Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 19


Chương 19Lưu manh ước định

Trans: QT

Edit: Duẫn Niệm Tại

Beta: G

"Em trai tôi là người của Địa Hạ Đảng, nó từng ngỏ lời nhờ tôi hỏi thử xem có thương nhân nào nguyện ý trợ giúp cách mạng hay không." – Liễu Du Sinh giọng nói bình tĩnh, vẻ mặt đầy thành khẩn.

Thân phận em trai y là điều cơ mật nhưng y lại không chút đắn đo suy nghĩ liền nói cho Chu Diệu Hoa. Có thể thấy được, trong lòng y, kỳ thật đã đem Chu Diệu Hoa trở thành người mình vô cùng tín nhiệm.

Chu Diệu Hoa đương nhiên cũng hiểu được điều này, suy nghĩ một lát rồi nói: "Vậy em muốn anh bỏ vốn, hay là muốn anh giúp em tìm những thương nhân khác có ý muốn giúp đỡ cho cách mạng?"

Liễu Du Sinh cúi đầu, nói: "Tôi biết đây là việc khó khăn. Bất quá, tôi thật sự không quen thuộc với giới thương nhân, có thể nói là không biết gì, duy chỉ có quen biết với mỗi anh mà thôi. Tôi hiểu chuyện này thật sự nguy hiểm nhưng ngoại trừ nhờ đến anh, tôi cũng không thể nghĩ ra biện pháp nào khác."

Hiện tại nghĩ lại, lúc Liễu Dư Thiệu nhờ y có lẽ đã nhìn ra y cùng với Chu Diệu Hoa quan hệ thật tốt, mới nghĩ đến chuyện nhờ vả Chu Diệu Hoa. Nếu mà y cùng Chu Diệu Hoa không có bao nhiêu quen thuộc, nó chắc sẽ không mở miệng nhờ y giúp đỡ.

Tuy rằng biết Liễu Dư Thiệu có ý lợi dụng mình, nhưng nếu đáp ứng rồi, dù sao thì vẫn phải giúp nó thôi. Huống chi, Liễu Dư Thiệu đi theo con đường cách mạng này cũng không dễ dàng.

Liễu Du Sinh bởi vì từ nhỏ không phải sống khổ cực, từ Nhật Bản trở về cũng là tiếp xúc với tầng lớp trí thức, trong mắt y, Quốc Dân đảng mới là tổ chức chính thống lãnh đạo Trung Quốc. Hơn nữa, thực lực của Quốc dân đảng quả thật cường đại.

Y ủng hộ lý tưởng cách mạng của em trai, nhưng không quá xem trọng. Hơn nữa y cũng không phải là giác ngộ chủ nghĩa cộng sản gì cả, chính xác mà nói y là người trung lập không theo đảng phái nào.

Cho nên Liễu Du Sinh tìm Chu Diệu Hoa giúp đỡ cũng không phải vì lý tưởng cách mạng của bản thân, hoàn toàn là vì giúp em trai thôi.

Chu Diệu Hoa im lặng một lúc, nhìn Liễu Du Sinh có chút mệt mỏi tựa vào cạnh bàn, liền nắm lấy tay Liễu Du Sinh đang đặt trên bàn.Liễu Du Sinh giật mình run lên, nhưng tay bị Chu Diệu Hoa nắm rất chặt, không thể rút ra.

Chu Diệu Hoa nhìn vào mắt y, dịu dàng nói: "Vì em, có táng gia bại sản anh cũng không tiếc. Chính là...anh cũng không muốn làm chuyện nguy hiểm, càng không thể để em rơi vào nguy hiểm."

Liễu Du Sinh nhíu mày nhìn Chu Diệu Hoa, đối với lời tâm tình buồn nôn của Chu Diệu Hoa, y cũng không thấy ghê tởm hay gì cả. Y cũng hiểu được sự mạo hiểm nếu tham gia vào chuyện này, dù sao đã có nhiều người dính líu bị bắt đi tù. Chu Diệu Hoa nói đều đúng với thực tế, cũng là lời thật lòng mà thôi.

Liễu Du Sinh cúi đầu, rút bàn tay đang bị Chu Diệu Hoa nắm ra, nhẹ giọng nói : " Thật xin lỗi, tôi không nên không lo lắng cho hoàn cảnh của anh mà đã đưa ra yêu cầu như thế."

Chu Diệu Hoa thấy Liễu Du Sinh đột nhiên trở nên lạnh nhạt thì cười khổ: " Anh không phải cự tuyệt không giúp em, chỉ là, những chuyện nguy hiểm như vậy, anh không muốn em tham gia, em cũng đừng tiếp tục qua lại với đứa em đó nữa."

Liễu Du Sinh bị lời nói của Chu Diệu Hoa làm cho kinh ngạc, y bực tức nói: "Nó là em trai của tôi!"

Chu Diệu Hoa nhếch môi, vẻ mặt trở nên nghiêm túc làm cho người ta thập phần áp lực: "Là em trai của em cũng không được."

Liễu Du Sinh nhìn anh không đáp, nhưng ánh mắt lạnh lùng đủ để thể hiện tâm trạng của cậu lúc này.

Chu Diệu Hoa thở dài, nói: "Anh gần đây luôn vì chuyện của em, không thể yên giấc..." Liễu Du Sinh cau mày nhìn anh, Chu Diệu Hoa vẫn nói tiếp: "Em không phải là luôn nghĩ sau khi đi dạy lại thì dọn ra ngoài ở, rồi đồ vật này nọ cũng trả lại cho anh, sau đó sẽ đoạn tuyệt không qua lại với anh nữa, mọi chuyện xem như chấm dứt êm đẹp hay sao?"

Liễu Du Sinh đích thật là nghĩ như vậy, trong ánh mắt cũng thể hiện như thế.

Chu Diệu Hoa cười khổ : "Em đã muốn như vậy, bây giờ lại tìm anh giúp đỡ. Em có hay không nghĩ tới, nếu anh nhận lời, sau này em sẽ cảm thấy không thể trả hết những ân tình em nợ anh?"

Liễu Du Sinh quay đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ, bên kia tấm thủy tinh là đêm tối mịt mờ, từng đợt gió lùa như tiếng khóc trầm thấp. Bên ngoài lạnh như băng, trong phòng cũng không hề ấm áp nhưng Liễu Du Sinh cũng không cảm thấy lạnh, đối với lời nói của Chu Diệu Hoa cũng không thấy chút bài xích nào.

"Tôi biết." Liễu Du Sinh vẫn nhìn cửa sổ, thanh âm thật nhỏ giống như muốn đè nén lại giống như không dám đối mặt.

"Em biết? Em biết còn làm như thế, chẳng lẽ nói em kỳ thật là nguyện ý dây dưa không rõ cùng anh? Em không phải vẫn luôn bài xích, vẫn luôn chán ghét anh, cảm thấy con người anh rất xấu xa, vẫn muốn tránh khỏi anh, rời anh đi càng xa càng tốt hay sao?" Liễu Du Sinh đã muốn nỏ mạnh hết đà, Chu Diệu Hoa cũng không buông tha, tiếp tục mạnh mẽ áp đảo.

Liễu Du Sinh quay đầu, nhìn chằm chằm Chu Diệu Hoa, nhíu mày: "Tôi khi nào nói chán ghét anh, nói anh xấu xa. Đều là chính bản thân anh thích đoán mò, anh như thế nào có thể tự biên tự diễn như vậy chứ?

"Vậy em có dám cam đoan em không nghĩ như vậy?" Chu Diệu Hoa không chút khách khí nhìn thẳng lại Liễu Du Sinh, tiếp tục truy vấn.

"Tôi không có nghĩ như vậy, nếu có, cho dù không có tiền thì tôi cũng đã sớm rời khỏi nơi này rồi, dù sao tôi cũng không phải chỉ có mình anh là bạn bè." Liễu Du Sinh bị Chu Diệu Hoa làm cho nóng nảy mà nói ra.

Chu Diệu Hoa nghe vậy vẻ mặt liền không còn quyết liệt. Ánh mắt nhìn Chu Diệu Hoa thật ôn nhu. Đôi con ngươi tựa như đêm đen sâu thẳm mênh mông, cuốn hút người ta rơi vào, nhưng lại nhu hòa như nước mùa xuân làm lòng người man mát dễ chịu. Liễu Du Sinh bị anh nhìn chăm chú, tâm can bỗng trổi dậy một cảm giác thật lạ lùng khó gọi tên.

Chu Diệu Hoa: "Anh biết em vẫn luôn hiểu lầm anh, anh nhiều lần muốn giải thích với em nhưng vẫn không tìm thấy cơ hội. Hôm nay em chịu chủ động đưa ra yêu cầu nhờ anh giúp đỡ, như vậy anh có vài lời muốn nói cùng em, chắc em không từ chối nghe đâu, phải không?"

Chu Diệu Hoa nghiêm túc nói chuyện làm cho Liễu Du Sinh đột nhiên có chút khẩn trương, y cũng dùng vẻ mặt nghiêm túc mà đối diện Chu Diệu Hoa. Cái bộ dạng tập trung toàn bộ tinh thần cộng thêm vẻ mặt vô cùng khẩn trương, cứ như đối diện y không phải là Chu Diệu Hoa mà là nan đề chứa đầy thâm ý nào đó cần y giải quyết.

"Anh nói đi!" – Liễu Du Sinh nói.

Chu Diệu Hoa nhìn Liễu Du Sinh, ánh mắt kiên định mà chấp nhất: "Anh lần đầu nhìn thấy liền đối với em có cảm giác." – Chu Diệu Hoa mới nói câu đầu tiên, Liễu Du Sinh đã mở to hai mắt, hiển nhiên không tin những gì mình vừa nghe được. Chu Diệu Hoa cười khổ: "Ai kêu em khi đó lại mặc sườn xám, đứng ở trên đài cao, tất cả nam sinh nhìn thấy em đều suy nghĩ sao lại có người xinh đẹp đến vậy."

"Thúi lắm! Anh coi tôi là con gái hả?" – Liễu Du Sinh nghe Chu Diệu Hoa nói liền tức giận.

Chu Diệu Hoa nhìn cậu : " Em còn mắng anh? Nếu không phải em mặc như vậy, anh như thế nào nhiều năm như vậy vẫn chỉ thích, chỉ muốn một người là em? Em thử tính đi, đều đã không còn là thiếu niên, mười năm trôi qua, anh mười năm cũng chỉ xem trọng một người là em thôi."

"Vậy anh là không muốn một mà muốn nhiều người? Ba bà vợ bốn nàng hầu còn thêm một đống bà nhỏ?" – Liễu Du Sinh mắng, lời vừa xong lại cảm thấy không đúng, sao lại giống như tiểu tình nhân đang ghen?

Liễu Du Sinh lập tức đỏ mặt, Chu Diệu Hoa nhìn bộ dạng của cậu, cười nói : "Anh không có ý này, chẳng phải đã nói trong lòng chỉ có mình em sao?"

Liễu Du Sinh vừa xấu hổ lại giận dữ trừng Chu Diệu Hoa, trừng đến cả đôi mắt đều đỏ: "Anh khi nào thì trở nên vô lại như vậy, có thể nói chuyện đứng đắn một chút hay không hả?"

"Anh nói đem trái tim giao cho em, đây không phải chuyện đứng đắn sao?" Chu Diệu Hoa nhìn Liễu Du Sinh nói, thanh âm ôn nhu, ánh mắt thâm tình.

"Tôi cũng không cần anh nói chuyện đó. Cái gì mà tình tình yêu yêu, trong lòng anh chỉ có tôi. Những lời tâm tình gì đó, thúi lắm. Anh là đánh chủ ý lên thân thể tôi, tâm tư của anh, tôi còn không biết hay sao?" – Liễu Du Sinh một bên đỏ mặt một bên lớn tiếng phản bác, giống như phải như vậy mới có thể ngăn cản lòng mình vì những lời nói kia của Chu Diệu Hoa mà vui sướng mong chờ.

"Em thật sự biết, vậy em nói đi, anh rốt cuộc là có tâm tư gì? Em biết tâm tư của anh vậy cũng nên đáp lại anh chứ. Trước đây không phải em nói, nếu có một người yêu em sâu đậm, hy sinh vì em, luôn chờ đợi em, em sẽ lấy thân báo đáp hay sao?" – Chu Diệu Hoa nói, vẻ mặt đầy ủy khuất thương tâm. Liễu Du Sinh nhíu mày: " Đó chỉ là đùa thôi, sao có thể coi là thật được?"

"Vậy em chính là đem tình cảm chân thật của anh, yêu thích mười năm của anh với em trở thành vui đùa, đúng không? Em nói anh đánh chủ ý lên người em, thích một người chẳng lẽ không nên hy vọng được cùng người đó tiếp xúc nhiều hơn, trở nên thân mật hơn hay sao? Tuy vậy, anh cho đến bây giờ có từng làm chuyện gì có lỗi với em, hay làm cho em cảm thấy khổ sở chưa? Được, em nói anh đây là có ý định xấu với em, anh tình nguyện chờ em thích anh, trừ khi em chấp nhận anh, nếu không, anh tuyệt đối không làm ra chuyện vượt quá giới hạn bạn bè. Nhưng là... em phải cho anh cơ hội làm cho em có thể hiểu được tình cảm của anh, để em có thể cũng sẽ yêu anh."

Lời nói của Chu Diệu Hoa làm cho Liễu Du Sinh kinh sợ "Làm sao có thể như vậy? Anh như vậy hoàn toàn là không nói lý lẽ."

"Như vậy cũng là không nói lý lẽ? Vậy em nói, anh phải làm thế nào mới khiến em vừa lòng?" – Chu Diệu Hoa kích động, bày ra vẻ mặt thương tâm nhìn Liễu Du Sinh.

Liễu Du Sinh ngây ngẩn cả người, không biết như thế nào trả lời.

Hai người cứ như vậy mặt đối mặt đối mặt ngồi nhìn nhau, sau Liễu Du Sinh lại cúi đầu không nói lời nào. Chu Diệu Hoa cũng không ép cậu, vẫn im lặng chờ cậu suy nghĩ.

Hơn nửa ngày, Liễu Du Sinh mới nói: "Tôi không muốn cùng một chỗ với ai hết, phải lo lắng không yên vì một người nào đó, cảm thấy rất phiền phức."

Chu Diệu Hoa đem tay Liễu Du Sinh nắm gọn trong tay mình, ôn nhu nói: " Anh sẽ không để cho em cảm thấy buồn phiền hay khổ sở, em có thể cho anh một cơ hội không?"

Liễu Du Sinh không trả lời, đứng tại chỗ mà trầm mặc, chính là trong lòng cậu thực sự rất loạn. Có lẽ, trầm mặc như vậy xem như là cam chịu đi! Cậu chính là xấu hổ không nói ra chứ thực chất trong lòng cũng đã định là chấp nhận rồi.

Nhưng Chu Diệu Hoa nào để cho cậu có cơ hội trốn tránh: " Em rốt cuộc có đồng ý hay không? Nếu không trả lời, anh liền coi như em đã đồng ý!"

Liễu Du Sinh ngẩng đầu trừng hắn, nào có ai như tên này, kêu người ta suy nghĩ mà đến thời gian để thở còn không cho như thế.

Có điều bộ dáng mở to mắt trừng người kia, Chu Diệu Hoa lại cảm giác thật giống như y đang làm nũng. Chu Diệu Hoa thấy hô hấp có chút khó khăn, không kịp suy nghĩ, anh nghiêng người, đặt lên đôi môi hồng nộn của Liễu Du Sinh một nụ hôn phớt nhẹ. Chỉ là nhẹ nhàng chạm một cái, căn bản cái gì cũng không cảm nhận được, Chu Diệu Hoa có chút tiếc nuối, nếu là có thể tiến thêm chút nữa thì tốt rồi.

Liễu Du Sinh bị nụ hôn đột ngột của Chu Diệu Hoa làm cho kinh sợ, phản xạ có điều kiện giơ tay định tát anh, nhưng Chu Diệu Hoa nhanh hơn một bước bắt được tay cậu, vẻ mặt vô tội : " Nụ hôn này, xem như là ước định của chúng ta đi."

—Hết chương 19—

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro