Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Lần Dụ Dỗ Thứ Mười Bốn(H)

CẢNH BÁO: Sẽ có cảnh làm tình không truyền thống bằng đồ ăn.


56.

Lại thêm một lúc, hai bờ vai run run dần bình tĩnh lại.

Lê Bình An tuột người xuống, đỏ mặt chạm tay vào cự vật ngủ yên, chầm chậm lên xuống, đưa mắt dụ tình lên nhìn cậu, bặm môi khẽ nói, "Anh muốn giải thích tất cả với em...."

Trần Văn Minh bị dụ dỗ, tiếng thở dần trở nên gấp gáp, khẽ đưa mắt ra hiệu anh tiếp tục nói.

Lê Bình An kề mặt cạnh cự vật tím đỏ, chào hỏi chú chim dài gần bằng mặt mình.

Mặt mỹ nhân hồng hào đặt kế bên quái vật thô ráp, cảnh dâm hiếm gặp kích thích trái cà tím căng phồng đau đớn.

Anh đưa lưỡi liếm, vừa hôn từng tiếng póc póc vừa rụt rè giải thích, "Nhưng hình như.... anh là kẻ nhát gan...."

"Nên em hãy chịch chết anh.... chịch anh đến mức... chỉ có thể vừa khóc... vừa thú nhận tất cả"

"Làm anh đến cùng kiệt... để anh vừa khóc lóc... vừa nói ra lời muốn bày tỏ"

Lê Bình An ngậm phần đầu, lưỡi đảo qua phần mắt ngựa, rồi lại nhả ra, tiến tới môi chạm môi, "Được không em?"

57.

...

"Vâng"

58.

Trần Văn Minh đảo khách thành chủ, đè anh xuống, đưa mũi tới hít thở từng thớ da thịt trên người Lê Bình An.

Cậu hé miệng, thử thăm dò lỗ nhỏ hồng hào chúm chím.

"Lỗ dâm của anh sinh ra có phải để em chịch không, mới hôm qua mới đút no căng, tại sao hôm nay lại vẫn vừa chặt vừa nóng thế này?"

Trần Văn Minh đánh bạo, đưa ngón tay cái vào trong cái động mê người ấy, khẽ đâm vào, rồi rút ra, dần dần sâu hơn, rồi cậu chạm tới điểm nhô lên, không chút do dự ấn mạnh vào.

Lê Bình An đột nhiên bị kích thích, rên lên một tiếng kích tình, hai chân không còn sức, mở rộng mặc người tàn phá.

Cậu rút ngón tay bép lên một tiếng, đầu lưỡi đỏ tươi chào hỏi nước dâm chảy ra.

Ngon ngọt y như tưởng tượng.

Chiếc lưỡi to béo linh hoạt ra vào trong nụ hoa bé tí, càn quấy từng ngóc ngách.

Nó muốn vào sâu hơn, ăn nhiều hơn, nhưng chỉ tiếc độ dài có giới hạn.

Trần Văn Minh luyến tiếc rời khỏi lỗ dâm, tiến đến hôn Lê Bình An, "Nước dâm của anh ngon không?"

Lê Bình An thở gấp, lồng ngực nhấp nhô từng đợt không khí.

Cậu để ý tới hai cánh hoa đào bị bỏ ngỏ đang run rẩy cương cứng, không chút do dự đưa tay ngắt nhéo.

"Vú anh đẹp quá, tim em như ngừng đập vì yêu anh..."

Trần Văn Minh cúi xuống liếm lên bên trái, bú mút tạo ra tiếng chùn chụt dâm mĩ.

"A... hút vào, đúng vậy, thật ngoan..."

Lưỡi quấn lấy đầu ti, bao bọc nó trong khoang miệng rồi dùng răng khẽ lay lay nó.

Hai tay cậu cũng không rảnh rỗi, một tay đưa xuống chơi đùa với lỗ nhỏ bên dưới, chúng cứ vờn bên ngoài mà không tiến vào khiến anh vặn vẹo vì ngứa. Tay kia cậu đưa lên chơi đùa với miệng anh, mắt ghé lên quan sát anh hôn từng ngón tay mình rồi hầu hạ nó như cách anh đối xử với cu bự mà nứng đến căng cứng người.

"Dâm tiện thật đấy, cái miệng nào cũng thật nóng, thật ẩm, hút em muốn chết rồi"

Chiếc lưỡi anh đưa ra trong không khí, liếm láp ngón tay cậu.

Trần Văn Minh đưa ngón tay vào trong khoang miệng ấm nóng, xoa xoa hàm trên khiến anh tưởng như mình phát điên vì ngứa ngáy.

Lê Bình An oán hận nhìn cậu, như muốn hỏi cậu có thật là trai tân không, tại sao làm tình còn có vẻ giỏi hơn trai lão làng là anh.

Trần Văn Minh nhìn cảnh Lê Bình An thè lưỡi liếm tay mình, nước bọt rớt xuống cằm, gằn giọng mắng, "Đĩ dâm"

Lê Bình An thích chí nhìn cậu bị mình kích thích, nhấc chân khẽ cọ đầu gối lên dương vật cứng ngắc.

Trần Văn Minh buông tha hạt đậu đỏ, chuyên chú cúi xuống nhấm nháp lỗ dâm.

Động nhỏ đã có thể tiếp nhận được ba ngón tay ra vào, cậu cố ý cắm sâu nó, rồi nhanh chóng rút ra, đắc ý quan sát biểu cảm sướng đến phát run trên mặt anh.

"A ha... thật mạnh... hức"

Trần Văn Minh cúi xuống, tiếp tục liếm láp nước sướng, hôn lên mút thật mạnh, rồi như nhớ ra điều gì, đưa mắt lên nhìn anh, "Hôm qua anh bảo dẽ dạy em để lại dấu..."

Lê Bình An bật cười, không ngờ cậu nhóc này vậy mà lại có chấp niệm với dâu tây đến thế, anh ngoắc tay ra hiệu cậu hôn mình.

Lưỡi chạm lưỡi, môi chạm môi.

Anh ngọt ngào nhìn cậu, đổi vị trí ngồi trong lòng cậu.

Lê Bình An cúi đầu xuống, ở cơ bụng của cậu, đưa môi khẽ hôn xuống, hút mạnh, rồi dùng răng niết niết.

Anh hơi ngẩng đầu lên, hai mắt khóa nhau trong không khí.

Lập lại vài lần, bờ môi rời đi, để lộ một hạt đậu nho nhỏ đỏ tươi.

Trần Văn Minh đỏ mặt, tự dưng có xúc động muốn đi xăm quả đậu đó. Đây chính là dâu tây đầu tiên anh nhà tặng cho mình!

Cậu xúc động, đè anh xuống hôn lên nóng bỏng, rồi không quên sự nghiệp liếm láp phía dưới.

Trần Văn Minh hôn lên hai bắp đùi non, như thi đấu với ai mà liều mạng trồng dâu, vết nào vết nấy đều vừa đỏ vừa dâm.

Lê Bình An bị cậu liếm nhột, cổ họng phát ra tiếng khúc khích, hai má không nhịn được nóng đỏ lên.

Trần Văn Minh nhổm dậy quan sát thành quả lao động, hơn chục quả dâu mọng nước ngay cạnh lỗ dâm ửng hồng vì nứng, nhìn sao cũng thấy quá hợp với bản tính dâm đãng của Lê Bình An.

Cậu nứng đến cứng đau, vội vàng đỡ hoa oải hương, để nó chào hỏi hoa đào.

Hai bên lễ phép cúi chào, đào e thẹn ngại ngùng rụt đầu, oải hương táo bạo hơi, cố gắng tán tỉnh đào, xin phép đào cho mình vào nhà.

Đào đồng ý mở cửa.

Oải hương được tưới mát.

Hai người đều thở ra tiếng thỏa mãn.

Trần Văn Minh khẽ đung đưa, mỗi lần đều đưa vào điểm sâu nhất.

Cậu nâng mặt anh lên hôn xuống, hôn từ chiếc cằm ít thịt, hôn lên chiếc má ửng hồng, và hôn lên chiếc trán thấm mồ hôi.

Vị ngọt của tình dục.

Trần Văn Minh thúc mạnh, eo không ngừng di chuyển, trứng dái đập bạch bạch lên bờ mông căng tròn như muốn vào động, nhưng lại bị cản lại ngay cửa.

"Á... sâu...thật, thật bự, vừa to vừa dài... ngon quá... ha, nữa..."

"Như anh nguyện ý, đồ dâm đãng"

Cậu lật người anh lại, ôm anh từ phía sau, tay không ngừng xoa bóp hai bầu ngực nhỏ xinh.

Trần Văn Minh hít hà mùi hương cơ thể anh, hôn chóc chóc lên tấm lưng thon gầy.

"Sao lại đĩ thế này, rốt cuộc là sau khi chia tay em đã dụ dỗ bao nhiêu thằng rồi mới dâm đãng đến vậy?"

Lê Bình An nức nở phản bác, "Không, hức... không có mà, đều là với con gái... á"

Trần Văn Minh cắn mạnh lên gáy anh như trả thù, "Trả lời sai rồi"

"Mau nói anh là điếm của mình em!"

"Ừm, gấu ngốc, hư a.... anh, á... anh là điếm, điếm của một mình em..."

Cậu đưa lưỡi liếm dọc sống lưng, mút mát hai phần nhô lên như kẻ nghiện.

"Anh biết không?" Trần Văn Minh khàn khàn giọng nói "Người ta nói phần nhô lên này là cánh gãy của thiên thần"

Lê Bình An mơ màng, không rõ cậu định nói gì.

Trần Văn Minh quay mặt anh, hôn xuống, "Anh chính là thiên thần của em"

Hai người đều sững lại, cậu không tin nổi nhìn xuống phía dưới, cảm nhận từng cái co bóp của động dâm.

Lê Bình An thế mà lại bị câu tỏ tình ngu ngơ của Trần Văn Minh làm bắn ra rồi.

Trần Văn Minh bật cười lớn, hôn lên môi anh, lưỡi dao triền miên dần lấp đi sự xấu hổ của người dưới thân.

Cậu nhấc bổng anh lên, dần hướng về phía phòng bếp.

Mỗi bước đi Trần Văn Minh đều cố tính thúc thật mạnh, học tính ranh mãnh khiến anh kêu dâm không ngừng.

Nước chảy tí tách theo từng bước chân.

"Chậc, anh xem anh dâm chưa kìa, động nhỏ của anh tè ra rồi, mau thít chặt lại cho em"

Lê Bình An nức nở, ngoan ngoãn nghe lời thít lại lỗ dâm.

Trần Văn Minh hài lòng, thở ồ ồ vào gáy anh, mắt hướng xuống chăm chú nhìn con mồi dưới thân.

"Lúc nãy anh nói sẽ giải thích" Cậu cắn mạnh lên đầu vai mắc áo của anh, liếm liếm vết cắn như xin lỗi, "Giờ em sẽ hỏi"

Trần Văn Minh thúc mạnh, địt anh tới nấc lên, "Dù anh rặn ra từng chữ cũng phải nói rõ ràng cho em"

Mông Lê Bình An bị đặt xuống mặt bàn lạnh tanh, hai tay vòng qua cổ Trần Văn Minh, bám víu để cơ thể không bị trượt đi, run rẩy gật đầu.

"Tại sao lại vờ say rồi sàm sỡ em, sau đó lại vờ không biết gì?" Cậu vừa hỏi, eo chó vừa thúc, nông sâu không quy luật khiến anh nứng phát điên, lại cố tình chừa ra điểm dâm như hằn học nếu không có câu trả lời thỏa đáng sẽ không thỏa mãn anh.

Lê Bình An thút thít, rên rỉ trả lời, "A, ha, vì em giả, giả vờ không ...quen anh, anh ngỡ em ghét anh... a sướng quá... hu hận anh ...á không được, nơi đó..."

Trần Văn Minh thúc mạnh vào điểm dâm, cúi xuống hôn môi bịt miệng anh, hông đung đưa xoay quanh, nghiền ngẫm lên lỗ nhỏ.

Tiếng rên rỉ truyền qua kẽ miệng.

Trần Văn Minh thúc mạnh thêm vài cái rồi rót sữa đặc sâu trong người Lê Bình An, ngắm nhìn bụng anh dần phình lên hình dáng cặc bự mà cười thỏa mãn.

Cậu mở của tủ lạnh, lục tìm dâu tây đỏ mọng.

Lê Bình An vừa nhìn đã biết ý đồ của cậu, đưa tay lên che miệng, cố gắng kiềm xuống tiếng thở phấn kích vì động tình.

Nhưng cảnh đẹp nào dấu được khỏi tầm mắt Trần Văn Minh, cậu nhếch mép đầy nguy hiểm, một tay cầm dâu, một tay bế anh về lại phòng ngủ.

Trần Văn Minh đặt Lê Bình An trên đệm.

Da thịt lỗ lòa trên đệm tối màu, lỗ dâm mất đi gậy dài bít lại, hỗn hợp trắng chảy ra liên tục, vừa dâm vừa tiện.

Lê Bình An thở dốc, cố gắng quan sát từng động tác của cậu.

"Em sẽ cho anh cơ hội thú nhận dâm kế của mình" Cậu vỗ lên mông anh bem bép, mê mẩn ngắm nhìn bờ thịt sóng sáng bật lại.

Lê Bình An cắn cắn ngón tay, mở to mắt oan ức nhìn Trần Văn Minh, cầu xin sự tha thứ, "Hứa không giận anh?"

"Hứa"

"Hôn anh" Anh giang hai tay đòi ôm cậu.

Trần Văn Minh cúi người, lưỡi đảo qua lại, trêu chọc từng ngóc ngách trong khuôn miệng anh.

Rồi khi anh đê mê, cậu bất ngờ rời đi, nhìn anh từ trên cao, liếm môi, "Muốn nữa thì anh phải thành thật đấy"

Lê Bình An uất ức, đưa tay xuống vừa nghịch lỗ nhỏ vừa thở dốc trêu chọc, "Lần chơi Escape Room.. a ha, là anh sắp đặt... mua chuộc, hức, Tùng... tăng độ đáng sợ lên... để em dựa dẫm vào anh... a, sướng"

Cậu nhìn anh thủ dâm trước mặt mình, dương vật giơ cao lên trong không khí, giật lên đòi ăn, nhưng cố gắng nhịn xuống.

Trần Văn Minh một tay nắm hai tay anh đặt trên đầu, tay kia cầm dâu, không chút do dự đút sâu vào.

Lê Bình An bị lạnh rên lên ư a, bĩu môi nhìn cậu lên án.

Trần Văn Minh vẫn tỏ vẻ lạnh lùng, tay chọc ngoáy đã đời trong lỗ dâm, mồm lại bình thản tra hỏi, "Còn nữa?"

"Một điều cuối cùng... lần bị bỏ thuốc kích dục, á, đừng mà, sướng....cũng là ha, hức... anh mua từ chỗ người quen..."(1)

Mặt Trần Văn Minh đơ cứng lại, nắm tay siết chặt. Thuốc kích dục khiến anh sốt cao đến run rẩy, còn chưa đi khám, không biết có để lại di chứng gì không. Cậu bực tức tại sao con người trước mặt này lại không biết quý trọng thân thể tới vậy, đang định giáo huấn anh thì bên dưới bàn tay lại cảm nhận được nhiệt độ.

Chẳng biết anh rút tay ra được từ khi nào.

Lê Bình An nắm bàn tay đang nghịch động đĩ, đưa lên miệng, hôn lên lòng bàn tay cậu, vờ trúc trắc ngây thơ, rồi khi cậu thả lỏng thì lè lưỡi liếm đầy dâm dục.

Chậc.

Trần Văn Minh tiến tới, hai người trao nhau nụ hôn nóng bỏng.

Cùng lắm thì sau này quản người này chặt hơn chút là được.

Cậu thầm nghĩ.

Trần Văn Minh rời đi lấy chiếc cà vạt từ trong tủ, "Em nói không giận, nhưng chưa từng nói sẽ không phạt."

Lê Bình An nhìn thú dữ đến gần, trong lòng sướng gần chết nhưng miệng vẫn tỏ vẻ không muốn.

Trần Văn Minh vốn đã nhìn thấu bản chất của đĩ dâm trước mặt, cười cười "Đĩ, mới nghe phạt đã chảy nước ào ạt, điếm nhỏ cũng quá dâm đi?"

Lê Bình An khúc khích, đưa tay cố tình banh cái lỗ mọng nước, dụ hoặc nói "Vậy em phải phạt thật mạnh, để anh không dám tái phạm nữa nha?"

Trần Văn Minh đỏ mặt, tiến tới trói tay anh.

Cậu đưa thêm một quả dâu tây vào, dùng lưỡi đẩy nó thêm sâu, hút đi nước dâu hòa cùng nước dâm tứa ra.

"A, sướng... lạnh quá..."

Trần Văn Minh ngẩng lên, nhét thêm liên tục mấy trái dâu, đến quả thứ tư thì không thêm được nữa.

Cậu nhìn cuống dâu bị mắc kẹt ngoài của động, phần thịt hồng hào mấp máy bao bọc cố đẩy nó ra ngoài thì bật cười.

"Giờ mới chính thức phạt anh nè."

Trần Văn Minh đỡ dương vật nổi đầy gân vì hứng tình, dập mạnh tận sâu vào trong.

Hai tay Lê Bình An bám xuống ga, nắm chặt, từng tiếng rên kích tình tràn ra khỏi cổ họng.

Trái dâu bị ép nát chui vào bên trong, người anh tê dại vì cơn sướng.

Cậu rút ra rồi lại dập vào, chín nông một sâu đều đặn, mỗi lần đều cọ cho anh muốn lên đỉnh.

"Hôn anh, ư... a"

Trần Văn Minh thỏa mã yêu cầu của Lê Bình An, mút môi anh thật mạnh.

Cậu thúc sâu thật sâu, rồi nhịp độ dần tăng lên.

"Cái lỗ nhỏ phía dưới này, vừa tiện vừa điếm, hút em thích chết đi được"

Lê Bình An có thể cảm nhận rõ từng đường gân trên cặc bự, cảm nhận độ nóng của nó, cảm nhận sự phình ra co lại.

Anh rên rỉ dâm dục, muốn đưa tay ôm cậu nhưng lại bị trói, thút thít nhìn cậu cầu xin.

Trần Văn Minh cười cười nhìn anh, ngắt nhéo hai đóa hồng, đưa chúng lên cao rồi thả xuống, cứ thế lặp lại, "Không cho anh ôm đâu, đang phạt anh mà?"

"Xấu, xấu xa..."

"Học anh cả"

Cả hai cùng cười khúc khích.

Cặc bự mài trong động thịt, đè lên điểm đĩ, rồi cậu tăng tốc, cứ hướng miệng nhỏ ấy mà đâm sâu, đâm mạnh.

"Thật nóng ẩm, thật sướng, anh cắn chết em rồi"

"Á, ha... ư... nữa, thích quá... a hừm..."

"Muốn em đút no bụng nhỏ sao?"

"Ừm, bón, mau bón cho anh, anh đói..."

"Đồ dâm dục, có phải không có tinh của em thì không chịu được đúng không?"

"Á... ha... ừm, thích quá, em đâm anh thật sướng hức..."

Tinh dịch trắng bắn ra, tưới cho Lê Bình An no bụng.

Lê Bình An cũng nhịn không được mà lên đỉnh, trên bụng dính một mảng lớn đầy nhớp nháp.

Hai người cười ngọt ngào nhìn nhau.

Trần Văn Minh tháo cà vạt, bế anh lên dựa vào người mình.

Cả hai dựa vào tường, cảm nhận nhịp đập mạnh mẽ dần ổn định xuống.

Cậu đưa tay moi móc lỗ nhỏ vẫn đang chưa khép miệng.

Hỗn hợp hồng hồng của tinh dịch, dâm dịch và dâu dịch chảy ra, đĩ đến phát nứng.

Lê Bình An cảm nhận gậy thịt lại dựng lên sau lưng mình thì bật cười, quay người lại hôn cậu đắm say.

"Sao em không hỏi anh câu quan trọng nhất?"

Trần Văn Minh biết anh đang ám chỉ mùa hè năm đó, cố gắng lờ đi, không nhìn vào mắt anh, "Không quan trọng"

Lê Bình An yên lặng, không cưỡng ép cậu đối mặt mình.

Anh đỡ dương vật thô cứng, đợi đợt tinh vừa rồi chảy bớt ra rồi lại nhét nó vào động dâm.

"Là anh, anh muốn nói cho em"

Trần Văn Minh đỏ mắt nhìn anh, "Không cần, không quan trọng."

"Có quan trọng."

Hai người cứng đầu, không ai nhường ai.

Lê Bình An với cà vạt bị ném đi, buộc vào Trần Văn Minh, che đi tầm mắt của cậu, "Đừng nhìn anh"

Lê Bình An chậm rãi nhún nhảy, hai lòng bàn tay nắm chặt tay cậu như đòi động viên.

"Minh ơi..."

Cậu thở dài, ôm anh vào lòng, hôn lên vai, lên cổ, chiều chuộng anh ngốc nghếch nhún lên nhún xuống.

Anh bám chặt vào eo cậu, đầu quay sang hướng khác, cắn môi, "Em từng nói sẽ đợi anh nói ra tất cả..."

Cậu xoay mặt anh lại, trán cụng trán, những nụ hôn khẽ khàng rơi xuống, "Em sẽ đợi cho đến một ngày tình yêu hai ta giúp anh đủ dũng cảm."

Lê Bình An mỉm cười, khóe mắt cong cong, "Anh không muốn em phải đợi nữa."

Trần Văn Minh hai mắt không thấy gì, nhấc eo anh lên, tiếng póc khi hai hoa rời nhau vang vọng. Cậu mãnh liệt hôn lên môi anh, hai lưỡi quấn nhau như muốn trao đi tất cả.

59.

Hai người cứ ở trong tư thế đó, chờ đợi tiếng hít thở ổn định lại.

Rồi Lê Bình An thì thào, "Gia đình anh thật sự rất đông người...

Bố mẹ anh mặc dù làm ăn khá giả nhưng vẫn không dọn ra ở riêng mà sống chung với họ nội.

Từ nhỏ anh đã thích kết bạn, giao du với đủ loại người, tiếp xúc mọi lứa tuổi.

Khi anh còn bé, anh thấy thầy cô, người lớn trong nhà đều nói tình yêu tuổi trẻ chẳng là gì, anh vốn không tin, nhưng chẳng đôi nào anh biết qua lại được với nhau hơn hai tháng.

Anh vỗn nghĩ khi lớn lên rồi sẽ khác, vì mọi người đều không phải chọn bừa.

Nhưng mà, anh chẳng tìm nổi cuộc hôn nhân hạnh phúc nào gần mình cả.

Gia đình ông bà ngoại tình, cô chú, bác, cậu mợ cũng vậy, ngay cả trong mái nhà anh cũng có dấu vết hôn nhân tan vỡ. Rồi anh dần không hiểu tại sao người ta vẫn ở với nhau, dù người ta đánh đập, mắng chửi nhau, và làm nhau đau.

Lúc bố mẹ anh ly hôn, anh tưởng anh sẽ mừng, nhưng anh chỉ nhớ mình đã khóc rất thảm.

Có lẽ người trên cả thế giới này đều biết bản chất tình yêu và hôn nhân rồi chấp nhận nó như lẽ đương nhiên, chỉ có mình anh là bị bỏ lại, mãi cũng không vượt qua được.

Năm lớp mười gặp em, tên nhóc cấp hai lùn tịt lại muốn gia nhập đội bóng, anh thấy hài chết đi được.

Rồi khi em chủ động hôn anh dưới ngọn đèn đường vào ngày đông lạnh thấu xương, anh vui đến mức muốn nhảy cẫng lên. Lần đầu anh biết hóa ra rung động tình yêu đẹp đến thế.

Yêu em anh vui lắm, nhưng rồi anh sợ.

Xin lỗi em vì anh đã là một kẻ nhát gan như thế.

...

Anh đoán mình có vấn đề về sự ràng buộc.

Anh và em quá hạnh phúc, và anh chắc anh đã sợ tương lai chỉ có hai chúng ta, sợ hãi tình yêu anh dành cho em và sợ cả cảm giác dâng hiến tất cả nhưng lại nghiêng về một bên.

Anh lo bóng lo gió, lo cả những điều chưa xảy ra.

Anh đã thử đè nén cảm xúc trong tim mình, anh thử tìm người con gái khác, cố gắng tán tỉnh như cách hai ta làm.

Rồi em nhìn thấy.

Anh biết nghe thật trơ trẽn... Nhưng khoảnh khắc nhìn thấy em, anh hối hận ngay lập tức, muốn chạy đi tìm em giải thích, nhưng lại không biết nói gì.

Chỉ vì tình yêu của tất cả người lớn quanh anh đều trông thật xấu xí với anh, mà anh làm tổn thương tình yêu nồng cháy và chân thật của em...

Những năm đi du học, có rất nhiều người chủ động tiếp cận anh, cũng có rất nhiều người anh cố ý làm quen. Có lẽ là vì buồn chán, có lẽ là chẳng vì gì.

Nhưng mà hóa ra tình yêu xấu xí đến thế không phải chỉ là vì sai người.

Sau tám năm, sau khi đã khắc lên đời em tình yêu xấu xí mang tên anh, em lại đến lần nữa..."

Lê Bình An yên lặng rơi nước mắt, Trần Văn Minh ôm anh thật chặt vào lòng.

Anh hít một hơn thật sâu, lấy dũng khí nói tiếp.

"Thật may vì anh có thể gặp lại em lần nữa, để anh hiểu hóa ra anh vẫn luôn yêu em."

Cậu yên tĩnh rơi nước mắt, khẽ thủ thỉ, "Em cũng yêu anh, rất nhiều."

"Cảm ơn anh đã dũng cảm, vì mọi thứ..."

Hai người ôm nhau, yên lặng cảm nhận nhiệt độ đối phương.


..............

(1): Thuốc kích dục hay bất kì chất gì tương tự đều có hại cho sức khỏe của bản thân và người xung quanh, mọi người đừng học theo thói xấu của An nhé

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro