Chương 34
Edit: Nhím
Beta: Nhím
-----Đọc tại wattpad thestarryocean và thestarryocean.wordpress.com-----
Đến thành phố Ninh đã là chuyện của hai giờ sau.
Tiêu Xuyên vốn định trực tiếp đưa Lương Độc Thu về nhà, dù sao họ cũng mệt mỏi một ngày, còn chưa được ăn cơm. Nhưng mẹ Tiêu đột nhiên gọi điện đến, nói là quên mua đồ uống, nói Tiêu Xuyên tiện đường mang một chai về.
"..." Tiêu Xuyên cực kỳ cạn lời, nghi ngờ mẹ hắn cố ý, nhưng Tiêu Xuyên lại không thể trực tiếp hỏi, cười nói một chút, "Mọi người muốn uống gì?"
Tiêu Xuyên còn hỏi rất nghiêm túc, ai ngờ mẹ Tiêu nghe xong cũng cười, ngược lại là hắn không hiểu chuyện chút nào, "Con sao còn hỏi ba mẹ muốn uống gì? Con nên hỏi Tiểu Lương chứ."
Tiêu Xuyên không phải thần tiên, không có khả năng bày ra vẻ bình tĩnh khi thành công, từ khoảnh khắc biết ba Tiêu muốn hắn đưa Lương Độc Thu về nhà, tim Tiêu Xuyên vẫn treo lơ lửng, không có cảm giác chân thực.
Cho đến giờ.
Mẹ hắn nói một câu Tiểu Lương làm tâm trạng Tiêu Xuyên bay vút lên, không chỉ không chê chuyện này phiền phức, thậm chí còn chủ động hỏi trong nhà thiếu cái gì, "Dù sao con cũng muốn đi siêu thị, nhân tiện có thể mua về luôn."
"Ra vẻ!" Mẹ Tiêu cười vờ giận Tiêu Xuyên, "Không thiếu gì hết, mua xong trực tiếp về nhà, mẹ và ba chờ các con về ăn cơm đấy."
Tiêu Xuyên đáp lại rất nhanh, "Con biết rồi."
Lương Độc Thu vẫn không nói chuyện, im lặng đứng một bên, nhìn Tiêu Xuyên cúp điện thoại mới mở miệng hỏi, "Dì nói gì thế?"
"Bảo tôi mua đồ uống về." Tiêu Xuyên đầu tiên là trả lời câu hỏi của Lương Độc Thu, sau mới cười nhìn anh, hỏi ngược lại, "Còn gọi dì hả?"
Lương Độc Thu đầu óc nhanh nhạy, vì thế các cuộc thi mấy năm nay vẫn luôn thuộc nhóm dẫn đầu, ngẫu nhiên một hai học kỳ gì đó còn có thể đứng nhất. Nhưng chỉ như vậy đã được bạn học gọi là học thần, một khi gặp chuyện liên quan đến Tiêu Xuyên, chỉ số thông minh nháy mắt giảm xuống mấy chục, ngay cả một vài vấn đề thường thức cũng không hiểu.
Lần này cũng thế.
Lương Độc Thu không phản ứng lại, nghe vậy à một tiếng, còn ngốc nghếch không hỏi lại vì sao, ngược lại khiến Tiêu Xuyên vừa buồn cười vừa tức giận.
"Còn là vì sao nữa?" Tiêu Xuyên nhéo mặt Lương Độc Thu, không vừa lòng với việc anh chậm chạp, "Đều đã theo tôi về nhà, cậu xem nên gọi thế nào?"
Lương Độc Thu hồi phục tinh thần, biết ý Tiêu Xuyên muốn nói, chỉ là da mặt anh mỏng, không thản nhiên được như Tiêu Xuyên.
Tiêu Xuyên liếc mắt đã nhìn ra Lương Độc Thu rối rắm, cũng không chiều theo anh, cười nhẹ nói, "Về sau cậu là người của Tiêu gia, Thu ca, theo tôi cùng gọi mẹ."
Theo lý thuyết hai nam sinh yêu đương là không thể kết hôn, càng không thể cảm nhận được cảm giác trở thành một gia đình. Bây giờ Lương Độc Thu nghe Tiêu Xuyên nói vậy, lại có ảo giác bọn họ đã kết hôn.
Loại cảm giác này thật kỳ diệu, nhưng anh rất thích.
Lương Độc Thu được bao phủ bởi tình yêu của Tiêu Xuyên, độ cong khóe miệng nhếch lên, giọng nói cũng có vài phần ý cười, nghe rất ngoan ngoãn, "Được."
"Tiểu Xuyên, lễ mừng năm mới năm nay cậu đến nhà tôi đi." Lương Độc Thu dừng một chút, trực tiếp nhìn Tiêu Xuyên, còn thật sự nói, "Tôi muốn giới thiệu cậu với ba mẹ."
Tiêu Xuyên come out với gia đình hoàn toàn là ngoài ý muốn, ba mẹ Lương Độc Thu tạm thời không phát hiện được quan hệ của họ, Tiêu Xuyên cũng không muốn come out với họ sớm như vậy, sợ họ không đồng ý, đến lúc ấy mọi chuyện sẽ không đơn giản như bây giờ.
Vì thế Tiêu Xuyên nghe Lương Độc Thu nói vậy, nói với hắn là giới thiệu, phản ứng đầu tiên cũng không phải là kiểu giới thiệu đối tượng thế này, còn tưởng Lương Độc Thu gọi hắn đi chơi, "Đi đi, đến lúc ấy tôi đến chúc tết cậu..."
"Không phải chúc tết." Lương Độc Thu nhìn Tiêu Xuyên đang bẻ lái, cắt ngang lời hắn, sửa đúng, "Là muốn nói với họ cậu là bạn trai tôi, chúng ta đang yêu nhau."
Tiêu Xuyên theo bản năng muốn từ chối, đã có phản ứng của ba Tiêu mẹ Tiêu trước đó, Tiêu Xuyên không dám xác định ba mẹ Lương Độc Thu có thể chấp nhận được quan hệ của họ. Vả lại, Tiêu Xuyên cảm thấy bây giờ come out rất mạo hiểm, nhỡ ba Lương mẹ Lương kiên quyết phản đối, còn áp dụng biện pháp cưỡng chế thì họ nên làm thế nào bây giờ?
Không phải Tiêu Xuyên không tự tin, là hắn thực sự không thể tin bọn họ có thể ứng phó được. Nhưng Lương Độc Thu muốn làm như vậy, Tiêu Xuyên không muốn một mực phản đối, sợ trong lòng Lương Độc Thu khó chịu.
Đủ loại ý nghĩ đánh nhau trong đầu Tiêu Xuyên, không khí cũng chùng xuống.
"Tôi biết cậu đang lo lắng cái gì, nhưng Tiêu Xuyên này, cậu có thể tin tôi." Lương Độc Thu không cho Tiêu Xuyên cơ hội nghĩ nhiều, chủ động cầm tay hắn, mỉm cười nói, "Tôi sẽ giải quyết tốt chuyện này."
Lương Độc Thu đã nói đến mức này, Tiêu Xuyên nếu cứ im lặng sẽ không tốt, vì thế hắn nắm tay Lương Độc Thu, thấp giọng đáp, "Tôi tin cậu."
Nghe vậy Lương Độc Thu nhẹ nhàng thở ra, đang muốn nói sang chuyện khác, hỏi Tiêu Xuyên chờ ở chỗ nào, chợt nghe Tiêu Xuyên bổ sung, "Nhưng tôi có điều kiện."
"Cậu nói đi." Lương Độc Thu có hơi ngoài ý muốn nhưng không hỏi nhiều, chỉ nhướng mày nhìn Tiêu Xuyên.
"Dù kết quả có thế nào, cậu đều phải đứng về phía tôi, không được bị người khác ảnh hưởng, cậu đều phải bên tôi, cậu chỉ có duy nhất một lựa chọn." Tiêu Xuyên không nhìn động tác có chút khiêu khích của Lương Độc Thu, cố chấp muốn một lời cam đoan, "Cậu đã từng đồng ý với tôi, cậu không được đổi ý."
Lương Độc Thu đã từng nói, năm hắn mười sáu tuổi cùng hắn chạy bộ, năm mười tám tuổi cũng muốn chạy bộ cùng hắn, lời vào tai Tiêu Xuyên trở thành Lương Độc Thu phải vĩnh viễn bên hắn.
"Không đổi ý, nói được thì làm được." Lương Độc Thu biết Tiêu Xuyên nói đến việc đó, nhất thời bị lời nói của mình trong quá khứ làm ngai ngùng, cúi đầu không nhìn Tiêu Xuyên, trả lời xong còn ngoắc tay với Tiêu Xuyên, "Lừa cậu làm chó."
Nhận được lời hứa mình muốn, Tiêu Xuyên yên lòng, nghe được lời này của Tiêu Xuyên không nhịn được cười lên, làm bộ ghét bỏ, "Trẻ con còn không ngây thơ như cậu, lớn bằng này còn phải ngoắc tay làm chó?"
"Đã bảo cậu có nhanh lên không!" Lương Độc Thu mặc kệ Tiêu Xuyên nói gì, vẫn phải ngoắc tay cùng Tiêu Xuyên, giục hắn đưa tay, "Ngoắc nhanh lên."
Lương Độc Thu có lẽ là vui quá, ngay cả việc nói mang theo giọng điệu bình thường anh không thích cũng không để ý, một tay cầm điện thoại gọi taxi, một bên quấn quít Tiêu Xuyên muốn ngoắc tay.
Tiêu Xuyên thấy vậy trong lòng như va vào hũ mật, ngọt đến sâu răng, biến thành Tiêu Xuyên muốn hôn anh một cái.
Nếu không phải đang ở ngoài.
"Rồi rồi rồi, ngoắc thì ngoắc." Tiêu Xuyên đưa ngón út, lại chạm ngón cái của hắn và Lương Độc Thu, cười nói lại, "Lừa cậu làm chó."
Mẹ Tiêu chưa nói muốn mua rượu nhưng Tiêu Xuyên nhớ rõ ba hắn thích uống rượu, vì thế Tiêu Xuyên đến quán mẹ Tiêu thường đến, mua hai bình.
Quán này cách nhà Tiêu Xuyên hơi xa, hơn nữa không tiện đi xe, Tiêu Xuyên và Lương Độc Thu ôm rượu ngồi ven đường đợi nửa ngày mới bắt được một chiếc taxi, có thể đi về nhà họ.
Tiêu Xuyên để Lương Độc Thu vào trước, định để rượu vào trước rồi mới quay người ngồi vào, đồng thời báo địa điểm cho tài xế.
Chỉ là Tiêu Xuyên chưa kịp mở miệng, lực chú ý đã bị màn hình đột nhiên sáng lên thu hút, là hệ thống thông báo có người nhắn tin cho hắn.
Là mẹ Tiêu.
Điện thoại Tiêu Xuyên không cài đặt che nội dung, vì thế hắn có thể nhìn thấy tin nhắn. Nội dung rất đơn giản, cũng thật sự cho Tiêu Xuyên biết bài học.
Mẹ Tiêu: Về nhờ mua tặng Tiểu Thu một bó hoa, không ai là không thích hoa cả.
Tiêu Xuyên và Lương Độc Thu bên nhau lâu như vậy, không phải chưa từng tặng hoa, chỉ là mỗi lần tặng đều vào sinh nhật hoặc lễ tình nhân, mà theo Tiêu Xuyên thấy, quả thật cũng chỉ có mấy ngày này cần tặng hoa.
Bây giờ nhìn tin nhắn mẹ gửi hắn, Tiêu Xuyên mới đột nhiên tỉnh ngộ, tặng hoa vốn không cố định thời gian, mỗi ngày đều có thể tặng, bởi vì hoa mua không phải để lãng mạn, là vui vẻ.
Vì thế Tiêu Xuyên cất điện thoại, khi tài xế hỏi địa chỉ lần nữa, cười cười báo với ông một nơi, "Làm phiền bác."
Lương Độc Thu trước đây ở gần địa điểm Tiêu Xuyên báo rất gần, biết đó là chợ hoa, ven đường đều là cửa hàng hoa, cho nên Lương Độc Thu không hiểu lắm vì sao Tiêu Xuyên muốn đi chỗ này.
Nghĩ vậy hỏi vậy, Tiêu Xuyên nghe xong câu hỏi của anh lại trở thành cái nút, "Cậu đoán xem?"
"Mua tặng chú dì sao?" Vừa nói đến đây Lương Độc Thu liền ảo não, ngữ khí sốt ruột, "Tôi quên mua quà rồi, không thì cậu đi trung tâm mua với tôi đã..."
Tiêu Xuyên vốn còn muốn trêu Lương Độc Thu, nhưng hắn nhìn ra Lương Độc Thu cực kỳ lo lắng, thu lại vẻ không đứng đắn, bật cười, "Không cần mua, ba mẹ tôi không cần những cái này."
"Chú dì không cần là một chuyện, nhưng thế không có nghĩa tôi có thể đến tay không được." Lương Độc Thu vẫn có chút gấp, "Không thì chút nữa đợi tôi mua bó hoa tặng dì?"
Lương Độc Thu nghĩ nghĩ thấy cũng ổn, liền vội vội vàng vàng hỏi, "Dì thích hoa gì? Không có loại hoa ưa thích thì tôi tự chọn?"
Tiêu Xuyên thích Lương Độc Thu lo lắng vì hắn, điều này chứng tỏ Lương Độc Thu đặc biệt thích hắn. Nhưng thích là thích, bây giờ Lương Độc Thu rõ ràng quá khẩn trương, Tiêu Xuyên sẽ không vui vẻ nhìn.
"Tùy tiện chọn là được, mẹ tôi không soi mói." Tiêu Xuyên đưa ra nhiều gợi ý cho Lương Độc Thu, cũng không quên mục đích hắn đi cửa hàng hoa, "Thế còn cậu? Cậu thích gì?"
Lương Độc Thu còn đang nghĩ xem hoa gì thì hợp, nghe vậy đầu óc cũng không chuyển nhanh, "Hỏi tôi làm gì chứ?"
"Tặng hoa." Tiêu Xuyên cười nói, "Cậu tặng hoa cho ba me tôi, còn tôi muốn tặng hoa cho cậu."
-----Đọc tại wattpad thestarryocean và thestarryocean.wordpress.com-----
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro