Vampire
Nguyên tác thuộc về Mặc Hương Đồng Khứu, tính cách nhân vật tại đây thuộc về mình.
OOC! Nhất định sẽ OOC!
____________
Trăng non những ngày đầu tháng toả ra ánh sáng yếu ớt và dịu dàng, như tấm lụa mềm trải lên đoá hồng đầy gai ngoài ban công cũ kĩ. Trong bóng đêm như vực sâu hun hút không thấy được điểm cuối, một đôi mắt sáng lên ánh đỏ chớp động giữa màn đêm, chỉ cần con mồi bất cẩn không chú ý, chủ nhân của đôi mắt ấy sẽ có một buổi tối ngon miệng.
Không ai biết đằng sau con hẻm tối mịt ấy ẩn chứa điều gì, điều người ta quan tâm là Halloween náo nhiệt giữa phố xá.
Âm nhạc xập xình vang vọng tứ phía, không gian náo nhiệt lại cô đặc, khiến chung quanh như một chiếc hộp đóng kín, không thể biết được bên ngoài đang xảy ra chuyện gì.
Có người vô tình lạc khỏi đám đông, trong khoảnh khắc ấy thời gian dường như ngừng lại, một bàn tay mạnh mẽ ấn người đó lên tường, ở cổ truyền đến cảm giác đau nhói vì da thịt bị thứ gì đó xé toạc, rồi ghim thẳng vào trong mạch máu.
Trăng vẫn sáng dịu dàng như vậy, chỉ là trên đất có một người trong trang phục hoá trang lộng lẫy, nằm bất động.
Yết hầu của Lạc Băng Hà trượt lên xuống, hắn không hài lòng rút khăn bên ngực áo, chậm rãi lau khoé miệng. Lạc Băng Hà vứt khăn lên vết thương nơi cổ của người nọ, thong dong đi tìm con mồi khác.
Chiếc khăn từ từ tan ra, vết răng cùng với máu tươi chậm rãi biến mất.
.
Halloween, là một dịp đặc biệt để ma cà rồng dễ dàng đi tìm huyết nô của mình.
Ma cà rồng sẽ theo dõi con mồi và nếm thử máu của họ. Nếu cảm thấy vừa miệng sẽ hoàn thành khế ước. Nhân loại cấp máu cho ma cà rồng, đổi lại ma cà rồng sẽ cho người đó tiền tài và danh vọng xem như đáp lễ. Cho đến khi khế ước hết hiệu lực, huyết nô sẽ bị xoá đi kí ức.
Lạc Băng Hà cũng là một trong số những ma cà rồng.
Hắn sống hơn hai ngàn năm, tìm một huyết nô loài người không hẳn là quá khó, nhưng hắn cảm thấy vô cùng phiền toái vì tuổi thọ của con người quá ngắn, cũng như rất nhiều kẻ nảy sinh tham vọng khiến tâm thức thay đổi, máu cũng không còn vừa miệng.
Lúc đó họ sẽ bị xoá kí ức đồng thời tước đoạt mọi thứ được ban cho.
Lạc Băng Hà ẩn trong dòng người thả chậm bước chân.
Người lúc nãy là kẻ thứ bảy trong đêm nay.
Hắn vẫn chưa thực sự tìm được người vừa ý.
Giữa lễ hội Halloween nhộn nhịp, người cosplay nhiều không sao kể xiết, bộ dáng một thân áo choàng của ma cà rồng công tước chỉ khiến người ta trầm trồ chứ chẳng khiến ai nghi kị. Một vài cô gái dạn dĩ tiến đến xin chụp ảnh bị Lạc Băng Hà khéo léo từ chối. Dù sao hắn không có ảnh phản chiếu, người chụp không thấy ảnh hắn trong camera hắn lại phải tốn công đi giải quyết.
.
Bước chân Lạc Băng Hà khựng lại, hắn ngửi thấy một mùi thơm ngọt ngào trong không khí, đôi mắt không khống chế được hưng phấn mà sáng lên ánh đỏ. Hắn cụp mắt xuống liếc nhìn xung quanh, mùi hương quyến rũ vờn quanh chóp mũi, kích thích Lạc Băng Hà đến mức nửa đầu nóng bừng.
Hắn lướt nhanh trong không khí, chuẩn xác mà khống chế người phát ra mùi hương khó cưỡng kia đè lên vách tường. Ánh trăng yếu ớt không soi được gương mặt hắn, chỉ có ánh đèn của lễ hội phía xa xa miễn cưỡng làm sườn mặt hắn nổi bật.
Người bị đè lên tường chẳng hề phản kháng, chỉ liếc mắt qua nhìn bàn tay kìm nén nổi đầy gân xanh đang dồn mình vào trong góc.
Y to gan khều cằm Lạc Băng Hà: "Vừa mắt tôi cũng không cần vội vã như thế chứ?"
Thẩm Thanh Thu đang mặc y phục cổ màu xanh lục, khi y nhấc tay lên trêu đùa Lạc Băng Hà, ống tay rộng rãi tuột xuống, lộ ra phần da thịt duy nhất trên cơ thể khiến y càng thêm dụ hoặc. Lạc Băng Hà biết, Thẩm Thanh Thu vừa mắt hắn, đang cố ý câu dẫn hắn, và tiếp đến sẽ làm một số việc của loài người trưởng thành.
Không biết Thẩm Thanh Thu có đang bị thương ở chỗ nào để máu toả ra hay không, nhưng Lạc Băng Hà cũng chẳng quan tâm đến chuyện đó. Vô tình cũng được, cố ý cũng mặc, đã dâng đến cửa thì đừng hòng chạy thoát.
Lạc Băng Hà xé toạc y phục phía trên, để lộ ra da cổ non mịn không chút tì vết. Trăng đêm mờ tỏ càng khiến cần cổ càng thêm nổi bật, Lạc Băng Hà không nhịn được mà nghĩ đến viễn cảnh chiếc cổ xinh đẹp này bị vấy máu đỏ tươi, từ trong hai vết răng nanh cắm vào sâu bên trong mà tràn ra hương vị quyến rũ. Không cho Thẩm Thanh Thu thời gian hoảng hốt, Lạc Băng Hà chẳng đợi thêm giây phút nào, đầu lưỡi liếm láp quanh da cổ mềm mại, răng nanh sắc nhọn lộ ra, đâm xuyên lớp da thịt ghim vào mạch máu cướp đoạt ngọt ngào.
"A-?... k...không......-"
Thẩm Thanh Thu vốn nghĩ rằng mình sẽ có một đêm nồng nhiệt, không ngờ lại bị đè ra hút máu. Y hoảng loạn muốn đẩy người kia ra, nhưng chẳng hề có chút suy chuyển. Bên cổ truyền đến cảm giác nhức nhối vì da thịt bị cắn rách, nhưng sau đó lại là cảm giác lâng lâng như say rượu khiến y đê mê không thể phản kháng. Thẩm Thanh Thu cảm nhận được rõ ràng máu của mình bị hút ra ngoài, càng lúc càng thấy tê ngứa không chịu nổi.
Lúc này y không thể không tin, người trước mặt y thực sự là một ma cà rồng chính hiệu.
Thẩm Thanh Thu không biết mình có thể sống sót khỏi tay hắn hay không khi y lại nghe được tiếng nuốt đầy thỏa mãn.
Công tước ma cà rồng ôm trên tay tiên nhân thoát tục, xanh đen hoà lẫn gần như bị màu đen nuốt trọn, vị tiên nhân ấy đã bị hút mất sinh khí, đôi mắt vô thần khép hờ không nhắm hẳn. Y phục ở bả vai bị xé rách, thấp thoáng nhìn thấy được vệt máu chảy dọc xuống vạt áo, hoà lẫn vào bộ đạo bào xanh lục.
Tiên nhân không nhiễm bụi trần vừa bị vấy bẩn.
.
.
Thẩm Thanh Thu tỉnh lại trong một căn phòng rộng lớn, lại bài trí hết sức đơn giản.
Cửa sổ đóng kín sau tấm rèm đen, đệm giường và chăn trắng tinh không tì vết, ở dưới sàn toàn bộ là thảm lông, cùng với một chiếc sofa và chiếc bàn nhỏ.
Thẩm Thanh Thu ngơ nhác nhìn quanh một lúc, rồi lại chợt nhớ ra chuyện ngày hôm qua, vội vàng sờ lên cổ mình.
Trơn láng, như chưa từng xảy ra việc gì.
Thẩm Thanh Thu không nghĩ nhiều, y dứt khoát phóng ra cửa muốn chạy, bị Lạc Băng Hà chặn đứng bước chân, ép y đi lùi vào trong phòng, một lần nữa lại ngồi phịch lên giường.
Thẩm Thanh Thu nhăn mày, từ từ bình tĩnh lại tâm trạng, dù sao tên ma cà rồng này có vẻ ngoài cực kỳ giống người thường, lại còn nhìn rất đẹp mắt, làm cho sự sợ hãi ban đầu của y cũng giảm bớt phân nửa.
Còn chưa để Thẩm Thanh Thu đưa ra nghi vấn của mình, Lạc Băng Hà đã trực tiếp mở lời: "Kí khế ước với ta đi."
"Ngươi chỉ cần cung cấp máu của mình cho ta bất kể khi nào ta muốn. Còn lại, tiền tài, danh vọng, sự nghiệp, bất kể ngươi muốn thứ gì ta đều có thể cho ngươi."
Thẩm Thanh Thu hết nhăn mày rồi lại tròn mắt, sau cùng y mới hỏi lại một câu: "Được từ chối không?"
Lạc Băng Hà dứt khoát: "Không."
Thẩm Thanh Thu ngồi ngay ngắn, thở dài một hơi: "Thì kí."
Lạc Băng Hà dịu dàng nhìn Thẩm Thanh Thu, người này rất biết co duỗi, không như những người trước lằng nhằng phát mệt. Hắn giải thích lại lần nữa: "Sau khi khế ước hoàn thành, lúc ta hút máu ngươi, có thể ngươi sẽ cảm thấy hưng phấn một vài chỗ. Ngươi có đồng ý động chạm xác thịt với ta không? Nếu không ta sẽ tìm cho ngươi người khác để giải quyết."
Thẩm Thanh Thu: "..." Trước nay ma cà rồng không phải bá đạo tổng tài à? Cái loại mà chỉ cần thấy thích là quăng người ta lên giường không hỏi cảm giác ấy?
Tên này lại có một chút... đáng yêu?
Quả nhiên những gì sách viết toàn là giả.
Thẩm Thanh Thu hắng hắng giọng: "Ừm, được."
Dù sao tên này đẹp trai như vậy, y chẳng lỗ gì cả. Về ăn nhiều đồ bổ máu chút là được...
Thẩm Thanh Thu bận suy nghĩ vẩn vơ, Lạc Băng Hà đã hoàn thành gần xong khế ước.
Hắn mở lòng bàn tay, nói Thẩm Thanh Thu chạm vào.
Lạc Băng Hà cũng đưa cho y một bộ quần áo, bảo y thay đi.
Hành động này làm Thẩm Thanh Thu nhớ ra trên người mình vẫn là bộ cổ phục hôm Halloween, lại còn bị xé rách tơi tả, y cười cười nhận lấy, trong lòng đã sớm thổ tào thành một bài văn.
Bộ đồ đặt may cực kì ưng ý của y...!
.
Mối quan hệ kì lạ này của Thẩm Thanh Thu đã kéo dài gần ba tháng. Ban đầu Thẩm Thanh Thu còn nghĩ chỉ cần tên ma cà rồng kia điểm danh là mình phải có mặt, không ngờ là hắn lại chủ động đi tìm y.
Rất có tinh thần muốn ăn thì tự lăn vào bếp.
Thẩm Thanh Thu ngã lưng trên ghế xoay, nhắm mắt thư giãn một chút. Bỗng dưng có người vỗ vai làm y giật bắn mình, đến cả tóc cũng có xu hướng dựng đứng.
Thẩm Thanh Thu quay ngoắc về phía sau nhìn thấy con muỗi bự hút máu mình ba tháng nay, Thẩm Thanh Thu đang muốn văng tục cũng phải nuốt ngược vào trong bụng.
Thẩm Thanh Thu nở một nụ cười công nghiệp cực kì tiêu chuẩn.
Lạc Băng Hà dường như đang rất gấp gáp, hắn vừa đè vừa giữ y trên ghế xoay, không có chút vuốt ve an ủi như thường ngày. Hơi thở mạnh mẽ nóng rực phả vào vành tai, làm Thẩm Thanh Thu có hơi sợ hãi mà rụt người lại, bị hắn cưỡng chế giữ lấy hai tay, bóp cằm y bẻ qua, để lộ bên cổ nhẵn mịn thơm ngon, hạ răng cắn phập một cái.
Thẩm Thanh Thu nói không sợ là giả, dù sao tên ma cà rồng này có thể mất khống chế mà cắn chết mình là điều hoàn toàn có thể xảy ra. Giả dụ như lúc này, Thẩm Thanh Thu mới thực sự ý thức được mình là một huyết nô, không được phản kháng, cũng không thể phản kháng.
Tiếng nuốt ực vang lên bên tai khiến Thẩm Thanh Thu căng thẳng. Mặc dù khi bị cắn chỉ nhói lên như kim châm, sau đó là cảm giác hưng phấn hưởng thụ đặc biệt mà khế ước mang lại. Nhưng cảm giác bị kích thích đến mức run rẩy, gần như đòi hỏi tình dục khiến Thẩm Thanh Thu không thể chịu được, mặc dù Lạc Băng Hà đã từng nhắc trước phản ứng này.
Sau một lúc Lạc Băng Hà mới thả Thẩm Thanh Thu ra.
Quần áo bị giày vò đến xộc xệch, Thẩm Thanh Thu mềm nhũn người, thở dốc sụi lơ trên ghế. Lạc Băng Hà biết rõ lúc này Thẩm Thanh Thu không thể nghe thấy gì, để lại một tờ giấy trên bàn ghi rõ địa điểm hẹn nhau tối nay rồi đi mất.
Thẩm Thanh Thu mơ hồ một lúc, mãi đến khi có tiếng gõ cửa từ bên ngoài y mới hồi thần, chỉnh trang lại vẻ ngoài rồi hạ giọng: "Mời vào."
Nữ thư kí chào Thẩm Thanh Thu, đặt lên bàn sấp tài liệu: "Chủ tịch, đây là bản chi tiết kế hoạch cho dự án sắp tới, mời ngài duyệt qua."
Đầu có cảm giác hơi choáng, y lắc lắc tay: "Ừ, để đó đi."
Thư kí nhìn Thẩm Thanh Thu, chú ý đến vết đỏ khả nghi dưới cổ y, cũng có cảm giác chủ tịch hôm nay hình như... quyến rũ hơn bình thường.
Cô lắc lắc đầu, tự niệm trong lòng không nên tò mò đời tư của sếp, vội vã chạy mất vì chột dạ.
Thẩm Thanh Thu nhìn chằm chằm tờ giấy Lạc Băng Hà để lại, thở dài một hơi.
Sáng mai có khi phải nghỉ làm rồi.
.
Thẩm Thanh Thu đẩy cửa, biệt thự tối đen chỉ thắp vài ánh đèn vàng mờ nhạt, toả ra cảm giác âm u của bóng đêm, là nơi ngự trị của một kẻ không phải người. Hắn dịu dàng, lại mang theo một chút áp bức, thao túng tất thảy khiến mọi thứ hắn sở hữu đều không thể chống lại.
Thẩm Thanh Thu đánh bậy đánh bạ đi thẳng vào phòng Lạc Băng Hà, cố gắng bỏ qua cảm giác rợn gáy, tự trấn an bản thân dù sao cũng chẳng chết được.
Lạc Băng Hà vừa thấy y, đã chuẩn xác tóm lấy vứt y lên giường. Thẩm Thanh Thu phát ra một tiếng kêu, thầm mắng tám đời nhà tên này rốt cuộc là ma cà rồng hay là ma đói?
Sơ mi trắng bị Lạc Băng Hà giật bung cúc, cần cổ vẫn còn hai dấu răng nanh mờ nhạt sắp biến mất, Lạc Băng Hà chen vào giữa hai chân Thẩm Thanh Thu, đè ngửa y lên gối nằm dễ dàng phơi bày địa phương mà Lạc Băng Hà muốn cắn. Nước da trắng mịn nhẵn bóng, chỉ cần Lạc Băng Hà mạnh tay một chút, nơi đây liền hiện lên dấu vết bị bạo ngược.
Huyết quản sôi sùng sục.
Khác với mọi lần có chút mơ hồ run rẩy, lần này Thẩm Thanh Thu thực sự cảm nhận được rất rõ dị vật cắm sâu vào trong da thịt, từng chút từng chút lấy đi dinh dưỡng bên trong cơ thể y. Ban sáng bị hút một lần, không nhiều, nhưng đủ để dục vọng bên trong Thẩm Thanh Thu bị dồn nén đến bây giờ. Những lần trước, Lạc Băng Hà thực sự rất tiết chế, dường như máu chỉ là một phương thức để hắn kéo dài sinh mệnh, nếu không cần ăn mà vẫn có thể tồn tại, hắn nhất định sẽ không ăn.
Khế ước thành lập khiến cả hai bên đều đạt được thống khoái trong việc này, chỉ cần ma cà rồng đòi hỏi càng nhiều, huyết nô sẽ càng có cảm giác sung sướng. Ngay từ ban đầu Thẩm Thanh Thu cũng đã đồng ý động chạm xác thịt, nhưng cũng chỉ dừng lại ở mức Lạc Băng Hà giúp y giải quyết bằng tay, chưa từng tiến xa hơn.
Làm hại đời sống tình dục của Thẩm Thanh Thu tắt ngúm ba tháng trời.
Nguyên nhân chủ yếu là vì sau khi hồi phục một vài ngày vì bị hút máu, thực sự Thẩm Thanh Thu không có cảm giác ham muốn gì nữa.
Lạc Băng Hà rời khỏi cổ y, di chuyển xuống xương quai xanh nhẹ nhàng liếm láp. Thẩm Thanh Thu bị kích thích đến mơ hồ, phía dưới cũng hơi có phản ứng, thân thể y không tự chủ được mà run rẩy đến loạn. Vốn nghĩ Lạc Băng Hà chỉ liếm như vậy thôi, không thể ngờ được hắn lại hạ răng mà cắn tiếp, khiến Thẩm Thanh Thu bật ra một tiếng kêu hỗn loạn.
Bị cắn cổ thành quen, cắn nơi khác báo trước một tiếng được không!
"A... đừng..."
Mùi hương ngọt ngào vừa miệng mà Lạc Băng Hà tìm được mấy tháng trước, nay đã biến thành mỹ vị khó cưỡng lại gây nghiện.
Lạc Băng Hà ngẩng đầu lên, nhìn Thẩm Thanh Thu đang thần trí mơ hồ mà trong lòng ngứa ngáy. Hắn cởi đồ Thẩm Thanh Thu vứt phăng đi, để hai chân y kẹp lên eo mình, gấp gáp hỏi y: "Anh tên... Thẩm Thanh Thu?"
Thẩm Thanh Thu gật gật đầu.
Thẩm Thanh Thu cũng từng thắc mắc tại sao Lạc Băng Hà lại gọi mình là anh, hắn chỉ trả lời đơn giản nếu tuổi của hắn so với loài người thì cũng chỉ mới đầu hai mươi thôi.
Còn Thẩm Thanh Thu thì hơn ba mươi rồi.
Điều này làm Thẩm Thanh Thu chết trong lòng nhiều chút...
Thân thể của Thẩm Thanh Thu đích thực là được ông trời ưu ái, cơ bắp không quá phô trương, lại rất cân xứng hữu lực, chỗ cần căng thì căng, chỗ cần nhỏ thì nhỏ. Lạc Băng Hà nhìn chằm chằm y từ trên xuống dưới, nhất thời bị mê hoặc đến không kiềm chế được.
Dù sao hắn cũng đang trong thời kì mẫn cảm.
Dục vọng của Thẩm Thanh Thu cơ hồ dựng đứng, tay Lạc Băng Hà mò mẫm xuống phía dưới vuốt ve. Thẩm Thanh Thu vốn tưởng hắn sẽ lại giải quyết cho mình như những lần trước, không ngờ phía sau lại đột ngột bị đâm vào.
"Á--??"
Lạc Băng Hà lấy bôi trơn lúc nào y không biết, y chỉ biết phía sau đã bị hắn nong rộng khuếch trương, đủ để hiểu được sắp đến sẽ xảy ra chuyện gì.
Mà y thì lại không có quyền từ chối, dù sao ban đầu người ta đã nói rõ ràng với y, là y, chính y đồng ý rất dứt khoát!
Thẩm Thanh Thu nhắm mắt lại nghệch đầu sang một bên chấp nhận số phận.
Tiếng dâm loạn ngày một to dần, ngay lúc Thẩm Thanh Thu không ý thức được, dương vật thô cứng đáng sợ của người nọ đẩy lên một cái, cọ mạnh vào trong đùi y.
Quá dữ tợn, lại nóng bỏng, dính nước nhơm nhớp, còn chưa kịp để Thẩm Thanh Thu nhìn kĩ, thứ ấy đã ngang ngược tách mở miệng huyệt, đâm sâu vào bên trong y.
"Ư..."
Thẩm Thanh Thu ưỡn lưng, cơ thể căng chặt chịu đựng cảm giác bị nhồi cứng, từng tầng lớp của vách thịt bị mài phẳng, khiến hai chân Thẩm Thanh Thu tê rần từ trên xuống dưới. Phía sau bị lấp đầy đến mức không thở nổi, những sợi gân trên dương vật đập thình thịch, không bỏ xót bất kì lãnh thổ não bên trong miệng nhỏ, kể là nơi sâu nhất đi chăng nữa cũng phải hung hăng cọ qua một lần mới chịu thôi. Bức Thẩm Thanh Thu trong cơn dục vọng nóng bừng tan thành một vũng nước.
"Aaaa... này- nhẹ thôi .. á!?"
Lạc Băng Hà nắm đùi Thẩm Thanh Thu kéo lại gần hắn, giam y dưới thân thể hắn. Dương vật dữ tợn gân xanh lại cong lên từ phần đỉnh, lúc đâm phập vào ngang ngược tách mở miệng nhỏ, ép toàn bộ huyệt nhỏ phải bọc lấy hình dạng của dương vật, tùy ý dương vật cưỡng ép. Mỗi lần trượt ra trượt vào đều mang theo một tầng nước dâm sáng bóng. Dương vật tùy tiện đâm vào bên trong, kẹt ở tường thịt không thể vào tiếp, thế là chủ nhân nó đổi góc độ, khiến tường thịt như bị phá vỡ, chẳng còn chút trở ngại mà nương nhờ dịch dâm xộc thẳng vào tận cùng của tràng đạo.
Tay Thẩm Thanh Thu mềm nhũn, thân thể lay động kịch liệt theo sự đâm rút dữ dội của Lạc Băng Hà, giường lớn cũng chẳng trụ được nữa mà vang lên tiếng kẽo kẹt, Thẩm Thanh Thu không trông đợi gì ở Lạc Băng Hà sẽ nhẹ nhàng với mình, trong lòng chỉ muốn chửi tên điên này một trận cho sảng khoái, nhưng thốt ra khỏi miệng đều biến thành tiếng rên hoàn toàn mất khống chế.
"A... aaa...."
Thực sự quá kịch liệt, quá mạnh mẽ, giống như muốn đâm thủng y, chơi hỏng y.
Cảm giác sướng rơn mãnh liệt ập đến tuyến tiền liệt bị người ta điên cuồng đâm chọc không chút thương tiếc, y không chịu nổi mà vặn vẹo mông, bởi vì Thẩm Thanh Thu không hợp tác mà dương vật tuột ra khỏi miệng huyệt đâm lệch vào đáy chậu, thúc bẹp vào trong da non bên dưới địa phương hỗn loạn.
Lạc Băng Hà túm lấy cổ chân của Thẩm Thanh Thu mạnh mẽ kéo xụp cả người y xuống, rồi lại đâm dương vật vào còn sâu hơn lúc nãy.
Hắn cúi người, giữ mặt Thẩm Thanh Thu nhẹ hôn lên má y: "Anh, đừng chống cự mà."
Dục vọng nóng rực, vừa thô lại bỏng đến mức khiến Thẩm Thanh Thu rùng mình, thân thể vui sướng xen lẫn thống khổ mà hưởng thụ khoái cảm. Hai tay mềm rũ buông thỏng trên giường, bị Lạc Băng Hà nắm lấy cổ tay đưa lên miệng liếm láp. Thẩm Thanh Thu không rút tay về, cũng không ý thức được để mà rút tay về, ánh mắt mê li nhìn chằm chằm từng động tác của Lạc Băng Hà, đầu lưỡi đỏ tươi ấy quét qua da thịt, răng nanh sắt nhọn lộ ra giữa đôi môi mềm mại, một lần nữa cắn phập vào da của Thẩm Thanh Thu. Thân thể Thẩm Thanh Thu giật một phát, xiết Lạc Băng Hà càng thêm chặt.
"....!!! ư-"
Mỗi một lần cắn là một lần khế ước phát động, cảm giác tê rần chạy trong huyết mạch, rồi bị hút ra, lặp lại kích thích, khiến phía trước Thẩm Thanh Thu bắn ra dòng tinh dịch đặc sệt, vì tư thế mà chảy khắp bụng y.
"Không... A... Đừng mà... Thực sự bây giờ không chịu nổi... Đừng nhấp, áaa! Đừng nhấp nữa!!-"
Lạc Băng Hà ôm y trong ngực: "Dáng vẻ này của anh thực sự rất đẹp... Đáng lí ra tôi nên cùng anh dâm loạn từ những ngày đầu rồi mới đúng."
Cực khoái nối đuôi nhau tập kích tinh thần, y co giật bắn ra từng đợt, lại bị Lạc Băng Hà tấn công vào chính những lần đó mà nhấp vào. Thật giống như bản thân y đã dâm đãng tới mức bị thúc vào cái nào liền bắn ra cái đó.
Lạc Băng Hà vuốt tóc, hôn lên gương mặt thất thần của Thẩm Thanh Thu, bế y vào trong phòng tắm.
Đáng thương thay Thẩm Thanh Thu còn ngây thơ cho rằng hắn tha cho mình, lại bị hắn đè lên bàn đá cạnh bồn rửa mặt, trước sau đều đặt gương lớn. Thẩm Thanh Thu nhìn thấy toàn bộ thân thể mình từ trước ra sau, bản thân chỉ mặc một cái áo sơ mi, nói đúng hơn là vắt trên eo y chứ còn chẳng phải mặc, y quỳ ngồi trên kệ đá, tách mông thành hình chữ M phơi mông ra sau để Lạc Băng Hà tuỳ ý hưởng dụng.
Mà Thẩm Thanh Thu không thấy Lạc Băng Hà trong gương.
Những gì sách viết về ma cà rồng cuối cùng cũng có một cái tin được rồi.
Hai cái gương song song làm Thẩm Thanh Thu thấy toàn bộ thân thể mình từ trước ra sau. Rõ ràng Lạc Băng Hà đang đứng sau lưng y, kịch liệt chơi y trong dư âm của cơn cực khoái, nhưng trong gương lại chẳng có gì ngoài y. Thẩm Thanh Thu cụp mắt xuống, lại bị Lạc Băng Hà ép ngẩng đầu lên: "Nhìn xem có phải rất kích thích không? Anh đã từng có được cảm giác phóng túng như thế chưa?"
Bộ dạng một thân một mình trong ảo ảnh phản chiếu bày ra tư thế dâm đãng cấm kị, phía sau bị dương vật nong rộng nhồi đầy, trong gương lại thấy rõ ràng cái lỗ nhỏ đã mở rộng thành cái lỗ lớn. Dâm dịch bị đánh thành bọt trắng từ từ chảy ra khỏi cửa huyệt, miệng dâm bị vật to lớn khai phá, nhìn rõ từng tầng thịt bên trong lỗ trong, mỗi một cái đâm thúc của Lạc Băng Hà đều khiến cả người Thẩm Thanh Thu chao đảo, phải thật vất vả mới có thể giữ vững tư thế.
Nếu đem những hình ảnh trong gương chiếu thành một bộ phim, chắc hẳn ai cũng sẽ nghĩ Thẩm Thanh Thu đang bị một sinh vật tàn hình nào đó chịch đến chết đi sống lại.
Bả vai của Thẩm Thanh Thu lại bị Lạc Băng Hà cắn, dường như hắn đã cắn y đến nghiện.
Trước mặt là gương phía sau là gương, Lạc Băng Hà lại ra sức chơi y đến hỏng, dương vật thúc vào trong càng lúc càng sâu, hắn buông thả tất thảy kìm chế của bản thân để dâm loạn Thẩm Thanh Thu bằng kích thích thô bạo nhất. Khoái cảm thân thể chất chồng, tinh thần lại bị cảnh tượng trước mắt tra tấn khiến Thẩm Thanh Thu bỗng dưng uất ức muốn khóc lên, nhưng lại cho rằng quá mất mặt mà miễn cưỡng nhịn lại, khiến đôi mắt ướt át đỏ ửng vô cùng quyến rũ.
Lạc Băng Hà cũng nhìn vào gương, tầm mắt đặt ngay lỗ nhỏ bị hắn xâm phạm mà biến thành một lỗ tròn cật lực mút mát.
Quả thực không gỡ hai cái gương này đi đúng là một sự lựa chọn chính xác.
Lạc Băng Hà cũng bị kích thích mà mình bày ra làm cho tới giới hạn, hắn vừa thở dốc, vừa thúc mạnh vào trong, điên cuồng làm bậy trong miệng nhỏ ướt át.
Thú tính dâng cao, kích thích liên tục không ngơi nghỉ.
Thẩm Thanh Thu có thể cảm nhận được Lạc Băng Hà đâm mạnh vào điểm mẫn cảm nơi sâu nhất, chèn ép tuyến tiền liệt.
Thẩm Thanh Thu cảm giác được Lạc Băng Hà muốn bắn, hoảng sợ nức nở thành tiếng cầu xin: "Đừng mà... đừng bắn bên trong... xin cậu đấy... tôi- tôi thực sự không chịu được... Xin cậu mà..."
Đâm rút dồn dập nóng cháy, bám riết không buông tha điểm mẫn cảm ấy, đập thình thịch bên trong vách thịt ấm nóng rồi bất ngờ bắn ra.
".....!!!!!!!"
Nước mắt bị Thẩm Thanh Thu cố gắng kìm lại ban nãy lập tức chảy thành dòng.
Đôi mắt mở tròn run rẩy, trào ra những giọt nước mắt không thể khống chế, linh hồn bị rút cạn, ý thức mơ hồ trôi đi.
Những vết cắn trên thân thể vẫn chưa khép lại hoàn toàn, vẫn còn đang rỉ ra vết máu, tựa như tế phẩm trên thần đàn.
Lạc Băng Hà thích chết cái dáng vẻ mê người này của y, dù cho đã bắn cũng không ngừng đưa đẩy để ép ra những phản ứng xinh đẹp đó, chơi miệng nhỏ đến ướt đẫm dâm thuỷ, từ trong gương có thể nhìn ra được tinh dịch dọng lại bên trong lỗ thịt, vì bị dương vật chèn ép mà nhất thời không thể trào ra ngoài. Phải trải qua một lúc điên cuồng bắn vào trong, lượng lớn tinh dịch ấy mới không có chỗ chứa, bị dương vật chen lấn dồn ra ngoài, từ từ chảy ra khỏi nơi giao hợp.
Thẩm Thanh Thu lại bị bế về giường, lăn lộn thêm vài đến đến mức y ngất xỉu. Nhìn người nằm bất động trên giường vì chìm trong biển dục quá lâu, trên thân thể là vô số vết tích chẳng có chỗ nào lành lặn. Một vài chỗ là dấu hôn, nhưng đa phần là vết cắn, tạo nên những lỗ tròn đỏ tươi trên da thịt không tì vết, cùng với miệng nhỏ bị chà đạp quá lâu, vẫn còn đang chảy ra dịch thể trắng đục dâm loạn...
.
.
Sau một lần phóng túng chung đụng, những lần sau đó Lạc Băng Hà và Thẩm Thanh Thu cũng không còn bất kì giới hạn nào nữa.
Ban đầu, Thẩm Thanh Thu còn mạnh miệng không cho Lạc Băng Hà quấy rầy mình ở nơi công cộng, đặc biệt là trên công ty. Nhưng y càng cấm, Lạc Băng Hà về đêm hành y càng khổ, Thẩm Thanh Thu đành phải mặc kệ hắn luôn.
Giữa hai người họ có một sự ăn ý và thói quen vô cùng thân thuộc, dường như đã quen biết từ rất lâu về trước.
Lạc Băng Hà không ngại nhỏ nhẹ nũng nịu với Thẩm Thanh Thu, khí chất ma cà rồng lạnh lùng hoàn toàn bay mất. Thẩm Thanh Thu cũng không ngại quát hắn vào những lúc cần, dù sao chính bản thân hắn tự nhận mình chỉ mới hai mươi, ông anh ba mươi này không ngại dạy dỗ trẻ con đâu.
Nhưng mà bị trẻ con đè đến mức đi không nổi...
.
Lạc Băng Hà từng nói: tiền tài, danh vọng, địa vị, Thẩm Thanh Thu muốn gì hắn đều có thể cho y.
Thẩm Thanh Thu chỉ nhẹ nhàng đáp lại: "Tiền tài, anh tiêu xài ba đời không hết. Danh vọng và địa vị, anh đã đạt đến đỉnh cao của sự nghiệp." Thẩm Thanh Thu nửa đùa nửa thật: "Anh muốn bất tử."
Lạc Băng Hà suy tư một lúc: "Anh muốn biến thành ma cà rồng không?"
Thẩm Thanh Thu: "..."
Y nhớ là mình đã đồng ý rồi...
.
Lạc Băng Hà ghi nhớ từng điểm mẫn cảm trên thân thể của Thẩm Thanh Thu, chỉ cần nhấn lên mé eo, vuốt nhẹ qua vành tai, sờ vào trong bắp đùi, thậm chí ở trong khoang miệng mà liếm qua hàm trên, đều có thể khiến Thẩm Thanh Thu phát ra những tiếng rên rỉ ngọt nị.
Lạc Băng Hà không nhẫn nại, linh hoạt tách đôi môi mạnh mẽ xâm nhập vào bên trong, môi Thẩm Thanh Thu bị ngậm lấy, cọ tới cọ lui quấn quýt lấy nhau trao nhau vị ngọt của dục vọng. Mắt Thẩm Thanh Thu ánh lên màu xanh, vì mới biến đổi không lâu nên y không thể khống chế được bản thân mình, móng tay cũng biến thành móng vuốt sắt nhọn.
Thẩm Thanh Thu cưỡi trên đùi Lạc Băng Hà, sau mông ướt đẫm dịch dâm và vòng eo liên tục vặn vẹo.
Màu xanh trong mắt y càng lúc càng sáng, hai răng nanh cũng lộ ra khỏi đôi môi căng mọng vẫn còn hơi sưng. Lạc Băng Hà ghé mặt tới, liếm qua răng nanh mẫn cảm khát máu vừa nhú ấy của Thẩm Thanh Thu. Lưỡi mềm quét qua làm Thẩm Thanh Thu không chịu nổi mà rùng mình, cảm giác ngưa ngứa muốn cắn xuống lại bị y cố gắng kìm lại, thông qua môi lưỡi day dưa cuồn nhiệt mà chạm tới răng nanh Lạc Băng Hà. Mọi lần Thẩm Thanh Thu đều quát Lạc Băng Hà mau thu răng lại y mới cho hôn, hắn thế mà lại ngoan ngoãn thu răng về thật, khiến cho Thẩm Thanh Thu có cảm giác được lấy lòng, sau đó lại dung túng Lạc Băng Hà nhiều hơn.
Chỉ cần mềm mỏng với Thẩm Thanh Thu một chút, ngay lập tức y không có cách nào nặng lời với người ta được. Quen nhau chưa đến mức quá lâu, nhưng Thẩm Thanh Thu có cảm giác Lạc Băng Hà hiểu y còn hơn cả chính bản thân y. Bởi vì Thẩm Thanh Thu đã từng chứng kiến qua cách mà Lạc Băng Hà đối xử với người khác.
Môi lưỡi dính vào nhau dây dưa không dứt, nước bọt chẳng thể khống chế mà trào ra khỏi khoé môi. Ranh nanh tựa vuốt sắt ẩn hiện giữa môi miệng đỏ hồng, như một loại kích thích cấm kị nguy hiểm.
"Anh Thẩm... Thẩm lang..."
Thẩm Thanh Thu giật bắn mình, kích thích từ hai chữ ấy lan toả toàn thân, vốn dĩ đã bị dày vò đến mức mơ hồ không thể chịu đựng nổi vì quá trình biến đổi. Y không thể thoát ra khỏi vòng tay của Lạc Băng Hà để đáp trả lại tiếng gọi quyến rũ ấy, nụ hôn càng lúc càng suồng sã, trong phòng chỉ còn quanh quẩn tiếng nước giữa hai chiếc lưỡi nhiệt tình quấn lấy nhau, cũng như tiếng lép nhép giữa hai cánh mông bị ngón tay khuấy đảo.
Thân thể Thẩm Thanh Thu run lên, sắp không chịu nổi trêu ghẹo gãi không đúng chỗ ngứa này.
Nhiệt độ nóng bừng hun chảy thần trí, đáng sợ hơn gấp nhiều lần cảm giác mà khế ước mang lại lúc hút máu, Thẩm Thanh Thu nức nở trong cổ họng: "Băng Hà... khó chịu quá Băng Hà..." Dứt một câu rên rỉ nặng nhọc, Thẩm Thanh Thu lại mắng: "Đồ lừa đảo, rõ ràng em không hề nói anh sẽ biến thành bộ dạng đói khát như thế này!"
"Không lừa anh, lỡ anh đổi ý thì phải làm sao?"
Lạc Băng Hà giữ mông Thẩm Thanh Thu, nâng miệng nhỏ để trước quy đầu sừng sững ấy, ngón tay lại thô lỗ đâm chọc vào miệng nhỏ đẫm nước mà khuấy lên. Thẩm Thanh Thu lắc mông muốn trốn tránh tấn công, Lạc Băng Hà lại đột ngột rút ra, không kìm nổi mà thúc cả quy đầu vào trong lỗ nhỏ xấu hổ, nhấn Thẩm Thanh Thu ngồi thằng xuống.
Hoàn toàn bị xỏ xuyên.
"A...... A a...!"
Quy đầu sượt qua điểm mẫn cảm quen thuộc ướt át, kéo dãn từng vách thịt gồ ghề đến căng, căng cực hạn. Hai túi tinh cũng không chịu thua kém, đánh vào mông thịt, khiến nước dâm văng ra tung toé. Lạc Băng Hà siết eo Thẩm Thanh Thu, kéo y sát vào trong người mình, để lộ cần cổ ngon miệng trước mắt Thẩm Thanh Thu, cổ vũ y cắn xuống.
Thẩm Thanh Thu bắt đầu đói, không từ chối mà hạ răng đâm phập vào trong da thịt của Lạc Băng Hà. Y chẳng biết làm gì cả, hoàn toàn để bản năng chi phối.
Bụng được hút no, cũng được đút no, căng phồng lên hình dạng kì lạ không biết là thứ gì. Phía dưới đâm thúc nhóp nhép tàn nhẫn, tới mức Thẩm Thanh Thu đang cắn hăng say cũng phải dứt ra để rên rỉ. Thân thể chịu đựng khoái lạc chưa bao giờ đạt tới, khiến Thẩm Thanh Thu run rẩy đến muốn co giật.
N-nhất định sẽ hỏng mất-!
Lạc Băng Hà đỡ gáy y nằm ngửa ra giường, nắm lấy cổ chân y mở ra thật lớn, kịch liệt chơi hậu huyệt co rút run rẩy. Đâm rút với cường độ lớn không dừng, khiến âm thanh da thịt ngày một thô thiển, báo hiệu cho cuộc làm tình ướt át này sẽ không kết thúc sớm như vậy.
"Ưm... Lạc Băng Hà... Chậm lại- á! Anh... Anh... không.... Ứ----"
Lạc Băng Hà hung ác nhìn chằm chằm gương mặt bị tình dục chi phối đến mờ mắt, nâng chân y cắn một cái cho thành dấu. Lạc Băng Hà không hút máu y, lúc này Thẩm Thanh Thu vô cùng nhạy cảm, nếu còn hút máu y, khế ước chưa tan nhất định sẽ khiến Thẩm Thanh Thu sống không bằng chết.
Tay Lạc Băng Hà đan xen với Thẩm Thanh Thu đè ngửa lên nệm, hắn cúi người, phô ra bên cổ còn lại cho Thẩm Thanh Thu cắn. Bàn tay to lớn ấy xiết chặt lấy y, giữ cho y không bị thúc đến lệch ra khỏi vòng tay hắn.
"Ưm... ưm....."
Hai chân Thẩm Thanh Thu kẹp lên eo Lạc Băng Hà, dương vật bỏng như lửa thuận lời ra vào tring miệng nhỏ đầy nước, đánh đến sủi bọt trắng xoá tràn ra khỏi miệng huyệt chảy theo khe mông mà làm ướt một mảng giường. Nệm lò xo rung lên theo từng nhịp nhấp, kẽo kẹt lắc lư giữa cuộc làm tình điên cuồng.
"A?"
Lạc Băng Hà giữ Thẩm Thanh Thu lại, không cho y hút quá nhiều trong một lần. Thẩm Thanh Thu vì chưa được thoả mãn mà môi hơi dẩu lên, bày tỏ sự không cam lòng.
Lạc Băng Hà nhìn mà thích muốn chết, giữ cằm y mà liếm đi giọt máu sót lại trên khoé môi, eo điên cuồng thúc vào trong lỗ nhỏ, mạnh đến mức làm cho Thẩm Thanh Thu nhấp nhô dưới thân mình.
"Anh biết không, anh ở trên giường dâm đãng như thế nào. Bên trong vừa ướt lại vừa khít, ngậm chặt lấy em không cho rời đi chút nào. Lần đầu tiên em tiến vào trong anh, dường như em đã mất kiểm soát. Nếu không phải anh vừa khóc vừa xin, đến mức ngất đi lúc nào không biết, em nhất định sẽ chơi chết anh."
"Thẩm lang..."
Tiếng lép nhép ngày càng dữ dội, trong kích thích của thân thể đang vô cùng mẫn cảm, lại thêm hai chữ "Thẩm lang" như đánh đổ mọi tường thành trong lòng Thẩm Thanh Thu.
Y nức nở kêu lên: "Em... em gọi lại đi... Đi mà..."
"Thẩm lang."
"Thẩm lang."
"Thẩm lang."
Mỗi một chữ, Lạc Băng Hà lại cắn Thẩm Thanh Thu một cái, cũng như chịch vào trong một cái thật mạnh. Khiến tiếng rên của Thẩm Thanh Thu từ bất lực chuyển sang vặn vẹo, cuối cùng là nỉ non xin tha mạng. Phía trước bị đâm đến bắn ra dịch trắng, đọng lại trên bụng bị Lạc Băng Hà chà xát, bôi lại trên thân dương vật khiến nó nhuốm lên màu sắc dâm đãng.
Thẩm Thanh Thu hưng phấn đến mức mắt sáng lên không thể kìm lại được, Lạc Băng Hà gác một chân y lên vai, từ bên hông mà chơi lỗ nhỏ đến nhũn ra, tiếng nước lép nhép, lóc bóc dâm loạn hoà vào nhau không phân biệt nổi, làm cho Thẩm Thanh Thu nghe đến ngại.
"Hức a..."
Lạc Băng Hà nghe thấy tiếng rên rỉ trên bờ vực sụp đổ của Thẩm Thanh Thu, trong chớp mắt y không nhịn nổi nữa, ngửa cổ bắn ra thêm một lần, tinh dịch giần giật trào ra khỏi lỗ sáo, chảy dọc theo thân dương vật.
Lạc Băng Hà nhẹ rút ra khỏi động thịt đang mấp máy, lại xấu xa nhét vào thật mạnh giữa lúc Thẩm Thanh Thu còn đang lên đỉnh bắn tinh.
"Á---!?"
Cảm giác đáng sợ cắn nuốt lí trí, Thẩm Thanh Thu không thốt ra được lời nào ngoại trừ tiếng rên lớn đầy hoảng loạn, nước mắt không thể khống chế trào ra không ngừng.
Phía trước còn đang bắn lẫn hậu huyệt bị thúc sâu vào tới cực hạn, ý thức của Thẩm Thanh Thu chậm rãi tan ra, trong đầu trống rỗng, ánh mắt cũng trống rỗng, chỉ có nước mắt là chảy xuống không ngừng.
Thật sự quá điên cuồng…
Tới cuối cùng, Lạc Băng Hà đè nặng lên y, dương vật đâm vào một phát dứt điểm, đè lên vị trí tuyến tiền liệt mẫn cảm, im lặng vài giây, sau đó...
Một dòng tinh dịch mạnh mẽ bắn ra vào ngay tuyến tiền liệt không cho phản kháng, cảm giác điện giật làm toàn thân tê cứng, sau đó dại ra đến mềm nhũn thân thể.
Thẩm Thanh Thu vặn vẹo eo, liên tục van nài: "Đừng... Aaa, bụng căng quá rồi, đừng bắn nữa... Xin em đấy... Rút ra đi... Anh không chịu được..."
Lạc Băng Hà áp môi lên, chặn đứng những lời cầu xin thoát ra, nụ hôn hoang đường dâm loạn, kích thích thần trí đến đê mê, tình ý nồng đậm len lỏi trong kẽ tóc.
Đêm nay, Lạc Băng Hà làm y không ngừng, đáp ứng mọi đòi hỏi của Thẩm Thanh Thu. Trong phòng tắm kịch liệt rối loạn, lại bên khung cửa sổ mở toang dưới ánh trăng tàn, chưa kịp hồi thần lại bị đè lên thảm, mãi cho đến khi Thẩm Thanh Thu không thể bắn ra được thứ gì nữa.
Trời rạng sáng, áng mây hồng ánh nhẹ qua cửa sổ, trong sự si mê mơ màng mà chính bản thân cũng không hiểu rõ, Lạc Băng Hà thủ thỉ bên tai Thẩm Thanh Thu đã mệt mỏi ngủ say: "Anh à... Bất tử thực sự rất cô đơn, ở bên em qua hết những năm tháng này được không?"
"Một mình em thực sự rất cô độc."
_____________________
Đáng ra là đăng hôm Halloween mà đăng không kịp, nên bù thêm một hiệp nữa ಡ ͜ ʖ ಡ
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro