Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Hương tình

Nguyên tác thuộc về Mặc Hương Đồng Khứu, tính cách nhân vật tại đây thuộc về mình.
OOC, nhất định sẽ OOC!

__________________

Buổi chiều, Thẩm Thanh Thu ngồi giữa đình viện ngắm trúc. Lạc Băng Hà đi từ phía sau tới khoác lên vai y một cái áo choàng.

Thẩm Thanh Thu giữ áo choàng, ngửa đầu ra nhìn hắn: "Xong rồi à?"

Lạc Băng Hà chồm tới ôm y từ phía sau, rúc mặt vào cổ y: "Ừm, xong rồi."

Mỗi ngày đều phải xử lí chính vụ, ma hay người thì đều phải đi làm thôi.

Thẩm Thanh Thu thở dài, lia mắt sang lại nhìn thấy Mặc Bắc Quân đang vác Thượng Thanh Hoa đi.

"..."

Có lẽ là Thượng Thanh Hoa la hét quá dữ, Mặc Bắc Quân mới thả hắn xuống đổi thành bế công chúa.

Thẩm Thanh Thu gõ gõ quạt lên cằm, chỉ cho Lạc Băng Hà thấy hai người kia rồi cảm thán một câu: "...Mặc Bắc Quân cũng dịu dàng nhỉ?"

Lạc Băng Hà cụp mắt không trả lời, Thẩm Thanh Thu đột nhiên giật bắn người vội quay ra sau: "Ấy ấy ta không có ý gì đâu."

Sư tôn khen người khác trước mặt hắn.

Mặt Lạc Băng Hà sa sầm thấy rõ, giương mắt lên nhìn y: "Ta không dịu dàng sao?"

Cô vợ nhỏ lại uỷ khuất rồi! Mắt vợ nhỏ rươm rướm ánh nước rồi!

Thẩm Thanh Thu luống cuống quay cuồng, kéo người hắn xuống gần mình: "Ngươi dịu dàng, dịu dàng với ta nhất. Ta không cố ý khen người khác đâu, đừng nghĩ nhiều ha."

Thẩm Thanh Thu đã biết tỏng phải dỗ hắn từ đâu.

Ngoại trừ hơi làm nũng thì chẳng có chỗ nào chê, nên y rất vui vẻ đi dỗ.

Lạc Băng Hà có vẻ vẫn chưa hài lòng, Thẩm Thanh Thu đành hạ chiêu bài: "Đừng khóc ha, sư tôn thương ngươi nhất."

Lạc Băng Hà chỉ chờ câu nói này.

Tay hắn mò xuống eo y, giữ lưng y, nhiệt tình mà cọ: "Sư tôn chứng minh đi."

Hắn biết rõ, bộ dạng này của hắn khiến sư tôn không thể từ chối.

Dù sao chỉ là uyển chuyển bày tỏ việc muốn bịch bịch, thiết nghĩ bây giờ Thẩm Thanh Thu cũng hiểu rồi.

Thẩm Thanh Thu trầm tư trong giây lát, đột ngột bế ngang hắn lên phóng về phòng đóng sầm cửa.

Lạc Băng Hà bị đè lên giường: "???"

Là Thẩm Thanh Thu trúng tà hay là hắn trúng thưởng?

Lạc Băng Hà hơi có ý cười, nhìn thẳng vào mắt Thẩm Thanh Thu: "Sư tôn muốn chứng minh như vậy ạ?"

Thẩm Thanh Thu đang kéo dở đai lưng của hắn cũng ngừng trong giây lát, ngươi ạ làm gì vậy?!! Ta chịu không có nổi đâu.

Hắn bị Thẩm Thanh Thu giật áo ra, chớp mắt đã trần trụi: "Ngươi có thích cách chứng minh thế này không?"

Lạc Băng Hà hơi muốn ngồi dậy giành thế chủ động, Thẩm Thanh Thu liền đặt tay vào giữa bụng hắn, nhấn hắn xuống: "Nằm im, hai tay không được làm loạn, nếu không sư tôn sẽ không ôm, cũng không hôn ngươi đâu."

Vào lúc này, hiển nhiên hai thứ đó có sức uy hiếp rất lớn đối với Lạc Băng Hà.

Hắn muốn Thẩm Thanh Thu chủ động ôm lấy hắn, nằm trên người hắn cuồng nhiệt mà hôn hắn, thành thật với dục vọng của bản thân y, cùng hắn hoà làm một.

"Sư tôn muốn làm gì ta vậy?"

Thẩm Thanh Thu vùi mặt giữa hai chân hắn, kéo dương vật to lớn đầy gân xanh ra khỏi quần, tay y rướn lên cao, chạm vào môi Lạc Băng Hà: "Rên cho ta nghe."

Lạc Băng Hà thực sự nằm im không cử động, bởi vì tình huống hiện tại đã quá sức tưởng tượng của hắn. Hắn không nghĩ đến Thẩm Thanh Thu có thể làm được đến thế này.

Y đang gián tiếp khiển trách hắn ghen tuông vớ vẩn có phải không?

Thế thì sau này càng phải ghen tuông vớ vẩn nhiều hơn nữa.

Hai tay hắn siết chặt nệm giường, hơi thở ấm áp của Thẩm Thanh Thu bao bọc hắn. Y không có kinh nghiệm làm việc này quá nhiều, chỉ hơi nhớ lại Lạc Băng Hà đã từng làm thế nào cho y, rất cố gắng mà ngậm hết vào miệng trong một lần rồi lại nhả ra. Liên tục lặp lại đến khi nó ướt sũng nước.

Lạc Băng Hà thở ra một hơi, kêu lên thành tiếng cỗ vũ Thẩm Thanh Thu, giọng hắn trầm trầm, dính đặc dục vọng đang cố kiểm soát: "Sư tôn, ngậm không hết thì dùng cả tay nữa."

Thẩm Thanh Thu đang ngậm hắn cũng không có trả lời, ở phía dưới cũng thêm một bàn tay vừa ngậm vừa vuốt. Đỉnh dương vật chạm đến họng y, khiến Thẩm Thanh Thu nhăn mày, cố gắng ngậm đồ chơi của Lạc Băng Hà vào sâu, dùng thịt mềm trong miệng và đầu lưỡi quấn lên liếm láp, dùng cổ họng đột ngột thít chặt nó.

"Ưm-"

Thẩm Thanh Thu nghe được tiếng của Lạc Băng Hà càng thêm hưng phấn. Vùi đầu giữa hai chân Lạc Băng Hà như thế này Thẩm Thanh Thu chỉ có thể nghĩ ra duy nhất một tư thế là quỳ sấp, khiến Lạc Băng Hà ở phía trên thấy y ngoan ngoãn hạ eo xuống, vểnh mông lên, khiến hai mông vừa căng vừa tròn, rất muốn tát cho nó vừa ửng đỏ vừa run run.

Đột nhiên hắn bị nhói một cái, là Thẩm Thanh Thu vừa hạ răng cắn hắn không nặng không nhẹ, giống như mèo con gặm ngón tay. Nhưng ở đó mẫn cảm như vậy, khiến Lạc Băng Hà giật mình kêu thành tiếng, hắn chống tay ngồi dậy nhìn y, giọng mếu mếu: "Sư tôn cắn ta..."

"Ai bảo ngươi đã to lại còn phồng ra làm gì."

Thẩm Thanh Thu nhào tới ngồi lên dương vật hắn, y còn chưa cởi hết đồ, cố ý để một lớp y phục cọ qua dương vật sũng nước: "Đang nghĩ gì đó, cái đầu nhỏ của ngươi chỉ có thể là đang nghĩ muốn đâm ta thế nào thôi phải không?"

"Người dâm đãng là ngươi, ta còn chưa ướt ngươi đã ướt rồi."

Môi miệng Thẩm Thanh Thu còn dính dịch nhờn của Lạc Băng Hà, giữ cằm hắn hôn trả lại.

Lạc Băng Hà nắm gáy Thẩm Thanh Thu kéo y ra, hít một hơi thật sâu rồi dán môi lên.

Muốn hôn y, hắn cần phải nhìn thấy dáng vẻ động tình không thở nổi của Thẩm Thanh Thu. Vốn dĩ ban đầu Thẩm Thanh Thu rất dè dặt, không có ý muốn chủ động làm việc này, trốn được càng nhiều càng tốt.

Lạc Băng Hà lại nghĩ sâu xa: "Lúc nãy sư tôn có ăn phải thứ gì không?"

Thẩm Thanh Thu thở dốc nhìn hắn: "Hành động của ta lạ sao? Không có ăn gì cả."

Thẩm Thanh Thu lại tuột người xuống gặm ngực hắn: "Chỉ là nghĩ thông một vài chuyện thôi. Lần trước uống Hà Hoa Nhưỡng, tuy rằng không nhớ rõ nhưng ta vẫn nhớ đại khái, chỉ nhớ rằng ngươi thích như vậy."

Thẩm Thanh Thu ôm hắn chặt cứng: "Chỉ là đột nhiên ta muốn nói, ta yêu ngươi Băng Hà à."

Vì hai chữ chứng minh vớ vẩn của hắn mà sư tôn có thể làm được như vậy sao?

Lạc Băng Hà có cảm giác mình sắp phát điên.

Hắn biết sư tôn trước giờ không thể nói ra lời ngọt ngào, chỉ bằng những hành động dung túng hùa theo hắn vô điều kiện, mặc dù biết rằng hắn đang vòi vĩnh, y cũng chỉ rì rầm vài câu rồi làm theo.

Cảm giác được yêu lan toả toàn thân. Lạc Băng Hà chỉ biết nhiệt độ cả người hắn đang tăng lên đến mức không dừng được.

Lạc Băng Hà giữ gáy Thẩm Thanh Thu, rướn người lên hôn y thật sâu.

Hắn hay nói linh tinh bậy bạ, chọc cho Thẩm Thanh Thu thẹn mà phải nói ra những lời hắn muốn. Hôm nay y nói nhiều như vậy, tỏ ý nhiều như vậy, Lạc Băng Hà lại không biết cách đáp lại thế nào cho phải.

Hắn nâng người, vừa hôn Thẩm Thanh Thu vừa đổi tư thế. Lạc Băng Hà vẫn để Thẩm Thanh Thu quỳ đứng trên người mình, chỉ là bản thân hắn đã ngồi hẳn dậy. Hắn dè dặt hỏi Thẩm Thanh Thu: "Làm như lúc nãy một lần nữa được không sư tôn?"

Thẩm Thanh Thu liếc xuống cây hàng lúc nãy y ngậm trong miệng, có hơi nuốt nước bọt.

To hơn rồi.

Lạc Băng Hà dẫn dắt y cúi người xuống, tiện bề ngậm nó vào trong miệng. Lần này khác hẳn lần trước, bởi vì Lạc Băng Hà đã gần như trở thành người chủ động, làm cho Thẩm Thanh Thu nảy sinh cảm giác bị kiểm soát.

Nếu làm sai sẽ bị phạt.

Lạc Băng Hà thở hổn hển, bàn tay xoa nắn mông vểnh của Thẩm Thanh Thu khiến y cảm thấy được cổ vũ, tự làm khó mình mà nuốt cả cây hàng đến mức không nuốt nổi nữa, tiếng rên rỉ nghẹn ngào trong miệng, lúng búng kêu lên: "Sao lại phồng nữa rồi-"

Lạc Băng Hà cũng không cởi quần Thẩm Thanh Thu, từ tư thế đó hắn luồn tay vào trong quần y. Bỗng nhiên, Thẩm Thanh Thu cảm giác có thứ gì đó lạnh lẽo trơn trơn dính lên mông mình, ngay sau đó từ từ chảy xuống lỗ nhỏ, y lắc mông kêu hừ hừ trong cổ họng, Lạc Băng Hà lại vỗ mông y, ngón tay cắm vào lỗ nhỏ: "Ngậm sâu chút."

Mỡ bôi trơn và ngón tay Lạc Băng Hà mở rộng cơ thể, cảm giác đường ruột đã ướt đẫm, cả người vừa ướt át vừa dính nhớp, liều mạng mút lấy ngón tay Lạc Băng Hà.

Cả hai lỗ trên và dưới đều phát ra tiếng đẩy đưa xen lẫn tiếng nước, nghe mà ngượng chín người.

Tại sao lại đói khát như vậy?

Thẩm Thanh Thu hoảng hồn, đột ngột trượt một tay, khiến y ngậm vào sâu hơn.

Lạc Băng Hà bị cổ họng mịn màng siết chặt đến mức phải nhíu mày, đồng thời hắn chọc mạnh tay trong lỗ nhỏ, cọ xát vào điểm nhạy cảm, dùng tay chơi Thẩm Thanh Thu lên đỉnh.

Lúc cao trào làm Thẩm Thanh Thu muốn hét lên, cổ họng càng thít chặt khiến Lạc Băng Hà cũng bắn ra, tinh dịch đậm đặc khiến Thẩm Thanh Thu ho sặc đỏ mặt nhả ra, chất nhầy trắng đục dính đầy phần lưỡi duỗi dài làm cho Thẩm Thanh Thu vô thức nuốt vào.

Lạc Băng Hà nhấc cằm Thẩm Thanh Thu lên, nhìn vẻ mặt lấp lánh ánh nước lại phủ đầy mùi vị của mình, hưng phấn đến mức vừa bắn lại cứng lên, Lạc Băng Hà kéo y lại gần, ôm vào lòng, dịu dàng hôn môi, đầu lưỡi trao nhau cả tinh dịch lẫn nước bọt, từ nhẹ nhàng cho đến dữ dội, đến khi đầu lưỡi quấn lấy nhau bắt đầu tê dại, hôn tới khi Thẩm Thanh Thu không thể chịu nổi nữa mà cầu xin được cắm vào.

Lạc Băng Hà nhìn đôi môi sưng đỏ bóng loáng, phủ đầy dấu vết vừa bị giày vò, lại nghe thấy tiếng nói run rẩy gần như nức nở: "Ngươi làm gì đó đi... Băng Hà... khó chịu quá Băng Hà."

Quần của Thẩm Thanh Thu còn chưa cởi, nhưng lỗ nhỏ sớm đã bị ngón tay khuấy ướt một trận. Lạc Băng Hà để y nằm sấp xuống, sắp xếp cho y chổng mông lên, dâm tà ra lệnh: "Cởi quần ra đi."

"Đừng ngồi dậy, nằm như vậy cởi quần ra."

Thẩm Thanh Thu mụ mị làm theo.

Lỗ nhỏ sững nước co rút liên tục, mời gọi người ta cắm vào. Lạc Băng Hà nhìn Thẩm Thanh Thu đã buông bỏ quyền chủ động, hoàn toàn giao vào trong tay hắn. Hắn chẳng thể nào cô phụ ý tốt của y. Dương vật cương cứng đã bắn qua một lần vừa trơn vừa hỗn loạn, vỗ bạch bạch lên khe mông, âm thanh vô cùng vang dội vì đã rất ướt. Có thể thấy Thẩm Thanh Thu giật nảy người theo từng cái vỗ. Rõ ràng là y quỳ bò rất khó chịu, Thẩm Thanh Thu mới rướn người lên định sửa tư thế cho thoải mái, Lạc Băng Hà đã nắm lấy mông y đâm phập vào.

"Ư! ư...- căng- Băng Hà---! Căng quá!"

Nhìn bóng lưng rắn rỏi xinh đẹp của Thẩm Thanh Thu, Lạc Băng Hà càng muốn thúc y thật mạnh, đâm cho tấm lưng ấy run run mà hạ vai, nằm rạp xuống sàn giường chẳng thể nâng lên nổi. Giờ phút này Lạc Băng Hà không chỉ nghĩ, hắn làm thật, mạnh bạo đến khiến Thẩm Thanh Thu lắc lư cầu xin: "Aaaaa không được... nhanh quá-!"

Hắn đột ngột kéo Thẩm Thanh Thu quỳ thẳng dậy, bắt chéo hai tay Thẩm Thanh Thu đè lên giữa xương sống, thong thả ra vào: "Vậy thì chậm lại một chút."

Cái chậm này không đủ gãi ngứa, chẳng phát ra nổi âm thanh, chỉ gần như dày vò Thẩm Thanh Thu, rõ ràng là đang vờn vui với nước dâm, chực chờ nó chảy ra liền tống nó vào lại. Làm cho Thẩm Thanh Thu bứt rứt không chịu được: "Đừng mà... Ngươi bắt nạt ta, nghịch đồ...!"

Lạc Băng Hà đỡ mặt Thẩm Thanh Thu cắn lên má y: "Người muốn Băng Hà hầu hạ người thế nào?"

Thẩm Thanh Thu thở ra từng hơi đứt quãng, cắn răng nói: "Nhanh lên một chút."

Lạc Băng Hà không nhịn được mà thúc vào một cái thật mạnh, rồi chậm rãi rút ra, véo mông y: "Lúc nãy muốn chậm, bây giờ muốn nhanh, Băng Hà không đoán được ý sư tôn."

Nụ hôn rơi như mưa lên tấm lưng mịn màng: "Sư tôn người nói đi, người muốn nhanh hay là chậm?"

Thẩm Thanh Thu bị dục vọng tra tấn tới phát điên, không có thời gian suy nghĩ: "Nhanh lên, dùng lực... một chút- AAA?!?"

Lạc Băng Hà chỉ chờ có thế.

Lạc Băng Hà đè trên người y, càng thúc nhanh vào lỗ nhỏ lộn xộn. Thành ruột và bụng dưới vừa đau vừa tê, cả người run lẩy bẩy, từ cầu xin nhanh lên biến thành cầu xin tha thứ, nhưng lại nghĩ bản thân quá khó chiều, cuối cùng thì chẳng xin nữa, chỉ im lặng mà hừ hừ rên rỉ nặng nề, đầu óc mơ màng thở hổn hển, chính Thẩm Thanh Thu cũng không biết mình đang làm gì.

"a..... ư... hức- hức-!"

Thẩm Thanh Thu nắm giường, rốt cuộc chịu không nổi nữa mà muốn bỏ chạy. Lạc Băng Hà nhìn thấy y đồ của y, liền nắm mắt cá chân kéo sụp trở về, dùng trọng lượng của mình đè lên người y, khiến lỗ nhỏ chịu càng thêm nhiều áp lực, làm Thẩm Thanh Thu mất kiểm soát kêu thành tiếng, nước mắt sinh lý chảy ra, vẻ mặt hoảng loạn gần như sợ hãi túng dục quá độ.

Lạc Băng Hà nhấc cằm y quay ra sau, nhẹ nhàng mổ một cái chóc lên môi y, hỏi: "Sao lại chạy? Sư tôn sợ ta à?"

"Sao phải sợ chứ, sư tôn yêu Băng Hà mà."

Thẩm Thanh Thu không thể phản bác, đắm chìm trong nụ hôn dịu dàng của Lạc Băng Hà. Ngặt nỗi, hắn hôn càng dịu dàng, bên dưới càng ác, đâm đến Thẩm Thanh Thu thở không ra hơi, khoái cảm cuồn cuộn nhấn chìm y trong làn sóng tình.

Lạc Băng Hà ôm y, chịch đến mức Thẩm Thanh Thu bắn ra tinh dịch loãng, đốt ngón tay ửng hồng siết cả ga giường lẫn chăn, kêu linh tinh không rõ lời, rõ ràng đã đến cao trào nhưng vẫn hút rất chặt, mê man lẩm bẩm "Xin ngươi..."

Lạc Băng Hà đã bắn một lần trong miệng Thẩm Thanh Thu nên không dễ cao trào như vậy, hắn vuốt ve bụng dưới đang bị đâm đến sưng phồng của y, tàn nhẫn mà cắm vào, cắm đến khi Thẩm Thanh Thu nóng bừng cả lên, lộn xộn không thể tự chủ, cả người toát ra hơi thở dâm mỹ, co quắp run rẩy, khóc lóc rên rỉ vì không thể bắn được nữa, lúc đó hắn mới nhịn không được, tựa trên người y thở hổn hển sắp bắn.

Thẩm Thanh Thu biết hắn muốn bắn, gần như vớ được cọng rơm cứu mạng, phía sau liều mạng siết chặt hơn, chủ động mời gọi: "Băng Hà... bên trong, ra bên trong..."

Lạc Băng Hà nghe giọng điệu nũng nịu chưa từng có lại càng không nhịn được, liên tục đâm thật mạnh, quy đầu đầy đặn bị ruột nóng ướt bóp nghẹt, tinh dịch sền sệt bắn hết vào cơ thể Thẩm Thanh Thu, xối lên vách tưởng mẫn cảm khiến người đã qua cao trào thêm một lần nữa co giật.

Cơ thể Thẩm Thanh Thu ngã oặt xuống, chỗ nào trên làn da trần trụi cũng nhuộm một màu phấn hồng hưng phấn vừa trải qua yêu thương kịch liệt. Lạc Băng Hà lật ngửa y lại, cắn mút đầu ngực trên thân thể đã sớm lâm vào mơ màng, liên tục thủ thỉ bên tai y: "Ta yêu người, thực sự rất yêu người."

Cả đời này nếu không phải người rời bỏ ta trước, ta tuyệt đối sẽ không bao giờ bỏ người.

Mà Băng Hà sẽ không bao giờ để cho người có cơ hội đó.

Người là của ta, từ xưa đến giờ vẫn vậy. Người là sư phụ của ta, cũng là đạo lữ của ta.

Bất kể là thân phận nào, người đều thuộc về ta.

____________

Phê ke OTP quá, viết mấy cái nhẹ nhàng vẫn sướng hơn, vừa phê vừa thoải mái ÒoÓ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro