Hoang Lạc
Nguyên tác thuộc về Mặc Hương Đồng Khứu, tính cách nhân vật tại đây thuộc về mình.
OOC! Nhất định sẽ OOC!
____________
Vũ trụ hỗn loạn, thần thức đan xen.
Góc nhìn của Lạc Băng Hà năm 14 tuổi.
.
Xuân đến, trời bắt đầu ấm dần, cỏ cây như bừng tỉnh sau những tháng ngày lạnh lẽo của mùa đông.
Dư âm buốt da buốt thịt vẫn còn đọng lại vào rạng sáng. Thiếu niên mặc y phục phong phanh đang tu luyện, hai tay nghiêm túc tạo thành pháp quyết, trong miệng nhủ thầm công pháp vừa được học thuộc.
Không vận được linh lực.
Ban ngày, Lạc Băng Hà phải chạy tới chạy lui làm đủ thứ việc vặt vãnh, công pháp mà Thẩm Thanh Thu đưa chỉ có thể dành thời gian ngủ ra để mà luyện tập, nhưng một chút cũng chẳng hề có tiến triển.
Lạc Băng Hà gục mặt, tự trách bản thân thật vô dụng, Thẩm Thanh Thu đã từng hỏi qua tình hình tu luyện của hắn, nghĩa là vị sư tôn này vẫn còn quan tâm đến hắn.
Hắn phải tiến bộ, không được làm mất mặt sư môn.
Lạc Băng Hà ngồi thẳng lưng, tập trung tinh thần tu luyện. Dường như công pháp có chỗ nào không ổn, khiến toàn thân thiếu niên phát ra nhiệt độ nóng rực, tiếng thở thấp khó nhọc cũng dần nặng nề. Thiếu niên kiên trì chưa được nửa khắc, công pháp phản phệ khiến người lâm vào hôn mê.
.
Lạc Băng Hà nằm trên mặt đất, trong đầu hỗn loạn chẳng phân biệt được gì.
Hắn lồm cồm bò dậy, nhìn vô vàn những bong bóng sương mù vây quanh mình, theo bản năng mà chạm vào.
Sương trắng không còn trói buộc, theo vết tích bị vỡ của bong bóng mà tràn ra, bọc Lạc Băng Hà trên đất thành một cái kén.
.
Cung điện xa hoa lộng lẫy.
Lạc Băng Hà nhìn thấy một người dáng dấp cao lớn, mặc y phục đen tuyền đi vào trong nội điện.
Đầu hắn trống rỗng, nối gót theo sau người nọ.
["Sư tôn, dậy thôi."
Thẩm Thanh Thu xoay người lại, tóc dài mềm mại xoã tung trên giường, là dáng vẻ không hề phòng bị gì cả. Y vừa mới tỉnh ngủ, không hơi đâu để ý hình tượng, Lạc Băng Hà cũng đã sớm nhìn quen. Tuy là vậy, hắn vẫn kìm lòng không đặng mà chui vào lòng Thẩm Thanh Thu dụi dụi mấy cái.
Thẩm Thanh Thu vuốt tóc mình cho gọn gàng, cũng vuốt tóc Lạc Băng Hà đang bám trên người mình. Lạc Băng Hà được sủng mà kiêu, hắn thừa cơ hôn lên cằm y, khiến lông mày Thẩm Thanh Thu hơi nhích lên tỏ vẻ đã quá quen với chuyện này.
Thẩm Thanh Thu đè đầu hắn lại không cho càn quấy: "Được rồi, ăn sáng thôi."]
Lạc Băng Hà nhìn mà chấn kinh.
Hai người họ là loại quan hệ gì?
Cái đầu nhỏ của Lạc Băng Hà không chứa được nhiều thông tin như vậy.
Thẩm Thanh Thu dịu dàng đó, là người mà hắn chưa từng thấy bao giờ.
Còn nữa, người kia là ai?
Sương mù trên người Lạc Băng Hà dần dần lui bớt, trước mắt cũng không còn thấy hình ảnh gì nữa. Lạc Băng Hà suy nghĩ không thông, càng lúc càng tò mò. Hắn không kìm chế được, lại tiếp tục chạm vào bong bóng gần nhất ở bên cạnh.
["Băng Hà, từ từ, bên ngoài có ngườ- ưm..."
Lời còn chưa dứt đã biến thành một tiếng rên khẽ.
Thẩm Thanh Thu bị hôn đến mềm rục, từ mang tai đến cổ đỏ ửng như đào ngâm trong rượu, Lạc Băng Hà buông tha hai tay y, vòng ra sau lưng ôm xiết y càng chặt, muốn khảm y vào trong linh hồn mình.
Một tay Lạc Băng Hà giữ gáy, một tay giữ eo, xâm chiếm y cuồng nhiệt, hắntàn sát bừa bãi khắp khoang miệng y, dường như hôn lần nào, như thế nào cũng chẳng hề thấy đủ.
"mm...-"
Thẩm Thanh Thu đặt tay trên lồng ngực hắn, muốn đẩy hắn ra, nhưng lại phát hiện không có cách nào đẩy nổi. Răng môi va chạm tình sắc, nước bọt dính nhớp giữa hai người, trong vô thức giống như tình nhân âu yếm nhau sau bao ngày không gặp.
Mặc dù ngày nào cũng quấn quýt triền miên.
"Có tiếng gì vậy nhỉ?"
Vài ba đệ tử đến thư viện tìm sách, tiếng nói chuyện be bé cũng im bặt, rủ nhau lắng tai tìm kiếm âm thanh lạ.
Thẩm Thanh Thu nhịn đến đỏ bừng mặt.
Y phóng ra linh lực làm đổ chồng sách ở phía ngược lại, đánh lạc hướng sự chú ý của đám đệ tử, nhanh như cắt kéo Lạc Băng Hà vào trong mật thất.
Thẩm Thanh Thu chỉnh trang lại cổ áo, quát khẽ: "Băng Hà, ngươi điên rồi à!?"]
Băng Hà?
Người đàn ông ở bên cạnh Thẩm Thanh Thu sau này lại là chính hắn?
Lạc Băng Hà hiện tại đúng là điên rồi, hắn có mơ cũng không bao giờ mơ tới chuyện được sánh bước bên cạnh Thẩm Thanh Thu như vậy. Huống hồ, mối quan hệ mà hắn nhìn thấy giữa hai người, hiển nhiên chẳng thể giải thích trong vài ba câu.
Lần này Lạc Băng Hà không chút do dự, sương kén trên người chưa tan hết đã vội vàng chạm vào bong bóng tiếp theo.
Hắn muốn biết, hắn muốn biết càng nhiều càng tốt!
[Sau gáy bị giữ lấy, eo cũng được bàn tay Lạc Băng Hà bao chặt, khiến cả người Thẩm Thanh Thu dán vào trong lồng ngực hắn. Hắn nếm được ngon ngọt, càng lúc càng bộc lộ bản tính hoang dã, gân xanh trên bàn tay nổi lên, ghì chặt trên hõm eo quyến rũ.
Hình ảnh mờ ảo trong màn đêm càng thêm kích thích trí óc. Tấm lưng xinh đẹp cân xứng của Thẩm Thanh Thu hiện lên vài dấu vết.
Thẩm Thanh Thu ngồi trên đùi Lạc Băng Hà mà thở dốc, bên dưới như có như không mà bị gây sức ép, phát ra những tiếng nhóp nhép thô tục.
"A... a..."
Lùi ra ngoài cũng như một loại ma sát, Thẩm Thanh Thu rùng mình cảm nhận sự trống rỗng, Lạc Băng Hà để y tách hai chân ngồi lên đùi hắn, vì tư thế quỳ đứng mà dịch nhờn trong cơ thể y tràn ra bên ngoài, men theo đùi trong chạy xuống đầu gối.
Tay Lạc Băng Hà đỡ sau mông y mà thoải mái bóp nặn, vừa mới dứt lời đã để Thẩm Thanh Thu ngồi hẳn xuống, lại lần nữa xộc vào nơi ẩm ướt rối tinh rối mù vẫn còn đang trào ra dịch trắng.
"...--!!!"
A... Khốn khổ, lại vô cùng sung sướng.
Thần trí như tan rã, y không còn chút ý thức kiểm soát thân thể nào cả, chỉ còn lại mỗi cảm giác cao trào còn vương chưa tan hết, lại bị khoái cảm đáng sợ này lần nữa xâm chiếm mãnh liệt.
Da thịt ở nơi y chẳng bao giờ có thể nhìn thấy, đã bị va chạm hiện lên ánh hồng.
Vì tư thế mà bụng bị đâm sâu chưa từng thấy, ở góc bên cạnh có thể nhìn thấy thứ gì đang phồng lên xẹp xuống theo từng cú nhấp liên hồi.
"A... đừng... Sâu quá... Băng Hà... Không thở được.... Băng Hà!!...."
Âm thanh mềm mại nức nở của Thẩm Thanh Thu, khiến Lạc Băng Hà càng thêm điên cuồng.
Eo y bị Lạc Băng Hà dùng bắp tay ôm chặt, khiến bụng của hai người dán chặt vào nhau. Dục vọng trơn ướt của Thẩm Thanh Thu bị kẹt giữa bụng, mỗi cú thúc lên tàn bạo đều khiến nó được ma sát kịch liệt giữa hai thân thể. Hai chân Thẩm Thanh Thu tê rần, khiến y có ảo giác tận sâu bên trong mình đang mất kiểm soát mà trào ra thứ dịch thể nóng hổi.
Tiếng va chạm dâm loạn còn lớn hơn lúc nãy, phía sau bị giã mạnh, phía trước bị ma sát, bên vành tai đang bị liếm cắn cùng với tiếng thở dốc rõ ràng của Lạc Băng Hà khiến y hưng phấn hơn gấp bội. Vừa đạt cao trào không lâu, lại tiếp tục hưởng thụ toàn bộ khoái cảm như sóng thần, vừa nhanh vừa mãnh liệt, chẳng còn sự từ tốn như lúc trước.
Nhưng thật sự y không thể chịu nổi nữa, thân thể báo động liên hồi, run rẩy kịch liệt, giọng nói mất đi âm thanh, chỉ còn lại tiếng gió nặng nề. Dục vọng của Lạc Băng Hà liên tục đâm rút cháy bỏng, thúc vào thật sâu, nghe rõ ràng một tiếng bẹp dính ướt, cọ từng chút từng chút, lại hữu lực vô cùng.
Điên cuồng tới như vậy...]
Lạc Băng Hà không tin vào mắt mình, loạng choạng lùi về sau mấy bước. Nhưng hình ảnh trước mắt như một loại mê dược cấm kị, càng nhìn, càng muốn chìm sâu.
Ở độ tuổi này của Lạc Băng Hà, không thể nói hắn không biết bọn họ đang làm gì.
Lạc Băng Hà muốn tới gần, nhưng hắn không thể đi thêm được nữa, dường như có một nức tường vô hình ngăn cản hắn tương tác với thế giới này. Chỉ có thể đứng từ xa, nhìn vị sư tôn cao quý cùng với "bản thân" làm một vài chuyện xấu hổ.
Cứ đứng nhìn như vậy, Lạc Băng Hà cũng nhận ra được mình là một tên biến thái.
[Không biết qua bao lâu, Thẩm Thanh Thu đã sớm bị làm đến không có phản ứng. Hai tay y buông thõng, gục mặt trong hõm cổ Lạc Băng Hà hô hấp yếu ớt, da thịt run rẩy không sao dừng được.
Lạc Băng Hà bế y lên, đặt y nằm xuống nệm mềm.
Địa phương mẫn cảm mềm yếu nhất nãy giờ chẳng được ai quan tâm đến, đột nhiên bị Lạc Băng Hà nắm lấy, Thẩm Thanh Thu giật mình theo bản năng siết chặt hậu huyệt. Lạc Băng Hà thoải mái gầm nhẹ một tiếng, hai tay lại tiếp tục rong ruổi trên cơ thể Thẩm Thanh Thu.
Nhiều điểm mẫn cảm bị tập kích một lượt, Thẩm Thanh Thu không chịu nổi, dãy dụa muốn trốn thoát chẳng quản cái gì mà hình tượng nữa, cơ thể muốn kêu la như thế nào liền để nó kêu la như thế đấy.
"AAA... Ư... Ưm... Aaa---!!!"
Lạc Băng Hà tới giới hạn, đâm rút sâu hơn chục cái, phóng thích bên trong cơ thể Thẩm Thanh Thu. Y có thể cảm nhận được tùng dòng dịch thể nóng bỏng tràn khắp cơ thể y, tưới lên điểm mẫn cảm nhất của y. Cùng lúc đó Thẩm Thanh Thu cũng bắn ra. Tập kích trước sau đồng thời khiến Thẩm Thanh Thu sướng đến điên, quay người ôm chặt cứng Lạc Băng Hà không buông. Thân thể còn hơi run rẩy co giật, Lạc Băng Hà xoay người y lại, ôm gọn y vào lòng.
Tính khí vẫn còn chưa rút ra theo động tác bên ngoài cũng xoáy một vòng bên trong hậu huyệt. Thẩm Thanh Thu rùng mình, Lạc Băng Hà lại cố ý đỉnh một cái, y căng cứng người, phía trước bị Lạc Băng Hà đưa tay chặn lấy. Trong lúc Thẩm Thanh Thu còn đang duy trì nhấp nhô, Lạc Băng Hà lại canh đúng lúc y dập vào mà đáp trả, thúc lên một cái thật dùng sức. Hai lực từ hai phía va vào nhau, mạnh gấp mấy lần đơn phương công phá, khiến cho Thẩm Thanh Thu không kiểm soát được mà ngã rạp xuống giường, dương vật kẹt bên trong cơ thể cũng trượt ra ngoài, nghe rõ ràng một tiếng phốc dâm đãng, minh chứng rõ ràng cho bên trong trống rỗng ra sao.
Còn chưa kịp phản ứng, Lạc Băng Hà đã lật y lại, đâm vào lần nữa. Lạc Băng Hà nắm chặt dục vọng của Thẩm Thanh Thu không cho phát tiết, nơi đó sớm đã bắn ra một lần, dịch trắng nhầy nhụa dính nhớp cả một mảng, huyệt nhỏ ngứa ngáy nóng hổi từ bên trong, bị Lạc Băng Hà cọ qua cọ lại, liên tục đâm chọc vào điểm mềm mại nhất, chìm đắm trong khoái cảm ngọt ngào không ngừng tra tấn, không ngừng giày vò.
"Á...!!"
Lạc Băng Hà nâng mông y lên, điên cuồng đâm mạnh vào trong, nhìn thấy vẻ mặt dâm đãng đượm màu tình dục của Thẩm Thanh Thu làm hắn hưng phấn không chịu nổi, hô hấp cũng hơi loạn đi, dồn dập thở ra từng hơi nặng nề như thú dữ muốn ăn sạch Thẩm Thanh Thu từ đầu đến cuối, một mẩu xương cũng không muốn buông tha.
Một lần đâm vào rút ra lại càng cố ý dùng lực, chơi Thẩm Thanh Thu tới mềm rục, thành huyệt bên trong siết chặt, miệng nhỏ bên ngoài đã căng đến cực hạn, bị mài liên tục tới sưng tấy, làm nước nhờn rỉ ra cũng cảm thấy đau rát.
"A... Đừng đâm nữa, dừng... lại, dừng lại một chút-- không chịu nổi... ta không chịu nổi nữa... aaa-!"
Khoái cảm nhục dục đan xen, nơi bí ẩn lại chảy ra càng thêm nhiều nước, mỗi lần rút ra, chỗ dịch nhầy nhớp nháp ấy đều sẽ bị kéo thành những sợi chỉ mỏng manh dày đặc, rồi lại tàn nhẫn đâm vào mạnh mẽ, phá tan những sợi chỉ bạc lấp lánh ấy, nhét lại vào trong. Dâm dịch bị bắn tung tóe, chút dịch còn dính lại trên đùi mon men chảy dọc xuống dưới, làm ướt một mảng chăn nệm.
Qua mấy lần đâm rút, rất nhanh đã đọng lại thành một vũng trong suốt.
Thẩm Thanh Thu không khống chế được run rẩy, kích thích từ bên dưới quá lớn, phía trước lại bị chặn lại, y nhắm chặt mắt, nhíu mày rên khẽ: "A... A a..."
Người trên lồng ngực như một kẻ điên. Hắn ghì chặt y, nhấp vào từng cái liên tục không ngơi nghỉ. Lại nhắm ngay vào lúc y thở không ra hơi mà âm thầm dùng sức, khiến mị thịt bên trong bị cưỡng ép tách mở, không cách nào kháng cự.
Âm thanh rên rỉ nặng nề ở sau gáy, phả hơi thở nóng ướt đượm mùi tình dục lên da thịt. Người chế ngự y đã buông lỏng hai tay mà thả y ra, nhưng y đã sớm không thể cử động nổi nữa. Tiếng rên rỉ mỗi lần thúc vào là một lần tràn ra, y không thể khống chế được bản thân mình, chỉ có thể cắn chặt góc chăn, phần nào giảm đi âm thanh phóng đãng của cơ thể đã bị làm đến nát nhừ.
Nhưng kẻ điên ấy lại càng điên cuồng hưng phấn với âm thanh bị chặn mất mà vẫn vô tình thoát ra kia.
Hắn áp lên lưng y, da thịt kề da thịt. Đôi môi nóng bỏng ấy lại xâm phạm tấm lưng gầy gò, di chuyển tới mang tai mà mút mát. Trọng lượng cơ thể đè lên lỗ nhỏ, mông tròn bị đè ép dính sát sàn giường, hắn lại dùng lực mà thúc sâu, khiến y không thể nào kìm lại tiếng nức nở.
Quá sâu, quá trướng.
Lạc Băng Hà càng lúc càng mạnh bạo, vừa nhanh vừa mạnh không nghỉ một giây, Thẩm Thanh Thu còn tưởng rằng mình sẽ bị Lạc Băng Hà đâm cho đến chết, trước mắt trắng xóa không thấy được gì, dương vật kia giần giật cọ vào thành huyệt, có xu thế không ngừng tiến vào điểm đến sâu nhất, ban cho tất thảy.
"A? Aaaaa....-!"
Thẩm Thanh Thu bất chợt bị bắn mạnh vào trong. Cảm giác đáng sợ của chất dịch nóng bỏng tràn khắp trong bụng, quen thuộc lại kích thích, đẩy y lên đỉnh đầu của ngọn sóng dục vọng, y không giữ nổi nữa, thất thanh kêu lên từng tiếng rõ ràng, phía trước cũng bị ép đến bắn ra. Lạc Băng Hà ôm chặt y trong vòng tay, theo nhịp đâm rút mà bắn sâu bên trong, cũng được cái động nhỏ ấy quyến luyến mút chặt.
Hắn rút ra khỏi lối vào ướt đẫm của Thẩm Thanh Thu, vì sự gắn kết chặt chẽ nơi tương liên mà khi lui ra, phần đầu vẫn bị kẹt lại giữa chừng, phải dùng chút sức mà giật ra, khiến miệng nhỏ phát ra tiếng "phốc", đôi mắt thăm thẳm của Lạc Băng Hà nhìn chằm chằm huyệt nhỏ không khép lại nổi, đang chảy ra dịch thể trắng đục mà chính hắn vừa mới "tiêm" vào.]
Lạc Băng Hà bên ngoài cũng nhìn thấy cảnh tượng hương diễm lại hoang lạc đến cực độ ấy.
Hắn nuốt nước bọt, chợt nhận ra bản thân mình cũng có phản ứng, xấu hổ gạt đi những suy nghĩ trong đầu.
Rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì?
Là tương lai hay là một thế giới khác?
Lạc Băng Hà không thể trả lời, cũng chẳng thể đi tìm cho mình câu trả lời.
Hắn bị vướng lại trong ảo cảnh, từ từ chứng kiến viễn cảnh tươi đẹp mà hắn chưa từng dám nghĩ đến.
Trái tim Lạc Băng Hà đập thình thịch từng hồi, kịch liệt đến như thế, mọi thứ như chẳng còn liên quan đến hắn nữa. Bất kể sau này là thù hận, tội nghiệt, hay quyến luyến, giờ phút này hắn chẳng muốn nghĩ gì nữa, chỉ muốn nhìn thêm một chút đôi uyên ương triền miên như thế cho đến khi đất trời cũng già đi.
.
"Lạc Băng Hà! Lạc Băng Hà! Tại sao ngươi ngủ ngoài này? Đại sư huynh tìm người từ sáng đến giờ!"
Lạc Băng Hà bị người ta lay dậy, không khỏi váng đầu. Hắn chống tay ngồi dậy, tay chân bủn rủn không có chút sức lực, đành phải ứng phó đôi câu: "Ta biết rồi, huynh đi trước đi, ta sẽ theo sau liền."
"Ừ ừ nhanh lên đấy."
Đến khi Lạc Băng Hà lấy lại tinh thần chạy đến chỗ Minh Phàm, trong đầu vẫn không thể nhớ ra được tối hôm qua bản thân đã làm những gì.
Một mảng kí ức trống rỗng.
__________________
Happy new year 🫶
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro