Chương 16 - 20
Chương 16
Quân Thư Ảnh ở lại ôn tuyền vài ngày để chữa thương nhưng lại không có công hiệu lớn. Ngoại thương đã sớm hồi phục nhưng nội lực lại không thể hoàn toàn khỏi, thậm chí còn giảm đi. Y lo lắng việc trong giáo, vả lại trong sơn động này lúc nào cũng nhắc nhở y nhớ lại sự việc hoang đường đã phát sinh. Quân Thư Ảnh cuối cùng cũng chịu không nổi nữa.
Quân Thư Ảnh sau khi rời khỏi sơn động liền muốn phá hủy nơi gợi lại ký ức không tốt đẹp gì này, nhưng rồi lại suy nghĩ ngày sau có thể còn dùng đến. Dù sao cũng không thể không công nhận ôn tuyền kia rất hữu dụng. Liền lệnh cho Cao Phóng phái người che lấp hang động, mắt không thấy tâm không phiền, xem như nó không tồn tại. Cao Phóng mặc dù có chút cảm giác kì quặc nhưng vẫn theo lệnh đem sơn động kia niêm phong lại.
Quân Thư Ảnh trở lại đúng vào thời điểm rối loạn nhất của Thiên Nhất giáo. Y biến mất nhiều ngày làm giáo chúng nổi lên nghi ngờ. Hàng loạt tin đồn phát sinh, mà tin đồn được lan truyền nhiều nhất là y bị Thanh Lang đả thương, sinh mệnh khó giữ. Bọn giáo chúng mang ý phản loạn thừa dịp này mà lộ ra ý đồ. Quân Thư Ảnh trở lại giáo, nổi trận lôi đình, lập tức đem thế lực đối địch dọn sạch, đem những đường chủ đứng đầu cuộc phản loạn trước mặt mọi người dùng khổ hình tra tấn chí tử. Mùi máu tươi làm cho người ta không rét mà run, trong lúc nhất thời giáo chúng không một ai không khúm núm tuân lệnh Quân Thư Ảnh.
Gần chính ngọ, ánh nắng chói chang. Ánh sáng tràn ngập trong phòng, ngoài cửa sổ bóng cây sum suê, khắp nơi thoang thoảng mùi hoa quế. Không kể đến những đồ đệ đã bỏ mạng vì đao thương, Thương Lang sơn cũng có một mùa xuân tươi đẹp như vậy.
"Giáo chủ, đây là tình hình các phân đường gần mấy tháng qua, người xem qua. Sau việc các đường chủ không an phận bị giết mấy ngày trước, hiện tại giáo chúng cũng biết điều hơn." Cao Phóng đem sổ sách đạt trước mặt Quân Thư Ảnh.
Quân Thư Ảnh cầm lấy lật qua lật lại một chút liền gấp lại để sang một bên: "Ngươi làm là ta yên tâm, sau này không cần đưa ta xem." Nói xong nhu liễu nhu mày làm ra một bộ dáng lười nhác.
Cao Phóng chống lên bàn, cau mày xem xét Quân Thư Ảnh, nói: "Tuy rằng ngươi nói tin tưởng ta làm ta thật vui mừng, nhưng lại không giống ngươi chút nào"
"Sao?! Vậy như thế nào mới giống ta?" Thiên Nhất giáo nội loạn dần dần được dẹp yên, Quân Thư Ảnh tựa hồ tâm tình không tồi thản nhiên cười hỏi lại.
"Giáo chủ ngươi trời sanh tính đa nghi, trước kia bất cứ chuyện gì cũng không mượn tay người khác, phải chính mình làm thì mới yên tâm. Vài ngày gần đây... lại dễ tính như vậy."
Quân Thư Ảnh đang tươi cười đột nhiên ngừng lại, sắc mặt thay đổi hừ lạnh một tiếng: "Cao Phóng, ngươi càng lúc càng lớn mật."
Cao Phóng ôm lấy sổ sách rời đi vài bước, ha hả cười nói: "Bởi vì giáo chủ gần đây không còn động một chút lại đem người hút thành thây khô, như vậy không đáng sợ." Nói xong nhẹ nhàng rời đi, thanh âm đinh đinh đang đang càng lúc càng xa.
Quân Thư Ảnh trầm mặt, hai bàn tay chậm rãi nắm chặt không biết trầm tư điều gì. Một lát sau lại đứng lên mở cánh cưa ngầm trên tường ra. Đợi lúc thân ảnh y biến vào bóng tối phía sau bức tường, cánh cửa khép lại chỉ còn lại căn phòng yên tĩnh.
Ngày mười lăm mỗi tháng là ngày các đường chủ yết kiến giáo chủ, đây là quy định đã được đặt ra từ lúc thành lập Thiên Nhất giáo, hiện giờ mặc dù có nhiều cuộc nổi loạn nhưng quy định này chưa lần nào bị bỏ qua. Lúc này trong đại sảnh, các đường chủ ngồi nghiêm chỉnh, từng người báo cáo. Quân Thư Ảnh ở trên dựa vào ghế ngồi nghe hoặc thản nhiên tán dương vài câu, hoặc trầm thanh chỉ trích vài câu rồi lại trấn an họ.
Đường chủ bên ngoài là người hô phong hoán vũ, tác uy tác phúc, trong giáo đường lại nơm nớp lo sợ như chuột ngồi trước mèo.
Từng đường chủ báo cáo xong thì người đầy mồ hôi như vừa trải qua một trận ác chiến. Cũng may Quân Thư Ảnh tuy rằng tâm tính bất định nhưng cũng không đến nỗi không biết đạo lý cố gây khó xử, đối với mọi người chỉ ngắn gọn ra lệnh rồi nhẹ nhàng gật đầu buông tha. Đáng thương nhất là những đường chủ này không hiểu được nên bị một phen kinh hồn tán đảm.
Cuối cùng cũng tới đường chủ của Xích Diễm đường, nhưng Quân Thư Ảnh không phản ứng. Xích Diễm đường chủ báo cáo xong xuôi mọi việc liền cung kính cuối đầu. Thời gian qua đi, trên trán Xích Diễm đường chủ xuấn hiện mồ hôi theo gân xanh trên trán chảy xuống cằm sau đó rơi xuống quần áo, hắn cũng không dám lau đi.
Qua nửa nén hương, Quân Thư Ảnh vẫn không lên tiếng, Xích Diễm đường chủ trộm giương mắt nhìn, chỉ nhìn thấy giáo chủ bọn họ một tay chống lên trán nhưng không nhìn thấy biểu tình phía sau ống tay áo. Chung quanh, các đường chủ khác vẫn ngồi nghiêm chỉnh, mọi người cũng thấy bất an, đương nhiên sẽ không có ai vì hắn lên tiếng.
Xích Diễm đường chủ nuốt nước bọt, thật cẩn thật mở miệng nói: "Không biết giáo chủ đối với Xích Diễm đường có chỉ thị gì?"
Quân Thư Ảnh vẫn không để ý đến hắn. Nội đường yên lặng đáng sợ.
Xích Diễm đường chủ cuối cùng chịu đựng không nổi từ trên ghế trượt xuống, quỳ trên mặt đất dập đầu thật mạnh, thanh âm có chút phát run: "Giáo chủ, Xích Diễm đường tuy rằng vô công nhưng cũng không đáng tội, đối với giáo chủ lại trung thành và tận tâm có nhật nguyệt chứng giám. Nếu có điều gì làm cho giáo chủ ngài không hài lòng, thuộc hạ tự nguyện lĩnh phạt. Khẩn cầu giáo chủ khai âm tha mạng!" Nói xong lại dùng sức đập đầu thật mạnh, "cộp" một tiếng, trên trán máu tươi đầm đìa.
Quân Thư Ảnh cuối cùng cũng lên tiếng. Y ngẩng đầu hơi có chút ngơ ngác hỏi: "Ngươi làm gì vậy? Ngươi vừa rồi không có phạm sai lầm, sao lại xin tha mạng?"
Xích Diễm đường chủ nhất thời không kịp phản ứng, đầu đầy máu vẫn quỳ ở đó. Quân Thư Ảnh miễn cưỡng khoát tay áo: "Tất cả nói xong chưa? Nói xong rồi thì lui đi."
Phía dưới các đường chủ vội vàng đứng dậy, cung kính cáo lui. Xích Diễm đường chủ trải qua cơn kinh hoàng này vui mừng vì mình vẫn còn giữ được cái mạng, lại lo lắng Quân Thư Ảnh hành động có chút khác thường lại dập đầu thật mạnh nhanh chóng rời đi.
Đợi đến lúc các đường chủ đều lui đi hết, Quân Thư Ảnh đứng dậy nhíu mày. Cao Phóng lên tiếng, thân thiết hỏi: "Giáo chủ, người có chỗ nào không khỏe?"
Quân Thư Ảnh lắc đầu đi vào trong. Cao Phóng ở phía sau nhìn, trong mắt lộ ra chút thần sắc lo lắng.
Cao Phóng cảm thấy mấy ngày nay Quân Thư Ảnh thật kỳ lạ. Có lẽ dẹp được nội loạn trong Thiên Nhất giáo, quét sạch nội địch nên không thận trọng giống như trước. Quân Thư Ảnh hiện giờ thật ôn hòa. Ánh mắt trước kia cơ hồ không có lúc nào không tóe ra tinh quang, thủ đoạn tính toán, hiện tại lại không có lúc nào không biến nhác buồn ngủ, một bộ tư thế chực chờ cơ hội nhắm mắt lại.
Vừa rồi mỗi đường chủ cơ hồ đều câm như hến, ngay cả đầu cũng không dám nâng, đương nhiên không thấy được thần sắc Quân Thư Ảnh. Hắn an vị ở bên người Quân Thư Ảnh nên nhìn thấy rất rõ ràng. Quân Thư Ảnh không phải lặng im để dọa tên đường chủ sợ chết này mà thật ra là y ngủ gật.
Cao Phóng đi tới cửa sổ nhìn ngắm sắc trời, bất quá chỉ mới qua khỏi giờ dậu mà thôi. Một người luyện võ mà lại ngủ nhiều như thế thật không bình thường. Nhưng Quân Thư Ảnh không cho hắn bắt mạch, hắn đương nhiên không dám động vào, nếu không với tính tình của y, hắn có thể lập tức bị chết oan uổng.
Hoa mai phiêu tán trong không khí, gió đêm ấm áp, Cao Phóng khẽ thở dài: "Chỉ mong đó là do xuân khí."
Chương 17
Gió nam phơ phất, bóng đêm như nước.
Thanh âm đồ vật rơi xuống đất hỗn độn quanh quẩn trong mật thất, những bức tường dày khiến một chút thanh âm cũng không truyền được ra bên ngoài.
Quân Thư Ảnh một phen đập phá đồ đạc trên bàn, lại không ngừng thở dốc. Y không cam tâm dùng tay phải xuất một chưởng. Trên mặt bàn chỉ lưu lại một chưởng ấn nhợt nhạt.
"Tại sao? Rốt cuộc là tại sao?" Quân Thư Ảnh hai mắt đỏ lên, thì thào ngã trên mặt đất.
Sau khi từ sơn động trở về, y vốn tưởng rằng nội lực sẽ nhanh chóng khôi phục nhưng lại chậm chạp không có khởi sắc gì cả, thậm chí còn cảm giác mình càng ngày càng vô lực. Trong bụng giống như có một lỗ đen nhè nhẹ từng đợt từng đợt hút lấy nội lực y, khiến y không thể thi triển được. Y có thể cảm giác được nội lực tuy không xói mòn nhưng lại không thể sử dụng như là đang có gì đó cướp đoạt sức mạnh của y.
"Rốt cuộc là cái gì?" Quân Thư Ảnh lấy tay đè bụng, các đốt ngón tay phát ra âm thanh thanh túy, đầu ngón tay trắng bệch.
Y lúc thuận tiện lại vào mật thất, vừa xem sách vừa thử rất nhiều phương pháp vẫn không thể thu hồi toàn bộ nội lực. Quân Thư Ảnh cảm thấy rất rõ ràng kia đích thị là tác dụng của chung độc do Thanh Lang hạ trên người y. Nhưng y hầu như đã xem tất cả mọi ghi chép có liên quan đến Miêu Cương chung độc cũng không biết được bệnh trạng của mình. Nhưng thấy được chung độc Cao Phóng hạ Sở Phi Dương, nhịn không được liền xem hết, xong lại tức giận đến nỗi đầu bốc khói lại chỉ có thể nuốt mật đắng xuống bụng, khổ không thể tả.
Lúc Quân Thư Ảnh ra khỏi mật thất thì vẻ mặt đã bình tĩnh lại, không nhì ra vừa lúc nãy còn giận dữ, lửa hận ngút trời. Cửa ngầm mở ra liền nhìn thấy Cao Phóng đã ở trong phòng chờ.
"Đang luyện công?" Cao Phóng đặt cái trấn đồng (chặn giấy) nãy giờ còn cầm trên tay xuống, tiến lên hai bước: "Giáo chủ, ngươi mới vừa hồi phục không lâu, mọi việc tiến hành đều dựa vào kết quả không thì cuối cùng cũng công cốc."
Quân Thư Ảnh kéo tay áo, bưng chén trà thản nhiên nói: "Ngươi có việc à?"
Cao Phóng cười nói: "Nếu không phải vì ngươi thì ta không có việc gì cả." Dừng một chút, hắn nghiêm mặt nói: "Hôm nay có mật báo, từ khi thiếu chủ đi theo Thanh Lang, Thanh Lang cũng có một chút hành động. Chúng ta không thể không đề phòng." Nói xong liền đưa ra một mảnh giấy nhỏ.
Quân Thư Ảnh tiếp nhận mật thư, nhìn vài cái rồi cười lạnh một tiếng, nói: "Vì tên thiếu chủ quái vật kia? Hắn thật có tầm nhìn tốt."
Cao Phóng ngồi xuống ghế, thở dài: "Từ xưa hồng nhan họa thủy. Thiếu chủ cho dù không có năng lực nhưng khuôn mặt dáng người kia khiến kẻ khác gây tai họa cũng hợp tình. Nghĩ tới bản lĩnh của thiếu chủ hiện bên Thanh Lang dùng thân thể để trao đổi cũng không phải là không thể."
Quân Thư Ảnh lặng yên không nói lại siết chặt lực tay lên chén trà.
Cao Phóng cầm một chén lên tinh tế thưởng thức, tiếp tục nói: "Vốn ta còn lo lắng Thanh Lang có ý đồ với ngươi. Ngươi tuy là kẻ địch nhưng chắc hẳn hắn sẽ không so đo chuyện đó..."
Xoảng một tiếng, cái chén vỡ vụn. Quân Thư Ảnh nắm cổ Cao Phóng, tay nổi gân xanh, hung tợn nói: "Ngươi càng ngày càng làm càn. Cho rằng ta thật sẽ không giết ngươi sao?"
Cao Phóng trợn mắt, há to mồm, hai tay cố kéo tay Quân Thư Ảnh ra. Quân Thư Ảnh tay dùng sức đến khi thấy hắn trên mặt không còn chút huyết sắc mới buông tay ra, lạnh lùng nhìn xuống.Cao Phóng ôm cổ ngã ngồi trên mặt đất hớp lấy từng ngụm không khí, chật vật không chịu nổi.
"Ta... ta biết sai rồi, giáo chủ thứ tội." Cao Phóng khó khăn ngẩn đầu nhìn về hướng Quân Thư Ảnh.
Quân Thư Ảnh hừ lạnh một tiếng, phân phó: "Ngươi đi an bài phòng ngự, phòng khi Thanh Lang tấn công. Nếu không có chuyện quan trọng đừng tới quấy rầy ta."
Cao Phóng cúi đầu tuân lệnh. Quân Thư Ảnh gật đầu thản nhiên nói: "Ngươi lui ra ngoài đi."
"Vâng, thuộc hạ cáo lui." Cao Phóng theo mặt đất bò lên, cố ngăn tiếng ho khan, khom người lui ra sau. Cái cổ trắng hiện lên rõ ràng vài vết xanh tím. Quân Thư Ảnh nhíu mày nghe tiếng bước chân cùng tiếng chuông trên người Cao Phóng dần dần đi xa, y liền đến bên giá sách rút ra vài quyển, tiếp tục cúi đầu miệt mài đọc.
Quân Thư Ảnh ngoài mặt ra vẻ mạnh mẽ nhưng cơ hồ không có lúc nào là không lo lắng hãi hùng. Nội lực không thể ổn định làm cho y không có gì để dựa dẫm. Đêm khuya khi bừng tỉnh khỏi ác mộng, cảm thấy đan điền hoàn toàn trống rỗng, không cảm thụ được một tia nội lực nào còn đáng sợ hơn ác mộng gấp trăm lần. Giống như một tay thư sinh trói gà không chặt đi lạc vào chỗ ở của đám hổ báo sài lang, nguy hiểm đến mức có thể tan xương nát thịt.
Nghĩ kỹ thì, dường như từ khi gặp tên Sở Phi Dương kia vận tốt của y liền biến mất, sau này chỉ toàn gặp vận xui. Nếu không phải lúc trước bị Sở Phi Dương gây trọng thương, y sẽ không dễ dàng bị Thanh Lang đánh bại, cũng sẽ không bị hạ cái chung độc quỷ dị kia, cũng sẽ không có một đêm hoang đường đầy sỉ nhục trong hang động, nội lực sẽ không như bây giờ càng ngày càng tiêu hao không biết khi nào có thể khôi phục, không biết khi nào bị phát hiện rồi lâm vào tình cảnh bi thảm chết không nơi chôn thây.
Chương 18
Giọt mưa phùn theo gió bay lất phất, cánh hoa rơi rụng khiến cảnh sắc thêm rực rỡ. Một linh âm thanh thùy theo cuối hành lang truyền đến, Cao Phóng vội vàng đi đến cũng không gõ cửa liền xông thẳng vào thư phòng.
"Giáo chủ, người của Thanh Lang đã tới dưới chân núi. Chúng ta không thể ngồi yên chờ chết...Giáo chủ?!"
Cao Phóng tới quá nhanh. Quân Thư Ảnh không kịp thu lại bộ dáng chật vật đang phủ phục trên bàn nôn khan.
"Cút đi!" Quân Thư Ảnh tùy tay cầm lấy một vật trên bàn ném vào Cao Phóng, hổn hển quát.
"Giáo chủ, ngươi thân thể không khỏe? Hãy cho ta xem mạch đi" Cao Phóng mặt lộ vẻ ưu phiền tránh thoát bộ sách bị ném tới bên người, tiến lên vài bước.
"Ta không sao!" Quân Thư Ảnh khó khăn lên tiếng, chống vào bàn đứng thẳng lên. "Ta hiện tại muốn luyện công. Ngươi đi ra ngoài, mặc kệ có chuyện gì phát sinh cũng đừng đến làm phiền ta, cũng không cho bất luận kẻ nào tiến vào quấy rầy." Tuy rằng đã cố gắng trấn định, trên mặt Quân Thư Ảnh lại không có chút huyết sắc nào, tái nhợt đến dọa người.
Xem bộ dáng Quân Thư Ảnh tuy dựa vào bàn nhưng vẫn muốn lung lay sắp ngã, Cao Phóng vô luận như thế nào cũng không dám bỏ mặc mà rời đi. "Giáo chủ, giấu bệnh là không tốt. Thuộc hạ là người như thế nào, ngươi chẳng lẽ còn không tin ta?!"
Quân Thư Ảnh cười lạnh một tiếng: "Đúng vậy, ngươi là gì của ta? Ta tại sao lại tin tưởng ngươi? Lập tức đi ra ngoài cho ta. Không nên ép ta giết ngươi. Cao Phóng, cẩu không nghe lời ta sẽ không dưỡng"
Cao Phóng dừng một chút, đột nhiên cười nói: "Giáo chủ, không phải hiện tại ngươi căn bản không giết được ta? Nếu là trước kia, ngươi đã sớm động thủ rồi. Còn có thể để ta nói nhiều lời vô nghĩa như vậy?"
Quân Thư Ảnh sắc mặt trầm lại, Cao Phóng nói không sai, hai tay y ngay cả nắm chặt lại cũng khó khăn. Cao Phóng cười dài bước lại gần. Quân Thư Ảnh chân vừa di chuyển, chân lại đột nhiên mềm nhũn té xuống đất, trong bụng nổi lên một cơn buồn nôn xoay trời chuyển đất lan đến thắt lưng, lại không thể nôn ra được, trước mắt tối đen.
Một bàn tay khẽ vuốt sau lưng, cổ tay cũng bị mấy ngón tay thon dài nắm lấy. Quân Thư Ảnh khẽ động cổ tay lại bi ai phát hiện chính mình hiện tại ngay cả Cao Phóng cũng không tránh thoát được. Trong bụng lại là một trận buồn nôn, cơ thể như muốn nôn ra cả lục phủ ngũ tạng. Quân Thư Ảnh không còn lòng dạ nào để ý Cao Phóng nữa.
Cơn đau chậm rãi biến mất thì Quân Thư Ảnh đầu đã đầy mồ hôi, trước mắt biến thành màu đen. Thanh âm lo lắng của Cao Phóng vang lên bên tai: "Giáo chủ, nội lực của ngươi..."
Quân Thư Ảnh ngẩn đầu nhìn Cao Phóng chăm chú, nghiến răng nói: "Nghe đây! Không được nói ra! Nếu không ta..."
Cao Phóng vội vàng lắc đầu: "Ta sẽ không nói. Ngươi yên tâm"
Sự thật đã bị Cao Phóng phát hiện, Quân Thư Ảnh cũng không cần cố gắng uy vũ trước mặt hắn nữa, thở hồng hộc té trên mặt đất, một bộ dáng suy yếu.
Liếc Cao Phóng một cái, Quân Thư Ảnh cươi nhạo một tiếng: "Nội lực của ta tạm thời không thể thi triển, nghỉ ngơi sẽ lại khỏe, đây chắc là chung độc vẫn còn, mấy ngày sẽ hết. Ngươi lại làm ra vẻ như tai họa đến nơi rồi?!"
Cao Phóng nhăn mày nhăn mặt không lên tiếng, cầm lấy cổ tay Quân Thư Ảnh cẩn thận bắt mạch, đôi mày thanh tú nhăn lại. Quân Thư Ảnh bị biểu tình này của hắn làm phiền lòng, một phen tránh khỏi Cao Phóng, không kiên nhẫn nói: "Ta nói không có việc gì, không cần chuẩn mạch nữa"
Cao Phóng hé môi, khó có thể mở miệng bình thường, chần chừ hỏi han. "Giáo chủ, ngươi... ngươi hay ngủ, buồn nôn... chuyện này bắt đầu từ lúc nào?"
Quân Thư Ảnh nghi hoặc nhìn hắn, trầm tư một chút rồi nói: "Giữa tháng trước"
Cao Phóng cúi đầu yên lặng một lúc, khi ngẩn đầu lên lại nhìn về hướng Quân Thư Ảnh, ánh mắt lóe lên, không dám nhìn thẳng đôi mắt tràn đầy nghi hoặc của Quân Thư Ảnh, ấp a ấp úng nói: "Giáo chủ, có một chuyện, thuộc hạ không biết có nên nói hay không..."
Quân Thư Ảnh không kiên nhẫn nói: "Nói mau!"
Cao Phóng nuốt nước bọt, hai mắt nhìn bả vai Quân Thư Ảnh, nói: "Tuy rằng không thể tin được, nhưng mà giáo chủ, mạch của ngươi giống như là... hỉ mạch"
Cả phòng yên tĩnh, chỉ có tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ.
"Mạch gì?"
"Hỉ mạch"
"Là mạch gì?"
"...là có tin vui, giáo chủ"
Quân Thư Ảnh trố mắt một lúc, gian nan đứng dậy đẩy tay Cao Phóng ra. Lảo đảo hướng về phía cửa.
"Giáo chủ..."
Quân Thư Ảnh đưa tay ngăn cản không cho Cao Phóng đi theo, thấp giọng nói: "Để ta yên lặng một chút." Vừa nói vừa bước chậm rãi ra ngoài cửa, lê chân trên mặt đất, chân nặng tựa ngàn cân, ngay cả khi tới bậc cửa cũng không nhấc chân lên nổi mà vấp ngã.
Cao Phóng than nhẹ một tiếng, đi đến đỡ vai Quân Thư Ảnh, muốn mở miệng an ùi nhưng lại không biết nên nói gì.
Loại chuyện này hắn cả đời cũng chưa thấy qua, ngay cả nghe cũng chưa nghe bao giờ. Nhân loại, chim bay cá nhảy, hoa cỏ cây cối, tạo ra sinh mệnh mới vĩnh viễn là nhiệm vụ của nữ nhân. Hắn lớn lên cùng Quân Thư Ảnh, đương nhiên biết Quân Thư Ảnh là một nam nhân, còn là một nam nhân tự cao tự đại, dã tâm bành trướng. Một nam nhân như vậy giờ phút này trong thân thể lại dưỡng dục một sinh mệnh nhỏ bé yếu ớt. Một sự thật vô cùng vớ vẩn, một sự thật vô cùng hoang đường.
"Giáo chủ, kỳ thật trong truyền thuyết có rất nhiều chuyện nam nhân sinh con... đây cũng không phải là chuyện hi hữu..." Cao Phóng bịa chuyện. Quân Thư Ảnh thấp đầu, thanh âm khàn khàn bỗng nhiên vang lên: "Cho ta một chén dược"
"Gì cơ?" Cao Phóng hỏi lại.
"Cho ta một chén dược, ngươi biết dược gì rồi đó. Sau này, ngươi quên hết, ta quên hết, chuyện hôm nay xem như chưa từng phát sinh."
Cao Phóng trầm ngâm một lúc nói: "Vừa mới hai, ba tháng sẩy thai là có thể..." Quân Thư Ảnh nghe như vậy thân thể rõ ràng chấn động. Cao Phóng biết nói như vậy với y là một đả kích quá lớn vội chuyển sang đề tài khác. "Chính là có một vấn đề. Ta tuy rằng không biết sao lại có hài tử này nhưng rõ ràng là có liên quan đến chung độc Thanh Lang đã hạ, nội lực của ngươi không thể khôi phục chắc chắn cũng liên quan đến nó. Sau khi nó ra đời, kết quả tốt là nó sẽ không khống chế nội lực của ngươi nữa, ngươi sẽ lại khôi phục công lực. Nếu phá nó, e rằng kết quả là..."
"Công lực của ta sẽ mất cùng nó?" Quân Thư Ảnh nói tiếp.
"Đúng, chính là như vậy." Cao Phóng sợ hãi nhìn xuống, do dự một chút lại nói tiếp: "Ta vừa rồi bắt mạch cho ngươi thấy nội lực của ngươi cũng không có tổn thất, như vậy chỉ bị nó hấp thu tạm thời để tự bảo vệ mình. Cho nên chờ nó trưởng thành, sanh hạ xong, lúc đó nó cũng không cần nội lực của ngươi hộ thể nữa, tự nhiên sẽ trả lại."
Quân Thư Ảnh tay phải nắm lấy khung cửa, mu bàn tay nổi gân xanh, chỗ khung cửa bị nắm rơi ra vài mẩu gỗ vụng.
"Giáo chủ, nội lực của người..."
Quân Thư Ảnh đột nhiên đứng dậy, giống như bộc phát hét lớn một tiếng. Y phi thân lao ra hành lang, thân ảnh mơ hồ biến mất vào rừng cây giữa màn mưa. Cao Phóng vội vàng đuổi theo. Cây cỏ nơi Quân Thư Ảnh đi qua đều bị đạp gãy, dấu vết rõ ràng, Cao Phóng nhanh chóng tìm được y.
Lúc này, y đang ở giữa một cánh đồng hoa, phóng hết công lực để phát tiết. Chiêu thức sắc bén, tứ phía cánh hoa rơi rụng lả tả. Nguyên là đóa hoa tươi thắm, phút chốc đã héo úa. Quân Thư Ảnh phẫn hận, một chưởng phát lực đánh tan khóm hoa.
"Tại sao? Tại sao lại là ta? Khắp thiên hạ nhiều kẻ so với ta còn âm độc tàn ác hơn, tại sao lại là ta?! Ta đã làm gì mà đối xử với ta như vậy?!" Quân Thư Ảnh gào thét, bức ép nội lực, thanh âm đinh tai nhức óc.
Sau khi phát tiết xog, Quân Thư Ảnh mệt mỏi cúi đầu quỳ rạp xuống chỗ nước bùn. Đám tóc rối bám vào mặt dính đầy nước, không biết là mồ hôi hay nước mưa. Hô hấp dần dần bình phục, y nằm xuống mặt đất tràn đầy cánh hoa rơi, ngửa mặt hướng lên trời, hai mắt nhắm lại.
Cao Phóng lặng lẽ đi tới đứng phía sau y.
Mưa phùn thấm ướt y phục, lạnh lẽo nhưng thoải mái.
Đảng, sâm, dương quy, thục địa hoàng, sinh địa hoàng, thổ ti tử, dầu tầm gửi (mấy vị thuốc bắc ấy mừ =.=) nấu với nước làm thành một chén dược đen đặc. Quân Thư Ảnh mới chỉ động vài đũa thức ăn, Cao Phóng đã đem chén dược đặt trước mặt y, cười dài nhìn y nói: "Giáo chủ, uống ngay đi"
Quân Thư Ảnh mắt nhìn chén dược màu đen đặc quánh kia, dạ dày vốn chịu khổ sở càng thêm khó chịu, nhíu mày hỏi: "Đây là gì?"
Cao Phóng cười nói: "Giáo chủ, ngươi không cần biết tên của nó. Đây là dược trị thương, uống nhanh đi."
Quân Thư Ảnh chán ghét liếc Cao Phóng một cái rồi cầm lấy chén dược, ngửa đầu rót vào bụng, uống quá nhanh nên có chút buồn nôn. Cao Phóng mang một mâm quả mơ để trên bàn, Quân Thư Ảnh mặt thoáng sạm lại: "Cao Phóng, ngươi đưa ta cái gì vậy? Không cần ngươi quá phận."
Cao Phóng thu dọn chén dược, cười đến tít mắt: "Giáo chủ, nếu có thể làm mình dễ chịu hơn sao lại không làm? Ngươi để ý nhiều như vậy làm gì. Ngươi vĩnh viễn là giáo chủ anh minh thần võ của chúng ta mà." Nói xong liền nhẹ nhàng rời đi, để Quân Thư Ảnh một mình nhăn mày nhăn mặt xem xét đám quả mơ mê người trên bàn.
Chương 19
Cao Phóng dùng cách nữ nhân an thai để điều trị cho Quân Thư Ảnh, nếu y mỗi ngày không dùng sắc mặt đen như đáy nồi nhìn hắn thì cũng xem như là thành công rồi.
Thanh Lang mang người đến đóng chân dưới chân núi, hơn nửa tháng nay vẫn an phận, một chút động tĩnh cũng không có. Tuy rằng Quân Thư Ảnh đối với việc này rất buồn bực nhưng chỉ có thể địch không động, ta không động. Lấy thể lực cùng công lực hiện nay của y, tiên phát chế nhân là không có khả năng. Mặc dù tình cảnh bị động giằng co khiến y thật nóng lòng nhưng cũng không thể làm được gì hơn.
Nhưng mỗi ngày Cao Phóng lại vui tươi hớn hở sắc thuốc cho y, lại chọn cho y toàn thức ăn ngon, lúc nào cũng mang một bộ dáng tất bật (có năng khiếu chăm sóc người đang mang thai lắm đó Phóng ca). Vừa nghĩ tới Cao Phóng nhất định là hầu hạ mình như một nữ nhân mang thai, Quân Thư Ảnh đã muốn dùng tay bóp chết hắn. Nhưng sự chiếu cố của Cao Phóng quả thực làm y thoải mái hơn rất nhiều. Huống chi Cao Phóng mỗi lần gặp y đều là gương mặt xán lạn tươi cười. Tục ngữ có nói: "Không đánh kẻ luôn tươi cười". Quân Thư Ảnh đơn giản nghĩ vậy nên hắn cho y ăn y liền ăn, cho uống liền uống, cho ngủ liền ngủ, cẩn thận tuân theo lời dặn của thầy lang. Chỉ là Cao Phóng luôn dùng ánh mắt hiền lành nhìn y khiến lông mao y nổi lên hết. (đọc đoạn này thấy nó hài hài sao á ^^)
Nếu cứ như vậy không có chuyện gì phát sinh thì mười tháng sau... Quân Thư Ảnh không dám nghĩ tiếp, sự tình này đáng sợ hơn rất nhiều so với tất cả những gì mà y đã trải qua.
Có một điều ngoài ý muốn là Thanh Lang ở dưới chân núi như hổ rình mồi. Loại sự tình này khiến Quân Thư Ảnh không thể xem thường được. Ý muốn lớn nhất của y chính là bình an ngồi trên vị trí giáo chủ suốt quãng đời còn lại.
Thanh Lang không có động thái gì hơn mười ngày, rốt cuộc cũng bắt đầu hành động. Quân Thư Ảnh cũng không kiên nhẫn được trước sự giằng co này. Nhân mã hai bên đánh giáp lá cà ở bãi đất trống bên ngoài sơn môn, tiếng thét rung trời.
Nơi này vốn là nơi bọn họ cùng nhau luyện võ, đồng sinh đồng tử, hiện tại lại là nơi chém giết lẫn nhau. Trên mặt đất máu tươi lênh láng, không trung huyết nhục bay tứ tung, không biết là rơi xuống kẻ gãy tay gãy chân hay văng lên người thân thể không trọn vẹn.
Trận này nhất định đánh đến lưỡng bại câu thương, lại không biết sẽ tiếp tục đến bao lâu.
Thanh Lang đang đứng ở hậu phương đột nhiên tung người nhảy lên, đánh về phía Quân Thư Ảnh đang ở ngoài vòng chiến. Quân Thư Ảnh lùi về sau vài bước, Cao Phóng liền hướng về trước giơ tay tạo ra một luồng khói màu tím. Luồng khói kia nhanh chóng lan ra, trực tiếp đánh về phía Thanh Lang.
Thanh Lang không dám khinh thường độc dược của Cao Phóng, chỉ có thể phi thân thoát ra, tạm hoãn tấn công. Cao Phóng muốn tiến lên lại bị Thanh Lang ném ra phía sau. Thân ảnh Quân Thư Ảnh chợt lóe qua trước mặt hắn, cùng Thanh Lang quyết đấu.
Cao Phóng không yên tâm đổ mồ hôi lạnh. Thai nhi càng lớn lên, nội lực của Quân Thư Ảnh càng không ổn định, việc nội lực đột nhiên biến mất phát sinh càng thường xuyên. Nếu vào lúc này xuất hiện việc ngoài ý muốn đó, Quân Thư Ảnh sẽ không còn đường sống.
Thanh Lang cùng Quân Thư Ảnh đều là cao thủ đứng đầu, trận sinh tử này cả hai đều dùng hết toàn lực, tứ phía cát bụi mịt mù, sát khí sắc bén khiến cho bất luận kẻ nào cũng không thể đến gần. Giáo chúng hai bên ngừng chém giết, tất cả đều thoái lui ra xa vây xem hai cao thủ này quyết đấu.
Hai người giằng co nhau qua hơn nửa nén hương, việc Cao Phóng lo lắng nhất đã xảy ra. Quân Thư Ảnh mất dần khí thế sắc bén lúc ban đầu dần dần có chút yếu thế, lực bất tòng tâm. Thanh Lang trong mắt hiện lên một tia nghiền ngẫm.
Nội lực phát sinh nhiễu loạn, càng ngày càng yếu, Quân Thư Ảnh bắt đầu lộ sơ hở. Thanh Lang dễ dàng nắm lấy cơ hội bắt được cổ tay y, tự tiện bắt mạch. Quân Thư Ảnh phát hoảng, ngưng tụ một chút nội lực cuối cùng vung chưởng đánh tới lại bị Thanh Lang dùng lực, lập tức đau đến toàn bộ khí lực tiêu tán, mặt mày tái nhợt, chỉ có thể dùng ánh mắt oán hận nhìn Thanh Lang.
Thanh Lang nhếch miệng cười: "Quân giáo chủ, ngươi quả nhiên thật sự..." Quân Thư Ảnh lập tức khẩn trương trừng lớn hai mắt. Thanh Lang cũng không nói gì cứ cúi xuống rồi lại ngẩn đầu quét mắt hết một vòng giáo chúng đông nghịt xung quanh. Nguyên bản số người hai phe ngang nhau nhưng hiện tại vừa thấy liền biết cao thấp, thủ hạ của Quân Thư Ảnh đều ủ rũ, sĩ khí đại ngã đã không cò ý chí chiến đấu.
Quân Thư Ảnh sợ tới mức sắc mặt càng thêm trắng, oán hận nói: "Nếu không phải ngươi hại ta, ta làm sao lâm vào hoàn cảnh này. Ngươi dám lan truyền ra ngoài, ta nhất định sẽ làm cho ngươi sống không bằng chết."
Thanh Lang cười nhạo một tiếng đem Quân Thư Ảnh tới gần trước mặt, ngả ngớn nâng gương mặt không còn chút huyết sắc nào lên. "Ta thật sự muốn nhìn Quân giáo chủ với bộ dáng như vậy sẽ làm như thế nào để khiến 'tại hạ' sống không bằng chết?!" Thanh Lang cố làm ra vẻ hằng giọng một cái, cao giọng lên tiếng. Vừa nói xong, Quân Thư Ảnh thanh âm sắc nhọn mang chút hoản loạn vang lên: "Ngươi câm mồm!"
Thanh Lang thu tay, cười dài nhìn Quân Thư Ảnh đang thở gấp gáp. Ánh mắt Quân Thư Ảnh tràn đầy phẫn nộ, y thấp giọng nói: "Ngươi thắng Thanh Lang, ngươi lấy chức giáo chủ đi. Ta sẽ lập tức biến mất khỏi mắt ngươi, từ nay về sau sẽ không quay về Thiên Nhất giáo. Ngươi nể tình chúng ta tốt xấu gì cũng là đồng môn với nhau, chuyện này thỉnh ngươi không nói ra ngoài. Như thế nào?"
Thanh Lang cầm cổ tay Quân Thư Ảnh, ngó tay chậm rãi vuốt ve, nói: "Ngôi vị giáo chủ căn bản đã ở trong tay ta dễ như trở bàn tay, ngươi nghĩ mình có tư cách đem nó ra làm điều kiện với ta sao?!"
Không có nội lực hộ thể, Quân Thư Ảnh dần suy yếu, bất tri bất giác đầu đã đầy mồ hôi.
Y cố gắng chống đỡ, trấn tĩnh nói: "Ta không có gì cả ngoại trừ một mạng này"
Thanh Lang lại cười nhạo: "Ta muốn mạng của ngươi làm gì? Ngươi cho là ai cũng giống như ngươi thích giết chóc sao?"
Quân Thư Ảnh không thể bình tĩnh được nữa, nôn nóng nghiến răng nghiến lợi nói: "Vậy ngươi rốt cuộc muốn cái gì?! Ta trước đối với ngươi không tệ, Thanh Lang, cho dù ngươi muốn ta chết cũng cho ta còn chút tôn nghiêm."
Thanh Lang nghiềm ngẫm nhìn Quân Thư Ảnh một hồi mới chậm rãi mở miệng nói: "Xem như trước kia cũng có tình đồng môn, ta sẽ không làm khó dễ ngươi. Ta chỉ yêu cầu ngươi trả lời ta một vấn đề mà thôi."
Cao Phóng ở cách Thanh Lang và Quân Thư Ảnh khá xa. Quân Thư Ảnh bị khống chế, hắn không dám mạo muội tiến lên, chỉ ở xa nhìn Thanh Lang cùng Quân Thư Ảnh nói gì đó. Quân Thư Ảnh sắc mặt càng lúc càng khó coi.
Cao Phóng tuy lo lắng nhưng cũng không cách nào tưởng tượng ra được họ đang nói gì. Chỉ thấy Quân Thư Ảnh cúi đầu, dùng thanh âm cực nhỏ nói ra một cái tên. Cao Phóng có điểm tinh tường, lại thấy Thanh Lang lắc đầu cười, nói chút gì đó vào tai Quân Thư Ảnh. Quân Thư Ảnh sắc mặt trầm lại, phẫn hận nhìn Thanh Lang chăm chú. Thanh Lang vẫn cười chư cũ. Quân Thư Ảnh hít sâu một hơi, lớn tiếng hô lên một cái tên "Sở Phi Dương!".
Chương 20
Chỉ cần một cái tên Sở Phi Dương, người từng khiến giáo chúng Thiên Nhất giáo trải qua không ít đau khổ, liền mang mười phần uy lực. Bọn họ quay đầu tìm xung quanh, mặt lộ vẻ sợ hãi sợ người vừa được gọi tên này đột nhiên xuất hiện.
Cao Phóng liễm mày nhìn Quân Thư Ảnh đã có chút không vững vàng dưới tay Thanh Lang. Hắn chỉ hơi suy nghĩ liền hiểu được, giờ phút này cũng chỉ có thể than một tiếng tạo hóa trêu ngươi.
Thắng bại đã phân, khi thấy Quân Thư Ảnh không có cơ hội chiến thắng bọn giáo chúng liền quay ngoắt phản bội. Thanh Lang mỉm cười nhìn tứ phía quân địch đều buông vũ khí chịu thua, thả Quân Thư Ảnh ra, thở dài: "Ta thật sự không hiểu đứng trên những kẻ như vậy, ngươi thật sự vui vẻ? Chỉ cần ngươi có một khắc yếu thế, thuộc hạ của ngươi sẽ cắn ngược lại ngươi. Đó chính là điều ngươi muốn sao?!"
Quân Thư Ảnh vừa mới trải qua một trận ác chiến, nội lực lại đột nhiên ngưng trệ đã có chút quay cuồng choáng váng. Y cười lạnh một tiếng, không đáp lời. Thanh Lang cũng không để ý, ra lệnh cho hai thủ hạ tới, chỉ Quân Thư Ảnh nói: "Đem hắn đi, trông chừng cẩn thận."
Quân Thư Ảnh kinh ngạc nhìn Thanh Lang, giọng căm hận nói: "Ngươi muốn nuốt lời?"
Thanh Lang cười ảm đạm: "Ta chỉ nói sẽ không giết ngươi chứ không nói sẽ thả ngươi. Buông tha người như ngươi, ta sao có thể an tâm làm giáo chủ?"
Quân Thư Ảnh chán nản, trong cơ thể một luồng khí nghịch chuyển, cổ họng một vị tinh ngọt, máu tươi tuôn ra khỏi khớp hàm cắn chặt, qua đôi môi khô khốc. Cao Phóng chạy đến lại bị thủ hạ của Thanh Lang ngăn lại, Thanh Lang khoát tay cho hắn đi. Cao Phóng bước nhanh hai bước đỡ lấy Quân Thư Ảnh, đưa một viên dược tới bên môi y. Quân Thư Ảnh nhắm mắt, há mồm nuốt viên dược, trong lòng thầm lặp đi lặp lại câu: "Núi non còn đó, quân tử báo thù mười năm không muộn." mới ngăn được cơn uất hận.
Quân Thư Ảnh được Cao Phóng đỡ cùng một đội giáo chúng canh giữ họ hướng đến sơn môn. Thanh Lang cho người dắt tới một con ngựa cao lớn, chính mình lại ôm một người ra khỏi xe ngựa. Người nọ bị áo choàng che kín, ngay cả mặt cũng không lộ ra. Thanh Lang đem người nọ lên lưng ngựa rồi ngồi phía sau, đem người nọ thật cẩn thận ôm vào ngực như đối xử với bảo vật. Sau đó ngựa hí một tiếng, chạy về phía sơn lộ.
Tuy không có Thanh Lang nhưng trong thủ hạ của hắn cao thủ đông như kiến, Quân Thư Ảnh không dám hành động thiếu suy nghĩ. Vào sơn môn, Quân Thư Ảnh cùng Cao Phóng lập tức bị mang đến buồng giam. Bọn áp giải đều là người ở Thương Lang Sơn mười mấy năm đương nhiên biết mình phải đi theo hướng nào. Cao Phóng nói nhỏ với Quân Thư Ảnh, thanh âm tràn đây lo lắng: "Xem ra Thanh Lang muốn nhốt chúng ta vào ngục. Hắn chẳng lẽ muốn nhốt chúng ta cả đời?"
Theo như Cao Phóng biết thì địa lao kia là nơi rất nhiều cao thủ võ lâm sống nốt quãng đời còn lại. Trong đó có những đại hiệp đến từ Trung Nguyên, cũng có phản đồ của Thiên Nhất giáo. Những người bị mất nửa cuộc đời trong lao ngục đó toàn bộ bị hút nội lực biến thành phế nhân rồi bị nhốt lại trong lao lý suốt quãng đời còn lại.
Quân Thư Ảnh không lên tiếng, âm thầm giữ chặt tay Cao Phóng. Cao Phóng không rõ ý đồ của Quân Thư Ảnh, chỉ có thể chậm rãi đi theo. Đoàn người càng đi, xung quanh càng hẻo lánh, tứ phía quái thanh lởn vởn. Quân Thư Ảnh càng đi càng chậm, tới một tòa núi đá to lớn bỗng nhiên dừng lại. Đầu lĩnh bọn áp giải kia không có kiên nhẫn dùng kiếm kiếm đâm Quân Thư Ảnh quát: "Nhanh lên! Đừng có làm càn. Ngươi giờ chỉ là tù nhân còn tưởng mình là giáo chủ hả?!"
Quân Thư Ảnh trong mắt chợt lóe tinh quang, giơ một chưởng đánh bay tên đầu lĩnh kia. Sau đó kéo Cao Phóng đẩy về phía núi đá. Cao Phóng không biết làm sao lại có chốt cửa mở sẵn, đột nhiên rơi vào trong tòa núi đá kia, rồi ầm một tiếng, cửa đá đóng lại chặn mất thân ảnh Quân Thư Ảnh đang ra sức ngăn cản bọn áp giải bên ngoài. Trong nháy mắt, khe hở biến mất, âm thanh cũng bị ngăn lại. Không gian nhỏ hẹp đột nhiên yên tĩnh, Cao Phóng chỉ nghe được tiếng dồn dập thở dốc của chính mình.
Cao Phóng lo lắng, liên tục đẩy cánh cửa đá ra, đập loạn xung quanh. Nhưng cánh cửa đá kia lại khong chút sức mẻ như là chưa từng mở ra. Không biết qua bao lâu, Cao Phóng kiệt sức ngồi xuống. Hắn căn bản không thể tìm được cơ quan mở cánh cửa đá này.
Cao Phóng nghỉ ngơi một lát liền hướng xung quanh tra xét. Nơi này trống rỗng, cơ hồ cái gì cũng không có, chỉ có một lối đi không biết thông ra hướng nào. Ở mãi trong này cũng phí công, Cao Phóng đứng dậy theo lối đi duy nhất kia đi xuống.
Cao Phóng thầm nghĩ đây là một lối đi nhân tạo, thông gió tốt, chỉ có một con đường duy nhất, không có lối khác. Cao Phóng ở bên trong nghiêng ngả lảo đảo đi không biết bao lâu liền nhìn thấy một tia sáng lờ mờ. Hắn tăng nhanh cước bộ đi về phía trước, chỉ chốc lát sau liền tới nơi. Cao Phóng từ từ đi ra khỏi cửa động được đầy cỏ dại che khuất, đột nhiên ánh sáng mãnh liệt đi tới khiến hắn có chút chói mắt. Hắn nhíu mắt nhìn, trước mắt xuất hiện một mặt cỏ hỗn độn. Nơi này cây cỏ cao chừng hơn nửa người, đã cao đến ngực hắn. Khi hắn ra khỏi bụi cỏ đi đến đường lớn phát hiện cảnh tượng trước mắt quen thuộc vô cùng. Vậy là hắn đã đến dưới chân núi.
Cao Phóng than nhẹ một tiếng. Lần này là Quân Thư Ảnh dùng hết toàn lực giúp hắn chạy thoát, cho dù hắn có lo lắng đến đâu, hiện tại hắn cũng không thể trở về. Nếu không Quân Thư Ảnh sẽ rất tức giận mà phóng một chưởng đánh chết hắn. Cao Phóng nhìn lại vài lần liền hướng khỏi núi mà đi.
Hắn cũng không thể đột nhập vào cứu Quân Thư Ảnh thoát hiểm từ trong tay Thanh Lang. Trong thiên hạ, người có thể đối đầu với Thanh Lang không nhiều mà hắn thì không thuộc vào cái số 'không nhiều' đó. Giờ hắn chỉ có thể dựa vào hy vọng cuối cùng là tìm kiếm một cường minh đồng đạo giúp đỡ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro