thái Thúc Thiên Khải tiên sinh một lúc."
"Thật không tiện, thưa ngài, Thái Thúc tiên sinh rất bận, không có thời gian gặp ngài." Trước sân khấu cười chuyên nghiệp, khá lịch sự nói.
Nguyên Bảo bị cự tuyệt, còn bị lịch sự "mời ra" khỏi cao ốc, khiến cho đầu ốc mơ hồ.
Xem ra cửa lớn là không đi được, Nguyên Bảo đứng dưới cao ốc, ngẩng đầu nhìn rất cao rất cao, cuối cùng quyết định, mình có thể leo lên.
Chung quanh không có ai, Nguyên Bảo bắt lấy thời cơ này, nhẹ nhàng lập tức giơ tay ôm lấy bệ cửa sổ lồi ra trên tầng hai, đánh lực nhảy kinh người. Sau khi "suýt trượt" mấy lần, Nguyên Bảo đã tay không bò đến được tầng mười, quả thực như là đi trên đất bằng.
Cửa sổ tầng 18 mở ra một bên, Nguyên Bảo lập tức co rụt vai lại, trực tiếp nhảy vào, động tác lanh lẹ, hoàn toàn không gây ra tiếng động, giống như một con mèo nhỏ.
Sau khi cậu đáp xuống đất, mới ngẩng đầu lên, đánh giá gian phòng.
Văn phòng vô cùng lớn, xem ra thực sự là có khí thế, so với phòng chiêu sinh của Thiên Đình tài thần học viện còn muốn khí thế hơn!
Nguyên Bảo giơ điện thoại lên, "kèn kẹt" khí phái quay về phía văn phòng chụp lại, định bụng đem bức ảnh cho sư phụ nhìn một cái, thế gian cũng có chỗ tốt như thế này này.
"Ca" một tiếng, Nguyên Bảo dừng tay một chút, bởi vì ngay thời điểm hắn ấn nút chụp, cửa văn phòng bị đẩy ra, một vóc người nam nhân cao lớn đi vào, đột ngột xuất hiện trong tấm ảnh của Nguyên Bảo.
Phàm nhân, nam tính, ngoài ba mươi tuổi, vóc dáng hoàn mỹ, hình dạng hoàn mỹ. Cả người lộ một luồng tô khí toả ra ngàn dặm . . . . . . Vương bát khí.
Người này chính là Thái Thúc Thiên Khải rồi.
Thái Thúc Thiên Khải không nghĩ tới trong phòng làm việc của mình sẽ có khách không mời mà đến, thấy rõ người tới sau càng là không vui nhíu mày, nói: "Ai cho em vào đây."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro