Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

4

Huyên Hạc tay bị thương rất nhiều ngày, hắn vì để cho vết thương của mình thoạt nhìn nghiêm trọng chút để làm tâm lý tiểu Lâm Tử hổ thẹn (tuy rằng tôi và bằng hữu tôi cũng không cảm thấy tiểu Lâm Tử cần phải hổ thẹn), trở lại tiệm thuốc mua một đống lớn băng gạc cùng một cuộn băng dán thông khí, ngày thứ hai đem tay của mình quấn một vòng lớn.

Quả nhiên, tiểu Lâm Tử thiện lương phi thường đau lòng cùng hổ thẹn, nâng tay hắn nhìn rất lâu, sau đó nói: "Ngày hôm qua không phải là đánh lòng bàn tay sao, cậu tại sao đem băng gạc dán ở trên mu bàn tay dán?"

Huyên Hạc rất lúng túng, thế nhưng hắn da mặt dày, cho nên hắn nói: "Đau đớn có thể dời đi, có khả năng ngày mai liền chuyển đến nguyên cả cánh tay, thần kinh ở thân thể đều là hình cong queo uốn lượn quấn quanh người mà."

Sau đó tiểu Lâm Tử vừa cười, lộ ra hai cái xoáy nhợt nhạt ngay má, lần này không có mặt đỏ, hoàn toàn là bị chọc cười.

"Dụ Lâm!" Giáo viên ngữ văn đeo mắt kính gọng đen gầm hét lên, đeo micro nàng hô lên âm thanh chói tai, "Em tới trả lời một chút, cây sen sương mù Lâm Thanh Huyền khi còn bé trồng là màu gì?"

Tiểu Lâm Tử ngoan ngoãn đứng ở phía sau phòng học, cúi đầu, tay nhẹ nhàng miết bìa sách, Huyên Hạc biết, lúc tiểu Lâm Tử lúng túng hoặc là căng thẳng sẽ miết miết đồ vật, có đôi khi là móng tay, có đôi khi là bàn tay, có đôi khi là góc áo, còn có ngày đó lúc đột nhiên đứt cầu dao hắn nhìn thấy tiểu Lâm Tử miết mạnh cặp sách.

Huyên Hạc giơ tay lên, giáo viên ngữ văn đẩy đẩy mắt kính, lườm hắn một cái, không để ý tới hắn, xoay người lại viết bảng. Vì vậy Huyên Hạc trực tiếp đứng lên, ghế bỗng nhiên bị đẩy ra sau, cùng sàn nhà ma sát phát ra thanh âm chói tai.

Giáo viên ngữ văn hơn ba mươi năm tuổi nghề dạy học quay đầu lại, Huyên Hạc nhìn thẳng con mắt của nàng, "Cô à, em biết cây sen sương mù của Lâm Thanh Huyền là màu gì."

"Tôi hiện tại không hỏi vấn đề này." Giáo viên kìm tức giận mở miệng.

"Màu đen, cùng trái tim của cô giống nhau đều màu đen, tiểu Lâm Tử mới vừa quan tâm em, em ngày hôm qua bị giáo viên sinh học thiếu chút nữa đánh cho tàn phế." Huyên Hạc hoàn toàn không để ý tới giáo viên ngữ văn, tự nhiên nói, lúc nhắc tới giáo viên sinh học, trong lớp thưa thớt tiếng vỗ tay, sau đó nhớ tới chuyện này, Huyên Hạc kiêu ngạo mà cùng Dụ Lâm nói, "Cậu nhìn a, đây chính là tiếng hô của nhân dân."

Huyên Hạc cùng Dụ Lâm đồng thời bị đuổi ra bên ngoài phòng học, đồng thời thu hoạch từ giáo viên ngữ văn một câu "Các cậu chờ, tan học tới phòng làm việc của tôi."

"Ai rảnh đi văn phòng của cô, lão bà." Huyên Hạc le lưỡi, hướng bên trong phòng học nháy mắt.

"Cậu bớt tranh cãi một tí." Thanh âm Dụ Lâm ôn nhu mang theo ý cười, nhẹ giọng động viên vai hề cùng bàn, "Giáo viên dạy học hơn ba mươi năm, vẫn luôn là nhân vật quyền uy, nhịn một chút thôi."

Huyên Hạc quay đầu lại vừa định tranh luận, cúi đầu nhìn tay nhỏ Dụ Lâm một chút, thẳng tắp mà đặt ở khố chếch, ngẩng đầu cười hì hì hỏi: "Cậu không khẩn trương?"

Vì vậy Dụ Lâm liền đỏ mặt bắt đầu miết quần của chính mình.

"Không nghĩ tới, năm ngày nay cậu theo tôi nói câu dài nhất lại là vì lão bà kia giải vây, thương tâm a ~" Huyên Hạc ngồi ở trên hành lang, dựa vào tường, còn kém bày TV phía trước rồi ăn kem, tháng chín gió ôn hòa mát mẻ, Huyên Hạc cảm thấy so sánh với khoa mỹ diệu hơn nhiều. Tiểu Lâm Tử dán vào hắn ngồi xuống, há miệng, cuối cùng không hề nói gì, chỉ là cười, nụ cười kia vừa đúng, khiến người cảm thấy đặc biệt thoải mái cùng ôn hòa.

Giáo sư ngữ văn xác thực không thể nào bắt bọn họ, kêu lên bất quá là viết một phần kiểm điểm, đối với tiểu Lâm Tử mà nói, chỉ cần có khuôn, đều là chuyện rất dễ dàng. Hắn vốn là tưởng thuận tiện giúp Huyên Hạc viết một bản, kết quả Huyên Hạc chết sống la hét muốn chính mình viết, biểu đạt tư tưởng cùng hoài bão của mình.

Tiểu Lâm Tử đau đầu nghe Huyên Hạc diễn thuyết, cố gắng chọn câu sẽ không đem giáo viên ngữ văn tức chết viết xuống, thế này sao là là đơn kiểm điểm, vốn là đơn lên án. Lúc Huyên Hạc nói rằng "Cô ta và giáo viên sinh học đều như vậy, yêu quý dùng cách xử phạt về thể xác, không bằng sớm ngày thành gia, dùng cách xử phạt về thể xác lẫn nhau", Dụ Lâm rốt cục không nhịn được hô lên.

"Huyên Hạc..." Dụ Lâm gọi lại hắn, châm chước câu nói, "Giấy kiểm điểm là muốn cậu nhận thức sai lầm của mình."

"Dạy và học cùng tiến bộ, tôi đây là cho nàng đề nghị quý giá." Huyên Hạc cúi đầu xem, tác phẩm kích tình của mình bị tiểu Lâm Tử áp súc đến chỉ còn lại vài chữ, "Trời ạ, lúc tôi nói cậu có nghe không vậy? !"

"Cái khác đều quá cực đoan, tôi mà là giáo viên ngữ văn tôi có khả năng đã phun máu ba lần." Tiểu Lâm Tử buông xuôi tay, làm ra động tác cắt cổ —— lần này là Huyên Hạc bị chọc phát cười, trong lớp tự học yên tĩnh đột nhiên vang lên một tiếng cười.

"Này có cái gì buồn cười." Tôi hỏi 779 tiên sinh, bắt chước hắn miêu tả động tác cắt cổ của tiểu Lâm Tử.

"Cậu làm không buồn cười, hắn làm buồn cười hơn, người thoạt nhìn nghiêm trang ngoan ngoãn như vậy, nói như thế nào đây..." 779 tiên sinh suy nghĩ một chút, "Đáng yêu đi, tôi lúc đó đại khái là cảm thấy được hắn đáng yêu chết rồi."

Tiểu Lâm Tử đáng yêu chết rồi lại một lần bị Huyên Hạc làm cho rất lúng túng, nằm úp sấp trên bàn không nhìn cái người cuồng cười kia, cúi đầu tránh né ánh mắt những người khác nhìn sang.

"Được rồi, tôi không cười, tôi nghiêm túc viết kiểm điểm có được hay không?" Huyên Hạc xem nhìn tiểu Lâm Tử nằm úp sấp trên bàn không để ý đến hắn nữa, nhân cơ hội nhu nhu mái tóc mềm mại của tiểu Lâm Tử, sau buổi tối ngày hôm ấy hắn liền thích đến chết mái tóc mang đến cảm giác mềm mại như gãi ngứa đến tâm của Dụ Lâm, như lông mèo, lại nhỏ nhắn.

Tiểu Lâm Tử vốn là không sinh khí, hắn chỉ là có chút lúng túng mà thôi, hắn ngồi xuống, một lần nữa cầm bút lên, "Cậu lần này viết cho tốt, không cho chơi."

Huyên Hạc liên thanh đáp ứng, đọc chữ tiểu Lâm Tử trên giấy kia, bốn hàng chữ, suy nghĩ một chút viết xuống. Huyên Hạc thật ra là người rất có kiến thức và tài hoa, hắn nghiêm túc viết, cho dù là kiểm điểm, có chút câu cũng làm cho tiểu Lâm Tử khá là xưng đạo,
tiểu Lâm Tử giúp Huyên Hạc viết thay hoàn hậu liền đem mình cho là Huyên Hạc viết hảo câu sao tại chính mình "Sỉ nha A giấc mộng" thượng, hoàn nhận nhận chân chân lưng cấp Huyên Hạc nghe.(*)

(*) rối quá @@, trình độ mình có hạnh thực sự, sory sory.

"Không biết tại sao, việc cùng với cậu làm kiểm điểm như thế này tôi có chút lúng túng, " tiểu Lâm Tử dừng lại bút, ngẩng đầu, trên mặt có chút oan ức, Huyên Hạc nhìn lòng mền nhũn, vội vàng bổ sung, "Bất quá nếu như là được tiểu Lâm Tử thưởng thức mới là vinh hạnh của tôi." Dụ Lâm sau khi nghe hướng hắn nở nụ cười, cúi đầu tiếp viết, thần sắc chăm chú, như thái độ làm việc trước đây của hắn.

Nghĩ nghĩ, Huyên Hạc nghĩ kiểm điểm là tiểu Lâm Tử viết thay, vì vậy bản thân sẽ thay tiểu lâm cầm kiểm điểm tới phòng làm việc, giáo viên ngữ văn tức giận tiếp nhận kiểm điểm, sau đó nhìn lướt qua, hít sâu một hơi: "Chữ này, cậu viết ?"

"Dụ Lâm viết." Huyên Hạc nói xong, liền thấy giáo viên ngữ văn hơn năm mươi tuổi ôm giấy kiểm điểm của hai người bọn họ liếc mắt phảng phất như tư thái thiếu nữ đang nhìn thư tình, hắn đột nhiên có chút buồn nôn, chuông vào học cứu mạng giúp suy nghĩ hắn nhanh chóng chạy trở về.

Huyên Hạc nghiêm mặt trở về phòng học, tiểu Lâm Tử cho là hắn bị giáo viên ngữ văn phê bình, đang nghĩ ngợi giải quyết thế nào, liền nghe thanh âm Huyên Hạc sâu kín truyền đến: "Xong Dụ Lâm, giáo viên ngữ văn yêu ngươi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro