Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 6 - 9

06.

Cuối cùng Bạch Nguyệt Quang cũng không nhắc tới hộp cơm kia nữa, Tiểu Lục Trà cảm thấy nhất định anh đã biết đó không phải mình làm, đã thế anh còn mang theo dáng vẻ dịu dàng bao dung làm như không biết. Hơn nữa, anh còn làm cơm tặng lại cho cậu. Tiểu Lục Trà thấy Bạch Nguyệt Quang thật ngây thơ. Rõ ràng lòng mình mang quỷ tiếp cận anh, anh lại còn dịu dàng bao dung mình, khiến cho cậu phiền muộn không thôi.

Bởi vì sự sầu não này, Tiểu Lục Trà lại càng chăm chỉ dính lấy Bạch Nguyệt Quang. Vì thế mà hai người trở nên thân thiết hơn nhiều, Bạch Nguyệt Quang còn mời Tiểu Lục Trà đến ký túc xá mình chơi.

Đi một hai lần, Tiểu Lục Trà bắt đầu xoa tay muốn đích thân xuống bếp nấu cơm cho Bạch Nguyệt Quang. Tuy nói Tiểu Lục Trà luôn giả vờ dịu dàng hiền huệ, theo đuổi người ta phải tặng cơm, nhưng thật ra cậu không biết nấu, chỉ biết giả vờ là mình tự làm thôi.

Tiểu Lục Trà muốn xuống bếp, Bạch Nguyệt Quang không ngăn cản, ngược lại còn chen vào trong bếp cùng cậu. Anh giúp cậu rửa rau, thái rau. Lần đầu Tiểu Lục Trà ném đồ ăn vào trong nồi, bị dầu bắn lên khiến cho cậu sợ hãi vô cùng. Cậu lập tức trốn ra sau lưng Bạch Nguyệt Quang. Bạch Nguyệt Quang vừa che môi cười vừa nhẹ vỗ đầu Tiểu Lục Trà, nói: "Đừng sợ, đừng sợ!"

Động tác vỗ đầu của Bạch Nguyệt Quang thật nhẹ, Tiểu Lục Trà lại cảm thấy cả cơ thể mình run rẩy.

07.

Chờ cho Tiểu Lục Trà có thể tự nấu ăn một mình, Bạch Nguyệt Quang lại dành nhiều thời gian ở thư viện hơn. Sau đó, mỗi ngày đều chờ Tiểu Lục Trà mang cơm trưa cho mình.

Tiểu Lục Trà nấu cơm xong, cầm chìa khoá ký túc của Bạch Nguyệt Quang, mới vừa đến cửa thư viện đã bắt gặp Kim Giáo Thảo. Kim Giáo Thảo đã lâu không gặp được Tiểu Lục Trà, vừa kinh ngạc vừa vui mừng: "Trà Trà."

Tiểu Lục Trà ngẩn ra, khuôn mặt không tự giác lộ ra nụ cười ngọt ngào: "Kim Giáo Thảo?" Cười rồi mới nhớ ra, người này vừa trêu chọc mình vừa yêu thích bqn, tức khắc không cười nổi nữa.

Tiểu Lục Trà không được tự nhiên, Kim Giáo Thảo cũng thế. Gần đây, Tiểu Lục Trà thân cận với Bạch Nguyệt Quang, mọi người đều biết. Ai cũng bảo ánh mắt Tiểu Lục Trà thay đổi rồi, Kim Giáo Thảo lại không tin. Tiểu Lục Trà nũng nịu tựa như đoá sen trắng, tất nhiên là thụ. Mà Bạch Nguyệt Quang dịu dàng hiền thục, chắc chắn cũng là thụ.

Kim Giáo Thảo mất tự nhiên ở chỗ, Tiểu Lục Trà mà mình định cua lại muốn tiếp xúc với ánh trăng sáng trong lòng mình. Hắn rất tò mò, thế nên tìm hiểu tin tức gần đây của Tiểu Lục Trà.

Kim Giáo Thảo có hứng thú thế nào, Tiểu Lục Trà cũng không muốn để ý: "Tôi còn có việc, chúng ta nói chuyện sau nhé?"

Kim Giáo Thảo không muốn để Tiểu Lục Trà đi mất, dù sao thì hắn vẫn chưa theo đuổi được Tiểu Lục Trà. Nhìn thấy Kim Giáo Thảo muốn dây dưa, Tiểu Lục Trà không kiên nhẫn, đang muốn nói chuyện lại thấy Bạch Nguyệt Quang ôm sách, vội vã chạy ra khỏi thư viện.

Nhìn thấy Tiểu Lục Trà, Bạch Nguyệt Quang thở phào nhẹ nhõm. Anh bước nhanh đến bên cạnh Tiểu Lục Trà: "Chúng ta về ăn cơm thôi."

Kim Giáo Thảo nhìn Bạch Nguyệt Quang, muốn chào hỏi nhưng Bạch Nguyệt Quang lại chỉ lễ phép mỉm cười khách sáo. Sau đó, anh giữ chặt tay Tiểu Lục Trà, kéo theo cậu rời đi.

08.

Có lẽ là bởi vì nhìn thấy Kim Giáo Thảo nên khó chịu, Tiểu Lục Trà đi phía sau Bạch Nguyệt Quang, dẩu môi. Cậu nhìn chằm chằm vành tai của Bạch Nguyệt Quang, trong lòng đè nặng cơn tức giận.

Chờ tới khi đi đến cửa ký túc xá, Bạch Nguyệt Quang vẫn không buông tay Tiểu Lục Trà ra. Anh bình tĩnh nhường chỗ cho Tiểu Lục Trà để cậu mở cửa.

Hai người vào phòng, Bạch Nguyệt Quang đi cất sách, Tiểu Lục Trà vào bếp rót hai ly trà sữa. Bạch Nguyệt Quang thấy cậu trầm mặc pha trà sữa, bèn tự tay lấy cơm dọn bát đũa,

Tiểu Lục Trà thấy Bạch Nguyệt Quang giống như chưa từng xảy ra chuyện gì, càng thêm tức giận. Cậu bưng trà sữa đến trước mặt Bạch Nguyệt Quang, cố ý vươn chân muốn ngáng anh, nhưng lại không khống chế tốt sức lực, ngược lại tự vấp. Thấy Tiểu Lục Trà sắp ngã, Bạch Nguyệt Quang vội vã vươn tay ôm lấy eo cậu, lại quên mình không có sức gì, hai người ngã đè lên nhau.

Trà sữa ấm áp trong tay Tiểu Lục Trà đổ hết lên người cả hai. Bạch Nguyệt Quang bị Tiểu Lục Trà đè lên, một tay ôm eo nhỏ Tiểu Lục Trà. Khuôn mặt Bạch Nguyệt Quang mang theo trà sữa trắng đục, lại càng thêm đẹp đễ, thoạt nhìn càng giống một đứa sen trắng hơn Tiểu Lục Trà.

Tiểu Lục Trà chớp mắt, theo bản năng liếm đi trà sữa ở khoé mắt Bạch Nguyệt Quang.

Bạch Nguyệt Quang cũng chớp mắt, toát lên vẻ dịu dàng.

Tiểu Lục Trà bất ngờ nghĩ: Hai thụ ở bên nhau làm thế nào mới tốt nhỉ?

Suy nghĩ này vừa nhảy ra, Tiểu Lục Trà lập tức ý thức được cái gì đó, sững sờ tại chỗ.

09.

Sau khi ý thức được tình cảm của mình đối với Bạch Nguyệt Quang đã thay đổi, lần đầu Tiểu Lục Trà không biết phải làm sao. Cậu có thể giả vờ dịu dàng đáng yêu, lợi dụng vẻ bề ngoài để khiến người khác yêu thích, lại không biết phải làm sao để Bạch Nguyệt Quang thích mình thật lòng.

Đặc biệt ở chỗ, cậu không phải tiếp cận anh một cách thuần tuý.

Đúng vậy, Tiểu Lục Trà cảm thấy Bạch Nguyệt Quang khác mọi người, cậu muốn chiếm lấy người này, có được tình yêu thật lòng của anh.

Tiểu Lục Trà không phải là người do dự, xưa nay cậu rất biết cách lợi dụng chính mình cũng như lợi dụng những người khác. Đã tìm được mục tiêu, phải lập tức xuất kích. Diễn đàn trường học đồn cái gì đều đến tai cậu, một đám bánh xe dự phòng theo đuổi cậu như thế nào do cậu cố tình dẫn đường cả. Cậu không thèm để ý tới mấy tai tiếng đó, cũng từng đắc ý với mị lực của mình. Cậu không cảm thấy mình là người tốt, nhưng cũng cho rằng mình chẳng làm gì sai.

Nhưng đối mặt với một Bạch Nguyệt Quang dịu dàng như ánh trăng trên bầu trời, Tiểu Lục Trà lại phát hiện mình thật tự ti và hoang mang. Anh là ánh trăng sáng tỏ và ôn hoà, còn cậu lại là kỹ nữ trà xanh người người mắng chửi.

Không xứng với anh ấy? Không sao hết!

Tiểu Lục Trà nghĩ thầm, người với người làm gì có chuyện xứng hay không? Trong chuyện tình yêu nào ai nói xứng với không xứng? Tất cả đều không quan trọng, quan trọng là phải làm sao để có được vị trí trong lòng ánh trăng sáng kia.

Chen vào, sau đó yên ổn ngồi yên trong đó!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro