Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Lần Dụ Dỗ Thứ Mười Một(H)

52.

Nửa đêm, Trần Văn Minh bị tiếng gõ cửa liên hồi đánh thức.

Cậu cảnh giác nắm chặt điện thoại, định quay số gọi cảnh sát, he hé mắt nhìn qua mắt mèo thì thấy Lê Bình An say khướt, cả mặt đỏ bừng đầy mồ hôi đang không ngừng rên rỉ.

Trần Văn Minh hoảng loạng, nhanh chóng mở cửa đỡ Lê Bình An vào, bế anh đặt trên giường.

Cậu sốt ruột tìm nhiệt kế, kiên nhẫn nhấc tay anh lên rồi kẹp chặt xuống, mặc kệ anh vặn vẹo đến mức nào cũng không bỏ ra.

38 độ rưỡi, Lê Bình An sốt rồi.

Trần Văn Minh chạy vào phòng tắm bê ra một chậu nước lớn, lại đi đun nước nóng để uống và tìm thuốc cất ngoài phòng khách.

Cậu tỉ mỉ pha nước ấm, dỗ dành anh uống thuốc rồi lại tỉ mẩn lau người cho anh, vừa lau vừa đau lòng anh hành hạ bản thân đến mức độ này.

Lê Bình An suốt cả quá trình đều ngoan ngoãn phối hợp, thỉnh thoảng khi cậu chạm vào thì lại run rẩy đầy đau đớn. Trần Văn Minh vuốt ve đôi mày nhíu lại, nhìn anh đau mà cậu cũng thấy nhói.

Trần Văn Minh tranh thủ lúc Lê Bình An thiếp đi thì xuống bếp hầm một nồi cháo chân giò lớn, bản thân cũng cố gắng nuốt xuống hai ba bát rồi lại túc trực bên giường cả đêm.

Cậu vốn muốn cùng nằm lên, ôm anh vào lòng, truyền hơi ấm qua, nhưng lại sợ sệt chỉ dám ngồi đầu giường, để anh gối vào chân mình, mong phần nhiệt ấm áp làm dịu đi cảm giác bức bối khi bị sốt.

Đợi đến tảng sáng, Trần Văn Minh lần nữa lau mồ hôi cho Lê Bình An, anh đã hạ sốt nhưng toàn thân vẫn nóng bừng, run rẩy không ngừng.

Cậu vừa sợ vừa lo, định đưa anh tới bệnh viện nhưng vừa bế lên thì anh tỉnh lại, hai mắt mơ màng nóng bỏng dán sát vào từng biểu cảm trên mặt cậu.

Trần Văn Minh vội vàng đặt anh xuống, lo lắng hỏi han, "Anh tỉnh rồi ạ? Anh uống nước nhé? Còn nóng không ạ? Nhiệt kế 37 độ nhưng da anh vẫn đỏ bừng lên, còn không ngừng run rẩy, em lo lắm."

Lê Bình An quay mặt ho khù khụ, nước mắt sinh lý không ngừng chảy ra.

Trần Văn Minh hoảng hốt đỡ người dậy vuốt vuốt lưng mong anh dễ chịu hơn.

Lê Bình An bỗng hét to, mỗi cái đụng chạm nhẹ nhàng từ lòng bàn tay cậu thôi cũng đủ để thiêu đốt cả cơ thể anh.

Anh không ngừng run rẩy uốn éo, hai chân cọ xát, mặt mũi đỏ bừng, cổ họng không ngừng rên lên âm thanh kỳ lạ.

Trần Văn Minh không dám cử động bừa nữa, định túm điện thoại gọi xe cứu thương thì bị anh nắm chặt tay cản lại. Anh ngoắc đầu nguầy nguậy, mắt rưng rưng, hé môi cầu xin, "Không.. không được.... aha... ưm, a..."

Cậu bàng hoàng, nhẹ chạm vào mặt anh, cố gắng giữ bình tĩnh, "Anh ơi?"

"Anh... a ha, bị, bỏ thuốc.... kích, á,... kích dục.."

Trần Văn Minh ngồi khuỵu xuống, tia máu trong mắt nổi lên, hai tay siết chặt, "Vậy... vậy đến bệnh viện được không? Không, anh nói cho em thằng chó nào làm, em đi đấm chết nó, được không anh?"

Phản hồi lại cậu chỉ là tiếng rên rỉ cùng tiếng quần áo cọ sát nhau.

"Anh ơi, hức, anh đừng ngủ, anh tuyệt đối không được ngủ, đợi em đi tìm bác sĩ, được không anh?"

Trần Văn Minh vuốt ve khuôn mặt anh, luống cuống lần mò chìa khóa xe bị đánh rơi xuống dưới gầm giường.

Lê Bình An cắn môi đến tím tái lại, không biết lấy sức lực từ đâu, kéo Trần Văn Minh lên giường, ngồi bịch trên người cậu, thân dưới không ngừng cọ xát, cổ họng cũng không ngừng phát ra tiếng rên rỉ dâm dục, "Aa.... a, ưm, cách trị... chính là... hưm ư, chịch, chịch chết anh được không?"

Nước nhờn cùng tinh dịch thấm ướt một mảng quần của Lê Bình An, dính dớp và nồng mùi.

Lê Bình An dần bị cơn khát tình dục nuốt chửng, không đợi phản ứng của Trần Văn Minh, trực tiếp thả mình, vừa xoa thân trên vừa nhún nhảy thân dưới, buông lời phóng đãng.

"Minh ơi Minh, anh nhớ thứ to lớn của em... ừm ư... muốn nhét vào chỗ này, nhét tới tận bụng, chắc sẽ sướng lắm... a ha... đầy quá đi..."

"Bụng anh, sẽ.... sẽ phình lên, hình dáng của em.... á..."

"Hư ư a... Minh véo vú anh đi, mau bú nó... á sướng quá... "

"Minh ơi, mau giúp anh, .... anh sắp không chịu nổi rồi, muốn bị em chịch chết quá đi..."

Tiếng rên truyền thẳng vào màng nhĩ, cùng tiếng thở dốc và vải cọ xát vào nhau khiến Trần Văn Minh gần như phát điên.

Người mình yêu biến thành yêu tinh phóng đãng đang dụ dỗ mình chịch chết anh, thao anh đến dục tiên dục tử. Là đàn ông sẽ không nhịn xuống quay người bỏ đi.

Chỉ là giải thuốc thôi, không phải tư tình gì cả.

Trần Văn Minh tự huyễn hoặc bản thân trong vô vọng

Cậu xoay người, mạnh mẽ đặt Lê Bình An dưới thân, lý trí trong đầu sớm đã bị tình dục cùng lửa giận xâm chiếm.

"Anh cầu xin em đi."

"A, ha... xin em mà, em trai ngoan... mau, thỏa mãn anh được không? Ứ, á..."

"Đồ đĩ."

"Ừm, ừm, anh... ha, là đồ đĩ, của em... mau tới chịch chết đồ của em đi... được không?"

Trần Văn Minh ngăn cản không nổi bản thân, cúi xuống hôn Lê Bình An một cách thô bạo. Hai đầu lưỡi quấn lấy nhau, nuốt xuống vị ngọt từ tận xương tủy.

Cậu mút mạnh cánh môi đỏ ửng của anh, gặm cắn nó, chiều chuộng nó, cho nó khoái cảm nó yêu cầu.

Mẹ kiếp, cậu cứ nghĩ đến việc bản thân đang lợi dụng tình thế này để chiếm lời từ anh, trong tâm không biết là cảm giác gì, cổ họng nghẹn ngào như có gì tắc lại, nước mắt cũng dâng lên, chỉ cần khẽ động sẽ chảy ra.

Nhưng Lê Bình An lại như chẳng có chút ý thức gì về tình huống hiện tại, cứ như không cần mạng mà cầu người thao "Mau tới, lột sạch anh,.... làm anh dễ chịu? Hức, được chứ?" Anh thở dốc, một bên cắn tay, một bên cọ sát hai chân.

Trần Văn Minh gượng cười, dịu dàng hôn lên chóp mũi anh, nhẹ giọng trấn an,"Được, em sẽ dùng "kem chocolate" anh thích, đâm vào sâu bên trong, thỏa mãn anh được không?"

"Sâu... thật không?"

"Thật mà, em sẽ đút no anh, sẽ nghịch núm vú anh đến khi sưng đỏ, sẽ làm cái lỗ phía dưới của anh mềm đến mức không khép lại được, chỉ có thể bất lực nhìn dòng tinh dịch của em chảy ra có được không?"

Trần Văn Minh không quen dirty talk, là xử nam 100%, nhưng cứ nghĩ người dưới thân là Lê Bình An, ngôn từ cứ tuôn trào ra, muốn đâm anh, muốn vũ nhục anh, muốn bắt nạt anh, khiến anh "khóc".

"Ư ư ừm, sướng, muốn sướng, mau vào... mau..."

Trần Văn Minh gấp gáp lột từng kiện quần áo trên người anh, hơi thở ồ ồ, đầu gối chắn giữa hai chân Lê Bình An đè chặt lại.

Quần áo hôm qua Lê Bình An mặc tới vốn được thay bằng áo ngủ của Trần Văn Minh, vì anh chảy quá nhiều mồ hôi, không ngờ trong vài tiếng ngắn ngủi lại bị lột ra, thô bạo làm rách, rồi bị vứt ở một xó xỉnh thế này.

Thân thể anh hoàn toàn bại lộ dưới thân cậu. Đẹp hơn cả Lê Bình An trong giấc mộng xuân của cậu. Làn da vốn trắng sáng đối lập với cậu nay lại đỏ ửng một cách khả nghi, mặc người chà đạp mà khoe ra từng đường cong cơ thể.

Dâm mỹ khó tả.

Trán Trần Văn Minh nổi gân xanh, nhìn anh chăm chú từ trên cao, ánh mắt như cây bút lông bị hỏng, đầu cọ cứng ngắc, lướt tới đâu nơi đó lại run rẩy ngứa ngáy tới đó.

Nhưng cuối cùng cậu vẫn là không nỡ.

Trần Văn Minh tát mình một cái đau điếng, môi trong sượt qua hàm răng sắc nhọn đến mức chảy máu, hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ giọng không khàn đến đáng sợ.

"Anh, em bế anh đi tắm có được không? Tắm nước lạnh sẽ đỡ hơn, nhé?"

Thứ Trần Văn Minh muốn không chỉ là tình dục đơn thuần, mà là khoái cảm khi hai trái tim kề bên, cả về sinh lý lẫn tâm lý.

Cậu không muốn chà đạp anh rồi lại nhận về ba từ "chịu trách nhiệm".

Cái cậu muốn thật sự là "thích", là "yêu".

Trần Văn Minh mong, vào một ngày đẹp nắng và mưa, dưới ánh cầu vồng, Lê Bình An sẽ hoàn toàn tỉnh táo mà nói yêu cậu.

Nhưng anh nào có chịu, vốn sắp được vào cõi đê mê rồi mà người đưa anh đi lại bảo không muốn nữa, anh bức bối muốn điên lên được.

Lê Bình An khóc lóc mếu máo, nhướn mặt lên hôn chụt vào đôi môi Trần Văn Minh, "Anh nhớ em quá Minh ơi..."

Hai tay anh quàng lên cổ cậu, ôm sát vai kề vai, cổ cận cổ.

Da thịt nóng bỏng ướt át tiếp xúc.

Trần Văn Minh nén lại lửa dục, đẩy vai Lê Bình An, "Không được... anh sẽ lại hối hận..."

"Không, anh không mà! Anh nhớ Minh lắm, thích Minh như vậy mà...."

Thứ ánh sáng lóe lên trong mắt Trần Văn Minh...

Cậu không dám tin, hơi cười khổ, dục vọng vì thuốc có thể khiến anh ấy làm tới mức này...

Trần Văn Minh đẩy mạnh Lê Bình An khiến anh đập người xuống giường. Cậu lùi lại một bước, nước mắt chảy đến không ngừng lại được.

"Anh nói dối..."

Lê Bình An không để ý hai vai bị đau, giang tay về phía cậu, mắt đỏ lên, "Anh nói thật mà Minh... hu... Anh thật sự rất thích em... từ đầu.... hư ưm...."

"Anh khó chịu quá..." Lê Bình An chủ động mở rộng hai chân, vạch ra cái lỗ tự chơi chín đỏ, "Em giúp anh gãi gãi vài cái được không... hư..."

"Nãy, em rõ ràng nói... a ha... làm anh sướng...."

Nước nhờn kích thích chảy ra từ hai lỗ, thấm ướt ga đệm phía dưới.

Hoa anh đào hé mở, hơi rung động co vào nở ra như đang thở.

Trần Văn Minh bị kích thích đến quên khóc.

Cậu nấc lên, tay không tự chủ đưa tay chạm vào.

"Á..." Lê Bình An ngửa cổ rên, ưỡn mông về phía cậu, mong chờ càng nhiều sự sung sướng.

Rốt cuộc, đàn ông vẫn là động vật ăn thịt, không thể từ chối người trong lòng cầu xin mình dục ái.

Trần Văn Minh đến gần, nâng mặt Lê Bình An lên trúc trắc hôn.

Anh nhanh chóng chiếm quyền chủ động, lưỡi đảo quanh khoang miệng cậu một cách thuần thục.

"Anh sẽ hối hận sao? Sẽ ghét em sao?"

Sợi chỉ bạc thành hình vòng cung, Lê Bình An hơi lè lưỡi, giọng nói hơi run rẩy, "Sẽ không... Anh thích Minh nhiều như vậy..."

Cậu khóc nấc lên, rưng rưng thú nhận, "Em cũng, hức, cũng thích anh... hu..."

Hai người lại trao nhau nụ hôn sâu, môi lưỡi bịn rịn, môi dưới Lê Bình An bị hút đến đỏ mọng, lấp lánh dưới tia nắng mờ ban sáng.

Hai tay Trần Văn Minh sờ soạng khắp người Lê Bình An, mồ hôi hơi dinh dính trên làn da mịn màng của người thương khiến cậu như bị nghiện.

Cậu đưa lưỡi liếm cần cổ anh, cắn lên trái Adam, mút mạnh không thương tiếc, mút một hồi lại hoang mang nhìn anh, "Tại sao không thành dâu tây? Hu... em hút mạnh vậy mà...."

Lê Bình An cười khúc khích, dỗ dành, "Dâu tây... để khi khác anh dạy Minh được không? Phía dưới, khó nhịn, a ha.... hưm"

Trần Văn Minh vừa khóc vừa gật đầu, hôn dọc xuống dưới, đến khi gặp được đồng chí thì hơi ngơ ra.

Nhưng rất nhanh, cậu học theo động tác lần trước được chiêm ngưỡng, hôn lên cậu em của anh, ngậm vào trong miệng, đưa đầu lên xuống.

Khoái cảm khoang miệng ấm nóng khiến anh như muốn phát điên.

Từ khi gặp lại Trần Văn Minh, anh chưa từng làm với ai, lúc thủ dâm cũng là nghĩ đến đại điểu to lớn của cậu, cố gắng làm quen với việc nới lỏng cửa sau.

"Ha a á, đúng rồi.. ngậm vào... giỏi quá, thật ngoan..."

Hai cánh mông ưỡn về phía khoang miệng ấm nóng, mong muốn đút vào thật sâu.

Trần Văn Minh tay trái đỡ mông anh, tay phải xoa bóp cánh mông, luồn xuống hoa cúc đã sớm chảy nước dâm, đâm nhẹ một ngón tay vào.

"Áaaa.... không, dài quá á..."

Lê Bình An lùi người về phía sau, lại không ngờ Trần Văn Minh còn đâm vào rút ra dữ dội hơn.

Nước dâm mỗi lần ra vào bắn lên ga, tiếng động nhóp nhép dâm đãng vang lên khắp phòng.

Trần Văn Minh nhả dưa của Lê Bình An ra, khóc nấc lên, ngắt quãng nói, "Em nhất định, hức, nhất định hô, hức,.... hôm nay sẽ th, thao nát lỗ dâm này của anh!"

Cậu đưa tay nâng mông anh cao, đút thêm một ngón tay, không lưu tình mà chọc rút, lúc đẩy vào sâu nhất còn cố tình móc ngoáy xung quanh.

Lê Bình An làm thụ là lần đầu, sao có thể chịu được kích thích khó nhịn ấy, rên rỉ liên tục, "Á ưm... ha... sướng... á... Minh, Minh.... chậm lại... á... đâm vào, lại tới.... á..."

Trần Văn Minh ước lượng kích cỡ súng, lại nhét thêm một ngón tay, lúc đâm vào còn cố tình hơi mở tay ra.

"Áaaaa, không được... á... chết mất... sướng quá..."

Tiếng da thịt va chạm bạch bạch, hai mắt Trần Văn Minh sưng lên vì khóc, cúi người hôn anh, hai má chạm nhau, nhỏ giọng dỗ dành, "Anh, ngoan nào..."

Cậu đột ngột rút "póc" một tiếng, đưa tay lên mũi ngửi ngửi.

Mùi dâm, mùi đặc trưng của Lê Bình An.

Trần Văn Minh lè lưỡi liếm thử, là vị dụ hoặc mê tình chỉ có ở người cậu thương, vừa quyến rũ, vừa gợi cảm, lại dâm dục.

Trần Bình An bôi nước dâm từ lỗ thịt của anh lên dương vật, quẹt nó vào những giọt nước đọng trên ga giường, từ từ đâm vào.

"A- không thể.... hu..." Hai tay Lê Bình An đẩy bụng Trần Văn Minh, cổ ngửa ra sau xin tha.

Dù đã nới lỏng trước nhưng lỗ nhỏ kia thật sự quá trướng, quy đầu Trần Văn Minh lại to lớnl nên bị kẹt ở cửa động, cứ đút vào rồi lại rút ra.

Lê Bình An đau đớn thít mông, thuốc kích dục phát huy tác dụng, ở sâu trong lỗ nhỏ đói khát đòi ăn, nước dâm chảy tí tách từng giọt.

Cậu nhịn đến khó chịu, gân xanh trên trán nổi lên, giữ chặt hai tay Lê Bình An.

Trần Văn Minh cúi người xuống, một tay đỡ gáy anh, tay kia ghìm cổ tay anh chụm lại.

Hai lưỡi cuốn lấy nhau, Lê Bình An bị cậu hôn đến động tình, chim nhỏ hơi xìu xuống lúc trước lại ngẩng lên mạnh mẽ.

Trần Văn Minh tranh thủ thời cơ, một phát đút thẳng đến nơi sâu nhất của Lê Bình An.

Anh bị đâm đột ngột, bụng truyền lên cảm giác khó chịu, hơi thở cũng trở nên đứt quãng, tiếng rên rỉ từ cổ họng lại thành ho khan.

Hai tay anh nắm chặt ga giường, thở không ra hơi, mắt rươm rướm nước oán tránh nhìn Trần vĂn Minh.

"Em, khụ...."

Cậu ôm lấy anh, trọng lượng cơ thể đều đè xuống dưới, nhỏ giọng dỗ dành, "Anh chịu một chút, lát nữa sẽ sướng, được không anh?"

Lê Bình An sao chịu được cậu nhỏ giọng nũng nịu như vậy, giương cờ trắng đầu hàng. Anh ôm cổ cậu, khóc thút thít, "Vậy cậu mau, mau nghịch vú anh, nghịch nó rồi phía dưới sẽ không đau nữa..."

Hai má Trần Văn Minh đỏ lên, nước mắt đã ngừng chảy, chỉ còn tiếng nấc cụt ngắt quãng. Cậu gật gật đầu, lè lưỡi, vùi đầu vào ngực Lê Bình An mà liếm, dưới hông cũng nhẹ nhàng đưa đẩy.

"A, ưm.... á..."

Trần Văn Minh nhéo núm vú Lê Bình An, kéo nó hướng lên trên rồi lại gảy gảy điểm lõm trên núm vú. Móng tay góc cạnh trêu đùa khiến anh vừa sướng vừa nhột.

"Vú anh ngon quá, mướt quá, vừa hồng vừa mềm, thật đẹp, ha..."

Cậu đưa tay sờ dọc suốt thân thể anh, từ phần thịt dưới nách dọc xuống eo rồi đến tận mông thịt. Anh bị cậu chọc hơi ngứa, cười rộ lên, cơ mông cũng thả lỏng, dễ dàng ra vào hơn.

Trần Văn Minh bắt đầu đẩy nhanh tốc độ, đưa đẩy có quy luật, mỗi lần cậu rút ra, phần thịt đỏ au đều bị kéo dãn, tiếp xúc với không khí ẩm ướt hơi co lại, luyến tiếc khúc thịt vừa dài vừa béo.

"Á, đụng trúng điểm dâm,... huhu quá sâu, á... bỏ cuộc..."

Dương vật được bao bọc bởi phần thịt ấm nóng, nước dâm tiết ra liên tục như muốn lấy lòng khúc thịt, Trần Văn Minh lần đầu khai trai, không bao lâu liền muốn bắn.

Hơi thở cậu ồ ồ phả lên cổ khiến anh vừa nóng vừa nứng, cọ cọ vú khó chịu đòi yêu thương.

"Anh ơi"

"Ơi, a... ha, thật sâu"

"Kem sắp chảy ra rồi, anh phải giữ thật chặt đấy nhé, ngoan"

"Ư... hả?..."

Trần Văn Minh siết chặt eo anh, hông chó đực thúc thật mạnh đến tận sâu bên trong, mỗi lần hôn trúng điểm dâm đều tạo ra tiếng bạch bạch dâm mỹ.

Cậu hôn anh rồi dập mạnh hông, bắn ra dòng tinh dịch nóng bỏng.

"Ưm, hử? Áaaaa, đầy quá, không, á... hư"

Lê Bình An bị khối lượng lớn tinh dịch rót đầy, phía trước phía sau đều cùng lúc cao trào.

Hai chân anh giơ cao lên, ngón chân hơi quắp lại, đôi tay ôm cổ cậu cũng siết chặt.

Hai người thỏa mãn thở dốc, Lê Bình An bị chịch mê man đến mức không khép được miệng.

Nước bọt hơi chảy xuống, vừa dâm vừa tiện.

Cuộc yêu đầu tiên vừa nóng bỏng vừa mạnh mẽ, hai người đều vui sướng ôm nhau.

Nhưng chỉ một lúc Lê Bình An đã thấy không ổn, thứ phía dưới đó của Trần Văn Minh lại cứng lên, cũng không hiểu sao anh lại thấy nó còn to hơn trước, phình ra cỡ đại, khuếch trương lỗ nhỏ hơi rộng ra.

Anh khó tin, trân trân nhìn Trần Văn Minh, "Em, em sao lại...?"

Mắt cún của cậu mở to, lóng lánh nước, môi hơi trề ra muốn khóc, "Anh, em, em muốn giải triệt để thuốc trên người anh, được không? Nhé? Nhé anh? Anh ơi cho em nhé?"

Cứ mỗi một tiếng "nhé", cậu lại thúc mạnh vào một lần, cứ như không phải để hỏi sự xin phép, chỉ là làm như hỏi, nhưng thực chất lại ngầm ra oai.

Điểm gồ lên trong lỗ thịt bị kịch thích liên tục, Lê Bình An không có chỗ nào trốn, vừa khóc vừa đánh vào lồng ngực Trần Văn Minh. Nhưng anh càng đánh, càng giống như làm nũng, trong tim cậu như có thứ gì ngọt ngào bao phủ, cảm giác lấp đầy với hương vị hạnh phúc.

Cậu giữ chặt hai eo anh, mỗi cú thúc vừa nhanh vừa chuẩn, lần nào ra vào cũng đâm anh sướng đến rên rỉ ưm a.

Mông thịt đầy đặn va chạm với hai quả trứng nặng trịch tạo ra tiếng kêu dâm đãng vang lên khắp phòng.

"Anh ơi, anh xem này, hehe, mông anh, mỗi lần em đâm vào, cái thứ dâm đãng đầy thịt này của anh lại sóng sánh đàn hồi, nhìn ngon miệng chết đi được, hehe..."

"Á, không phải,... ư a, không có mà..."

Nước dâm bắn lên đùi non hai người, đặc sệt lại, hơi dính dáp, mỗi lần cậu đưa vào trong, sợi lông dài bị dính vào nước, khi rút ra lại có chút tê dại, hơi nhoi nhói.

Tất cả, đều là trải nghiệm tình dục đến nghiện.

Trần Văn Minh lúc đầu khóc lóc từ chối, nay lại chủ động cầm eo người ta thao đến dục tiên dục tử. Hai mắt sưng đỏ vì khóc, nhưng động tác dưới hông lại không chút do dự, lần nào cũng cắm vào thật sâu, như muốn lỗ thịt phía dưới khắc ghi hình dáng của cậu.

Lê Bình An ban đầu bày trò dụ dỗ, sau lại bị gậy ông đập lưng ông, bị chịch đến không nói được gì khác ngoài rên rỉ xin tha, Anh có lẽ cũng không ngờ, gấu ngốc nhà mình lại có thiên phú bẩm sinh trong truyện này đến vậy. Lần đầu đưa mông đã bị làm đến bắn, vừa nhục nhã vừa sướng như muốn lên trời.

Trần Văn Minh cử động eo liên hồi, đến khi phía dưới hơi co lại, cậu đâm thẳng vào nơi sâu nhất, dương vật hơi quay quay theo vòng tròn, khuấy đảo lỗ dâm.

"Cái động này dâm muốn chết, lúc nào cũng đói khát lưu luyến rên rỉ cầu xin em đừng ra ngoài, sau này em sẽ chịch anh đến một bụng đầy tinh dịch, rồi nhét vào đó nút chai hình con cặc em, khiến nó mãi mãi nhớ về em, được không?"

"Không, không... xin em.... hỏng mất, sẽ rộng ra mất... á a..."

Cậu cười khúc khích, "Sẽ không bị rộng ra đâu, cái lỗ này bẩm sinh đã đĩ điếm, sinh ra chính là để em đụ."

Trần Văn Minh thúc thật sâu rồi bắn ra, tiếng thở ồ ồ như muốn đoạt mạng.

Tinh dịch bắn ra nhiều đến mức tràn ra ngoài, lúc cậu rút ra còn tạo ra tiếng lẹp bẹp đầy xấu hổ. Miệng đỏ bị thao chín rục, cố khép về hình dáng ban đầu cũng vô dụng, cử động mở ra đóng vào như thở khiến anh hơi xấu hổ.

Lê Bình An muốn khép chân lại nhưng bị Trần Văn Minh giữ, mở rộng sang hai bên, thỏa thích ngắm nhìn.

Cậu quẹt giọt tinh bị chảy xuống ga, nhét lại vào lỗ nhỏ của anh, khi nhét còn cố tình móc gãi phần thịt ở mép. Lê Bình An bị trêu đùa không khép được hai miệng, thở dốc, trừng mắt bị làm cho khóc đến đỏ lên nhìn Trần Văn Minh, rặn ra từng chữ, "Em, em làm gì?"

"Lần trước không phải anh bảo có vị chocolate sao?" Cậu quệt một giọt tinh dính trên dương vật của mình, đưa đến miệng Lê Bình An, "Anh Minh, kem của anh."

"Em, em ghi thù anh, đồ nhỏ nhen!"

Trần Văn Minh tủm tỉm, tai đỏ lên, chồm lấy ôm chặt anh vào lòng, thơm lên tai anh, lên má anh, dừng lại liếm láp đôi môi đỏ.

"Dạ, lần này, nhất định anh không được bỏ em đâu đấy! Em rất nhỏ nhen, anh dám bỏ em, em... em... Em nhất định sẽ khóc, rồi chịch anh đến khóc cùng!"

Trần Văn Minh dụi đầu vào cổ Lê Bình An, hơi xấu hổ nói.

Anh cười khúc khích, xoa xoa đầu cậu, "Ừ, không bỏ nữa, bảo bối ngoan như vậy, anh sao nỡ bỏ?"

"A- Sao em lại nữa rồi!" Trần Văn Minh được Lê Bình An gọi là bảo bối, phía dưới lại không nhịn được cửng lên, chọc vào đùi anh đau nhức, khiến anh khó mà lờ đi.

"Hư quá! Bỏ ra, anh muốn đi tắm!"

Trần Văn Minh vẫn ôm Lê Bình An chặt, không có ý định buông ra, nhỏ giọng năn nỉ, ngón tay lần mò khuấy đảo bên trong.

Rồi cậu sực nhớ ra điều gì, hai mắt dữ dằn đầy vẻ nguy hiểm.

Trần Văn Minh lật úp người Lê Bình An lại, đánh bép vào mông anh khiến nó sưng đỏ lên một mảng.

Lê Bình An hét lên, dơ tay toan che lại hai miếng đào mọng nước, lại bị Trần Văn Minh một tay giữ lại. Anh mếu máo, "Sao đột nhiên em lại tức giận rồi, huhu?"

Hai mày Trần Văn Minh nhíu ại, biểu cảm vừa oan ức vừa nghiêm túc nhìn chòng chọc anh, hai tay đột ngột thọc sâu vào trong lỗ nhỏ, khuấy đảo không ngừng, như trừng phạt cho anh phát nứng rồi để mặc không thỏa mãn.

Lê Bình An bị cậu quấy đến thở dốc, nhưng bên dưới bị đâm đến sưng phồng, nếu làm nữa sẽ thật sự có chuyện, anh nhìn Trần Văn Minh, định nạt cậu bỏ ra lại bắt gặp ánh mắt mở to như muốn khóc kia, trong tim lại bị thần Cupid bắn tên, đành mím mím môi, thở dài thỏa hiệp, "Em đừng tức giận, anh dùng đùi tuốt cho em được không, Minh ơi?"

Trần Văn Minh đánh thêm một cái đau điếng nữa vào mông Lê Bình An, gằn giọng, "Anh vẫn chưa biết mình sai ở đâu đúng không?"

Lê Bình An thút thít đáng thương cầu cạnh, "Không thì, không thì anh cho em ngâm trong lỗ nhỏ lúc ngủ nhé?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro