Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 86: Khuyển quỷ

Tục ngữ có câu "gừng càng già càng cay", khuyển quỷ dù có mạnh đến mấy thì khi đem ra ngang hàng mà so sánh với "cáo già" A Hoàng cũng thực sự quá non nớt, A Hoàng không chỉ có kinh nghiệm sống dày dặn lại còn biết cách lấy lòng người khác, rất nhanh liền khiến Tạ Phi đơn thuần vui vẻ, cười đến ha hả.

Đa Đa tức giận đến bốc khói, thầm nghĩ muốn đem này con mèo béo thối không biết xấu hổ này xé thành từng mảnh nhỏ.

Mèo béo sau khi thành công khẳng định vị trí bản thân cũng như trêu chọc đã đời, nó mới đắc ý đi về phòng mình, ngủ một giấc ngon lành, cảm giác giành được sự yêu thích từ chủ nhân của người khác thật tuyệt làm sao!

Bị trêu chọc như vậy, khuyển quỷ định cả đêm không thèm để ý đến anh trai ngốc nghếch này nữa.

Tạ Phi vẫn còn đắm chìm trong vui sướng, đang dùng đôi mắt ngắm hết đồ này đến vật kia, cậu năn nỉ Đông Sinh đừng tắt TV, trước kia đều chỉ có thể "nghe" TV, hiện tại vất vả lắm mới có thể xem được, cậu muốn xem cho thỏa thích một lần.

Quỷ hồn không cần ngủ, Đông Sinh không chút do dự đáp ứng cậu.

Từ trước đến nay, Tạ Phi thích nhất là "nghe" phim hoạt hình, A Hoàng giúp cậu tìm lại bộ phim hoạt hình cậu thích nhất, Tạ Phi nhìn nhân vật hoạt hình trên TV không chớp mắt, âm thầm đối chiếu từng nhân vật với hình ảnh mà cậu đã tưởng tượng trong đầu.

Tạ Phi chưa từng nhìn thấy ánh sáng, trí tưởng tượng của cậu rất hạn chế, thậm chí có phần cằn cỗi. Những hình ảnh sống động trên phim hoạt hình mà trẻ con bình thường thấy là bình thường thì đối với Tạ Phi lại ẩn chứa sự mới lạ, hấp dẫn.

Tạ Phi thích "nghe" TV, Đa Đa thường xuyên ở bên cạnh , nó không chỉ biết xem TV mà còn biết dùng điều khiển từ xa. Tuy nhiên, nó chỉ biết đổi kênh, chỉnh âm lượng, bật tắt TV, không như A Hoàng, có thể trực tiếp tìm kiếm chương trình yêu thích qua Internet.

Căn hộ của Trịnh Quân Diệu có kết cấu tầng lửng. Phòng của Trịnh Quân Diệu và Đông Sinh ở trên tầng, còn phòng của dì Lô ở dưới tầng. Người lớn tuổi thường hay thức dậy đi vệ sinh vào ban đêm. Dì Lô có thói quen ngủ sớm, khi Đông Sinh và mọi người trở về, bà đã ngủ rồi. Đến rạng sáng, khi bà thức dậy vào nhà vệ sinh, nghe thấy tiếng động ngoài phòng khách, liền nghĩ rằng Trịnh Quân Diệu mới về, nên khoác áo đi ra xem.

Mấy tháng gần đây, Trịnh Quân Diệu đi xã giao đặc biệt nhiều hơn, thường xuyên về nhà trong trạng thái say rượu. Nếu dì Lô nghe thấy động tĩnh của hắn khi về, nhất định phải ra xem tình hình, nếu hắn uống rượu, bà sẽ nấu canh giải rượu cho hắn, bất kể đã muộn đến mức nào.

Ra đến phòng khách, dì Lô thấy áo khoác của Trịnh Quân Diệu và Đông Sinh treo ngay ngắn ở khu vực cửa ra vào, chạm thử vào thì không còn hơi ấm, chứng tỏ họ đã về từ lâu.

"Chắc chắn là A Hoàng lại quên tắt TV." Dì Lô đã quá quen với sự thông minh của A Hoàng. Ban đầu, khi thấy nó thuần thục dùng điều khiển từ xa, bà còn thấy khó tin, nhưng giờ thì đã quen.

Khi Đông Sinh không ở nhà, A Hoàng sẽ không chịu tu luyện hay đi ngủ sớm mà thường nằm trên sofa xem TV đến khi ngủ quên mới thôi, dì Lô không nhớ đã bao nhiêu lần phải tắt TV giúp nó giữa đêm.

Bà bước đến bàn trà, cầm điều khiển từ xa, tắt TV, còn tiện tay rút luôn phích cắm.

Tạ Phi: ......

Đa Đa: ......

Đèn TV vụt tắt, xung quanh chìm vào bóng tối, Tạ Phi ngồi trong bóng tối một lúc, liền cảm thấy quá nhàm chán. Nó muốn trở về nhà, nhưng vì Đông Sinh sợ nó trốn thoát nên đã ký kết quỷ khế, giới hạn phạm vi di chuyển của nó không vượt quá một kilomet.

Nhà của Tạ Phi và căn hộ của Trịnh Quân Diệu cách nhau hơn mười kilomet, thêm nữa Đông Sinh đã hứa sẽ đưa nó về nhà vào ban ngày.

Ngồi thêm một lúc, Tạ Phi cảm thấy thực sự chán nản, muốn tiếp tục xem TV. Nhưng vì không thể chạm vào đồ vật, nó đành nhờ Đa Đa bật TV giúp.

Đa Đa vẫn còn giận chuyện anh trai chơi quá vui với con mèo béo kia mà không để ý đến mình, nên giả vờ không nghe thấy. Bây giờ Tạ Phi cầu xin nó? Hừ, vậy phải năn nỉ thêm chút nữa!

Tạ Phi dùng lời ngon tiếng ngọt, Đa Đa mới chậm rãi đi đến, cắm lại phích điện và bật TV. Nhưng vừa bật lên, cả hai đều sững sờ, sao không phải là bộ phim hoạt hình lúc nãy?

Đa Đa không muốn thua con mèo béo kia, đành cố gắng ấn loạn trên điều khiển từ xa, nhưng dù thử thế nào cũng không tìm lại được bộ phim đó.

"Kệ đi, xem cái này cũng được." Tạ Phi thấy Đa Đa sắp vò đầu bứt tai đến nơi, bèn vội vàng trấn an.

Đa Đa có hơi tức giận, ném điều khiển từ xa xuống, nằm bẹp xuống thảm, ủ rũ cúi đầu.

May mà Đa Đa rất dễ dỗ dành, Tạ Phi cọ cằm vào nó, xoa xoa bụng, vuốt ve đôi tai, chỉ chốc lát sau, Đa Đa lại vui vẻ như thường.

Hai đứa đang chơi vui vẻ thì dì Lô lại có một phen giật mình.

Bà có thói quen dậy sớm, vừa mới qua năm giờ đã thức dậy, vừa ra phòng khách đã thấy TV đang mở!

Tối qua, rõ ràng bà đã tắt, thậm chí còn rút phích cắm!

A Hoàng vẫn đang ngủ trong ổ, chắc không phải nó. Lẽ nào là Quân Diệu hoặc Đông Sinh?

Chuyện này không thể coi nhẹ, lát nữa phải hỏi cho rõ, đừng để kẻ trộm vào nhà cũng không 

Hai "tên trộm nhỏ" trơ mắt nhìn TV một lần nữa bị tắt, đồng loạt bĩu môi đầy uất ức.

Lúc này, Trịnh Quân Diệu đang ôm Đông Sinh ngủ rất ngon.

Tối qua, Đông Sinh muốn biết liệu Đa Đa tức giận có liên quan đến Trịnh Quân Diệu không, nên vừa tắm xong còn suy nghĩ tìm lý do để ngủ chung với anh. Nhưng sau khi sấy tóc bước ra ngoài, Trịnh Quân Diệu đã nằm trên giường cậu, quấn chăn chờ sẵn.

Vì đã muộn, cả hai chưa kịp xem kĩ hai bức ảnh đã ngủ mất.

Đông Sinh định chờ Trịnh Quân Diệu ngủ say rồi mới lén kiểm tra, nhưng cơ thể ấm áp của hắn quá dễ chịu, mới áp sát vào chưa bao lâu, cơn buồn ngủ đã kéo đến. Cuối cùng, cậu ngủ thiếp đi, vô thức cuốn lấy Trịnh Quân Diệu như một con bạch tuộc.

Lại nữa rồi!

Đồng chí Quân Diệu tuy đau đớn mà vui vẻ, nhân lúc Đông Sinh ngủ say, nhanh chóng hôn lên trán cậu.

Sau đó, hắn lại cảm thấy chưa đủ, cúi đầu nhìn hàng lông mi dài cong vút của Đông Sinh, trong lòng ngứa ngáy không chịu được.

Một nụ hôn đã là hôn, vậy hôn thêm một cái cũng không sao mà?!

Trịnh Quân Diệu táo bạo, vội vàng hôn xuống mí mắt Đông Sinh hai lần.

Đợi một lúc lâu, Đông Sinh vẫn không có phản ứng gì. Cuối cùng, ánh mắt hắn dừng lại trên đôi môi hơi nhợt nhạt của Đông Sinh.

Tim đập nhanh hơn, không thể kiểm soát...

Trịnh Quân Diệu chưa từng thích ai, Đông Sinh là người đầu tiên làm tim hắn rung động.

Hắn chần chừ, rồi cẩn thận hôn lên đôi môi của Đông Sinh.

Sau khi khôi phục trí nhớ, hắn có thể nhớ rõ ràng, lúc tồn tại dưới dạng linh hồn 14, 15 tuổi, khoảnh khắc tim hắn đập thình thịch, có một cái gì đó đã lặng lẽ nảy mầm, đến mức chính hắn cũng không nhận ra đó là rung động hay tình yêu thật sự.

Ngây thơ - đơn thuần mà thích.

Đã có vô số lần, hắn muốn thẳng thắn nói rõ tình cảm của mình với Đông Sinh, nhưng hắn thậm chí không thể xác định được xu hướng tính dục của đối phương. Hắn sợ dọa đến Đông Sinh, lại càng sợ ngay cả mối quan hệ bạn bè cũng không thể giữ được.

Những mối tình đơn phương không thể nói ra, luôn mang theo sự tự ti.

Trịnh Quân Diệu chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ yêu một người theo cách vừa hèn mọn vừa si mê như vậy. Không, phải nói là, hắn đã yêu sâu đậm mất rồi.

Trong tiếng tim đập như sấm rền, Trịnh Quân Diệu cẩn thận hôn lên đôi môi hơi lạnh của Đông Sinh.

Trong giấc ngủ, Đông Sinh cảm nhận được có thứ gì đó ấm áp áp sát vào mặt mình, theo bản năng cọ cọ lại gần.

Người trong lòng đột nhiên cử động, khiến Trịnh Quân Diệu giật mình, vội vàng nhắm mắt giả vờ ngủ. Một lúc lâu sau, Đông Sinh vẫn không có động tĩnh gì thêm, hắn mới yên tâm, tham lam vụng trộm hôn thêm một cái nữa, rồi mới mãn nguyện nhắm mắt lại.

Là một người đàn ông trưởng thành bình thường, cơ thể lại phát triển cực kỳ tốt, ôm người trong lòng mà ngủ tất nhiên sẽ không thể ngủ ngon.

Suốt đêm hắn chìm đắm trong những giấc mộng đầy hương sắc, sáng sớm hôm sau vội vàng tỉnh dậy trước Đông Sinh, lén lút xuống giường chạy vào phòng tắm tắm rửa.

Sau khi chỉnh đốn xong, hắn xuống lầu chuẩn bị tập thể dục thì bị dì Lô gọi lại để kể về chuyện kỳ lạ tối qua với chiếc TV. Trịnh Quân Diệu không khỏi bật cười, đoán ngay được chắc hẳn là Tạ Phi và Đa Đa đã làm loạn.

Khi Đông Sinh thức dậy, mặt trời đã lên cao, giống như ngày hôm qua, cảm giác vô cùng ấm áp khi tỉnh lại.

Việc đầu tiên hắn làm là kiểm tra chiếc vòng cổ linh ngư trên cổ mình—lại có thêm một chút sinh khí.

Chẳng lẽ... thật sự có liên quan đến Trịnh Quân Diệu?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro