
Dây leo play
Nguyên tác thuộc về Mặc Hương Đồng Khứu. Tính cách nhân vật tại đây thuộc về mình.
OOC! Nhất định sẽ OOC!!
_______________
Dạo gần đây, tam giới truyền tai nhau bí cảnh Linh Nguyệt lại sắp mở ra thêm lần nữa. Linh Nguyệt hấp thụ tinh hoa từ mặt trăng, trong vòng ngàn năm chỉ mở một lần. Thư cổ viết rằng, bên trong bí cảnh có rất nhiều thảo mộc kì diệu, giá trị không cần bàn cãi. Dù cho có là người phàm, chỉ cần vào được rìa ngoài của Linh Nguyệt, giá trị của cỏ mọc ven đường cũng khiến người đó sống thoải mái ba đời vô lo vô nghĩ.
Nhưng đi kèm với lợi ích chính là rủi ro.
Dù là thảo dược cũng có ba phần độc bảy phần thuốc, chỉ cần bước vào thì dưới chân đều là cỏ, không ai có thể biết chắc rằng bản thân mình sẽ dẫm phải thứ gì.
Linh Nguyệt tu dưỡng cả ngàn năm, không thể dễ dàng để vật lạ xâm nhập mà không có trở ngại nào.
Mà trung tâm của Linh Nguyệt, có một loại quả gọi là Tích Thủy, vô hình vô dạng giống như nước chảy, bí cảnh mở ra vô số lần, nhưng vẫn chưa ai sở hữu được nó.
Lạc Băng Hà và Thẩm Thanh Thu cũng đến góp vui, nhưng mục tiêu của hai người không phải Tích Thủy. Trải qua bao thế hệ vẫn chưa ai lấy được, đồng nghĩa với việc cái giá phải trả vô cùng lớn, chưa kể có thể nguy hiểm đến tính mạng.
Thẩm Thanh Thu chỉ muốn đi tìm một ít thảo dược về sưu tầm, có gì lại đẩy lên Thiên Thảo Phong cho Mộc Thanh Phương chế biến dùm y.
Tu vi hai người rất cao, nếu không tính đi vào nơi trung tâm có chứa Tích Thủy, thì cỏ ven đường cũng chỉ là cỏ ven đường thôi.
Lạc Băng Hà đi không có mục đích, chỉ dính dính bên người Thẩm Thanh Thu, còn bị đẩy ra mấy lần, dứt khoác bám lấy eo y mà cọ, cọ nhột Thẩm Thanh Thu đến mức y mềm nhũn chân, làm cả hai ôm nhau lăn một vòng trên cỏ.
Một đống tiền bị hai người đè dẹp lép.
Lăn được một vòng, thành ra Thẩm Thanh Thu lại bị giam vào trong vòng tay Lạc Băng Hà, y tiện thể chọt chọt lên ngực hắn: "Ngươi xem, kẻ ăn không hết người lần chẳng ra, 'tiên thảo' sống ba đời của người ta bị chúng ta đè nát rồi đấy."
Lạc Băng Hà lại hừ một tiếng: "Liên quan gì đến chúng ta, bọn họ có bản lĩnh thì tự vào hái đi."
Cái tính nết xem cả thế giới là kẻ thù này của Lạc Băng Hà y đã sớm quen, cố gắng kéo khóe miệng của mình xuống lấy về chút uy nghiêm: "Được rồi, đứng dậy đi."
Hai người còn chưa kịp đứng dậy, Thẩm Thanh Thu mới phát hiện một bó dược thảo y cầm trong tay bỗng dưng biến mất, đại não y bắt đầu choáng váng, ánh mắt cũng hơi mơ hồ không rõ ràng.
"Sư tôn, người... có nghe tiếng động gì không?"
Thẩm Thanh Thu lắc lắc đầu giữ mình tỉnh táo, y cố gắng ngồi dậy, lại bị rung chuyển ầm ầm trên mặt đất làm cho ngã ra lần nữa, Lạc Băng Hà hoảng hốt ôm lấy y, hắn thầm hô không ổn, muốn triệu Tâm Ma kiếm, nhưng lại phát hiện...
Gọi không ra!
"Sư tôn! Sư tôn! Người sao vậy!?"
Thẩm Thanh Thu gật gù trong vòng tay Lạc Băng Hà, y không nghe được gì, lông mày nhíu chặt cố gắng trấn định, y chỉ thều thào kêu được tên hắn một lần, sau đó thì không còn biết gì nữa.
Lạc Băng Hà ôm Thẩm Thanh Thu trong tay mà phòng bị nhìn xung quanh, liếc một cái đã nhanh chóng phát hiện ra nơi này không phải chỗ hai người vừa nằm, nhất định đã chạm phải cấm chế nào đó mới bị đưa đến đây. Còn cả việc Thẩm Thanh Thu bỗng nhiên hôn mê, không thể không nghĩ đến việc bí cảnh đang giở trò.
Lạc Băng Hà đề phòng quan sát xung quanh, ôm Thẩm Thanh Thu thật chặt vào trong ngực. Đột nhiên hắn ngửi được một mùi hương vô cùng ngọt, Lạc Băng Hà gần như ngay lập tức phong bế linh thức.
Nhưng rốt cuộc vẫn chậm mất một giây.
Hai người đều ngất xỉu.
.
.
Lạc Băng Hà tỉnh dậy trước, hắn nhìn thấy Thẩm Thanh Thu đã vuột khỏi vòng tay mình, nằm bất động trên đống dây leo chằng chịt. Lạc Băng Hà gồng người muốn thoát khỏi trói buộc, nhưng không làm sao nhấc nổi một ngón tay. Hắn ở bên này đang gấp rút muốn chết, lại nghe được âm thanh ngọt nị động tình của Thẩm Thanh Thu.
Y đang mơ màng cọ xát trên đống dây leo mềm mại dưới đất.
Lạc Băng Hà cảm nhận được rõ ràng hơi thở của y phả lên da thịt hắn, còn cả sự nhồn nhột và ngứa ngáy khi bị chạm vào.
Lạc Băng Hà liền nhận ra được, mình đã biến thành dây leo.
Bí cảnh Linh Nguyệt quả nhiên biến thái.
Lạc Băng Hà thử cử động một chút, tất cả dây leo xung quanh đều được hắn điều khiển đâu ra đấy, lúc nhúc chuyển động trên mặt đất. Dây leo bị Thẩm Thanh Thu đè lên cũng không chịu thua thiệt, vô tình mà hữu ý cọ qua da thịt của y, làm Thẩm Thanh Thu bật ra một tiếng kêu không kiểm soát.
Hai mắt Thẩm Thanh Thu vẫn nhắm nghiền, y không tỉnh, nhưng cơ thể vẫn vặn vẹo không ngừng, dường như đang chịu đựng thứ gì đó.
"A... hahh..."
Thẩm Thanh Thu thở dốc không ngừng, cơ thể nóng đến mức Lạc Băng Hà cũng có thể cảm nhận được, dường như y sắp bốc cháy đến nơi, môi mấp máy thều thào trong vô thức: "Băng Hà...? Băng Hà đâu rồi? Băng Hà ơi... Khó chịu quá, ư... Ah.....- Băng Hà à...-"
Âm thanh này của Thẩm Thanh Thu, Lạc Băng Hà rõ nhất, hắn đã được nghe không biết bao nhiêu lần, nhiều đến mức chỉ cần Thẩm Thanh Thu cao giọng một hắn sẽ biết y đang nghĩ gì, muốn gì.
Y muốn hắn.
Ngay bây giờ.
Lạc Băng Hà cũng không biết phải làm sao, bây giờ cơ thể hắn dung hoà với dây leo, mọi xúc cảm đều truyền đến rõ mồn một, hắn muốn nhịn, nhưng nhìn Thẩm Thanh Thu vặn vẹo eo lưng, quyến rũ mị hoặc như vậy lại càng không thể nhịn. Mùi hương ngọt ngào trong không khí vẫn chưa từng phai đi, làm Lạc Băng Hà cũng rơi vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê.
Không được, mình như vậy sư tôn sẽ sợ hãi.
Dây leo xung quanh thấy Lạc Băng Hà chần chừ, dứt khoát nhào đến quấn chặt cổ tay cổ chân Thẩm Thanh Thu treo lên cao, một dây khác quấn quanh thân thể y xé nát y phục, vải vóc những chỗ cần che đậy đều nát bươm, lả tả rơi xuống đất.
Hai đầu ngực bị dây mảnh quấn lấy se bóp, Thẩm Thanh Thu hức một tiếng, cảm nhận được thân thể đang bị động chạm, lập tức theo bản năng mà giãy giụa.
Dây leo kia bò khắp người Thẩm Thanh Thu sờ mó, dường như đang khiêu khích Lạc Băng Hà: 'nếu ngươi không làm y thì ta làm y'. Lạc Băng Hà nóng máu, lập tức sấn đến giành Thẩm Thanh Thu về tay mình. Hai loại dây leo hai bên điều khiển, đối chọi qua lại trên thân thể đã bị làm cho mẫn cảm của Thẩm Thanh Thu, khiến y chịu không nổi, phía trước đã dựng đứng rỉ ra nước nhờn.
Dục cầu vô cùng bất mãn.
"Ưm... Ư- khó chịu, Băng Hà... Băng Hà!!- Hức..."
Thẩm Thanh Thu hơi mở mắt mê li nhìn xung quanh, nhưng y vẫn chưa thể nào lấy về được lí trí. Y bị dây leo không biết của ai quấn lấy tay chân treo lên lửng lơ giữa không trung, đùi trong và ngực cũng bị dây mềm cuốn quanh mấy vòng.
Lạc Băng Hà còn đang xù lông đẩy cái dây leo kia đi, dây leo nọ cũng không có ý làm khó hai người, chỉ cố tình phun ra một chất dịch nhầy nhầy lên Lạc Băng Hà rồi lui đi mất.
Lạc Băng Hà nhìn Thẩm Thanh Thu, cả người y đỏ ửng như vừa ngâm trong rượu, da thịt trắng nõn hiện lên vài vòng xiết đỏ hồng, mùi hương kích tình trong không khí làm hắn sắp đánh mất bản thân, vô thức trói hai cổ tay Thẩm Thanh Thu lên trên đỉnh đầu, dây leo quấn quanh cổ chân y tách ra hai bên, để lộ cấm địa sớm đã ướt đẫm, miệng nhỏ lầy lội co co mở mở.
Lạc Băng Hà rất muốn, rất muốn được thoả thích rong ruổi trên cơ thể y ngay lập tức, nhưng với điều kiện là dùng cơ thể của hắn.
Chứ không phải một đống dây nhợ lộn xộn này.
Mê dược trong cơ thể Thẩm Thanh Thu đã tan đi gần hết, nhưng cơ thể vẫn thoát lực không thể cử động. Y mở mắt nhìn bản thân đang bị một đống cây cỏ quấn chặt, phơi bày thân thể mình một cách dâm đãng, trong phút chốc Thẩm Thanh Thu ngượng chín mặt, vừa thẹn vừa tức giận.
Y muốn giãy thật mạnh để thoát ra khỏi chỗ này, nhưng thân thể vô lực, chỉ có thể lắc lư vài cái trên không trung biểu thị sự phản kháng. Giữa khu rừng mênh mông không ai đáp lại y, Thẩm Thanh Thu vừa sợ hãi, vừa khuất nhục không biết làm sao, y vặn vẹo dường như sắp khóc.
"Buông ta ra! Mau thả ra, Lạc Băng Hà!! Băng Hà của ta đâu, ngươi làm gì hắn rồi!? Mau trả Băng Hà lại cho ta!!"
Lạc Băng Hà hiện tại không nói được, nhưng hắn lại chợt nhớ ra trong người Thẩm Thanh Thu còn có máu của hắn, vội vã thông qua Thiên Ma máu truyền tin: "Sư tôn!!"
Thẩm Thanh Thu đang giãy giụa bỗng chốc im bặt, y mừng rỡ đáp lại: "Băng Hà? Băng Hà!! Ngươi đang ở đâu vậy?"
"Trước tiên người đừng hoảng hốt, ta bị biến thành dây leo, đang quấn trên người sư tôn..."
Thẩm Thanh Thu: "..."
Lạc Băng Hà đè hơi thở gấp xuống, lại nói: "Sư tôn, y phục của người không phải ta xé..."
"...Ta biết rồi."
Vừa lúc nãy, thật ra y cũng cảm nhận được có hai nguồn lực tranh nhau trên cơ thể mình.
Nhưng Lạc Băng Hà vẫn chưa thả y xuống, cũng chẳng cho y khép chân lại, giờ hắn biến thành dây leo, y lại không biết mắt hắn ở đâu, cứ như có hàng ngàn hàng vạn con mắt đang nhìn chằm chằm y từ trong ra ngoài.
Thẩm Thanh Thu cựa quậy tay chân, Lạc Băng Hà lại càng xiết chặt y thêm một chút. Thẩm Thanh Thu hơi hoảng hốt, giãy thêm mấy cái vẫn không thể thoát ra được.
"...Băng Hà?"
"Sư tôn... Hình như ta trúng phải mị dược rồi, trong không khí vẫn còn thứ mùi ngọt đó, ta-"
Lạc Băng Hà đang nói, Thẩm Thanh Thu lại đột nhiên không nghe thấy gì nữa, y gấp rút gọi tên hắn, nhưng vẫn không có ai đáp lại.
Thẩm Thanh Thu cảm nhận được Lạc Băng Hà quấn trên người mình đang rất nhẫn nhịn, lại thấy một dây leo sẫm màu từ đằng xa tiến đến, nó vừa trêu chọc y vừa tranh thủ khiêu khích Lạc Băng Hà, hắn gần như phát điên không giữ được lí trí, dây leo sẫm màu không mời mà đến bị hắn xiết đứt thành từng đoạn.
Thẩm Thanh Thu thở hồng hộc, thứ mùi ngọt mà Lạc Băng Hà nói lúc nãy dường như y cũng đã bắt đầu ngửi ra được, chẳng biết thứ gì đang tác quai tác quái.
Mỗi lần đi đâu đều gặp phải chuyện lạ, theo kinh nghiệm của mình, Thẩm Thanh Thu biết chắc chuyện này sẽ không dừng lại tại đây.
Mà cơ thể nóng ran ngứa ngáy của bản thân cũng cho y biết, hai người họ đã trúng tình dược.
Mặc dù hiện tại y không nghe được Lạc Băng Hà nói, nhưng chắc chắn Lạc Băng Hà sẽ nghe được y nói, Thẩm Thanh Thu không thể chần chừ, đành phải mở miệng: "Ngươi làm gì đi Băng Hà..."
Một câu của Thẩm Thanh Thu khiến định lực của Lạc Băng Hà nháy mắt sụp đổ.
Phần mềm mại nhất của dây leo áp lên mặt của Thẩm Thanh Thu cọ cọ trả lời, y cũng dụi dụi má vào nó xem như thuận theo.
Dây leo quấn quanh thân thể, treo hai tay Thẩm Thanh Thu lên trên đỉnh đầu, cuốn chặt lồng ngực làm hai đầu nhũ nhô lên, hai sợi dây mảnh hơn lại trườn quanh đầu vú trêu chọc, gần như muốn đâm xuyên khe nhỏ đi vào trong. Cổ chân và đùi cũng tránh không thoát, bị đổi thành tư thế dang rộng hai bên, cả người bị treo đứng trên không trung.
Dây leo nhiều không kể xiết, lại còn là do Lạc Băng Hà biến thành. Bất kể hắn lướt qua nơi nào, Thẩm Thanh Thu đều run bần bật. Huống chi cơ thể bây giờ không chịu nổi kích thích, tê dại khó chịu làm y ứa nước mắt.
Phía sau chẳng làm gì đã ướt đẫm nước dâm, dương vật cũng dựng đứng hưng phấn từ nãy đến giờ, bị một dây leo khác quấn quanh vài vòng mà ma sát, hậu huyệt cũng bị hai sợi dây vừa phải xâm nhập khuếch trương.
Lỗ nhỏ bị hai dây leo của Lạc Băng Hà đâm vào tứ tung, một dây đâm sâu vào địa phương chưa bao giờ đến, một dây đùa giỡn tuyến tiền liệt mẫn cảm. Thẩm Thanh Thu vặn vẹo chịu đựng, lại có thêm nhiều dây leo khác quá đáng hơn, mò đến cửa huyệt banh rộng thành một lỗ tròn không khép lại được.
"Đừng...... ahhh--! ư......."
Dây leo trêu đùa khắp nơi, kết hợp với dây leo ở ngoài mà hướng về hai phía kéo dãn nội huyệt, khí lạnh bên ngoài xâm nhập làm Thẩm Thanh Thu theo bản năng co rút, nhưng dây leo không thể để y toại nguyện, vẫn kiên trì kéo mở.
Nước nhờn bóng loáng ướt đẫm đùi trong, dương vật bị vuốt ve gần như sắp bắn, Thẩm Thanh Thu cắn môi rên rỉ, cơ thể căng cứng như dây đàn.
Một dây leo lại nhắm đến miệng y, cạy bờ môi xâm nhập vào trong cổ họng, Thẩm Thanh Thu rụt người muốn tránh né, lại không cách nào tránh được. Một dòng chất nhầy ít ỏi thấm vào trong khoang miệng cùng y dây dưa, dịch thể của dây leo bên trong Linh Nguyệt đã được coi như thần dược, khiến sự khó chịu vì bị cướp mất hơi thở lúc ban đầu cũng không còn nữa.
Thẩm Thanh Thu vốn đang mê man, thân thể cũng dần buông xuôi theo khoái cảm, hai đầu ngực đã bị đùa đến dựng đứng sưng to, lỗ nhỏ giữa đầu vú cũng bị dây leo ngang ngược chèn vào. Thẩm Thanh Thu nhỏ giọng nức nở, âm thanh yếu ớt phát ra giữa cổ họng cũng đang bị dây leo xâm chiếm, lại càng tăng thêm phần dâm đãng.
Dây leo nho nhỏ làm xong nhiệm vụ khuếch trương, luyến tiếc lui đi. Những dây chực sẵn ở bên ngoài banh rộng hậu huyệt, để lộ cái lỗ nhỏ đỏ tươi ướt đẫm, Thẩm Thanh Thu liếc thấy có một sợi thô to, hoàn toàn tương ứng với kích thước của Lạc Băng Hà.
Tại sao đã biến thành dây leo mà vẫn còn nghịch thiên như vậy!!
Thẩm Thanh Thu rùng mình, lại còn sợ muốn chết, dù sao người với cây vẫn là hai khái niệm khác nhau, y co người lại muốn né tránh, nhưng Lạc Băng Hà giữ tay chân y vô cùng chắc, không thể xê dịch đi đâu được.
"ưmmm.....! ưm........-"
Phần đầu thô to kiên trì đâm vào, làm Thẩm Thanh Thu bất lực duỗi thẳng eo. Từ trước đến nay y chưa từng run lợi hại như vậy, Lạc Băng Hà nhìn thấy cũng chậm lại hơn đôi chút, dây leo đang đâm vào cũng phun ra dịch nhầy, vừa xoa dịu vừa bôi trơn, cũng làm cho thành ruột nóng bỏng ngứa ngáy, Thẩm Thanh Thu vặn vẹo eo nuốt vào sâu hơn, thuận tiện trăm đường cho Lạc Băng Hà tiến nhập.
Dây leo chủ động đưa đẩy, dịch nhầy nhớp nháp ở nơi cửa huyệt so với ngày thường lại càng hỗn loạn hơn gấp bội. Cũng khiến cho quá trình xâm nhập càng thêm dễ dàng. Tiếng nước lóp nhóp trầm đục ma sát, chỉ nghe thôi cũng sẽ tưởng tượng ra được thứ dịch nhầy đặc quánh bị động tác thô bạo đánh đến mức sủi bọt.
Thẩm Thanh Thu tất nhiên không chịu nổi, y khép hai đầu gối vô lực phản kháng, Lạc Băng Hà lại mạnh mẽ tách chân y ra, dường như muốn chiêm ngưỡng cảnh tượng đẹp đẽ này cho đủ. Miệng Thẩm Thanh Thu cũng đã bị chiếm đóng, không cách nào cầu xin hắn chậm lại.
Tiếng nhóp nhép bên dưới ngày càng nhanh, âm thanh dâm đãng ma sát động thịt mềm mại lại giống như đang tàn phá một vũng nước, dây leo rút ra đâm vào, khiến Lạc Băng Hà cảm nhận được thành ruột co rút chặt chẽ không một kẽ hở, làm hắn thoải mái đến sắp bắn ra.
"Ư... Ưh!- ưmmm--•••"
Dây leo ở trong miệng Thẩm Thanh Thu đùa nghịch đầu lưỡi, nước bọt không thể khống chế trào ra khỏi khoé miệng, chảy dọc trên cần cổ thon dài. Lạc Băng Hà chơi đến mê muội, chỉ muốn nhìn người yêu bị khoái cảm mình đem đến làm cho khóc nức nở mất khống chế.
Bất chấp dây leo thô dài đang làm loạn ra vào trong lỗ nhỏ, dây leo mảnh hơn lại mò ra phía trước tìm đến dương vật đã ướt đẫm dịch thủy, men theo niệu đạo mà chọt thẳng vào bên trong.
".......!!!!......!!!-"
Thẩm Thanh Thu đang bị lấp đầy môi miệng cũng phải hét lên một tiếng mất kiểm soát!
Mỗi một địa phương mẫn cảm ở trên người Thẩm Thanh Thu đều bị chiếm đóng. Miệng bị cưỡng chế ngậm vào, ngực bị xoa nắn vuốt ve, hậu huyệt không ngừng bị ra vào, dục vọng cũng bị lấp đầy chặn đứng, đến cả rốn cũng bị trêu chọc.
"Sư tôn... Ah... Thật thích quá sư tôn à..."
Lúc này Thẩm Thanh Thu lại đột nhiên nghe được Lạc Băng Hà nói chuyện, nhưng âm thanh không phải truyền đến tai y, mà là giọng nói vang vọng trong đại não, tựa như đã bị Lạc Băng Hà chiếm giữ hết thảy toàn bộ từ linh hồn đến thể xác.
Rất sợ hãi.
Nhưng cũng vô cùng yên tâm.
Dây leo xâm nhập vào sâu trong niệu đạo, chạm đến tuyến tiền liệt ở nơi chưa bao giờ chạm đến, dây leo trong hậu huyệt cũng góp vui mà kích thích. Tuyến tiền liệt bị hai bên nhắm thẳng vào mà bắt nạt không chút nhân nhượng, làm Thẩm Thanh Thu co giật dữ dội trong không trung. Đôi mắt ậng nước chỉ chực chờ lăn dài trên gò má chính thức vỡ oà, cả khuôn mặt ướt đẫm nước mắt.
Mông nhỏ bị dập đến co lại, Thẩm Thanh Thu cong lưng ngưỡng cổ, dây leo bên trên cuối cùng cũng tha cho miệng y, làm Thẩm Thanh Thu hít được chút không khí liền bị sặc. Phản ứng sinh lí ở phía trên làm cho phía dưới đột nhiên siết chặt, Lạc Băng Hà cũng không cần nhịn nữa, đâm vào thật sâu, đến tận nơi chưa từng chạm đến mà phun thẳng dịch nhầy, cùng lúc rút dây leo bên trong dương vật của Thẩm Thanh Thu ra ngoài.
Hậu huyệt cao trào liên tục co rút, phía trước mất đi khả năng tự chủ, có bao nhiêu nước đều tràn hết ra ngoài, tí tách liên tục chẳng thể dừng lại. Thẩm Thanh Thu đang ở trên đỉnh của dục vọng không thể phản ứng với bất kì điều gì cũng phải bất lực khóc nức nở.
Trên mặt đất toàn là dịch thể dâm dãng, một vũng lại một vũng. Chủ nhân bị treo lên không trung mặt đỏ tai hồng, tóc dài rũ rượi sau cơn mê loạn lại càng tăng thêm sắc tình hương diễm.
Thẩm Thanh Thu vốn tưởng đến đây là sẽ kết thúc, nhưng Lạc Băng Hà lại xoay chuyển dây leo, đổi y thành tư thế quỳ sấp, treo hai tay ra sau lưng không để y nằm rạp, chỉ có thể nâng cái mông phơi bày lỗ nhỏ ướt đẫm.
Ở bên trong vừa bị bắn vào, vừa mềm vừa nhão, chẳng mấy khó khăn liền xộc vào thêm lần nữa, Thẩm Thanh Thu cũng chẳng gồng nổi mình, toàn bộ cơ bắp đã vô cùng rã rời, chỉ có thể đáng thương cầu xin.
"A ư... Băng Hà... Từ từ áhh- chậm thôi, chậm thôi mà•••"
"Sư tôn, không thể chậm được."
Âm thanh quyết toán không nhân nhượng làm Thẩm Thanh Thu ỉu xìu, trong đầu chạy ra vô số cách cầu xin làm nũng.
Mặt mũi không quan trọng nữa, mạng già quan trọng hơn.
"Đừng mà... Chờ ngươi về lại cho ngươi, bây giờ ta thật sự không được... Ưmmm-"
"Băng Hà!! Đừng đâm nữa... Áhh- nghe ta đi mà, ngươi muốn Khốn Tiên Tác cũng được, đánh mông ta cũng được, chỉ là bây giờ ứmmm••• ngươi-!!... Ư..."
Dây leo kéo Thẩm Thanh Thu quỳ thẳng, làm bụng y hiện rõ hình dáng bị xâm phạm, Lạc Băng Hà vuốt ve bụng y, lại thì thầm.
"Sư tôn, ta có cảm giác thứ tiếp theo ta bắn ra có thể khiến người mang thai."
Hai chữ 'mang thai' làm Thẩm Thanh Thu sợ hết cả hồn, y là đàn ông hàng thật giá thật, mang là mang cái gì? Chỗ đâu mà mang?!
"Ng-ngươi tính làm, làm gì?"
Dây leo bên ngoài vuốt ve bụng nhỏ, bên trong càng lúc càng tiến sâu, Thẩm Thanh Thu lắc đầu thật mạnh, kêu lên hết sức đau lòng, muốn lấy được chút lí trí của Lạc Băng Hà, nhưng hoàn toàn không thể.
Khiến bạn tình mang thai là ước muốn của toàn bộ nam nhân trên khắp thế gian.
Huống chi là một Lạc Băng Hà yêu Thẩm Thanh Thu nhiều như thế.
Tận sâu trong tràng đạo bị lấp đầy bởi một thứ quả tròn do dây leo nhả ra, không những một mà rất nhiều quả, làm bụng Thẩm Thanh Thu trướng căng hệt như mang thai.
Thẩm Thanh Thu bị cảm giác nhức nhối lấp đầy trong bụng làm cho muốn ngất, những quả nhỏ trong bụng lại như có linh thức muốn trượt ra ngoài, Thẩm Thanh Thu không giữ được bao lâu, khoái cảm khi đẩy chúng ra khỏi cơ thể làm y lại bắn ra một lần.
Hệt như đang sinh trứng.
Co giật cao trào một lúc lâu vẫn chưa tan đi, Thẩm Thanh Thu bị khoái cảm làm cho bất tỉnh.
Đến khi tỉnh lại lần nữa, y vẫn bị dây leo quấn quanh không ngừng giao hợp thể xác, dù cho còn tỉnh táo mà vẫn không được lấp đầy, Thẩm Thanh Thu cũng phải chủ động cầu xin Lạc Băng Hà đâm vào bên trong.
Bí cảnh Linh Nguyệt quả nhiên lợi hại, có thể khiến Thẩm Thanh Thu đói khát đến mức này.
Vừa tròn ba ngày sau, cuối cùng Thẩm Thanh Thu cũng có thể nhìn thấy một Lạc Băng Hà nguyên vẹn đầy đủ nằm bên cạnh mình, hắn dường như cũng mới tỉnh, đang ngồi ngây ngốc nhìn y. Thẩm Thanh Thu cũng không nỡ mắng, dù gì cả hai đều bị bí cảnh tính kế, không giải quyết thì hậu quả khó lường.
Lại còn rất sướng nữa.
Trong không trung bỗng có dòng nước lưu chuyển vờn quanh hai người, Lạc Băng Hà tinh mắt nhận ra ngay: "Tích Thủy?"
"Ey, có ta đây."
Thẩm Thanh Thu: "..."
Lạc Băng Hà: "..."
Giọng nói con nít non nớt dường như còn chưa được mười tuổi.
"Tích Thủy trong truyền thuyết là một con nhóc à?"
Lạc Băng Hà nhỏ giọng nói với Thẩm Thanh Thu lại bị Tích Thuỷ nghe được, liền bị nó mắng: "Con nhóc cái đầu ngươi, tuổi của bà cô đây đủ để đẻ ra hàng ngàn ông nội của ngươi đấy."
"Vị ca ca này, huynh muốn mỹ nhân này của huynh mang thai lắm phải không?"
Tích Thủy sống mấy trăm vạn năm, lại chỉ thích dùng hình hài của một đứa nhỏ, giọng nói non nớt gọi ca ca vô cùng thuận miệng, chỉ có Thẩm Thanh Thu là sắp rớt miệng ra ngoài.
Mang cái gì thai?
Tích Thủy lại nói tiếp: "Ta giúp được đó nha, chỉ cần hai người làm lại mấy việc lúc nãy cho lão nương xem thêm một lần, ta sẽ toại nguyện cho ngươi hi hi hi hi hi."
Trong lúc Tích Thủy còn đang nhe răng cười quái gở, Thẩm Thanh Thu đã nhét mấy cây cỏ vừa bứt đại bên đường vào mồm nó, rồi kéo Lạc Băng Hà chạy đi mất tiêu.
Ở lại lâu thêm một chút chả biết lại hít phải thứ gì.
"Sư tôn..."
Thẩm Thanh Thu biết Lạc Băng Hà đang nghĩ gì, bất lực quay đầu lại: "Nếu ta có chỗ sinh được thì sẽ sinh cho ngươi, nhưng ta không có!!"
Lạc Băng Hà lại chụp lấy tay y, thành khẩn giải thích: "Có thì cũng tốt, nhưng nếu có nó sẽ giành người với ta, đệ tử không muốn đâu."
Thẩm Thanh Thu nghe vậy cũng thở ra một hơi, lại cảm thấy cạn lời với tư duy của Lạc Băng Hà.
Chuyến đi lần này có vẻ công cốc rồi, chả đem về được nhánh cây ngọn cỏ nào hết...
________________
Chương này không dám đăng facebook là có thật :v
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro