Chương 20
Chương 20: Ăn đậu hủ
Editor: Hoả Dực Phi Phi
Beta: G
Ngày đó vốn là tìm Chu Diệu Hoa nhờ giúp đỡ, sau lại bị Chu Diệu Hoa tóm lấy cậu kể lể tâm tình, còn dẫn đến tình huống lúng túng cùng quẫn bách như bây giờ.
Loại lúng túng cùng quẫn bách này chẳng qua là nhằm vào Liễu Du Sinh, đối với Chu Diệu Hoa, hắn cảm thấy tình cảnh lúc này thật không tồi.
Chu Diệu Hoa chưa giác ngộ việc hiến thân vì sự nghiệp Chủ nghĩa Cộng sản, cũng không làm công tác tuyên truyền của Địa Hạ Đảng.
Nhưng vì trợ giúp em trai Liễu Du Sinh, đồng ý chi một khoản tiền, nặc danh giải quyết vấn đề cấp bách của bọn họ.
Chu Diệu Hoa không cho Liễu Du Sinh đi gặp Liễu Dư Thiệu nữa, chuyện này Liễu Du Sinh rất tức giận, nhưng lúc cậu tìm đến "Khách sạn Huy Hoàng", Liễu Dư Thiệu đã không còn ở đó nữa.
Liễu Du Sinh lúc này đã lên lớp ở trường, hết tiết lại đi tìm Liễu Dư Thiệu, lúc trở lại biệt thự đã là tối muộn. Chu Diệu Hoa xem báo chờ cậu ăn cơm tối.
Liễu Du Sinh cầm sách vào phòng, người giúp việc thấy cậu liền chào, còn nói Chu tiên sinh đang đợi cậu dùng cơm tối.
Liễu Du Sinh thấy Chu Diệu Hoa đang ngồi trên ghế sa lông trong phòng khách. Chu Diệu Hoa thả tờ báo trên tay xuống đứng lên, bảo cậu bước qua, mặt mỉm cười ôn nhu hỏi thăm: "Sao trễ như vậy mới về? Lão Lục đi đón em cũng nói không đón được người."
Đối mặt Chu Diệu Hoa vẻ mặt ôn nhu như vậy, Liễu Du Sinh vì chuyện của em trai muốn nổi giận cũng không cách nào nổi được, chỉ trợn mắt nhìn Chu Diệu Hoa một cái, liền trực tiếp lên lầu.
Chu Diệu Hoa sửng sốt một chút, hỏi: "Xảy ra chuyện gì rồi?"
Liễu Du Sinh không đáp, đi thẳng về phòng.
Chu Diệu Hoa đành bảo phòng bếp hoãn mang thức ăn, tự mình theo Liễu Du Sinh lên lầu.
Liễu Du Sinh vào phòng của mình liền muốn đóng cửa, Chu Diệu Hoa đưa tay chặn cửa lại, ân cần hỏi: "Lại sao thế, tâm tình không tốt?"
Liễu Du Sinh nhìn hắn cắn răng nghiến lợi, rồi lại mắng không ra lời.
Thấy đóng cửa không được, đành từ bỏ. Liễu Du Sinh trở lại bên bàn đọc sách, sửa sang lại sách của mình.
Chu Diệu Hoa vào phòng, đóng cửa lại. Nhìn Liễu Du Sinh dọn dẹp mấy bộ sách bảo bối của cậu, cho là cậu lại đang giở tính cố chấp của mình, vội vàng chặn tay đang lật sách của cậu: "Lại làm sao vậy? Em không nói, đã trưng cái mặt đó cho tôi xem, tôi làm sao hiểu em đang tức cái gì?"
"Buông tay!" - Liễu Du Sinh nhìn chằm chằm Chu Diệu Hoa, muốn kéo sách đang bị Chu Diệu Hoa đè chặn, Chu Diệu Hoa đè cứng ngắt không chịu thả, Liễu Du Sinh sợ kéo hư sách cũng không dám dùng sức, đành phải tự mình buông tay.
Chu Diệu Hoa thấy Liễu Du Sinh buông tay, mình cũng vội vàng buông tay, nắm vai Liễu Du Sinh hỏi: "Rốt cuộc là thế nào, tôi lại chọc tới chỗ nào của em sao?"
Các chuyện như nắm vai, lơ đãng kéo tay một cái, chạm eo một chút, trong khoảng thời gian này Chu Diệu Hoa làm đến quá nhiều quá tùy ý, Liễu Du Sinh tự nhiên thành quen, cũng không quá để ý, để tùy hắn.
Lúc này bị Chu Diệu Hoa nắm vai, ánh mắt khẩn thiết nhìn chăm chú vào cậu, trong lòng cậu mặc dù phiền muộn, nhưng cũng cảm thấy nhỏ mọn hờn dỗi thật quá không khí độ, liền dời mắt sang chỗ khác, nói: "Hôm nay tôi tan học đi tìm em trai, nó không còn ở chỗ lúc trước nữa, không tìm được người."
"Cậu ta làm công tác bí mật, không phải nên thường xuyên đổi chỗ sao." - Chu Diệu Hoa nói.
Liễu Du Sinh buồn bực trừng Chu Diệu Hoa "Còn không phải do anh lúc trước không để tôi đi gặp nó, hiện tại nó đi rồi, tôi biết đi đâu tìm nó đây."
Giọng điệu cùng biểu hiện tức giận của Liễu Du Sinh kết hợp với giọng nói trong như nước, gương mặt mi thanh mục tú kia chẳng có uy thế gì, ngược lại giống như là đang bướng bỉnh làm nũng với Chu Diệu Hoa.
Chu Diệu Hoa đối với việc Liễu Du Sinh sinh sự giận dỗi trong lòng cũng không để ý, ngược lại bởi vì bị Liễu Du Sinh nhìn chằm chằm bằng đôi mắt to long lanh gò má phiếm hồng mà toàn thân mềm ra, muốn làm mấy chuyện bất chính với cậu, có điều, dù sao cũng là một đại thương nhân hai mươi tám tuổi đầy triển vọng, lực khống chế vẫn là hạng nhất. Trên mặt hắn bày ra biểu lộ thành khẩn: "Em không cần tức giận chuyện này, tôi cũng là vì lo cho sự an toàn của em. Bây giờ Thành Đô tra xét Địa Hạ đảng rất nghiêm, em trai em làm việc cho Địa Hạ đảng nhiều năm, tự nhiên có cách đào thoát thích hợp. Em cũng là giáo viên có tiếng ở đây, còn ở trong biệt thự của tôi, tra đến trên đầu em trai em, em tiếp xúc với cậu ta, em trai em có thể chạy trốn, em lại trốn không thoát. Chẳng lẽ em theo em trai đi làm Địa Hạ đảng luôn sao? Em mà xảy ra chuyện, tôi thật không nỡ."
Mặc dù lời Chu Diệu Hoa nói là thật, nhưng Liễu Du Sinh vẫn giận đến vành mắt phiếm hồng: "Bây giờ tôi liền dọn ra ngoài, em trai tôi gặp chuyện không may, tôi bị bắt, cũng không cần liên lụy anh, anh không cần lo lắng."
Liễu Du Sinh vừa nói vừa muốn trốn khỏi Chu Diệu Hoa, Chu Diệu Hoa ôm chặt cậu vào trong ngực, vội vã nói: "Em lại thế rồi, tôi có ý này sao" Rõ ràng không phải vậy. Em lần nào cũng muốn làm vậy để tôi đau lòng có đúng không?"
"Buông tay! Ai muốn làm anh đau lòng. Anh tự mình đa tình!" Liễu Du Sinh cự tuyệt Chu Diệu Hoa, nhưng một bạch diện thư sinh mong manh gầy yếu như cậu, sao có thể tránh thoát được lực đạo hai cánh tay của đại hán phương Bắc Chu Diệu Hoa. Bị Chu Diệu Hoa kẹp chặt, càng giãy dụa càng bị ôm siết.
"Là tôi tự mình đa tình, được chưa! Đừng bướng bỉnh nữa, tôi cho người đi liên lạc với em trai em, xuất một ngàn năm trăm đồng đại dương cho cậu ta làm kinh phí, cậu ta có tiền làm việc, dĩ nhiên là đi rồi." - Chu Diệu Hoa nói xong, Liễu Du Sinh ở trong ngực hắn lại vùng vẫy, từ thân đến tim bị cọ xát đến phát hỏa, cháy đến trong mắt hắn đều là ngọn lửa âm u có thể thấy rõ.
Liễu Du Sinh vốn cho rằng Chu Diệu Hoa là phần tử Chủ nghĩa Tư bản, phụ thân lại từng là quan lớn của Quốc dân đảng, tất nhiên sẽ không xuất tiền. Chu Diệu Hoa lại không nói cho cậu nghe, tự nhiên không biết Chu Diệu Hoa đã làm chuyện này, lúc này nghe hắn nói xong, sửng sốt một chút, cũng không mắng Chu Diệu Hoa bảo hắn buông tay, hỏi: "Thật ư?"
Chu Diệu Hoa cố nén nôn nóng muốn ép người này xuống giường: "Tôi là loại người không làm việc, nói suông để cho em vui thôi sao?"
Mặc dù lời Chu Diệu Hoa nói có lý, nhưng mà... Liễu Du Sinh nghe thế nào cũng cảm thấy những lời này có vấn đề, đầu óc xoay chuyển một vòng mới phản ứng được, ý tứ trong lời Chu Diệu Hoa là ám hiệu, hắn bỏ tiền cho Liễu Dư Thiệu làm cách mạng Địa Hạ là vì muốn khiến cho mình vui.
Liễu Du Sinh lại tức giận, loại không khí cực kỳ không tự nhiên như lần này, hung hăng dùng sức đẩy Chu Diệu Hoa, mắng, "Anh có ý gì, tôi cũng không nói muốn anh khiến tôi vui, anh nghĩ tôi là ai?"
Chu Diệu Hoa buông Liễu Du Sinh ra, Liễu Du Sinh nhất thời dùng sức quá mạnh kháng cự Chu Diệu Hoa, Chu Diệu Hoa vừa thả ra liền ngã về phía sau, Chu Diệu Hoa kéo cậu không kịp, Liễu Du Sinh ngã xuống giường phía sau, hông đập vào mép giường một cái, lập tức đau đến nhăn mặt, tiếng nào cũng không phát ra được.
Chu Diệu Hoa hoảng hốt, vội vàng tiến lên nhẹ nhàng ôm lấy cậu, đặt hờ lên giường, gấp gáp hỏi: "Đụng phải chỗ nào rồi, đau ở đâu?"
Liễu Du Sinh đau đớn ngước đôi mắt ngập nước nhìn Chu Diệu Hoa, tay chống ngang hông nói không ra lời.
Chu Diệu Hoa nhìn nơi Liễu Du Sinh chống tay là bên eo, nhớ vừa rồi cậu ngã xuống như vậy, sau thắt lưng là nơi có thận, nếu tổn thương thận vậy thì thật phiền toái.
Liễu Du Sinh hôm nay lên lớp mặc tiểu tây trang thoải mái, Chu Diệu Hoa vội vàng đưa tay vén áo cậu lên, lộ ra một khoảng eo trắng nõn của Liễu Du Sinh, Liễu Du Sinh đưa tay muốn cản hắn, cũng không cản được. Cộng thêm đau đến nước mắt lưng tròng, thân thể bị đụng xương đau buốt đến tê liệt, căn bản không cách nào ngăn cản hành động của Chu Diệu Hoa.
Chu Diệu Hoa lúc này cũng không có tâm tình để thưởng thức eo thon phóng đãng của Liễu Du Sinh, một bụng tâm tình đều đặt hết vào chuyện Liễu Du Sinh bị thương.
Hắn nhẹ nhàng sờ sờ ngang hông Liễu Du Sinh, chạm tay chính là da thịt trơn mịn mềm mại, khiến hắn không khỏi trong lòng run lên: "Chỗ này không bị thương chứ?"
Liễu Du Sinh lắc đầu.
Chu Diệu Hoa lại cẩn thận ôm Liễu Du Sinh xê dịch một chút, để cho cậu nằm, xem xét ngang lưng Liễu Du Sinh.
Chu Diệu Hoa vuốt ve ngang lưng Liễu Du Sinh, cũng không phát hiện thương tích: "Là đụng phải chỗ này?"
Liễu Du Sinh lắc đầu.
Hắn lại vén áo Liễu Du Sinh lên, Liễu Du Sinh đã hồi phục chút khí lực, trên lưng tiếp xúc với không khí lạnh lẽo, lạnh run một cái, liền mắng, "Anh làm cái gì?" - âm thanh yếu ớt mà vô tội.
Chu Diệu Hoa nhìn hơn nửa tấm lưng trắng tuyết của cậu, vốn dĩ lo lắng đã giảm xuống không ít, lúc này liền bắt đầu rạo rực trong lòng. Tay vuốt ve phía trên mấy lượt, loại cảm giác đó khiến hắn thật muốn hít sâu một cái sau đó giống như hút nha phiến, dư vị vô hạn.
Sờ lưng còn chưa đủ, Chu Diệu Hoa cởi áo Liễu Du Sinh, cách quần mò mẫm cái mông Liễu Du Sinh, Liễu Du Sinh lập tức hít một hơi gấp, sau đó thở đều lại liền mắng, "Anh đừng động vào tôi, đau."
"Bị đụng chỗ này sao?" - Chu Diệu Hoa thanh âm nghiêm túc lại thành thật, thực ra thì trong đầu đã xoay vòng. Liễu Du Sinh vậy mà lại đập phải mông, đoán chừng là đụng xương cụt mới đau tới như vậy. Nghĩ đến không phải là tổn thương nặng nề gì, cũng không lo lắng như lúc đầu nữa.
"Là đụng vào xương sao, xem ra phải xoa rượu thuốc mới được." - Chu Diệu Hoa vừa nói, lại sờ cái mông cong của Liễu Du Sinh thêm mấy phần.
Liễu Du Sinh cũng không quá đau, bị Chu Diệu Hoa ăn đậu hủ cũng phản ứng lại, từ từ bò dậy từ bên người Chu Diệu Hoa, Chu Diệu Hoa vội vàng ôm eo cậu, còn nói: "Bị thương vào xương em đừng động đậy, cẩn thận xảy ra vấn đề."
Liễu Du Sinh hung hăng trừng Chu Diệu Hoa mới vừa đứng dậy một chút, lại chống lên giường ghé nằm xuống.
"Tôi xem vết thương cho em, nếu nghiêm trọng phải gọi bác sĩ." - Chu Diệu Hoa nói.
Liễu Du Sinh trợn mắt nhìn Chu Diệu Hoa một cái: "Không cần gọi bác sĩ, không sao."
"Vậy cũng không được, có người bởi vì đụng phải xương cụt mà bị bại liệt đấy." - Chu Diệu Hoa rõ ràng đang làm quá sự việc.
Liễu Du Sinh lúc này cũng có chút thấp thỏm, mặc dù cảm thấy Chu Diệu Hoa nói như vậy tất nhiên là đang nói quá tình hình, nhưng dù sao cũng là thân thể của mình, cẩn thận nhiều hơn một chút cũng bình thường. Hơn nữa, cậu bởi vì vẫn cảm thấy nam nhân cùng nam nhân cấu tạo thân thể giống nhau, chỉ cần không bị vũ nhục thực sự, mấy chuyện như bị nhìn này nọ là việc không đáng lo. Dù sao, lúc ở Nhật Bản ngày ngày vào phòng tắm công cộng, ngày ngày đều nhìn người ta và bị nhìn mà.
Vì vậy, Liễu Du Sinh liền đáp ứng: "Vậy anh xem giùm một chút đi!"
--- Hết chương 20---
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro