Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 101 - 105

Chương 101  

Giữa tầm nhìn nhuộm màu máu, những hình ảnh cùng ánh sáng hỗn độn, thân ảnh đang tiến tới mạnh mẽ như cuồng phong của Sở Phi Dương ngược lại càng thêm rõ ràng.

Quân Thư Ảnh có thể tinh tường nhìn rõ từng động tác nhỏ của hắn, tuấn mỹ tiêu sái như chim ưng đang giương cánh, càng lúc càng đến gần y.

Y khép hờ mi mắt, lần đầu tiên tránh được ánh mắt kia. Giờ đây, dù có gắng gượng chống cự cũng không còn ý nghĩa gì nữa. Chỉ là, so với kiếm khí đang ập đến thì ánh mắt kia càng khiến y không thể chịu được. Ánh mắt kia như chém một nhát vào lòng y, không để lại vết thương, nhưng đau đớn tận tâm can.

Tiếng kiếm lao tới càng vang lên rõ ràng, nhưng thanh kiếm trong tay Quân Thư Ảnh vẫn buông thõng xuống.

Sẽ chết sao... Sẽ bị Sở Phi Dương giết chết... chuyện này... Quân Thư Ảnh đột nhiên cảm thấy một cơn đau đớn nhói lên trong lồng ngực, tựa hồ sự phẫn uất cùng ủy khuất chợt tuôn ra cùng một lúc.

Y đã làm điều gì sai trái sao? Y không giết người, không tổn hại ai, không vi phạm cái gọi là hành động trượng nghĩa của hắn, cũng không khiến hắn làm trái tinh thần hiệp nghĩa của mình.

Tại sao lại như thế...

Gương mặt cảm nhận một luồng gió bỏng rát, Quân Thư Ảnh nhắm mắt lại.

Thời gian như ngừng trôi.

Nhưng cơn đau đớn không xuất hiện như y đã tưởng, chỉ có vài sợi tóc khẽ lướt qua má y, mang đến cảm giác quen thuộc.

Tiếng cười quen thuộc truyền vào tai, chỉ như vậy cũng khiến cả người Quân Thư Ảnh run lên.

Tiếng cười ôn hòa, mang chút bỡn cợt, vẫn như trước kia nhưng mang đến chút hoài niệm. Đây mới chính là tiếng cười y đã thấy quen thuộc đến nỗi việc nghe tiếng cười này đã sớm trở thành thói quen.

Quân Thư Ảnh mở to mắt, nhẹ nhàng quay sang tìm kiếm ánh mắt quen thuộc của hắn. Chưa kịp nhìn rõ gương mặt Sở Phi Dương thì tiếng Thanh Lang từ cách đó không xa đột nhiên truyền tới.

"Quân Thư Ảnh cẩn thận!"

Quân Thư Ảnh nhìn lại, liền thấy Tín Bạch đã thoát khỏi trận chiến với Thanh Lang và đang cầm kiếm hướng thẳng về phía mình.

"Nghịch đồ, ngươi lại nương tay cho tên yêu nhân ma giáo này!" Tín Bạch phẫn nộ vì không dạy dỗ đệ tử nên người, chưa dứt lời kiếm phong đã ập tới.

Quân Thư Ảnh vừa định giơ kiếm lên đỡ đã bị kéo về phía sau, tiến vào một cái ôm mạnh mẽ.

Mọi chuyển diễn biến quá nhanh khiến Quân Thư Ảnh vẫn cảm thấy mờ mịt, nhất thời để Sở Phi Dương ôm gọn mình, đưa mắt nhìn gương mặt mang ý cười của hắn, rồi theo ánh mắt hắn mà nhìn về phía Tín Bạch đang bị một kiếm của hắn ngăn trở.
"Tên nghịch đồ! Ngươi... Ngươi muốn chọc tức vi sư sao?!" Tín Bạch tức giận đến nỗi mặt đỏ bừng, ngón tay chỉ Sở Phi Dương run lên, trong một lúc trông lão già hơn hẳn, vừa phẫn nộ vừa lo lắng đồ đệ của mình đi vào con đường tà đạo.

"Sư phụ, đệ tử thực xin lỗi, đã phụ lòng mong đợi của sư phụ. Nhưng đệ tử không thể để bất cứ ai thương tổn y." Sở Phi Dương vừa nói vừa ôm Quân Thư Ảnh thật chặt. Lúc nói xong hắn cũng bắt đầu cảm thấy người trong lòng mình bắt đầu cựa quậy.

"Đứng im!" Sở Phi Dương quát khẽ. Quân Thư Ảnh liền cứng đờ người, không dám nhúc nhích.

Sở Phi Dương thầm cảm thấy buồn cười, vừa vỗ vỗ tay y trấn an vừa khom người tạ lỗi Tín Bạch: "Sư phụ, hết thảy sự tình xin để đệ tử sau này giải thích. Đệ tử bất hiếu, xin rời đi trước." Nói xong hắn cũng không đợi xem phản ứng của mọi người đã ôm Quân Thư Ảnh thật chặt, nói với y: "Đi!" Cả hai liền phi thân ra khỏi sơn trang.

Trên không, Quân Thư Ảnh quay đầu nhìn, thấy Cao Phóng vội vã đuổi theo mình nhưng bị Thanh Lang ngăn lại. Nhưng ngay lập tức bị tay áo của Sở Phi Dương che mất tầm nhìn.

Chương 102

Sở Phi Dương mang Quân Thư Ảnh một mạch hướng đến đỉnh núi. Quân Thư Ảnh hơi do dự muốn dừng lại nhưng lại bị Sở Phi Dương nắm chặt cổ tay, không để y chậm trễ.

Không biết hai ngươi đã đi được bao lâu, Quân Thư Ảnh cuối cùng không chịu được nữa, giằng khỏi sự khống chế của Sở Phi Dương, mất đà ngã xuống đất. Sở Phi Dương phải dừng lại.

"Rốt cuộc ngươi muốn mang ta đi đâu?" Quân Thư Ảnh nhíu mày hỏi.

Sở Phi Dương sờ sờ cằm, nhoẻn miệng cười, chậm rãi tiến lên. Quân Thư Ảnh hoảng hốt muốn lùi ra sau lại bị Sở Phi Dương nắm lấy bả vai, không thể thối lui.

Sở Phi Dương chừa một khoảng cách giữa hai người, cười cười, dịu dàng nhìn ánh mắt đề phòng của Quân Thư Ảnh, khẽ cười nói: "Dù ta mang ngươi đi đến đâu, ngươi cũng nguyện ý theo ta?"

Gương mặt Quân Thư Ảnh trầm xuống, y tức giận nói: "Ta đang hỏi chuyện nghiêm túc. Ngươi cho là có thể bình yên thoát khỏi tình thế hỗn loạn này sao?"

"Ngươi còn mặt mũi nói câu đó sao?" Sở Phi Dương lộ ánh mắt thống khổ, than nhẹ: "Không ngờ mặt ngươi lại dày như vậy. Ta không tính sổ với ngươi, ngươi còn oán thán với ta? Tình thế hỗn loạn này do ai gây ra? Ngươi nói đúng, không thể bình yên thoát được. Có lẽ ta nên ném ngươi cho sư phụ và Viên minh chủ xử lý."

Quân Thư Ảnh sau khi nghe xong, thoát khỏi Sở Phi Dương, quay người trở lại Đoạn Kiếm sơn trang, lạnh lùng nói: "Không cần Sở đại hiệp phiền lòng. Ta sẽ trở lại đó. Nếu không phải ngươi phá huỷ cơ hội tốt này của ta, ta sao có thể bại trận?"

"Đứng lại." Sở Phi Dương đột nhiên quát, giọng nói hàm chứa sự giận dữ.

Quân Thư Ảnh cứng đờ người.

Y không biết mình đang sợ điều gì. Có lẽ chính vì một Sở Phi Dương lãnh đạm hờ hững khi nãy đã làm cho y sợ hãi. Y không sợ kiếm pháp của Sở Phi Dương, chỉ sợ ánh mắt còn sắc bén hơn cả lưỡi kiếm kia. Một lần nữa Sở Phi Dương lại phát ra thanh âm lạnh lùng như vậy khiến tâm trạng Quân Thư Ảnh cũng giá buốt theo.

Y không muốn, nhưng không hiểu sao dù cố gắng thế nào cũng không thể bước tiếp. Nghe tiếng chân Sở Phi Dương chậm rãi đến gần, tim Quân Thư Ảnh đập như sấm, nhưng không có cả dũng khí để quay lại. Hơi thở ấm áp vương vào cổ, ôn nhu dịu dàng khiến Quân Thư Ảnh bất giác nắm bả vai thật chặt.

"Ta hỏi lại một lần nữa." Sở Phi Dương dừng lại ngay sau Quân Thư Ảnh. "Dù ta đi bất cứ nơi nào, ngươi cũng nguyện ý đi theo ta, được không?" Sở Phi Dương nhẹ nhàng hỏi.

Quân Thư Ảnh không thể nghe được gì từ giọng nói bình thản kia. Y cảm thấy khó chịu. Không hiểu tại sao Sở Phi Dương lại cố chấp một chuyện không chút ý nghĩa nào như thế này, đối với y, chuyện này nhàm chán đến cực điểm.

"Sở Phi Dương, ngươi rốt cuộc muốn..." Quân Thư Ảnh lên tiếng, lại bị Sở Phi Dương ngắt lời.

"Ta chỉ cần ngươi trả lời, không cần nói dài dòng." Sở Phi Dương vẫn thản nhiên nói như cũ, nhưng chứa đựng sự kiên quyết không để y cự tuyệt. Hắn đi đến trước mặt Quân Thư Ảnh, nhìn thẳng vào mắt y. Ánh mắt trực tiếp không thể lẩn tránh được khiến Quân Thư Ảnh cảm thấy khó có thể chịu được. Y rũ mắt, không muốn nhìn thẳng vào hắn, cũng... không dám.

Nếu là trước kia, Quân Thư Ảnh tuyệt đối không thể tưởng tượng được việc khi đối mặt với Sở Phi Dương chính mình lại có biểu hiện yếu đuối như vậy. Sở Phi Dương ở trước mặt y như vậy, nhưng y thấy hắn sao mà xa lạ quá.

Quân Thư Anh không biết tại sao khi hắn chĩa kiếm vào y lại bình tĩnh như không quan tâm đến y nữa. Rồi nháy mắt sau lại cứu y, như thể hắn chưa từng lạnh lùng, chán ghét y.

Y chán ghét Sở Phi Dương như vậy, càng chán ghét chính mình không kiềm chế được bản thân, cứ mãi lo sợ. Y biết mình nên cự tuyệt, nhưng lời nói đơn giản như vậy y cũng không sao thốt được nên lời. Có lẽ y biết mình đang sợ điều gì, nhưng lại không dám đối mặt với nó, không chịu thừa nhận nó.

Sở Phi Dương chờ, lẳng lặng nhìn Quân Thư Ảnh đang ở thế tiến thoái lưỡng nan. Y hơi cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào hắn.

Sở Phi Dương thở dài, đặt tay lên vai Quân Thư Ảnh, cảm nhận thân thể y đông cứng lại dưới tay mình.

"Ngươi không cần phiền lòng như vậy. Ngươi mong muốn điều gì? Ngươi khát vọng điều gì? Sợ mất đi điều gì?" Sở Phi Dương thấp giọng nói. "Chỉ cần ngươi nguyện ý theo ta, Quân Thư Ảnh. Chỉ cần ngươi nói một câu, bất luận chân trời góc biển, ta Sở Phi Dương sẽ trọn đời bên cạnh ngươi. Dù là trăm năm sau khi qua cầu Nại Hà, hay tỉnh lại sau kiếp luân hồi, vẫn có ta ở bên cạnh ngươi, bồi ngươi, bảo vệ ngươi, không để ngươi cô đơn."

Thanh âm mê hoặc của Sở Phi Dương nhẹ nhàng phiêu đãng bên tai, Quân Thư Ảnh bất giác muốn lùi về phía sau, lại phát hiện đôi tay của Sở Phi Dương trên vai mình nắm càng chặt hơn. Y nhìn bàn tay kiên định trên vai mình, rồi lại ngẩng đầu nhìn Sở Phi Dương, đối diện ánh mắt chính trực, hiên ngang lẫm liệt khiến người ta giận sôi lên được, cùng đôi môi đã thốt ra lời thề chân thành nguyện bên y suốt đời suốt kiếp.

Sở Phi Dương nhìn Quân Thư Ảnh cũng đang chằm chằm nhìn lại nhìn, nhất thời trông như cảnh tượng hai con gà trống đang đấu mắt với nhau, cuối cùng y cũng khẽ gật đầu, nhẹ đến mức tưởng chừng như y không có bất cứ hành động gì.

Sở Phi Dương tươi cười rạng rỡ, một tay kéo Quân Thư Ảnh vào lòng, một tay vỗ nhẹ vào lưng Quân Thư Ảnh, thoải mái cười nói: "Sớm biết nghe lời như vậy thì đâu có rắc rối gì."

Quân Thư Ảnh vừa nghe, nhíu mày, cảm thấy thật kỳ quặc. Khi tỉnh trí lại, đã nghe từ đằng xa truyền đến tiếng bước chân và tiếng người hỗn độn. Tiếng hét giận dữ của Tín Bạch vang lên rõ ràng.

Sở Phi Dương khẽ thở dài, kéo Quân Thư Ảnh, bất đắc dĩ nói: "Đi thôi, còn nhiều phiền toái lắm."

Chương 103

Hai người lao về hướng đỉnh núi. Gương mặt già nua đỏ bừng vì giận dữ của Tín Bạch xuất hiện, quyết đuổi theo không cho họ chạy thoát.

Quân Thư Ảnh quay đầu lại nhìn thoáng qua, rồi quay sang nhìn Sở Phi Dương, nhưng vẫn không lên tiếng.

"Ngươi định nói gì?" Sở Phi Dương vừa chạy vừa hỏi.

"... Sư phụ ngươi đã mệt rồi nhưng vẫn không bỏ qua cho chúng ta, ta nghĩ ngươi đang rất khó xử." Quân Thư Ảnh nói.

Sở Phi Dương liếc nhẹ Quân Thư Ảnh, thở dài: "Ta rất cảm kích vì ngươi đã suy nghĩ cho ta. Nhưng phải chi ngươi nghĩ đến ta sớm hơn, chẳng hạn như khi bày ra âm mưu nà."

Quân Thư Ảnh nghe vậy sắc mặt tối sầm, cắn môi.

Sở Phi Dương thấy vậy liền kêu lên: "Ngươi còn làm ra vẻ uỷ khuất. Ta đường đường là đại đệ tử của Thanh Phong Kiếm phái, danh chấn giang hồ, người người kính ngưỡng, toàn bộ võ lâm đều nằm trong tay ta. Giờ ta bị lâm vào cảnh này đều là do ngươi, lẽ ra ngươi dù nằm mơ cũng phải mỉm cười cảm kích ta mới đúng chứ."

"..." Quân Thư Ảnh không biết làm sao cãi lại hắn.

Sở Phi Dương qua lại nhìn Tín Bạch đang đuổi theo phía sau, rồi quay sang Quân Thư Ảnh ở ngay phía sau, lấy tay kéo thắt lưng y, trêu đùa: "À mà không cần nằm mơ thấy ta cũng được, chỉ cần ngươi lấy thân báo đáp..."

"Ngươi phát điên rồi hả?!" Quân Thư Ảnh nhảy phắt lên giống một con mèo đột nhiên bị kéo đuôi, gạt tay Sở Phi Dương ra, phẫn nộ quát.

Khi hai người nói chuyện thì phát hiện phía trước đã là ngã cụt, chỉ có vực sâu vạn trượng.

Hai người đáp xuống đất, Sở Phi Dương nhoẻn miệng cười, vỗ vỗ bả vai Quân Thư Ảnh, trấn an: "Bớt giận bớt giận."

"Nghịch đồ, ngươi chịu chết đi!" Phía sau truyền đến một tiếng hét lớn, Tín Bạch đã tiến đến gần chỗ hai người. Không bao lâu sau những người khác cũng dần dần kéo đến, đầu tiên là những đệ tử Thanh Phong Kiếm phái chạy theo Tín Bạch, rồi tới Thanh Lang và Cao Phóng, ảnh vệ của Thanh Lang cũng theo phía sau. Lực lượng hai bên giáp mặt tiếp tục tạo thành một trận hỗn chiến.

Thanh Lang vừa đáp xuống đất, Cao Phóng lập tức tránh xa hắn, chạy đến bên Quân Thư Ảnh: "Giáo chủ."

Quân Thư Ảnh nhìn về phía Cao Phóng, phi thân đến chỗ hắn, đưa hắn ra khỏi vùng chiến loạn.

"Giáo chủ, ngươi không sao chứ?" Cao Phóng bắt lấy Quân Thư Ảnh, vội vàng hỏi.

Quân Thư Ảnh lắn đầu, nói: "Thanh Lang không làm khó dễ ngươi chứ?"

"Không, chỉ là..." Cao Phóng hơi do dự.

"Chỉ là sao?" Quân Thư Ảnh nghi hoặc. "Ngươi muốn giấu ta chuyện gì?"

Cao Phóng hé môi, chưa kịp lên tiếng thì đột nhiên đã có người phóng tới bắt Quân Thư Ảnh đi.

"Giáo chủ!" Cao Phóng kinh hoàng gọi, khi tập trung nhìn lại thì thấy hoá ra là Sở Phi Dương, hắn mới yên lòng.

Sở Phi Dương mang Quân Thư Ảnh phi thân đến vách đá, cao giọng nói với Tín Bạch đang chuẩn bị rút kiến tấn công: "Sư phụ, thỉnh ngài nghe đồ đệ một lời."

Tín Bạch dừng lại, thở hồng hộc: "Ngươi nói đi. Để ta xem ngươi còn lời nào để biện minh."

Sở Phi Dương chậm rãi quỳ xuống, ngẩng đầu nhìn Tín Bạch, nói: "Sư phụ, ngài không chỉ là sư phụ của đệ tử, mà còn là phụ mẫu. Ngài nuôi dưỡng, dạy đệ tử làm người. Đại ân đại đức của sư phụ, Sở Phi Dương này cả đời cũng không thể báo đáp được."

Tín Bạch nhìn Sở Phi Dương. Ánh mắt chân thành, nhu thuận không hề dao động nhìn thẳng vào lão, hắn cũng là người đồ đệ mà lão đắc ý tự hào mỗi lần nhắc đến, khiến lão thoáng chốc mềm lòng, lửa giận vơi đi phân nửa.

"Ngươi biết vậy là tốt rồi. Biết sai thì phải sửa, ngươi lập tức giết tên yêu nhân ma giáo này, rồi cùng sư phụ trở về lĩnh tội, sau này nếu không phạm tội trọng gì, ta sẽ bỏ qua." Tín Bạch thở dài.

Sở Phi Dương cúi đầu, khẩn cầu: "Sư phụ, y không phải ác nhân. Hơn nữa không phải do y mê hoặc đệ tử, mà do đệ tử nguyện ý bảo vệ y. Sư phụ, vì đệ tử, ngài có thể buông tha cho y không? Đệ tử chỉ cầu xin một điều này, sau này dù sự phụ có dạy bảo gì, đệ tử cũng sẽ nhất mực tuân lời, không để sư phụ tức giận."

"Ngươi... ngươi nói gì?" Tín Bạch thất kinh khi nghe hắn nói những lời này trước mặt mọi người. Tuy nói là mọi người, nhưng chỉ là những người trong cùng giáo phái và giáo chúng Thiên Nhất giáo, nhưng nói giữa thanh thiên bạch nhật như vậy thì còn ra thể thống gì nữa?

Tín Bạch chưa nói xong, Viên Khang Thọ ở phía sau đã giữ lão lại, nhìn Sở Phi Dương, thở dài: "Phi Dương, ngươi... việc này... rốt cuộc là như thế nào?" Lão chiến đấu đến lúc này cũng phát hiện ra người Thiên Nhất giáo quả nhiên không có ý gây tổn thương cho đối phương. Lão không phải là người không biết thời thế, cũng thấy trong việc này tất có ẩn tình, liền đến khuyên giải lão Tín Bạch tính tình nóng nảy này.

Thanh Lang không biết khi nào đã đến bên người Cao Phóng, nhìn về mấy người đứng bên vách đá, hắng giọng, nói: "Sở đại hiệp này thật đúng là biết cách làm mọi chuyện rắc rối thêm mà..."

Tín Vân Thâm cầm kiếm đứng cách đó không xa, cũng nhìn những người ở phía vách đá, rồi lại nhìn về Cao Phóng, nhíu mày, không biết cậu đang suy nghĩ điều gì.

Quân Thư Ảnh đứng bên cạnh Sở Phi Dương, gương mặt trầm tĩnh không chút biểu lộ nào. Y không hiểu Sở Phi Dương đang có chủ ý gì.

Sau khi nghe Sở Phi Dương nói, lửa giận của Tín Bạch lại bùng lên. Lão giơ kiếm về hướng Sở Phi Dương, tức giận nói: "Ngươi thật không biết phân biệt phải trái, hôm nay ta sẽ thanh lý môn hộ..."

"Sư phụ!" Sở Phi Dương ngắt lời, đứng dậy, lùi vài bước về phía vực thẳm.

"Phi Dương, ngươi..." Viên Khang Thọ nhìn vực thẳm phía sau Sở Phi Dương, lo lắng kêu lên.

Tín Bạch nói: "Ngươi định làm gì?"

Sở Phi Dương nhìn Quân Thư Ảnh, lại nhìn về phía Tín Bạch, thở dài: "Đệ tử chỉ nghĩ làm sao để cả đôi bên đều không bị thương tổn."

"Vọng tưởng! Hôm nay nếu hắn không chết thì ta cũng không toàn mạng!" Tín Bạch nghiến răng nói, ánh mắt nhìn Quân Thư Ảnh dường như sắp phun ra lửa đến nơi. Nếu không phải vì tên yêu nhân ma giáo này, đại đệ tử của lão đã sớm trở thành võ lâm minh chủ người người kính ngưỡng, chứ sao có thể như bây giờ mà chống đối chính vi sư của mình?

Quân Thư Ảnh cũng không buồn nhìn Tín Bạch. Sở Phi Dương đột nhiên đến bên Quân Thư Ảnh, thấp giọng hỏi: "Quân Thư Ảnh, người có nguyện cùng ta vào sinh ra tử?"

"Cái gì..." Quân Thư Ảnh nghi hoặc nói, còn chưa kịp phản ứng thì cánh tay đã bị Sở Phi Dương kéo lấy, cùng nhảy xuống vực sâu vạn trượng.

"Phi Dương!" Tín Bạch kinh ngạc hét lớn. Lão không thể ngờ Sở Phi Dương lại dùng đến cách này, nhất thời không thể ngăn cản, chỉ có thể vọt đến bờ vực nhìn xuống. Viên Khang Thọ cũng vội vàng theo sau.

"Sư phụ." Tín Bạch nhìn xuống dưới mới thấy thì ra Sở Phi Dương đã cắm mũi kiếm vào vách đá, cách bờ vực mấy trượng. Lưỡi kiếm lung lay tưởng chừng sắp gãy trước cơn cuồng phong.

Tín Bạch sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, vội vàng hô: "Phi Dương, đừng làm càn, mau đi lên."

Sở Phi Dương lắc đầu cười nói: "Nếu tính mạng của đệ tử có thể đổi lấy sự tha thứ của sư phụ, thì đệ tử có chết cũng cam lòng."

"Sở Phi Dương! Ngươi phát điên rồi à! Nếu chết thì mình ngươi chết đi, mau cho ta lên!" Phía dưới đột nhiên vang lên tiếng hét to. Hoá ra Quân Thư Ảnh bị Sở Phi Dương cùng kéo xuống vực, lại bị Sở Phi Dương ngăn cách nên chung quanh không có vách đá để bám trụ, lửa giận ngút trời.

Sở Phi Dương dùng lực kéo Quân Thư Ảnh vào lòng, ôm thật chặt.

Quân Thư Ảnh không thể mượn lực vách đá mà leo lên được, chỉ có thể níu chặt Sở Phi Dương.

Sở Phi Dương mỉm cười, hôn phớt vào những sợi tóc vương trên má y, thấp giọng thở dài: "Quân Thư Ảnh, tuy ngươi tham sống sợ chết, vong ân phụ nghĩa, nhưng ta... yêu ngươi, biết làm sao được..."

Tín Bạch và Viên Khang Thọ nội lực thâm hậu, nhĩ lực (*) cũng không tầm thường, tuy thanh âm nhỏ bé của Sở Phi Dương sớm đã hoà vào tiếng gió, nhưng hai ngươi vẫn nghe thấy không bỏ sót chữ nào, nhất thời sắc mặt cả hai đều biến đổi, mắt trợn trắng, miệng há hốc.

(*) Nhĩ lực: thính giác  

Quân Thư Ảnh tức giận quát: "Ta mặc kệ ngươi có âm mưu gì, mau đưa ta thoát khỏi chỗ quỷ quái này!"

Sở Phi Dương lại vờ như không nhận thấy sự tức giận của y, ánh mắt ôn nhu nhẹ nhàng lướt trên gương mặt Quân Thư Ảnh, cố kiềm giọng nói: "Quân Thư Ảnh, ngươi là bảo bối của Sở Phi Dương ta... Bảo bối tuyệt mĩ, huyền diệu nhất..."

Quân Thư Ảnh nghe được chỉ thêm tâm phiền ý loạn, chưa kịp ngắt lời thì Sở Phi Dương đột nhiên ngẩng đầu gọi: "Thanh Lang..."

"Cái gì..." Quân Thư Ảnh bối rối, chỉ cảm thấy cơ thể mình bị quăng lên khỏi vực sâu.

Tưởng chừng như mọi âm thanh đều ngưng lại.

Y quay nhìn xuống dưới, bắt gặp nụ cười thản nhiên cùng ánh mắt tràn ngập yêu thương không chút che giấu của Sở Phi Dương, nhìn đến đôi môi khẽ nói gì đó với mình.

"Ngươi nói gì?" Quân Thư Ảnh thì thào, thân ảnh Sở Phi Dương nháy mắt xa dần, hướng xuống lớp sương mù dưới vực sâu, không bao giờ... trở lại...

Quân Thư Ảnh cảm thấy phía sau ai đó đang đỡ cơ thể không đứng vững nổi của mình. Âm thanh ồn ào xung quanh phút chốc ùa về, tràn ngập tai. Nhưng giọng nói quen thuộc mãi không tan biến, cứ quanh quẩn bên tai y: "Sở Phi Dương nguyện lấy tính mạng mình đổi lấy một mạng của Quân Thư Ảnh, thỉnh sư phụ chấp thuận..."

Đệ tử Thanh Phong Kiếm phái đứng đầy bên bờ vực, hướng về phía vực sâu kêu gọi thảm thiết.

Quân Thư Ảnh chăm chăm nhìn vách đá, nhất thời không biết mình đang ở đâu.

Chỉ trong chớp mắt, nhưng cứ như... trời đất đảo lộn.

"Quân Thư Ảnh, ngươi không sao chứ?" Thanh Lang đỡ Quân Thư Ảnh xuống đất, nhẹ nhàng hỏi.

Quân Thư Ảnh lảo đảo bước từng bước về phía trước.

"Các ngươi cút hết cho ta, cút!" Tín Bạch đột nhiên quay đầu lại, hai mắt đỏ bừng, thanh âm khàn khàn hét vào Quân Thư Ảnh.

Quân Thư Ảnh muốn đi đến bờ vực, nhưng lại bị Thanh Lang ở phía sau điểm huyệt, hai mắt y miễn cưỡng nhìn về phía bờ vực, cuối cùng lại không cam lòng nhắm mắt lại, yếu đuối ngã trên mặt đất.

Thanh Lang đỡ y đứng dậy, cao giọng ra lệnh: "Chúng ta đi!" Hắn quay đầu lại thoáng nhìn về phía vực thẳm, ánh mắt hiện lên vẻ khó hiểu cùng sầu lo.

Chương 104

Khi tỉnh lại, Quân Thư Ảnh chỉ cảm thấy mơ mơ màng màng, nhất thời không biết mình đang ở nơi nào. Y đưa mắt nhìn tứ phía, thấy mình đang ở trong một căn phòng bày trí xa lạ, ánh hoàng hôn len vào qua khung cửa càng làm căn phòng thêm huyền ảo. Y nhắm mắt suy nghĩ, một lúc sau những hình ảnh trước khi y hôn mê dần xuất hiện trở lại.

Quân Thư Ảnh xuống giường, đi đến cạnh cửa, dáng điệu thẫn thờ. Cửa không khoá, chỉ khẽ đẩy là cửa mở. Gió lạnh theo khe cửa tiến vài phòng. Quân Thư Ảnh rùn mình vì cơn lạnh bất ngờ kéo tới.

Bên ngoài im lặng, không một tiếng người.

Quân Thư Ảnh đi dọc theo hành lang tiến về phía trước. Đến lúc này y vẫn cảm thấy mờ mịt, không biết mình muốn đi đến đâu. Hơi thở y hỗn loạn, đứt quãng. Y cẩn thận kiểm tra, nhưng không bị nội thương. Chỉ là, trong lòng như thể mất đi một thứ gì đó, nhẹ nhàng phảng phất, không thể chạm đến, một thứ y không muốn mất đi. Từng động tác nhỏ đều khiến cơn đau từ khoảng trống trong lòng lan ra, đau đến thấu xương, khiến tim y đập nhanh, tay chân lạnh toát.

Đến chỗ quẹo cuối hành lang, cuối cùng y cũng bắt gặp một người đang đi tới. Người nọ mặc đồ tiểu nhị trong khách điếm, nhìn thấy Quân Thư Ảnh liền vội vàng chạy đến, ân cần cười nói: "Chào công tử. Một vị quan gia đã bao hết chỗ trong khách điếm, còn dặn dò không được quấy rầy công tử. Nếu công tử đã tỉnh, tiểu nhân xin đi chuẩn bị chút thức ăn và rượu cho ngài."

Chợt Quân Thư Ảnh cảm thấy đau xót.

Cũng cảnh này chuyện này, tưởng chừng như y đã sớm quên, như thể đó chỉ là ảo mộng nhất thời, vậy mà hiện giờ... khi tỉnh lại, y như trở về quãng thời gian trước kia.

Tiểu nhị im lặng chờ đợi, gương mặt lộ vẻ khó hiểu. Quân Thư Ảnh tỉnh táo trở lại, hỏi: "Người bao hết khách điếm này là ai?"

Tiểu nhị ha hả cười nói: "À, vị khách quan kia ngay từ sáng đã có việc phải rời đi rồi. Hắn dặn dò tiểu nhân chăm sóc cho công tử, xin công tử kiên nhẫn đợi đến khi hắn trở về."

Quân Thư Ảnh gật đầu nói: "Ta biết rồi. Ngươi đi xuống đi." Y nghĩ một chút rồi nói tiếp: "Mang rượu và thức ăn đến phòng cho ta."

Tiểu nhị hô vâng, rồi lập tức chạy đi chuẩn bị.

Quân Thư Ảnh trở về phòng, lơ đễnh bước chậm rãi lại gần cái bàn gỗ. Trên bàn để sẵn một bộ trà, chỉ có một chén để ngửa rót sẵn trà đến gần nửa chén.

Quân Thư Ảnh bưng chén trà lên, sửng sốt, rồi bất giác quay nhìn xung quanh. Không có ai.

Tất nhiên là không có ai. Sao lại có người được chứ? Y trông chờ ai chứ...

Quân Thư Ảnh ngửa đầu trút chén trà vào miệng. Nước trà mát lạnh lan khắp cơ thể y.

Tia nắng cuối ngày cũng dần mai một, bốn bức tường âm u càng tăng thêm vẻ lạnh lẽo. Quân Thư Ảnh ôm tay, không thể ngừng run rẩy.

Tuy Sở Phi Dương truyền cho y nội lực thâm hậu có thể ngăn trở rét lạnh, giúp cơ thể y ấm áp, nhưng y không thể ngăn mình run rẩy vì cơn sợ hãi, như khi y đối mặt với con quái vật khi đi hái thảo dược, một nỗi sợ đã khắc sâu vào tiềm thức...

Vài ngày sau, Quân Thư Ảnh chỉ ở mãi trong khách điếm.

Khách điếm chỉ có mình y là khách nhân, cứ như y bị ngăn cách với mọi người và thế giới bên ngoài vậy. Quân Thư Ảnh không biết sao mình phải ở mãi nơi này, chỉ là nếu đi rời khỏi đây thì y có thể đi đâu?

Mỗi ngày tiểu nhị mang ba bữa cơm cùng nước ấm đến, hầu hạ chu đáo, mỗi lần đến đều luôn miệng khen ngợi vị khách bao trọn khách điếm tuấn lãng thế nào, hào phóng ra sao. Quân Thư Ảnh chỉ im lặng lắng nghe.

Vài ngày sau, rốt cuộc cũng có người đến khách điếm. Quân Thư Ảnh nghe thấy ngoài hành lang có tiếng người rất nhỏ, liền ném quyển sách trong tay đi, vội vàng ra khỏi phòng.

"Giáo chủ."

Người tới là Cao Phóng.

Quân Thư Ảnh bàng hoàng, một lúc sau mới khẽ gật đầu. Y mở miệng, nhưng lại không biết mình muốn nói điều gì.

Cao Phóng nhẹ nhàng đi tới, Quân Thư Ảnh nhìn gã ảnh vệ Thiên Nhất giáo theo phía sau hắn, Tiểu Thạch Đầu đang say ngủ, dựa vào ngực tên ảnh vệ.

Cao Phóng đỡ Tiểu Thạch Đầu, cho tên ảnh vệ lui ra, đợi đến khi trên hành lang chỉ còn hai người, hắn mới cười nói với Quân Thư Ảnh: "Giáo chủ, ta mang Tiểu Thạch Đầu đến đây."

Tiểu Thạch Đầu lúc này đã thức giấc, nhìn thấy trước mặt là Quân Thư Ảnh liền vươn cánh tay múp míp ra, đòi Quân Thư Ảnh ẵm.

Quân Thư Ảnh đón lấy Tiểu Thạch Đầu, đứa trẻ trong lòng y cứ mấp máy môi, há miệng vui mừng.

Cao Phóng kể sơ lược những chuyện xảy ra trong mấy ngày qua. Hoá ra là Thanh Lang buộc Cao Phóng đi giải độc cho Yến, nhưng lại sợ Quân Thư Ảnh lại gây hành động bất lợi gì, nên mới giữ y lại. Bọn ảnh vệ thì lưu lại các khách điếm chung quanh để ngày đêm theo dõi.

Quân Thư Ảnh cũng cảm giác có người theo dõi mình, chỉ là y không buồn để tâm đến chuyện này.

Cao Phóng nói thêm là Thanh Lang có ý muốn giải trừ hiềm khích trước kia, chỉ cần Quân Thư Ảnh gật đầu, giáo chúng Thiên Nhất giáo sẽ tuân lệnh y. Đây đã là thái độ cầu hoà hết mực của Thanh Lang rồi.

Hoá ra người bao trọn khách điếm là Thanh Lang... Lẽ ra y nên sớm biết. Sở Phi Dương tự xưng mình chính nghĩa, nhất định sẽ không làm những chuyện như bao trọn khách điếm, gây phiền hà đến các khách nhân khác.

Cao Phóng nhìn bộ dạng không yên lòng của Quân Thư Ảnh, ngừng một lát mới tiếp tục nói: "Nhưng Sở Phi Dương, đến nay vẫn chưa tìm được thi thể của hắn..."

"Câm mồm!" Quân Thư Ảnh đột nhiên quát khẽ một tiếng. Cao Phóng im bặt, buồn bã nhìn Quân Thư Ảnh.

Quân Thư Ảnh liếc Cao Phóng, nhưng ngay lặp tức tránh ánh mắt của Cao Phóng, tự trấn định nói: "Sở Phi Dương quỷ kế đa đoan, lần này không biết hắn định giở trở gì. Tốt hơn hết là chúng ta nên cẩn trọng."

Cao Phóng đồng ý. Quân Thư Ảnh lệnh cho Cao Phóng mang Tiểu Thạch Đầu về phòng nghỉ ngơi, còn y thì ngồi lại bày mưu tính kế.

Chương 105

Từ khi đến khách điếm, Tiểu Thạch Đầu cứ một mực dính lấy Quân Thư Ảnh. Ngay từ nhỏ tiểu tử này đã thân thiết với Quân Thư Ảnh, lần này bị chia lìa lâu như vậy, nên ngay cả ánh mắt cũng bám riết Quân Thư Ảnh, một khắc cũng không chịu rời. Quân Thư Ảnh không muốn đánh động đến người của Thanh Lang, hơn nữa khách điếm này toàn bộ đều do Thanh Lang bao trọn, y cũng không ngu ngốc gì mà đi gây chuyện. Y lợi dụng thời cơ bọn ảnh vệ lơ là canh giác mà mang Cao Phóng bỏ trốn.

Vài ngày sau ba người vẫn chu du khắp nơi, không nơi ẩn thân, đến khi Cao Phóng đề nghị chi bằng đến đình viện nơi họ từng ở trước kia. Đó là nơi Sở Phi Dương đã mua, vẫn là nơi bí mật đối với người khác. Với tình hình Quân Thư Ảnh gây thù chuốc oán với tất cả mọi người, thì tốt hơn hết là không nên lộ mặt ra ngoài.

Quân Thư Ảnh ngay từ đầu cũng không biết phải làm gì nên cũng vui vẻ đồng ý. Y còn vội vàng muốn trở về nơi đó hơn cả Cao Phóng, như người nhớ nhà sắp được trở về.

Hai người mang Tiểu Thạch Đầu cùng trở về chốn cũ. Dọc đường đi họ nghe không ít lời đồn đãi về những chuyện trong chốn giang hồ.

Hành động của Quân Thư Ảnh đã chọc giận toàn bộ võ lâm. Tuy rằng không gây nợ máu, nhưng thù oán y gây ra cũng không phải là ít. Nhất là một số danh môn chính phái trước nay không chịu nổi qua thời hạn mười ngày của Quân Thư Ảnh đều cúi đầu quy phục y. Phải chịu khuất phục một cách nhục nhã như vậy, các môn phái tự xưng đức cao vọng trọng không thể nào bỏ qua. Huống hồ, không kể Thanh Phong Kiếm phái, có những bang phái tuy vô danh tiểu tốt nhưng vẫn kiên trì đến cùng, thì bọn họ, mang danh khí khái trượng nghĩa lại không sánh bằng, như vậy thì còn mặt mũi nào. Việc này sao có thể dễ dàng mà bỏ qua? Thế là thù mới hận cũ, tất cả đều trút lên đầu Quân Thư Ảnh.

Võ lâm trung nguyên hận Quân Thư Ảnh đến khắc cốt ghi tâm khiến Cao Phóng vạn phần lo lắng, sợ bọn họ không thể trốn thoát nổi. Chỉ sợ Quân Thư Ảnh suốt đời không thể nào sống bình yên được nữa. Chỉ khi chết đi may ra y mới mới thoát khỏi cảnh bị truy bắt, không thì vĩnh viễn phải sống trong cảnh trốn chui trốn nhủi, một khắc cũng không được mất cảnh giác.

Cao Phóng biết rằng chỉ với tài sức của mình hắn thì không thể hộ vệ Quân Thư Ảnh chu toàn. Ngược lại, hắn càng không muốn Quân Thư Ảnh quay về thống lĩnh Thiên Nhất giáo. Nếu như vậy chẳng phải lại bắt đầu một vòng lẩn quẩn, kết cục cũng như vậy sao?

Vất vả lắm Quân Thư Ảnh mới thay đổi được như ngày nay, hắn sao có thể để y trở lại bản tính như trước kia?

Nếu như thế, tất cả cố gắng của Sở Phi Dương, ngay cả việc Sở Phi Dương dùng sinh mệnh chính mình để đổi lấy mạng sống của Quân Thư Ảnh còn có ý nghĩa gì nữa?

Người duy nhất có năng lực làm thay đổi một Quân Thư Ảnh ngang ngược chỉ sợ lúc này đã sớm hoá thành... một đống xương khô vô dụng, nằm chịu gió táp mưa sa, để côn trùng gặm nhắm.

Thế sự là vậy. Dù khi còn sống võ công có cao cường đến đâu, dù là tuyệt thế cao thủ mà người khác chỉ có thể nhìn lên ngưỡng vọng chứ suốt đời cũng không thể sánh bằng, cũng không thể chống nổi cái chết, không thể không tan vào bụi đất...

Cao Phóng không muốn nghĩ đến nữa.

Mà Quân Thư Ảnh, mặc dù nghe những lời đồn đãi này cũng làm như không. Như thể y đã đi vào cõi thần tiên thiên ngoại, không thể biết được y suy nghĩ điều gì. Cứ như người mà cả võ lâm muốn chém giết, hận không thể chặt làm trăm mảnh không phải là y vậy.

Hai người phóng ngựa không ngừng, chẳng mấy chốc đã trở về căn đình viện tao nhã trước kia.

Khi rời đi, cứ nghĩ vĩnh viễn sẽ không có ngày trở lại. Hiện giờ gần ngay trước mắt, mới đột nhiên cảm thấy từng đợt từng đợt tưởng niệm bất chợt dâng lên từ đáy lòng. Như cảm giác mệt mỏi sau một thời gian dài phiêu bạt cuối cùng lại trở về chốn cũ.

Họ chưa bao giờ biết rằng, giữa thế gian rộng lớn, có một nơi chốn để trở về lại thích ý như vậy.

Không biết ai đã cẩn thận khoá cửa đình viện. Khoá vẫn còn mới, lẳng lặng chắn ngang cửa.

Quân Thư Ảnh xuống ngựa, đến trước cửa đình viện, vươn tay cầm khoá, khẽ vuốt ve, rồi dùng lực bẻ khoá.

"Giáo chủ..." Cao Phóng cũng nhảy xuống ngựa, tiến theo sau Quân Thư Ảnh. Quân Thư Ảnh mang Tiểu Thạch Đầu nãy giờ y vẫn địu trên lưng đưa cho Cao Phóng, một cước đá văng cánh cửa, lập tức biến mất vào đình viện.

Cao Phóng vừa dỗ dành Tiểu Thạch Đầu đang bắt đầu mếu máo, vừa vội vàng theo vào.

Quân Thư Ảnh đi một vòng, mở toang cửa những căn phòng đã lâu không thấy ánh mặt trời.

Qua từng phòng, cước bộ của Quân Thư Ảnh chẳng những không chậm lại mà càng vội vàng thêm. Gương mặt cũng mang vẻ hối hả, thậm chí có chút kích động.

Liên tiếp ba bốn khoảnh sân đều bỏ hoang không bóng người, cây cối trong hoa viên cũng đã héo rũ, nơi nào cũng mang vẻ tiêu điều. Trước kia từng là nơi sạch sẽ thoáng đãng, giờ bị chủ nhân vứt bỏ, cỏ dại lan tràn.

Y lại xuyên qua một cánh cửa, tiến vào một khoảng sân trống. Cảnh sắc quen thuộc trước mắt khiến Quân Thư Ảnh hơi run lên, đây là nơi trước kia y từng ở. Y nhìn quanh, dưới tàn cây giữa sân là một chiếc bàn trà, bên trên có một bộ cờ, với vài quân cờ bên trên. Một chén trà xanh bên cạnh, màu nước trà đã sớm phai nhoà, bên trong còn có tạp chất.

Mắt Quân Thư Ảnh sáng lên, trên mặt hiện vẻ vui mừng. Y rảo bước đến cạnh bàn cờ, cầm lấy một quân cờ, lớp bụi mỏng thêm thân cờ dính vào tay y. Y giương mắt nhìn quanh, lần trước ở đây không có bàn cờ này.

Một mảnh lá khô bị gió thổi, nhẹ nhàng bay đến.

Quân Thư Ảnh bắt lấy. Mảnh lá khô nhỏ bé yếu ớt, y chỉ dùng một chút lực đã tan thành từng mảnh nhỏ. Trong phút chốc, Quân Thư Ảnh chợt dâng lên cảm giác tiếc nuối.

Phải chăng là do, càng muốn chạm vào nhưng trước mặt chỉ là hư không, mờ mịt, vô tận.

Trước kia, hắn luôn ở bên cạnh, ở nơi mà lúc nào y cũng thể chạm vào. Hiện giờ, vươn tay ra, chỉ có gió lạnh căm căm...

Phía sau đột nhiên vang lên tiếng động. Quân Thư Ảnh nắm chặt quân cờ, xoay người sang, suýt chút nữa y đã kêu lên cái tên kia...

"Giáo chủ, là ta." Trước mặt y là Cao Phóng với vẻ mặt bất đắc dĩ.

Cao Phóng nhìn bàn cờ phía sau Quân Thư Ảnh, nói: "Đó là do ta bày ra hôm trước kia đi đón Tiểu Thạch Đầu..."

Quân Thư Ảnh gật gật đầu, nét dao động trên gương mặt đã sớm biến mất, giọng nói vẫn bình tĩnh như mọi khi: "Trước tiên hãy lo dọn dẹp nơi này cho sạch sẽ đi. Ba người chúng ta tạm thời ngụ ở đây."

Cao Phóng nhìn Quân Thư Ảnh, muốn nói gì đó nhưng lại thôi, bắt đầu đi dọn dẹp chỗ ở.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro