3
Những lời mà Nguyệt Minh vô tình nghe được về Dạ Kính từ phụ nữ họ Thẩm và Thẩm Quế Nhi khiến cậu không thể không suy nghĩ.
Một kẻ có thể dửng dưng giết thứ mang hình dáng con người mà chẳng mảy may dao động – điều đó đã nói lên quá nhiều điều về con người hắn.
Nhưng thứ khiến cậu lo lắng không chỉ là sức mạnh hay máu lạnh của Dạ Kính, mà còn là ... sự bí ẩn, thứ khiến cậu vừa cảnh giác, vừa không sao dứt ánh mắt khỏi hắn.
"Ý Nhi."
"Là Quế Nhi ạ." con bé bình tĩnh nhắc nhở.
Nguyệt Minh mím môi, âm thầm tự trách bản thân: "... Ừ, Quế Nhi."
Thẩm Quế Nhi ngước mắt nhìn cậu, đôi đồng tử tím trong veo như mặt nước tĩnh lặng, phản chiếu rõ ràng gương mặt của Nguyệt Minh.
Ánh mắt ấy đầy ắp sự tin tưởng và dựa dẫm, đến mức trái tim cậu khẽ thắt lại.
Đứa trẻ này khiến cậu cảm thấy bản thân phải mạnh mẽ hơn – không chỉ để bảo vệ nó, mà còn để không phụ lòng tin tuyệt đối trong đôi mắt ấy.
Chỉ đến lúc này Nguyệt Minh mới chú ý kỹ đến đôi đồng tử tím khác thường của Thẩm Quế Nhi – một sắc tím nhàn nhạt nhưng hút mắt như thứ ánh sáng lạ giữa đêm tối.
Kết hợp với gương mặt tròn trĩnh, làn da trắng nõn và dáng vẻ chững chạc hơn tuổi, con bé trông giống như một bức tượng sứ tinh xảo, được nhào nặn cẩn thận bởi bàn tay tài hoa của tạo hóa.
"Dạ." Thẩm Quế Nhi khẽ kéo góc áo Nguyệt Minh, giọng điệu bình thản như đang nói về thời tiết:
"Anh không ở trong giới nên chưa biết thôi chứ anh Kính ảnh bắt cóc người về nhà tra tấn là chuyện rõ như ban ngày đó ạ, xui xẻo lắm mới bị anh Kính để mắt đến, người duy nhất sống sót sau khi bị anh Kính tra tấn bây giờ còn đang sống thực vật trong bệnh viện đó anh."
"..." Nguyệt Minh co rút khóe môi, cố gắng khống chế bản thân nhìn qua Dạ Kính.
Thì ra là đồng nghiệp, bảo sao cứ hợp cạ nhau như thế. Cậu ảo não nghĩ thầm, song vẫn tỏ vẻ ngạc nhiên mà thốt lên: "Tra tấn sao?"
Dạ Kính dễ dàng túm lấy cổ áo Thẩm Quế Nhi, nhấc bổng con bé như một món đồ chơi, ném lên giường không chút do dự.
Sau đó, hắn bất ngờ cưỡng ép Nguyệt Minh đối diện trực tiếp với mình.
Khoảng cách gần đến mức hơi thở của cả hai hòa lẫn vào nhau khiến Nguyệt Minh cứng đờ.
Gương mặt trầm ngâm và ánh mắt đầy áp lực của Dạ Kính như muốn bức cậu phải thừa nhận điều gì đó. Nhịp tim Nguyệt Minh nhảy vọt, không biết là vì sợ hãi hay vì thứ cảm xúc khó gọi tên khác.
Phát hiện sự ngại ngùng hiện rõ trên gương mặt Nguyệt Minh, Dạ Kính không nhịn được mà cong khóe môi, nụ cười nửa như trêu chọc, nửa như khiêu khích.
Hắn cúi xuống, chóp mũi hai người khẽ chạm nhau, cảm nhận làn da mềm mại và hơi thở nóng bỏng của cậu.
Dạ Kính càng cúi sát hơn, ánh mắt như đang cười, khẽ giọng: "Đến lúc này mà em mới bắt đầu sợ anh thì muộn rồi đó."
Chúng ta là đồng nghiệp đó chàng trai à, Nguyệt Minh rất muốn nói ra câu này nhưng cậu vẫn cố mà kìm hãm lại: "Tôi ... tôi không có sợ chú."
"Phải không? Vậy cho anh hôn một cái xem nào." vừa dứt lời, Dạ Kính liền nhắm đến môi Nguyệt Minh, hoàn toàn không để ý đến Thẩm Quế Nhi vẫn còn đang nhìn chằm chằm trên giường mà bắt đầu hôn.
Thật sự là hôn, còn rất nồng nhiệt.
Lần đầu tiên, Nguyệt Minh không hề phản kháng khi bị Dạ Kính cưỡng ép gần gũi.
Đôi môi hắn nóng bỏng, dịu dàng mà cũng đầy tính chiếm hữu, như muốn xâm chiếm hoàn toàn cảm giác của cậu.
Nguyệt Minh cứng người, nhưng đôi môi lại vô thức mềm mại đáp lại nhịp hôn của Dạ Kính. Giữa cảm giác nóng rực của làn môi và cơn bối rối đang dâng lên, cậu vẫn không quên lén liếc về phía Thẩm Quế Nhi, khẽ nhíu mày ra hiệu con bé mau che mắt
Thành thật mà nói, Thẩm Quế Nhi không lạ gì cảnh này, nó đã nhiều lần thấy Dạ Kính lén hôn Nguyệt Minh trong lúc cậu ngủ.
Nhưng được tận mắt chứng kiến một cảnh nóng bỏng như vậy lại là chuyện khác!
Che mặt chẳng giúp được gì, nó bình tĩnh bước ra khỏi phòng, tự nhắn nhủ bản thân: "Mình còn chưa đủ tuổi đâu."
Trong một thoáng, Nguyệt Minh nghĩ mình nên đẩy Dạ Kính ra nhưng đôi tay đã không còn nghe lời.
Ánh mắt của Dạ Kính như ngọn lửa âm ỉ, chỉ cần một tia chạm khẽ cũng đủ để thiêu rụi sự phòng bị mỏng manh trong lòng Nguyệt Minh.
Đôi môi của hắn lần lượt khám phá, từ cái mềm mại ngọt ngào đến sự táo bạo mơn trớn đầu lưỡi. Khoảnh khắc ấy, Nguyệt Minh cảm giác mọi ý nghĩ trong đầu đều tan chảy, chỉ còn lại sự cuồng nhiệt và mê loạn.
Hơi nóng lan tỏa khắp từng tế bào, đôi tay chẳng biết từ khi nào đã mất đi khống chế, di chuyển như thể tự tìm đến những nơi cần đến.
Đôi môi họ hòa quyện vào nhau, một cách cuồng nhiệt nhưng không kém phần dai dẳng, như muốn chiếm hữu, như đang trong một trận chiến không có hồi kết.
Chẳng màng đến quần áo của hai người trước mắt đã nhăn nhúm, rối bời như thể vừa trải qua một trận cuồng phong. Tay họ vương trên cơ thể đối phương, để lại dấu ấn của sự mất kiểm soát.
Dịu dàng song cũng kịch liệt, hơi thở của cả hai càng lúc càng gấp gáp.
Bầu không khí nóng bỏng giữa hai người bị phá vỡ đột ngột khi cánh cửa bật mở.
Thẩm Quế Nhi chạy vào, khuôn mặt đầy hốt hoảng.
Giọng hét của con bé vang lên như hồi chuông cảnh tỉnh, kéo hai người khỏi cơn mộng mị vừa chớm bắt đầu.
Quần áo của cả hai lộn xộn, dấu vết của sự gần gũi vừa rồi hiện rõ, nhưng con bé chẳng thèm để ý, chỉ dồn toàn bộ sự chú ý vào tình huống nguy cấp ngoài kia.
"Anh ơi, bọn quái vật đang phá cửa ạ!"
Dạ Kính khẽ giật mình, ánh mắt vẫn chưa rời khỏi Nguyệt Minh khi cánh môi hai người vừa tách ra.
Một chút luyến tiếc đọng lại nơi đầu lưỡi, nhưng tiếng hét hốt hoảng của Thẩm Quế Nhi đã nhanh chóng kéo cậu trở lại thực tại.
Dạ Kính thì ngược lại, chẳng tỏ vẻ gì là bận tâm.
Hắn nhìn sợi chỉ bạc mong manh giữa hai đôi môi, khóe môi cong lên với nụ cười đắc ý: "Thích ghê á."
"Im đi." Dạ Kính vừa lấy tay chùi miệng vừa có chút cáu kỉnh nói, thế nhưng cậu hoàn toàn không ngờ rằng đôi tai ửng đỏ nằm dưới lớp tóc mềm mại đã bán đứng cậu.
Thẩm Quế Nhi hoàn toàn không có ý định để hai anh trai này tán tỉnh nhau, con bé vội nắm lấy tay Nguyệt Minh kéo ra khỏi phòng, ngay khi bước đến cửa sổ liền chỉ xuống phía dưới: "Anh nhìn kìa, tụi nó bị kích thích như anh Kính vừa rồi vậy á!"
Dạ Kính ở bên cạnh nhìn thử, tặc lưỡi bĩu môi: "Anh mày làm gì xấu đến thế?"
"Trong mắt em thì chính là như vậy ạ." Thẩm Quế Nhi cây ngay không sợ chết đứng đáp lại.
Dạ Kính vội lên tiếng cắt ngang cuộc đối thoại của hai người chuẩn bị gây gổ này, cậu biết đám tang thi đó bị kích động do đâu: "Chắc là con tang thi dưới hầm gọi tụi nó đến."
Vừa dứt lời, tiếng thét vang lên từ bên ngoài như xé toạc không gian yên tĩnh, kéo dài đến mức căn nhà rung lên bần bật.
Nó không chỉ là âm thanh, mà còn là một thứ áp lực vô hình đè nặng lên tinh thần.
Dù đã được linh thủy thanh lọc và tinh thần lực nâng cao, Nguyệt Minh vẫn cảm thấy một cơn lạnh chạy dọc sống lưng. Mồ hôi túa ra trên trán, nhỏ xuống gò má, trong khi cậu cố ép mình giữ vững lý trí.
"Chà, nghe có vẻ khó chơi rồi nha." Dạ Kính xoa cằm, nụ cười đầy tự mãn ánh lên trong mắt hắn.
Một tay hắn vuốt nhẹ lưng Nguyệt Minh, vừa như trấn an, vừa như thách thức. Trong khoảnh khắc đó, sự tự tin đến mức ngạo nghễ của hắn như truyền sang cả Nguyệt Minh, hắn nói tiếp: "Đi giết con quái đó thôi, à ... phải gọi là tang thi chứ."
Nguyệt Minh phì cười, giết tang thi đâu có gì khó, huống hồ khả năng sử dụng dị năng của Dạ Kính thì khỏi phải bàn.
Cậu phải thừa nhận rằng hắn chiến đấu rất giỏi, có một đồng minh như hắn thì bao nhiêu tang thi cũng không khiến cậu sợ hãi.
Cậu theo ngay sau hắn: "Chú tự tin dữ ha."
"Anh giết được nó một lần rồi, giết thêm lần nữa chắc thằng già đó cũng chẳng phiền đâu." Dạ Kính bước đi thong thả, hai tay đút túi, vóc dáng cao lớn nhưng gọn gàng, dưới lớp áo sơ mi căng chặt là từng thớ cơ chặt chẽ, vô cùng biết cách mê hoặc chúng sinh: "Huống hồ lần cuối anh thấy, lão ta vẫn còn bị trói trên ghế ấy chứ."
"À, để rồi xem."
Thẩm Quế Nhi lon ton theo sau Nguyệt Minh, nghe xong đã hiểu là chuẩn bị đánh nhau với tang thi dưới hầm. Cảm giác vừa hồi hộp vừa nóng lòng khiến nhịp tim con bé đập nhanh, bước chân cũng vì thế mà trở nên lộn xộn.
Nghe thấy phía sau tiếng bước chân có phần lộn xộn, Nguyệt Minh tò mò nhìn lại thì thấy Thẩm Quế Nhi đang hưng phấn, cậu hỏi: "Em cũng muốn giết nó sao?"
"Muốn ạ." Thẩm Quế Nhi chắc nịch đáp: "Em sẽ giết tất cả bọn chúng."
Dạ Kính nghe vậy thì bật cười khanh khách: "Anh thấy mấy đứa hay nói câu này đều sẽ trở thành thứ mà tụi nó muốn giết đó."
Thẩm Quế Nhi bĩu môi, phụng phịu nói: "Dù có thành bọn chúng, em cũng sẽ cắn chết tụi nó!"
"Ừ, dù gì thì cũng phải giết hết mà." Nguyệt Minh nói ra mục đích cuối cùng: "Tìm đến căn cứ an toàn hoặc tự tìm chỗ ở, dù sao đi nữa cũng phải giết hết bọn chúng.
"Ừ nhỉ, cũng không thể trốn tụi nó mãi được." Dạ Kính gật đầu đồng ý, bước chân vững vàng đi xuống tầng hầm
Ngôi nhà này tự cung cấp điện và vẫn hoạt động bình thường, dù cả thành phố có mất điện thì nơi đây vẫn sáng đèn.
Đèn trần chiếu xuống những bậc cầu thang lạnh lẽo, không khí xung quanh càng lúc càng trở nên nặng nề, như thể có một thế lực vô hình đang muốn đè bẹp họ.
Cơn gió nhẹ lướt qua bên tai Thẩm Quế Nhi, như những lời thì thầm. Con bé cảm nhận được điều gì đó, liền thấp giọng nói: "Sau cánh cửa đó nguy hiểm lắm ạ."
"Đúng là nguy hiểm thật." Nguyệt Minh vội vàng lau giọt mồ hôi vừa xuất hiện trên trán, cậu nắm chặt gậy bóng chày, truyền năng lực vào đó, biến nó thành vũ khí cứng cáp nhất vào lúc này.
Dạ Kính truyền khí đen vào tầng hầm, vừa cảm nhận được thứ bên trong thì nó cũng nhận ra sự hiện diện của cả bọn.
Nguyệt Minh lại nghe thấy tiếng gào thét phát ra từ bên trong, lập tức kéo Dạ Kính ra sau lưng, đứng chắn trước để hứng chịu đợt sóng đầu.
Ở khoảng cách gần, áp lực từ tiếng thét gây ra khiến Dạ Kính cũng phải cau mày, trước mắt hắn chợt tối sầm lại, cả người loạng choạng ngã ra sau.
Nếu không có Thẩm Quế Nhi đỡ lấy, hắn đã thật sự ngã u đầu. Con bé lo lắng ra mặt, không giống như mẹ nó, luôn giữ gương mặt một biểu cảm khiến người ta phát bực.
Nếu Thẩm Quế Nhi biết trong hoàn cảnh này mà Dạ Kính còn có thời gian bình phẩm về mẹ con bé, chắc chắn nó sẽ đẩy hắn vào căn hầm rồi kéo Nguyệt Minh đi.
"Má con này! Nó thét *** gì thét lắm thế không biết!?"
Dạ Kính không nhịn được mà văng tục, nhưng nhanh chóng lấy lại phong độ, đứng dậy và nói: "Vào thôi em, đánh cho bọn nó một trận!"
Nguyệt Minh không thể chịu đựng được tiếng thét từ tầng hầm, cậu lập tức xông vào, đạp cửa mở tung.
Cửa vừa bị đạp tung, một mùi hôi thối xộc vào khiến Thẩm Quế Nhi nghiêng người nôn mửa. Căn hầm chìm trong bóng tối, chỉ có tia sáng từ ngoài cửa chiếu vào, mờ ảo hắt lên chiếc ghế gỗ trống không nằm lẻ loi giữa phòng.
Dưới chiếc ghế là vũng máu đen đặc, Nguyệt Minh vội vã ngẩng lên tìm kiếm trên trần nhà. Trong bóng tối, đôi mắt đỏ rực phát sáng ở góc phòng, Nguyệt Minh thúc giục: "Chú, nó ở góc."
"Đã thấy." Dạ Kính điều động khí đen, muốn nhanh chóng tóm lấy bóp nát đầu con tang thi dị dạng này.
Tuy nhiên, khi khí đen tiến đến với tốc độ cực nhanh, con tang thi bám trên trần nhà dùng mười ngón tay cụt nửa bấu chặt vào nền, xuyên qua lớp xi măng để đu mình sang chỗ khác, vừa né tránh khí đen vừa di chuyển linh hoạt như một con khỉ.
"Thằng khỉ già, đã thành tang thi mà vẫn hèn hạ như trước!" Dạ Kính bắt hụt, bực dọc thốt lên.
"Khỉ già?" Nguyệt Minh nhướng mày, không khỏi buồn cười với danh xưng này. Nhìn cách di chuyển của tang thi, quả thật rất giống khỉ: "Chú bắt hụt rồi."
Thẩm Quế Nhi lúc này đã nôn hết mọi thứ trong bụng, lau nước dãi bên khóe miệng rồi nhìn chăm chú vào con tang thi trong phòng.
Mặc dù gương mặt đã bị biến dạng sau khi chết, nhưng những đặc điểm nhận dạng vẫn mơ hồ chưa hoàn toàn biến mất. Thẩm Quế Nhi vừa nhìn thấy liền thốt lên: "Chủ tịch Kim?!"
"Anh dám bắt cả chủ tịch Kim sao?!" Thẩm Quế Nhi nhìn Dạ Kính, thấy hắn đã lấm tấm mồ hôi, sắc mặt mệt mỏi. Nó tạm gác chuyện này sang một bên, chuẩn bị đỡ hắn bất cứ lúc nào.
Nguyệt Minh cũng có chút tò mò, trong khi tìm cách giết con tang thi, cậu liền quan sát vẻ ngoài của nó.
Con tang thi không ngừng đu mình trên trần nhà, chỉ mặc mỗi chiếc quần.
Thân trên hoàn toàn để trần, bụng phệ và ngực chảy xệ đang phân hủy, nếu nhìn kỹ có thể thấy thứ gì đó lúc nhúc dưới lớp da nhão nhoẹt, đang rách ra theo mỗi cử động mạnh của nó.
Đồng tử của con tang thi không ngừng di chuyển, xoay tròn như một quả bóng. Bất chợt, con ngươi đen dừng lại, nhìn chằm chằm vào Dạ Kính.
Dường như bị kích động, nó gào lên, tạo ra sóng âm làm rung chuyển cả mặt đất. Hai tay nó dùng sức đung đưa cơ thể, chuẩn bị nhào tới chỗ Dạ Kính.
Dạ Kính chưa trải qua cải tạo của linh thủy, âm thanh kinh hoàng này khiến màng nhĩ của hắn thủng, đại não choáng váng vì sóng âm.
Trước mắt hắn lại tối sầm, cả người loạng choạng rồi ngã xuống, không thể khống chế năng lực nữa.
Trước âm thanh kinh hoàng này, hắn hoàn toàn trở nên vô dụng.
Nhận ra ý đồ của nó, Nguyệt Minh lập tức chuẩn bị tư thế, nhấc gậy lên. Ngay khi con tang thi vừa nhảy đến chỗ Dạ Kính, cậu vung gậy, đánh thẳng vào đầu nó.
Cậu dùng toàn bộ sức lực, đánh nát đầu nó, não văng tứ tung.
Hai lực mạnh mẽ va chạm tạo ra một cơn gió khiến mái tóc trắng của Nguyệt Minh tung bay, làm lộ ra gương mặt tinh xảo vượt xa mức cho phép.
Cánh môi hồng khẽ cong, cậu không bận tâm đến máu đen bắn lên người, nhịp tim tăng cao vì phấn khích khiến gương mặt cậu hơi ửng hồng.
"Anh Kính!"
Vào khoảnh khắc Dạ Kính ngã gục, Thẩm Quế Nhi vội vàng đỡ lấy hắn, trở thành điểm tựa duy nhất cho hắn.
Nhờ có linh thủy, con bé giờ có thể lực vượt trội hơn người trưởng thành bình thường, việc đỡ lấy Dạ Kính trở nên dễ dàng với nó.
Nguyệt Minh ném gậy sang một bên, xoay người kiểm tra tình trạng của Dạ Kính. Hắn lúc này đã xụi lơ, hai tai, mũi và mắt đều chảy máu đỏ.
Cậu cau mày nhìn Thẩm Quế Nhi, khẽ giọng: "Ái Nhi."
Thẩm Quế Nhi đỏ mắt, dù Nguyệt Minh vừa gọi sai tên nhưng nó không sửa lại, chỉ rưng rưng đáp: "Dạ."
Giọng con bé khàn đặc, cả người run rẩy, đôi tay nhỏ bé không ngừng siết chặt áo Dạ Kính.
Nguyệt Minh thấy vậy phì cười, rồi trấn an: "Linh thủy có thể cứu chú đó."
Như không tin vào điều cậu nói, con bé mở to mắt nhìn thẳng vào cậu, lúc này nước mắt cũng chịu trào ra, lăn dài trên đôi má bé con.
Mạt thế không dung túng cho bất cứ ai, kể cả là trẻ em.
Những gì đang xảy ra hoàn toàn khác trước. Vì thân phận, Thẩm Quế Nhi trưởng thành hơn nhiều đứa trẻ khác, nhưng giờ là mạt thế. Con bé phải cứng cỏi hơn nữa để có thể sống sót.
Thẩm Quế Nhi mím môi, con bé biết Nguyệt Minh không lừa dối nó.
Đưa mắt nhìn Dạ Kính vừa nôn vừa ho ra máu, cả người hắn không ngừng run lên vì cơn đau bên trong, nếu cứ để như vậy mãi thì hắn chắc chắn sẽ chết nhanh thôi.
Sự sống hay cái chết của hắn lúc này hoàn toàn phụ thuộc vào con bé. Thẩm Quế Nhi mím môi.
Nó không thích Dạ Kính, vì hắn là kẻ tàn bạo, chẳng sợ ai. Chính vì thế, hắn mạnh mẽ và không ai dám đối đầu với hắn.
Ngay cả mẹ con bé cũng dè chừng khi kế hoạch của bà liên quan đến hắn. Trước khi mạt thế xảy ra, con bé chỉ có thể đứng từ xa nhìn hắn. Giờ thì hắn đã ở ngay cạnh, thoi thóp chờ chết.
Dạ Kính chưa thể chết ở đây.
Trực giác của Thẩm Quế Nhi không ngừng nhắc nhở cô bé, nó cảm nhận được rằng sau này Dạ Kính sẽ trở thành một sức mạnh quan trọng, có thể góp phần cứu nhân loại khỏi bầy tang thi ngoài kia.
Nguyệt Minh nhận thấy Thẩm Quế Nhi đã quyết định, cậu nhắc nhở: "Cần rất nhiều linh thủy đấy."
"Được ạ." con bé nhanh chóng đáp lời, linh thủy trong không gian bắt đầu tuôn trào như một thác nước từ trên cao, tạo thành con suối chảy dọc không gian.
Chỉ cần cứu Dạ Kính, bao nhiêu linh thủy cũng không thành vấn đề.
Cậu đưa tay xoa đầu bé con, lúc này mới nhận ra tay mình nhuốm đầy máu. Khi chạm vào tóc bé con, một mảng đen đục dính lên tay.
Nguyệt Minh ngập ngừng, không nói gì thêm
Anh xin lỗi, Ái Nhi ...
Nguyệt Minh nhanh chóng cõng Dạ Kính rời khỏi tầng hầm, cả ba hướng về phòng tắm, nơi mà khi mới đến ngôi nhà này, Dạ Kính đã đẩy cậu vào.
Chỉ là lần này, người nằm trong bồn tắm lại là Dạ Kính. Nguyệt Minh cởi bỏ hết quần áo của hắn, chỉ chừa lại chiếc quần lót tam giác.
Nguyệt Minh liếc nhanh về phía vùng gồ ghề đó, cổ họng chợt khô khan, cậu vội nuốt một ngụm nước bọt.
Thẩm Quế Nhi không hề để tâm, con bé tập trung đổ linh thủy vào bồn. Nhìn máu trên người Dạ Kính hòa vào làn nước xanh biếc, con bé cắn môi, cầu mong rằng vẫn kịp để cứu hắn.
"Chú không chết được đâu." Nguyệt Minh nói chắc nịch, hắn là nhân vật không thể thiếu trong thế giới này, sinh mệnh của hắn đương nhiên sẽ bền bỉ như đỉa.
Thẩm Quế Nhi nghe Nguyệt Minh an ủi, thút thít vài tiếng, gật đầu rồi nhanh chóng đổ thêm linh thủy vào bồn.
Nước dâng lên đến nửa bồn, bỗng nhiên Dạ Kính co giật mạnh, mở mắt và ngồi bật dậy, làm Nguyệt Minh và Thẩm Quế Nhi giật mình.
Dạ Kính hít một hơi thật sâu, như thể vừa bị bóp nghẹt không khí, rồi không khống chế được mà sặc, ho liên tục.
Hắn túm lấy thành bồn tắm, như muốn trèo ra, nhưng Nguyệt Minh lập tức ngăn cản: "Chịu đau một chút nhé, anh Kính."
Nghe thấy giọng Nguyệt Minh, Dạ Kính run lên từng đợt. Hắn ngơ ngác nhìn cậu, mím môi muốn nói gì đó, nhưng cơn buồn ngủ bất chợt ập đến khiến hắn không thể kiềm chế.
Cuối cùng, điều hắn nhìn thấy trước khi ngất đi là gương mặt bình tĩnh của Nguyệt Minh.
Dựng người Dạ Kính tựa vào thành bồn, Thẩm Quế Nhi vui mừng thốt lên: "Anh Kính còn sống!"
Cậu mỉm cười gật đầu, khẽ thở phào nhẹ nhõm. Dù ngoài mặt vẫn tỏ ra bình tĩnh nhưng chân tay Nguyệt Minh lúc này đã tê tái, chứng tỏ cậu đã rất lo lắng cho Dạ Kính.
Dù vậy thì tình hình hiện tại vẫn chưa phải lúc để thả lỏng.
Đôi tai Nguyệt Minh rục rịch, cậu cau mày đứng dậy, dặn dò: "Em ở lại đây coi chừng chú nhé, anh ra ngoài giải quyết bọn chúng.
Thẩm Quế Nhi túm lấy góc áo cậu, từ không gian lấy ra một chai nước đưa cho Nguyệt Minh: "Anh giữ đi, linh thủy đó ạ."
Cậu mỉm cười, lắc đầu từ chối: "Anh không lấy đâu, em giữ đi." những thứ như linh thủy là vật quý giá, phải tiết kiệm, không thể dùng tùy tiện.
Con bé biết Nguyệt Minh đang nghĩ gì, muốn nói rằng linh thủy của nó rất nhiều, gần như vô hạn. Nhưng chưa kịp mở miệng thì cậu đã rời đi, để lại Thẩm Quế Nhi và Dạ Kính ngâm trong linh thủy
Chợt ngửi thấy mùi hôi thối bốc lên từ bồn tắm, Thẩm Quế Nhi đột nhiên nhận ra rằng mùi này còn dễ chịu hơn mùi máu tanh tưởi từ bầy tang thi.
-
Vừa bước ra khỏi phòng tắm, một loạt âm thanh hỗn loạn từ bên ngoài lập tức đập thẳng vào tai Nguyệt Minh.
Tiếng gào rú khàn đục và ghê rợn, tiếng thân thể va đập thình thịch vào cửa sắt ... tất cả hòa quyện thành một bản nhạc chết chóc khiến người nghe không khỏi lạnh sống lưng.
Con tang thi biến dị dưới tầng hầm đã bị tiêu diệt nhưng tiếng thét mà nó để lại chẳng khác nào tín hiệu triệu hồi, kéo theo bầy tang thi lũ lượt kéo đến từ mọi hướng.
Nguyệt Minh cau mày, đôi mắt ánh lên vẻ sắc bén.
Cậu đã thoáng thấy số lượng tang thi tụ tập ngoài cổng khi xuống tầng hầm không ít, thậm chí đủ để bao vây kín căn biệt thự.
Nhưng may mắn thay, con tang thi biến dị vừa nãy chỉ là kẻ mới thức tỉnh, chưa kịp sử dụng triệt để năng lực của mình.
Nếu không, tình hình sẽ còn tệ hơn nhiều.
Hít sâu một hơi để giữ bình tĩnh, Nguyệt Minh lập tức sải bước xuống bếp.
Trong gian bếp rộng rãi chỉ vừa được sử dụng trong ba ngày qua, ánh mắt cậu nhanh chóng rà soát từng góc một, tìm kiếm những món đồ có thể hỗ trợ.
Ánh sáng yếu ớt từ chiếc đèn bếp phản chiếu lên một con dao sáng loáng trên kệ.
Nguyệt Minh cầm lấy nó, xoay nhẹ trong tay để kiểm tra độ cân bằng. Một con dao vừa tay, quá đủ để tạm dùng làm vũ khí.
Rồi cậu kéo nhẹ góc áo lên, luồn con dao vào mặt trong của dây thắt lưng, giữ chặt bằng cách nhét dao ngang qua.
Cách này không chỉ giúp dao không rơi mà còn đảm bảo khi cần, cậu có thể rút ra ngay lập tức. Trước khi rời đi, ánh mắt cậu quét qua vài món đồ khác, một chiếc kéo cắt gà, vài vỏ chai rỗng ... nhưng thời gian không cho phép cậu mang tất cả.
Bên ngoài, cảnh tượng đám tang thi đông đúc đang lũ lượt kéo đến, chen chúc trước cánh cửa sắt đã hoen gỉ sau cơn mưa lớn.
Mỗi cú va đập mạnh mẽ của chúng lên cửa như báo trước rằng lớp chắn ấy sẽ không trụ được lâu nữa.
Nguyệt Minh từ trong nhà bước ra, đôi mắt trầm tĩnh nhìn về phía trước.
Mùi máu tanh trong không khí làm sắc mặt cậu càng thêm lạnh lùng, ngay khi vừa thấy cậu, chúng như nhìn thấy món ăn ngon miệng, lực va chạm cửa càng mạnh bạo hơn.
Mà Nguyệt Minh vẫn cứ như thế, đứng yên chờ đợi cánh cửa bị phá sập, ngoài ra còn âm thầm quan sát những sinh vật từng là con người.
Cơ thể của chúng bị biến dạng, da thịt loang lổ những mảng thối rữa, lộ ra xương trắng và mạch máu đen đặc như hắc ín.
Một vài con bị mất tay, chân hoặc một phần thân thể nhưng chúng vẫn lê lết tiến tới bằng những bước chân không đồng đều, tiếng cào cấu ken két của móng vuốt làm lạnh gáy.
Đôi mắt của chúng trống rỗng, chỉ còn là hai hố sâu đục ngầu, ánh lên sự khát máu vô tận.
Hàm răng sắc nhọn, nhiều chiếc đã gãy hoặc vỡ nát nhưng vẫn không ngừng va đập phát ra tiếng nghiến răng ghê rợn.
Nhiều con có những chiếc lưỡi dài thượt, lủng lẳng bên ngoài hàm, nhỏ giọt một chất lỏng đen đục nhớp nháp.
Tiếng gầm rít của chúng hòa lẫn vào nhau tạo thành một bản nhạc kinh dị đầy chết chóc.
Có những con cao lớn hơn hẳn, da chúng sạm đen và căng bóng như thể được kéo giãn trên những khối cơ phồng rộp, móng vuốt sắc dài của chúng không ngừng cào vào cánh cổng.
Mỗi cú va chạm khiến cửa sắt rung chuyển, lớp gỉ sét từ cánh cửa rơi xuống như bụi, báo hiệu rằng nó sắp không chịu nổi sức ép khủng khiếp này.
Mùi hôi thối nồng nặc bốc lên, pha trộn giữa mùi máu tanh, mùi thịt rữa nát và hơi ẩm từ mưa, khiến bầu không khí xung quanh trở nên nặng nề đến mức ngạt thở.
Một vài con tang thi có giòi bọ bò lổm ngổm trên những vết thương hở, trông càng thêm kinh tởm.
Nhìn từ xa, đám tang thi giống như một cơn sóng dữ, đè ép lên cánh cổng yếu ớt.
Cái cách chúng không ngừng đẩy mạnh, gầm thét và cào cấu khiến khung cảnh trở nên đáng sợ, như thể chính cái chết đang cố gắng phá vỡ ranh giới để tiến vào.
Cánh cửa sắt cuối cùng cũng không chịu nổi sức ép mà đổ sầm xuống. Đám tang thi lao vào sân trước như một đàn sói đói, đôi mắt trắng dã lấp lánh tia khát máu.
Nguyệt Minh cũng chủ động lao ra, gậy bóng chày trong tay vung mạnh xuống đầu con tang thi dẫn đầu.
Tiếng 'rắc' vang lên khi xương sọ vỡ vụn, con tang thi gục xuống đất không kịp kêu một tiếng.
Cậu quay người, một con khác đã ngay bên cạnh, đôi tay đầy móng vuốt vươn ra.
Nguyệt Minh xoay cổ tay, gậy bóng chày đập thẳng vào hông nó, cú đập mạnh đến mức khiến cơ thể tang thi văng vào tường, tạo thành một vết máu loang lổ.
Nhưng đám tang thi không ngừng tiến lên.
Một con tang thi to lớn từ phía bên phải lao đến, cái miệng há rộng như muốn cắn vào cổ Nguyệt Minh.
Cậu khẽ nghiêng người tránh cú cắn, đồng thời xoay tay vung gậy bóng chày lên cao rồi bổ xuống mạnh mẽ. Đầu con tang thi nổ tung, máu đen và não bộ văng tung tóe.
Cậu vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, nhưng một con tang thi khác bất ngờ xuất hiện từ sau lưng. Lần này, Nguyệt Minh không kịp xoay gậy. Con tang thi nhào đến, đôi tay gớm ghiếc chụp lấy vai cậu.
Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, Nguyệt Minh lập tức rút con dao từ đai lưng ra, cánh tay cậu vung lên chuẩn xác đâm thẳng vào trán con tang thi.
Con quái vật khựng lại, gục xuống ngay tại chỗ.
"Giỏi đó, còn khiến mình phải dùng đến dao cơ." cậu lẩm bẩm, giấu đi cảm giác căng thẳng thoáng qua, tay đưa lên lau đi vệt máu trên gương mặt.
Cậu cẩn thận nhét lại con dao vào vị trí cũ trên dây đai lưng, ánh mắt lại dõi về phía đám tang thi đang ùn ùn kéo đến.
Nguyệt Minh xoay gậy bóng chày trong tay, cơ thể linh hoạt như một con báo săn. Cậu lao vào giữa đám đông tang thi, mỗi cú vung gậy đều mang theo sức mạnh dứt khoát và chính xác.
Đầu từng con tang thi lần lượt vỡ tung, máu đen bắn tung tóenhưng cậu không dừng lại.
Đột nhiên, một tiếng gầm lớn vang lên từ đằng xa.
Một con tang thi khổng lồ xuất hiện, thân hình to lớn của nó phủ xuống một cái bóng che khuất cả cơ thể Nguyệt Minh. Cậu ngạc nhiên vô cùng, không ngờ rằng chỉ sau một trận mưa mà đã có nhiều sự biến đổi như vậy.
Những móng vuốt dài như lưỡi dao của nó quét mạnh về phía Nguyệt Minh, khiến cậu buộc phải lùi lại vài bước.
Cậu quan sát đối thủ, ánh mắt lạnh lẽo như đang cân nhắc điểm yếu của nó.
Khi con quái vật gầm lên lao tới, Nguyệt Minh nhảy sang một bên, né tránh móng vuốt rồi nhanh chóng vung gậy bóng chày đập thẳng vào đầu nó.
Cú đánh đủ mạnh để làm nó loạng choạng, nhưng chưa đủ để hạ gục.
"Đã to còn lì." cậu nhếch môi cười nhạt, bước nhanh lên phía trước.
Khi con tang thi khổng lồ lại cúi xuống quét móng vuốt, Nguyệt Minh bật nhảy, chân đạp mạnh vào tường để lấy đà, rồi bổ thẳng cây gậy xuống đầu nó bằng toàn bộ sức mạnh.
Tiếng 'rắc' vang lên rõ ràng. Cú đánh chí mạng này khiến con quái vật gục ngã, toàn thân bất động.
Nguyệt Minh thở ra một hơi, đứng thẳng dậy giữa chiến trường ngổn ngang xác tang thi. Máu đen loang lổ khắp người cậu, nhưng ánh mắt vẫn kiên định và lạnh lùng như thép.
Cậu quay đầu nhìn về phía biệt thự, nơi Thẩm Quế Nhi và Dạ Kính đang chờ đợi. Lau nhanh mồ hôi trên trán, cậu trở lại ngôi nhà, không để bản thân lơi lỏng một giây nào.
Trên hành lang quay về phòng tắm, từng bước chân của Nguyệt Minh nặng nề như thể cả cơ thể cậu bị gió lạnh thổi xuyên qua.
Nhịp tim đập loạn xạ, không chỉ vì mệt mỏi mà còn bởi adrenaline vẫn còn chảy rần rật trong huyết quản. Mỗi lần hít thở, lồng ngực cậu như bị bóp nghẹt bởi áp lực vô hình.
Nguyệt Minh đã từng chiến đấu với rất nhiều người, bàn tay này cũng đã từng cầm dao đâm xuyên qua tim kẻ khác mà không một lần run rẩy.
Việc đối mặt với cái chết đối với cậu chẳng phải điều mới mẻ.
Nhưng hôm nay, khi đối diện với những cỗ máy giết chóc không biết đau, không biết mệt, sự sống dường như bị vắt kiệt từng chút một.
Cậu đưa tay lên mặt, chỉ để nhận ra bàn tay đã nhuốm đầy máu và bùn đất. Mùi tanh nồng của nó khiến cậu muốn nôn mửa.
Ngón tay cậu khẽ run, không phải vì sợ hãi mà vì sức lực đã bị bào mòn sau trận chiến khốc liệt.
"Chết thật ..." cậu lẩm bẩm, đôi mắt cụp xuống, ánh nhìn thoáng qua một tia trống rỗng. Ở thế giới này, sự nguy hiểm của nó vượt xa tất cả những gì cậu từng tưởng tượng.
-
Thẩm Quế Nhi không ngừng lo lắng, ánh mắt cứ liên tục hướng về Dạ Kính đang nằm yên, lồng ngực của hắn phập phồng từng nhịp nhưng đối với con bé, đó là dấu hiệu duy nhất giúp nó nhận ra hắn vẫn còn sống.
Nếu không, có lẽ con bé đã tin rằng hắn đã chết thật rồi.
Hết nhìn Dạ Kính, con bé lại đứng dậy, đôi chân nhỏ bước vòng quanh căn phòng, không thể ngồi yên.
Cả người con bé căng như dây đàn, sự lo lắng khiến từng ngón tay đều lạnh toát, còn tâm trí thì cứ xoay vòng trong những suy nghĩ không dứt.
Với thính lực được cải tạo, con bé có thể nghe rõ những âm thanh vọng từ bên ngoài là tiếng gầm thét, tiếng chân dẫm đạp và những tiếng rít thảm thiết của đám tang thi.
Mặc dù không thể thấy nhưng Thẩm Quế Nhi hình dung được tình hình ngoài kia rõ ràng đến mức từng nhịp tim đập của Nguyệt Minh như một phần của chính nó.
Nguyệt Minh ...
Con bé không thể không nghĩ đến cậu.
Thẩm Quế Nhi biết rằng cậu đang chiến đấu, dù trong lòng có phần lo sợ, con bé cũng không thể phủ nhận rằng sự hăng hái và mạnh mẽ của Nguyệt Minh khiến nó phải kinh ngạc.
Cậu không giống cái vẻ ngoài thư sinh mà người ta hay nhìn thấy.
Cậu là một chiến binh thực thụ.
Tuy nhiên, dù là thế, con bé không thể ngừng lo lắng cho cậu, đặc biệt là khi nó biết cậu đang phải đối mặt với nguy hiểm vô cùng lớn.
Con bé bước đến cạnh Dạ Kính, quỳ xuống nói: "Anh Minh sẽ không sao, đúng không anh?" Thẩm Quế Nhi nhỏ giọng, như thể tự trấn an chính mình.
Cả người con bé bồn chồn, lo lắng không thôi, đôi tay nhỏ bé vô thức vịn lấy thành bồn tắm, như thể đang chắp tay cầu nguyện với vị thần mà nó tin tưởng nhất, mong cho Nguyệt Minh được bình an.
Có vẻ như nghe thấy được, Dạ Kính cau mày ậm ừ vài tiếng rồi lại tiếp tục thiếp đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro