Ngại Ngần
Tên truyện: Ngại Ngần
Tác giả: Bao Bao Tử Tử Bao Bao
Thể loại : Đam Mỹ, Đồng Nhân Kiếm Võng 3, 1×1
Cặp đôi: Lý Thừa Ân x Diệp Anh ( Thiên Sách x Tàng Kiếm )
Nguồn: https://hiroshimi.wordpress.com/
.
.
.
E hèm... Chuyện xưa kể lại rằng Lý đại đội trưởng năm mười bảy tuổi làm cho tì nữ nhà người ta mang bầu, Diệp Anh mười bốn tuổi lại được Công Tôn đại nương tán thưởng, so sánh hai bên quả thật chênh lệch rất lớn... Cho nên đại khái câu chuyện này bắt đầu vào lúc Lý đại đội trưởng mười bảy tuổi bị đuổi ra khỏi "Phục Trang Điếm".
Lần đầu tiên nhìn thấy Diệp Anh, Lý Thừa Ân vẫn là lưu manh nổi danh đầu đường xó chợ, đánh nhau ẩu đả trộm cắp đều có tên hắn đứng đầu. Ông chủ Phục Trang Điếm đã sớm nhìn hắn không vừa mắt, nhưng mà hắn làm việc không tệ, cũng tìm không được lý do hắn đuổi đi, cho đến khi hắn thích một nữ tì trong điếm, ông mới nương chuyện mà đuổi hắn ra ngoài.
Tuy rằng nữ tì kia với hắn yêu nhau thật lòng, nhưng thời đại này đi theo một tên nhóc lông bông không có công ăn việc làm, thật sự không có tương lai, dùng dằng không được bao lâu, cô liền gả cho người khác. Ngày cô thành thân, Lý Thừa Ân trốn ở xa xa nhìn người thương xuống kiệu hoa, đột nhiên cảm thấy có chút buồn cười -- cái gì mà thề non hẹn biển, cái gì không phải người thì không lấy chồng, đều là lời nói suông, đến cuối cùng mọi thứ mơ mộng đều không so được với hiện thực tàn nhẫn.
Cho dù khi ấy Lý Thừa Ân chỉ là đứa đầy tớ, cũng từng nghe qua danh Tàng Kiếm Sơn Trang-- Quân Tử Tựa Phong, Tây Hồ Tàng Kiếm. Mấy năm trước, lần đầu tiên Tàng Kiếm Sơn Trang cử hành đại hội Danh Kiếm, danh như thần vang vọng thiên hạ. Lúc nhỏ, nam hài tử nào mà chả ôm ấp mộng giang hồ, Lý Thừa Ân cũng không ngoại lệ, từng nghĩ qua, nếu như mình tại Danh Kiếm Sơn Trang lực áp quần hùng, thu về thần binh có một không hai, rong ruổi thiên hạ thì sẽ ra sao.
Thẳng đến về sau khi hắn thật sự có năng lực này, hắn lại tìm không thấy khát khao lúc trước nữa.
Nhưng mà khi đó Lý Thừa Ân vẫn còn là Lý Thừa Ân lông bông lang bang, cho nên lúc nghe nói trang chủ Tàng Kiếm Sơn Trang mang theo trưởng tử đi qua trấn nhỏ nơi hắn sống, hắn vẫn đi theo đám người hóng chuyện vây xem. Cho dù sau này, khi hắn đã trở thành phủ chủ Thiên Sách Phủ, hắn vẫn mãi không thể nào quên được cảm giác lúc hắn đứng ở trong đám người, lần đầu tiên nhìn thấy thiếu niên ngồi trên lưng ngựa kia.
Người vây xem đông, tiếng động ồn ào, hắn thấy thiếu niên kia trên người mặc y phục kim sắc của Tàng Kiếm Sơn Trang , không những không chói mắt, ngược lại còn tạo cảm giác an tĩnh. Trên mặt thiếu niên còn vương nét trẻ con, mà thần sắc lại lạnh nhạt tựa như đã nhìn hết trăm năm thế gian. Y ngồi trên lưng ngựa, theo sau Diệp Manh Thu, băng qua đám người, dường như chẳng quan tâm đến những thanh âm ồn ào bên cạnh. Lý Thừa Ân trợn mắt há mồm nhìn y, mãi đến khi màu vàng ấy gần như biến mất khỏi tầm mắt hắn mới kịp phản ứng, tựa hồ muốn che thất thố của mình, nhún vai quăng lại một câu: "Chỉ là một đại nam nhân được sinh tốt thôi, có gì mà nhìn." Sau đó liền tiếp tục rầu rĩ làm sao kiếm bữa cơm chiều.
Từ lúc ấy cho đến bây giờ hắn chưa từng nghĩ qua sẽ có một ngày, hắn được gặp lại Diệp Anh.
Sau này tỷ phu tìm được hắn, muốn hắn về nhà giúp đỡ bán thuốc trị thương. Khi ấy hắn sinh sống khó khăn, bất đắc dĩ mới quay về nhà. Cũng chính ở nơi đó, nhân sinh của hắn thay đổi. Được Tần Di Nham giới thiệu mà gia nhập Thiên Sách Phủ, đi theo quân đội quanh năm chinh chiến, từ một tiểu binh từng bước một đi lên, từ Bồi Nhung phó úy đến Chiêu Võ giáo úy, từ Chiêu Võ giáo úy lại thành Trung Vũ Tướng quân. Mãi đến cuối cùng ngồi lên vị trí phủ chủ Thiên Sách Phủ.
Lần tiếp theo nghe tên Diệp Anh là sau khi đã vào Thiên Sách Phủ một năm. Giang hồ đồn đãi, tại đại hội Danh Kiếm lần thứ hai, kiếm thuật của Diệp đại công tử được Công Tôn đại nương tán thưởng, có thể thấy được là cao thủ tuyệt thế. Khi đó Lý Thừa Ân chẳng qua chỉ là giáo úy nho nhỏ, nghe thủ hạ chính là huynh đệ nói tên người kia, trong lúc hoảng hốt nhớ lại năm nọ, bản thân đứng ở trong đám người nhìn Diệp Anh cưỡi ngựa băng qua, gương mặt người thiếu niên mang nét tinh xảo đặc biệt của vùng Giang Nam . Nhưng suy nghĩ này chỉ chợt lóe lên rồi biến mất, hắn lại tiếp tục vui đùa với các huynh đệ cùng thảo luận dáng người đẹp khó thấy của mấy muội tử Thất Tú Phường.
Thẳng cho đến khi đại hội Danh Kiếm lần thứ ba, Diệp Anh chiến thắng Thích Ca Mâu Ni của Minh Giáo, kiếm pháp vang vọng thiên hạ, Diệp Mạnh Thu đem vị trí trang chủ truyền lại cho trưởng tử. Khi ấy hắn đã trở thành phụ tá đắc lực của Thiên Sách Phủ, Lý Thừa Ân đi theo phủ chủ đến Tàng Kiếm Sơn Trang tham gia nghi thức kế nhiệm, đấy là lần thứ hai hắn nhìn thấy Diệp Anh.
Trên mặt thiếu niên kia nét trẻ con đã không còn thấy đổi lại là những đường cong tuấn lãng, khi còn nhỏ, hồng ngân bên thái dương vốn không rõ ràng lắm, hiện giờ đã hiện lên như đóa hoa mai. Y vẫn như trước mặc quần áo kim sắc, cũng không phải là loại bó sát người, mà càng giống như thư sinh, ống tay rộng thùng thình. Thời điểm Lý Thừa Ân nhìn thấy y, y đang cùng Diệp phường chủ của Thất Tú Phường nói gì đó, bên môi mang theo nụ cười thản nhiên, cho đến khi thị nữ bên cạnh nhắc nhở mới ngẩng đầu lên nhìn về phía bọn họ.
Ánh mắt ấy sâu mà đen thẳm nhìn không thấy đáy, an tĩnh lại ôn hòa.
"Nghe đại danh Thiên Sách phủ đã lâu, bây giờ được gặp, quả nhiên anh tài trác tuyệt không phải hư danh."
Phủ chủ cười ha ha, vỗ vỗ bả vai của hắn nói với Diệp Anh: "Diệp trang chủ, đây là huynh đệ Thừa Ân của ta, ngươi tất nhiên là đã nghe qua. Thừa Ân huynh đệ, Diệp trang chủ so với ngươi trẻ hơn không bao nhiêu, nhưng đã đứng đầu một trang."
Diệp Anh hơi hơi chắp tay, lúc đôi mắt tựa như thủy mặc ấy chuyển tới trên người hắn, Lý Thừa Ân lại cảm giác có chút căng thẳng bối rối: "Đã sớm nghe nói Thiên Sách có một anh hùng là phụ quốc Anh Quốc Công, Lý huynh quả thực diện mạo bất phàm."
Lý Thừa Ân sờ sờ đầu ha ha cười nói quá khen quá khen.
Kỳ thật đồng lứa đến Tàng Kiếm Sơn Trang chúc mừng cũng chỉ có Lý Thừa Ân, những người đứng đầu một phái đều thuộc thế hệ Diệp Mạnh Thu , chỉ có Lý Thừa Ân đã sớm được nội bộ Thiên Sách Phủ quyết định là phủ chủ đời tiếp theo, mới được theo đuôi đến chúc mừng -- Thiên Sách Phủ là quân binh dùng vũ khí, đương nhiên muốn cùng Tàng Kiếm vốn am hiểu binh khí thiết lập quan hệ thật tốt.
Cứ thế mà theo lẽ thường, Lý Thừa Ân và Diệp Anh từ từ quen biết nhau. Cho đến khi thật sự thân thiết rồi, hắn mới biết được Diệp Anh kỳ thật là một trang chủ rất ôn nhu. Tuy rằng trong lòng y chỉ có kiếm, nhưng lúc nhìn thấy bọn đệ đệ, khóe miệng luôn mang theo nụ cười thản nhiên, nhất là đối với đại muội muội mới vài tuổi kia, Diệp Anh thường thường ôm muội muội của mình nhẹ giọng dỗ dành, mãi đến lúc đứa nhỏ ốm yếu ấy hết khóc thút thít, ngủ thiếp đi mới giao hạ nhân. Lý Thừa Ân cảm thấy chỉ cần đứng ở bên cạnh Diệp Anh, dù cho bản thân có dính huyết tinh sa trường cách mấy cũng từ từ phai nhạt đi. Người thanh niên ấy quả có năng lực có thể trấn an lòng người xao động.
Cho dù Lý Thừa Ân đã không còn là tên nhóc lông bông năm đó, Diệp Anh cũng không phải là thiếu niên ngồi trên lưng ngựa nọ.
Năm Diệp Anh đi Nam Hải, Lý Thừa Ân rốt cục tiếp nhận gánh nặng Thiên Sách phủ, từ nay về sau thay thế phủ chủ đứng trên điện Tần vương, chỉ huy toàn bộ Thiên Sách tướng sĩ, bảo vệ Đại Đường.
Diệp Anh từ Nam Hải gởi thư chúc mừng, nói năm trước Lý huynh đến Tàng Kiếm chúc phúc, hôm nay vốn nên đến lượt y tới Thiên Sách Phủ, nhưng mà đang ở Nam Hải nên không thể chạy về, ngày khác nhất định làm một thanh thương tặng Lý huynh, để mà tạ lỗi.
Lý Thừa Ân nhìn thư cười cười, trịnh trọng cất trong ngăn kéo ở thư phòng trong, hồi âm nói: có thể được trang chủ Tàng Kiếm Sơn Trang hứa hẹn như thế, trong lòng Lý mỗ thật vui mừng.
Cứ như vậy, hắn bắt đầu trao đổi thư với Diệp Anh, trong thư phần lớn Diệp Anh kể lại y đi nơi nào, nhìn thấy phong thổ ra sao, tìm được bảo vật như thế nào, Lý Thừa Ân hồi âm thường thường rất đơn giản -- Tốt lắm, đã biết, đừng nhớ, bảo trọng.
Trong lúc Diệp Anh dạo chơi tứ phương, Lý Thừa Ân mang theo Thiên Sách phủ chinh chiến khắp nơi, danh tiếng phủ chủ Thiên Sách cực mạnh vang vọng thiên hạ. Chiến trường thường thường đi cùng với sinh tử, huyết tinh, giết chóc, Lý Thừa Ân mỗi khi muốn nói chút tình huống của mình, cũng không biết hạ bút như thế nào, ở trong lòng hắn, Diệp Anh tựa hồ là người cả đời không tiếp xúc đến chiến trường tàn khốc, hắn khó có thể tưởng tượng được người thanh niên điềm đạm ôn hòa ấy cầm bảo kiếm yêu quý nhất của y chém giết trên chiến trường.
Diệp Anh trở lại Tàng Kiếm Sơn Trang, trước khi bế quan lĩnh ngộ kiếm pháp đã ghé qua Thiên Sách Phủ gặp Lý Thừa Ân, năm tháng cùng thời gian tựa như không lưu lại vết tích trên người y, nam tử đứng dưới tán cây phong dưới chân núi, hơi cười mà nói với hắn: "Lý huynh, đợi đến khi tại hạ xuất quan, có thể đến Tàng Kiếm Sơn Trang cộng ẩm hay không?"
Ánh sáng mặt trời buổi sớm mai dừng trên người y, từng tia nắng vàng ánh giống như muốn cùng y hòa thành một thể, Lý Thừa Ân cười gật gật đầu.
Năm đó cứ thế mà từ biệt, lúc nhận được thư mời thủ hạ truyền đến từ Tàng Kiếm Sơn Trang, Lý Thừa Ân mới hoảng hốt cảm thấy hóa ra đã nhiều năm trôi qua như vậy. Chờ đến khi hắn tới Tàng Kiếm Sơn Trang, Diệp Anh vẫn như trước đứng dưới tàn cây lúc y gặp Lý Thừa Ân, trên mặt mang theo nụ cười thản nhiên, không giống chính đầu tóc dài kia đã trở nên tuyết trắng.
Không có người biết trong lúc Diệp Anh bế quan đã trải qua chuyện gì, chỉ biết khi y xuất quan, tâm kiếm đại thành, tóc đen lại bạc hết, hai mắt đã hóa mù.
Lý Thừa Ân cũng không biết chuyện này có gì không tốt, hắn tin tưởng Diệp Anh, tin tưởng lựa chọn của y, mặc kệ y dùng cái gì để đổi lấy tâm kiếm đại thành, đó đều là Diệp Anh chọn. Chỉ là hắn cảm thấy đáng tiếc, bởi vì rốt cuộc không còn có thể nhìn thấy ý cười ôn hòa trong mắt của Diệp Anh.
Tàng Kiếm Sơn Trang, dưới tàng cây anh đào, cộng ẩm một bầu rượu, Lý Thừa Ân lập tức liền chạy về Thiên Sách phủ -- quan hệ giữa Thiên Sách và Thần sách ngày càng căng thẳng, Minh Giáo từng bước ép sát cơ hồ khiến hắn cảm thấy không thở nổi.
Diệp Anh không có giữ hắn lại, chỉ đứng ở bến tàu Tàng Kiếm Sơn Trang đưa hắn lên đường, Lý Thừa Ân nhìn thân ảnh y đứng ở bến tàu từ từ biến mất, đột nhiên nhớ tới rất nhiều năm về trước, bản thân đứng ở trong đám người nhìn Diệp Anh ngồi trên lưng ngựa rời đi. Nhớ tới khi còn bé muốn tại đại hội Danh Kiếm thượng trấn áp quần hùng, sau đó hắn cười cười tự giễu.
Từ đó sau, Lý Thừa Ân không còn ghé qua Tàng Kiếm Sơn Trang.
Quốc gia rung chuyển, chiến tranh bùng nổ, Minh Giáo, Hồng Y Giáo, Thiên Nhất Giáo, dân chúng lang bạt khắp nơi, Thiên Sách phủ chinh chiến thiên hạ, giữ được quốc gia, lại không bảo vệ được dân chúng.
Hắn tại Ba Thục gặp được Diệp Anh.
Tựa như thời gian thật sự không lưu lại dấu vết trên người y, bộ dáng Diệp Anh vẫn giống như trước vẫn là thanh niên đứng dưới tàng cây ngày ấy, nghe được bước chân tiến đến gần liền ngẩng đầu lên hướng về phía hắn hơi hơi cười.
Trong nháy mắt, Lý Thừa Ân cảm thấy bản thân buông xuống quốc gia, buông xuống giết chóc, buông xuống chiến trường, buông xuống thiên hạ, hắn ngồi bên cạnh Diệp Anh, đem tâm ái trường thương ném qua một bên.
Diệp Anh vốn đi ra ngoài giải sầu, không có mang theo hộ vệ, cũng không có đem rượu tới, hai người lấy túi rượu Lý Thừa Ân cầm theo, ngươi một hơi ta một ngụm mà chia nhau túi rượu đó.
Rượu kia không phải hảo tửu gì, chỉ là loại bình thường mà thôi, Lý Thừa Ân lại cảm thấy đó là rượu ngon nhất mà hắn từng uống qua. Có lẽ là thật sự mệt, hắn tựa vào vai Diệp Anh nặng nề chìm vào giấc ngủ, không có gánh nặng của Thiên Sách Phủ, không có lo lắng sinh tử, hắn chỉ đơn thuần tin tưởng nam tử mù bên người này. Giờ khắc này cái gì hắn cũng không muốn nghĩ tới.
Cho đến khi tia sáng mặt trời đầu tiên làm hắn bừng tỉnh.
Diệp Anh không nỡ làm kinh động đến hắn, ngược lại chính mình dựa vào thân cây mà ngủ, trong ngực bội kiếm tùy thân không rời. Lý Thừa Ân đứng dậy, nhặt trường thương trên mặt đất, hắn vẫn là người dẫn dắt Thiên Sách Phủ bảo vệ quốc gia, là phủ chủ Thiên Sách chinh chiến thiên hạ. Hắn lặng yên đứng trước mặt Diệp Anh một hồi, đột nhiên nở nụ cười: "Diệp huynh, chờ đến đến lúc ta lại là Lý Thừa Ân, sẽ trở về tìm người uống rượu."
Diệp Anh không nói gì, nhưng hắn thấy ngón tay cầm kiếm của Diệp Anh hơi hơi siết chặt một chút.
Hắn xoay người rời đi, không có lưu luyến.
Một năm sau, tin tức An Lộc sơn phản loạn truyền đến, Thiên Sách phủ điểm binh duyệt tướng, Lý Thừa Ân tự mình mang quân đội đi trước trấn áp.
Trước lúc đại quân xuất phát, tiểu thân binh năm nay vừa mới gia nhập quân doanh dắt tọa kỵ tới cho hắn, lúc hắn tiếp nhận dây cương, gã ngập ngừng hỏi hắn một vấn đề: "Tướng quân, chúng ta chinh chiến sa trường chỉ là vì bảo vệ quốc gia sao?"
Động tác chuẩn bị phi thân lên ngựa của hắn chợt dừng lại, sau đó hơi hơi nở nụ cười, vỗ vỗ lưng đứa bé kia, hắn cười nói: "Không, còn vì bảo hộ người trọng yếu trong lòng."
Lúc ấy, hắn giống như nhìn thấy người kia, đứng ở dưới tàng cây anh đào trong Tàng Kiếm Sơn Trang, hướng về phía hắn nở nụ cười thản nhiên.
Chờ ta trở lại, đem vị trí giao lại cho A Ninh, sau đó sẽ đi tìm người uống rượu.
Hoàn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro