Chương 71 - 75
Chương 71
Sở Phi Dương mang Quân Thư Ảnh lên giường, nhẹ nhàng đắp chăn cho y.
Quân Thư Ảnh lòng tham không đáy, nhưng cả đời Sở Phi Dương cũng không thể hiểu tại sao y lại theo đuổi quyền thế địa vị như vậy.
Sở Phi Dương chưa bao giờ đối xử ôn nhu với người khác như vậy. Hắn không thể nhìn Quân Thư Ảnh hành sự tàn ác, càng không thể gây thương tổn cho y như đối với các ác nhân khác.
Hắn tận tâm hết mình đối xử thật tốt với Quân Thư Ảnh, nhưng Quân Thư Ảnh cũng không phải là người biết cảm kích hay hàm ơn người khác, cho nên hắn vĩnh viễn không thể tiếp cận được trái tim y.
Hắn đã quen với việc lấy thân phận là một kẻ hùng mạnh để cứu giúp người khác. Hắn cũng không phải đã quên Quân Thư Ảnh cũng từng là hùng cứ một phương, nhưng hắn vẫn hy vọng, Quân Thư Ảnh có thể giống như những người mà hắn đã từng cứu giúp, tín nhiệm hắn, dựa dẫm vào hắn.
Tiểu hài tử tuy đã được sinh hạ, nhưng nội lực vẫn không khôi phục. Ngay cả tia hy vọng cuối cùng cũng tan biến. Sở Phi Dương không đoán ra khi tỉnh lại Quân Thư Ảnh sẽ như thế nào. Hắn biết Quân Thư Ảnh vẫn xem mình là căn nguyên của tất cả mọi điều xấu, có lẽ khi Quân Thư Ảnh tỉnh lại, hắn cũng sẽ như bây giờ, không có cơ hội thân cận y.
" Ngươi không muốn giúp Giáo chủ sao?" Cao Phóng không biết từ lúc nào đã xuất hiện ngoài cửa. "Võ công ngươi không phải vào hàng đệ nhất thiên hạ sao? Phân một ít cho Giáo chủ không phải là tốt sao?" Hắn lại bĩu môi nói. "Sở đại hiệp hẳn sẽ không ích kỷ đến nỗi ngay cả việc ấy cũng không làm được?"
"Không được." Sở Phi Dương lặng yên một lúc rồi cự tuyệt.
"Tại sao lại không được? Tiếc chút võ công? Tình cảm ngươi đối với Giáo chủ chỉ có bấy nhiêu thôi sao?" Cao Phóng khinh miệt nói.
Sở Phi Dương cầm tay Quân Thư Ảnh. "Trong lòng y có oán hận, nếu không có người ngăn chặn, y nhất định gây họa cho võ lâm. Ít nhất như hiện nay, y vẫn chưa làm chuyện gì quá tàn ác."
"Nếu làm chuyện tàn ác thì như thế nào? Ngươi sẽ giết Giáo chủ?"
Sở Phi Dương không lên tiếng. Cao Phóng cười nhạo: "Sở đại hiệp thật đúng là người nghĩa hiệp. Có được người như Sở đại hiệp, thật đúng là phúc của đồng đạo võ lâm. Bọn tà môn ngoại đạo chúng ta, thật không biết tự lượng sức mình mới mưu toan làm vấy bẩn chính khí của Sở đại hiệp."
Sở Phi Dương vẫn không để ý, chỉ chăm chú nhìn gương mặt chìm trong hôn mê của Quân Thư Ảnh. Cao Phóng cả giận: "Sở Phi Dương, đại hiệp như ngươi bất quả cũng chỉ là một kẻ ích kỷ, tiểu nhân dối trá đê tiện. Suy nghĩ vì võ lâm thiên hạ? Buồn cười! Ta xem ngươi chỉ muốn võ công của Giáo chủ mất hết, để về sau chỉ có thể khuất phục trước ngươi, để ngươi hoàn thành xuân thu đại mộng của mình. Giáo chủ dù không còn võ công, cũng không thể để ngươi đùa giỡn như vậy."
"Nói xong chưa?" Sở Phi Dương lên tiếng. "Ngươi muốn tự mình đi, hay để ta mời ngươi ra ngoài."
Cao Phóng oán hận nhìn trừng trừng Sở Phi Dương một lúc lâu mới xoay người rời đi. Khi không còn nghe tiếng bước chân của Cao Phóng nữa, Sở Phi Dương mới cười khổ một tiếng, nói: "Nếu một thân công lực của ta có thể đổi lấy tình cảm của ngươi, dù chỉ là một chút thôi, ta có chết cũng nguyện ý. Nhưng ta biết rõ, nếu muốn thân cận với một người như ngươi, ta vĩnh viễn phải mạnh hơn ngươi." Sở Phi Dương vuốt ve đôi mắt nhắm chặt của Quân Thư Ảnh. "Ta sẽ nghĩ cách khác để giúp ngươi. Ta sao có thể nhẫn tâm mà đùa giỡn với ngươi."
———————
Đến tối, Quân Thư Ảnh tỉnh dậy, Sở Phi Dương liền bưng một bát cháo đến cho y.
"Ăn chút đi, ngươi đã hôn mê nhiều ngày rồi."
Quân Thư Ảnh không để ý đến hắn, chỉ mệt mỏi nhắm mắt lại. Y im lặng như thế ngược lại càng khiến Sở Phi Dương bất an.
Hắn đặt bát cháo lên bàn, nhẹ nhàng đi đến bên giường nói: "Quân Thư Ảnh, ăn một chút đi."
Quân Thư Ảnh không lên tiếng, gương mặt lộ vẻ bình thản như đang ngủ, nhưng bàn tay đặt bên người lại nắm chặt, hơi run rẩy. Sở Phi Dương thở dài, nắm tay y. Quân Thư Ảnh cứng đờ cả người. Sở Phi Dương đặt tay dưới cổ đỡ y ngồi dậy. Hắn ngồi phía sau Quân Thư Ảnh, kéo y tựa vào người mình. "Ngươi không cần phải như thế. Ta sẽ giúp ngươi khôi phục công lực. Kinh mạch của ngươi vẫn chưa bị hao tổn, muốn khôi phục cũng không quá khó khăn."
Khi Sở Phi Dương nói những lời này, hắn có thể cảm nhận Quân Thư Ảnh không giãy giụa muốn đẩy hắn ra nữa. Hắn thầm thở dài, lại nói: "Nhưng ngươi sau này phải nghe lời ta khuyên, không được cứng đầu cứng cổ như thế nữa."
"Ngươi thật có thể giúp ta?" Quân Thư Ảnh lên tiếng, thanh âm khô khốc.
Sở Phi Dương đưa tay dùng nội lực kéo bát cháo trên bàn lại gần, đưa tới bên miệng Quân Thư Ảnh, nói: "Đương nhiên. Ta đã từng nuốt lời chưa? Chờ thân thể ngươi hồi phục là chúng ta có thể bắt đầu rồi."
Quân Thư Ảnh đưa tay đoạt lấy bát cháo, ngửa đầu húp. Sở Phi Dương cầm thìa, nhìn cái lưng run rẩy nhè nhẹ trước mắt mình, lắc lắc đầu cười nhu hòa.
Chương 72
Liên tiếp vài ngày, Sở Phi Dương tận tình chăm sóc Quân Thư Ảnh, mỗi ngày nấu canh gà cho y, nhưng không hề đề cập gì đến chuyện giúp y khôi phục công lực. Quân Thư Ảnh rốt cuộc cũng không chịu được nữa. Sở Phi Dương không cho y rời khỏi phòng, thậm chí còn không để y rời giường. Y cố chịu đựng bởi cần Sở Phi Dương giúp khôi phục công lực, nhưng Sở Phi Dương vẫn trì hoãn không đề cập tới chuyện đó khiến Quân Thư Ảnh một khắc cũng không nhẫn nhịn được nữa.
Mùa thu, khí trời mát mẻ. Quân Thư Ảnh đã sớm rời giường mang kiếm ra đình viện tập luyện. Sở Phi Dương không có việc gì làm cũng đến nơi đây, vừa thấy y đang múa kiếm, hắn liền vội vàng đến đoạt kiếm, đưa y về phòng, nói: "Ta đã nói phải nghỉ ngơi cẩn thận, tránh để thân thể cảm lạnh."
Quân Thư Ảnh đẩy hắn ra nói: "Nghỉ ngơi gì! Sở đại hiệp ngươi không muốn ta khôi phục công lực cứ nói thẳng, đừng ra vẻ như không biết gì, lại chẳng giúp gì cho ta."
"Ngươi đừng gấp gáp như vậy. Thời gian này rất quan trọng." Đối mặt với Quân Thư Ảnh đang tức giận chất vấn, Sở Phi Dương buồn cười đáp: "Trước hết phải điều dưỡng thân thể cho tốt đã."
Quân Thư Ảnh hừ mũi: "Ngươi nghĩ rằng ta chưa từng luyện qua nội lực sao? Nội lực căn bản có thể giúp cơ thể khỏe mạnh, người yếu đuối nếu luyện nội lực thể chất sẽ tăng lên rất nhiều, cần gì phải dùng dược điều trị trước."
Sở Phi Dương ho nhẹ, cười nói: "Ý ta không phải là chuyện đó."
"Vậy ý ngươi muốn nói gì? Sở đại hiệp ngươi không phải luôn nói 'nhất ngôn ký xuất, tứ mã nan truy' sao? Chẳng lẽ lại muốn nuốt lời?" Quân Thư Ảnh cắn răng oán hận nói.
Tuy rằng y chán ghét Sở Phi Dương, nhưng qua một thời gian sống chung khiến y không hề nghi ngờ tính cách của Sở Phi Dương. Nếu Sở Phi Dương không xưng đại hiệp, thì sẽ không ai trên đời này dám xưng như vậy cả. Nên khi Sở Phi Dương nói sẽ giúp y, y tuy trong lòng vẫn nghi hoặc, nhưng không tin Sở Phi Dương sẽ nuốt lời. Nhưng từ sau ngày hôm đó, Sở Phi Dương không hề nhắc lại chuyện này. Hơn nữa mỗi khi y nhắc tới, Sở Phi Dương chỉ lấy lý do y phải bảo dưỡng thân thể cho tốt, khiến y không thể không nghi ngờ thành ý của Sở Phi Dương.
"Ngươi thật sự không biết? Muốn ta nói ra?" Sở Phi Dương nhướng mày nói, trong ánh mắt nhàn nhã tràn đầy ý cười như muốn trêu tức y.
"Nếu ngươi không nói ra được lý do khiến ta tin phục, thì ngay lập tức giúp ta khôi phục công lực!" Quân Thư Ảnh hận ánh mắt này của hắn, lại không thể phát hỏa, chỉ quay đầu đi, lạnh lùng nói.
"Cái này gọi là ở cữ. Sau khi sinh hạ khí huyết bị tổn hại, cần phải bồi bổ mới được. Ta chỉ sợ sau này ngươi lại nhiễm bệnh, nên mới dặn ngươi nghỉ ngơi thật tốt." Sở Phi Dương khẽ cười nói, sự ôn nhu trong ánh mắt hắn khiến lông mao Quân Thư Ảnh dựng đứng cả lên. Y nghe được chữ "ở cữ" đã muốn đông cứng cả người rồi, Sở Phi Dương còn cố ý nói thêm. Gương mặt Quân Thư Ảnh hết trắng lại hóa xanh, càng lúc càng tức giận, lại không biết phải nói như thế nào.
Sở Phi Dương nói xong, im lặng một lúc nhìn gương mặt khó coi của Quân Thư Ảnh rồi mới lên tiếng: "Luyện tập nội lực tuy có thể giúp cơ thể khỏe mạnh nhưng nếu nóng vội có thể phá hủy căn cơ, mất nhiều hơn được."
Sở Phi Dương đã nói lý do như vậy, Quân Thư Ảnh cũng không thể nói gì hơn. Hơn nữa y cũng không muốn cùng Sở Phi Dương đàm luận vấn đề này, chỉ tự rước nhục vào mình. Y giơ tay đoạt lại thanh kiếm trong tay Sở Phi Dương rồi trở về phòng.
Quân Thư Ảnh đóng cửa lại, không để Sở Phi Dương tiến vào. Hắn nhìn cánh cửa gỗ đóng chặt, thở dài, không ngần ngại đẩy cửa bước vào phòng.
Kiếm bị vứt đại lên bàn, vỏ kiếm lại bị ném xuống đất. Quân Thư Ảnh cũng đã trở về giường nằm.
Sở Phi Dương nhẹ nhàng đến bên giường ngồi xuống, kéo tay Quân Thư Ảnh. Quân Thư Ảnh vừa định rút ra, liền cảm thấy một dòng khí ấm áp chảy vào thân thể. Y biết Sở Phi Dương đang truyền nội lực cho mình, không tránh động nữa.
Mấy ngày qua Sở Phi Dương truyền không ít nội lực vào người y, nhưng vẫn lộ vẻ bình thản, không hề mỏi mệt. Không biết nội lực của hắn thâm hậu đến thế nào? Quân Thư Ảnh nghĩ nghĩ, không khỏi cảm thấy ghen tức. Tại sao tất cả chuyện tốt đều tập trung vào Sở Phi Dương?
Sở Phi Dương nhìn Quân Thư Ảnh nhắm mắt, trong lòng chợt dâng lên một cảm xúc ấm áp khó tả. Hắn biết trong lòng Quân Thư Ảnh khó chịu đến cức điểm, nhưng vì y bị mất đi công lực, mặc kệ có bao nhiêu khổ cực y cũng nhẫn nhịn mà chịu đựng. Quân Thư Ảnh khát cầu nội lực cường đại như thế, giống như một người yếu ớt bất lực cố theo đuổi một tia hy vọng duy nhất.
Sở Phi Dương muốn xoa lên gương mặt yếu ớt nhưng quật cường của Quân Thư Ảnh, gương mặt đang run nhè nhẹ khiến y phải mềm lòng, nhưng cuối cùng hắn vẫn nhịn xuống. Hắn không thể nhất thời xúc động mà phá hủy cơ hội duy nhất để mình thân cận y mà khó khăn lắm hắn mới có được.
Chương 73
Vài ngày liên tiếp không thấy Cao Phóng xuất hiện, Sở Phi Dương không biết có phải là do hắn vẫn còn tức giận mình, hay không muốn để Quân Thư Ảnh gặp tiểu hài tử. Quân Thư Ảnh cũng chưa từng đề cập đến tiểu hài tử, dường như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Từ buổi nói chuyện hôm đó, Quân Thư Ảnh cũng không nhắc lại chuyện hồi phục công lực, ngược lại còn ngoan ngoãn để Sở Phi Dương chăm sóc. Sở Phi Dương biết Quân Thư Ảnh hiểu được lời nói của hắn, bởi hắn đã nói đến điều mà y lo lắng. Giờ phút này, Quân Thư Ảnh sợ nhất chính là không thể khôi phục được võ công. Sở Phi Dương nhìn y, biết y phải chịu khổ sở như thế nào. Mỗi ngày hắn càng thêm tận tâm, mỗi đêm đều giúp y điều trị kinh mạch và truyền nội lực cho y, so với việc trước kia phải hành hiệp trượng nghĩa còn hao tổn nhiều công sức hơn.
Sở Phi Dương cũng muốn đi thăm tiểu hài tử, nhưng Cao Phóng mỗi ngày chỉ ở trong viện của mình, không ra ngoài, việc ăn uống cũng tự mình lo liệu. Hắn nghĩ, lần này hắn và Cao Phóng đã đối chọi quá gay gắt rồi.
Mấy ngày qua Sở Phi Dương cũng không nghe ngóng chuyện bên ngoài, sư phụ hắn muốn xử trí hắn như thế nào, hắn một mực không biết. Nhưng xem ra chuyện hắn phản bội sư môn vẫn chưa truyền ra ngoài, nếu không giang hồ đã sớm dậy sóng, chứ không bình yên như hiện thời. Hắn biết Tín Bạch vẫn một mực yêu thương mình, điều này càng khiến hắn thêm áy náy.
Hiện giờ ngoài việc chăm sóc Quân Thư Ảnh hắn cũng không phải làm chuyện gì khác. Sở Phi Dương chưa từng nhàn hạ như thế, liền quyết định tra xét đình viện này, không ngờ hắn lại phát hiện ra vô số vàng bạc châu báu cùng nhiều quyển sổ sách, thi thư. Vàng bạc châu báu này có thể là do bọn cường đạo lưu lại, những quyển thi thư trong thư phòng có thể là của chủ nhân cũ, xem ra người đó có thể là một thư sinh nho nhã. Hắn lấy mấy quyển sách y dược trong thư phòng ra, dù không hiểu nhiều lắm nhưng hắn cũng chăm chú đọc, hy vọng có thể giúp Quân Thư Ảnh khỏi hẳn, không phải lưu lại bệnh căn.
Hắn xem một lúc, phát hiện thấy một loại dược, tục truyền loại dược này do một bộ tộc chế ra. Nữ tử của bộ tộc này bị bắt giữ ở lại làm nô lệ, còn nam nhân thì bị đày ải, trọn đời không được trở về. Vì không có nữ tử, bộ tộc này càng ngày càng ít người. Họ liền chế ra một loại dược, có thể khiến nam tử nghịch thiên mang thai. Nhưng loại dược này cực kỳ tai hại. Tiểu hài tử sẽ hút hết chất dinh dưỡng trong cơ thể nam nhân mang thai chúng, nếu thể chất người đó không tốt, chắc chắn sẽ chết.
Ra là thế. Sở Phi Dương đóng sách lại, nhăn mày. Hắn cũng không phải chưa từng nghi hoặc tại sao Quân Thư Ảnh là một nam nhân lại có thể mang thai hài tử của hắn. Xem ra là do Quân Thư Ảnh nuốt phải dược kia, mới lâm vào hoàn cảnh dở khóc dở cười như thế này. Hắn cũng không khỏi cảm thấy may mắn vì Quân Thư Ảnh nội lực không kém mới sinh được, tuy hiện giờ y mất hết nội lực, nhưng ít nhất còn toàn mạng.
Sở Phi Dương trầm tư một lúc, đầu óc suy nghĩ lung tung, những chuyện trước kia giữa hắn với Quân Thư Ảnh lại thoáng hiện, cuối cùng dừng lại tại hình ảnh hai người ở ôn tuyền trong hang động, Quân Thư Ảnh bị hắn bá đạo đặt dưới thân, trên mặt còn đọng lại một giọt nước mắt trong suốt.
Sở Phi Dương nhắm mắt, xua tan hình ảnh kiều diễm trong đầu. Cúi đầu thấy quyển sách trong tay, lại mở ra xem. Hắn muốn biết xem dược này chỉ có một lần công hiệu, hay đã nếm qua dược thì mỗi lần giao hợp đều mang thai. Nhưng loại dược kia chỉ được ghi lại trong một đoạn ngắn, hắn lật tới lật lui cũng không thấy gì thêm, đành phải bỏ cuộc.
Trong viện đột nhiên truyền tới tiếng bước chân, Sở Phi Dương ra khỏi thư phòng, liền nhìn thấy Cao Phóng đang ôm tiểu hài tử đi đến. Cao Phóng nhìn thấy Sở Phi Dương cũng có chút kinh ngạc, nhìn thấy quyển sách trên tay Sở Phi Dương, hắn cười nói: "Sở đại hiệp cũng thật tận tâm tận lực với Giáo chủ của chúng ta."
Sở Phi Dương vờ như không nghe thấy ý cười trào phúng trong lời nói của Cao Phóng, chỉ cười cười mời hắn vào thư phòng. Tiểu hài tử đang ghé sát vào người Cao Phóng, nhìn thấy Sở Phi Dương liền hướng hai bàn tay nhỏ bé về phía hắn, bập bẹ kêu lên như muốn Sở Phi Dương ôm mình. Cao Phóng đưa tiểu hài tử vào lòng Sở Phi Dương, cười nói: "Tiểu tử này thật không hiểu tốt xấu, ta bên cạnh ngươi nhiều ngày như vậy mà ngươi chỉ nhớ đến tên phụ thân không thèm để ý đến ngươi."
Sở Phi Dương ôm thân thể mềm mại vào lòng, nhìn tiểu hài tử cắn cắn ngón tay, ngoan ngoãn ghé đầu vào vai mình, nước dãi dính vào y phục, trong lòng không khỏi cảm thấy yêu thương.
Cao Phóng đến ngồi cạnh bàn, tùy tay cầm một quyển sách lên xem. Sở Phi Dương đưa quyển sách có ghi về loại dược này chỉ cho Cao Phóng xem. Cao Phóng nhìn lướt qua, thở dài: "Ta đã sớm cảm thấy viện Giáo chủ mang thai có liên quan đến loại dược này." Nói xong liền kể việc Thanh Lang đi tìm dược cho Giáo chủ tiền nhiệm, rồi ép buộc Quân Thư Ảnh ăn loại dược kỳ lạ đó cho Sở Phi Dương nghe.
Sở Phi Dương nghe xong cũng không lên tiếng, đôi mày đang nhíu lại không giấu được vẻ lo lắng. Tiểu hài tử trong lòng hắn bất an mấp máy mấy tiếng, hắn liền nhẹ nhàng vỗ vỗ trấn an.
Cao Phóng hỏi: "Giáo chủ ổn chứ?"
Sở Phi Dương gật gật đầu, nói: "Sao ngươi không tự mình đi xem hắn như thế nào?"
Cao Phóng cười nói: "Giáo chủ có lẽ không muốn nhiều người nhìn thấy bộ dáng hiện giờ của mình." Hắn trầm ngâm một lúc lại nói: "Tính ra thời gian cũng không còn nhiều lắm. Mong rằng Sở đại hiệp nhớ rõ lời nói của mình, sớm ngày trợ giúp Giáo chủ hồi phục công lực."
"Việc này không cần ngươi phải nhắc nhở." Sở Phi Dương trầm thanh nói, vỗ vỗ gương mặt non mềm của tiểu hài tử ngoan ngoãn nằm trong lòng hắn.
Cao Phóng vươn tay ôm tiểu hài tử từ trong lòng Sở Phi Dương, cười nói: "Nếu Giáo chủ không thể khôi phục công lực, tiểu bảo bảo phỏng chừng không thể chiếm được tình cảm của y."
Tiểu hài tử cào cào ngón tay Cao Phóng, kêu vài tiếng ngộ nghĩnh không ý nghĩa.
———————
Sở Phi Dương mang thức ăn vào phòng Quân Thư Ảnh, nhìn y ăn. Quân Thư Ảnh bị người khác nhìn như vậy cũng không lộ ra vẻ mất tự nhiên, cứ thản nhiên ăn hết sạch rồi lại đến bên giường nằm.
Sở Phi Dương buồn cười kéo y đứng lên, nói: "Không cần ngủ tiếp, đứng lên hoạt động một chút. Ngày mai ta sẽ giúp ngươi đả thông kinh mạch."
Quân Thư Ảnh lập tức ngồi dậy, ánh mắt ảm đạm vô thần liền sáng lên, nói: "Hiện tại ngươi có thể giúp ta khôi phục công lực?"
Sở Phi Dương gật gật đầu, lại nói: "Ta xem qua mạch đập của ngươi, thấy nội lực của ngươi vẫn chưa xói mòn, chỉ là do kinh mạch không thông khiến nội lực tán loạn, không thể ngưng tụ. Nếu ta giúp ngươi đả thông kỳ kinh bát mạch trước, nội lực chắc chắn sẽ khôi phục hơn phân nửa."
Quân Thư Ảnh nghe xong, sắc mặt lại trầm xuống: "Chẳng lẽ không thể khôi phục toàn bộ sao?"
Sở Phi Dương thở dài: "Ngươi vốn là cao thủ hàng đầu. Cho dù nội lực chỉ khôi phục được một nửa, thì trên gang hồ cũng không mấy ai có thể làm đối thủ của ngươi."
"Nhưng ta không thể đấu lại ngươi, đúng không?" Quân Thư Ảnh oán hận nói.
Sở Phi Dương cười cười: "Ta chỉ vì từ nhỏ có duyên kỳ ngộ, nên mới có công lực được như ngày nay. Nếu ngươi muốn học, ta sẽ dạy ngươi tất cả, tuyệt không giữ lại. Ngươi nếu có chút bản lĩnh mà vượt qua ta, ta cũng sẽ không oán hận."
"Thật sao?" Ánh mắt Quân Thư Ảnh sáng lên.
"Quân tử nhất ngôn." Sở Phi Dương khẽ cười.
"Được, ta tin người." Quân Thư Ảnh nhếch môi cười, không khỏi cảm thấy kinh hỉ.
Chương 74
Quân Thư Ảnh lấy thanh bảo kiếm đã lâu không dùng đến ra, bắt đầu luyện tập trong đình viện, Sở Phi Dương đứng một bên nhìn. Quân Thư Ảnh mặc y phục đạm bạc màu tím, vì bệnh tình mà y gầy ốm đi nhiều, nhưng nhờ vậy khi y xoay chuyển xuất chiêu, thân hình tuấn dật đẹp mê người
Nhưng do không có nội lực, chiêu thức xuất ra không hề có uy lực. Tuy Sở Phi Dương đã hứa là sẽ giúp y khôi phục võ công, nhưng trước mắt thấy mình chỉ có thể ra chiêu mà không có tí uy lực nào, Quân Thư Ảnh chỉ cảm thấy tâm phiền ý loạn.
Sở Phi Dương nhìn y càng múa kiếm càng mạnh mẽ liền tiến lên đoạt kiếm của y, nói: "Quên đi, cũng không cần quá gắng sức. Dù sao ngươi cũng đang nhàn rỗi, ta lại muốn ra ngoài xem sao, ngươi theo ta ra ngoài một chút đi."
Sở Phi Dương kéo Quân Thư Ảnh ra ngoài. Quân Thư Ảnh cũng không muốn đi cùng hắn, đang muốn giãy ra, nhưng nghĩ lại, y muốn khôi phục công lực, thậm chí công lực có thể tăng thêm một tầng, đều phải nhờ vào Sở Phi Dương, hiện tại tốt nhất là không nên chống đối hắn. Y chỉ rút tay về, nhưng vẫn theo sát phía sau Sở Phi Dương.
Hai người đi đến đình viện thì vô tình gặp Cao Phóng. Quân Thư Ảnh liếc mắt liền nhìn thấy tiểu hài tử trắng trẻo, nhỏ nhắn đáng yêu. Quân Thư Ảnh cứng người, mặt trầm xuống. Cao Phóng thấy sắc mặt y không tốt, vội vàng lên tiếng chào rồi rời đi. Tiểu hài tử từ đầu vẫn hướng đối mắt đen láy nhìn Quân Thư Ảnh đột nhiên hét lên một tiếng, vươn tay về y, vội vã vẫy vẫy như muốn y ôm mình. Quân Thư Ảnh sắc mặt càng trầm xuống, lộ vẻ ghét bỏ, nhanh chóng rời đi. Tiểu hài tử bật khóc, Cao Phóng có dỗ dành thế nào cũng vô ích. Quân Thư Ảnh vẫn không quay đầu lại, đi thẳng ra phía hành lang, đến khi không còn nghe tiếng tiểu hài tử khóc nữa y mới dừng lại.
Sở Phi Dương đuổi theo, thở dài: "Ngươi cần gì phải như thế, nó còn nhỏ như vậy, chỉ muốn thân cận ngươi..."
"Câm miệng." Quân Thư Ảnh quát khẽ, bước nhanh ra ngoài. Sở Phi Dương bất đắc dĩ thở dài, chỉ có thể tiếp tục đuổi theo y.
Sở Phi Dương vốn cũng không có chuyện gì quan trọng phải ra ngoài, chỉ là Quân Thư Ảnh bấy lâu nay ở nhà khó tránh tâm trạng càng lúc càng buồn bực, nên cố ý dẫn y ra ngoài hít thở không khí. Nhưng nhất thời cũng không biết phải đi đâu, hắn liền đưa y tới tửu lâu lớn nhất trong thành, chọn một bàn bên cửa sổ lầu hai. Quân Thư Ảnh vẫn không nói gì, đôi mày nhíu lại không biết đang suy nghĩ điều gì. Sở Phi Dương thức thời cũng không quấy rầy y.
Tiếng huyên náo từ dưới lầu vang lên, thói quen hành hiệp trượng nghĩa của Sở Phi Dương lại nổi lên. Hắn liếc mắt nhìn Quân Thư Ảnh, chỉ thấy y bình thản tựa hồ như không nghe thấy gì. Sở Phi Dương dặn dò y đừng làm loạn, rồi xuống lầu xem xét tình hình.
Vừa thấy hắn liền nhận ra người quen. Một cẩm y công tử đang muốn tấn công một thôn nữ ăn mặc giản dị, vị công tử đó chính là ca ca của Mai Hân Nhược, Mai Thần Anh.
Sở Phi Dương lao về phía trước, cứu nữ tử khỏi tay Mai Thần Anh, quay sang nói với hắn: "Mai công tử, giữa thanh thiên bạch nhật lại ra tay với nữ nhân, thật không đáng làm trượng phu."
Mai Thần Anh đang hoảng hốt vì người trong tay bị người khác cướp đi, khi nhìn rõ là Sở Phi Dương, hắn liền nổi giận quát: "Sở Phi Dương, ngươi đừng xen vào việc của người khác. Ả kia cũng không phải là người tốt." Vừa nói hắn vừa tiến lên muốn bắt lại cô nương đang rụt rè sợ hãi kia.
Sở Phi Dương nâng kiếm lên ngăn hắn lại, nói: "Mai công tử, ngươi không giải thích rõ ràng, ta tuyệt không để ngươi làm tổn hại nàng ta."
Mai Thần Anh tức đến đỏ cả mắt, cả giận nói: "Ngươi phụ lòng mọi người, phụ lòng muội muội của ta, ta cũng không quan tâm, nhưng ngươi còn muốn cứu mạng kẻ muốn ám hại muội muội ta. Ta... ta liều mạng với ngươi!" Nói xong hắn liền lao vào tấn công Sở Phi Dương. Sở Phi Dương nghe xong liền cả kinh. Theo lời Mai Thần Anh, tựa hồ như Mai Hân Nhược đã xảy ra chuyện gì. Nhưng Mai Thần Anh tức giận lao vào tấn công hắn, hắn cũng chỉ có thể ngăn chặn chứ không thể tấn công lại.
Mai Thần Anh đương nhiên không phải là đối thủ của hắn, chỉ sau hai ba chiêu đã bị khống chế. Sở Phi Dương chưa kịp lên tiếng hỏi chuyện thì bên tai đã nghe một tiếng gầm giận dữ: "Tên nghịch đồ! Ngươi muốn làm gì Mai công tử?"
Sở Phi Dương ngẩng đầu liền nhìn thấy Tín Bạch nổi giận đùng đùng đi tới, vài đệ tử chạy theo sau lão.
Sở Phi Dương kêu lên: "Sư phụ..."
"Tên nghịch đồ này!" Tín Bạch cả giận nói. "Còn không mau buông Mai công tử ra!"
Sở Phi Dương cuống quít thả Mai Thần Anh ra, cung kính thi lễ với Tín Bạch, ngập ngừng nói: "Sư phụ."
Tín Bạch không để ý đến hắn, nhìn tứ phía tìm kiếm, nữ tử ăn mặc như thôn nữ kia đã thừa dịp náo loạn mà sớm tẩu thoát. Lão phân phó vài đệ tử đuổi theo ả. Sở Phi Dương ở một bên nhìn, liền biết chính mình nhất thời hồ đồ, muốn hành hiệp trượng nghĩa lại hiểu lầm, không khỏi hổ thẹn.
Tín Bạch chọn một gian phòng trống, đưa Mai Thần Anh cùng vài đệ tử vào, vẫn như cũ không để ý tới Sở Phi Dương, vờ như không nhìn thấy hắn. Sở Phi Dương đành phải tự mình theo vào. Hắn khép cửa gỗ lại, tránh ánh mắt hiếu kỳ của mọi người.
Sở Phi Dương đứng bên góc im lặng lắng nghe, mới biết được nữ tử vừa rồi người hắn cứu chính là hung thủ mưu toan hạ độc hại Mai Hân Nhược.
"Ả ta không biết phạm phải bệnh gì, một mực bảo rằng Mai Hân Nhược giết hại cả nhà ả. Giả trang trà trộn vào gia trang chúng ta, còn hạ độc Mai Hân Nhược. Hân Nhược ngay cả nhìn người khác giết gà cũng khóc, lại gặp phải tai họa bất ngờ như thế này." Mai Thần Anh tức giận nói.
Sở Phi Dương cảm thấy áy náy, lên tiếng hỏi: "Mai cô nương vẫn bình an chứ?"
Mai Thần Anh chưa kịp trả lời, Tín Bạch đã lên tiếng: "Nơi này ngươi có quyền lên tiếng sao? Ngươi cho là ngươi còn có tư cách xen vào chuyện của Mai cô nương sao?"
Sở Phi Dương cúi đầu không nói. Mai Thần Anh hết nhìn người này lại nhìn người kia, cảm thấy kỳ lạ. Trước kia Tín Bạch xem Sở Phi Dương như bảo bối, đến đâu cũng khoe khoang về hắn, như thể lão sợ người khác không biết Sở Phi Dương mặt mũi sao ra. Sao bây giờ lão lại lạnh nhạt, thậm chí ghét cay ghét đắng hắn đến vậy? Xem ra lời đồn Sở Phi Dương phản bội sư môn cũng không phải là vô căn cứ.
Mai Thần Anh vốn là người không dễ dàng bỏ qua mọi chuyện, huống chi đây lại là cơ hội để hạ thấp kẻ hắn vô cùng chán ghét là Sở Phi Dương, hắn làm sao có thể bỏ qua. Hắn liền nhàn nhã lên tiếng: "Sở đại hiệp đây đã phạm phải sai lầm gì, có thể khiến cho Tín lão tiền bối tức giận như vậy? Chẳng lẽ giang hồ đồn đãi chuyện Sở đại hiệp đại nghịch bất đạo, chĩa kiếm vào sư phụ, phản bội sư môn, tất cả đều là sự thật?"
Sắc mặt Tín Bạch trầm xuống. Lão không muốn chuyện này bị lưu truyền ra ngoài, nhưng đã bị người khác biết, lão cũng không thể chối cãi. Mai Thần Anh nhìn mặt lão là có thể khẳng định đó là chuyện thật, vui sướng nhìn Sở Phi Dương gặp họa.
Sở Phi Dương vội quỳ xuống, khẩn thiết nói: "Sư phụ là người đệ tử kính trọng nhất, Thanh Phong Kiếm Phái là gia môn của đệ tử. Cho dù phải mất mạng, đệ tử tuyệt đối sẽ không làm chuyện có lỗi với sư phụ và môn phái."
Tín Bạch nghe hắn thành khẩn như vậy, nét mặt hơi dịu lại, nói; "Ngươi là đồ đệ ta thương yêu nhất, chỉ là ngươi nhất thời hồ đồ, ta sao nhẫn tâm trách móc ngươi. Chỉ cần ngươi giết tên yêu nhân kia, theo ta trở về, ta sẽ không truy cứu sai lầm trước kia của ngươi."
Sở Phi Dương nhíu mày, nói: "Sư phụ, y không phải là ác nhân. Đệ tử không thể giết y được."
Tín Bạch vừa nghe xong, lửa giận ngút trời, nói: "Hỗn trướng, còn hồ ngôn loạn ngữ! Chẳng lẽ ngươi nguyện ý cứu sống một tên tà giáo mà đối ngịch với Thanh Phong Kiếm Phái, với toàn bộ võ lâm?"
"Sư phụ..."
"Ta chỉ hỏi ngươi một câu, ngươi rốt cuộc muốn đứng về phía tên yêu nhân kia, hay giết hắn đem đến thỉnh tội với ta?" Tín Bạch cả giận nói.
Sở Phi Dương cúi đầu, trầm thanh nói: "Đệ tử sẽ không giết y."
"Ngươi..." Tín Bạch tức giận nhìn quanh, đoạt lấy cây roi trong tay một đệ tử đang nơm nớp lo sợ bên cạnh, cả giận nói: "Hôm nay ta đánh chết tên nghịch đồ người, rửa sạch sư môn!"
Mai Thần Anh nãy giờ vẫn ở một bên xem chuyện vui, bước lên trước trấn an lão: "Tín lão tiền bối chớ vì một kẻ không đáng mà ra tay. Việc nhỏ như thế, cứ giao cho vãn bối." Hắn cầm lấy cây roi. Tín Bạch trở lại ghế ngồi, gương mặt đỏ lên vì tức giận, thở dồn dập. Sở Phi Dương lo lắng nhìn lão, kêu: "Sư phụ..." Tín Bạch chỉ thản nhiên quay mặt đi, không muốn nhìn hắn.
Mai Thần Anh cầm roi đi tới, thản nhiên cười: "Sở đại hiệp, ta biết ngươi nội lực cao, cây roi này quất lên người ngươi cũng không thể gây thương tích đau đớn cho ngươi. Ngươi nếu muốn Tín lão tiền bối tha thứ, phải tỏ ra có chút thành ý chứ, đúng không?"
Sở Phi Dương nhìn về phía Tín Bạch, cúi đầu, triệt tiêu nội lực.
Mai Thần Anh thấy vậy, khóe miệng nhếch lên cười, nói: "Sở đại hiệp, xin đắc tội." Nói xong liền giơ roi lên đánh. Một roi quất vào, liền xuyên qua lớp y phục, lưu lại một lằn sưng đỏ trên ngực. Sở Phi Dương tuy không hé răng, nhưng đau đến nổi cả người run lên.
Mai Thần Anh cười một tiếng, lại tiếp tục đánh. Đúng lúc này cửa phòng đột nhiên bị đá văng ra, một bóng người lao đến chộp lấy cây roi, lại lao đến bên người Sở Phi Dương, lạnh lùng nhìn mọi người trong phòng.
Chương 75
Sở Phi Dương nhìn thấy người bên cạnh là Quân Thư Ảnh, hắn có chút kinh ngạc, nhưng sau lại lo lắng. Tín Bạch luôn muốn giết y, y lại không biết tự lượng sức mình, chọn ngay thời điểm này mà xông vào.
"Thật to gan, dám xen vào chuyện của Thanh Phong Kiếm Phái và Mai gia. Ngươi là ai?" Mai Thần Anh bị thân thủ cực nhanh của Quân Thư Ảnh dọa đến phát sợ, khi phục hồi tinh thần lại liền lên tiếng quát tháo. Tín Bạch cũng nhìn về phía Quân Thư Ảnh. Sở Phi Dương không hiểu ánh mắt của lão mang hàm ý gì, tuy vẫn quỳ nhưng hắn không ngừng cảnh giác đề phòng.
Quân Thư Ảnh lạnh lùng liếc Mai Thần Anh một cái, khiến hắn co rúm cả người. Quân Thư Ảnh khinh thường không muốn cùng hắn nói chuyện, ném cây roi xuống đất, quay sang nói với Sở Phi Dương: "Ngươi thật đúng là một đồ đệ hiếu thuận a, chỉ cần sư phụ ngươi nói là để mặc cho người khác đánh, đại hiệp ngươi đầu óc bị choáng váng rồi à?"
Tín Bạch trầm thanh nói: "Vị công tử này, mặc kệ ngươi là thần thánh phương nào, Thanh Phong Kiếm Phái ta trừng trị nghịch đồ, không đến lượt ngoại nhân như ngươi nhúng tay vào."
Sở Phi Dương vừa nghe cảm thấy kinh ngạc, rồi lại nhẹ nhàng thở ra, xem ra là do Tín Bạch không nhận ra Quân Thư Ảnh. Hiện giờ Quân Thư Ảnh tuấn tú tiêu sái, thân hình thon gầy, so với bộ dáng chật vật mập mạp tháng trước thật đúng là khác xa nhau.
Quân Thư Ảnh hừ lạnh một tiếng, nói: "Khi Sở Phi Dương vâng lời thì ngươi tự cao tự đại xem hắn như bảo bối, khi không vâng lời thì ngươi sợ hắn làm mắt mặt mà trừng phạt hắn như vậy. Ngươi thật xứng đáng làm sư phụ mà."
Tín Bạch bị người khác nói như vậy, gương mặt già nua phút chốc trở nên âm trầm. Sở Phi Dương nghe y nói, cảm thấy dường như y có ý bảo vệ mình, giống như những lời nói khi họ ở Hồ gia trại, nhất thời hắn cảm thấy tâm tình hỗn loạn, không biết là loại tư vị gì. Nhưng khi hắn nhìn sang gương mặt âm trầm của Tín Bạch, biết là có chuyện không tốt liền nhíu mày quát: "Không được vô lễ. Mau hướng sư phụ ta bồi tội."
Quân Thư Ảnh cười lạnh nói: "Ngươi dám dùng loại khẩu khí này ra lệnh cho ta? Ngươi nghĩ rằng ta lo ngươi sống hay chết sao? Nếu ngươi bị đánh chết, sau này sao giúp ta khôi phục nội lực? Hay là ngươi muốn mượn chuyện này để kéo dài thời gian? Sở Phi Dương, ngươi chớ giở thủ đoạn trước mặt ta."
Sở Phi Dương lửa giận dâng lên. Hắn luôn nhiệt tình vì y, lại bị y nghi đông nghi tây. Sở Phi Dương lạnh lùng nói: "Ta muốn ngươi lập tức hướng sư phụ ta bồi tội!"
"Lão già giả nhân giả nghĩa này, ta chỉ sợ hắn không tha thứ nổi." Quân Thư Ảnh khinh thường nói.
"Ngươi..." Sở Phi Dương tức giận đứng dậy. Không đợi hắn nói tiếp, Tín Bạch đột nhiên hét lớn một tiếng: "Đủ rồi!"
Sở Phi Dương áy náy nhìn về phía Tín Bạch, nói: "Sư phụ."
"Đủ rồi, các ngươi cút ra ngoài hết cho ta." Tín Bạch xoa xoa đôi mày, thấp giọng nói.
"Sư phụ..."
"Cút ngay! Cút!" Tín Bạch ném chén trà trên bàn, giận dữ hét.
Sở Phi Dương lòng đầy hối lỗi quỳ xuống lạy, rồi đứng dậy rời đi. Quân Thư Ảnh cũng nhàn nhàn theo sát phía sau.
Sở Phi Dương ra khỏi tửu lâu liền đi thẳng về biệt viện. Quân Thư Ảnh im lặng theo sát phía sau, hai người trên đường đi không nói tiếng nào. Đến một chỗ vắng vẻ bên bờ hồ, Sở Phi Dương cuối cùng không nhịn được, tức giận nói với Quân Thư Ảnh: "Ta vẫn chưa thanh toán chuyện ngươi lần trước ám toán sư phụ ta, lần này lại nói những lời ác ý như vậy. Sau này ngươi còn dám vô lễ với sư phụ ta, ta tuyệt không tha cho ngươi."
Quân Thư Ảnh hừ lạnh, quay mặt sang chỗ khác, không buồn lên tiếng. Sở Phi Dương càng thêm giận, lạnh lùng nói: "Ngươi đừng nghĩ ta đã đáp ứng sẽ giúp ngươi hồi phục công lực mà có thể làm theo ý mình. Ngươi còn vô lễ như thế với sư phụ ta, hay muốn ám toán sư phụ ta, Sở Phi Dương ta tuyệt đối sẽ không giúp ngươi."
Lời nói này chạm vào điều Quân Thư Ảnh đang lo sợ, ánh mắt của y dao động, nhướng mày nhìn Sở Phi Dương, cả giận nói: "Ta bất quá không quen nhìn tên ngu ngốc Mai Thần Anh dám diễu võ dương oai trước mặt ngươi. Nếu ngươi không thích, lần sau ta tuyệt đối không lên tiếng."
Sở Phi Dương nghe y nói vậy, mặc dù biết y chỉ vì lợi dụng mình mới chịu nhẫn nhịn, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy ấm áp, bao nhiêu bất mãn cùng oán giận, chỉ cần một câu nói này của y, lập tức tan thành mây khói.
Hắn thở dài, xoay người sang chỗ khác, lạnh nhạt nói: "Trở về đi." Quân Thư Ảnh gật gật đầu, đi bên cạnh hắn. Dọc đường cả hai đều im lặng chìm trong tâm tư của riêng mình.
Sáng sớm ngày hôm sau, Sở Phi Dương đem một thùng nước ấm thật lớn đến phòng Quân Thư Ảnh. Quân Thư Ảnh ngạc nhiên hỏi: "Ngươi muốn làm gì?"
Sở Phi Dương nói: "Nội lực của người là chí âm, mang tính hàn. Nếu ta đả thông kinh mạch cho ngươi, phải giúp ngươi dung hợp nội dung tán loạn trong cơ thể, nhất định sẽ khiến hàn khí đột ngột xâm nhập vào cơ thể, khó có thể chịu được. Nếu ngươi vào trong thùng nước ấm này thì khi ta giúp ngươi vận nội công ngươi sẽ dễ chịu hơn một chút."
Quân Thư Ảnh nghe theo lời Sở Thư Dương, nửa thân trên xích lõa tiến vào thùng nước. Sở Phi Dương đến phía sau y, vén mái tóc dài của y ra trước ngực. Hắn đặt tay lên lưng y, thấp giọng nói: "Bắt đầu."
Quân Thư Ảnh nhắm mắt lại, chỉ cảm thấy một dòng nhiệt lưu từ tay Sở Phi Dương chậm rãi chảy vào trong cơ thể, ôn nhu lan ra tứ chi, cả người y thư sướng như được những sợi bông ấm áp mềm mại bao bọc. Không bao lâu dòng ngoại lực kia bỗng trở nên mạnh mẽ, cường ngạnh đánh sâu vào kinh mạch bị bế tắc. Quân Thư Ảnh nhíu mày khi từng đợt đau đớn truyền đến.
"Đừng chống cự." Âm Thanh ôn hòa trầm thấp của Sở Phi Dương từ phía sau truyền đến. "Thả lỏng người ra."
Quân Thư Ảnh theo lời hắn thả lỏng thân thể, dòng ngoại lực vẫn tùy ý đánh sâu vào cơ thể, trong phút chốc đầu y đầy mồ hôi, không biết vì đau đớn hay vì cơ thể quá nóng.
Đột nhiên chung quanh thân thể bắt đầu cảm thấy mát lạnh, Quân Thư Ảnh mừng rỡ, cảm giác này y rất quen thuộc, chính là cảm giác nội lực lưu động trong thân thể.
Kinh mạch bắt đầu được đả thông, nội lực càng lúc càng mãnh liệt lưu chuyển trong cơ thể. Hàn khí càng lúc càng mạnh, nháy mắt liền khiến Quân Thư Ảnh cảm thấy như mình rơi vào hầm băng. Nội lực của Sở Phi Dương còn chưa rút khỏi cơ thể đã đụng vào nội lực trong cơ thể Quân Thư Ảnh, giống như hai luồng băng hỏa đụng phải nhau, vô cùng khó chịu.
Thấy kinh mạch y đã thông suốt, Sở Phi Dương đưa nội lực tán loạn của y về đan điền mới rút tay ra, nói: "Đến đây ngươi phải tự dựa vào chính mình rồi."
Quân Thư Ảnh cố nén cảm giác khó chịu, ngưng thần vận khí. Sở Phi Dương ở một bên yên lặng nhìn. Phần thân thể lộ ra khỏi mặt nước của Quân Thư Ảnh khẽ run, môi tím tái, đôi mày nhíu chặt, tựa hồ y đang khó chịu đến cực điểm.
"Ta... rất lạnh." Quân Thư Ảnh run giọng nói.
Sở Phi Dương trả lời: "Không cần nói. Tự ngươi phải khống chế được nội lực của mình, như thế sẽ không cảm thấy lạnh nữa. Điểm này ta không thể giúp được ngươi."
Quân Thư Ảnh không lên tiếng nữa, sắc mặt càng lúc càng tái nhợt, cả người không ngừng run rẩy. Sở Phi Dương chờ một lúc mới cảm thấy có điểm không ổn, vội vã kêu lên: "Quân Thư Ảnh?"
Môi Quân Thư Ảnh giật giật, âm thanh nhỏ đến mức khó có thể nghe được: "Sở Phi Dương... Dương, giúp ta... ta... lạnh..."
Sở Phi Dương nhúng tay vào thùng nước, thấy nước lạnh như băng. Hắn vội bế Quân Thư Ảnh ra, lau khô nước trên người y, đưa y tới bên giường. Cả người Quân Thư Ảnh phát run, thần trí không tỉnh táo vì quá lạnh. Sở Phi Dương cởi y phục rồi cũng ngồi lên giường, ôm chặt Quân Thư Ảnh vào lòng. Thân nhiệt ấm áp dường như khiến Quân Thư Ảnh cảm thấy thoải mái không thôi, càng dựa sát vào người Sở Phi Dương. Sở Phi Dương đặt hai tay lên người Quân Thư Ảnh, chậm rãi đưa nội lực của mình vào người y.
Cảm giác ấm áp làm cho Quân Thư Ảnh dần dần tỉnh táo trở lại, đôi mày giãn ra. Sở Phi Dương thu lại nội lực, tay vẫn để trên lưng Quân Thư Ảnh, khẽ vuốt ve y.
Sở Phi Dương cảm thấy Quân Thư Ảnh vẫn đang nửa tỉnh nửa mê, nhưng chỉ chốc lát nữa y sẽ thanh tỉnh. Hắn không muốn buông Quân Thư Ảnh đang ngoan ngoãn dựa vào người mình ra, đưa tay nâng cằm y lên, nhẹ nhàng vuốt ve đôi môi vừa hồng hào trở lại, cúi đầu cảm nhận đôi môi mềm mại của y.
Sở Phi Dương cắn cắn môi y, đầu lưỡi vươn vào miệng nhẹ nhàng liếm động.
Sở Phi Dương hôn một hồi, bỗng nhiên cảm thấy cơ thể trong ngực mình cứng đờ. Hắn mở to mắt, liền chạm vào đôi mắt đen thẳm của Quân Thư Ảnh. Sở Phi Dương nhắm mắt trở lại, hôn càng sâu thêm. Khoảng cách quá gần khiến Quân Thư Ảnh nhìn rõ đôi mắt trong suốt lại sâu thẳm như nước đang nhìn thẳng vào mình, đôi mắt có thể thu hút hồn phách người khác.
Sở Phi Dương kêu khẽ, đem Quân Thư Ảnh đặt dưới thân mình, kiềm chặt hai tay y, điên cuồng hôn môi y.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro