Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

7

Tiếng răng rắc của những nhánh cây bị bẻ gãy, tiếng rít gầm quái dị khi thân cây quằn quại trong đau đớn, tất cả hòa lẫn vào nhau tạo thành một âm thanh vang vọng khắp khu vực xung quanh.

Mùi hăng nồng của nhựa cây và máu tanh nồng từ cái cây biến dị lan xa trong không khí, như một lời mời gọi chết chóc không thể chối từ.

Ở nơi không xa, những bóng đen loạng choạng bắt đầu xuất hiện.

Tang thi.

Bọn chúng kéo đến, từng con một bị âm thanh và mùi vị lạ lùng ấy hấp dẫn. Chúng di chuyển chậm rãi, đôi chân lê lết trên mặt đất, những đôi mắt trống rỗng và hàm răng đầy máu khô nhếch lên, khát khao tìm thấy con mồi.

Nhưng khi tiến đến gần trạm xăng, bọn chúng khựng lại. Thân cây biến dị, dù đang trong cơn hấp hối vẫn tỏa ra một loại uy áp khủng khiếp.

Tàn dư năng lượng từ tinh thạch bên trong dường như bao trùm cả khu vực, khiến lũ tang thi theo bản năng không dám đến gần. Bọn chúng chỉ đứng đó, lắc lư, đôi mắt vô hồn chăm chú nhìn vào cái cây như thể đang cân nhắc sự nguy hiểm.

Tuy nhiên, không lâu sau, một cơn gió nhẹ lướt qua, cuốn theo mùi hương khác, một mùi hương ấm áp hơn, sống động hơn, khiến bọn tang thi lập tức thay đổi hướng.

Từng cái đầu lệch lạc, lỗ mũi khụt khịt đánh hơi.

Chúng nhanh chóng phát hiện ra một điều, ở cách đó không xa, trên chiếc Jeep đang đỗ ven đường, có một con mồi khác, một con mồi còn sống.

Bọn tang thi bắt đầu di chuyển, bước chân nặng nề nhưng dứt khoát, rời xa trạm xăng, tiến về phía chiếc xe Jeep.

Một vài con đi đầu, nước dãi nhỏ giọt từ khóe miệng, kêu lên những âm thanh khàn đục đầy phấn khích. Từ chỗ quan sát, Thẩm Quế Nhi không mất nhiều thời gian để nhận ra điều bất thường.

Ngồi trong xe, đôi mắt tím của Thẩm Quế Nhi ánh lên vẻ cảnh giác, nhìn chằm chằm vào đàn tang thi đang tiến lại gần.

Tiếng chân lê lết trên mặt đường hòa cùng những tiếng gầm gừ khàn đục của chúng khiến không khí trở nên ngột ngạt. Cô bé run rẩy nuốt khan, tay siết chặt khẩu súng bên hông nhưng lòng bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi.

Kéo kính xe từ ghế phó lái lên, Thẩm Quế Nhi nhanh chóng kiểm tra tất cả các cửa xe, đảm bảo chúng đã được khóa chặt.

"Bình tĩnh, không sao đâu." con bé tự nhủ, giọng nói nhỏ đến mức chính cô cũng gần như không nghe thấy.

Nhưng khi đã xác nhận mọi thứ an toàn, con bé vẫn không cảm thấy yên tâm, áp lực từ những ánh mắt trống rỗng và hàm răng nhuốm máu của đàn tang thi bên ngoài khiến da đầu con bé tê rần.

Tim đập mạnh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Không chịu nổi nữa, Thẩm Quế Nhi chui lại hàng ghế sau, thu mình vào một góc hẹp nhất có thể, như thể muốn biến mất khỏi tầm nhìn của chúng.

Chỉ là, ngay khi cô bé vừa thu người lại, một tiếng 'bịch!' lớn vang lên khiến Thẩm Quế Nhi giật nảy mình. Đôi mắt tím mở to, nhìn về phía trước.

Một bàn tay đầy máu, nát bấy và lở loét, đập mạnh lên kính chắn gió. Máu tươi chảy thành từng dòng, loang ra trên lớp kính trong suốt, từng ngón tay khô quắt của tang thi cào cào lên bề mặt, tạo thành những âm thanh sắc lạnh như cứa vào tai cô.

Thẩm Quế Nhi cau mày, cố gắng kìm nén cơn hoảng loạn đang chực chờ trỗi dậy. Con bé co rúm lại, cảm giác như lồng ngực bị bóp nghẹt.

Nhưng rồi, có gì đó khác lạ cũng len lỏi chút quen thuộc bắt đầu trỗi dậy.

Trong lúc bàn tay của tang thi không ngừng cào mạnh, một luồng cảm giác kỳ lạ len lỏi vào từng tế bào.

Gió.

Cô bé cảm thấy gió, không phải từ bên ngoài, mà từ chính cơ thể mình.

Nhẹ nhàng, yếu ớt nhưng rõ ràng.

Thẩm Quế Nhi nhìn xuống bàn tay mình, cảm nhận được những luồng không khí xoay quanh, dường như đang chờ lệnh.

Không biết bằng cách nào, cô bé bất giác giơ tay lên, như muốn chống lại sự đe dọa bên ngoài.

Một cơn gió nhẹ bất ngờ thoát ra, quét qua không gian nhỏ hẹp bên trong xe. Tuy chưa đủ mạnh để làm bất cứ điều gì, nhưng sự hiện diện của nó khiến Thẩm Quế Nhi giật mình và hoang mang.

Đôi mắt tím sáng lên trong bóng tối.

Luồng gió yếu ớt thoáng qua ngón tay Thẩm Quế Nhi khiến con bé bất giác siết chặt mặt dây chuyền trên cổ. Từ ngày mẹ qua đời, món đồ này chưa bao giờ rời khỏi người nó.

Dù không hiểu vì sao nhưng mỗi khi nắm lấy nó, con bé luôn cảm thấy như có một hơi ấm quen thuộc, dịu dàng bao bọc lấy mình, một cảm giác khiến con bé nhớ đến những ngày được mẹ ôm vào lòng, bảo vệ khỏi mọi thứ xấu xa của thế giới.

Cơn gió này, Thẩm Quế Nhi biết nó.

Từ lần đầu không gian bên trong con bé được kích hoạt, gió đã xuất hiện. Nó giống như một người bạn vô hình, lặng lẽ xoay quanh con bé, thì thầm điều gì đó mà con bé không thể hiểu hết.

Đôi lúc, nó còn chủ động tương tác với con bé, như thể muốn dẫn dắt, bảo vệ con bé trong thế giới tàn khốc này.

Nhưng rồi, tất cả đã thay đổi.

Thẩm Quế Nhi nhớ rõ khoảnh khắc sức mạnh của Dạ Kính chiếm lấy cả cơ thể của hắn. Áp lực nặng nề và sức mạnh khủng khiếp tỏa ra từ hắn lúc ấy như một cơn ác mộng, cũng làm cho luồng gió luôn ở bên con bé đột ngột biến mất.

Từ ngày đó, gió không còn xuất hiện nữa.

Con bé từng nghĩ rằng mình đã mất nó mãi mãi.

Nhưng giờ đây, giữa nỗi sợ hãi và áp lực của đàn tang thi, luồng gió mỏng manh ấy lại hiện diện. Không mạnh mẽ như trước, chỉ là một sự rung động nhẹ nhàng, yếu ớt, nhưng đủ để con bé nhận ra, nó vẫn ở đây.

Gió chưa từng bỏ rơi con bé.

Có lẽ, nó chỉ đang bị một thế lực nào đó đàn áp, không thể tự do như trước.

"Mẹ ơi ..." con bé thì thầm, hơi thở run rẩy.

Dù không rõ tại sao mình lại thốt lên từ đó nhưng khi gió vờn quanh ngón tay, nó cảm nhận được một thứ gì đó quen thuộc, thân thuộc đến đau lòng.

Trong sâu thẳm, con bé tin rằng gió chính là biểu tượng của sự an ủi và bảo vệ, như cái ôm của mẹ trong những ngày thơ bé.

Dù cơn gió này còn yếu, con bé vẫn cảm nhận được một tia hy vọng le lói giữa đàn tang thi đang tiến đến gần.

Một bàn tay đầy máu bất ngờ đập mạnh lên kính xe, khiến cả chiếc Jeep rung lên. Thẩm Quế Nhi giật thót, nhưng luồng gió quanh cô vẫn không tan biến. Ngược lại, nó dường như đang lớn dần, từng vòng xoáy nhỏ bắt đầu xuất hiện quanh đầu ngón tay con bé.

Phải làm sao? Điều khiển nó thế nào đây?

Nó nhắm mắt lại, cố gắng lắng nghe nhịp đập trái tim mình và sự chuyển động mơ hồ của không khí. Trong đầu Thẩm Quế Nhi chợt hiện lên hình ảnh mẹ dịu dàng cầm tay nó, chỉ dẫn nó từng chút một.

Gió không phải thứ mạnh mẽ như lửa hay dữ dội như khí đen của Dạ Kính. Nó mềm mại, uyển chuyển nhưng khi cần, gió cũng có thể sắc bén và hủy diệt.

Thẩm Quế Nhi hít sâu, tập trung vào sự hiện diện của luồng khí đang vờn quanh mình. Một vòng xoáy nhỏ xuất hiện từ lòng bàn tay con bé, sau đó lan rộng hơn, kéo theo những luồng gió thổi mạnh trong không gian chật hẹp của chiếc Jeep.

Ngoài cửa kính, đàn tang thi bắt đầu đập mạnh hơn.

Thẩm Quế Nhi mở to đôi mắt, bàn tay nhỏ bé hướng ra phía trước.

Và rồi ...

Một luồng gió bất ngờ bùng lên từ bên trong chiếc Jeep, mạnh đến mức thổi tung cửa kính. Tang thi đứng gần nhất bị sức gió cuốn phăng ra xa, cơ thể yếu ớt của chúng vỡ nát như giấy vụn khi bị xé toạc bởi những đường xoáy sắc bén.

Không khí quanh Thẩm Quế Nhi trở nên hỗn loạn, từng cơn gió ào ạt như những lưỡi dao vô hình, cuốn lấy đàn tang thi.

Con bé kinh ngạc nhìn những xác tang thi rơi rụng xung quanh, trong đầu chỉ còn là tiếng gió gào thét. Thẩm Quế Nhi không biết mình đã làm như thế nào, nhưng con bé biết chắc một điều, sức mạnh này là của nó.

Đàn tang thi bị quét sạch chỉ trong tích tắc. Con bé thở hổn hển, đôi mắt tím ánh lên sự ngỡ ngàng lẫn hoang mang.

Cơn gió quanh Thẩm Quế Nhi dần tan biến, trả lại bầu không khí yên tĩnh đến kỳ lạ.

Lúc này, Thẩm Quế Nhi chậm rãi cúi đầu nhìn mặt dây chuyền trên cổ, trái tim vẫn còn đập loạn nhịp.

Là mẹ sao?

Hay là chính mình?

-

Nguyệt Minh chống cây gậy bóng chày xuống đất, bình thản cố nhìn cái cây biến dị từ từ tan biến thành từng mảnh vụn màu xám, hòa vào hư không.

Nguyệt Minh liếc nhìn Dạ Kính đang thu lại khí đen, đôi mắt hắn lóe lên một tia trêu ghẹo quen thuộc.

Thấy hắn lại muốn bước đến gần, như thể định hôn mình, cậu liền nhíu mày, bước lùi vài bước đầy cảnh giác. Không muốn lãng phí thời gian với trò đùa vô nghĩa, cậu xoay người dứt khoát, hướng về phía chiếc Jeep bên kia đường.

Và ngay lúc đó, cảnh tượng trước mắt khiến cậu sững sờ.

Chiếc Jeep vẫn ở đó, nhưng xung quanh nó là một khung cảnh hỗn loạn. Xác tang thi rải rác khắp nơi, một số bị xé toạc thành từng mảnh, một số khác thì gãy nát không còn nguyên vẹn. Mặt đất quanh chiếc xe phủ đầy máu đen, bốc lên thứ mùi tanh hôi nồng nặc.

Nguyệt Minh lập tức chạy về phía chiếc xe, ánh mắt sắc bén quét qua khung cảnh kỳ lạ.

Lại xảy ra chuyện gì đây?

Khi đến gần hơn, cậu nhận ra cửa kính của chiếc Jeep đã vỡ vụn toàn bộ. Những mảnh kính vỡ dính đầy máu nằm rải rác trên ghế và sàn xe. Gió thổi qua khung cửa sổ trống, mang theo cảm giác lạnh buốt đầy ám ảnh.

"Úy Úy!" Nguyệt Minh hoảng hốt gọi lớn, giọng nói lẫn chút căng thẳng. Cậu bám tay lên khung cửa kính vỡ, nghiêng người nhìn vào trong xe.

Bên trong, Thẩm Quế Nhi co người lại ở hàng ghế sau, hai tay vẫn ôm chặt mặt dây chuyền trên cổ, đôi mắt tím ánh lên sự hoang mang cùng chút mừng rỡ vì điều gì đó.

Con bé không trả lời, chỉ nhìn Nguyệt Minh chằm chằm với ánh mắt hào hứng.

Đối diện với ánh mắt đó, trái tim còn đang treo trên họng của Nguyệt Minh ngay lập tức trở về vị trí cũ. Một hơi thở dài thoát ra, cậu nhận ra mình đã căng thẳng đến mức nào.

Nhưng nhìn bộ dạng cao hứng của Thẩm Quế Nhi, đôi mắt tím ánh lên vẻ hào hứng lạ thường, cậu không khỏi cảm thấy nhẹ nhõm.

Con bé vẫn ổn và rõ ràng, mọi thứ vẫn nằm trong sự kiểm soát của nó.

"Cưng à, nó tên là Quế Nhi."

Dạ Kính cũng chậm rãi bước đến, ánh mắt sắc lạnh liếc qua toàn bộ khung cảnh đầy hỗn loạn xung quanh chiếc Jeep.

Xác tang thi rải rác khắp nơi, cửa kính xe tan nát hoàn toàn nhưng hắn chẳng mảy may quan tâm đến. Thay vào đó, một nụ cười nhàn nhạt hiện trên môi khi ánh mắt dừng lại ở Thẩm Quế Nhi.

Nhìn đi, một đứa trẻ vừa tự mình hạ gục cả một đàn tang thi. Không phải ai cũng làm được chuyện này.

Dạ Kính thầm nghĩ.

Hắn khẽ huýt sáo, tựa người lên chiếc Jeep ngay bên cạnh Nguyệt Minh, khẽ nhướng mày trêu chọc: "Giỏi lắm, nhóc."

Thẩm Quế Nhi vui vẻ gật đầu, nụ cười tươi tắn nở trên môi. Con bé reo lên, như không thể giấu nổi sự phấn khích: "Em có thể cảm nhận rất rõ thứ đó!"

Ngay khi những lời ấy vang lên, một cơn gió mát lành khẽ lướt qua, quấn lấy người Nguyệt Minh như đang thì thầm điều gì đó. Mái tóc cậu tung bay trong làn gió, gương mặt xinh đẹp dưới ánh chiều càng thêm nổi bật, tựa như một bức tranh sống động nhưng lại mang một sự sắc sảo khó lường.

Dạ Kính liếc nhìn Thẩm Quế Nhi một cái, khóe môi hơi nhếch lên, âm thầm khen con bé biết điều. Hắn vỗ nhẹ lên mui chiếc Jeep, giọng điệu lười biếng nhưng đầy ẩn ý: "Giờ thì lo hồi sức cho cục cưng này thôi."

Dứt lời, ánh mắt của hắn dường như vô tình mà lại cố ý hướng về phía Nguyệt Minh. Ánh nhìn ấy sâu thẳm, mang theo chút tà khí xen lẫn sự cám dỗ khó cưỡng.

Đôi mắt Dạ Kính như một vực thẳm tối tăm, vừa nguy hiểm vừa hấp dẫn, khiến người ta không khỏi bị cuốn vào.

Mái tóc trắng dài ngang gáy của cậu khẽ tung bay trong làn gió, những sợi tóc mềm mại tựa tơ, ánh lên dưới ánh sáng chiều tà, tạo thành một khung cảnh thoáng chút phiêu diêu, thoáng chút siêu thực.

Làn gió nhẹ quấn lấy cậu khiến cặp mắt trắng như tuyết của Nguyệt Minh trở nên nổi bật, ánh lên sự lạnh nhạt và bí ẩn, nhưng cũng có nét bình thản tự nhiên như mọi thứ xung quanh chẳng thể làm cậu nao núng.

Đôi hàng mi dài hơi rung nhẹ như vẫn còn cảm nhận được làn gió mát thoảng qua, hình ảnh đó như được ánh chiều tà tô điểm thêm, làm Nguyệt Minh càng trở nên nổi bật giữa khung cảnh hỗn loạn xung quanh.

Dạ Kính khẽ nghiêng đầu, ánh mắt sâu của hắn tối lại, dần chuyển thành một sự cám dỗ, ánh nhìn như có như không mang theo tia tà khí khó lường, vừa nguy hiểm vừa quyến rũ.

Ngay khi ánh mắt cậu chạm vào hắn, Dạ Kính bất ngờ nhướng mày, nụ cười nhàn nhạt đầy trêu chọc hiện trên môi, như muốn thử phản ứng của cậu.

Nguyệt Minh hơi khựng lại, ánh nhìn bình tĩnh của cậu thoáng qua chút xao động. Cậu lập tức quay mặt đi nhưng làn gió vẫn còn mơn man quanh người, vô tình làm lọn tóc trắng mỏng manh lướt qua đôi má.

Cảm giác nóng bừng từ ánh mắt của Dạ Kính lan dần đến cánh môi cậu, khiến chúng khẽ mím lại, vừa gượng gạo vừa cố kìm nén điều gì đó.

Thẩm Quế Nhi có chút vụng về khi cố gắng thu lại ngọn gió. Làn gió nhẹ nhàng quấn quanh chiếc Jeep, như đang luyến tiếc rời đi trước khi hoàn toàn tan biến vào không khí.

Con bé hớn hở, ánh mắt tím sáng lên đầy phấn khích. Nó nhanh nhẹn trèo qua ghế lái, động tác tuy hơi loạng choạng nhưng vô cùng hào hứng, vươn tay kéo chốt cửa để mở ra.

"Xong rồi, hai anh mau lên đi ạ!" Thẩm Quế Nhi vừa nói vừa nở nụ cười đắc ý, đôi mắt ánh lên chút tự hào về việc mình vừa làm.

Dạ Kính là người đầu tiên bước lên, không quên ném cho con bé một ánh mắt hài lòng: "Đúng là không nên nói trước mà." hắn ngồi vào ghế lái, tay kiểm tra nhanh một lượt hệ thống xe, ánh mắt vẫn luôn cảnh giác với những gì xung quanh.

Nguyệt Minh không nói gì, cậu chỉ lặng lẽ trèo lên ghế phụ, ánh mắt thoáng lướt qua những vệt máu đen còn loang lổ bên ngoài xe. Chiếc gậy bóng chày bằng sắt vẫn nằm chắc trong tay, chứng minh sự cẩn trọng luôn hiện hữu.

Ngay khi tất cả đã ổn định, Dạ Kính không chần chừ thêm, nhấn ga, khiến chiếc Jeep nhanh chóng lăn bánh về phía trạm xăng bên kia đường.

Tiếng động cơ vang lên trên con đường hoang vắng, để lại phía sau một khung cảnh hỗn loạn đầy máu tanh và xác tang thi.

-

Chiếc Jeep lăn bánh vào trong trạm xăng, từng bánh xe lướt qua mặt đất khô cằn, tạo ra tiếng xì xì của cát bụi bị xáo trộn. Bầu không khí quanh trạm xăng trầm lặng một cách kỳ lạ, những ngọn gió nhẹ nhàng vờn quanh nhưng không đủ để xua đi sự tĩnh mịch nặng nề.

Dạ Kính tắt máy xe, trước khi xuống, hắn liếc qua Thẩm Quế Nhi đang ngồi ở hàng ghế sau: "Có xà beng không?"

Thẩm Quế Nhi nhanh chóng đưa tay vào không gian, rồi rút ra một cây xà beng dài, cầm nó đưa cho Dạ Kính: "Dạ có."

Nguyệt Minh ngồi ở ghế phó lái, nhìn thoáng qua rồi nhướng mi hỏi, giọng có phần trêu chọc: "Chú à, chú lại quên gì rồi sao?"

Dạ Kính khựng lại, nhìn Nguyệt Minh với vẻ ngớ ngẩn: "Hả?"

Nguyệt Minh không nhịn được cười, nhìn hắn bằng ánh mắt hóm hỉnh: "Chú có khí đen mà, cần gì xà beng chứ?"

"À ..." Dạ Kính trừng mắt nhìn cây xà beng trong tay, như mới nhận ra sự vô lý, tự nhủ với mình: "Chắc là anh già thật rồi."

Dạ Kính ném xà beng lại cho Thẩm Quế Nhi, rồi ba người cùng nhau xuống xe. Trạm xăng trước mặt giờ trông khá hoang tàn, các cột bơm xăng cũ kỹ, không còn hoạt động bình thường như trước, nhưng trong tình hình này, đó là thứ quý giá mà họ cần.

Nguyệt Minh dừng lại trước một trong những cột bơm đã cũ, tay vén lớp bụi dày phủ lên bảng điều khiển. Không còn hệ thống điện, không có nguồn năng lượng để vận hành các máy móc này.

Nhưng cái này không thể ngăn được Dạ Kính.

"Chú à, thử xem." Nguyệt Minh nói, giọng đầy ý cười.

Dạ Kính bước đến gần cột bơm, khí đen quanh hắn bắt đầu nổi lên. Làn khí đen lượn quanh tay hắn, rồi theo chỉ huy của hắn, dần dần bám vào bộ phận điều khiển, tạo ra những tiếng lách tách khi hắn cố gắng khôi phục một phần chức năng cho máy bơm xăng.

Một lúc sau, cột bơm kêu lên một tiếng động lạ, rồi một dòng xăng đen sẫm từ từ chảy ra. Dạ Kính nhếch môi, cảm thấy hài lòng với thành quả của mình.

"Xăng đến rồi đây." hắn nói với giọng đầy tự mãn.

Nguyệt Minh nhanh chóng tiếp nhận ống bơm xăng từ tay Dạ Kính, nhẹ nhàng bơm vào chiếc Jeep. Cảnh tượng này vốn rất bình thường nhưng trong thời điểm này, việc bơm xăng trở thành một thứ gì đó khá quan trọng.

Nguyệt Minh nhìn xung quanh, vừa quan sát một cột bơm khác, vừa lẩm bẩm: "Không biết có đủ không."

Cậu đoán xăng trong trạm xăng này chắc chắn không đủ để tiếp tục hành trình dài nhưng ít ra, hiện tại họ đã có thể tiếp tục chạy một chút nữa.

---

Khi chiếc Jeep đã đầy xăng, Dạ Kính và Nguyệt Minh trao đổi ánh mắt, một kế hoạch nhanh chóng hình thành giữa họ.

Toàn bộ số xăng còn lại của trạm cần phải được thu thập hết, không thể lãng phí bất kỳ giọt nào. Cách tốt nhất để bảo quản chúng chính là nhờ vào không gian của Thẩm Quế Nhi.

Con bé dường như cũng đã nghĩ đến điều đó. Vừa phát hiện sức mạnh mới của mình, Thẩm Quế Nhi háo hức chủ động nhận công việc tìm kiếm mấy can xăng trong phòng chứa đồ phía sau trạm xăng.

Trước khi con bé xoay người rời đi, Dạ Kính cất giọng, trầm và đều: "Bên trong có dụng cụ sửa xe hay nhớt xe gì cũng mang theo luôn đi."

Thẩm Quế Nhi quay lại, bĩu môi với vẻ không mấy thích thú vì bị nhắc nhở. Nhưng khi ánh mắt liếc qua chiếc Jeep với những khung cửa kính bị phá hỏng toàn bộ, con bé cũng hiểu ý Dạ Kính.

Không cãi lại, nó chỉ gật đầu, sau đó quay lưng bước vào phòng chứa đồ.

Cánh cửa cũ kỹ và bị gỉ sét kêu lên ken két khi Thẩm Quế Nhi đẩy ra. Ánh sáng mờ mịt bên trong chỉ khiến không gian thêm phần lạnh lẽo và âm u.

Mùi ẩm mốc, dầu nhớt cũ và chút tanh nồng xộc thẳng vào mũi, khiến con bé hơi nhíu mày. Đống vật tư ngổn ngang trước mắt có những can xăng bị bụi bám đầy, các hộp dụng cụ cũ kỹ nằm trên giá đỡ và cả vài thùng nhớt xe nằm lăn lóc trên sàn.

Nhưng không chỉ có vật tư.

Thẩm Quế Nhi vừa bước vào thì nghe một tiếng động nhỏ ở phía cuối phòng. Ban đầu, nó tưởng đó chỉ là tiếng đồ vật rơi do gió nhưng khi đôi mắt tím sắc bén liếc qua, con bé thấy rõ một bóng dáng xiêu vẹo, chậm chạp bước ra từ bóng tối.

Tang thi.

Chúng đã ở đây từ lâu, bị uy áp của cái cây biến dị kìm hãm nên không dám cử động. Nhưng giờ khi cái cây đã hoàn toàn tan biến, chúng bắt đầu mò mẫm, tìm kiếm bất kỳ sinh vật sống nào.

Thẩm Quế Nhi bình tĩnh đứng lại, siết chặt thanh dao găm mà mình mang theo bên hông dù bên tay còn lại vẫn giữ cây xà beng.

Thấy vật dụng này tương đối vướng víu, con bé thu xà beng vào không gian, nhanh chóng vào tư thế chiến đấu.

Khi tang thi đầu tiên bước ra, con bé lao lên trước, nhanh chóng ra đòn. Lưỡi dao sắc bén chém thẳng vào cổ nó, động tác gọn gàng dứt khoát.

Nhưng không chỉ có một con.

Thêm hai con tang thi khác từ góc khuất loạng choạng tiến đến. Chúng không nhanh, nhưng không gian chật hẹp trong phòng chứa đồ khiến việc di chuyển trở nên khó khăn hơn.

Thẩm Quế Nhi hít một hơi sâu, nhớ lại cơn gió đã giúp mình trước đó. Con bé cố gắng tập trung, đôi mắt tím ánh lên một tia sáng kỳ lạ.

"Đừng làm tao mất thời gian." con bé lẩm bẩm và ngay lúc đó, một cơn gió sắc bén bất ngờ xuất hiện, xoáy qua căn phòng.

Những con tang thi bị đẩy mạnh ra sau, va vào giá đỡ và ngã xuống. Không bỏ lỡ cơ hội, Thẩm Quế Nhi lao lên, kết liễu chúng từng con một.

Khi mọi thứ đã an toàn, con bé thở phào, ánh mắt lại liếc qua đống vật tư trước mặt.

Thẩm Quế Nhi bắt đầu thu thập những thứ cần thiết. Các can xăng cũ, thùng nhớt xe và một số dụng cụ sửa chữa, tất cả đều lần lượt biến mất vào không gian của con bé.

Đang loay hoay, ánh mắt Thẩm Quế Nhi vô tình dừng lại ở một góc tường, nơi có một khung ảnh nhỏ nằm khuất sau lớp bụi dày.

Con bé tò mò nhặt lên, dùng tay lau lớp bụi phủ trên mặt kính. Bức ảnh bên trong hiện ra rõ ràng, đó là hình một cặp vợ chồng già với gương mặt hiền từ, đứng bên cạnh một thanh niên trẻ mỉm cười.

Mặt sau bức ảnh có dòng chữ nguệch ngoạc được viết bằng bút lông đã phai màu: Ba mẹ ở nhà khỏe mạnh, nhớ giữ gìn sức khỏe, con yêu hai người.

Thẩm Quế Nhi cầm bức ảnh, ánh mắt thoáng buồn.

Con bé tưởng tượng cảnh một gia đình nhỏ sống trong hòa thuận, rồi mọi thứ tan vỡ khi thế giới sụp đổ. Người thanh niên có lẽ đã rời xa quê hương để tìm kiếm cuộc sống tốt hơn, hoặc có lẽ anh ta đã không thể quay về trước khi thảm họa xảy ra.

"Người ta chỉ muốn sống bình thường thôi." Thẩm Quế Nhi lẩm bẩm, cất bức ảnh vào không gian cùng những thứ khác.

Con bé hít một hơi sâu, rồi nhanh chóng kiểm tra lại mọi thứ một lần cuối trước khi rời khỏi căn phòng u ám này.

-

Bên ngoài trạm xăng, Nguyệt Minh và Dạ Kính đứng dựa vào chiếc Jeep. Ánh nắng yếu ớt của buổi chiều len lỏi qua những tầng mây xám xịt, rải lên khung cảnh một sắc vàng nhạt như phủ lớp bụi mờ.

Gió nhẹ thổi qua, hất tung những sợi tóc trắng mềm mại của Nguyệt Minh.

Cậu đứng thẳng, hai tay khoanh trước ngực, đôi mắt trắng như tuyết đầy trầm tư nhưng vẫn thấp thoáng nét giễu cợt. Đối diện là Dạ Kính, dựa người vào xe với dáng vẻ nhàn tản, khí chất bất cần và nụ cười nửa miệng đầy ẩn ý.

Một tay hắn nhét trong túi quần, tay còn lại thì đang mân mê làn da của Nguyệt Minh.

"Chú nói xem, nếu không có con bé, tụi mình lấy hết số xăng này kiểu gì?" Nguyệt Minh nghiêng đầu hỏi, giọng điệu nửa như thật, nửa như trêu chọc.

Dạ Kính nhướn mày, ném ánh mắt sâu hút về phía cậu: "Thì dùng khí đen của anh già này mà xử lý chứ sao."

Nguyệt Minh bật cười khẽ, ngón tay mảnh khảnh chỉ chỉ vào Dạ Kính: "Chú lúc nào cũng tự tin thái quá."

"Nhưng mà tự tin đúng chỗ." Dạ Kính đáp, nhếch môi cười như thách thức.

Thẩm Quế Nhi lúc này vừa từ trong phòng chứa đồ bước ra, trên tay còn cầm vài món vật dụng mới thu thập. Bước chân của con bé thoáng chậm lại khi bắt gặp cảnh tượng này.

Từ vị trí của mình, Thẩm Quế Nhi có thể nhìn rõ cả hai người.

Dáng người của Nguyệt Minh nổi bật trong chiếc áo khoác sẫm màu, làn da trắng trẻo của cậu như ánh lên một tia sáng kỳ lạ dưới nắng chiều. Đôi mắt trắng sắc lạnh nhưng dường như luôn ẩn chứa một chút trêu đùa, đủ để khiến người khác vừa khó chịu, vừa không thể rời mắt.

Còn Dạ Kính với dáng vẻ cao lớn, một chân hơi nhấc lên dựa vào xe, trông hắn hoàn toàn thoải mái. Mái tóc ngắn màu đen càng làm tôn lên khí chất mạnh mẽ, đôi mắt đen láy đầy cám dỗ như có thể đọc thấu tâm can người khác.

Mỗi cái nhướng mày hay nụ cười nửa miệng của hắn đều mang đến một sức hút khó cưỡng, giống như hắn cố ý nhưng cũng có vẻ như đó là bản năng tự nhiên.

Thẩm Quế Nhi bất giác cảm thấy cả hai giống như hai mặt đối lập của cùng một đồng xu.

Một người nhẹ nhàng, sắc sảo nhưng lại có phần khó gần, một người bộc trực, cợt nhả nhưng tràn đầy sức mạnh.

Cả hai đứng cạnh nhau, không ai lấn át ai, chỉ tạo nên một sự hài hòa kỳ lạ.

Thẩm Quế Nhi nhếch môi cười nhẹ, ánh mắt ánh lên vẻ tinh nghịch. Con bé bước nhanh hơn, cố tình dậm mạnh chân để gây chú ý.

"Xong hết rồi ạ!" con bé cao giọng thông báo, tay giơ cao những món đồ vừa thu thập được.

Nguyệt Minh quay lại trước, nhìn con bé, đôi môi cong lên thành một nụ cười mỏng: "Giỏi lắm."

Dạ Kính thì chỉ nhún vai, ánh mắt liếc xuống đống đồ trong tay Thẩm Quế Nhi, lười biếng buông một câu: "Xong rồi thì tự đổ xăng vào đi, tụi anh đợi."

Nguyệt Minh nhún vai, nhìn Thẩm Quế Nhi vẫn đang bĩu môi với ánh mắt ủy khuất. Cậu khẽ cười, vỗ nhẹ lên vai con bé, rồi kéo lấy một chiếc can xăng rỗng trên mặt đất.

"Chú đừng chọc con bé nữa."

Thẩm Quế Nhi lập tức nở nụ cười rạng rỡ như vừa được xoa dịu, con bé hăm hở lôi thêm vài cái can xăng khác đặt ra cạnh máy bơm, bắt đầu phối hợp với Nguyệt Minh để làm việc.

Nguyệt Minh tháo nắp một can xăng, sau đó cúi người bật van bơm xăng bằng tay. Từng dòng xăng vàng nhạt óng ánh chảy xuống ống dẫn, tạo nên những tiếng tí tách nhẹ nhàng khi xăng dần lấp đầy chiếc can rỗng.

Cậu cẩn thận giữ chiếc vòi bơm, đôi tay gọn gàng không để lãng phí một giọt nào.

"Em cầm chắc miệng can nhé." Nguyệt Minh dặn, ánh mắt trắng ánh lên vẻ nghiêm túc.

"Dạ." Thẩm Quế Nhi nghe lời, hai tay nhỏ bé của con bé siết chặt lấy miệng can, ánh mắt tập trung như đang hoàn thành một nhiệm vụ quan trọng.

Bên cạnh họ, những chiếc can xăng rỗng dần được thay thế bằng những chiếc can đầy, từng chiếc một xếp gọn gàng thành hàng. Cả hai phối hợp nhịp nhàng, mỗi khi Nguyệt Minh đổ đầy một cái can, Thẩm Quế Nhi lập tức bịt nắp lại rồi kéo sang một bên, nhường chỗ cho cái tiếp theo.

Cũng may vừa rồi có khí đen của Dạ Kính làm cho mấy cái máy bơm này tạm hoạt động trở lại, Nguyệt Minh vô cùng tò mò, rốt cuộc thì khí đen ngoài việc chiến đấu ra thì còn có thể làm thêm được những gì nữa.

Mùi xăng nồng nặc len lỏi vào không khí, hòa quyện với gió nhẹ và mùi tanh của xác tang thi còn sót lại.

"Anh Minh, còn một cái nữa thôi ạ." Thẩm Quế Nhi phấn khởi nói, đôi mắt ánh lên niềm vui khi thấy công việc sắp hoàn thành.

Nguyệt Minh gật đầu, tiếp tục bơm đầy cái can cuối cùng. Khi dòng xăng cuối cùng chảy vào, cậu đóng van bơm lại, cẩn thận xoay nắp chiếc can xăng rồi đặt nó xuống.

Cả hai đứng dậy, vươn vai thở phào nhẹ nhõm. Nguyệt Minh quay sang Thẩm Quế Nhi, nở một nụ cười hiền: "Giỏi lắm."

Thẩm Quế Nhi toe toét cười, đôi mắt cong lên như vầng trăng non.

Trong khi đó, Dạ Kính vẫn dựa vào chiếc Jeep, không tham gia vào việc gì, chỉ đứng đó với dáng vẻ lười biếng nhưng ánh mắt sắc bén lại quét qua từng ngóc ngách xung quanh trạm xăng.

Hắn không rời khỏi vị trí, thỉnh thoảng khẽ nghiêng đầu, lắng nghe âm thanh để đảm bảo không có bất kỳ mối nguy hiểm nào đang đến gần.

Ngay khi cả ba chuẩn bị chất những chiếc can xăng đầy vào không gian của Thẩm Quế Nhi, một âm thanh kỳ lạ vang lên từ phía xa.

Là tiếng động cơ.

Nguyệt Minh khựng lại, ánh mắt hướng về con đường trải dài phía trước trạm xăng. Âm thanh dĩ nhiên rất nhỏ, nhờ có linh thủy cải tạo lại cơ thể và tăng cường giác quan, cho nên bây giờ cả ba đều nhạy bén như nhau, dễ dàng nghe được tiếng động từ xa.

Dạ Kính lập tức rời khỏi vị trí tựa xe, ánh mắt sắc bén lóe lên. Hắn nhếch môi, cười nhạt: "Có người đến rồi."

Thẩm Quế Nhi nhanh chóng thu toàn bộ can xăng vào không gian, ngó qua Nguyệt Minh đang xoay gậy bóng chạy trong tay: "Mình đi hay đợi ạ?"

"Đi chứ." cậu chớp mắt vài cái, bình thản đáp.

Con bé gật đầu, lon ton leo lên xe đầu tiên.

Nguyệt Minh và Dạ Kính cũng lên xe, nhanh chóng khởi động rồi rời đi.

Nửa tiếng sau -

Dưới ánh nắng gắt buổi chiều, chiếc Ford Bronco màu đen tuyền gầm gừ khi dừng lại ngay trước trạm xăng hoang tàn. Những bánh xe lớn phủ đầy bụi và bùn khẽ rít lên khi phanh gấp, để lại trên mặt đường khô cằn hai vệt dài đầy mạnh mẽ.

Cửa xe bật mở, một chàng trai trẻ bước xuống.

Mái tóc vàng óng ả của cậu ta tỏa sáng rực rỡ dưới ánh mặt trời, hơi lộn xộn nhưng vẫn mềm mại như tơ lụa. Đôi mắt xanh biếc, sắc nét như một viên pha lê hoàn mỹ, quét nhanh qua khung cảnh phía trước.

Cậu ta mặc một bộ đồ đen vừa vặn, dường như được thiết kế riêng để làm nổi bật vóc dáng cao gầy, uyển chuyển nhưng không kém phần mạnh mẽ.

Chàng trai đứng thẳng người, cả hai tay đút túi áo khoác một cách nhàn nhã, dáng vẻ toát lên sự tự tin đầy kiêu ngạo. Một làn gió nhẹ thổi qua, mái tóc vàng của cậu ta khẽ bay, càng làm nổi bật vẻ ngoài hoàn hảo đến mức không thực, như thể cậu ta không thuộc về thế giới tàn khốc này.

Ánh mắt của cậu ta quét một vòng quanh trạm xăng, dừng lại ở những vệt bùn đất còn mới in trên mặt đất và những dấu vết lạ lùng xung quanh.

Một khu vực lớn gần đó bị cày xới, đất đá lộn xộn như thể vừa xảy ra một trận chiến dữ dội. Những vết cháy sém rải rác trên nền bê tông, cùng vài mảnh vụn của lá cây đen sẫm nằm lẫn trong bụi bẩn.

Không cần suy nghĩ lâu, cậu ta nhanh chóng nhận ra nơi này từng chứng kiến một cuộc đối đầu khốc liệt và những người từng ở đây cũng như cậu ta, sở hữu sức mạnh kỳ lạ.

Đôi mắt xinh đẹp chợt dừng lại phía bên kia đường, đối diện với trạm xăng, hàng loạt xác tang thi nằm rải rác, một số bị chém đứt đôi, một số bị nghiền nát không còn nguyên vẹn.

Một xác tang thi nằm ngay gần nhất, với phần đầu bị xoáy toạc ra như thể bởi một lực hút mạnh mẽ.

Cậu ta bước đến gần, cúi người xuống xem xét một xác tang thi, đôi lông mày vàng nhẹ nhàng nhíu lại, thể hiện sự suy nghĩ. Chàng trai lật ngửa xác tang thi lên, để lộ phần ngực bị xé toạc đến mức lộ cả xương sườn.

Nhìn kỹ, cậu ta dường như nhận ra dấu vết một cơn gió mạnh đã gây ra thảm cảnh này.

Đứng thẳng dậy, cậu ta ngửa mặt lên trời, ánh mắt xa xăm, tựa như đang cố hình dung lại điều gì đã xảy ra tại đây.

"Cơn gió này ..." lẩm bẩm, giọng nói trầm thấp, mang theo sự ngờ vực pha lẫn tò mò: "Thú vị thật đó."

Sau đó, cậu quay đầu lại, ánh mắt hướng về chiếc Ford Bronco phía sau, cất giọng gọi: "Mau ra đây đi."

Từ ghế lái chiếc Ford Bronco, cánh cửa nặng nề bật mở.

Một người đàn ông cao lớn bước ra, vóc dáng vạm vỡ như một bức tượng đồng đen được chạm khắc tỉ mỉ. Gã mặc một chiếc áo khoác da cũ kỹ, xước xát, để lộ đôi cánh tay rắn chắc đầy sẹo.

Khuôn mặt gã thô kệch, góc cạnh, đôi mắt sâu và tối, kèm theo đó là sự mệt mỏi cùng cảnh giác cao độ.

Gã nhìn quanh một lượt, ánh mắt lướt qua những dấu tích còn sót lại từ trận chiến trước đó. Mùi máu, xác chết và mùi cháy xém thoang thoảng trong không khí khiến gã khẽ nhíu mày.

Không nói một lời, gã thong thả bước đến cạnh chàng trai trẻ, mỗi bước chân nặng nề như thể muốn dằn cả mặt đất dưới chân mình.

Chàng trai với mái tóc vàng liếc qua người đàn ông, môi nhếch lên một nụ cười nửa miệng, vẻ trêu chọc: "Anh ra chậm thế? Lỡ tôi bị gì thì sao?"

Người đàn ông không đáp, chỉ nhướng mày, giọng khàn khàn lạnh lẽo cất lên sau vài giây: "Tôi xin lỗi."

Người đàn ông vạm vỡ đứng bất động, ánh mắt dán chặt xuống mặt đất như thể nó là thứ duy nhất an toàn để nhìn vào lúc này. Những ngón tay dày, chai sạn của gã bất giác co lại thành nắm đấm bên hông, không phải để đe dọa, mà như một cách kìm nén sự bất an đang cuộn trào trong lòng.

"Nhìn tôi." chàng trai trẻ cất giọng nhẹ nhàng, gần như mơn trớn nhưng chứa đựng sự áp đặt không thể chối từ.

Gã đàn ông nuốt khan, khóe mắt giật giật, cố gắng nén nỗi lo sợ đang dâng lên trong lòng. Sau một thoáng chần chừ, gã miễn cưỡng ngẩng đầu, ánh mắt đối diện với đôi mắt xanh biếc như bầu trời trong vắt của chàng trai.

Đó là đôi mắt tưởng chừng trong trẻo nhưng ẩn sâu bên trong là một vực thẳm lạnh lẽo và nguy hiểm khiến bất cứ ai cũng phải chùn bước.

Đúng lúc ấy, chàng trai nhếch môi, nở một nụ cười.

Nụ cười của cậu ta thật đẹp.

Không chỉ đẹp mà còn hoàn hảo đến mức khiến người ta như bị thôi miên.

Đôi môi đỏ hồng cong lên mềm mại, để lộ hàm răng trắng đều tăm tắp. Những đường nét trên khuôn mặt cậu ta lúc này như được ánh sáng tôn lên, sống mũi cao thẳng, gò má hơi nhô, chiếc cằm thon gọn và hoàn hảo.

Làn da trắng mịn của cậu ta phản chiếu ánh sáng nhàn nhạt, trông như một tác phẩm nghệ thuật sống động bước ra từ tranh vẽ.

Nhưng điều làm gã đàn ông khựng lại, đến mức quên cả hô hấp, chính là sự nguy hiểm ngấm ngầm ẩn hiện trong nụ cười ấy.

Đó không phải là nụ cười của một người tử tế.

Nó chứa đựng sự vui vẻ kỳ lạ, pha lẫn chút hứng thú bệnh hoạn, giống như một con mèo đang chậm rãi vờn lấy con chuột bất lực dưới móng vuốt của mình.

Sống lưng gã đàn ông lạnh toát.

Những ký ức của những ngày vừa qua lập tức ùa về, như một cơn ác mộng. Gã nhớ lại ánh mắt xanh biếc không gợn sóng, nhớ nụ cười này, nhớ giọng nói êm ái mà cậu ta dùng để ban ra những mệnh lệnh khủng khiếp, nhớ bàn tay mềm mại sờ soạng khắp cả cơ thể gã, những những âm thanh kỳ lạ do chính bản thân phát ra.

Cơn sợ hãi lan tràn khắp người gã, như một dòng điện lạnh buốt. Gã siết chặt hai tay, cắn răng để giữ cho đôi chân không khuỵu xuống.

Hít một hơi thật sâu, gã cố gắng tỉnh táo lại nhưng ánh mắt và nụ cười ấy vẫn in sâu vào tâm trí, như một cơn ám ảnh không bao giờ dứt.

"Sau này, phải ngoan ngoãn mà nhìn tôi."

Chàng trai trẻ lên tiếng, giọng nói nhẹ nhàng như đang vỗ về nhưng ánh mắt xanh biếc lại khiến người đối diện cảm thấy như mình bị đóng đinh tại chỗ.

Cậu ta tiến lên một bước, vươn tay vòng qua eo gã đàn ông. Cử chỉ của cậu ta thản nhiên đến mức gã không kịp phản ứng và ngay lập tức, một bàn tay mảnh khảnh nhưng đầy lực đạo đã hạ xuống bờ mông của gã.

"Xem nào." chàng trai trẻ mỉm cười, đầu nghiêng nhẹ, giọng điệu mang theo chút trêu chọc nhưng lạnh lẽo đến rợn người: "Nếu anh còn không nghe lời ... thì có lẽ tôi phải dạy dỗ anh lại từ đầu."

Gã đàn ông cứng đờ người, cơ bắp toàn thân như bị đóng băng bởi sợ hãi. Cảm giác lạnh lẽo từ bàn tay kia truyền đến, nhưng nỗi sợ lớn hơn chính là sự uy hiếp trong từng chữ cậu ta nói.

Những ký ức đau đớn và nhục nhã dội về, khiến gã không dám phản kháng dù chỉ một chút.

"Tôi hiểu rồi." gã lẩm bẩm, giọng run rẩy, đầu cúi thấp, không dám đối diện với ánh mắt của chàng trai.

"Hiểu rồi thì tốt." chàng trai rút tay về, nụ cười vẫn nguyên vẹn như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra. Sau đó, cậu xoay người, bước thẳng về phía chiếc Ford Bronco, mái tóc vàng khẽ bay lên theo từng bước chân.

Người đàn ông hít sâu vài lần, cố gắng bình ổn nhịp tim hỗn loạn. Gã không dám chần chừ thêm, vội bước nhanh theo sau cậu, cả cơ thể vẫn run nhẹ. Khi chàng trai đã ngồi vào ghế phó lái, gã cầm lấy tay lái, cố gắng giữ cho tay mình không run khi khởi động xe.

Chiếc Ford Bronco chậm rãi lăn bánh, tiến vào trong trạm xăng, ánh sáng yếu ớt từ mặt trời chiếu qua cửa kính.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro