Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Gương play

Nguyên tác thuộc về Mặc Hương Đồng Khứu, tính cách nhân vật tại đây thuộc về mình.

OOC, nhất định sẽ OOC!

________________________

Lạc Băng Hà ôm eo Thẩm Thanh Thu, hôn y, một tiếng cửa mở ra rồi nhanh chóng đóng lại, Thẩm Thanh Thu bị Lạc Băng Hà chế trụ trên cửa mà hôn. Y cảm nhận được hôm nay Lạc Băng Hà có gì đó rất... nhẫn nại.

Có lẽ vì mãi suy nghĩ vẫn vơ nên đến cuối cùng Thẩm Thanh Thu vẫn là được hôn đến mềm nhũn cả chân tay, bị Lạc Băng Hà bế ngang đặt lên giường vẫn còn mờ mịt. Trong phòng tối đen chỉ lấp ló một chút ánh sáng, thế mà Lạc Băng Hà lại đột nhiên thắp đèn, Thẩm Thanh Thu không thích ứng kịp, theo phản xạ nheo mắt lại, chống giường ngồi dậy nhìn Lạc Băng Hà.

"Sao lại thắp đèn..."

Lục bào xanh mát chỉnh tề trên người Thẩm Phong Chủ sớm đã lệch vị trí, đai lưng cũng đã bị tháo mở, lỏng lẻo treo giữa eo. Lúc y chống người ngồi dậy thì hoàn toàn tụt hẳn, lẻ loi rơi xuống giữa giường, ngoại bào rời khỏi bả vai, lộ ra nội y trắng ngần. Bộ dáng vừa mới được yêu thương mặt còn hơi ửng đỏ, y phục nửa kín nửa hở, giọng nói có chút nghèn nghẹn, nghe qua giống như đang làm nũng.

Lạc Băng Hà thế mà kìm chế thật tốt, nhìn thấy bộ dáng quyến rũ của ái nhân nhưng lại không gấp gáp nhào vào y như mọi lần, cũng không có trả lời y, trái lại còn thắp thêm mấy cái đèn, cả căn phòng lập tức sáng hẳn. Hai ba thị vệ cùng thị nữ trực đêm bên ngoài hiểu ý mà lục tục rời đi.

Thẩm Thanh Thu thấy hắn không trả lời, mím môi kéo lại vai áo, muốn xuống giường, không hề bất ngờ bị Lạc Băng Hà một lần nữa đè lên giường, cả cơ thể ngã vào chăn bông mềm mại, hưởng thụ được yêu thương.

Y phục chẳng mấy chốc đã rời khỏi chủ nhân, chỉ còn mỗi nội y là vất va vất vưởng treo giữa cổ tay. Bả vai thon thả trắng ngần treo lụa mỏng, kích thích tính xâm lược của Lạc Băng Hà, hắn há miệng cắn lên đó một ngụm lưu lại dấu răng đỏ au, song lại nhẹ nhàng liếm liếm. Thẩm Thanh Thu ăn đau, muốn đánh Lạc Băng Hà cho bỏ tức, nhưng cả hai tay đang bị chế trụ, đan xen với tay Lạc Băng Hà ép ở trên nệm, hoàn toàn rơi vào thế bị động. Y theo bản năng ngửa cổ, lưng cong thành một đường duyên dáng, eo nhỏ dán vào lồng ngực Lạc Băng Hà.

Lạc Băng Hà vốn dĩ không định thắp nến, nhưng trong lúc đi lấy thuốc bôi trơn dường như nghĩ ra cái gì, thắp hết một lượt khắp phòng.

Hắn tay chân quen đường lấy thuốc bôi trơn ra khỏi hộp, động tác nhanh nhẹn tìm đến địa phương mẫn cảm kia của Thẩm Thanh Thu nhấn vào, khiến y trở tay không kịp giật nảy eo, bị Lạc Băng Hà đè xuống, hậu huyệt càng nuốt sâu vào ngón tay mang theo thuốc bôi trơn lành lạnh.

Thẩm Thanh Thu khó chịu, cắn môi dưới của Lạc Băng Hà biểu tình, hơi hơi lắc mông, y bị hôn đến quên trời quên đất, muốn nói ra chữ nào đều bị Lạc Băng Hà nuốt mất, chỉ còn lại tiếng gầm gừ vừa khó chịu lại vừa thoả mãn trong cổ họng.

Thẩm Thanh Thu sớm đã tích cốc, không ăn không uống vẫn chẳng hề gì, thế nên địa phương ấy của y từ lâu đã quen thuộc với việc giao hợp, lúc như cắn chặt ngón tay Lạc Băng Hà, hơi hơi kháng cự, lúc lại quấn quýt chẳng rời.

Tuy rằng không quá đau, nhưng lúc đầu ắt hẳn sẽ khó chịu.

Lạc Băng Hà biết điều này, nên từ nãy đến giờ vẫn chăm chú hôn Thẩm Thanh Thu phân tán lực chú ý của y, thừa dịp y không để tâm đến phía dưới mà chèn thêm một ngón tay, nhẹ nhàng tách cửa động chật hẹp, thậm chí hắn có thể cảm nhận thuốc bôi trơn trong cơ thể y chậm rãi chảy ra, hai ngón tay làm loạn bên trong Thẩm Thanh Thu như có như không lại lướt qua điểm mẫn cảm.

"A... Đừng... Aaa"

Thẩm Thanh Thu bị ngón tay Lạc Băng Hà trêu chọc, nhất thời không kìm chế được giọng nói, y lúc này vẫn còn mặt mũi, tuyệt đối không thể để bản thân phóng đãng như vậy, vội vàng ngậm miệng, luống cuống nắm lấy tay Lạc Băng Hà.

"...Từ từ, ngươi từ từ..."

"Sư tôn, thoải mái sao?"

Lạc Băng Hà nhìn tính khí của Thẩm Thanh Thu thấy nó lúc nãy còn đang ở trạng thái bán cương, giờ đã cứng hoàn toàn. Lỗ nhỏ còn rỉ nước trong suốt, óng ánh chảy dọc xuống thân dương vật.

Nhận thấy bản thân đang bị thị gian một cách trắng trợn, mặt Thẩm Thanh Thu nóng lên, ấy vậy mà trong cơ thể dâng lên một cỗ nhiệt hoả khó tả.

"... Đừng nhìn."

Lạc Băng Hà lại làm như không thấy y ngại ngùng, cúi sát vào tai y thì thầm, giọng nói khàn khàn gần như bao phủ bởi tình dục, phát ra âm gió trêu chọc lòng người, ngón tay hư hỏng càng đâm sâu hơn, chọc ngoáy ra tiếng nước nhóp nhép.

"Chẳng phải đã nhìn thấy hết rồi sao?"

"Sư tôn, người có nghe thấy không, sao người lại ướt như vậy."

Lạc Băng Hà vừa nói vừa chen vào thêm một ngón tay nữa, mặt già của Thẩm Thanh Thu không chịu nổi khiêu khích mới lạ này của Lạc Băng Hà, vách thịt mềm mại đột nhiên co rút một trận, dường như là nhạy cảm với từng lời nói của hắn, cắn mút ngón tay hắn đến thoải mái.

Tay còn lại của Lạc Băng Hà cũng không yên phận, hắn dán vào làn da mát lạnh của Thẩm Thanh Thu, cọ xát bên trong bắp đùi y đến phát nóng, nơi này da thịt mềm mại hơn rất nhiều, bị Lạc Băng Hà xoa xoa mấy lần liền nổi lên vết đỏ ửng diễm lệ.

Bên dưới đang nuốt lấy ngón tay người ta, càng nuốt càng sâu, bắp đùi lại bị một bàn tay khác nhào nặn đủ kiểu, Thẩm Thanh Thu nhắm mắt nghệch đầu sang một bên thở hổn hển.

Bây giờ muốn trốn cũng quá muộn...

Thẩm Thanh Thu lưỡng lự, vừa muốn thoát khỏi tra tấn ngọt ngào này nhưng cũng muốn Lạc Băng Hà thoải mái, trong lúc không biết nên làm gì thì cơ thể chẳng nghe sai xử, chỉ hơi hơi quơ chân. Lọt vào mắt của Lạc Băng Hà lại là chủ động cầu hoan.

Lạc Băng Hà bị dáng vẻ câu dẫn quyến rũ này của y làm cho cứng lại càng cứng, bàn tay ôm eo y tùy lúc mà vuốt ve. Ba ngón tay lại ngả ngớn trêu chọc điểm nhạy cảm kia, Thẩm Thanh Thu từ trước đến giờ không thể chịu nổi việc bị nhấn liên tục như vậy, bắt đầu né tránh.

"Không... Chậm--! Đừng nhấn vào đó nữa! A ưmm..."

Lạc Băng Hà không để ý đến lời y nói, trái lại còn cong đốt ngón tay khiến y run bần bật, dương vật bắt đầu tiết ra chất lỏng của hắn cùng y cọ xát, cả hai cùng thoải mái hừ một tiếng.

"Sư tôn, cởi y phục cho ta đi."

"?"

Lúc này Thẩm Thanh Thu mới ý thức được, bản thân thì bị lột gần như sạch sẽ, còn người đang gây sự kia y phục vẫn chỉnh tề.

Có chút không tiếp nhận nổi.

Nhưng ngươi vẫn bỏ ngón tay ở trong thì ta cởi giúp ngươi thế nào được?

Ấy vậy vẫn cắn răng lôi kéo y phục Lạc Băng Hà.

"Người như thế không cởi được đâu."

Thẩm Thanh Thu bị nhiệt khí từ Lạc Băng Hà phát ra kề kề bên lỗ tai y hun đỏ ửng, phía sau mông còn bị quấy nhiễu khiến tay y run rẩy, cả nửa ngày chậm rì rì vẫn chỉ sờ soạng lung tung, chẳng cởi được miếng nào.

Lạc Băng Hà dường như mất kiên nhẫn, chẳng hề báo trước mà rút ngón tay ra.

"A... Ưm!"

Hắn còn mang mấy ngón tay dính thuốc bôi trơn xoa xoa mông mẩy của Thẩm Thanh Thu, bóp hai cái.

Cả người y co quắp một chút. Hậu huyệt từ nãy đến giờ đã quen với xâm nhập, hiện tại chẳng còn gì, miệng nhỏ không tự chủ được mở ra đóng lại, cả cái mông đều run run.

Lạc Băng Hà không muốn khó dễ y nữa, lưu loát vài cái cởi y phục vứt xuống đất. Sau đó vươn tay đỡ hai đầu gối của y nhấc hai chân y lên, gần như ép sát tới tận ngực.

Hậu huyệt lầy lội nhớp nháp vì thế mà hiện ra không xót thứ gì, có thể thấy vết nhăn cơ vòng đã biến mất vì khuyếch trương tốt, đóng mở e thẹn.

Lạc Băng Hà nuốt nước bọt.

Hắn cũng không muốn làm khó bản thân, đỡ lấy dương vật căng cứng kề trước miệng huyệt cọ xát, thuốc bôi trơn bị hắn cọ đến nổi bọt trắng mịn, trong lúc y theo phản xạ muốn lùi về sau trốn tránh, bị hắn chen vào quy đầu.

"A..."

Chuẩn bi rất đầy đủ, cả hai cùng thở ra một hơi thoả mãn.

Vách thịt bị kéo căng lần nữa, dường như nhớ lại cảm giác lấp đầy quen thuộc, liều mạng co rút như sợ bị bỏ rơi, cơ vòng xiết chặt Lạc Băng Hà đến thoải mái, khiến hắn thoả mãn thở một hơi dài, mồ hôi chảy qua cơ bụng rắn chắc, rơi xuống lồng ngực Thẩm Thanh Thu hoà quyện với một thân mồ hôi mịn của y.

Thẩm Thanh Thu chậm rãi cảm nhận thứ thô to quen thuộc, từng chút từng chút thừa nhận bản thân đang cố gắng nuốt nó vào một cách sâu nhất.

"Vào... Vào nhanh đi, đừng ghẹo ta nữa... Không chịu... Được... Aaa--!?"

Thẩm Thanh Thu còn chưa kịp nói hết câu, đã bị Lạc Băng Hà không báo trước mà nhấp hông.

"Trướng..."

Phút chốc bị lấp đầy đến tận sâu bên trong, Thẩm Thanh Thu không thở nổi. Y có cảm giác như lục phủ ngũ tạng cũng bị đâm lệch. Giờ phút này y nói không hoàn chỉnh nổi những gì muốn biểu đạt, chỉ có thể nắm chặt chăn rên ư ử.

Lạc Băng Hà chịu đủ loại khoái cảm bên trong cái miệng nhỏ chật hẹp, nhưng chờ y thích nghi, một lát sau cũng bắt đầu chọt lên, tìm kiếm phạm vi hoat động bên trong Thẩm Thanh Thu, lập tức cảm nhận được y giật mình hức một tiếng. Sau đó ôm cổ Lạc Băng Hà, nắm chặt hai tay, dán cơ thể vào người hắn.

Như một hành động cổ vũ, Lạc Băng Hà không còn kiên nể gì, ra vào không ngừng. Tính khí hắn sớm được bao bọc trong lớp dịch thể trơn mịn của lớp bôi trơn, nhờ cái miệng nhỏ của Thẩm Thanh Thu ngậm đến mức nóng hôi hổi, cả cây dương vật phủ một tầng dịch thể trong suốt trơn trượt, giữa nơi giao hợp cũng chảy ra chất lỏng sền sệt nhầy nhụa, mỗi một lần rút ra đâm vào lại chảy càng nhiều, ướt đẫm cánh mông căng mẩy bị đè ép không ra hình dạng. Thoạt nhìn giống như lỗ nhỏ bị người đâm đến chảy nước.

Thẩm Thanh Thu vẫn chưa bắn lần nào, tính khí trướng căng phát đau, nhưng tư thế bị đè ép này của y khiến y triệt để tuyệt vọng.

"Băng Hà... Băng Hà, muốn bắn..."

Y cố gắng vươn tay ôm cổ Lạc Băng Hà, hành động lấy lòng mà chính y cũng không phát giác được. Lạc Băng Hà rất vui vẻ mà hỏi lại y.

"Người muốn thế nào đây? Người phải nói xem muốn ta giúp thế nào chứ?"

Thẩm Thanh Thu nghe những lời vô trách nhiệm này tức đến xì khói, trừng mắt nhìn Lạc Băng Hà, nhưng chưa trừng được bao lâu thì trừng không nổi, y bị Lạc Băng Hà thúc lên mạnh mẽ, bao tinh hoàn no đủ đập vào cánh mông Thẩm Thanh Thu phát ra tiếng bạch bạch dâm mỹ. Cả người y bị đâm đến lắc lư.

Lạc Băng Hà vẫn chưa từ bỏ ý định trêu ghẹo sư tôn hắn: "Sư tôn. Đồ nhi nên giúp người như thế nào đây? Người không nói, đồ nhi không thể giúp được."

Tinh trùng thượng não là lúc người ta chẳng còn phân biệt được cái gì, Thẩm Thanh Thu rất muốn đánh cái tên đầu sỏ này một trận, nhưng tình dục chi phối lí trí và thể xác khiến y chỉ có thể uất nghẹn nói ra những lời Lạc Băng Hà muốn nghe.

"...Khó chịu, aaa ưmm..mm --! Sờ... Sờ chỗ đó... Giúp... Ư..ưmm Giúp ta, giúp ta đi mà... Aaa"

Tần suất ra vào của Lạc Băng Hà vẫn giữ yên không đổi, thậm chí ngày càng có xu hướng gia tăng không ngừng, lực đạo mạnh mẽ giống như muốn đâm hỏng nơi mềm mại càng sâu bên trong Thẩm Thanh Thu. Thế nên câu nói của Thẩm Thanh Thu chẳng hề hoàn chỉnh, lắp bắp cả buổi vẫn không nói hết câu.

"Sờ chỗ nào, phải sờ làm sao mới có thể thoải mái đây sư tôn?"

"Ngươi...!"

Thẩm Thanh Thu chịu hết nổi, không thể nói ra những thứ thô tục như thế, cầu xin Lạc Băng Hà sờ y, chạm y, đã là giới hạn của y.

Nhưng cảm giác lưng chừng của bờ vực khoái cảm có thể đánh gục bất cứ người nào.

Thẩm Thanh Thu như sắp hỏng mất, đầu nghệch sang một bên nắm chặt chăn giường. Song Lạc Băng Hà cũng biết chừng mực, cảm thấy y sắp không chịu nổi nên buông tha cho y, nắm lấy tiểu Thẩm không ngừng tuốt lộng.

Khoái cảm như dòng điện chạy dọc sóng lưng Thẩm Thanh Thu, không ngừng truyền đến từng trận tê dại. Chân y tê cứng, đùi bị ép đau, cuối cùng cũng không còn bị ép lên ngực nữa mà đặt trên vai Lạc Băng Hà, tay hắn vẫn miệt mài an ủi dương vật sưng cứng rỉ nước đáng thương của y. Cảm giác sung sướng chậm rãi lan truyền khắp thân thể, vuốt ve từng nơi mẫn cảm nhất, yếu ớt nhất. Tiếng ngâm trầm thấp của Thẩm Thanh Thu từng lúc, từng lúc càng gia tăng biên độ, dưới tình huống phía trước được an ủi, phía sau càng thít chặt, mút lấy Lạc Băng Hà chẳng nhả, như trẻ con say mê mút kẹo.

Lạc Băng Hà thấp giọng mắng một tiếng chỉ đủ hắn nghe, hông nhấp càng nhanh hơn, tiếng va chạm của da thịt phút chốc biến đổi, từ tiếng bạch bạch êm tai cho đến tiếng giao hợp kịch liệt điên cuồng, tiếng nước lép nhép không ngừng truyền đi, ám chỉ rõ ràng người nằm dưới ướt át ra sao, giao hợp giữa bọn họ dễ dàng như thế nào.

Cả hai đạt cao trào, cùng lúc thở dài một tiếng thoả mãn. Tinh dịch nóng hổi tưới đến nơi sâu nhất của Thẩm Thanh Thu, lấp đầy bụng dưới của y, khiến y giật giật cơ thể. Lạc Băng Hà nhẹ nhàng rút ra, ôm lấy Thẩm Thanh Thu, gục mặt xuống hõm cổ y thở dốc, từng làn hơi thở ấm áp ướt át phả vào làn da cổ nhạy cảm của y, eo mông hơi động đậy một chút vì nhột, liền cảm nhận được thứ giữa hai chân mình không thể khống chế mà chậm rãi chảy ra.

Thẩm Thanh Thu nhắm mắt, Lạc Băng Hà lần này không liên tục làm y như những lần trước, Thẩm Thanh Thu có hơi mừng thầm. Yên tâm nghỉ ngơi.

Nhưng khi mở mắt ra, tầm nhìn lại tối đen, bởi vì trên mắt có thêm một dải lụa không biết bị buộc khi nào. Y còn chưa kịp thắc mắc thì cảm giác bị xỏ xuyên lần nữa ập đến.

"A... Bên trong, ưmm... bên trong vẫn còn,... trướng, rất trướng, hmm-!"

Bởi vì mất đi một giác quan, nên các giác quan khác càng thêm mẫn cảm. Thẩm Thanh Thu lúc này dường như có thể thông qua hậu huyệt của y mà mô tả chính xác hình dạng dương vật đang tàn sát bừa bãi trong cơ thể. Thậm chí là những đường gân guốc nổi bật, khẽ giật khi y đột ngột co rút hậu huyệt...

Hậu huyệt qua một lần chăm sóc yêu thương trở nên mềm mại, dương vật một lần nữa tiến vào lỗ nhỏ nhưng không hề gặp trở ngại, thậm chí còn được hoan nghênh, quấn quýt lấy lòng.

Bên trong còn xót lại tinh dịch đã bắn trước đó, dưới ma sát của Lạc Băng Hà khiến nó bị khuấy đảo, không gian chật hẹp không có chốn cho chúng dung thân, một ít vào càng sâu hơn nữa, khiến Thẩm Thanh Thu cong lưng ngưỡng cổ, một ít chảy ra ngoài cửa huyệt, làm nơi đó vốn đã lầy lội nhớp nháp càng thêm dính dấp dâm mỹ.

Lạc Băng Hà thả nhẹ động tác, không còn kịch liệt như lúc đầu. Hắn chậm rãi ma sát từng vách thịt mềm mại, chơi đến khi hậu huyệt sưng lớn một vòng, vẫn đỏ au mà mút lấy hắn.

"Ưmmm... Aaaaa, aa... Hmmm."

Hắn đè tay Thẩm Thanh Thu ngang tai, cúi đầu ngậm lấy đầu vú bị kích thích, đáng thương dựng đứng từ nãy đến giờ, cảm nhận rõ ràng người dưới thân giật nảy mình, hậu huyệt lại mất kiểm soát mà xiết chặt.

Thẩm Thanh Thu bắt đầu phản kháng, không chịu nổi, thật sự không chịu nổi! Nửa người dưới bị làm đến mức tê dại, chân đã hoàn toàn buông thõng trên giường, sức kẹp eo Lạc Băng Hà cũng chẳng có, chỉ có nửa người trên cố gắng lắm mới dãy dụa được một chút, nhưng miệng vẫn không ngừng rên rỉ, làm cho người ta có cảm giác y chỉ là một con mèo con chẳng có chút khả năng tự vệ nào.

Một bên ngực của Thẩm Thanh Thu bị ngậm cắn sưng phồng, quầng vú mơ hồ còn có dấu răng chủ quyền. Chỉ là so với bên này bị chà đạp tàn nhẫn, bên còn lại chẳng ai đụng đến, y khó nhịn cọ cọ, vô tình lại hữu ý đem bản thân dâng đến trước miệng sói.

Lạc Băng Hà trực tiếp bỏ qua bên ngực đáng thương ấy, thúc mạnh một cái. Thẩm Thanh Thu giật bắn người, cả thân thể mất tự chủ mà nảy lên, bị Lạc Băng Hà luồn tay ra phía sau lưng, bế lên. Cả thân dương vật theo tư thế ôm cứng mà chọt vào càng sâu hơn, nhớp nháp trơn trượt vậy mà không có kẽ hở.

Thẩm Thanh Thu chẳng biết Lạc Băng Hà tự dưng lại ôm y đi đâu, chỉ biết rằng cái thứ cứng rắn nóng bỏng kia không ngừng trượt ra trượt vào trong huyệt đạo của mình theo từng bước chân, thi thoảng còn phát ra tiếng nước lóc bóc do đè ép không khí tận sâu bên trong. Cả thân thể chỉ dựa vào một điểm tựa là dương vật của Lạc Băng Hà, chỉ cần hơi tụt xuống thì sẽ nuốt càng sâu. Thẩm Thanh Thu vừa rên rỉ, vừa bất lực đánh Lạc Băng Hà, nhưng hệt như đấm vào bông. Lạc Băng Hà nhếch môi cười, cắn cắn liếm liếm trên cổ Thẩm Thanh Thu, đi thêm chừng vài bước thì thả người xuống.

Hắn bắt chéo hai tay Thẩm Thanh Thu ra sau lưng. Để cả người y nằm rạp trên mặt bàn, tiếp tục nhấp hông. Huyệt thịt mềm mại đã sưng một vòng, ngậm dương vật của Lạc Băng Hà không nhả, dịch thể bị đánh thành bọt trắng tí tách chảy dọc theo đùi non trắng mịn của Thẩm Thanh Thu.

Y áp mặt lên bàn thở dốc yếu ớt. Mặc dù không bị trói nhưng cánh tay vẫn bị khống chế. Dưới tư thế bị xâm phạm kịch liệt từ phía sau như thế này, y căn bản không thể làm ra bất cứ hành động chống cự nào.

Bụng dưới trướng căng có thể nhìn rõ dương vật không thuộc về y đang gồ lên trong cơ thể y. Tóc tai cùng với lụa đen tung xoã khắp mặt bàn, Thẩm Thanh Thu bị làm không động đậy nổi, y bây giờ chỉ mong ước có thể gỡ cái dây buộc mắt này ra, y muốn nhìn Lạc Băng Hà.

"...ư... Ahh Ưm, Băng Hà... Cởi dây ra."

Trong lúc lời nói mềm mại rên rỉ của Thẩm Thanh Thu khó khăn phát ra thì Lạc Băng Hà dập mạnh thêm mấy cái, dường như muốn bắt nạt Thẩm Thanh Thu. Hắn buông tay Thẩm Thanh Thu ra, y còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì khuỷu tay bị nắm lấy, kéo ngược ra sau. Thẩm Thanh Thu chỉ cảm thấy trời đất xoay chuyển thêm một lần nữa, bản thân bị ép quỳ đứng trên thảm lông mềm mại, dương vật vừa rời đi một chút đã quay trở lại, cọ cọ rồi vỗ vỗ lên khe mông y, theo sự co rụt của hậu huyệt mà ngang ngược đâm vào lần nữa.

Thẩm Thanh Thu bị đâm đến mức quỳ không vững, phải bấu víu vào hai đùi Lạc Băng Hà mới không bị ngã rạp ra phía trước.
Lạc Băng Hà cắn tai y thổi khí, hắn luồn tay vào trong tóc y, cởi bỏ trói buộc của mảnh vải đã sớm bị nước mắt sinh lý của Thẩm Thanh Thu làm cho ướt nhẹp.

Thẩm Thanh Thu từ trong bóng tối chậm chậm thích nghi, cho đến khi nhìn rõ được mọi vật thì y run rẩy cả người, đồng tử co hẹp sợ hãi, xen lẫn tức giận và xấu hổ.

Gương?

Từ đâu lại xuất hiện một cái gương to như thế!

Thẩm Thanh Thu vội nhắm mắt lại không dám nhìn. Hoan ái bao nhiêu lần nhưng y chưa bao giờ thấy bộ dạng của chính mình, cảm giác mới lạ và sợ hãi hệt như lần đầu tiên, tập kích sóng não của y.

Lạc Băng Hà phát hiện ra được điều đó, nhẹ nhàng bẻ cằm y qua, ép y đối diện với tấm gương lớn ấy.

"Sư tôn, người muốn cởi dây che mắt mà."

"Mở mắt ra đi, xem xem người là bộ dáng quyến rũ như thế nào."

"Từ lâu ta đã muốn cho người thấy, nhưng mãi đến bây giờ mới thực hiện được. Ta biết, sau hôm nay, tấm gương này sẽ chẳng còn lành lặn mà nằm đây nữa."

"Thế nên, Thanh Thu à, mở mắt ra nhìn đi."

Thẩm Thanh Thu không khống chế được cơn run rẩy, ma xui quỷ khiến thế nào mà lại làm theo lời nói của Lạc Băng Hà.

Nhưng mà, bộ dáng này của y...

Thẩm Thanh Thu bị tình dục bao phủ, thân thể trắng nõn săn chắc bao phủ bởi một lớp hồng nhàn nhạt như ngâm trong rượu hoa quế thượng hạng. Gò má đỏ ửng diễm lệ vì ngại ngùng, đầu ngón tay, ngón chân cũng đỏ, co co lại vì từng kích thích Lạc Băng Hà mang đến.

Phía dưới có thể lấp ló thấy được hung khí to dữ tợn đang không ngừng đâm chọc cơ thể y, vùng bụng dưới nhô lên rồi lại xẹp xuống, địa phương nơi đó hoàn toàn lầy lội ướt nhẹp chẳng đâu vào đâu, dịch thể chảy xuống một vũng nho nhỏ, vẫn tí tách rơi, ướt cả thảm lông mềm mại, lại men theo đùi trong chảy xuống đầu gối, hỗn loạn cực điểm.

Y nghe thấy rõ ràng từng âm thanh dâm dục do chính mình phát ra, cả miệng trên, lẫn miệng dưới.

"Không... Đừng... Không muốn nhìn."

Thẩm Thanh Thu vặn vẹo cơ thể, nhưng chẳng có chút uy hiếp gì.

Thẩm Thanh Thu dứt khoát nhắm mắt lại không nhìn nữa, y cũng chẳng quỳ nổi, cơ thể không có sức trụ mà mềm mại ngã ra phía sau, được Lạc Băng Hà vững vàng vớt trở về. Một tay hắn ôm eo nhỏ của y, tay còn lại ôm đôi vai gầy thon thả, khoá cứng y trong lòng ngực mình. Tư thế này làm Lạc Băng Hà sinh ra một cảm giác thoả mãn khó nói thành lời, chính là cảm giác được ôm người mình yêu, được tiếp xúc thân mật một cách chân thật nhất, máu thịt hoà chung, đặt biệt là nơi tương liên không thể chối cãi, gắn kết bọn họ theo cách nguyên thủy nhất của loài người.

Máu trong cơ thể Lạc Băng Hà sôi sục, hắn hôn dọc xương cổ của Thẩm Thanh Thu, liếm cắn ra thêm một dấu răng mơ hồ, chiếc lưỡi ẩm ướt mang hơi thở nam tính nhuốm đậm vị tình dục len lỏi qua từng tấc da thịt non mềm yếu ớt nơi cổ ấy, di chuyển nhẹ nhàng đến trừu sáp lỗ tai y, Thẩm Thanh Thu làm gì chịu nổi kích thích như vậy, y dãy dụa muốn trốn, cuối cùng vẫn không kìm được mà nức nở.

"Băng Hà, hức... Băng Hà, không chịu nổi, không chịu nổi đâu..."

Thẩm Thanh Thu cứ lặp lại mấy câu mơ hồ, cùng với tiếng thút thít xen lẫn rên rỉ nghẹn ngào. Tuy miệng trên nói không chịu nổi, nhưng miệng dưới vẫn mút lấy Lạc Băng Hà thật chặt.

Thần trí Thẩm Thanh Thu đã sớm tan rã, khoái cảm xen lấn làm cho y không khống chế được lý trí, bèn để mặc thân thể thoả ý theo đuổi cảm xúc chân thật nhất. Lạc Băng Hà cho ngón tay vào miệng y khuấy đảo, chơi đùa chiếc lưỡi đỏ mọng non mềm, miệng vẫn ngậm vành tai của Thẩm Thanh Thu, thi thoảng còn bắt chước động tác giao hợp ra ra vào vào. Dưới hông vẫn nhịp nhàng thúc đẩy, ba nông một sâu mà đâm Thẩm Thanh Thu sướng đến muốn chảy nước.

Mọi nơi trên cơ thể đều bị lấp đầy. Cảm giác bị khống chế làm Thẩm Thanh Thu bất lực, sợ hãi, nhưng lại đan xen cảm giác hưng phấn. Y đột nhiên nhớ ra từ nãy đến giờ Lạc Băng Hà vẫn chưa hôn y lần nào nữa, Thẩm Thanh Thu lần đầu tiên trong đời cảm thấy ủy khuất, y bất chấp ý nghĩ bản thân còn đang bị khống chế, cố gắng vòng tay ra phía sau, vừa cào vừa véo eo Lạc Băng Hà.

"H...Hôn."

Giọng nói vì rên rỉ không thể khống chế đã có chút khàn, nhưng vẫn mang theo chất mềm mại nhẹ nhàng của âm gió khiến Lạc Băng Hà sững sờ vài giây. Tuy vậy hắn vẫn rất nhanh chóng bắt được trọng điểm, vui mừng mà hỏi lại.

"Người muốn ta hôn người sao?"

Hắn vui vẻ ôm càng chặt Thẩm Thanh Thu, chờ câu trả lời của y. Thẩm Thanh Thu lúc này băn khoăn bối rối như một đứa trẻ, giống như hoàn toàn quên mất điều mà lúc nãy y vừa mới nói. Thế nhưng vẫn nhớ bản thân đang cần gì, bèn lặp lại một lần nữa.

"...hôn ta."

Lần này không giống lần trước, không phải mang sự dứt khoát muốn Lạc Băng Hà hắn hôn y, mà giống như dè dặt làm nũng.

Lạc Băng Hà kích động xoay người y lại, dương vật xoay một vòng trong huyệt thịt, khiến Thẩm Thanh Thu bật thốt ra tiếng. Hắn để y nằm lên người hắn, cười sủng nịch nhìn y.

"Người hôn ta đi."

"Hôn thoả thích."

Thẩm Thanh Thu như một con mèo, mắt long lanh tròn xoe nhìn Lạc Băng Hà, do dự muốn hôn, sau một lúc thăm dò liếm liếm, liền hôn sâu xuống. Hậu huyệt đột nhiên tiếp nhận kích thích, rằng cái thứ đang tàn sát bên trong lại lớn hơn một vòng, lông tóc y dựng đứng, bị Lạc Băng Hà áp tay lên gáy đè xuống, hôn càng thêm sâu.

Tiếng mút lưỡi dâm mỹ phát ra, hoà cùng nhịp điệu với tần suất ra vào nhịp nhàng bên dưới địa phương lầy lội. Mãi đến bây giờ Thẩm Thanh Thu mới nhận thức được tại sao Lạc Băng Hà lại thích hôn y như thế. Cho dù là hoàn cảnh nào đi chăng nữa, việc hôn và được hôn đều khiến cả hai sinh ra cảm giác thoả mãn và được nuông chiều. Hơn nữa, lúc lăn giường không có một nụ hôn an ủi khi bị bắt nạt thảm như thế, thì chỉ đơn thuần là phát tiết dục vọng.

Nếu thật sự không có nụ hôn, Thẩm Thanh Thu có lẽ sẽ không nhịn được mà suy nghĩ linh tinh.

Chính vì nghĩ như thế nên Thẩm Thanh Thu càng vui vẻ thoải mái mà liếm hôn Lạc Băng Hà. Hắn ôm chặt y đáp lại, hai thân thể trần trụi dính sát vào nhau không một kẽ hở, tính khí đáng thương của Thẩm Thanh Thu vốn dĩ đã sưng cứng trướng đau, nay bị ép chặt giữa bụng y và bụng Lạc Băng Hà, theo sự nhấp hông của Lạc Băng Hà mà cọ sát giữa hai tấc da thịt nóng rực, Thẩm Thanh Thu thoải mái đến mức tự lắc mông, ý muốn ma sát tính khí của mình, nhưng kéo theo là hậu huyệt nuốt vào nhả ra hung khí dữ tợn.

Cảm giác muốn bắn tinh chạy dọc khắp đầu ngón tay y, truyền từng luồng điện kích thích sóng não, Thẩm Thanh Thu không hôn Lạc Băng Hà nữa, chống tay lên ngực hắn thở dốc, mắt phượng khẽ rũ, còn phủ một lớp nước óng ánh mơ hồ, đôi lông mày khẽ nhíu lại, hai chân hơi khép lại, kẹp eo Lạc Băng Hà.

Lạc Băng Hà nhìn ra y muốn gì, thấp giọng hỏi.

"Người muốn bắn sao..."

Thẩm Thanh Thu e ngại mà nhẹ nhàng gật đầu.

"Làm theo ta nói, người sẽ được thoả mãn. Nhanh thôi, được không?"

Thẩm Thanh Thu mơ màng tiếp tục gật đầu.

"Ngửa lưng ra, chống hai tay về phía sau, chân mở rộng một chút."

"Đúng, chính là như vậy."

Thẩm Thanh Thu bây giờ mới biết, y hoàn toàn rơi vào bẫy.

Y hoảng hốt nhìn tấm gương lớn trước mặt, nơi đó phản chiếu hình ảnh dâm đãng túng dục của hai cá thể trần truồng nằm trên mặt đất.

Y ngồi trên người Lạc Băng Hà, hai tay chống ngược kề sát bên đùi hắn, eo chân từ nãy đến giờ bị thúc run rẩy, nửa thân trên ngã về sau, phía dưới chậm rãi nuốt dương vật hắn.

Y luống cuống muốn trốn, nhưng bị Lạc Băng Hà nhanh tay hơn, túm lấy cổ chân.

"Cái miệng nhỏ của người cắn ta thật là chặt."

"!"

Thẩm Thanh Thu không thể hình dung nổi tâm trạng của mình lúc này, có thể là xấu hổ, thẹn thùng, tức giận, hoặc thậm chí có thể nói là bị kích thích. Y không muốn bị giam cầm trong sự bất lực thế này, nhưng hoàn toàn không biết làm sao để thoát thân.

Tư thế này cực kì hố người, phần nhiều là nó tốn sức, nếu buông tay sẽ bị ngã, huống hồ cổ chân còn bị giữ chặt.

"Đừng mà... Không muốn tư thế này đâu, bỏ ta ra..."

Trong lúc y đang cố gắng thương lượng thì Lạc Băng Hà đã đâm rất sâu vào trong, thúc lên trên với tần suất nhỏ. Tiếng nức nở bất lực của Thẩm Thanh Thu lúc nào cũng làm hắn hưng phấn, được một lúc đã mất kiên nhẫn mà động nhanh hơn. Thẩm Thanh Thu bị chuyển động không chút báo trước này làm cả người căng ra, hai chân có xu thế mở càng rộng, nhưng vẫn gắng chút lí trí cuối cùng mà khép chân lại, Lạc Băng Hà nằm bên dưới thấy được vô vàn cảnh xuân, mỉm cười thoả mãn.

Cảm giác muốn bắn tinh bị bỏ quên khi nhìn thấy cái gương lúc nãy bây giờ lại được Lạc Băng Hà đâm chọc tuyến tiền liệt đến mức quay trở về, hậu huyệt đẩy mạnh co rút, Thẩm Thanh Thu thậm chí có thể nghe thấy tiếng nước từ sâu trong thân thể mình, nhỏ bé dịu dàng như tiếng mút hôn nồng nàn của tình nhân.

Hai đầu vú dựng đứng, một bên bị cắn mút ra dấu răng, khiến quầng vú sưng đỏ lên, lung lay rất nhịp nhàng theo từng cái đâm vào rút ra của Lạc Băng Hà.

Dâm dịch chảy dọc theo thân dương vật, nhớp nháp ướt dính cả đùi trong Lạc Băng Hà. Có cả tinh dịch bắn trước đó, có bôi trơn trong suốt, cũng có dịch thể của Thẩm Thanh Thu.

Sư tôn hắn từ trên xuống dưới ướt nhẹp tình dục đều do hắn gây ra.

"Thật đẹp."

"Sư tôn, mở chân ra một chút, ta muốn nhìn."

"Ngoan, mở chân ra đi, mở chân ra ta giúp người bắn."

Thẩm Thanh Thu nheo mắt nhìn Lạc Băng Hà.

Thẩm Thanh Thu rõ là không nghe hết câu của hắn, Lạc Băng Hà lại nhắc thêm một lần. Y chỉ nghe thấy hắn muốn giúp y bắn, điều kiện quá hấp dẫn, Thẩm Thanh Thu không khống chế được mà mở chân ra.

Từ góc nhìn này có thể thấy được rõ ràng hậu huyệt nuốt dương vật dữ tợn như thế nào. Miệng huyệt căng ra hết cỡ, nếp nhăn cơ vòng hoàn toàn biến mất, bị ra vào hồi lâu có hơi sưng đỏ, dịu dàng hôn mút lấy lòng, kết hợp dâm dịch ma sát càng thêm dễ dàng.

Lạc Băng Hà chăm chú nhìn, Thẩm Thanh Thu xấu hổ đến phát khóc, hai tay rốt cuộc không chống nổi nữa, cùng lúc Lạc Băng Hà ngồi dậy ôm y vào lòng.

Thẩm Thanh Thu được ôm, bỗng nhiên sinh ra cảm giác uất ức, ứa nước mắt mà dụi mặt vào hõm cổ hắn, hai chân kẹp vòng eo săn chắc của hắn, vừa đánh vừa lầm bầm mắng.

"Lạc Băng Hà ngươi quá đáng lắm!"

Bàn tay thon dài vô lực đánh mấy cái giống như đệm thịt mềm của mèo cào cào, làm lòng người ngứa ngáy. Lạc Băng Hà hôn lên đỉnh đầu Thẩm Thanh Thu, lại nghe Thẩm Thanh Thu nói chuyện.

"Lạc Băng Hà, giúp ta... aaa Khó chịu... Muốn bắn... Ư..."

Lạc Băng Hà bị con mèo lớn này cào vào tim mềm nhũn, cũng sắp muốn bắn, động tác nhanh hơn, thấp giọng đồng ý.

Hai người trong lúc hôn môi cùng đạt cao trào, tiếng rên rỉ thoả mãn của cả hai quấn quýt hoà quyện trong môi lưỡi mềm mại, luồn tinh dịch ấm nóng lấp đầy huyệt thịt, cảm giác tê rần như chạy khắp cơ thể, kích thích đến ngón tay cũng không thể ngừng run rẩy.

Thẩm Thanh Thu một lần nữa bị đè xuống thảm, bị giam trong lồng ngực của Lạc Băng Hà, xung quanh toàn là hơi thở của hắn, chờ dư vị thống khoái của bắn tinh qua đi cũng là lúc y chìm vào giấc ngủ.

_____________________

Lâu quá không viết, tôi bị nghẹn =))
Dạo này hơi bị đam mê dirty talk, quá OOC thì xin lỗi mọi người nhiềuuuu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro